Trúc Mã Vi Phu

Chương 45

Dịch: Phi Phi/ Beta: Kei

Lục Nghi Trinh luôn cảm thấy lời này của tổ mẫu có ý nghĩa sâu xa nào đó.

Nhưng nàng không dám hỏi.

Nàng cúi đầu nhìn một bàn đầy món ngon, không hiểu sao nàng lại nhớ đến Tùy Ý.

Nàng đã không gặp hắn ròng rã suốt mười ba ngày rồi.



Sau khi Khương Cẩn Ngôn thành thân, Khương gia càng vui vẻ náo nhiệt.

Lục Nghi Trinh không cần ngồi xe ngựa đến Tạ gia nếu muốn tìm Tạ Dung nữa, mà chỉ cần đi mấy bước đường trong phủ là đến.

Nhưng dù sao Khương Cẩn Ngôn và Tạ Dung cũng vừa tân hôn, Lục tiểu cô nương cũng ngại đi quấy rầy họ. Phần lớn thời gian nàng đều ngồi trong phòng suy nghĩ xem nên viết thư cho ai.

Ngày thứ tư sau khi hai nhà Khương Tạ kết thân là tiết Thượng Tị*.

* Tiết Thượng Tị: là một tiết truyền thống cổ xưa của Trung Quốc, ấn định vào ngày 3 tháng 3 Âm lịch.

Tiết Thượng Tị còn gọi là Tiết Nữ Nhi. Tại Dương Châu, các công tử và cô nương sẽ nhân dịp này ra ngoài du xuân, hóng gió, tiện thể kết bạn bè.

Lục Nghi Trinh có hai biểu tỷ ở Khương gia, nhưng cả hai đều đã gả đi. Người cùng trạc tuổi với nàng, mà lại chưa thành gia cũng chỉ sót lại một mình Khương Mẫn Hành.

Thế nên nàng chỉ còn cách ra ngoài với Khương Mẫn Hành.

Theo lời Khương Mẫn Hành thì vào tiết Thượng Tị mấy năm nay, nơi đông vui nhất thành Dương Châu chính là những con hào vây quanh thành.

Quả nhiên hắn không nói dối.

Lục Nghi Trinh vừa xuống xe ngựa, dương liễu xanh tươi non mềm lập tức lọt vào mắt, sóng biếc lăn lăn, hơi thở mùa xuân hiện rõ mồn một trong bức tranh tươi đẹp trước mắt nàng.

Gió nhẹ êm ái, làn váy cũng bị gió sông thổi đung đưa phấp phới.

Lục tiểu cô nương chỉ cảm thấy những nỗi buồn chán khi ở trong nhà mấy ngày nay đã bị cơn gió nhẹ nảy thổi không còn tăm tích.

“Cô nương, xin dừng bước”.

Chợt có một tiểu công tử đỏ mặt lên tiếng gọi nàng, đưa đến một nhành hoa thược dược đỏ chót.

Lục Nghi Trinh quay đầu nhìn thấy hành động của đối phương, cảm thấy rất bất ngờ, vành tai cũng dần chuyển sang màu hồng, nhưng nàng không hề nhận đóa hoa.

“Cảm ơn ý tốt của ngươi, ta không thể nhận hoa này”.

Tiểu công tử kia còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Khương Mẫn Hành chống nạnh ngăn cản: “Biểu muội ta đã nói không nhận, vị công tử này, ngươi vẫn nên tặng hoa cho người khác đi”.

Sắc mặt tiểu công tử đỏ tưng bừng, lúng túng quay người rời đi.

Thấy người đã đi xa, Khương Mẫn Hành gãi đầu, nóng nảy gắt gỏng quay đầu nói với Lục Nghi Trinh: “Thật không hiểu tổ mẫu và các trưởng bối đang nghĩ gì trong đầu nữa. Tự nhiên lại bảo muội ra ngoài chơi vào tiết Thượng Tị, rõ ràng là muốn muội gặp gỡ người này người kia; nhưng mà lại kêu ta không được rời muội nửa bước, rõ là muốn ta đuổi người giúp muội rồi”.

Lục Nghi Trinh thở dài ra vẻ sâu xa: “Ngươi cũng có thể nghĩ theo hướng khác. Ta được mọi người yêu thích hơn, ngươi cứ lẽo đẽo theo ta như vậy sẽ thu hút được sự chú ý của các cô nương. Tổ mẫu và các trưởng bối có lẽ cũng suy nghĩ về chuyện chung thân đại sự của ngươi thôi”.

