Hơn tám giờ tối.
Thang Vu Tuệ mới bước xuống khỏi dây chuyền sản xuất, mệt mỏi thở dài một cái, đã bị nhóm trưởng của họ cản lại.
“Tiểu Thang, lát nữa cậu đến giám sát bên Trần Công giúp tôi, hình như cậu ta đang vẽ, có một nhóm vật liệu sắp tới, không đủ người giám sát.”
“Được rồi,” Thang Vu Tuệ không nghi ngờ gì đã đồng ý, bình tĩnh tháo khẩu trang ra, dụi mắt.
Mặt của cậu nhỏ, khẩu trang phòng hộ do công ty phát to quá, viền khẩu trang gần như chống lên mí mắt, mỗi lần đeo lâu cậu sẽ cảm thấy chỗ mắt bị cọ rất đau.
Đến khi từng nhóm vật liệu chuyển đến được giám sát xong, trời đêm bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.
Nhà xưởng vắng vẻ cách xa tòa nhà, Thang Vu Tuệ một mình đi ngang qua bãi đậu xe, định bụng ngồi xe ca đêm về công ty lấy đồ.
“Ting” một tiếng, điện thoại phát ra âm thanh đột ngột trong sự yên tĩnh không một bóng người.
Bước chân Thang Vu Tuệ dừng lại, không biết vì sao, cậu đứng tại chỗ một lúc lâu mới lấy điện thoại ra.
“Ngày mai có thời gian không, gặp nhau lần nữa?”
Thang Vu Tuệ nhìn rất lâu, điện thoại được giữ trong lòng bàn tay, nhưng ngón tay của cậu để trên không cách xa giao diện.
Cậu chưa trả lời, chỗ điện thoại bị nắm chặt chảy ra ít mồ hôi, cho đến khi màn hình hoàn toàn tối đen, Thang Vu Tuệ nhìn thấy mặt mình ở bên trên, im lặng một hồi, mới bước chân lần nữa.
–
“Cuộc đời sau hai mươi tuổi giống như bấm nút tăng tốc.”
Đây là một câu khẩu hiệu mà Thang Vu Tuệ không biết đã đọc ở đâu rất lâu trước đó.
Chắc là khi vẫn đang ở Bắc Kinh, trên tàu điện ngầm đi lại, bởi vì cậu cảm thấy câu nói này rất giống lời văn trong quảng cáo.
Hoặc là tình cờ lướt được trong Khoảnh khắc, bởi vì cậu không có weibo cũng không có phần mềm xã hội khác, kỳ thực bình thường sẽ rất ít đọc được thứ có ý nghĩa trữ tình như vậy.
Trí nhớ trong nháy mắt của Thang Vu Tuệ rất mạnh, con số khiến cậu nhạy cảm, không biết vì sao, câu nói này đã kích thích tiếng lòng của cậu rất nhẹ.
Cho nên câu đã nhớ khẩu hiệu quảng cáo không có nhiều ý nghĩa này.
Không có nhiều ý nghĩa là vì cũng không phù hợp với tất cả mọi người, cuộc sống của Thang Vu Tuệ đã không tăng tốc năm hai mươi tuổi, nút tăng tốc của cậu được đặt vào năm thứ ba sau đó.
Sau đó là tuổi thọ trôi qua đơn giản nhanh như dòng chảy, chỉ có tuổi tác đang nhanh chóng tăng lên, những thứ khác dường như không để lại bất kỳ điều gì.
Trong khoảng thời gian gần bốn năm, Thang Vu Tuệ từng mua vé máy bay đến Khang Định mười bảy lần, đến sân bay mười hai lần, lên máy bay ba lần, có hai lần đã ra khỏi sân bay Khang Định, một lần đứng ở ngã tư Khang Giả từng đón cậu nhìn bầu trời ở nơi xa tựa như sắp bị đỉnh núi cắt đứt một lúc, một lần đã gặp được Khang Giả.
Nói “gặp được” cũng không đúng, bởi vì Thang Vu Tuệ chỉ một mình đứng ở nơi rất xa quan sát một lúc, Khang Giả không hề biết cậu đã tới.
