Trúc Mã Vi Phu

Chương 63

Editor: Kei/ Beta: Phi Phi

Ánh nến thắp sáng cả căn phòng.

Triệu Kha bước vào đặt chiếc đèn lồng xuống, sau đó rồi ngồi trên chiếc ghế trong phòng.

Hắn trông thấy Tùy Yến thị đang chầm chậm bước qua ngưỡng cửa, bà ta có vẻ mất kiên nhẫn, hắn ngả người lui sau rồi gác chân lên chiếc bàn trước mặt, liếc nhìn người đi đến, không chút e dè nói:

“Ta thật sự không ngờ rằng muội muội của ta lại tặng cho bà điền trang này. Xem ra người của ta muốn trốn ở đây thì sẽ có chút phiền phức đây”.

Lời này chẳng khác nào thừa nhận đám người bịt mặt kia là tư binh của hắn.

Cho dù không phải là tư binh thì cũng là thế lực không thể trông thấy ánh sáng.

Trong lòng Tùy Yến thị càng thêm sợ hãi, hận bản thân vì sao lại tùy tiện đến nơi này, vừa hận chính mình ngay từ đầu đã không nên giữ lại mảnh đất này.

Nhưng chuyện đã đến nước này, có hối hận bao nhiêu cũng vô ích.

Bà ta cởi mũ trùm đầu xuống, cố nặn ra nụ cười: “Không bằng, ta trả mảnh đất này lại cho tiểu Vương gia? Chuyện tối nay, ta cũng xem như chưa nhìn thấy, chưa nghe thấy, ngài thấy có được không?”.

Triệu Kha cong môi cười nhìn bà ta: “Không được”.

“Phu nhân, chắc hẳn bà cũng đã nghe một câu nói, là ‘chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật"”.

Sắc mặt Tùy Yến thị trở nên tái nhợt, trong lòng cũng chợt thấy lạnh lẽo.

Lại nghe hắn ta từ từ nói:

“Có điều với thân phận của ngươi, nếu ta mà giết đi thì rất phiền phức. Vậy nên hiện tại, chỉ có thể để ngươi thay ta làm việc, đứng về phía ta”.

“… Nếu ta không đồng ý thì sẽ thế nào?”.

“Không đồng ý, quả thực ta sẽ không thể giết ngươi trong phút chốc”. Triệu Kha chống má, từ từ nói: “Nhưng ngoài việc không thể giết ngươi, những chuyện khác thì không bảo đảm”.

“Ngươi có thể từ một thứ nữ của một quan viên nhỏ ở Tử Châu ngồi vào vị trí Quốc công phu nhân hẳn là phải vất vả nhiều lắm? Ta có thể tra tỉ mỉ từng chuyện một. Hơn nữa, cho dù ngươi không phí công vất vả bao năm qua thì ta có thể tạo ra cho ngươi một ít vất vả… Chờ ngươi không còn thân phận này, thì kết cục của ngươi sẽ do ta quyết định”.

Triệu Kha cười xảo trá: “Vừa lúc, ta mới tìm ra một hình phạt mới cách đây một thời gian, vẫn chưa kịp thử nó trên thân người – cưa chân người xuống rồi lấy xương làm thành đàn tỳ bà, nếu người nọ đại nạn không chết, sẽ bảo nàng ta ôm lấy cây đàn tỳ bà được làm từ xương chân của chính mình gảy một khúc cho ta nghe, một khắc cũng không được dừng lại cho đến khi các ngón tay chảy máu và sưng mủ dính vào dây đàn. Đúng rồi, ta gọi hình phạt này là “Hình phạt tỳ bà”, có phải rất thú vị không?”.

Tùy Yến thị nghe đến nửa chừng đã không nhịn được nữa, thân thể mềm nhũn mà ngã xuống đất. Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt thất thần, vẻ mặt kiệt quệ và tuyệt vọng.

“Đừng sợ, Tùy phu nhân”.

Triệu Kha thu chân lại rồi đứng lên bước tới trước mặt bà ta, ngồi xổm xuống: “Ta cũng không phải là người không nói đạo lý”.

“Nếu ngươi làm trái ý ta thì đương nhiên sẽ gánh chịu sự trả thù của ta; nhưng nếu ngươi thuận theo ta, nghe ta sai khiến, ta cũng sẽ cho ngươi lợi ích xứng đáng”.

