“Tôi dọn phòng của tôi cho cậu rồi, tạm thời cậu ở đây đi.” Sau khi vào phòng, Khang Giả đặt hành lý của Tang Cát ở bên cạnh giường mình.
Nói là hành lý, thật ra cũng chỉ là một túi vải rách rưới không khá hơn túi đan dệt là mấy, bên trên dính đầy vết bẩn và bụi bặm sau khi bị vùi dập trên đường dài.
Bởi vì chuyện thực sự quá đột ngột, Khang Giả nhìn ga giường và chăn trên giường mình vẫn chưa kịp đổi, hơi bực bội nhíu mày lại.
Hắn quay đầu nhìn Tang Cát, lại phát hiện cậu chưa đi vào, mà đang lúng túng đứng ở cửa.
Đầu tiên từ thị trấn ngồi xe tuyến vào huyện, lại từ huyện đi xe buýt đến Thành Đô, không mua được vé giường nằm, nhưng Tang Cát vẫn vui mừng vì mình mua được ghế ngồi cứng.
Hành lý của cậu không nhiều, nhưng là toàn bộ tài sản của cậu, cậu không dám ngủ, miễn cưỡng thức một đêm, buổi chiều đến Thâm Quyến, cậu đã không ngủ không nghỉ mà ngồi xe trên đường sắp ba ngày rồi.
Mùi xe lửa trên người vẫn chưa tản đi, Tang Cát chưa từng nhận ra mùi trên người mình lại khó ngửi đến vậy, cậu sợ Khang Giả phát hiện mùi này nên chỉ có thể câu nệ và ngượng ngùng đứng tại chỗ.
Trước khi đi, Tang Cát biết mình nhất định sẽ sợ đến thành phố lớn này, cậu cũng không cảm thấy xấu hổ vì mình là một thanh niên dân tộc thiểu số đến từ nông thôn, ngay cả tiếng Hán cũng nói không sõi.
Nhưng cậu lại hậu tri hậu giác sinh ra xấu hổ trước sự không tương thích đột ngột này.
Cậu biết rằng mình nhất định rất khác với hoàn cảnh bên ngoài, nhưng Khang Giả sạch sẽ và gọn gàng, nơi ở được cho là tươm tất trong mắt cậu đột nhiên đã cụ thể hóa sự không tương thích này.
Tang Cát đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn thấy “hành lý” bẩn thỉu của mình được Khang Giả xếp gọn ở bên giường, trong nháy mắt lại hơi muốn khóc.
Cậu đứng ở cửa, ngón tay luống cuống mà vô thức móc khung cửa, lưỡng lự nói: “A Giả… Có phải em gây thêm phiền toái cho anh không…”
Khang Giả dừng lại, quay đầu nhìn cậu một cái, hơi kinh ngạc nhướng mày, “Biết nói tiếng Hán rồi? Ai dạy cậu?”
Tang Cát hơi xấu hổ cúi thấp đầu xuống, tiếng Hán vốn đang có thể miễn cưỡng nói lưu loát lập tức trở nên cà lăm, “Thì mấy ngày… anh đi… em đã đi học.
Nhưng… nhưng không phải trường… trường tốt gì, chỉ… chỉ là… cấp ba… trên huyện.
Chưa học xong… cha… cha không cho em học nữa.”
“Thế hả? Học được tiếng Hán vẫn rất tốt, vậy bình thường cậu phải cố gắng nói nhiều, đừng sợ.” Khang Giả im lặng một hồi, vẫn thân thiện như một người anh trai không so đo gì mà cười: “Sợ gì, tôi cũng không cười cậu.”
Tang Cát mím môi, Khang Giả đến tủ lấy ga giường và vỏ chăn mới ra, đặt lên giường, vuốt vuốt ấn đường, mới trả lời câu hỏi vừa rồi của Tang Cát: “Không chê cậu phiền, đừng nghĩ nhiều, hôm nay tôi chỉ hơi mệt.”