Đã hơn một năm kể từ khi Thang Vu Tuệ rời đi, ngày đó cậu bay đến sân bay cao nguyên của Khang Định rất sớm, nhưng không nhớ mình đến như thế nào, đến khi cậu phản ứng lại, cậu đã ngồi trên xe hàng của một anh dân tộc Tạng.
Tiếng phổ thông của ông anh kia nói không tốt, nhưng có thể nghe hiểu, lúc xuống xe Thang Vu Tuệ hỏi anh ta bao nhiêu tiền, anh dân tộc Tạng cười một tiếng, giơ ba ngón tay.
Sau khi trả tiền, Thang Vu Tuệ mới phát hiện ngoại trừ điện thoại và ví tiền mình chẳng mang theo gì cả.
Cuống vé máy bay bị cậu nhét lộn xộn vào trong túi quần, cũng không biết mình đã suôn sẻ lên máy bay mà không hề có ấn tượng như thế nào.
Xe ô tô suy cho cùng vẫn nhanh hơn xe máy rất nhiều, cũng sẽ không xóc đến mức cậu muốn nôn.
Thang Vu Tuệ cảm thấy thời gian ở trên đường lần này rất ngắn, ngắn đến mức khiến cậu sợ hãi.
Đứng ở ven đường bên ngoài khách sạn, Thang Vu Tuệ mới phát hiện khách sạn đã hoàn toàn thay đổi, tường bên ngoài không còn là gạch đá cũ nữa, nóc nhà cũng không còn là màu xám xỉn ban đầu nữa, mà là trắng như nền trời.
Trong sân đã không còn chuồng ngựa và chuồng dê, nhưng Thang Vu Tuệ cảm thấy mình giống như sống sót sau tai nạn, phát hiện giàn nho kia chưa bị phá.
Có một chiếc xe máy đang đỗ ở dưới.
Thang Vu Tuệ chưa từng nghĩ rằng có thể gặp được Khang Giả, cũng không muốn thật sự gặp được hắn.
Cậu lặng lẽ trốn bên cạnh cây to ở đường cái, nhìn cửa khách sạn từ rất xa.
Sau khi rời khỏi Cam Tư, trí nhớ của Thang Vu Tuệ thường xuyên sẽ xuất hiện vấn đề, cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày, nhưng cậu thường không nhớ ra được trong một khoảng thời gian nào đó mình đang nghĩ gì.
Tựa như khoảng thời gian ấy bị một thế lực nào đó dịch chuyển đi, muốn nhớ lại mạch suy nghĩ trong ký ức đó, trong đầu chỉ còn là một khoảng trống vô tri vô giác.
Cũng không phải chuyện rất nghiêm trọng, nhưng nó khiến Thang Vu Tuệ cảm thấy khó thích nghi trong một thời gian.
Mãi đến sau này, Thang Vu Tuệ mới phản ứng được đó là một cơ chế phòng ngự mà cơ thể của mình tạo thành, bộ não làm hết sức của nó, để cậu quên đi cảm nhận cảm xúc.
Nó đang bảo vệ cậu.
Ngày đó cũng giống vậy, tinh thần hoảng hốt ngắn ngủi này của Thang Vu Tuệ lại phát tác, cậu ngơ ngác nhìn giao lộ nơi cánh cửa đang mở toang kia, trong lòng là sự tĩnh lặng vừa không tiếng động vừa tối tăm.
Mà khoảnh khắc Khang Giả xuất hiện, Thang Vu Tuệ cảm nhận một cách rõ ràng khoảng không kia rung động một cái rất nhẹ.
Chỉ là một chút rung động nhỏ bé, khiến trận tuyết lở kia trở nên lớn hơn.
Khang Giả không thay đổi gì, hình như hắn cao hơn, tóc ngắn đi, đẩy xe máy đi ra, áo khoác màu đen khoác lên người, thoạt nhìn hơi lạnh.