Khương Mẫn Hành tức giận đỏ mắt, nghẹn uất không nói nên lời.

Lục tiểu cô nương tiếp tục đi về phía trước.

Trong lòng nàng biết rõ những lời nói ban nãy của Khương Mẫn Hành không hề sai.

Chắc chắn là tổ mẫu nhìn thấu tình ý nàng giấu trong lòng nhưng vẫn không nói toạc ra. Nhưng bất kể là lời tổ mẫu nói với nàng hôm A Ngôn biểu ca thành thân hay là chuyện tiết Thượng Tị, tất cả đều muốn nói với nàng:

Đừng chỉ bám lấy một cái cây là Tùy tiểu thế tử.

Nếu tổ mẫu có thể gặp gỡ Tùy Ý thì tốt. Như vậy thì người nhất định sẽ biết huynh ấy tốt thế nào.



Lục Nghi Trinh hơi mệt nên dựa vào một gốc liễu nghỉ ngơi.

Khương Mẫn Hành buồn chán ngậm một cọng cỏ đuôi cáo trong miệng, cọng cỏ không ngừng lắc lưa trên dưới trông rất vui mắt.

Khoảng qua một khắc, lại có người đi về bên này.

Khương Mẫn Hành tưởng lại là một công tử nào đó đến tặng hoa, mí mắt vừa nhấc lại đã giật đùng há miệng, lời nói ngắc ngứ kẹt lại trong cổ họng.

Lục Nghi Trinh cảm thấy vẻ mặt hắn rất kỳ lạ, nhìn sang phía đó mới biết người đến là gã hầu Bạch Phát bên cạnh Tạ Tòng Văn.

Lúc này, trong tay gã cũng có một bó thược dược lớn màu vàng nhạt nhưng động tác lại hơi do dự.

Khóe miệng Khương Mẫn Hành cà giật liên tục, không thể tin vào mắt mình.

“Ngươi, chẳng lẽ ngươi…”.

“Không không, hoa này không phải tiểu nhân tặng”.

Thấy hắn hiểu lầm, Bạch Phát vội vàng lắc đầu phủ nhân, sau đó lại tiến gần Lục Nghi Trinh: “Lục cô nương, công tử nhà tiểu nhân nói, ngài ấy đã suy nghĩ rất kỹ. Cho dù cô nương đã có người mình thích thì công tử vẫn không thể buông bỏ được. Vì vậy công tử cố ý sai tiểu nhân đến tặng hoa này cho cô nương để nói với cô nương… ngài ấy có thể chờ. Có lẽ sau này người mà cô nương thích sẽ đối xử không tốt với cô nương… nhưng công tử bằng lòng sẽ luôn cưng chiều cô như tổ tông”.

Dường như đây cũng là lần đầu tiên gã người hầu nói ra những lời xấu hổ như vậy nên còn chưa nói hết mà mặt và cổ đã đỏ tưng bừng.

Lục Nghi Trinh nghe xong cũng luống cuống, không biết nên nhìn đi đâu.

“Ngươi, ngươi trở về đi. Ta sẽ không nhận hoa này đâu”.

Bách Phát không muốn đợi lâu thêm nữa, chợt nói một tiếng “Đắc tội” rồi chớp nhoáng đặt bó hoa dưới chân Lục tiểu cô nương, sau đó cắm đầu chạy thục mạng.

Lục Nghi Trinh nhìn bó hoa dưới chân.

Nên làm gì với nó bây giờ? Nhặt lên cũng không được, ném đi cũng không được, chẳng lẽ cứ để nó héo khô ở chỗ này sao?

Đúng lúc này, nàng lại nghe được giọng nói của Khương Mẫn Hành.

“Vị công tử này, ngươi cũng thấy đấy, biểu muội nhà ta không nhận hoa, ngươi vẫn nên về đi”.

“Thật sao?”.

Giọng nói của đối phương hiền hòa, êm ái.

Lục Nghi Trinh nghe tiếng, lập tức sững người ngẩng đầu lên.

Cách đó ba bước chân, chỉ thấy người kia cong đôi mắt hoa đào, nhẹ nhàng đưa bông thược dược trắng trong tay về phía nàng.

“Vị cô nương này, vừa rồi ta cũng thấy hoa đỏ và vàng không hợp với nàng lắm. Thầm nghĩ chỉ có bông thược dược trắng muốt không tì vết như vậy mới miễn cưỡng tương xứng với nàng”.

“Cô nương nghĩ sao?”.

