“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Ngọc Tuyết giật mình, đặt trâm ngọc trong tay xuống liền đi ra ngoài.
Vương Lăng Minh đen mặt, “Xem ra, thật sự không chịu từ bỏ ý định nhỉ.”
Tô Ngọc Tuyết dừng bước nhìn Vương Lăng Minh, “Sao thế, chàng biết chuyện gì đang xảy ra ư?”
“Lại một mẫu đơn yêu đến đây, nàng ta cùng lai lịch với con trước kia.”
Vương Lăng Minh vung tay, trong tay liền xuất hiện một cây quạt, “Xem
ra, vẫn là giải quyết sớm chút mới ổn.” Nói rồi, hắn mở cửa bước ra.
Tô Ngọc Tuyết trong phòng có chút ngỡ ngàng, hôm nay, biểu ca nóng tính
quá! Đến khi cô phản ứng lại bước ra khỏi phòng, ngoài kia đã không còn
động tĩnh gì nữa. Cô đứng trong viện, nhìn thấy dưới chân Vương Lăng
Minh là một cô gái tư sắc xuất chúng, hạ nhân vốn đang hoảng loạn cũng
vì động tác của hắn mà bình tĩnh lại.
Quả không hổ là người từng trải qua bao nhiêu khảo nghiệm của Vương gia,
kinh hãi qua đi liền dọn sạch cảnh tượng hoảng loạn ban nãy ngăn nắp đâu vào đấy.
“Biểu ca.” Tô Ngọc Tuyết bước đến, nhìn phiến quạt trong tay Vương Lăng Minh
có chút tiếc nuối, còn chưa nhìn thấy cảnh biểu ca ra tay, đó nhất định
là một cảnh tượng rất đẹp.
“Biểu muội.” Thái độ của Vương Lăng Minh đối với Tô Ngọc Tuyết liền ôn hòa
hơn nhiều, hắn dùng quạt giấy chỉ vào mẫu đơn yêu trên đất, “Kẻ nào sai
ngươi đến đây?”
Cát Cân vốn muốn trong Vương gia tạo ra một vài dị tượng, sau đó truyền ra
ngoài, để mọi người cho rằng công tử Vương gia cùng cô nương Tô gia hôn
nhân bất hòa, sau đó đồn bọn họ có khả năng hòa ly. Nào ngờ mình còn
chưa ra được một chiêu đã bại dưới tay công tử Vương gia, căn bản không
tạo nên sóng gió gì.
Nàng rốt cuộc đã hiểu câu nói kia của Ngọc Bản muội muội là có ý gì, nàng
vốn còn cho rằng mình không trực tiếp đối đầu là được. Nào ngờ, chung
quy vẫn không ổn. Nhưng vì mạng của Ngọc Bản, nàng không được nói gì,
cũng không thể nói ra.
Vương Lăng Minh nhìn vẻ rũ mắt chờ chết của mẫu đơn yêu kia, trong lòng liền
thấy buồn bực, hắn không muốn tiếp tục kéo dài, bảo mọi người ai làm
việc nấy. Hắn dùng quạt vung về hướng Cát Cân, nàng liền biến về nguyên
hình, sau đó lại dùng thuật truy tung.
Mẫu đơn yêu này cùng mẫu đơn yêu trước kia là cùng một nguồn gốc, nàng ta
được kẻ nọ cứu đi, hẳn sẽ bên cạnh kẻ đầu xỏ ấy. Quả nhiên, sợi tơ vàng
chỉ về một phương hướng, hơn nữa so với cái trước đó của Tô Ngọc Tuyết
còn rõ ràng hơn.
“Biểu muội, nàng đi cùng ta chứ?” Vương Lăng Minh chìa tay ra với Tô Ngọc Tuyết.
Tô Ngọc Tuyết tiến lên, đặt tay mình vào tay hắn, “Đương nhiên.” Vừa dứt lời, hai người lập tức biến mất.
Hạ nhân Vương gia sau một thoáng kia ngạc liền không cảm thấy gì nữa, tiếp tục giải quyết công việc của mình. Dù sao, thiếu gia cùng thiếu phu
nhân chắc chắn rất nhanh sẽ quay về.