Thang Vu Tuệ nhìn hắn ngồi lên xe, cúi người, cúi hơi thấp, không phải dáng vẻ quen thuộc trong trí nhớ, chẳng mấy chốc đã biến mất trong tầm mắt.
Thang Vu Tuệ quen thuộc hướng đó, là phía trường học.
Thang Vu Tuệ cũng không biết mình đang nghĩ gì, cậu không lựa chọn đi bất kỳ phương tiện giao thông nào, mà giống như ngày đầu tiên cậu đến Khang Định, một mình đi rất lâu rất lâu trên quốc lộ, cho đến khi mặt trời đã về tây, mới đi tới cổng trường.
Trường học cũng thay đổi rồi, đã được sửa lại, trái tim đã chậm lại của Thang Vu Tuệ nhảy nhót một chút xíu.
Xem ra những tổ chức giáo dục từ thiện kia không phải đều đang lừa người, mà có tác dụng.
Trường học thậm chí có sân tập, có một cột cờ rất cao đứng lặng ở chính giữa, cờ đỏ tung bay dưới trời xanh, cơn gió như được lá cờ cổ vũ, cụ thể hóa như một cánh buồm, ánh nắng chiều khảm viền vàng cho dòng chảy của nó.
Khang Giả dựa vào bên cạnh xe máy đợi người, có một cậu trai rất cao chạy ra khỏi phòng học, sau khi hạ lá cờ đỏ trên cột cờ xuống, nhìn thấy Khang Giả thì vội vàng chạy ra.
Chắc Khang Giả thực sự đang chờ cậu nhóc, sau khi nói vài câu với cậu, Khang Giả đưa một cái túi nhỏ cho đối phương, lại sờ lên đầu cậu trai một cách qua loa, rồi ngồi lên xe máy rời đi.
Cho đến khi toàn bộ học sinh đi hết, mặt trời chiều đắm chìm phía sau đỉnh núi, trời tối đến mức yên lặng như tờ.
Màn đêm buông xuống bốn phía, sao đêm dày đặc treo ở trên bầu trời như kim cương, Thang Vu Tuệ mới cử động, tìm khách sạn ở một đêm, sạc pin cho điện thoại, ngày thứ hai đã mua vé máy bay trở về Bắc Kinh.
Kể từ đó, cậu không còn nhìn thấy Khang Giả nữa.
Trong khoảng thời gian hơn ba năm, Thang Vu Tuệ đã chọn học liên thạc – tiến sĩ ngắn hạn và hiệu quả nhất, lấy được học vị tiến sĩ có thời gian học ngắn nhất trong lịch sử đại học A.
Học được tiếng Tạng, tham gia tang lễ của Thang Nhuy, từ chối mọi cơ hội do các tổ chức nghiên cứu khoa học và trường đại học đưa tới, dùng một tấm bằng trong sự khó hiểu, trở thành một kỹ sư công trình hết sức bình thường.
Ngày Thang Nhuy qua đời, Vu Chính Tắc không canh giữ ban đêm, một mình Thang Vu Tuệ quỳ đến cuối cùng trong linh đường.
Thang Vu Tuệ cảm thấy Thang Nhuy rất đáng thương, nhưng cũng thật sự rất đẹp.
Sự ra đi của bà khiến người ta cảm thấy là vẻ đẹp đang rơi xuống, nhưng kết cục này vẫn khiến người tiếc thương.
Thang Vu Tuệ không đau đớn lắm, nhưng thực sự cảm thấy buồn.
Cậu lấy điện thoại ra khỏi túi, bấm mở cái mông dê đã chìm xuống dưới cùng trong khung chat của Wechat, nhảy ra giao diện trò chuyện.
Cậu nhìn cuộc trò chuyện đã rất lâu trước đó, lưỡng lự một hồi.
Đó là nửa năm trước, sau khi Thang Vu Tuệ bị sư huynh sư tỷ chuốc vài chén rượu trong buổi liên hoan kết thúc dự án, Kha Ninh khiêng cậu về ký túc xá, cậu không biết tại sao, cứ chảy nước mắt, nhưng không có âm thanh.