Sau khi nhận được cái gật đầu của Khang Giả, Tang Cát mới dám đi vào căn phòng quá sáng sủa và sạch sẽ đối với cậu, Khang Giả chỉ vào ga giường và vỏ chăn nói với cậu: “Cậu tự thay đi, rườm rà quá, tôi không giúp cậu nữa.”
Tang Cát nghe lời gật đầu, Khang Giả im lặng một lúc, vẫn nói thẳng: “Nhưng tôi không định ở lại Thâm Quyến lâu nữa, vốn dĩ tháng sau đã định đi rồi, nhưng cậu đã đến thì tôi ở đến mùa đông năm nay.
Mà cậu phải có tính toán lâu dài đi, nếu muốn ổn định ở Thâm Quyến, vẫn phải quyết định sớm, tìm phòng ở thường là càng sớm càng tốt.”
Tang Cát như là nghe không hiểu, một lát sau mới ngơ ngác hỏi: “Anh muốn đi đâu…”
Khang Giả im lặng mấy giây, không trực tiếp trả lời: “Để sau lại nói, vẫn chưa nghĩ ra.”
Tang Cát vội vàng nói: “Vẫn chưa nghĩ ra đã quyết định muốn đi à?”
Khang Giả “Ừ” một tiếng, nhìn cậu một cái, Tang Cát vô thức lùi lại một bước rất nhỏ, nhưng Khang Giả không nói gì nữa, mà nhìn đi chỗ khác, “Cậu nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay tôi ra sofa ngủ tạm một đêm, đến ngày mai lại đi mua một cái giường gấp.
Tôi chưa dọn căn phòng bên cạnh, người thuê phòng trước đó lần trước trả phòng rồi, còn vài đồ đạc ở đó, ngày mai tôi gọi điện cho chủ nhà.”
Tang Cát vội vàng nói: “Như vậy sao được, anh ngủ giường đi, em ngủ sofa.”
Khang Giả vỗ vỗ bả vai cậu, “Đừng khách sáo, cậu ngủ đi, có gì ngày mai lại nói.”
Đến sáng sớm ngày hôm sau, lúc Khang Giả bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức, tính cáu gắt khi phải thức dậy như sắp nổ tung.
Phải trải qua mùa hè trong cái thành phố oi bức lại ẩm ướt này, còn phải ở thêm mấy tháng nữa, quan trọng là còn có một phiền phức vừa đau đầu vừa khó giải quyết, sự bực bội này dường như không phải ngủ một giấc là có thể làm dịu.
Khang Giả mệt mỏi xoa ấn đường, điều chỉnh một chút cảm xúc, ngồi dậy tỉnh táo mấy phút, sau khi chắc chắn mình không muốn cố tình gây sự để trút cơn giận tà ác nữa, hắn mới đi tới trước cửa phòng ngủ gõ một cái.
Trong phòng ngủ lập tức vang lên một loạt âm thanh hốt hoảng, còn có âm thanh vuốt phẳng vải vóc rất rõ ràng, Khang Giả đứng ở cửa, mấy giây sau trầm giọng gọi một tiếng: “Tang Cát.”
Âm thanh vuốt phẳng dừng lại, tiếp đó dừng lại giống như từ bỏ, Khang Giả nghe thấy âm thanh dép lê gấp rút kéo lê trên sàn nhà, Tang Cát luống cuống mở cửa, “A Giả…? Chuyện gì vậy? Anh dậy sớm thế?”
Khang Giả nhìn thoáng qua vào bên trong qua khe cửa mở ra, thản nhiên nói: “Đang đổi ga giường và vỏ chăn?”
Bàn tay nắm tay cầm cửa của Tang Cát bỗng nhiên siết chặt, miễn cưỡng cười một tiếng, “Đúng rồi.”
Khang Giả ngước mí mắt lên, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì, “Sao hôm qua không đổi?”
Tang Cát cúi đầu xuống, “Hôm qua mệt quá, buồn ngủ sớm, nên nghĩ ngày mai dậy rồi đổi giúp anh cũng như nhau.”
