Chương 1:
Ban đêm, mưa điên cuồng như thác đổ kéo cả sông ngân cũng phải chảy xuống cùng mình. Mưa to tựa tấm mành dày che đi vầng trăng mỏng manh, mà đèn đuốc bên trong Quảng Ninh vệ cũng sắp bị mây đen chèn ép đến tàn lụi.
Vừa qua giờ Dần, đang trong lúc mọi người say ngủ, bỗng chợt, một tràng âm thanh đập cửa xuyên thấu màn mưa, dọa Trần bá đang gật gù mệt mỏi giật mình một cái, chợt căng cứng thân thể.
Lão hoàn hồn lại, thắp đèn lên, mang ô, chạy chậm đến trước cửa, còn chưa kịp mở miệng hỏi thì người đập cửa đã lớn giọng hét: "Thiên Hộ đại nhân, tôi là Hồ Bách Thành đây, trong thành có dân lưu lạc."
Trần bá mở cửa: "Hồ đại nhân..."
Hồ Bách Thành, tiếng như người, cao lớn mạnh mẽ. Những hạt mưa to như những viên chân trâu dính đầy trêи bộ râu quai nón của hắn, cũng theo thanh âm hắn mà khẽ lắc lư: "Mau đi gọi lão gia nhà ngươi đi!"
"Dạ, vâng." Trần bá gật đầu liên tục, xoay người đi vào nhà. Lão cũng đã hơn sáu mươi thế nên bước chân cũng có phần tập tễnh, lại thêm phải cẩn thận tránh những vũng nước ẩn trêи mặt đất.
"Ài!" Nhìn dáng vẻ của lão mà Hồ Bách Thành sốt cả ruột, hắn không thèm để ý đến lễ nghi, sải bước đi thẳng vào sương phòng.
Mới vừa vọt tới dưới mái hiên thì "Két" một tiếng, bên trong đã mở cửa phòng ra. Một nam nhân cao lớn chỉ mặc đồ ngủ đứng ở cửa, trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì mà kinh hoảng như vậy?"
Bốn phía đen như mực nên không thấy rõ tướng mạo của hắn, nhưng đêm thu mưa lạnh như vậy mà mặc đơn bạc không thấy run, nửa đêm giật mình lại không thấy mệt mỏi, vẫn chỉ đứng yên, chững chạc tựa thái sơn, hắn chính là Thiên Hộ cai quản Quảng Ninh Vệ - Nguyên Mão.
Hồ Bách Thành chắp tay nói: "Nguyên đại nhân, có đám lưu dân tụ tập gây chuyện, ngay bên cạnh phủ nha của Tiền đại nhân."
"Vậy đi xem xem." Nguyên Mão xoay người vào phòng.
Đèn bên trong phòng sáng lên, một nữ nhân yêu kiều nhu mỹ đi tới, trong tay cầm theo một chiếc áo khoác: "Lão gia, trong thành có chuyện à?"
Nguyên Mão vừa mặc quần áo, vừa ngoảnh mặt lại: "Lại của những lưu dân tới từ Thái Ninh." Hắn ước chừng khoảng ba mươi, trán rộng mũi cao, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn hơn là bản thân có thêm cỗ khí chất anh duệ xuất chúng.
Nàng khẽ thở dài: "Những ngày qua liên tục có lưu dân tràn vào Quảng Ninh khiến cho nội thành gà chó không yên, cũng chẳng biết bắt đầu từ khi nào." Nàng khoác áo lên người Nguyên Mão, tỉ mỉ thắt nút trêи áo: "Mưa đêm cực kỳ lạnh, mặc thêm xiêm y đi."
Nguyên Mão nặng nề nói: "Bây giờ vẫn chỉ là một tiểu họa thôi, nếu không trấn an cho thỏa đáng khiến lưu dân biến thành giặc cỏ, lúc đó mới là đại họa."
Khuôn mặt nàng lộ ra vẻ buồn rầu.
Nguyên Mão xiết chặt áo choàng nàng: "Khinh Sương, mau trở về nghỉ ngơi đi, đừng để bị lạnh."
Nhạc Khinh Sương gật đầu một cái: "Lão gia cẩn thận."
Nguyên Mão ôn hòa cười, vuốt ve mái tóc nàng: "Phu nhân yên tâm." Rồi hắn cầm nón mưa, ra khỏi cửa.
Bỗng chợt, cửa phòng bên cạnh mở ra. Trong khe cửa lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, kèm theo đó là đôi mắt linh động, nó nhỏ giọng gọi một tiếng "Cha."
Nguyên Mão nói: "Duật nhi? Con làm gì đó, mau trở về ngủ đi."
"Khi nào cha về ạ?" Thanh âm kia nồng nặc hàm ý.
"Trời sáng sẽ về." Nguyên Mão bước một bước lại dừng lại: "Cha về sẽ mang bánh bao người mù cho các con."