Sau khi Kha Ninh về phòng ngủ đã giật nảy mình, bởi vì cậu ta cũng không phát hiện sau lưng mình bị thấm ướt.
Nghĩ một hồi, Kha Ninh bèn đưa điện thoại vào trong tay cậu, sau đó rời khỏi ký túc xá.
Cồn là thứ phá vỡ phòng tuyến của con người, từ xưa đến nay, người say rượu thảm hại một lòng không thay đổi
Cũng thành thật như một khuôn khổ.
Thang Vu Tuệ bấm mở ảnh đại diện kia và gọi đi, nhưng nhanh chóng tự dập máy.
Sau khi nhấn nút cúp máy, không biết tại sao Thang Vu Tuệ không muốn khóc nữa.
Cậu nghĩ tiếng chuông của Wechat và sự tĩnh lặng của vùng hoang dã không xứng đôi biết bao.
Có lẽ dưới bầu trời đêm đầy sao ở Khang Định, đã từng một lần đột ngột vang lên tín hiệu nhẹ nhàng gấp rút như thể cầu cứu.
Không biết vì sao, Thang Vu Tuệ cảm thấy âm thanh kia ngắn ngủi đến độ khiến người ta hơi đau lòng.
Sau đó cậu tự nhìn trần nhà cười một tiếng, chợt cảm thấy rất mệt mỏi, nhắm mắt lại và cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, mới nhìn thấy tin nhắn Khang Giả gửi cho cậu vào hai tiếng sau đó, không nói gì nhiều, chỉ hỏi cậu có chuyện gì không.
Thang Vu Tuệ say rượu đau đầu, chậm rãi ngồi dậy, trả lời hai chữ, “Không có”.
— Đây là tin nhắn cuối cùng trong khung chat.
Thang Vu Tuệ không muốn gọi điện cho Khang Giả nữa, chỉ nhìn chằm chằm ảnh đại diện kia một lúc.
Khoảnh khắc của Khang Giả trống rỗng, biệt danh và ảnh đại diện cũng chưa bao giờ thay đổi.
Có đôi khi Thang Vu Tuệ sẽ nghĩ, nói không chừng cái tài khoản này từ lâu đã không còn ai dùng rồi.
Cậu nhẹ nhàng nhấn vào ảnh đại diện kia, giống như lặng lẽ sờ mông của Hoàng Tử Bé.
Thang Vu Tuệ nghĩ đến cảm xúc của lông dê trắng tinh và mềm mại trên người nó, không nhịn được đột ngột nở nụ cười trong linh đường.
Nhận ra làm vậy cũng không tốt lắm, nhưng Thang Vu Tuệ như làm chuyện xấu, không nhịn được, lại nhấn vài lần, lần này nhấn hơi nhanh, tần suất giữa ngón tay gần như không để lại khe hở.
kyh đã buzz “Hoàng Tử Bé Khampa”.
[1] Buzz là chức năng mới của wechat ra mắt năm 2020, dùng để nhắc nhở người khác trong đoạn chat cá nhân hoặc group chat, nhưng cái nhắc nhở này không phát ra chuông báo hay báo rung, về cơ bản thì không có tác dụng mấy.
Thang Vu Tuệ sợ đến độ ngẩn ra, không biết đây là chuyện gì.
Trong lúc kinh ngạc điện thoại đã rơi xuống đất, Thang Vu Tuệ hoang mang nhặt lên, cũng không biết làm thế nào để rút về, nhất thời hoảng loạn một hồi.
Lần này Khang Giả trả lời rất nhanh, điện thoại Wechat nhanh chóng gọi tới.
Linh đường vẫn là nơi không hợp với âm thanh khẽ và gấp rút, tiếng chuông khiến Thang Vu Tuệ hoảng hốt, như là một người bị mắc kẹt thật lâu ở biển sâu mờ mịt thu được sóng điện đáp lại lời cầu cứu.