Khang Giả không nói gì, chỉ nhìn cậu chằm chằm mấy giây, cho đến khi Tang Cát bắt đầu mất tự nhiên chớp mí mắt, Khang Giả mới thản nhiên nói: “Không có gì, cứ để đó đã, qua đây ăn sáng đi.”
Sau khi ăn sáng xong, Khang Giả phải đến tiệm tiếp tục làm việc, bèn hỏi Tang Cát dự định hôm nay làm gì.
Chuyện buổi sáng có lẽ khiến Tang Cát vẫn chưa hoàn hồn lại, lúc cậu ăn điểm tâm vẫn không nói chuyện, một lát sau như thể mới phản ứng lại: “Em đi… tìm việc.”
Khang Giả thay giày ở cửa, nghe vậy dừng lại, suy nghĩ một lát vẫn không nói gì và đặt một chiếc chìa khóa lên tủ giày, “Vậy cậu cố lên, đây là chìa khóa nhà, nếu không tìm được, về trước rồi nói sau.”
Hắn lưỡng lự một lát, cuối cùng vẫn lấy hai nghìn tiền mặt từ trong ví ra, đặt chung với chìa khóa.
Lần này Tang Cát hoàn hồn rồi, mặt đỏ bừng lên, liều mạng xua tay, bứt rứt ra cả tiếng Tạng luôn rồi, nhất quyết không lấy.
Mặc dù có thể đoán được sẽ thế này, nhưng Khang Giả vẫn gõ bàn một cái, cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình đến một “kênh” ít thiếu kiên nhẫn: “Đừng ồn nữa, tôi sắp muộn làm rồi, cũng không có ý gì khác, nếu cậu cần có thể dùng trước, thực sự không cần thì cứ để đó.”
Tang Cát bị hắn dùng giọng điệu này nói chuyện, không dám nói một lời, chỉ có thể lúng ta lúng túng ngồi tại chỗ gật đầu.
Sau khi Khang Giả ra ngoài, vừa xuống cầu thang vừa nghĩ có phải mình làm hơi quá đáng không, hắn thở dài một hơi, thầm nghĩ cha hắn có biết hắn đối phó với Tiểu Tang ngoan ngoãn của ông phiền phức cỡ nào không.
Lúc xuống đến tầng một, Khang Giả lại bị ép đổ mồ hôi từ lượng vận động mấy bước cầu thang của mùa hè ở Thâm Quyến, trong đầu hắn nghĩ đến gương mặt của chú Đức Cát, cảm thấy gần đây mình thở dài ngày càng thường xuyên hơn.
Đến buổi trưa Khang Giả trở về, Tang Cát quả nhiên đã về rồi.
Cậu ngồi trên sofa, không mở TV, chẳng làm gì cả, đang ngồi thẳng lưng giống như ngẩn người.
Cậu giống như một nắm không khí bị ngăn cách ở bên ngoài căn phòng này, không được đẹp cho lắm, cho dù người ở đây, nhưng hình như thiếu tự tin hơn tất cả những đồ đạc không có sinh mệnh trong không gian này, không dám động vào thứ gì, cũng không dám làm gì.
Nhìn cậu bản thân Khang Giả cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, thực sự không hiểu được tại sao.
truyện xuyên nhanh
Tang Cát vừa nhìn thấy hắn trở về, tựa như sống lại từ trong nắm không khí kia, mắt bỗng nhiên được thắp sáng, “A Giả, anh về rồi!”
“Anh muốn ăn gì?” Tang Cát vui vẻ cười nói, “Em đi mua ít thức ăn, có thể nấu cơm cho anh.”
Khang Giả đặt chìa khóa lên tủ giày, bản thân cũng cảm thấy gần đây đã làm nhiều chuyện không tốt lắm, sẽ giảm thọ, nhưng hắn vẫn nói mà chẳng có cảm xúc gì: “Tìm được việc làm chưa?”
