Trục Vân Mộ Tràng

Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


truc-van-mo-trang-2-0.jpg
Một vài chú thích nhỏ đầu chương:
[1] Kham 康巴 [kāngbā]), là một vùng hiện được chia ra giữa các đơn vị cấp tỉnh của Trung Quốc gồm Khu tự trị Tây Tạng và Tứ Xuyên nơi dân tộc Khampa, một phân nhóm của dân tộc Tây Tạng đang sinh sống.

Vùng này cũng là một trong ba tỉnh truyền thống của Tây Tạng.

– trích Wikipedia
[2] Vì đây là truyện lấy bối cảnh chủ yếu ở khu tự trị Tây Tạng, người dân ở đây không phải ai cũng sõi tiếng Hán phổ thông, nên trong chương này và có thể là các chương sau nữa sẽ có một vài chỗ chúng mình “viết sai chính tả” có chủ đích nhé và sẽ để in nghiêng, không phải là lỗi sai gì đâu ạ, mọi người không phải lo sửa nha ~
——
Thang Vu Tuệ nghĩ nếu mình định ở đây lâu như thế, vẫn nên nhanh chóng làm thân với người của khách sạn.
Hơn nữa người của khách sạn dù sao cũng đáng tin hơn, vừa rồi trước khi cúp điện thoại chàng trai với giọng nói lạnh lùng kia còn hỏi cậu có quần áo dày chưa, khi nhận được đáp án phủ định thì bảo cậu vào trong sân bay chờ.
Nhưng Thang Vu Tuệ không muốn ở trong không gian bịt kín cho lắm, cho dù không khí bên ngoài loãng khiến cậu choáng đầu, song cậu vẫn sẵn lòng đứng bên rìa đường nhựa ngập tràn tia cực tím của cao nguyên mà không có bất kỳ chướng ngại vật nào.
Tài xế xe dù ban nãy tính kéo cậu đi xe đã lái xe rời đi, bên ngoài sân bay càng lộ vẻ trống trải, đổi lại là bác tài xe tải được bắt chuyện kia xuống xe, chậm rãi đi tới, Thang Vu Tuệ hơi căng thẳng nhìn đối phương đứng lại trước mặt mình.
Cậu có phần e sợ, nhưng cũng không phải sợ lắm, dẫu sao cũng là ban ngày bên ngoài sân bay.
Nhưng quan trọng hơn là một phần cơ thể của cậu đang đưa ra phản ứng từ chối đối với bên ngoài, vừa không muốn cử động, cũng không muốn nói chuyện.
Khổ nỗi bác tài dân tộc Tạng có làn da cháy nắng đỏ như tương này dường như cũng không có ý đồ gì, thấy cậu lộ vẻ căng thẳng thì nở nụ cười thiện ý có phần chất phác, dùng giọng Tứ Xuyên không lưu loát hỏi một câu.
Thang Vu Tuệ nghe không hiểu, mù mịt nhìn bác.
Tài xế tỏ vẻ khó hiểu, lại khó khăn nói chậm lại, đọc từng chữ một: “Cậu, bạn, nhỏ, cậu đến chơi, hay chờ bạn hở?”
Lần này Thang Vu Tuệ hiểu, dừng một lát mới nói: “Không phải, tôi đợi người tới đón.”
Nghĩ ngợi lại không kìm được lại thêm một câu: “Không phải cậu bạn nhỏ, tôi đã là nghiên cứu sinh rồi.”
Bác tài “À” một tiếng, hình như không hiểu cho lắm, há miệng như là muốn nói chuyện với cậu, nhưng có vẻ đã dùng hết vốn từ vựng tiếng Hán rồi.
Thang Vu Tuệ lưỡng lự một lát, chủ động lên tiếng tìm đề tài: “Bác tài, xin hỏi chỗ các bác từ thị trấn Tân Đô Kiều đến đón máy bay, bình thường mất bao nhiêu tiền?”
Chắc là nghe quá nhiều từ “tiền” và tên địa danh, câu này bác tài hiểu rất nhanh: “Hai chăm.”
Nói ra sợ Thang Vu Tuệ nghe không hiểu còn giơ hai ngón tay.
Được rồi.

Thang Vu Tuệ nghĩ thầm.