Tùy Yến thị miễn cưỡng ngước mắt nhìn hắn ta, trong lòng không giấu được sự sợ hãi và nghi ngờ.

Triệu Kha cười nói: “Lần vào kinh này, chuyện quan trọng nhất đó chính là đối phó với vị Đại công tử kia của nhà ngươi. Nghe muội muội ta nói, ba năm trước, là hắn đã phá hoại chuyện tốt của ta”.

“… Ba năm trước”.

Ấn đường Tùy Yến thị khẽ nhíu lại.

“Ừ, đúng, ngươi vẫn chưa biết sao? Ba năm trước, ta và cha ta đã khiêu khích với Phùng gia, thuê một số người bắt cóc con gái của quan chức phe mới ở kinh thành, thuận tiện thực hiện một vụ ám sát”.

“Khi đó, các phe cánh trong triều đều nhắm vào Đoàn Nghiệp, vũng nước đục này suýt chút nữa thành công, nhưng thật đáng tiếc khi vị Đại công tử nhà ngươi lại chặn ngang một cước và giết hết toàn bộ người của bọn ta”.

“Vì để tự bảo vệ mình, ta và cha ta cũng không thể không tự làm đứt đuôi mình như thằn lằn mà giết người của Phùng gia. Đó là nội ứng mà bọn ta đã dày công xoay xở trong nhiều năm, thật đáng tiếc”.

“Không, không thể nào”.

Con ngươi của Tùy Yến thị rụt lại, vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm.

Những lời này, bất luận câu nào cũng đều khiến người ta khó mà tin được.

Thủ phạm thật sự trong vụ án giết người cướp của ở Kinh thành là Dự Vương gia – Nhưng ba năm trước, rõ ràng là Huyện chúa Ninh Gia cũng bị bắt cóc mà.

Người giết tội phạm bắt cóc ở ngoại ô Kinh thành là Tùy Ý – Nhưng năm đó, rõ ràng là khi quan phủ kéo từng xe này đến xe khác chất đầy thi thể trở về, nhưng trong thông báo cuối cùng lại không hề nhắc một chữ đến hắn.

Dường như sợ bà ta không tin, Triệu Kha giải thích: “Quả thật, một người có thể giết cả một sân đầy người, nói ra cũng thật quá kỳ lạ, đến nay ta vẫn không hiểu được hắn đã sử dụng phương pháp gì. Nhưng muội muội ngốc kia của ta hồi đó cũng ở trong sân, thời điểm ta cùng cha ta vào kinh nghe muội ấy khóc lóc kể lể nói rằng đây đều là những gì nàng đã tận mắt nhìn thấy và chuyện đã xảy ra như thế”.

“Muội ấy không hề biết chuyện mà ta và cha ta đã làm nên không có chuyện gạt chúng ta”.

Thấy Tùy Yến thị vẫn còn trong trạng thái hoảng hốt, Triệu Kha cười nhạo một tiếng.

“Người thì giỏi rồi? Ngay cả hắn là người như thế nào cũng không hiểu vậy mà còn mơ tưởng đối phó hắn”. Hắn ta nói đùa: “Ta nói, ngươi rơi vào hoàn cảnh như bây giờ không phải cũng do bị hắn gài bẫy đấy chứ?”.

Lời này thật giống như một cây kim đâm vào trái tim của Tùy Yến thị.

Nghĩ kỹ lại, thật sự không có mối liên hệ nào giữa những chuyện này sao?

Nếu như chưa từng nghe nói trong của hồi môn của Vương thị có hơn mười cửa hàng làm ăn béo bở, thì năm đó bà ta cũng sẽ không lấy đi xấp khế đất kia từ tay Tùy Ý; nếu như không có xấp khế đất kia thì bà ta cũng chẳng lỗ vốn đến mức phải bù tiền vào; nếu như không bù tiền vào thì bà ta sẽ chẳng có suy nghĩ về điền trang của Huyện chúa Ninh Gia; nếu như không biết gì về điền trang này, thì bà ta hôm nay cũng sẽ không gặp được tiểu Vương gia…

Tất cả những điều này giống như một sợi dây xích, một tấm lưới, một khi đã rơi vào thì sẽ không có đường để quay lại.

