Trúc Mộc Lang Mã

Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phó Nhất Kiệt?

Phó?

Tên mới?

Nhìn Phó Khôn đưa tay tới, nó do dự, không trả lời.

Thế nhưng, Phó Khôn không rút tay về, vẫn cứ giơ tay ra như vậy, nhìn nó không động đậy gì mới nói một câu: “Nhanh lên, em không đói à?”

Nó cắn môi, bỏ tay vào túi áo, không nhúc nhích.

Bàn tay được đưa về phía mình như vậy, nó đã từng gặp rất nhiều, lần nào nó cũng mong chờ được nắm lấy bàn tay đó, cuối cùng đều bị bỏ lại.

Nó không muốn bị bỏ lại một lần nào nữa.

“Ầy, sao em lại làm cái mặt này rồi,” Phó Khôn vốn đang hừng hực khí thế muốn làm một người anh trai tốt có thể nhẫn nại, nhưng em trai này lại thực sự chẳng biết hợp tác gì cả, cậu đi tới đưa tay kéo bàn tay Phó Nhất Kiệt ra, “Đi, cùng anh đi nhào bột, đừng khóc, khóc là lấy hồ dán mặt em lại bây giờ.”

Bàn tay Phó Khôn nắm lấy tay nó rất chặt, nó cảm thấy xương bàn tay bị nắm cho hơi đau, nhưng lại không giãy ra.

Bàn tay tuy hơi dữ dằn, nhưng lại nóng hầm hập, ấm áp.

“Cặp sách mọc trên bụng em rồi đấy à? Đừng ôm nữa,” Phó Khôn hất cằm về phía cánh tay nó đang ôm cặp, “Ném trên ghế sofa là được.”

Phó Nhất Kiệt bỏ cặp lên ghế sofa.

“Em có lạnh không?” Phó Khôn lại hỏi.

Nó lắc đầu.

“Cởi mũ ra được không?” Phó Khôn thử hỏi.

Nó gật gật đầu, Phó Khôn túm quả cầu len kéo mũ ra, sau đó nắm lấy tay nó đi về phía nhà bếp, “Thích ăn sủi cảo không?”

“Không thích ăn.” Nó nói nhỏ.

“Ơ?” Phó Khôn quay đầu lại.

“Thích ăn.”

“Đổi giọng nhanh thật đấy, không thích ăn thì hôm nay cũng là sủi cảo rồi,” Phó Khôn cười, “Nhưng mà sủi cảo mẹ anh gói ngon lắm, em ăn thử một lần là biết.”

Phòng bếp đang chật kín người nấu ăn, mẹ đã bỏ bột vào trong thau nhào bột, nhìn thấy hai bọn họ đi vào, liền chỉ vào cái thau: “Mang về nhà nhào đi.”

“Ô, Khôn Tử đã thành đại tướng cụt tay rồi còn bắt nó nhào bột à?” Bà Vu đang xào rau nói một câu.

“Có gì đâu, con trai làm gì yếu ớt thế, nhào chậm thôi là được,” Mẹ vừa chặt thịt vừa cười nói, “Ai bảo anh ta trèo cái tường thôi còn dốt ngã gẫy tay kia chứ.”

“Cô làm mẹ cũng vô tư thật.” Bà Vu cảm khái chép miệng.

Phó Khôn thả tay đang nắm tay Phó Nhất Kiệt ra, bưng thau ra ngoài.

Mới vừa đi chưa được mấy bước, đã cảm thấy có ai đó kéo áo len cậu, cậu nghiêng đầu qua, thấy là Phó Nhất Kiệt, đứa bé này trông có vẻ rất hồi hộp, tay nắm lấy áo cậu đã cuộn tròn thành nắm đấm, đầu còn không dám ngẩng lên, liên tục nhìn chằm chằm xuống đất.