Ôi.
Lúc Khang Giả chạy xe máy đến sân bay, liếc mắt đã thấy có một cậu trai mặc áo khoác màu xám đứng ở ven đường bên ngoài sân bay, không buồn tìm vật che chắn gì cứ thế mà hiên ngang được tia cực tím sát trùng khử độc.
Tiếng động cơ xe máy to như thế cậu cũng không phản ứng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm một ngọn núi ở xa mà ngẩn người.
Khang Giả quay đầu theo tầm nhìn của cậu, không nhìn thấy có gì đặc biệt.
Đang nhìn cái gì vậy?
Nhìn chim, nhìn núi hay là nhìn mây?
Khang Giả quay đầu về, không quá tò mò nữa.
Hắn bước nhanh đến trước mặt cậu trai kia, cố gắng làm cho giọng nói của mình xen lẫn nghi vấn hợp lý: “Xin chào? Cậu là Thang Vu Tuệ phải không?”
Sau đó hắn nhìn thấy cậu trai kia chậm rãi xoay đầu lại, mở to mắt nhìn hắn, rồi giống như đơ ra, không nói gì, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Nhậm lầm ư? Không thể nào.
Khang Giả nhíu mày lại.

Đến gần nhìn, phản ứng đầu tiên là người này trắng quá, phản ứng thứ hai mới chú ý đến biểu cảm của người này có vẻ không thân thiện, sự bất mãn và lửa giận bừng bừng đang lóe lên dưới đôi mắt sáng, hình như là giành cho mình.
Khang Giả:?
Thang Vu Tuệ cảm thấy rất kỳ lạ, chàng trai đến đón máy bay này rất đẹp trai, là kiểu đẹp trai gặp một lần sẽ khiến cho người ta mất đi ngôn ngữ, nhưng vừa nhìn đã biết là người dân tộc Tạng.

Hắn ta nói tiếng Hán rất tốt, thậm chí không hề có khẩu âm Tứ Xuyên.

Nếu không phải trước đó gọi điện thoại nghe được giọng nói, Thang Vu Tuệ tuyệt đối sẽ không tin rằng có người giọng trầm như vậy lại có gương mặt sạch sẽ thế này.
Mũi chàng trai rất cao, lông mày rậm, mắt sâu, đường nét rõ ràng, có điều ngũ quan giống như điêu khắc lại không tạo cho hắn cảm giác già dặn về tuổi tác, bởi vì đồng tử của hắn thiên màu nhạt, còn phủ một lớp ánh sáng mờ, lòng trắng mắt dường như có màu xanh của em bé[3], nhưng hoàn toàn không có cảm giác đáng thương, mà là một đôi mắt lạnh như nước.
[3] Lòng trắng mắt thiên về màu lam có thể là thiếu sắt, hiện tượng bình thường, không được khỏe mạnh nhưng đẹp.

Lòng trắng mắt của trẻ con tương đối mỏng, không thể hoàn toàn che được màu của màng sắc tố, mới nhìn sẽ giống màu lam nhạt.
Nhưng làn da của chàng trai lại là màu da thường gặp ở cao nguyên, không có cảm giác tang thương vì phơi gió phơi nắng, mà là màu ngăm đen rất khỏe mạnh, còn có vẻ đẹp cường tráng.
Ngoài dự liệu của cậu, đó là chàng trai cười lên rất xán lạn, có một cái răng nanh nhỏ chống nhẹ lên môi.
Nhưng Thang Vu Tuệ vẫn cảm thấy chả hiểu sao, rõ ràng người này đã có thể xác định mình là khách cần đón mà? Sân bay lại không có người khác, tại sao còn phải dùng giọng điệu nghi vấn gọi tên cậu một cách chắc chắn như thế?
Nói chuyện kiểu này khiến Thang Vu Tuệ cảm thấy hơi khó chịu, trong tiềm thức muốn tránh đi sự mờ mịt sau khi cân nhắc.
Nhưng chuyện này vẫn không phải quan trọng nhất, Thang Vu Tuệ nghĩ mình hơi tức giận là vì homestay thế mà lừa khách nhà mình, hơn nữa còn lừa rõ ràng như thế, tưởng cậu là đồ ngu chắc?

Theo lý mà nói, nếu mình ngồi xe dù về chắc chắn sẽ không ngốc nghếch ở lại sân bay lâu thế này, tại sao người nơi đây không có xíu lương tâm nào tính toán chi phí thời gian vậy? Không bớt thì chớ lại còn tăng giá, người này sao không biết xấu hổ mà lừa thêm của cậu một trăm tệ?
Thôi, Thang Vu Tuệ nghĩ, nếu chưa quen cuộc sống nơi đây thì vẫn có thể nằm trong phạm vi tha thứ, không nên so đo…
Nhưng khi nhìn thấy chiếc xe máy dừng ở ven đường của hắn ta, Thang Vu Tuệ cảm thấy mình đã cạn lời rồi.
Chàng trai thành thạo dùng một tay xách vali của cậu lên, đặt nó vững vàng ở cuối xe máy, dùng một sợi dây dài giống như dùng khi leo núi để buộc nó lại.