Trong động phủ, kẻ vẫn luôn ẩn trong bóng tối hiện thân, hóa ra gã là Tôn Tử
Sở! Tuy nói gã trước đây cư xử khiến người ta chướng mắt, nhưng tướng
mạo cũng xem như tạm ổn, văn khí trên người cũng không tệ, trông hào hoa phong nhã. Chỉ là bây giờ gã trông đầy quỷ khí âm trầm, không còn vài
phần dáng vẻ con người như trước đây.
Hoặc là nói, gã bây giờ đã không phải là người rồi.
Hóa ra, từ sau khi Anh Vũ mất đi yêu lực của mình, vì để duy trì vẻ xinh
đẹp, trẻ tuổi, nàng ta không thể không hút lấy dương khí của Tôn Tử Sở.
Sau đó, vào một ngày nọ gã cuối cùng cũng bị Anh Vũ hút quá lượng dương
khí mà chết đi. Đến tận khi ấy, gã mới biết bản thân tại sao lại biến
thành dáng vẻ này.
Vì trong lòng phẫn hận không cam, lại cộng với vài phần may mắn vốn có, gã liền biến thành quỷ. Khéo nhất là, Anh Vũ lại không cách nào phát hiện
ra sự tồn tại của gã. Tôn Tử Sở vẫn luôn đi theo Anh Vũ, chờ cơ hội báo
thù. Nào ngờ, cơ hội thật sự đến rồi.
Sau khi Tôn Tử Sở chết, Anh Vũ liền rời đi, không ngừng tìm những đàn ông
có dương khí sung túc, từ trên người họ để hút lấy dương khí. Mà sau đó, vào một ngày nọ, nàng ta chợt phát hiện ra yêu lực của mình bắt đầu hồi phục, trong đêm khuya liền nhả nội đan ra tu luyện.
Nào ngờ, Tôn Tử Sở vẫn luôn bám theo bên cạnh lại có cơ hội nuốt mất yêu
đan của nàng ta, còn giết chết Anh Vũ, nuốt vào trong bụng. Anh Vũ không ngờ mình sẽ chết như thế, Tôn Tử Sở cũng không ngờ mình thật sự có thể
thành công.
Từ một quỷ hồn sợ ánh mặt trời, sao có thể lợi hại bằng nửa yêu nửa quỷ
chứ? Tôn Tử Sở cả đường nuốt không biết bao nhiêu yêu quái, nâng cao yêu lực của mình. Ban đầu gã chỉ ăn tiểu yêu, sau đó dạ dày cũng lớn dần.
Lúc gã bắt được hai tỷ muội Cát Cân, Ngọc Bản, chờ sau khi bản thân ăn no
vui vẻ, lại nghe thấy tin Vương Lăng Minh cùng Tô Ngọc Tuyết thành thân. Tin tức này khiến gã điên tiết, hận không thể lập tức khiến cho Vương
Lăng Minh giành mất nữ nhân của mình chết ngay.
Nhưng, gã biết bây giờ mình vẫn chưa bì được với Vương Lăng Minh, cho nên mới
sai Ngọc Bản đến đó phá hoại. Nào ngờ, căn bản không có cách nào thành
công. Chuyện này khiến gã càng giận dữ hơn, sau đó liền sai Cát Cân đi.
Gã không tin thật sự có ai lại không yêu mỹ sắc, Vương Lăng Minh giành
với mình cũng chẳng qua vì sự xinh đẹp của Tô Ngọc Tuyết cùng sự giàu có của Tô gia mà thôi.
Những thứ này đều vốn thuộc về gã, gã nhất định sẽ giành từng thứ một về!
Tôn Tử Sở đang tưởng tượng cảnh Vương Lăng Minh và Tô Ngọc Tuyết cuối cùng
cũng chia tách, lúc bản bản thân tiếp nhận toàn bộ Tô gia, hơn nữa đối
phó với Tô Ngọc Tuyết cùng Vương Lăng Minh, chợt cảm nhận được một loại
nguy hiểm. Gã đi về hướng Ngọc Bản, muốn ăn nàng ta để gia tăng công lực của mình.
Nào ngờ, gã còn chưa bay được vài bước, liền bị một đạo pháp lực quạt về, rơi xuống đất.
