Trúc Ngoại Đào Hoa Khai

Chương 70

“Hư ~~ “

Tiểu Tam nghiêng nửa người ghé vào trên giường, nằm trong lòng là đứa lớn, thằng bé kia đang cắn ngón tay mình, buồn ngủ nồng đậm. Thấy Thái Kinh Vân đi vào, Tiểu Tam dùng đầu ngón tay làm động tác muốn y yên lặng.

Thái Kinh Vân vốn là loại người có điểm khốc có điểm cao cao tại thượng, đa số tình huống đều là trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, nói một thì là một, rất ít người nói qua lời phản đối với y. Đáng tiếc chờ cho sau khi hai đứa con của y ra đời, y phát hiện địa vị của y thẳng tắp tuột xuống. Đừng nói là người lãnh đạo, tại viện tử này, đã có mấy người có thể trực tiếp chỉ đạo y, có khi ngay cả phó nhân cũng đều có thể đối với y hoa tay múa chân.

Tận lực phóng nhẹ cước bộ đi tới bên giường, Thái Kinh Vân thấy thằng nhóc béo ù ù ngủ đến nước bọt chảy ròng ròng, một bàn tay ú nần còn nắm chặt lọn tóc của Tiểu Tam, không khỏi khẽ nhíu mày. Y bình thường càng thích đứa út hơn, vì đứa nhỏ kia càng lớn càng giống Tiểu Tam, hơn nữa tính tình an tĩnh nhu thuận. Không giống tiểu hài tử này, đánh rắm có chút lớn, nó đều có thể khóc đến vang vọng sơn lâm. Càng đừng nói, thời gian Tiểu Tam bồi thằng nhóc này, cư nhiên vượt qua cả thời gian bồi y…

“Mới ngủ thôi, đừng đánh thức nó!” Tiểu Tam nhẹ giọng nói, hắn rút tay ra từ dưới người thằng bé, thấy đứa nhỏ xoay xoay người ô ô kêu mấy tiếng, lại nhanh cóng dùng tay vỗ vỗ cái ngực bé nhỏ kia, đợi đến khi đứa nhỏ an tĩnh ngủ được nửa nén hương, Tiểu Tam mới đứng dậy ly khai.

“Ta thấy vẫn là mời thêm hai người tới chăm nom hài tử đi, ngươi so với ta còn bận hơn!” Thái Kinh Vân đóng cửa phòng, bất mãn nói với Tiểu Tam.

Tiểu Tam thấy lông mày cùng khóe miệng người nọ đều xụ xuống, không khỏi nở nụ cười.

“Ha ha, ngươi không phải là đang ghen chứ?!”

“Hanh!” Thái Kinh Vân hừ một cái, cũng không đáp lời, thái độ này coi như là cam chịu rồi. Tiểu Tam suốt ngày xoay quanh con nhỏ, có lúc y bận rộn một ngày từ hiệu buôn trở về, Tiểu Tam thế nhưng ngay cả một ánh mắt cũng đều không cho y. Lòng y sao có thể không ghen a?

Tới buổi tối, Thái Kinh Vân tắm rửa xong nằm ở trên giường, chờ Tiểu Tam trở về. Tiểu Tam nói là đến sát vách xem chừng bọn nhỏ một chút, nhưng hơn nửa ngày trời, cũng còn chưa về phòng. Thái Kinh Vân dùng ngón tay gõ ván giường, đang suy xét có nên hay không đến sát vách đem người trực tiếp tha về. Khi Tiểu Tam về phòng thì trong phòng rất an tĩnh, trên bàn ngọn đèn dầu đang cháy rất sáng, phát ra tiếng tí tách rất nhỏ. Tiểu Tam cho rằng Thái Kinh Vân đã ngủ, liền nhẹ tay nhẹ chân thổi đèn bò lên giường. Kết quả y phục còn chưa cởi xong, đã bị người nào đó một cái đè lên ván giường. Thân thể cực nóng cũng nhanh chóng kề sát tới.

Trước hết hôn lên giữa trán, ấn tích hồng sắc ở nơi đấy so với trước đây rõ ràng phai nhạt đi bớt. Nghe lão y sư nói, đây là bởi vì tổn thương thân thể, là biểu hiện khả năng sinh d*c hạ thấp. Tiểu Tam nghe xong trong lòng mừng thầm, Thái Kinh Vân nghe xong trong lòng cũng mừng thầm nốt. Tiểu Tam không phải không thích trẻ nhỏ, chỉ là không thích tự mình sinh hài tử mà thôi. Thái Kinh Vân thì lại là sợ để Tiểu Tam sinh con, quá trình sinh con kinh tâm nhục khiêu (kinh hãi khiếp vía) kia, khiến y khiếp sợ đến tận bây giờ.