Sau đó chân dài vắt qua ngồi đằng trước xe, đưa cho Thang Vu Tuệ một cái mũ bảo hiểm treo trước xe.
Thang Vu Tuệ khó có thể tin: “Cậu dùng cái này đến đón tôi?”
“Ừ?” Có lẽ đội mũ bảo hiểm cản trở âm thanh, chàng trai dường như không nghe rõ, dừng một lát mới hờ hững cười: “Cậu say độ cao đúng không? Hóng gió một lát sẽ đỡ hơn.”
Sẽ hả? Lừa người chứ gì? Thang Vu Tuệ âm thầm nghĩ trong lòng.
Nói thật bây giờ cậu hơi muốn mua một vé máy bay trở về Bắc Kinh, không nhìn mây nữa, cũng không leo núi nữa, nhìn núi tuyết và thảo nguyên trong phim phóng sự có lẽ hòa ái và dễ gần hơn nhiều.
Đột nhiên, trong ngực Thang Vu Tuệ được nhét vào một món đồ căng phồng.
Cậu hơi giật mình, cúi đầu nhìn, là một chiếc áo lông vũ màu đen.
“Cậu không mang áo dày nhỉ? Gió lớn, mặc vào không lạnh.”
Chàng trai đã khởi động xe, giọng nói không mấy rõ ràng trong tiếng động cơ rầm rầm.
Thôi, dù sao cũng là mình gọi.
Thang Vu Tuệ lưỡng lự một lát rồi mặc áo lông vào, chậm rãi ngồi ở yên sau xe máy.
Cậu vừa ngồi xuống, xe máy đã rền một tiếng lao đi.
Thang Vu Tuệ suýt nữa hét lên, may mà nhịn được, nhưng vì quán tính nên cơ thể đập một phát về phía trước, đập vào người chàng trai, cứng như đá, Thang Vu Tuệ cảm thấy bả vai và gò má hơi đau.
Nhưng chàng trai không có phản ứng gì, mà nói thật là gió to quá, nói chuyện cũng không nghe rõ.

Thang Vu Tuệ ậm ờ nói một câu xin lỗi, cảm giác bản thân cũng không nghe được.
Xe máy chạy rất nhanh.

Đường cái quanh núi có nhiều khúc cua, nhưng chàng trai vẫn vượt qua mấy chiếc xe ô tô nhỏ, Thang Vu Tuệ lắc qua lắc lại, cực chẳng đã ôm lấy eo chàng trai, cảm thấy mình lại muốn nôn.
Suốt dọc đường cậu như đang ngồi trên xe bay, liên tục sượt qua những con bò bước lững thững trên đường lớn.

Mới đầu còn giật mình, nhưng khi nhìn thấy dê và bò đang di chuyển chậm rãi ở các góc độ khác nhau trên bãi cỏ xanh khắp núi đồi, nhìn chằm chằm một lúc thì cậu chẳng nhớ gì nữa.

Bởi vì tốc độ xe máy rất nhanh, âm thanh cũng rất vang, Thang Vu Tuệ cho rằng mình như đang ngồi trên một chiếc ca nô trôi nổi dưới biển mây, đường đi là mặt nước, gió vù vù là bọt nước tóe lên, mây là gợn sóng lăn tăn, ánh mặt trời xuyên qua bầu trời như pha lê chiếu xuống, rất sáng, nhưng không ấm áp chút nào.
Hóng gió chữa say độ cao rõ ràng là người này nói dóc, mặc dù sự thoải mái của gió lớn có thể khiến người ta tạm thời quên đi khó chịu trong người, nhưng đến lúc xuống xe Thang Vu Tuệ cảm thấy đầu mình đau hơn, khó chịu giống như không thở được.
Chàng trai lái xe máy nhìn cậu một cái, có vẻ như cũng không mấy áy náy, dẫn cậu đến trước bàn gỗ ở quầy lễ tân, đăng ký sau đó rót cho cậu một cốc nước, đưa cho cậu một viên thuốc màu trắng.
Thang Vu Tuệ nhíu mày: “Đây là gì?”
“Hồng cảnh thiên[4],” Chàng trai nhét viên thuốc vào lòng bàn tay cậu, “Đừng lo lắng, say độ cao tưởng là đáng sợ, nhưng sẽ không ảnh hưởng lớn đến người trẻ tuổi, cũng chỉ là khó chịu một lát.