Phó Khôn phải dùng cánh tay phải bị nẹp ôm thau, trở tay trái ra sau dắt Phó Nhất Kiệt, mà thử nửa ngày cũng chẳng thành, không lấy sức nổi, không thể làm gì khác hơn là đành đi tiếp về phía trước: “Đi theo anh, không có chuyện gì đâu.”

“Khôn Tử, ai đây?” Không biết là ai hỏi một câu.

“Em trai tui.” Phó Khôn trả lời, giọng rất vang dội, lúc nói ra ba chữ này, cảm giác cực kỳ hãnh diện, em trai tui! Ngầu thế kia chứ!

Mà ngẫm lại lại thấy, có em trai thì có em trai thôi, có gì đáng ngạc nhiên đâu, bảy tám đứa trẻ con bên trong tòa nhà này, hầu như đều có anh chị em cả. Thế nên lại nhụt chí, bưng thau ra khỏi nhà bếp.

Lúc đi ngang qua cửa nhà dì Hứa, có người đi từ trong nhà ra, Phó Khôn bưng thau suýt nữa cắm thẳng đầu vào.

“Lái xe tăng đấy hả cu.” Người nọ đè đầu cậu xuống, cười nói một câu.

Phó Khôn ngẩng đầu lên cười: “Anh Tiểu Phi.”

Người nọ là con trai dì Hứa, Hạ Phi, học xong cấp ba thì ở nhà nghỉ ngơi luôn, sức khỏe rất không tốt, ngày nào cũng như thể bị ngâm trong thuốc đông y, Phó Khôn mỗi lần đi qua nhà anh đều có thể ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc. Có điều, Hạ Phi rất tốt tính, không giống như những bệnh nhân khác ngày nào cũng bi thảm, lúc nào trên mặt cũng treo nụ cười.

“Nhào bột à?” Hạ Phi cầm cốc thủy tinh, bên trong là thuốc đông y màu nâu.

“Ừ, anh lại uống thuốc à?” Phó Khôn ngửi mùi thuốc thôi đã cảm thấy đắng không chịu nổi.

“Làm ngụm không?” Hạ Phi đưa cốc tới trước mặt cậu, “Thần dược.”

“Không cần.” Phó Khôn cố hết sức lắc đầu.

“Vào đi, giúp em nhào bột, cánh tay kia của em có mà nhào tới nửa đêm cũng nên?” Hạ Phi cười, ngoắc tay bảo cậu vào nhà.

Phó Khôn tiếp tục lắc đầu, mỗi lần cậu sang nhà dì Hứa chơi, mẹ đều phải dặn dò cậu, không cho con nghịch anh Tiểu Phi, sức khỏe anh không tốt.

Nếu bị mẹ biết cậu để Hạ Phi nhào bột, chắc chắn sẽ bị mắng cho té tát.

“Không sao, vào đi,” Hạ Phi cầm thau trong tay cậu qua, quay người vào phòng, “Trương Thanh Khải, nhào bột!”

Phó Khôn vừa nghe thấy Hạ Phi gọi Trương Thanh Khải, đã không còn do dự nữa, Trương Thanh Khải là bạn học của Hạ Phi, một tuần bảy ngày thì đã có năm ngày trốn trong nhà Hạ Phi.

“Trương Thanh Khải, giúp em nhào bột!” Phó Khôn cũng gọi.

Mới đi được một bước, Phó Khôn đã cảm thấy tay bị ai đó tóm lấy, lúc quay đầu lại nhìn thấy Phó Nhất Kiệt, cậu mới nhớ ra mình còn dẫn theo một đứa bé, nếu Phó Nhất Kiệt không kéo cậu lại, cậu có khi còn quên mất.

Anh trai mới lên chức này vẫn phải làm quen dần dần mới được…

Cậu dắt tay Phó Nhất Kiệt, dẫn em vào phòng.

“Đứa bé đâu đến đây?” Trương Thanh Khải rửa tay, bỏ thau lên bàn, bắt đầu nhào bột.

