Trục Vân Mộ Tràng

Chương 43


Thang Vu Tuệ bị giục quay về trường rất gấp, cậu đã tính toán từ sớm, trở về tốt nghiệp càng sớm càng tốt.
Một tuần trước khi đi, ở công ty khó tránh khỏi có phần bận rộn bàn giao công việc, lúc tan làm cũng muộn hơn bình thường.
Khang Giả ở Thành Đô suốt ngày rảnh rỗi ăn không ngồi rồi, bèn dứt khoát mỗi ngày đi tàu điện ngầm đưa đón Thang Vu Tuệ đi làm.
Thành phố giống như rừng rậm cốt thép, thường khiến những người không quen ở đây có cảm giác như cái lồng.

truyện kiếm hiệp hay
Không có cách nào chạy xe máy, không có trường đua ngựa, Khang Giả mỗi ngày đi đi về về chen tàu điện ngầm với biển người đông nghịt, vốn dĩ sẽ khiến Thang Vu Tuệ cảm thấy là một phần trong đó.
Nhưng thực tế không hề.

Khang Giả ở đâu thì sẽ ảnh hưởng đến cảm giác mật độ mà đám người mang đến ở đó, ảnh hưởng đến hàm lượng nước trong không khí, ảnh hưởng đến sự truyền của thời gian và tia sáng.
Hắn không phải người đuổi theo mây, hắn là nghĩa trang bầu trời được theo đuổi, yên tĩnh và bay bổng.
Có một ngày Thang Vu Tuệ tò mò hỏi công việc của Khang Giả ở Thành Đô, Khang Giả chỉ lười biếng liếc nhìn cậu một cái, ngay sau đó nói rất tùy hứng: “Không muốn đi nữa.”
Thang Vu Tuệ mờ mịt hỏi tại sao, Khang Giả nở nụ cười rất nhẹ, “Mỗi tuần đi một chuyến, phiền lắm, bây giờ không cần nữa.”
Chủ nhật Thang Vu Tuệ sẽ đi, cậu đã làm xong đơn từ chức thực tập từ trước, kế hoạch ban đầu là ở lại Thành Đô thêm vài ngày với Khang Giả.
Nhưng vào một buổi sáng, Khang Giả lại đột nhiên nhận được điện thoại trong nhà gọi đến.
Thang Vu Tuệ rất lo lắng hỏi tình huống, Khang Giả cúp điện thoại, im lặng một hồi sau đó nói là mẹ hắn không cẩn thận ngã từ cầu thang khách sạn xuống, người không có việc gì lớn, nhưng hắn không yên tâm, phải về nhà một chuyến.
Thang Vu Tuệ vội vàng gật đầu, còn sốt ruột hơn cả Khang Giả, giục hắn nhanh chóng thu dọn hành lý mau trở về.

Chuyện đột nhiên xảy ra, hai người vốn còn lên kế hoạch ra ngoài đi dạo vào ngày nghỉ đầu tiên của Thang Vu Tuệ, nhưng bây giờ kế hoạch có thay đổi, chủ nhật Thang Vu Tuệ mới đi, mấy ngày còn lại chỉ có thể một mình ở chung cư giết thời gian.
Khang Giả không nói gì nữa, Thang Vu Tuệ giúp hắn thu dọn hành lý với tốc độ nhanh đến kinh ngạc.