Sau khi uống nếu vẫn chưa đỡ hơn tôi sẽ cho cậu đến bệnh viện thở oxy.”
[4] Hồng cảnh thiên (Rhodiola rosea) là một loài thực vật có hoa lâu năm trong họ Crassulaceae.

Là một phương thuốc y học cổ truyền Trung Quốc chữa bệnh say độ cao, có thể mua sẵn ở các nhà thuốc truyền thống khắp Trung Quốc mà không cần toa.
Thang Vu Tuệ nghĩ thầm, nếu cậu biết tôi khó chịu, không thể lái xe máy chậm hơn à, hoặc là trực tiếp lái xe ô tô đến?
Cậu nhìn thấy vài chiếc xe con dừng trong sân, còn có một chiếc minibus, đều có bảng số bản địa.
Hai người im lặng không nói gì, Thang Vu Tuệ là khó chịu không muốn nói chuyện, nhưng chàng trai chỉ im lặng đứng đó, nhìn cậu một lát, bỗng cười bảo: “Cậu tính ở đây hơn một tháng nhỉ? Ngày đầu tiên đã khó chịu thế này có nghĩ đến việc mua vé máy bay trở về không?”
Thang Vu Tuệ ngẩn người không nói gì, nháy mắt có cảm giác mình đang nhận được sự ác ý.
Hai câu hỏi vặn lại nghe hơi hùng hổ dọa người, nhưng chàng trai lại cười đến là sạch sẽ tươi rói, dáng vẻ hợp tình đúng lý quan tâm đến sức khỏe của khách ở.

Mà Thang Vu Tuệ luôn nhạy cảm, cứ cảm thấy đối phương là người đứng xem có vẻ mặt hờ hững.
Nụ cười tỏa nắng của đối phương khiến cậu đơ ra, thầm nghĩ, cậu ta là người làm thuê trong khách sạn mà? Chủ động “làm hỏng” đơn hàng một tháng như thế sẽ không bị ông chủ mắng chết chứ?
Thang Vu Tuệ nói: “Không cần, hòa hoãn một lúc sẽ ổn, nếu không phiền có thể dẫn tôi đến phòng nghỉ ngơi một lát không?”
Lần này chàng trai không cười nữa, chỉ im lặng đi tới, một tay xách vali của Thang Vu Tuệ, dẫn cậu đến trước cầu thang gỗ, sau đó leo lên tầng hai, đứng lại trước một gian phòng trong góc.
Thang Vu Tuệ quan sát khách sạn này trong lúc đau đầu, không thể không nói Kha Ninh đúng là có nghiêm túc, không phải chọn bừa.
Mặc dù là homestay, nhưng điều kiện khách sạn này rất tốt, ở giữa có một vườn hoa rất rộng, bên cạnh có một khu vực rất nhỏ dựng một giàn nho không theo phong cách Xuyên Tây.

Dây leo vừa mọc lá non bò đầy hàng rào, tạo nên nét tươi mát trong mênh mông một cách kỳ lạ.
Mỗi căn phòng trên tầng hai đều có một ban công nhỏ, trang trí của căn phòng mộc mạc lại sạch sẽ.

Có một cái cửa sổ mái nhà nghiêng nghiêng trên giường, trong phòng tràn đầy mùi gỗ khô ráo và bão hòa, đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy trời xanh xa xa và mây trắng cuộn trên núi.
Tâm trạng của Thang Vu Tuệ tốt hơn sau khi cơn gió tự nhiên thổi mở cửa sổ, cậu lấy ví tiền ra, muốn trả tiền đón máy bay cho chàng trai.
“Thôi,” Chàng trai thờ ơ cười một tiếng với Thang Vu Tuệ, “Không bắt nạt người say độ cao.”
Thang Vu Tuệ còn muốn nói gì đó, nhưng chàng trai đã định chào tạm biệt: “Khó chịu thì nghỉ ngơi thêm đi, dù sao cậu ở đây cũng lâu, nếu không vội, nghỉ ngơi lâu hơn cũng không sao.”
Nói xong hắn đặt vali xuống, quay người chuẩn bị đi ra ngoài, còn muốn đóng cửa giúp Thang Vu Tuệ.
Nhưng khi khe cửa sắp đóng lại chàng trai đột nhiên dừng một lát, như là cuối cùng nhớ ra gì đó, lại đẩy cửa ra: “Quên nói, tôi tên là Khang Giả.


Khách sạn này do cha mẹ tôi mở, nhưng gần đây khách không nhiều nên họ không hay tới.