“Em trai em!” Phó Khôn một lần nữa dương dương tự đắc, trả lời dõng dạc, quên mất trước đó còn cảm thấy có em trai không phải chuyện gì đáng kinh ngạc, cậu nghiêng đầu qua chỗ khác cười với Phó Nhất Kiệt, “Một Khúc chào anh đi.”

Phó Nhất Kiệt nhìn qua Hạ Phi và Trương Thanh Khải, cúi đầu, không nói gì.

“Một Khúc?” Hạ Phi nở nụ cười.

“Phó Nhất Kiệt, gọi là Một Khúc thì thuận miệng hơn,” Phó Khôn nhìn Phó Nhất Kiệt cúi đầu không nhúc nhích, thở dài trong lòng, đứa bé này nếu mà vẫn luôn như vậy, sau này mình chắc là chán lắm.

Lúc mẹ bắt đầu làm sủi cảo, Phó Khôn kéo Phó Nhất Kiệt ngồi xuống bên cạnh bàn: “Biết gói không? Chơi vui lắm, để anh dậy em nhớ?”

Phó Nhất Kiệt nhìn nhân sủi cảo trên bàn, nuốt nước bọt, gật gật đầu.

“Nhìn này.” Phó Khôn lập tức hừng hực khí thế, ngày thường cậu chẳng bao giờ tìm được cơ hội dạy ai cái gì, thực sự muốn dạy, cũng chỉ có dạy người ta đánh nhau với bỏ chạy.

“Rửa tay đi,” Mẹ hất tay cậu ra, rồi nhìn Phó Nhất Kiệt, “Nhất Kiệt không nóng à? Trong nhà ấm lắm, mẹ cởi áo khoác bông ra được không?”

Phó Nhất Kiệt hơi do dự, rồi gật gật đầu.

“Cởi áo cho em đi, trên tay mẹ toàn dầu ăn,” Mẹ chỉ đạo Phó Khôn, tay nhanh thoăn thoắt gói sủi cảo.

Phó Nhất Kiệt nhìn cánh tay Phó Khôn, tránh ra khỏi tay Phó Khôn đang muốn giúp nó cởi áo, tự cúi đầu cởi cúc áo khoác bông ra.

Lúc Phó Nhất Kiệt cởi áo khoác bông ra rồi, Phó Khôn nhìn thấy nó chỉ mặc một cái áo len dệt cũ chất giống như của găng tay bảo hộ lao động, lập tức cảm thấy thằng bé này thật đáng thương, tuy áo len trên người cậu cũng chẳng qua là mẹ gỡ áo len cũ của bố ra đan cho cậu, nhưng vẫn ấm áp hơn áo len dệt nhiều lắm, chẳng trách Phó Nhất Kiệt nãy giờ mặc áo khoác bông mà lại không thấy nóng.

“Khôn Tử, trong hộc tủ phòng bố mẹ có áo len mới mua cho Nhất Kiệt, con đưa cho em thay đi, mặc áo len mỏng lạnh lắm.” Mẹ vừa làm sủi cảo vừa nói.

“Áo len mới?” Phó Khôn vô cùng kinh ngạc, không tới sinh nhật với ăn tết chính cậu còn chẳng đến lượt mặc quần áo mới, “Mua lúc nào thế? Sao con lại không biết?”

“Con biết thì để làm gì, cũng có phải của con đâu, nhanh đi lấy đi.”

Trong tủ có một cái túi to, Phó Khôn lấy ra lục lọi qua lại, có một chồng áo len và áo khoác nhỏ, cậu lấy ra một cái áo len vàng ướm lên người mình, lẩm bẩm một câu: “Còn không phải của mình thật.”