Ánh sáng đột nhiên có sức sống của Tang Cát nhanh chóng bị dập tắt, bước chân của cậu dừng lại ngay tại chỗ, hơi xấu hổ nói: “Chưa… vẫn chưa có… ngày mai em lại thử đi lần nữa.”
Tìm thế này đến mùa đông cũng không thể tìm được, Khang Giả bàng quan và bình tĩnh suy nghĩ.
Hắn rót hai cốc nước, ngồi trên ghế sofa, bảo Tang Cát ngồi đối diện hắn.
Trông Tang Cát có vẻ căng thẳng, ngón tay ở hai bàn tay vô thức nắm vào nhau.
Khang Giả uống một hớp nước, trầm ngâm một lát mới nói: “Thâm Quyến không dễ tìm việc cho lắm.”
Tang Cát ở đối diện ngẩng phắt đầu lên, dường như cuối cùng đã tìm được lý do hợp lý vì sự khó xử túng quẫn của mình, “Đúng thế… trước đó bố em cũng nói với em… thành phố lớn khó tìm việc.”
Khang Giả không nói gì, hắn biết những người ở tuổi này đều có lòng tự ái mạnh, nhất là kiểu kìm nén một hơi, càng ở trong tình cảnh gian nan thì càng bướng bỉnh, chắc hẳn Tang Cát sợ nhất là mình xem thường cậu ấy.
Mặc dù Khang Giả có dự định tránh xa cậu, nhưng về điểm này thực sự không cần đối xử với cậu tệ như vậy.
Hắn gật đầu nói: “Ừ, đúng là rất khó tìm, cho nên tôi nghĩ cách giúp cậu.
Tôi có một người bạn mở một cửa hàng đĩa nhạc, cần có người ở trong quán trông coi, đang tuyển người khắp nơi, nên tôi về hỏi cậu, cậu xem có muốn đến không?”
Tang Cát im lặng rất lâu, mới như lấy được can đảm, nhỏ giọng nói: “Đĩa nhạc là gì vậy…?”
Khang Giả sững sờ, tiếp đó trong lòng trào lên cảm giác không nói ra được, hắn nói chậm lại: “Cậu đến vài ngày là biết, công việc rất đơn giản, cửa hàng kia của anh ta gần như không có ai đến, cậu chỉ cần đến mở cửa và đóng cửa mỗi ngày.
Lúc ở trong cửa hàng thì chọn bừa mấy đĩa nhạc phát thay phiên nhau, nhiều nhất là thỉnh thoảng thu một ít tiền, còn có thể nghe nhạc mỗi ngày, không phức tạp, cậu muốn đến không?”
Tang Cát không nói lời nào, ngón tay bắt đầu vô thức xoắn lại.
Thời gian cậu im lặng rất lâu, lâu đến mức Khang Giả lại bắt đầu dâng lên một chút thiếu kiên nhẫn mất kiểm soát, Tang Cát mới nhỏ giọng nói: “Em đi.”
Buổi tối hôm đó cuối cùng Tang Cát vẫn không thực hiện được “nguyện vọng” nấu cơm cho Khang Giả, Khang Giả dẫn cậu ra ngoài ăn một bữa lẩu, nói là chúc mừng cậu tìm được việc làm.
Lúc ấy trong lòng Tang Cát dâng lên niềm mong đợi bí ẩn, trong vị dầu cay nóng hừng hực, lần đầu tiên cậu nhìn thẳng vào cuộc sống tự mình lựa chọn, cảm thấy không chừng mọi thứ đều sẽ có hy vọng.
Nhưng Tang Cát nhanh chóng phát hiện, thời gian mình có thể nhìn thấy Khang Giả thật ra rất ít.
Bởi vì cửa hàng đĩa nhạc mở trong một cái chợ đêm, Tang Cát thường phải đến mở cửa vào buổi chiều, đến hơn mười giờ đêm mới có thể về.
Mỗi ngày Khang Giả đến tiệm rất sớm, bình thường buổi chiều đã về rồi.