Tôi cũng không hay đến, nhưng cậu ở lâu như thế họ sẽ bảo tôi ở lại trông coi, có việc gì có thể gọi điện cho tôi, không phải số hôm nay cậu gọi…”
Khang Giả dừng lại, sau đó đành đi vào trong phòng một lần nữa giống như thỏa hiệp: “Thôi kết bạn wechat đi, có gì không hiểu cứ hỏi tôi, nếu lâu quá tôi không trả lời thì gọi điện.”
Thang Vu Tuệ vẫn đang ngẩn ngơ đứng đó, Khang Giả đã lấy điện thoại ra mở mã QR: “Quét đi.”
Thang Vu Tuệ “À” một tiếng, vô thức lấy điện thoại ra quét, nhập tên mình vào ô xác thực thông tin rồi gửi đi.
Chỉ nghe thấy một tiếng “ting”, yêu cầu kết bạn đã được chấp nhận.
Khang Giả xem như cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ, thở phào nhẹ nhõm, nói một câu qua loa: “Ừm, vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, có việc gì tìm tôi là được.”
Sau đó cửa hoàn toàn đóng lại.
Sau khi hết lắc lư Thang Vu Tuệ lại cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng không muốn ngủ cho lắm, cậu cầm điện thoại lên nhàm chán nhìn giao diện một lát.
–– Ảnh đại diện của người liên lạc mới mờ mờ ảo ảo, nhìn kỹ có vẻ như là con dê, hình như là mông dê? Chả đứng đắn tí nào.
Cái tên ngược lại có tác dụng nâng cao tinh thần, Hoàng Tử Bé Khampa.
Thang Vu Tuệ đứng tại chỗ, đau lòng nhức óc không giải thích được mất một lúc, muốn đổi ghi chú.
Vừa rồi quên hỏi hắn ta là “zhe”[5] nào, hiếm thấy có người dùng chữ này để đặt tên, rất khó đoán.
Thang Vu Tuệ nhìn phương thức nhập một lúc, sau đó gõ đại một chữ “Khang Giả”[6] vào, lại cảm thấy chắc không phải chữ này.
[5] Chữ Giả 赭 trong tên của anh công có phiên âm là “zhe”.
[6] Chữ Giả mà bạn thụ gõ là chữ 锗 này.
Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của cậu lại phát tác, trừng mắt nhìn một lát, lại đổi về Hoàng Tử Bé Tự Kỷ[7] Chất Phác.
[7] Tự kỷ gốc là Chuunibyou (中二): mang nghĩa chỉ những người thường xuyên pha lẫn thế giới ảo và thế giới thật với nhau, tự xem mình như người đặc biệt, có siêu năng lực.

Ngoài ra chúng còn mang nghĩa những người tin rằng có thể làm được nhưng thực tế lại không.
Thôi, ngứa mắt quá, chắc mình cũng sẽ không nhớ lầm.
Kỳ lạ là sau khi đổi ghi chú xong, sự mệt mỏi do cơn đau đầu mang đến như thể tràn ra trong nháy mắt.
Thang Vu Tuệ vốn dĩ không muốn ngủ, nhưng cơn buồn ngủ đột nhiên như dời núi lấp biển.

Cậu nằm vật xuống chiếc giường trắng tinh mềm mại như không chịu nổi, chậm rãi chìm vào giấc mộng đẹp đầu tiên từ sau khi rời khỏi Bắc Kinh và đi tới vùng đất xa xôi này.
Trước khi ngủ, suy nghĩ cuối cùng của Thang Vu Tuệ là: Cứ ngủ thiếp đi trên giường thế này? Trong hai tiếng vừa rồi, phải chăng mình không nhớ là mình buồn?
——
Lời tác giả:Chương trước bổ sung chưa hết, biểu hiện say độ cao đầu tiên là tình huống nôn mửa tương đối ít, bình thường đều là đau đầu, tim đập nhanh, nhưng Thang Thang chủ yếu là sống quá hỗn loạn, nôn mửa không chỉ là vì say độ cao.Lần cuối cùng đến Khang Định là trong năm nay, bởi vì tình hình dịch bệnh nên rất ít người, mùa ế khách bình thường cũng sẽ không tiêu điều như thế.Tình trạng khó chịu này của Thang Thang, là Khang Giả đang “hành” cậu (nhưng rất nhiều người dân tộc Tạng không xem việc say độ cao là chuyện gì nghiêm trọng).

Đã nói sẽ không so đo đến chân thực của nghệ thuật, tôi bắt đầu như thế nào sẽ giải thích đâu ra đấy, mong mọi người bao dung nhiều hơn..

Bình Luận (0)
Comment