Tay Vương Lăng Minh ôm lấy eo Tô Ngọc Tuyết, sau khi đứng vững liền nhìn
người trên mặt đất, “Tôn Tử Sở?” Không ngờ lại là gã, hắn vốn cho rằng
mình cấm đi pháp lực của Anh Vũ, kẻ này chắc chắc sẽ bị Anh Vũ quấn lấy
để tránh mất đi chỗ dựa sau này, không ngờ gã giờ đây vẫn còn xuất hiện
trước mặt mình, hơn nữa còn là loại dáng vẻ quỷ quái này.
“Đúng vậy, chính là ta.” Tôn Tử Sở cực hận Vương Lăng Minh, lại nhìn thấy Tô
Ngọc Tuyết bên cạnh hắn, đôi mắt hung ác đều đỏ cả lên. Gã loạng choạng
đứng dậy, muốn nói gì đó, nhưng một đạo pháp lực ập đến, gã liền không
biết gì nữa rồi.
Tô Ngọc Tuyết quay đầu nhìn Vương Lăng Minh, “Chỉ thế này?”
Vương Lăng Minh gật đầu, “Đương nhiên là thế này thôi, nếu không nàng còn
muốn thế nào?” Tôn Tử Sở giờ đây vừa nhìn liền thấy vô số oan nghiệt
trên người, đánh chết thì đánh chết thôi, còn có gì khác chứ? Huống hồ,
loại sâu bọ nhỏ nhoi như thế không đáng để phí nhiều công sức.
Nói thật thì, nếu không phải Tôn Tử Sở này lần nữa nhảy nhót trước mặt hắn, phá hoại quan hệ giữa hắn cùng biểu muội, hắn còn không nhớ ra người
này nữa.
“... Được rồi.” Tô Ngọc Tuyết sững sờ, không phải nói nhân vật phản diện đều có thể đánh rất nhiều tập sao, hơn nữa màn lảm nhảm nói mình không cam
cùng đau đớn cũng không có. Cho nên, điều này khiến cô cảm thấy gã lên
sàn không giống lộ trình cho lắm.
Chỉ là, nói sao nhỉ, nghĩ ngợi chút, đây quả là phong cách của biểu ca.
Thật ra hắn cũng xem như là trí kế vô song, chỉ là lúc có thể dễ dàng sử dụng võ lực để áp đảo, thật sự không cần phí tâm tư suy nghĩ. Chỉ có
thể nói, Tôn Tử Sở vẫn thật chẳng ra tích sự gì.
Tô Ngọc Tuyết cũng có đủ diệt Tôn Tử Sở, chỉ là chưa nhanh chóng, lưu loát như Vương Lăng Minh mà thôi. Nghĩ như thế, cô liền không cảm thấy kì lạ nữa.
“Các ngươi...” Ngọc Bản từ đằng sau động phủ chạy ra, nhìn thấy Vương Lăng
Minh cùng Tô Ngọc Tuyết liền sững sờ. Nàng vốn muốn chạy, vì nhìn thấy
Tôn Tử Sở đang hồn phi phách tán, bản thân cũng suýt nữa bị dọa đến bay
mất ba hồn sáu phách.
Nhưng, trong tay Vương Lăng Minh đang giữ Cát Cân tỷ tỷ, nàng không thể đi! Thế là Ngọc Bản liền ở lại chờ chết.
Vương Lăng Minh thật ra vẫn lười phải lãng phí thời gian với đám yêu ma quỷ
quái này, trực tiếp dùng một đạo pháp lực, khiến Ngọc Bản biến về nguyên hình. “Niệm tình các ngươi chỉ có tiểu ác, không có đại ác, tha các
ngươi một mạng vậy, lần nữa tu luyện lại đi.” Tay hắn tùy ý vung lên,
Cát Cân, Ngọc Bản lập tức biến mất.
Từ nay về sau, hai người họ sẽ lần nữa tu luyện trong một ngọn núi sâu ít người lui đến.
“Biểu muội, phong cảnh gần đây khá đẹp, nàng có muốn đi dạo với ta không?”