Hoàn toàn lệch với thời gian của cậu.
Lúc đầu Tang Cát rất vui vẻ giữ vững tinh thần làm bữa sáng cho Khang Giả mấy ngày, nhưng mỗi lần Khang Giả đều sẽ nói hắn không thấy ngon miệng, hoặc là buổi sáng không ăn nổi.
Nhưng Khang Giả cũng không hoàn toàn không nấu cơm, thỉnh thoảng Tang Cát trở về vào buổi tối, còn nhìn thấy bữa ăn khuya Khang Giả để lại cho cậu.
Anh ấy chỉ không muốn để mình nấu cơm cho anh ấy, cũng không muốn chạm mặt mình.
Sau hơn một tháng, Tang Cát mới chậm rãi nhận ra được dụng ý tỉnh bơ của Khang Giả.
Vấn đề này không thể nghiên cứu rõ lý do, Tang Cát chỉ mới ngộ ra điều này, đã sợ hãi đến mức họng khàn đi.
Cậu cảm thấy mình giống một người mò mẫm đi về phía trước trong màn đêm, dù cho đụng phải vách đá cứng rắn, cũng không dám nhìn kỹ đó là gì, chỉ có thể lách qua nó, lừa gạt mình thẳng tiến không lùi mà đi tiếp.
Nếu không thì cậu không biết phải đối mặt thế nào với bản thân trước kia, liều mạng cũng phải đi ra ngoài để tới được đây.
Tang Cát mơ hồ lại đau đớn nghĩ, mình không hoàn toàn lừa bản thân nương nhờ ở đây, mình chỉ đến gặp A Giả, A Giả đối xử với mình thật sự rất tốt.
Lúc mới đến, sự tự ti của Tang Cát gần như đã sắp trở thành một căn bệnh dữ trong lòng, cậu hiểu rõ khoảng cách giữa mình và thành phố lớn hào nhoáng lại đẹp đẽ này.
Mỗi ngày trước khi ra ngoài, cậu đều sẽ không tự tin đứng trước gương soi thật lâu, sợ trên người mình có tế bào nào thể hiện mình chỉ là một đồng hương quê mùa, mang theo phiền phức khắp người, bỏ cũng không xong của Khang Giả.
Khang Giả gần như không soi gương, trong căn nhà chỉ có một mặt gương rất nhỏ trong nhà vệ sinh.
Có một lần Khang Giả nghỉ, thấy Tang Cát tốn công soi trên soi dưới trước mặt gương trong nhà vệ sinh rất lâu, lúc ấy Khang Giả không nói gì, nhưng về sau vẫn lắp một cái gương ngang rất rộng trong phòng khách.
Bây giờ Tang Cát thậm chí vẫn nhớ dáng vẻ Khang Giả cười nói với cậu, đàn ông con trai ít soi gương lại, phải tự tin lên.
Lòng tốt của Khang Giả thật ra là không có âm thanh.
Trong căn hộ họ ở, phòng Tang Cát ở không có điều hòa, chỉ có quạt điện.
Tại Thâm Quyến giữa hè gần như là chết người này, Tang Cát ở hơn một tháng, tiền trên người tiêu pha đã gần hết, không khác nào kẻ không xu dính núi.
Cao nguyên luôn lạnh đến mức cóng người, cậu chưa bao giờ trải qua cái nóng nực oi bức lại ẩm ướt như thế.
Có một buổi tối Khang Giả thấy cậu bị nóng tỉnh đang hóng gió ở ban công, lúc ấy Khang Giả không nói gì, nhưng ngày hôm sau Tang Cát tan ca trở về, đã nhìn thấy trong phòng có thêm một cái điều hòa.
Đây là phòng thuê, máy điều hòa cũng không mang đi, tiêu xài kiểu này hoàn toàn là hời cho chủ nhà.
Ngày đó Tang Cát ngẩn ngơ nhìn máy điều hòa mới tinh, chân tay luống cuống đứng trước cửa phòng.