Phó Nhất Kiệt thay áo len, da dẻ được áo len màu vàng tôn lên, trông càng trắng hơn, chỉ là hơi gầy, lúc mặc áo khoác Phó Khôn không thấy thế, giờ cởi áo ra một cái, nhìn ra được rất rõ ràng. Cậu xách nước nóng từ trên bếp than ngoài cửa vào, vừa đổ vào thau rửa mặt khuấy khuấy vừa nói: “Một Khúc này, thịt em mọc hết lên mặt rồi đấy à, nhìn mặt em rõ là tròn, cởi áo ra cái còn có mỗi tí như vậy…”

Phó Nhất Kiệt đi tới, bỏ tay vào trong thau, cúi đầu rửa rất nghiêm túc, không nói gì cả.

Phó Khôn ngồi xổm bên cạnh thằng bé, nhìn tay nó rất có hứng thú, tay Phó Nhất Kiệt cũng giống mặt, rất bụ bẫm, trước đó cậu còn cảm thấy lúc dắt tay Phó Nhất Kiệt mềm mại thích cực kỳ, giờ không nhịn được đưa tay ra nắn nắn: “Thích thật.”

“Có em trai rồi chẳng cần làm cái gì, chỉ ngắm em là được.” Mẹ nở nụ cười.

“Con còn phải dạy em làm sủi cảo đây này,” Phó Khôn thò tay trái vào trong thau khua hai cái, “Một Khúc giúp anh xoa tay.”

Phó Nhất Kiệt gật đầu, cầm lấy tay cậu, dùng ngón tay xoa xoa lòng bàn tay cậu.

“Ôi,” Mới xoa chưa được hai cái, Phó Khôn đã không nhịn được cười, rút tay ra, “Em cù anh đấy à? Thôi, cứ vậy đi.”

Phó Khôn đứng bên cạnh bàn, Phó Nhất Kiệt đứng cạnh cậu, chẳng cao hơn bàn là bao.

“Lấy vỏ,” Phó Khôn bắt đầu chính thức dạy học, đây là lần đầu tiên cậu dạy người ta gì đó, nghiêm túc vô cùng, “Bỏ lên tay.”

Phó Nhất Kiệt với tay lên lấy một miếng vỏ bánh đặt lên tay mình, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu.

“Bỏ nhân bánh…” Phó Khôn nghĩ lại, sợ tay Phó Nhất Kiệt không biết chừng, bỏ nhiều quá không gói lại được, nên đưa tay lấy đũa khêu một ít nhân, “Để anh bỏ hộ em.”

Phó Nhất Kiệt nhìn qua vỏ bánh và nhân trong lòng bàn tay, tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn cậu.

“Gói,” Phó Khôn chỉ lớp vỏ, “Đầu tiên chụm tay lại nắn ở chỗ chính giữa… Ừ, sau đó đẩy hai bên vào giữa, đúng rồi, nắn, siết chặt lại.”

Phó Nhất Kiệt rất chăm chú làm theo chỉ dẫn của Phó Khôn, nắn vỏ sủi cảo lại với nhau, tuy động tác làm rất chậm, trông còn hơi ngốc, nhưng căn bản cũng ra được hình sủi cảo.

Phó Khôn không ngờ có thể nhìn thấy thành quả dạy học thành công nhanh tới vậy, rất cao hứng vỗ bàn: “Mẹ! Mẹ xem này! Gói được rồi! Con dạy thế nào!”

“Cũng được,” Mẹ cười gật đầu, “Nhất Kiệt thông minh thật, gói đẹp quá, còn đẹp hơn cả anh nữa.”

Phó Khôn chưa bao giờ có cảm giác gì với việc mẹ khen người khác, dù sao cậu quanh năm suốt tháng không bị mắng đã coi là tốt lắm rồi, giờ nhìn thấy “đồ đệ” mình gói ra một cái sủi cảo vẫn có thể coi là sủi cảo, khỏi nói là thấy mỹ mãn thế nào.

Phó Nhất Kiệt không nói gì, cũng không có vẻ mặt gì, chỉ vẫn luôn cúi đầu nhìn cái sủi cảo trên tay mình.