Cũng là vì nguyên nhân này, y chậm chạp không động đến Tiểu Tam. Thẳng cho tới hôm nay khi lão y sư tái khám, phi thường tiếc nuối nói cho bọn họ, Tiểu Tam sau này sợ là rất khó có con nữa.

Hai người đều miễn cưỡng xuất ra một vẻ mặt hàng vạn tiếc nuối, chờ cho lão y sư đi rồi, lại ngầm tâm hỉ.

Mấy tháng rồi không có ân ái qua, Tiểu Tam có chút không quá quen mà cứng đờ, nhưng một lát sau liền mềm mại xuống. Có thể là do thân thể sau khi sinh con càng thêm mẫn cảm, cũng có thể là vì hồi lâu không có làm chuyện đó, nên thân thể càng khát vọng. Dù sao không tới một hồi Tiểu Tam liền thả lỏng tay chân ở dưới thân Thái Kinh Vân chậm rãi mở rộng, như một phiến lá dương xỉ, mềm mại không gì sánh được.

Thái Kinh Vân rất thích dáng vẻ này của Tiểu Tam, khiến y có loại cảm giác sung sướng không gì sánh kịp. Hé mở đôi môi, mở rộng thân thể, thuận theo động tác ôn nhu, Tiểu Tam lúc này, đều có một loại chìm đắm khiến y trọn đời trầm luân.

Thái Kinh Vân cho tới nay đều thuộc về loại người cường thế, tại Tiểu Tam xem ra, loại cường thế này tại trong tình ái biểu hiện càng thêm rõ ràng. Y tựa hồ rất thích điều khiển thân thể Tiểu Tam, Tiểu Tam càng ý loạn tình mê, y liền càng tận tình. Liên tục tìm kiếm, thâm nhập, thoả thích hưởng dụng…

Khi phóng thích dịch thể vào trong cơ thể cùng nhuần nhuyễn của Tiểu Tam, Thái Kinh Vân nhịn không được ôm lấy Tiểu Tam thật chặt, tựa như muốn đem thân thể cả hai vĩnh viễn khảm vào cùng một chỗ.

Vài lần liều chết triền miên, Tiểu Tam mệt muốn chết luôn rồi. Khi Thái Kinh Vân lần thứ hai đưa tay tham nhập vào trong cơ thể hắn, thì Tiểu Tam thở phì phì đấm y mấy cái. Thái Kinh Vân cũng không quan tâm đến sự chống cự của Tiểu Tam, chỉ là cẩn thận tại phía sau hắn đào móc, tựa hồ còn xách cả nước nóng tới để tẩy trừ…

Tuy là nói rất khó có em bé lại, nhưng vẫn là có tính chất khả năng a. Thái Kinh Vân vẫn còn lo lắng nên đem hết những thứ trong cơ thể Tiểu Tam dẫn ra ngoài, để ngừa vạn nhất a!

Tiểu Tam cực kỳ mệt mỏi, cuối cùng cũng không quản Thái Kinh Vân rốt cuộc là muốn làm gì, chỉ lo vù vù ngủ say.

Tiểu Tam biết sau khi em bé ra đời sẽ rất bận rộn, nhưng nghĩ không ra sẽ bận bịu thành cái dạng này.

Nuôi con mới biết ân phụ mẫu, điểm này, sau khi Tiểu Tam chăm con được mấy tháng liền sâu sắc thể hội.

Hai thằng bé con kia mắt còn chưa có mở được nhanh nhẹn, mà đã bắt đầu thích kề cận Tiểu Tam. Điển hình nhóc anh cả, nếu mà khóc lên rồi, ngoại trừ Tiểu Tam, những người khác đều không có biện pháp dỗ dành.

Tiểu Tam chỉ có thể mỗi ngày dành ra lượng lớn thời gian chăm nom hài tử, suốt ngày không phải đút chúng ăn thì là dỗ dành chúng nó. Buổi tối thật vất vả mới ngủ được, gặp phải đứa lớn không nghe lời, còn phải rời giường đến sát vách một chuyến.

Cũng may ở nhà còn có người giúp hắn, số tã lót tiểu y phục này nọ, cũng không cần hắn đi tẩy trừ. Những việc khác như dọn dẹp phòng ốc các loại cũng không cần hắn nhúng tay.

Khi hai đứa con ngốc ở bên người mình, thì Tiểu Tam mới phát hiện chính mình không có biện pháp lơ là hài tử, nó như là một loại thiên tính vậy. Không liên quan tới lĩnh ngộ các loại, dù sao cũng chính là muốn gần gũi chúng nó, không bỏ chúng xuống được. Đối với điểm này, chính hắn cũng có chút kinh ngạc.