Lúc đối phương nói chuyện, Khương Mẫn Hành cũng kín đáo đánh giá từ đầu đến chân đối phương một lần. Khí độ, tướng mạo đều là cực phẩm, tốt hơn bao nhiêu lần so với hai kẻ trước.

Thành Dương Châu có một nhân vật như thế từ khi nào vậy?

Nhưng thật đáng tiếc, chắc chắn biểu muội hắn sẽ không nhận đóa hoa này, ai bảo nàng có đã sớm có…

Khương Mẫn Hành tự hiểu trong lòng, dòng suy nghĩ đột nhiên bị đứt đoạn.

Bởi vì tiểu biểu muội của hắn ban nãy còn từ chối người ta thẳng thừng mà giờ lại xấu hổ e lệ cong môi cười, thậm chí còn cẩn thận rón rén nhận lấy đóa hoa kia.

Nhận… hoa… rồi.

Hoa…

“…”.

“Cảm ơn huynh”. Tiểu cô nương nói: “Muội rất thích đóa thược dược trắng này”.



Khương Mẫn Hành thất thểu lạc lõng về phủ.

Vẻ mặt trước khi đi còn rất có khí thế thấy chết không chùn bước.

Lục Nghi Trinh nghĩ thầm, e là lời hứa của hắn với trưởng bối trong nhà trước khi ra ngoài hôm nay đã tan biết mất rồi.

Nhưng quả thật nàng không có tâm tư nghĩ nhiều như vậy. Bởi vì người mà nàng ngày nhớ đêm mong lúc này đã đứng trước mắt nàng.

“Ý ca ca, huynh đến Dương Châu khi nào?”.

“Một canh giờ trước”.

Cho nên, hắn vừa vào thành là đã đi tìm nàng sao?

Trái tim tiểu cô nương như được nhúng qua mật ngọt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú bức người đối diện, cắn môi hỏi: “Thế, thế sao huynh không báo trước trong thư cho muội, đến đây rồi mới…?”.

Đáy mắt Tùy Ý lóe lên tia âm u khó lường kèm theo thâm ý sâu xa: “Nếu như báo trước cho Trinh Nhi muội muội thì sao ta có thể thấy mấy ngày nay ở Dương Châu, muội lại khiến người ta yêu thích như vậy được?”.

Hắn vừa nói vừa bước gần gần nàng, cho đến khi mũi giày không biết vô tình hay cố ý đè ép bó hoa màu vàng nhạt kia, nhưng nét mặt vẫn biểu lộ sự dịu dàng không chút sơ hở.

“Trinh Nhi muội muội cũng cảm thấy sau này có lẽ ta sẽ đối xử với muội không tốt sao?”.

“Không, không có”.

Mặc dù tâm trạng của nàng vẫn luôn sa sút sau khi nhận được bức thư kia của Đoàn Dục Nhi, nhưng nàng chưa hề nghĩ Tùy tiểu thế tử sẽ đối với nàng như vậy.

Lục Nghi Trinh nắm chặt đóa thược dược trắng muốt trong tay, giải thích với hắn: “Hôm nay muội cũng chỉ vô tình gặp hai công tử mà huynh thấy tặng hoa cho muội thôi, mà muội cũng không nhận hoa của họ, muội chỉ nhận của huynh”.

Tùy Ý vuốt ve khuôn mặt tiểu cô nương, ánh mắt dịu đi chút ít, cười nói: “Nhưng vừa nghĩ đến những kẻ đó có ý với Trinh Nhi muội muội, lòng ta rất không thoải mái”.

“Nếu ta dạy dỗ bọn họ một lúc, chắc Trinh Nhi muội muội sẽ không bận lòng đâu đúng không?”.

Lục Nghi Trinh im lặng nhìn hắn.

Rõ ràng vẫn là gương mặt đó, giọng nói đó, nhưng cảm giác đem lại thì hoàn toàn khác biệt. Giống như… nàng vô tình đẩy ra một cánh cửa, mà phía sau cánh cửa không phải cất giấu hoa đào mà là một ngọn núi đầy đóa anh túc biết ăn thịt người.

“Có phải ta không nên nói ra không?’.

“Dọa Trinh Nhi muội muội rồi sao?”.

Lục Nghi Trinh lắc đầu, đưa tay gỡ ngón tay đang cọ bên má nàng của hắn.

Từ năm chín tuổi, trong hẻm Du Lâm, hắn dạy nàng sử dụng mực ô tặc và cách ném đá giấu tay gây chia rẽ, khi đó nàng đã biết người trước mắt nhìn thì vô hại, nhưng thực chất thâm tâm lại xấu xa.