“Thế nào, biết gói…” Phó Khôn còn chưa nói xong câu đã ngây người.

Phó Nhất Kiệt nhìn chằm chằm cái sủi cảo một lúc, đưa tay cho luôn cái sủi cảo vừa gói bỏ vào miệng mình.

Phó Khôn nhìn nó chằm chằm mấy giây mới hét lên: “Em làm gì thế——”

Phó Nhất Kiệt bị câu quát của cậu làm giật cả mình, hoảng sợ cắn sủi cảo lùi lại vài bước, lưng chạm vào tường rồi mới dừng lại.

“Ôi, cục vàng của mẹ sao lại ăn sống luôn thế này,” Mẹ cũng giật mình, ném cái sủi cảo đang gói dở trong tay xuống, chà tay qua loa lên tạp dề, chạy tới cúi người xuống ôm Phó Nhất Kiệt, “Chưa nấu mà, mau nhè ra đi, chốc nữa lại đau bụng.”

Phó Nhất Kiệt nhìn tay mẹ đưa tới trước mặt, không dám nhè ra, bị quát xong một tiếng, cũng không dám nuốt vào, cứ ngậm một cái sủi cảo sững sờ bất động như vậy.

“Cái thằng này, hét gì mà hét, làm em sợ rồi này!” Mẹ quay đầu lại hạ thấp giọng trừng mắt Phó Khôn, “Giật cả mình! Lúc anh lớn tướng nhặt sâu dưới đất ăn tôi còn không mắng thì thôi.”

“Con cũng có cố ý đâu, lần đầu thấy ăn sủi cảo sống còn không cho con kinh ngạc à…” Phó Khôn rất bực bội, cũng hạ thấp giọng, “Con ăn sâu lúc nào chứ!”

“Ồi, có em trai rồi có khác, còn biết kinh ngạc nữa,” Mẹ không để ý đến cậu, quay đầu trở lại lấy ngón tay chọc chọc vào cái má đang phình to của Phó Nhất Kiệt, “Nhất Kiệt, nhè ra đi được không? Ra ngoài nhè đi?”

Lúc mẹ dẫn Phó Nhất Kiệt ra ngoài cửa nhè sủi cảo, bố xách theo một túi đồ to trở về.

“Bố!” Phó Khôn nghe thấy tiếng bước chân của bố, xông ra ngoài, liếc mắt đã thấy trong cái túi trên tay bố có một cánh máy bay, “Mua máy bay?”

“Cả tàu hỏa chạy bằng điện nữa,” Bố đứng bên cạnh Phó Nhất Kiệt, “Nhất Kiệt, còn nhớ bố không.”

Phó Nhất Kiệt hơi rụt về phía sau, rồi nhìn chằm chằm mặt đất.

“Vào nhà đi đã, Lão Phó,” Mẹ kéo bố, “Còn nhìn nữa.”

Bố vào nhà, dùng đủ mọi loại đồ chơi cũng không thể trêu được Phó Nhất Kiệt nói một tiếng, khỏi nói là gọi ông một tiếng bố.

“Anh đừng vội,” Mẹ nhanh chóng lấy chỗ nhân còn lại, dùng hai cái vỏ bánh, nặn thành con chuột con, “Cứ từ từ đi, con nó sợ người lạ, muốn gọi thì gọi, muốn gọi thế nào thì gọi thế đó.”

“Tiêu Thục Cầm,” Phó Khôn ngồi trên ghế hất cằm, Tiêu Thục Cầm là tên mẹ cậu, “Mau thả sủi cảo đi, chết đói rồi.”

“Phó Chó con muốn ăn đòn đây mà.” Mẹ lườm cậu một cái, bưng sủi cảo đi về phía nhà bếp.

“Bố,” Phó Khôn quay người quỳ gối trên ghế, bám lấy lưng ghế dựa lắc lư trước sau, “Một Khúc hình như không thích chơi mấy thứ đó đâu.”