Thang Vu Tuệ luống cuống tay chân nghe máy, chỉ nghe giọng nói của Khang Giả nặng nề truyền qua một lớp hoảng hốt: “Sao vậy?”
Bỗng nhiên, một chút đau đớn cuối cùng chậm rãi leo hết thần kinh chết lặng của Thang Vu Tuệ, sự thật mãi mãi mất đi Thang Nhuy hình như lúc này mới chậm rãi được cậu hiểu ra.
Thang Vu Tuệ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp giữa linh đường, đó là tấm ảnh khổng lồ, người nằm bên dưới nó đã không có sinh mệnh nữa.
Thang Vu Tuệ khẽ nói: “A Giả, em không còn mẹ nữa rồi.”
Khang Giả bên kia im lặng một hồi, Thang Vu Tuệ cảm thấy lần im lặng này khiến cậu căng thẳng và khó xử, bởi vì ý định ban đầu của cậu không phải như vậy.
Trong cái nhìn của Khang Giả cuộc điện thoại này được gọi đến một cách khó hiểu và “kịch”, vì vậy Thang Vu Tuệ vội vàng nói: “Em đang còn có việc, không làm phiền anh nữa, em cúp đây.”
Thang Vu Tuệ nghe được một âm hơi ngắn ngủi, giống như Khang Giả vừa định lên tiếng, nhưng cậu không dám nghe, mà cúp điện thoại rất vội vàng.
Khang Giả không tiếp tục gọi tới, Thang Vu Tuệ đợi một lát với tâm trạng không biết là như thế nào, nhét điện thoại vào trong túi trước ngực, rồi yên tĩnh quỳ một lúc.
Hơn mười phút sau, điện thoại của Thang Vu Tuệ nhận được một video.
— Chắc là Khang Giả cố định điện thoại trên chỗ nào đó của xe máy, sau đó để camera quay về phía bầu trời đêm.
Thang Vu Tuệ nhìn video, trong tiếng động cơ ầm ầm cậu nhìn thấy ánh sao như điểm rè trôi ngược lại tựa nước sông.
Cậu bấm mở giọng nói bên dưới video, nhẹ nhàng áp nó bên tai.
Khang Giả để khoảng trống rất dài, dường như có ảo giác hắn đang suy nghĩ rất lâu.
Hắn nói: “Thang Vu Tuệ, đừng buồn, trên đời này còn có rất nhiều những thứ khác đồng hành cùng em.”
Nửa năm sau khi Thang Nhuy qua đời, Thang Vu Tuệ bước vào mùa tốt nghiệp tiến sĩ, cậu đã viết xong luận văn từ lâu, chỉ chờ cuối cùng trở về bảo vệ.
Dù sao ở lại trường cũng không có chuyện để làm, Thang Vu Tuệ đã đến công ty làm việc để thực tập trước.
Ở Thành Đô.
Mỗi lần chỉ cần Thang Vu Tuệ nghĩ kỹ chuyện này, sẽ cảm thấy mình rất nhàm chán.
Cậu thực sự không phải âm hồn không tan đến mức này, cậu cũng chưa từng nghĩ rằng có thể giống như trong phim gặp được Khang Giả tại thành phố lớn này, hoặc là ngồi bốn giờ đường xe, trở về tìm hắn.
Từ rất lâu, Thang Vu Tuệ đã cảm thấy bây giờ mình không cần phải có anh ấy nữa.
Nhưng mà tại sao từ bỏ nhiều thứ như vậy để đến một thành phố xa lạ, cậu cũng không tìm được lý do để thuyết phục mình.
Đến Thành Đô hai tháng, Thang Vu Tuệ cũng dần thích nghi, cậu bắt đầu chủ quan thích thành phố này, thỉnh thoảng còn chụp ảnh gửi cho Kha Ninh đã hậu tiến sĩ.
Có một lần đi ngang qua IFS, Thang Vu Tuệ cảm thấy con gấu trúc nằm ở bên trên thật sự rất đáng yêu, một con to như thế, vùi đầu mình trên nóc tòa cao ốc dưới bầu trời, không biết đang nhìn gì.