Khang Giả đã ngủ, giống như cố tình không muốn được cậu cảm ơn.
Tang Cát đã đến lâu như vậy, đã học được cách nếm trải sự từ chối im lặng của hắn, cậu biết rằng Khang Giả cũng không có ý gì khác, nhưng cậu vẫn không thể khống chế trái tim chua xót đến độ nhăn thành một nắm.
Đây là máy điều hòa đấy, đồ điện cao cấp ngay cả cha mình cũng chưa từng thấy, cũng chưa bao giờ dùng.
Tang Cát nhận lấy tự trách gần như thấu xương, thấy được sự yếu đuối ti tiện trong linh hồn mình, nhưng đồng thời lại không thể kiểm soát được niềm vui đáng khinh lại bí ẩn của mình.
Mỗi đêm, nằm dưới gió lạnh mang mùi hương dễ chịu do điều hòa thổi ra, Tang Cát sẽ sinh ra cảm xúc muốn khóc.
A Giả thật sự là một người rất rất tốt.
Tang Cát hơi xấu hổ nghĩ, là mình không tốt, là mình không nên thích anh ấy, không nên tới quấy rầy anh ấy.
Cậu đã từ từ hiểu ra, Khang Giả tìm việc làm giúp cậu, để lại bữa ăn khuya cho cậu, lắp gương và mua máy điều hòa cho cậu, làm những việc này vì Khang Giả cảm thấy mình có trách nhiệm chăm sóc cậu.
Mỗi tuần hắn còn gọi một cuộc điện thoại cho cha mình, Tang Cát vẫn không nghĩ ra rốt cuộc là tại sao, nhưng sau này dần dần cũng hiểu được.
Khang Giả gần như đã làm những chuyện mà một người đồng hương, một người bạn, thậm chí là một người anh nên làm, nhưng chỉ không có một chuyện đó là gần gũi với mình.
Khang Giả khắc kỷ giữ lễ, săn sóc chu đáo, đầy cảm giác xa cách phù hợp nhưng không làm tổn thương người khác.
Hắn là một cư dân chân thật của thành phố này, thậm chí là một cư dân thành thạo và không bịn rịn.
Hoàn toàn khác với anh A Giả rong ruổi trên thảo nguyên, nuôi ngựa, chăn dê, ngắm mây, chạy xuống từ trên sườn núi, sau đó lại nở một nụ cười láo xược mà kiêu ngạo dưới bầu trời mà Tang Cát quen thuộc.
Tang Cát biết mình nói tiếng Hán rất tệ, ngay cả trình độ phổ thông cũng không có, có thể rõ ràng tự trải nghiệm cuộc sống thành phố hơn mấy tháng, hoàn toàn là dựa vào sự giúp đỡ của Khang Giả.
Cậu cũng từng muốn cố gắng, gần như là cố gò ép cho vừa để hòa nhập vào thành phố đẹp đẽ, xa xôi và tràn ngập ảo tưởng trong cái nhìn của tất cả mọi người.
Có thể ở bên cạnh A Giả không quá đột ngột, chỉ một yêu cầu nhỏ này, cậu vốn tưởng rằng cũng không nhiều, mà không ngờ trên thực tế lại khó đến vậy.
Trải qua vài tháng một cách hoảng loạn trong tình huống một người có mục đích tránh một người lơ mơ không biết gì, cũng đã qua thời gian nóng nhất ở Thâm Quyến, trong đêm mưa đầu thu, Tang Cát hoảng hốt nghĩ, hay là mình trở về thôi.
Thật ra cậu rất ngốc, còn lâu mới thông minh được như A Giả, có lẽ cậu mãi mãi cũng không thông minh được như A Giả.
Cậu mất nhiều thời gian như vậy mới nghĩ rõ ràng.
Ngày mới vừa đến, ánh mắt đầu tiên sau khi A Giả nhìn thấy cậu ở nhà ga, thì ra không phải là sự thật sau này hắn khách sáo phủ nhận, mà là thật sự không hề chào đón cậu.