Phó Nhất Kiệt chẳng nhìn những món đồ chơi bố lấy ra đặt xung quanh nó được mấy lần, chỉ cúi đầu nhìn ngón tay của mình.

“Thế cũng chẳng liên quan đến anh, anh cũng bao lớn rồi,” Bố liếc mắt nhìn cậu, “Lắc nữa đi, lắc ngã thì nẹp nốt tay trái vào, cho cân.”

“Con bao lớn, con không phải mới lớp bốn à, ý con là nó không thích chơi, con giúp…” Phó Khôn còn chưa nói xong câu, ghế dựa đã như đúng mong muốn của bố, bị cậu lắc đổ ra, cậu nhanh chóng vươn tay trái ra chống sàn trước lúc ngã thành chó ăn phân, cố định vài giây rồi cậu ngẩng đầu lên nhìn bố rất đắc ý.

“Ồ, thất vọng thật,” Bố liếc mắt nhìn cậu, “Giờ con làm anh rồi, phải ra dáng làm anh!”

Không sai, là anh trai rồi.

Phó Khôn trước đây chỉ muốn có một đứa em gái đi sau mình gọi anh ơi anh ơi, giống như em gái của Tôn Vĩ, rất hưởng thụ.

Hôm nay, cảm thấy nếu thực sự không có em gái, có một em trai xinh đẹp như vậy cũng được, nhưng giờ cậu dần dần cảm thấy, làm anh trai chẳng có gì hay, quần áo mới không có phần của cậu, đồ chơi mới cũng chẳng đến phần cậu, còn phải “ra dáng làm anh”.

“Con cũng không thèm làm anh này!” Phó Khôn bĩu môi, đứng lên cúi đầu phủi ống quần mình.

“Nói linh tinh cái gì!” Bố đi tới búng một cái lên trán cậu.

“A——“ Phó Khôn ôm trán kêu, bố lái xe buýt mấy năm, ngày nào cũng xoay cái vô lăng to tướng, tay khỏe cực kỳ, “Đầu nát rồi——“

Phó Nhất Kiệt ngẩng đầu lên, lúc Phó Khôn nhìn thấy nó, lập tức im bặt.

Nước mắt trong mắt thằng bé đã chỉ chực chờ lăn xuống ngay rồi.

“Ôi, anh bảo là làm anh trai thích mà,” Phó Khôn xoa trán đi tới trước mặt nó, “Thích lắm…”

Nước mắt lăn khỏi khóe mắt Phó Nhất Kiệt trượt xuống dưới, tạo thành hai vệt nước mắt lấp lánh trên khuôn mặt tròn xoe, Phó Khôn vừa nhìn thấy đã cuống lên, cũng không đoái hoài gì nữa, vồ tới ôm lấy Phó Nhất Kiệt, ấn mặt nó vào ngực mình, không thể để bố nhìn thấy được, nếu không có khi còn cho mình thêm một phát tát.

“Một Khúc ngoan nhất, đi, anh dẫn em đi nấu sủi cảo!” Phó Khôn ôm đầu Phó Nhất Kiệt kéo nó đi tới cửa, Phó Nhất Kiệt bị cậu kéo cho loạng choạng.

“Đi đứng đàng hoàng!” Bố chỉ vào cậu.

“Vâng!” Phó Khôn đáp một tiếng, không buông tay ra, kéo Phó Nhất Kiệt ra tận ngoài cửa mới buông lỏng tay ra, nhỏ giọng nói, “Em khóc cái gì, đừng khóc nữa, anh cũng có đánh em đâu!”

Phó Khôn nghĩ xem có nên nói dịu dàng hơn không, nhưng lúc Phó Nhất Kiệt ngẩng đầu lên, cậu phát hiện ra trong mắt Phó Nhất kiệt đã chẳng còn tí nước mắt nào, hai mắt tròn xoe sáng lên nhìn cậu: “Sủi cảo.”