Lúc rời đi, Khang Giả đứng một lúc ở huyền quan, đột nhiên quay đầu lại, ôm Thang Vu Tuệ vào lòng, hôn tóc cậu một cái, đặt tay lên má cậu, khẽ nói: “Anh về tiễn em.”
Huyền quan lập tức biến thành nơi đè nén tim phổi, Thang Vu Tuệ gần như muốn giữ hắn lại ngay lập tức, lại xấu hổ đến độ không ngóc đầu lên được vì chút tâm tư của mình.
Cậu cụp mắt xuống, nói rất khẽ: “Được.”
Sau khi Khang Giả đi, bởi vì Thang Vu Tuệ đã làm xong thủ tục từ chức nên trong thời gian ngắn cũng không có nơi nào để đi, nhớ ra đúng lúc có thể dành giời gian đến thăm Tiểu Gia.
Trung học số 13 cách chỗ cậu ở không xa, chỉ cách hai ga tàu điện ngầm.
Lúc Thang Vu Tuệ tới trường vừa khéo là giờ nghỉ trưa, cậu đón Tiểu Gia ra ngoài ăn cơm, vừa lúc cải thiện cơm nước ở trường cho cu cậu.
Nhân duyên ở trường của Tiểu Gia rất tốt, sau khi nhận được thông báo của giáo viên, còn có một cậu trai đặc biệt đưa cu cậu đến cổng trường, sau khi xác nhận Tiểu Gia không bị người lạ đón đi, mới không nhiệt tình gật đầu với Thang Vu Tuệ một cái rồi đi.
Tên đầy đủ của Tiểu Gia là Gia Dương Đa Cát, là một cái tên dân tộc Tạng rất hay.
Khổ nỗi khi Thang Vu Tuệ làm giáo viên gọi tên các học sinh luôn lắp ba lắp bắp, lại không nhớ được phát âm tiếng Tạng, vì vậy cậu đặt cho mỗi người một nhũ danh.

Phản ứng của Khang Giả là hờ hững nhướng mày, nhưng bọn trẻ đều rất thích cách gọi thân thiết này, giống như xem Thang Vu Tuệ là anh trai.
Tiểu Gia đã cao bằng Thang Vu Tuệ, mặc dù nước da ngăm đen, nhưng rất điển trai, trong mắt có thần thái sáng ngời, cũng là một chàng trai dân tộc Tạng anh tuấn.
Bởi vì buổi chiều còn phải đi học, Thang Vu Tuệ không dẫn cu cậu đến chỗ quá xa ăn cơm, mà tìm một quán ăn cạnh trường học.
Tuy rằng Tiểu Gia đã cởi mở hơn nhiều, nhưng khi một mình đối mặt với Thang Vu Tuệ vẫn hơi ngượng ngùng.
Thang Vu Tuệ sợ cậu nhóc không thoải mái, nên một mình tự chủ trương gọi rất nhiều đồ ăn, cười bảo cu cậu đừng khách sáo, ăn từ từ.

Mới đầu Tiểu Gia còn hơi câu nệ, nhưng Thang Vu Tuệ luôn rất ôn hòa tìm chủ đề về trường học với cu cậu, trò chuyện mãi, Tiểu Gia cũng bắt đầu nói nhiều hơn, nụ cười xán lạn luôn hiện hữu trên gương mặt, thật sự vui vẻ khi gặp được Thang Vu Tuệ.
Trong lòng Thang Vu Tuệ dường như được an ủi, sau khi húp một ngụm canh, đặt bát xuống, cậu lại đột nhiên nghe thấy Tiểu Gia nói: “Bồ câu.”
Thang Vu Tuệ ngạc nhiên nhìn sang, Tiểu Gia cười híp mắt lại, “Em là bồ câu, thầy Thang ạ.”
Thang Vu Tuệ kinh ngạc nhìn cậu nhóc, im lặng một hồi, mới miễn cưỡng nuốt lại chút xót xa kia, cười nói: “Đúng rồi, nhất định sẽ bay rất xa.”
Có vẻ Tiểu Gia lại cảm thấy hơi xấu hổ, gãi đầu một cái rồi cúi xuống húp canh.
Trên người cậu nhóc khoác một chiếc áo thể thao màu đỏ thẫm, kiểu dáng trông rất đẹp nhưng hơi cũ, cổ tay áo đã bị sờn.
Thang Vu Tuệ loáng thoáng nhớ điều kiện trong nhà Tiểu Gia không tốt lắm, chỉ còn mỗi ông nội tại thế, miễn cưỡng chống đỡ sống tiếp cùng cháu trai.