Tang Cát nghĩ, đợi A Giả rời khỏi Thâm Quyến, mình cũng về nhà thôi, trở về giúp cha mình.
Mình không nên quấy rầy anh ấy không đúng lúc nữa, mình vốn cũng không cần gì cả, mình chỉ mụ đầu, lâu lắm lâu lắm không gặp anh ấy, rất nhớ anh ấy.
Tang Cát cảm thấy mình gần như đang mất tiếng, bí ẩn, giống như không khí âm u và ẩm ướt của Thâm Quyến, yêu A Giả mà không có gì cả.
Nhưng cậu hy vọng A Giả đừng trốn, cũng đừng chạy, thậm chí đừng thấy phiền, bởi vì mình sẽ không bao giờ làm tổn thương anh ấy, mình sẽ là người mãi mãi yêu anh ấy.
Chỉ cần không bao giờ nói cho A Giả là được.
Tang Cát nghĩ, mình là tội đồ, mình sẽ khác thường mấy tháng nữa, sau đó mình sẽ ổn thôi.
Ổn như chưa từng ngày đêm nhớ Khang Giả dạy cậu biết chữ trên thảo nguyên.
Ổn như chưa từng bị đánh để vay tiền, không nói một lời chạy đến Thâm Quyến.
Ổn như chưa từng lặng lẽ không đổi chăn sau đó bị Khang Giả phát hiện.
Ổn như chưa từng trộm lấy quần áo của Khang Giả, làm chuyện đó trong mùi của anh ấy.
Ổn như chưa từng chạy đến đứng trước cửa phòng Khang Giả ngay trong đêm, quấn một tấm chăn thật mỏng, dưới chăn không mặc gì cả.
Chỉ mấy tháng, và mình sẽ đi, sau đó mình sẽ ổn thôi.
Tang Cát nghĩ.
Mình sẽ không hạnh phúc, nhưng mình không cần hạnh phúc, A Giả sẽ khỏe mạnh vui vẻ, không bệnh không tai trong lời cầu nguyện và chúc phúc ngày qua ngày trong quãng đời còn lại của mình.
“Cậu nghĩ kỹ rồi? Không ở lại Thâm Quyến nữa?” Khang Giả hơi kinh ngạc, nhìn người trước mặt nói.
Còn một tháng nữa mới hết tiền thuê nhà, dường như Tang Cát cũng không có dự định tìm phòng, bị Khang Giả hỏi, cậu chỉ cười một tiếng, ngượng ngùng nói: “Ừ, em muốn trở về.”
Thâm Quyến rốt cuộc đã thay đổi cậu thiếu niên dân tộc ở trong núi lớn biết bao nhiêu, cuối cùng cậu cũng không e ngại và yếu đuối như lúc mới đến nữa.
Mặc dù vẫn thiếu tự tin, nhưng lúc này cậu lại nở nụ một cười thoải mái nói: “Em nhớ cha em.
Có lẽ em không thích hợp với thành phố lớn, vốn dĩ em cũng chỉ muốn đi ra ngoài nhìn xem, chưa từng nghĩ có thể ở lại bên ngoài.”
“Đừng nói vậy,” Khang Giả bình tĩnh nói, “Nhưng nghĩ kỹ là được.”
Tang Cát chỉ cười, không nói gì nữa.
Khang Giả nhìn cậu một lúc, hắn nhìn thấy ánh sáng trong mắt Tang Cát chưa hoàn toàn dập tắt, có thể kiên trì đến bước này, ánh sáng kia có lẽ cũng sẽ không bị dập tắt nhanh như thế.
Khang Giả cười một tiếng, hắn biết Tang Cát muốn nghe gì, nhưng cuối cùng hắn vẫn không mảy may để ý và nói như bình thường: “Khi nào thì đi, tôi mời cậu ăn một bữa cơm?”
Tang Cát vội vàng xua tay, “Cuối tuần.