Nửa năm đầu, hai đứa nhỏ đều chỉ biết ăn ăn ngủ ngủ ị ị, đứa lớn có chút nháo, nhưng là trong phạm vi có thể chịu được. Bởi vì, có thể ăn có thể ngủ mà tiểu thân thể chưa từng bị qua mao bệnh gì, tính ra vẫn là bọn nhỏ được chăm đến tương đối tốt. Bé út thì an tĩnh hơn, nhưng mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ, cũng là không giảm bớt được bao nhiêu việc.

Khi mà thân thể Tiểu Tam khôi phục không sai biệt lắm, Thái Kinh Vân mới bắt đầu bận rộn sự tình trong hiệu buôn. Trải qua một đoạn thời gian, y mới bắt đầu gần gũi bọn nhỏ. Dù sao cũng là thân sinh cốt nhục, máu mủ tình thâm. Hơn nữa Tiểu Tam thỉnh thoảng ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, Thái Kinh Vân không lý do không yêu con của mình.

Khi Tiểu Tam dỗ đứa lớn, thường thường để Thái Kinh Vân ôm đứa bé. Vị chuẩn phụ thân kia tại sau đó không lâu, cũng bắt đầu thích ứng hai bé con mềm mại này, tư thế ôm em bé không thể nói có bao nhiêu chuyên nghiệp, nhưng ít ra không đem hài tử ôm đến đầu thấp chân cao hoặc là mông hướng lên trời.

Cuộc sống hiện tại của Thái gia ( chỉ gia đình Thái Kinh Vân), ngoại trừ Thái gia lão đại (thằng nhóc Tiểu Việt ấy) to mồm kia, mấy thứ khác coi như là an nhàn an tĩnh.

Cũng không biết Thái Kinh Vân là cố ý hay vô tình, dù sao hiện tại mọi việc lớn nhỏ trong viện tử này, Đồng quản gia đã bắt đầu xin chỉ thị của Tiểu Tam. Việc ăn uống y phục của người trong một phòng, các loại xử lý khi lễ tết, đều do sau khi Tiểu Tam xem qua chỉ thị, mới truyền lệnh xuống để người dưới đi làm.

Thái gia không có thân hữu, tuy rằng viện tử thoạt nhìn không nhỏ, nhưng những nơi hoàn toàn dùng đến cũng không nhiều. Cho nên chuyện trọng yếu cũng không có bao nhiêu, đa số là chút việc vặt trong sinh hoạt. Trên cơ bản, Tiểu Tam cũng không dùng quá nhiều đầu óc để suy nghĩ.

Đợi đến khi hai đứa nhỏ có thể bò khắp nơi, thì cũng đã tới cuối năm rồi. Trong noãn phòng đặc biệt chừa ra một khoản trống làm thành một thứ như là chiếc giường lò lớn, để hai đứa nhóc tự mình ở bên trong bò loạn.

Vào đông, công việc của Thái Kinh Vân cũng tựa hồ dễ dàng hơn không ít, thường thường có thể ở nhà ngốc một hai ngày. Khi ở nhà, y đa phần là ở trong noãn phòng cùng Tiểu Tam và hai nhóc con. Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng sẽ ở nơi nào đó làm công sự xem tư liệu.

Một ngày, Thái Kinh Vân ngốc ở trong noãn phòng trông cho bé út nhà y học đứng, Tiểu Tam ở một bên tuỳ tiện lật giở một quyển sách.

“Ngươi thực sự định mua phiến đất dưới con sông kia?”

Thái Kinh Vân gật đầu, một tay dẫn theo bé út như bánh bao nhỏ, để nó tận lực bảo trì thân thể vững vàng đứng lên. Tình huống tiêu thụ hồng cà năm nay, là y mở ra một cửa sổ mới, đối với hiệu buôn, y lại có nhận thức mới cùng phương hướng mới. Nhưng y cũng biết, nếu như làm quá mức, Thái gia trong kinh thành sẽ không không để y được an ổn như thế này. Bọn họ tại trong nền thương nghiệp của Nam Khánh quốc phong vân nhiều năm, nếu như Thái Kinh Vân chỉ là làm hương khôn thổ hào (tầm thường) các loại, tự nhiên là không có người để mắt tới y, cũng sẽ không có bao nhiêu kẻ mưu mô tới quản y. Nhưng nếu như Thái Kinh Vân có năng lực làm đến phong sinh thủy khởi, đem vòng tròn thương nghiệp mở rộng đến tình trạng nhất định, như vậy xích mích với Hoàng thương Thái gia cũng là không thể tránh khỏi.

Nghĩ tới đây, Thái Kinh Vân vuốt vuốt nơi khóe mắt, một tay thuần thục kéo cái mông nhỏ của bé út ôm vào trong lòng.