“A?” Phó Khôn ngu người, khóc xong rồi?

Sủi cảo mẹ gói vẫn ăn ngon như mọi khi, Phó Khôn ăn không ít, có điều cái sủi cảo con chuột bị mẹ gắp cho Phó Nhất Kiệt, trước đây toàn là của cậu.

Phó Nhất Kiệt có lẽ là đói bụng, mặt sắp chôn vào bát, tập trung ăn sủi cảo, cũng không ngẩng đầu lên lần nào, trán và chóp mũi đều lấm tấm mồ hôi.

Niềm vui sướng được làm anh sau khi quần áo mới đồ chơi mới sủi cảo con chuột đều bỏ cậu mà đi đã biến mất từng chút một, nhưng cậu không dám nói ra, một là sợ bố mẹ mắng cậu, hai là sợ Phó Nhất Kiệt động tí lại chảy nước mắt này.

“Nhất Kiệt,” Mẹ sờ lên đầu Phó Nhất Kiệt, “Ăn chậm thôi, sau này ngày nào cũng nấu đồ ăn ngon cho con.”

Phó Nhất Kiệt cúi đầu nhét sủi cảo trong bát vào miệng, ăn xong rồi, mới ngẩng đầu lên, do dự một chốc mới nói rất nhỏ một câu: “Cảm ơn dì.”

Tuy tiếng gọi “dì” này của Phó Nhất Kiệt cũng không phải điều mẹ mong đợi, nhưng đây là câu đầu tiên đứa bé này nói với bà từ sau khi về nhà, cho nên bà vẫn cười rất vui vẻ: “Cám ơn cái gì, con với anh đều giống nhau, chuyện này không cần cảm ơn, con xem anh con ăn xong rồi cũng có cảm ơn đâu.”

“Không cảm ơn nổi.” Phó Khôn liếm mép, rồi quẹt mu bàn tay qua miệng một cái, “Mai ăn mì trộn tương đi.”

“Lau tay cho sạch!” Mẹ nhíu mày.

Phó Khôn nhanh nhẹn bỏ tay lên quần chà mấy cái: “Sạch rồi.”

Nhà chật, tổng cộng mỗi hai gian, phòng khách được bố dùng tấm gỗ ngăn ra một khoảng nho nhỏ, là phòng ngủ của Phó Khôn. Tuy nói là rất đơn giản, chỉ có thể để được một cái giường và một bàn học nhỏ, nhưng đối với mấy đứa trẻ con khác trong nhà tập thể chỉ có thể chen chúc trong một căn phòng với bố mẹ, đây đã khiến người ta ghen tị lắm rồi.

Có điều, kể từ hôm nay trở đi, trong không gian nho nhỏ này của Phó Khôn đã không chỉ có mình cậu.

Bố đặt người ta làm một cái giường tầng, phải qua một thời gian nữa mới đưa đến được, cho nên giờ cậu và Phó Nhất Kiệt phải chen chúc trên một cái giường.

Phó Khôn cảm thấy mình trước đây ao ước có em gái, thực sự là tính toán chẳng hề chu đáo! Cậu căn bản không ngờ rằng sau khi mình trở thành anh rồi, ngay cả giường và không gian nho nhỏ cũng phải nhường đi một nửa…

Lúc cậu thấy mẹ cho Phó Nhất Kiệt uống thuốc cảm xong, rồi bế lên giường cởi quần áo, đắp chăn lên, trong lòng khỏi phải nói là buồn bực tới nhường nào.

“Khôn Tử, con lại đây.” Mẹ lo lắng cho Phó Nhất Kiệt xong, liền gọi cậu vào buồng trong.

Phó Khôn đứng bên cửa sổ trong phòng, mặt bực bội nhìn ra ngoài cửa sổ: “Làm gì?”

“Khó chịu đúng không?” Mẹ cười, cầm từ trong tủ ra một gói socola mylikes, “Đặc biệt cho con lén lút ăn một gói.”