Ông cụ còn từng đến đón Tiểu Gia tan học, đứng ở cửa lớp cầm tay Thang Vu Tuệ, trúc trắc dùng tiếng Tạng nghẹn ngào nói cảm ơn nhiều lần.
Thang Vu Tuệ chần chừ một lát, nở nụ cười ôn hòa: “Tiểu Gia, em sống ở trường thế nào, buổi chiều thầy xin nghỉ giúp em, dẫn em đi dạo phố được không? Sẽ không lâu lắm, nếu làm trễ nải thời gian học của em, vậy thứ bảy thầy lại đến đón em.”
Tiểu Gia vội vàng buông bát đũa trong tay xuống, vội vã nói: “Không cần đâu thầy Thang! Không trễ nải, nhưng em không cần đi dạo phố!”
Tiểu Gia ngượng ngùng cúi đầu xuống, chậm rãi nói: “Thầy Thang à, thầy muốn mua đồ cho em phải không… Thật sự không cần đâu! Sau khi thầy đi em mới biết được thầy nộp hết tiền học phí em còn nợ trước đó, em cũng không có cách nào nói cảm ơn trực tiếp với thầy được, sao có thể vòi vĩnh thầy nữa!”
Thang Vu Tuệ há miệng, vẫn chưa nói ra lời nào, đã nghe Tiểu Gia nói tiếp: “Sau khi ông qua đời, em đã được đón đến nhà anh A Giả, cô chú đều đối xử với em rất tốt, anh A Giả cũng đối xử với em rất tốt, bộ quần áo trên người em là của anh ấy, em nhớ hết những điều này, cũng rất cảm kích, đợi em lớn rồi nhất định sẽ đền đáp cho họ từng chút một.”
Lặng im một lúc, Thang Vu Tuệ cụp mắt xuống, sờ đầu Tiểu Gia, áy náy nói: “Xin lỗi, thầy không biết.”
Tiểu Gia lại xua tay, híp mắt cười, “Ông đi lên trời, em không buồn.

Hơn nữa đã trôi qua lâu rồi, em sống rất hạnh phúc, cũng không có tư cách buồn nữa.”

“Nhưng anh A Giả không nói những chuyện này với thầy Thang à?” Tiểu Gia hơi khó hiểu nói, “Em còn tưởng hai người luôn giữ liên lạc với nhau chứ.”
Thang Vu Tuệ ngẩn người, tay dừng lại, “Tại sao em nói vậy?”
Tiểu Gia mở to mắt vô tội chớp một cái, “Bởi vì chuyện thầy ở Thành Đô cũng là anh A Giả nói cho em biết mà.”
Thang Vu Tuệ mờ mịt đơ ra tại chỗ, “Sao A Giả lại biết?”
Tiểu Gia còn kinh ngạc hơn cả cậu, lấy một chiếc điện thoại cũ trong túi ra, mở một tấm ảnh chụp màn hình cho cậu xem, đúng lúc là ảnh đại diện wechat trước đó của Thang Vu Tuệ.
Con gấu trúc to lớn của IFS úp sấp trên tòa nhà cao tầng, lộ ra một cái mông tròn xoe, dáng vẻ sắp sửa rơi xuống, giống như cố gắng muốn trèo lên trên.

Ánh nắng chiều phản xạ lên cửa sổ kính của khu mua sắm, hình ảnh tỏa ra một lớp ánh sáng màu cam dịu dàng, giống một thế giới truyện cổ tích không chân thực.
“Cái này anh A Giả gửi cho em,” Tiểu Gia nói, “Đây là ảnh đại diện của thầy đúng không, anh A Giả còn hỏi em chỗ nào có thể chụp được con gấu trúc to đùng ở góc này.