Đôi mắt kia hơi cong lên: "Vâng." Sau đó liền nhẹ nhàng đóng cửa lại.
---------------------------------------
Một trận vó ngựa cuồng loạn bước qua những vũng nước đọng khiến nước bắn tung tóe cả thước. Nguyên Mão dẫn đầu đội quân trầm mặc vút nhanh trong cơn mưa, bọn họ đều mặc áo tơi, eo đeo bảo kiếm, mép nón chĩa xuống thấp, không thấy rõ vẻ mặt nhưng tất nhiên đều cực kỳ nghiêm túc.
Trước đây không lâu, quân đội triều Thịnh thua người Kim thảm hại, Kình Châu thất thủ, triều đình hạ lệnh bỏ bảy châu Liêu Bắc, lui quân rút dân, cố thủ phía Nam sông Hoàng.
Bảy châu Liêu Bắc là nơi hiểm yếu của vùng biên giới phía Bắc nước Thịnh, từ xưa được con dân Trung Nguyên dùng làm lá chắn chống lại quân du mục quấy nhiễu, một khi bỏ nó đi thì biên giới phía Bắc sẽ gần như không còn khả năng phòng thủ được nữa, chính là bán nước cũng không dám trắng trợn như vậy.
Nguyên Mão và tri châu Quảng Ninh là Tiền An Nhũng từng mật đàm tính toán chuyện này, Tiền đại nhân cho rằng cách làm này của triều đình cũng chỉ vì quốc khố sắp bị giao chiến giữa tộc Ngõa Lạt và người Kim làm cạn kiệt, Kình Châu thất thủ đã đè mất cọng rơm cuối cùng của lạc đà, co phòng tuyến cũng là hành động bất đắc dĩ, lại thêm nhất định có người lẩm cẩm nhiễu loạn thánh thính nên triều đình mới đưa ra quyết định thiển cận như vậy.
Bỏ bảy châu Liêu Bắc, làm hại Trung Nguyên, kết thúc một triều đại một đất nước, nhất định sẽ bị chửi rủa trọn đời.
Chỉ là dân chúng bảy châu đáng thương lấy Thái Ninh làm đầu, hiện tại lại bị ép phải bỏ ruộng đất trăm năm của tổ tiên để lại cho kiếm sống. Nghe nói ngày đó, hầu hết nam thanh niên kêu rêи đầy đồng, một chữ "Tàn" sao cho đủ.
Phần lớn lưu dân chảy vào Quảng Ninh, mà vốn phía trước có nơi hiểm yếu vắt ngang, bằng mỗi chiến lược hậu cần bảy châu Liêu Bắc của Quảng Ninh vệ thì lúc này lưu dân chỉ còn cách người Kim một dải sông Hoàng.
Vì xử lý lưu dân nổi loạn mà Nguyên Mão đã rất lâu không được nghỉ ngơi. Tất nhiên lưu dân làm người khác đau đầu nhưng khiến hắn lo lắng chính là những man di như lang như hổ kia...
Suy nghĩ tán loạn nhất thời khiến hắn không chú ý tới phía trước xuất hiện một vật đen như mực. Chờ đến khi hắn định thần nhìn lại, đoán rằng có lẽ là một đứa trẻ thì con ngựa đã gần trong gang tấc, trong lòng hắn run lên, kéo mạnh dây cương lại. Con ngựa bị giật mình, tiếng thét dài sắc nhọn phá vỡ mưa đêm, vó trước của nó giẫm lên khoảng không, thân ngựa gần như dựng thẳng.
Nguyên Mão bị quăng xuống, nặng nề ngã trong nước mưa lạnh như băng.
Tùy tùng phía sau cũng rốt rít kéo dây cương. Nếu không phải được huấn luyện nghiêm chỉnh thì sợ rằng đã vỡ tan tác.
"Đại nhân!" Hồ Bách Thành vội vàng nhảy xuống ngựa, đỡ Nguyên Mão: "Đại nhân, ngài không sao chứ?"
"Không có gì đáng ngại..." Nón của Nguyên Mão rơi, nước mưa tạt lên đầy đầu đầy mặt hắn, hắn lau sạch nước trêи mặt, nheo mắt nhìn bóng đen phía trước.
Hồ Bách Thành mắng to: "To gan, lại dám quấy nhiễu vật cưỡi của Thiên Hộ đại nhân!"
Nguyên Mão khoát khoát tay: "Hình như là một đứa trẻ." Hắn đứng lên, đi về phía bóng đen kia. Tùy tùng cũng giơ đèn chạy tới, quả nhiên là một đứa trẻ, nó đang run lẩy bẩy vùi đầu vào đầu gối, chân thì chân trần, ngồi xổm trong vũng nước cao đến mắt cá chân.