Kha Ninh cũng cảm thấy thế, Thang Vu Tuệ bèn đổi ảnh chụp mông gấu trúc thành ảnh đại diện.
Thang Vu Tuệ nghĩ mình sống rất tốt, thật sự không có gì không tốt.
Cậu chưa từng thiếu tiền, công việc với cậu mà nói lại rất đơn giản, tuy rằng hơi mệt, nhưng trên tổng thể rất tự do.
Cũng không cần thường xuyên giao tiếp với người.
Tuổi của cậu nhỏ, đồng nghiệp xung quanh nhỏ nhất cũng lớn hơn cậu mấy tuổi, bởi vậy cũng đều quan tâm cậu.
Không giống Kha Ninh và giáo viên hướng dẫn của mình, trên thực tế Thang Vu Tuệ không có cảm giác thương tiếc mãnh liệt.
Cậu không ôm trái tim kính dâng cả đời để học vật lý, chỉ trùng hợp xem như am hiểu.
Thứ đã học nhiều năm như vậy muốn nói lời tạm biệt tuy là đáng tiếc, cũng không phải tiếc nuối vì đánh mất hết thảy.
Khi nhìn thấy Khang Giả một lần nữa, Thang Vu Tuệ nghĩ như thế nào cũng cảm thấy ngày đó thực sự giống một đoạn vô lý trong cảnh tượng không chân thực, từ địa điểm đến nhân vật, mỗi một cảnh đều tràn đầy cảm giác “kịch”.
Ngày đó hiếm khi Thang Vu Tuệ đúng giờ tan ca về nhà, đúng lúc gặp giờ cao điểm, ở trên tàu điện ngầm bị chen lấn suýt không thở được, vừa nóng vừa khát.
Sau khi xuống xe thì lập tức đến cửa hàng tiện lợi mua một chai nước khoáng.
Sau khi đẩy cửa ra, Thang Vu Tuệ ngẩng đầu một cái ngắn ngủi, rồi đứng bất động ở cửa, kinh ngạc nhìn chằm chằm quầy thu ngân.
Tiếng nhắc nhở “Chào mừng ghé thăm” của cửa hàng tiện lợi vang lên dưới ánh sáng của đèn chân không lạnh lùng, nhưng Thang Vu Tuệ cảm thấy nó giống như truyền tới từ nơi rất xa.
Bước chân cậu dừng ở đó, cũng không dám ghé thăm thế giới trong mơ kia.
Khang Giả cầm gói thuốc lá vừa thanh toán xong đi ra ngoài, lúc xoay người cũng sửng sốt, bước chân đột ngột dừng lại.
Thang Vu Tuệ đứng ngốc ở cửa không giống linh hồn xuất khiếu, nhưng đầu óc của cậu không nghe theo chỉ thị, không có cách nào vận hành, cũng không có cách nào nói ra một câu.
“Em…”
Khang Giả nhanh chóng đi về phía cậu, hắn đứng trước mặt Thang Vu Tuệ, thuốc lá cất trong túi, im lặng quan sát cậu một lúc.
Thang Vu Tuệ cảm thấy hắn cao hơn rồi, cũng trưởng thành hơn, và lạnh lùng hơn.
Đồng tử của hắn vẫn đậm màu, nhưng để phá vỡ sự yên tĩnh lúng túng, dường như khóe miệng cuối cùng đã học được cách dịu dàng cong lên.
Giọng nói từng khiến Thang Vu Tuệ cảm thấy đã thay đổi tần số tín hiệu vẫn khàn khàn và hờ hững như cũ, sau nhiều năm càng tối tăm hơn, lại vượt qua thời gian truyền đến vô cùng rõ ràng.
Khang Giả nói: “Thật sự là em à.”
————-
Lời editor + beta: Cho bạn nào không rõ thì “kyh” là viết tắt phiên âm của ba chữ Khang Vu Tuệ:”> Còn vì sao là Khang Vu Tuệ thì mời đọc lại các chương trước nha:3
Con gấu trúc ở tòa nhà IFS
.