Cứ như vậy đi! Còn có thể dành ra rất nhiều thời gian bồi bên người nhà a!

“A ~ ta đây cũng có một kế hoạch! Vay chút tiền cho ta thì thế nào?” Tiểu Tam sờ sờ cằm, nữa đùa giỡn nửa nghiêm túc lên tiếng.

Cũng là vào mấy hôm trước, Hạ Hổ mang theo tổng mục ghi chép của tràng gà, đưa tới cho Tiểu Tam chia hoa hồng, định mức tồn phiếu của ngân trang nào đó, khiến Tiểu Tam trừng thẳng hai mắt. Lúc ban đầu hắn không có chú ý coi chừng mà cũng làm được thu nhập cao như vậy. Tiểu Tam còn đang nghĩ số tiền này phải xài như thế nào ni, vừa lúc Thái Kinh Vân nhắc tới việc mua bãi sông xây nông trang.

Thấy thu nhập hàng năm của Thái Kinh Vân, mua phiến đất kia, phần dư còn không ít. Tiểu Tam không khỏi nhớ tới ngọn núi nhỏ bên bãi sông nọ. Một mảnh núi kia đều là không có bóng người, nếu có thể mua đất, vậy nhất định cũng có thể mua núi nha. Phần chia hoa hồng của hắn mua mấy trăm mẫu của ngọn núi thật ra còn có chút dư, hắn ở đây hướng Thái Kinh Vân vay tiền là muốn dùng để đầu tư cho sau này. Xây một vườn trái cây này nọ, khẳng định cũng rất tiện nghi!

Tiểu Tam ở trong lòng thầm vạch kế hoạch, thẳng đến khi một trận âm thanh roẹt roẹt truyền đến, khiến hắn bừng tỉnh. Chỉ thấy bên cạnh một bé bánh bao tròn vo trong tay cầm theo quyển sách, bốn chiếc răng như những hạt gạo nhỏ đang cắn rất là cao hứng. Quyển sách không dày, trang giấy cũng là giấy trắng thông thường, bị bé bánh bao gặm cắn, liền soạt soạt rách mất.

“Thái Tiểu Việt! Ngươi lập tức buông tay cho ta! Nghe thấy không!” Tiểu Tam tức khắc quát lên, đáng tiếc con của hắn đang ngứa răng, há mồm tiếp tục một trận cắn xé, khắp nơi đều là nước bọt.

Thái Kinh Vân đang đút bé út uống nước, chờ cho y quay đầu lại nhìn, quyển sách đã không còn nguyên vẹn. Vẻ mặt hắc tuyến cường ngạnh đoạt lại quyển sách từ trong tay Thái Tiểu Việt, kết quả là Thái đại bánh bao không vui, xé họng loạn khóc.

“Nó làm sao lấy được?” Thái Kinh Vân nhìn nửa quyển sách trát đầy nước bọt, không khỏi đau đầu.

Tiểu Tam ê a, hắn đang ở đây YY ni, quyển sách liền tuỳ tay đặt ở trên giường, không nghĩ Thái Tiểu Việt tay chân lanh lẹ bò qua cầm lấy mà chơi.

“Ngươi chỉnh lý hảo đi! Không được nói nhiều, sao chép lại một quyển cho ta!” Thái Kinh Vân vẻ mặt ghét bỏ dùng ngón tay kẹp quyển sách ném lên bàn.

Tiểu Tam vừa nghe, đầu tiên là gật đầu đáp ứng, nhưng suy nghĩ một chút lại thấy không thích hợp.”Là nhi tử của ngươi xé mà, dựa vào cái gì muốn ta sao chép lại a?”

“Nó cũng là nhi tử ngươi a!”

“Nếu không do ngươi, ta sao sinh ra được nó? Chủ yếu trách nhiệm là tại ngươi, ngươi phải phụ trách!”

“…”

Thái Kinh Vân thấy Tiểu Tam đột nhiên mặt đỏ tới mang tai, tâm tình rất tốt, liền sung sướng trả lời: “Tất nhiên là vậy, ta phụ trách cũng được!”

Vì vậy ôm bé út ngồi vào trên bàn tu sửa quyển sách.

Tiểu Tam ở trên cái mông nhỏ của Thái Tiểu Việt đánh cho mấy cái, vừa không ngừng lầu bầu.

Chờ cho hắn vừa thu thập xong đứa lớn, liền nghe thấy Thái Kinh Vân ở bên cạnh nặng nề hít khí.

Vừa nhìn, liền có chút tức giận.

Bé út nhà bọn họ đang ghé tiểu thân thể vào nghiên mực, không ngừng l**m nước mực, trên tay trên y phục đều đã bôi quẹt một mảnh đen kịt…
Bình Luận (0)
Comment