Vương Lăng Minh quay đầu nhìn Tô Ngọc Tuyết, không muốn để người khác
phá hoại hứng thú của mình được. Về phần sắc trời vẫn tối, chuyện này
không cần để ý, hắn sẽ khiến cho xung quanh đều sáng lên.
“Được thôi.” Tô Ngọc Tuyết cười, đồng ý, “Đa tạ ý tốt của phu quân, nếu vậy, ta cũng không thể bất kính rồi.”
Tô Ngọc Tuyết rất hiếm khi gọi Vương Lăng Minh là phu quân, tiếng gọi này
liền khiến hắn cảm thấy, quả nhiên biểu muội thjaat sự chán ghét Tôn Tử
Sở, mình làm đúng rồi.
Thật ra, Tô Ngọc Tuyết vui vẻ như thế là vì nghe thấy giọng của hệ thống,
nhiệm vụ hoàn thành rồi, cô đương nhiên vui vẻ, không phải sao?
[Tít, túc chủ hoàn thành nhiệm vụ, điểm thiện ác cùng công đức trong thế giới liêu trai dị chí đang tính toán, xin túc chủ đợi trong giây lát.]
[Tít, đã tính xong, chúc mừng túc chủ nhận được một năm thọ mệnh, mong tiếp tục cố gắng.]
Tô Ngọc Tuyết nằm trên giường mở mắt ra, “Tiểu Ác, thọ mệnh lần này của chị sao là một năm nhiều vậy?”
[Đúng vậy, là vì nguyên chủ A Bảo vô cùng hài lòng với chuyện túc chủ làm.
Đồng thời chúc mừng túc chủ, vì tích được khá nhiều công đức trong thế
giới này.]
“Bao nhiêu thế???”
[Bằng một lọ lotion.]
“Wow!” Trước kia, công đức cô kiếm được chỉ to bằng một thỏi son, giờ lại biến thành một lọ lotion rồi, hơn nữa còn là một lọ lớn nữa. Tô Ngọc Tuyết
rất kinh ngạc, “Sao lại nhiều như thế?”
[Vì túc chủ không lựa chọn dùng công đức để đổi lấy con rối, mà sống đến
già rồi chết trong thế giới liêu trai, đương nhiên công đức sẽ tương đối nhiều rồi.] Hệ thống lại vô cùng bình tĩnh, nếu không phải công đức
trong thế giới liêu trai không dễ kiếm, dựa vào việc túc chủ thường trừ
yêu diệt ma, hẳn cũng sẽ nhiều hơn chút.
Chỉ là cũng không còn cách nào, ai bảo ý thức tam quan trong thế giới liêu
trai không đủ chứ! Dù sao, sau này ông trời nhất định sẽ dạy dỗ nó thật
tốt, nên không cần để ý đến nó.
“Ồ.” Tô Ngọc Tuyết bỗng cả người hụt hẫng. Tuy hệ thống sẽ làm mờ đi cảm
giác năm tháng của cô, khiến cô không có tâm thái tang thương, nhưng cô
đối với rất nhiều chuyện, rất nhiều tình cảm đều nhớ cả. Bố Tô, mẹ Tô,
Hồng Lăng, Lục Thù, còn có rất nhiều người khác, bọn họ đều rất tốt,
quan trọng nhất là...
[Túc chủ, tại sao cô trông rất mất động lực vậy?]
“Tiểu Ác, chị mệt rồi.” Tô Ngọc Tuyết lần nữa nằm trên giường, cả mặt mệt
mỏi, “Biểu ca...” Cô muốn hỏi mình có phải vẫn có thể gặp được hắn
không, nhưng lại không dám hỏi, lỡ như không thể thì sao.
[Khụ khụ khụ khụ...] Hệ thống có chút chột dạ.
Chỉ là, Tô Ngọc Tuyết đang chìm đắm trong cảm xúc bi thương, không phát
hiện ra sự khác lạ của hệ thống. “Tiểu Ác, gần đây chị không muốn làm
nhiệm vụ, nghỉ ngơi trước đã.”
[...] Hệ thống có chút mờ mịt, cô nàng trước đây đều là dựa vào túc chủ chăm
chỉ nhất của mình để khoe khoang trước mặt các anh chị em, bây giờ không được nữa chăng?