Sau đó bọn em gặp thầy, chẳng lẽ không phải vì anh A Giả tìm được thầy sao?”
Thang Vu Tuệ sững sờ nhìn ảnh đại diện của mình, đại não đã đánh mất tất cả chức năng suy nghĩ, không nói được lời nào.
Sao có thể như thế được? Thang Vu Tuệ kinh ngạc nghĩ.
Điều này thiếu khả năng thực tế hơn việc ngẫu nhiên gặp được người yêu ngày nhớ đêm mong trong thành phố rộng lớn với dân số mười lăm triệu người này. 
Chỗ nào có thể chụp được ảnh ở góc này?
Chỗ nào cũng được.

Bất kỳ một ngóc ngách nào trong bán kính không đến mười mét của đường Xuân Hi đều có thể, mà Thang Vu Tuệ thậm chí không ở gần đó.

Ở ngã tư phồn hoa nhộn nhịp đến mức giống như được tạo thành từ những chiếc bóng, bao nhiêu du khách và cư dân qua lại, tựa như nước chảy tuần toàn, mỗi người đều không được nhớ thêm một giây đồng hồ.

Khang Giả chỉ dựa vào ngần ấy tín hiệu yếu ớt, đã kết luận cậu ở Thành Đô, sau đó tới tìm ư?
Thang Vu Tuệ lắc đầu trong lòng, Khang Giả vốn không phải người có mục đích như thế, có lẽ hắn không nghĩ gì cả, chỉ là nước chảy bèo trôi hành động theo cảm xúc của bản thân thôi.
Không hề biết Thang Vu Tuệ ở đó, cũng chưa bao giờ muốn liên lạc với Thang Vu Tuệ, thậm chí chẳng quan tâm có thể tìm được hay không.
Khang Giả không muốn, cũng không đòi hỏi.

Hắn không chạy đến, cũng không phải đuổi theo.

Hắn vừa không có nơi đến cũng chẳng có chốn về.

Có lẽ Khang Giả không kỳ vọng điều gì cả, nhưng lại thực sự đến gần Thang Vu Tuệ từng chút một.
Thang Vu Tuệ đã tới Thành Đô mấy tháng, không hề dài, Khang Giả tìm đủ loại lý do để tới đây bao nhiêu lần rồi? Đã bao nhiêu lần đi bộ lung tung trên những con phố không có ý nghĩa với hắn? Liệu hắn có cố ý dùng tầm mắt đi tìm kiếm ai đó giống Thang Vu Tuệ không?
Nếu như không tình cờ gặp gỡ tại cửa hàng tiện lợi ngày đó, Khang Giả còn tới bao nhiêu lần, đến bao lâu, tiếp tục tới khi nào, gặp được Thang Vu Tuệ có trở thành một kỳ vọng rất nhỏ của hắn không, hắn có khoảnh khắc nào muốn gửi tin nhắn cho Thang Vu Tuệ, hỏi cậu đang ở đâu không.
Tiểu Gia hơi sốt ruột nhìn Thang Vu Tuệ, lo lắng nói: “Thầy Thang ơi, thầy không sao chứ ạ?”
Thang Vu Tuệ tỉnh lại từ trong ngơ ngác, vô thức gật đầu một cái.
Cậu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong lúc ngẩn ngơ xuyên qua ánh nắng trở về buổi chiều mê man kia, dưới ánh đèn chân không lạnh lẽo của cửa hàng tiện lợi ở trong mơ.
Thời gian ở đó tối tăm, ánh sáng và bóng tối sạn cát, gương mặt của tất cả mọi người mơ hồ, chỉ có âm thanh tương phùng, như là thở dài, đập vào linh hồn của Thang Vu Tuệ.
Thang Vu Tuệ nhớ ra, lúc ấy Khang Giả nhìn cậu thật lâu, tất cả đều đang trở nên chậm chạp, kể cả đôi mắt cậu.
Mà khi đó Khang Giả chỉ nói với cậu một câu rất khẽ:
“Thật sự là em à.”.

Bình Luận (0)
Comment