“Không ăn!” Phó Khôn mạnh miệng, nhưng vẫn liếc mắt nhìn qua tay mẹ, bình thường mẹ không cho cậu ăn đồ ăn vặt suốt, nhất là buổi tối, chứ đừng nói là ăn nguyên cả gói.

“Thật? Nguyên cả gói đấy?” Mẹ bóc gói socola ra, đưa tới trước mặt cậu.

“Bất công, thiên vị rõ ràng như thế, giờ lại muốn mua chuộc con?” Phó Khôn tiếp tục mạnh miệng.

“Con hiểu chuyện, con đã 10 tuổi rồi,” Mẹ nhét gói mylikes kia vào tay cậu, “Người ta mới sáu tuổi, mới học lớp một…”

“Nó học lớp một?” Phó Khôn rất sững sờ, cầm lấy gói kẹo bỏ mấy viên vào miệng, cắn vang ra tiếng rộp rộp rất đã tai, “Nó bé tí như thế, con còn tưởng là học lớp mẫu giáo.”

“Em vừa mới đến nhà ta ta, kể cả mẹ muốn đối xử công bằng với hai đứa đi nữa, cũng phải là sau này, đúng không? Giờ phải để em yên tâm, từ từ quen với nhà ta đã.” Mẹ giải thích rất kiên nhẫn.

Phó Khôn nghe được nửa hiểu nửa không, nhưng thôi, có đồ ăn là được: “Biết rồi, nói đúng ra là giờ bố mẹ bất công với con, sau này sẽ không bất công nữa, giờ nó là con ruột, con không phải, con qua một thời gian nữa mới thành con ruột.”

“Ghét quá đi,” Mẹ đập cho cậu một cái, “Mau đánh răng đi ngủ đi! Đừng có đè lên tay.”

Phó Khôn nhét kẹo vào miệng, vừa đi ra ngoài vừa nhỏ giọng lầm bầm: “Con không đè, người khác có đè hay không thì con không chắc…”

Trên giường không để vừa hai cái chăn, cho nên Phó Nhất Kiệt và cậu ngủ cùng một cái chăn.

Có điều, lúc cậu lên giường mới nhận ra Phó Nhất Kiệt ngủ rất sát phía trong, gần như là dán sát vào tường, chừa cho cậu một chỗ rất to.

“Em cũng có chiếm chỗ đâu,” Phó Khôn mất công sức cả buổi mới cởi được quần áo rồi chui vào trong chăn, “Aiii, chán cái nẹp này quá đê.”

Phó Nhất Kiệt không nói gì, không động đậy, nhắm mắt như thể đang ngủ.

Phó Khôn nhìn lông mi thằng bé vẫn đang nhấp nháy: “Một Khúc, em giả vờ ngủ đấy à?”

Phó Nhất Kiệt không để ý tới cậu, lông mi càng run mạnh hơn, Phó Khôn cười, ngón tay đụng một cái lên lông mi thằng bé: “Dài nhờ.”

Phó Nhất Kiệt nhanh chóng trở mình, quay mặt vào tường, cuộn tròn lại thành một cục.

Phó Khôn vốn định trêu thêm một lúc, nhưng người ta không hợp tác như vậy, cậu cũng đành thôi, tắt đèn nằm yên.

Nằm trong bóng tối, Phó Khôn chẳng mấy chốc đã buồn ngủ, đang mơ màng, lại nghe thấy Phó Nhất Kiệt ở bên cạnh gọi cậu một tiếng rất khẽ: “Anh ơi.”

“A?” Cậu mơ mơ màng màng đáp lời.

“Sao anh lại ăn sâu?”

____________________________________________________________________________________________

*socola mylikes:

mylikes

*sủi cảo con chuột: sủi cảo bình thường thì hai mép vỏ bánh chỉ dính với nhau thôi chứ không xoắn lại đẹp như thế này

sui cao
Bình Luận (0)
Comment