Bà ta hoảng sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh.

Triệu Kha hài lòng nhìn vẻ mặt của bà ta.

“Liên thủ với ta, thế nào?”.

“Trừ khử hắn, con trai ngươi sẽ có thể kế vị chức tước; nếu cha ta trở thành Quan gia nước Triệu thì con trai ngươi sau này sẽ được hưởng vinh quang nhiều hơn thế này”.

Một lúc sau, Tùy Yến thị mới chậm rãi thở ra một hơi.

Ngón tay bị nắm đến mức trắng bệch.

“Ngươi muốn ta làm cái gì?”.



Ngày 30 tháng Chạp, trời hửng nắng sau một thời gian dài.

Sau giờ Ngọ hôm nay, Lục Nghi Trinh cũng đã thêu xong họa tiết cuối cùng của đai lưng trong tiếng pháo nổ.

Bên ngoài, ánh nắng vàng nhạt lọt qua khung cửa sổ chiếu vào trong phòng.

Tiểu cô nương không nhịn được cầm đai lưng đặt ngay dưới ánh nắng, rất hài lòng mà nhìn tới nhìn lui.

Nàng đặc biệt chọn màu tím nhạt làm màu nền cho đai lưng, màu này rất thích hợp để phối với quần áo. Cho dù Tùy tiểu Thế tử có mặc một chiếc áo choàng màu xanh lam, đỏ tía hay tím thì nó đều có thể phát huy được công dụng.

Hơn nữa eo của hắn rất gầy, tiểu cô nương nghĩ thầm, nếu dùng đai lưng này nhất định sẽ rất đẹp.

Ngày mai khi đến phủ Quốc công chúc Tết thì nàng sẽ có thể tặng món quà này cho hắn.

Nghĩ đến đây, khóe mắt của Lục tiểu cô nương từ từ nổi lên ý cười, cẩn thận cất đai lưng vào hộp gỗ, sau đó mới vỗ tay đứng dậy đi ra phía ngoài cửa.

Sau bữa tối, nàng phải đi cùng Lục phu nhân đến chùa Hiển Kính.

Vốn dĩ họ định đến chùa thắp hương vào ngày đầu năm mới, nhưng trưa hôm nay, Tùy Yến thị bất ngờ đến thăm và mời họ tối nay đến chùa xem lễ hội đèn lồng.

Dù sao cũng phải đi đến chùa một chuyến, xem xong lễ hội đèn lồng rồi thắp hương cũng như nhau cả.

Chỉ là sự thiện chí đột ngột của Tùy Yến thị khiến nàng hơi ngơ ngác.

Lục Nghi Trinh nhớ lại những lời Tùy Ý đã nói trước đây, từ tận đáy lòng cũng không muốn gặp Tùy Yến thị.

Nhưng tiếc rằng mẹ nàng không biết điều này, chỉ vài cái gật đầu đã nhận lời.



Giờ Dậu, sắc trời nhá nhem tối.

Hai chiếc xe ngựa chạy nhanh ra khỏi ngõ Du Lâm.

Vào đêm giao thừa, kinh thành nước Triệu vô cùng náo nhiệt, đèn lồng đỏ được treo khắp các nẻo đường ngõ hẻm, những tiếng pháo nổ “đùng” vang xa gần.

Ngay cả đến dưới chân ngôi chùa Hiển Kính xưa nay đều khá vắng vẻ, cũng vẫn có thể mơ hồ nghe thấy động tĩnh của việc đốt pháo.

Xuống khỏi xe ngựa, Lục Nghi Trinh đi theo hai vị trưởng bối lên núi.

Trên con đường lên núi, chỉ thấy trên những ngọn cây hai bên lối đi được buộc bằng những chiếc đèn lồng đủ màu sắc, những sợi dây đỏ thắt lại tung bay trong gió.

Người leo núi rất thưa thớt, đi một đoạn mới có thể gặp được một hai người.

Đi hết đường núi, không khí lập tức ồn ào hơn.

Trước cửa chùa, một ngọn đèn cửa hình bát giác dựng đứng sừng sững, vầng sáng ấm áp tỏa ra từ bấc đèn còn sáng hơn cả vầng trăng sáng trên bầu trời.

