Trúc Ngoại Đào Hoa Khai

Chương 74

Thái gia lão đại rất là nghịch ngợm, mới năm tuổi mà đã bắt đầu ở trong thôn ‘khiêu chiến quần hùng’, rất có phong phạm của Tứ bá bá Hạ Mạt nhà nó năm đó, chỉ có hơn chứ không kém. Bốn tuổi mà đã bắt đầu theo cha của nó luyện tập kỹ năng, hai nắm đấm nhỏ rất cứng rắn, từ mới ra đời nãi oa cho tới mười tuổi, trong giới hạn này là vô địch thủ.

Đương nhiên, người nó không dám chọc vào cũng có, tỷ như biểu ca Hạ Lê và thân đệ đệ Thái Vũ Trạch nhà hắn.

Vào một ngày, Thái Việt Trạch đang cùng tiểu bằng hữu nào đó ở trong mương ruộng chiến đấu kịch liệt, bùn cỏ dính đầy cả người. “Thái đại bao ~ a ba ngươi kêu về nhà ăn cơm kìa!”

Một giọng hô hoán quen thuộc từ xa xa truyền đến, rõ rệt khả biện. Mấy người vây xem xung quanh lập tức la to theo: “Đừng đánh nữa đừng đánh nữa, Thái đại bao ~ a ba ngươi kêu về ăn cơm kìa ~ “

Sau đó đám bé con cười vang lên.

Thái Việt Trạch nghẹn hồng cả mặt, thả con sên nào đó trong tay ra, vỗ vỗ y phục, ngẩng đầu cố tình làm bộ dáng tiêu sái mà phất phất đầu.”Hừ, không thèm chấp với đám con nít miệng còn hôi sữa tụi bây!” Sau đó, thong dong đi về phía nhà mình.

Đám bé con tách ra thành một đường để nó đi qua, nhìn nó đi xa, mới có đứa nói thầm: “Còn kêu chúng ta là con nít hôi sữa, chính nó bây giờ vẫn còn mỗi ngày đều uống sữa dê ni!”

“Đừng nghĩ ta không nghe thấy!! Lỗ tai ta rất tốt rất tốt a!” Thái Việt Trạch đã đi xa lại xoay người chống nạnh dựng thẳng ngón tay. Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ gào to: “Thứ đó là ba nấu cho Tiểu Vũ nhà ta uống nha, ta chỉ là dựa theo nguyên tắc không lãng phí mà hỗ trợ giải quyết vấn đề thế thôi! Các ngươi thì biết cái gì a ~ “

“Thái đại bao ~ còn muốn gào mấy lần nữa nha ~~~”   cuối đường, một cậu thiếu niên thân thể rắn chắc đang trưng ra vẻ giận dữ quát to.

Thái Việt Trạch bước nhỏ chạy tới. Vẻ mặt mất hứng: “Tứ bá bá! Ta họ Thái gọi là Thái Việt Trạch, ngươi ngay cả một chữ đều không nhớ? Trách không ba ta nói ngươi đầu óc đơn giản tứ chi phát triển!”

Hạ Mạt nhướng mày, hai nắm tay siết chặt đến phát ra tiếng răng rắc.

“Khụ ~ Tứ bá bá, chúng ta nhanh lên đi thôi! Bằng không ba ta lại cằn nhằn!”

Thái Việt Trạch bước nhỏ chạy lên phía trước, Hạ Mạt chỉ vài bước dài đuổi theo, ngay sau đó vỗ lên mông của nó mấy cái.

“Đau! Đau! Đau! Đau quá a ~~~”    Tiểu Tứ cười đắc ý, rốt cuộc thì phong thuỷ thay phiên luân chuyển, năm đó nó cũng là bị ca ca của nó đánh a.
Bình Luận (0)
Comment