Chỉ là sau đó, những lúc hắn ở bên nàng, dường như hắn đã cố ý che giấu những điều đó, hình thành một vỏ bọc khiến nàng chỉ cảm thấy mềm mại, dễ chịu.

Đến nỗi, khi nàng đột nhiên xé rách vỏ bọc đó, tiếp xúc đến phần nội tâm u tối ảm đạm bên trong thì đã phản ứng không kịp nữa.

“Muội nói muội muốn làm một hồ nước, một khoảng biển”.

“Cho nên, Ý ca ca, bất kể huynh có dáng vẻ gì, muội đều thích”.

Tùy Ý lặng thinh, bỗng nhiên cười khẽ, nắm lấy tay nàng nhéo nhẹ. Bàn tay và cả bản thân nàng đều mềm mại như hoa đào không xương.

“ Vậy được, nể tình lời Trinh Nhi muội muội nói rất hợp ý ta, ta không làm khó dễ bọn họ nữa”.

Xa xa bên con hào, có mấy người đang cười nói vui vẻ đi về phía này.

Da mặt Lục Nghi Trinh nóng dần lên, vội vàng nắm tay hắn giấu vào dưới tay áo.

Gốc liễu sau lưng đã lâu năm, thân cây to lớn đủ sức để hai người dựa vào.

Tùy Ý thuận thế tựa bên trái tiểu cô nương.

“Ý ca ca, lần này huynh dự định ở Dương Châu bao lâu?”.

“Đợi Trinh Nhi muội muội về kinh thì ta mới về. Sau đó ta sẽ cùng muội về kinh”.

Tiểu cô nương ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn hắn: “Không trở về Phụng Sơn nữa sao?”.

“Không về nữa”. Tùy Ý mỉm cười, nhìn nàng: “Ta đã tốt nghiệp rồi”.

“Chuyện Tri châu Thông châu cũng xử lý xong rồi ạ?’.

“Ừ, giao tất cả cho một người khác rồi”.

Ngắn ngủi hơn nửa tháng, hắn đã âm thầm lo liệu xong hai chuyện lớn như vậy.

“… Có phải rất vất vả không?”.

Tùy Ý nhìn nàng không chớp mắt, cong môi nói: “Nếu ta nói rất vất vả thì Trinh Nhi muội muội đền bù cho ta thế nào?”.

“Muội, muội đưa huynh đi ăn đồ ăn ngon nhé”.

Hắn vừa cười vừa thẳng người về vị trí cũ.

“Lão thái thái thì sao? Không đến Dương Châu cùng huynh hả?”.

“Tổ mẫu cùng Tiêu Hoàn Thận về kinh trước. Kinh thành có một số việc cần tổ mẫu về sớm chuẩn bị”.

“Chuyện gì?”.

“Ngày mai ta sẽ đến thăm Khương phủ, đến lúc đó Trinh Nhi muội muội sẽ biết”.

“Được ạ”.

“… Vừa rồi huynh có nói đến Tiêu Hoàn Thận, hắn ta cũng rời Phụng Sơn, chẳng lẽ cũng học xong rồi?”.

Tùy Ý bỗng không nói lời nào.

Lục Nghi Trinh khó hiểu, duỗi ngón tay chọc vào người hắn.

Hắn lập tức bắt được bàn tay còn lại vẫn đang cầm hoa của nàng.

“Ta không thích nghe Trinh Nhi muội muội nhắc đến tên của nam tử khác”.

Lục Nghi Trinh vừa thấy thẹn thùng, cũng vừa thấy mắc cười: “Trước đây muội cũng không thấy huynh nhỏ mọn như vậy?”.

“Trinh Nhi muội muội cứ coi như ta nhớ nhung thành bệnh đi”.

“Huynh nói lung tung”.

Tùy Ý lại cười thành tiếng, im lặng thầm nghĩ.

Chưa phát hiện nàng lớn lên, tự nhiên sẽ không có tâm tư độc chiếm. Chỉ khi nào hắn từ từ ý thức được nụ hoa này đã nở rộ thành đóa hoa kiều diễm, ong bướm xung quanh từng giờ từng khắc vo ve xung quanh nàng thì tâm tư chôn giấu trong lòng mới điên cuồng sinh sôi.

Hắn nghĩ, nếu có thể giấu nàng đi thì tốt biết mấy.
Bình Luận (0)
Comment