Khách hành hương ra vào có thể ngắm cảnh, còn có người nâng bút viết chữ trên giấy đèn.

Lục Nghi Trinh đi vòng quanh chiếc đèn lồng lớn vài lần, vui vẻ cầm bút lông lên viết vài điều ước lên khoảng trống của giấy đèn.

Sau khi vào chùa, ba người thắp hương bái lạy Bồ Tát.

Lục phu nhân bái xong trước tiên, bà đứng dậy rồi dặn dò Lục Nghi Trinh: “Mẹ đến thiền phòng phía sau gặp sư phụ trụ trì, là căn phòng ở phía đông, con cũng từng đến đó rồi. Con lạy xong thì đi cùng Bảo Khấu đến đó tìm mẹ”.

Sau đó bà lại quay sang đáp lễ với Tùy Yến rồi quay người rời đi.

Khi Lục Nghi Trinh thu hồi ánh mắt, nàng bắt gặp vẻ mặt tươi cười của Tùy Yến thị ở bên cạnh.

Không biết vì sao nàng lại cảm thấy có chút lạnh gáy, vội vàng lễ phép mỉm cười lại với bà ta, cầm nén hương nhìn về phía tượng Bồ Tát trước mặt.

Hôm nay Tùy Ý có yến tiệc nên không ở nhà, mặc dù theo tác phong thường ngày thì sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng nàng vẫn cầu trời phật phù hộ cho mọi việc suôn sẻ.

Lại cầu nguyện thêm vài điều ước, Lục Nghi Trinh mở mắt rồi đứng dậy cắm hương vào lư hương trên bàn thờ.

Vừa khéo lúc này Tùy Yến tị cũng bước tới.

“Vừa rồi trông cô nương nghiêm túc như vậy, cầu nguyện điều gì thế?”.

Lục tiểu cô nương liếc nhìn bà ta: “Nguyện vọng mà nói ra sẽ không còn linh nữa”.

Tùy Yến thị cũng không hỏi tiếp mà ngược lại cười nói: “Ta đoán, có phải là có liên quan đến Đại lang nhà chúng ta không?”.

Lục Nghi Trinh đáp tiếng “Vâng”.

Sau khi nàng cắm hương xong, hai người bước ra khỏi cửa điện, vừa ngẩng đầu đã trông thấy vầng trăng đang sáng ngời nay đã khuất sau những đám mây, gió lạnh đêm đông thổi vù vù từng đợt qua cổ của người ta.

Lục tiểu cô nương rùng mình một cái, vươn tay dựng cái cổ lông cáo trắng muốt quấn quanh cổ, lúc này hơi lạnh thấu xương liền tiêu tán đi một chút.

Nàng nhìn quanh mà không nhìn thấy nữ sử nhà mình đâu.

“Bảo Khấu đâu rồi?”.

“Ma ma nhà ta cũng không thấy đâu”. Tùy Yến thị nói: “Có lẽ bọn họ có chuyện gì đó nên tạm thời rời đi”.

Nhưng tối nay Bảo Khấu sẽ có chuyện gì chứ? Còn không nói một lời với nàng mà đã đi rồi?

Lục tiểu cô nương thầm nghĩ, cảm thấy cực kỳ quái lạ,

“Đứng chờ ở đây thật nhàm chán, ta biết trong chùa Hiển Kính có một cây cầu nhân duyên, rất được lòng các tiểu cô nương. Không bằng chúng ta cùng qua đó thắt một sợi dây đỏ đi?”.

Lục Nghi Trinh nghiêng đầu nhìn về phía Tùy Yến thị.

Đối phương vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, lời đề nghị hoàn toàn không khiến người ta tìm ra được một chút sơ hở nào.

Nhưng tiểu cô nương nắm chặt lông cáo trắng.

Nàng không muốn đi cùng bà ta.

Đây là một loại trực giác tương tự như của một loài động vật nhỏ.

Huống chi là người trước mắt này, còn ba lần bốn lượt làm tổn thương Tùy Ý.

Tiểu cô nương im lặng chốc lát rồi nói:

“Ta không muốn đi, ta muốn đi tìm mẹ ta”.
Bình Luận (0)
Comment