Anh không cần mời em, anh giúp đỡ em rất nhiều, chăm sóc em lâu như thế, để em mời anh ăn cơm.”
Khang Giả ngẫm nghĩ, cũng không tranh giành với cậu, gật đầu đáp, “Vậy cũng được, thế ngày mai đợi tôi về.”
Bữa cơm tối cuối cùng của ngày hôm sau vẫn ăn lẩu, Tang Cát ăn rất vui vẻ, từ đầu đến cuối cậu nhớ kỹ buổi tối hò hét ầm ĩ khiến cậu cảm thấy ngập tràn hy vọng.
Cậu và Khang Giả đều uống rượu, nhưng Khang Giả uống rất ít, Tang Cát biết mình vui, nhưng lại cảm thấy mình vui đến nỗi ruột gan đứt từng khúc, trống rỗng, vì vậy có thể nói là ác liệt cố ý phóng túng bản thân uống nhiều hơn.
Khang Giả cũng không ngăn cản cậu, sau khi được hắn khiêng về, Tang Cát nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong phòng của mình.
Khang Giả nhớ ra hôm nay mình vừa thay ga giường và vỏ chăn, lại ghét bỏ ngửi mùi rượu trên người mình.
Khiêng người uống say thực sự rất mệt, Khang Giả hiếm khi lười biếng không muốn tắm rửa nên ngủ tạm trên sofa một tối.
Khang Giả không phải là người có giấc ngủ cạn, nhưng một nụ hôn cũng đủ làm hắn tỉnh lại.
Hắn nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra, nhìn thấy Tang Cát đang quỳ một cách thành kính trong ánh ban mai, run rẩy dán bờ môi lên mặt mình.
Khang Giả im lặng nhìn một lát, không nói gì và chuyển tầm mắt lên chiếc gương đối diện ghế sofa, nhìn nó không mang tâm trạng gì cả.
Hắn đánh giá tâm trạng của mình, cảm thấy thực sự không thúc đẩy ra tình cảm gì, chỉ cảm thấy có phần đáng thương, rất muốn thở dài.
Trong tấm gương kia, hắn nhìn thấy hai người dán vào nhau gần như là thân mật, nhìn thấy Tang Cát nhắm mắt, ngay cả lông mi cũng như đang run, cũng nhìn thấy mình mệt mỏi, không có bất kỳ biểu cảm xúc động gì.
Nhưng đồng thời, hắn cũng nhìn thấy chú Đức Cát đứng ở cửa, vẻ mặt phong trần nhếch nhác, duy trì một tư thế cứng ngắc, trợn to mắt, đôi môi vô thức mở ra, nhìn họ giống như không phát ra được âm thanh nào, giống như đã bị đông cứng bởi cảnh tượng này.
Khang Giả đẩy mạnh Tang Cát ra, Tang Cát kêu lên một tiếng đau đớn, kinh ngạc muốn đứng lên, nhưng cũng liếc thấy cha mình đứng ở cửa trong mặt gương to lớn.
Trong trí nhớ của Khang Giả, hình như cái gương kia vỡ rồi, bởi vì hắn rõ ràng nghe được âm thanh vỡ tan lanh lảnh và chói tai.
Nhưng sau này hắn đã xác nhận thủy tinh lành lặn không sứt mẻ gì, một tiếng vỡ tan kia cùng lắm là ảo giác của mình.
Trong sự im lặng đến nghẹt thở như chết, hắn nhìn thoáng qua mắt Tang Cát một lần nữa.
Ánh sáng đã tắt.
——————
Lời tác giả:
Chưa viết hết, nhưng cũng chỉ còn một chút thôi, Tang Cát sắp “đi” rồi.
Chương sau và chương sau nữa sẽ khá ngược, sau đó là tạm hết quyển thứ nhất.
Quyển thứ hai ngắn hơn nhiều, A Giả và Thang Thang đều không biết yêu người khác thế nào, chắc chắn sẽ có trắc trở và khúc mắc, nhưng cả hai đều đang học..