Mưa đêm rét lạnh như thế mà nó ăn mặc lam lũ, gầy yếu không thể tả, xương sườn trêи lưng rõ ràng đến nỗi nhìn thành một chiếc lược.
Hồ Bách Thành nhíu mày: "Ngươi đột nhiên lao ra, là có mưu đồ gì?"
Không thể trách hắn chuyện bé xé ra to được. Đứa trẻ này hơn nửa là lưu dân, bọn họ đã bị lưu dân gây ra đủ mầm tai vạ khiến cho khổ không thể tả rồi, ai biết được đứa trẻ này có phải bị xúi giục tới làm loạn hay không.
Đứa trẻ run lẩy bẩy đưa tay ra, ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào bên chân Nguyên Mão, nhỏ giọng nói: "...cá."
Thanh âm yếu ớt cực kỳ.
Nguyên Mão cúi đầu nhìn một cái, cá ở đâu, chỉ là miếng gỗ có hình con cá thôi mà.
Đứa trẻ này sợ rằng đã đói đến mức quáng gà rồi. Trong lòng Nguyên Mão thở dài một tiếng, lưu dân bảy châu Liêu Bắc tới quá nhiều, lương thực triều đình phát cho từ trêи xuống bị bóc lột dần dần, đến Quảng Ninh, căn bản không đủ sử dụng, hắn cực kỳ đồng cảm với họ. Nghe nói rất nhiều lưu dân đã chết nửa đường bởi vì dịch bệnh, có thể sống đến thành Quảng Ninh đã coi như là may mắn rồi. Chẳng qua trời đông giá rét, đứa trẻ nhỏ như vậy, sợ rằng không thể chịu được nữa.
Nguyên Mão phân phó với tùy tùng: "Cho nó chút đồ ăn, chúng ta đi."
Tùy tùng mò lương khô từ trêи người ra, ném xuống, đứa trẻ nhào tới trong nước mưa, cầm lương khô lên, cắn xé điên cuồng.
"Mau tránh ra." Tùy tùng mắng.
Nó vừa gặm, vừa lui sang một bên.
Nguyên Mão đi về phía ngựa của mình.
"...Ngựa bị bệnh ở chân."
Nguyên Mão sửng sốt, xoay người nhìn về phía đứa trẻ kia: "Ngươi nói gì?" Hắn cho rằng mình nghe lầm.
"Chân trước bên trái bị sưng, chạm đất thì đau nhức, đau nhức thì sẽ loạn." Thanh âm đứa trẻ vẫn yếu ớt như trước nhưng Nguyên Mão vẫn nghe được, hắn quan sát một chút, ngựa của mình liên tục đạp nước, nhìn qua đúng là không ổn.
"Tiểu tử nhà ngươi nói bậy bạ gì đó!" Hồ Bách Thành trách mắng.
Nguyên Mão hỏi: "Sao ngươi biết nó bị bệnh ở chân?"
Đứa trẻ không nói gì thêm, tiếp tục ăn lương khô. Nó chỉ là muốn báo ơn mà thôi.
"Ngẩng đầu lên." Nguyên Mão nâng giọng.
Đứa trẻ dừng lại, chậm rãi ngẩng mặt lên.
Mưa rơi tanh tách, tạo thành một tường nước mơ hồ ngăn giữa Nguyên Mão và đứa trẻ, ánh lửa yếu ớt, lại thêm mặt nó núp trong bóng đêm, thế nhưng vào lúc này một tia chớp chợt đánh vào không trung, đi đôi với nó là tiếng sấm rền cuồn cuộn, làm kinh loạn bầy ngựa, bốn phía nhất thời sáng như ban ngày, cũng chính trong chớp nhoáng này mà Nguyên Mão thấy rõ mặt đứa trẻ.
Tim hắn giật mình mà thình thịch.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của đứa trẻ được nước mưa gột rửa sạch sẽ, mặc dù cơn đói khiến hai bên gò má nó lõm xuống, ánh mắt vô thần nhưng vẫn như cũ có thể nhìn ra được tam đình ngũ nhãn*, xinh đẹp tuyệt trần.
*Tam đình ngũ nhãn: Khuôn mặt với tỷ lệ vàng.
Nguyên Mão kϊƈɦ động giật lấy đèn lồng của tùy tùng, sải bước đi đến bên cạnh đứa trẻ, cẩn thận ngắm nhìn gương mặt đó, run run hỏi: "Ngươi...tên gì."
"Yến Tư Không." Thanh âm đứa trẻ nhỏ như tiếng muỗi.
Nguyên Mão vểnh tai nghe: "Tư...Tư Không, tên này nghĩa là gì?"
Nhắc tới tên, trong mắt đứa trẻ ánh lên một tia sáng yếu ớt. Nó cố gắng thẳng lưng, xóa sạch nước mưa trêи mặt, nhìn nam nhân cao lớn anh vũ trước mắt mà thẳng thắn đáp lời: "Tư không kiến xa, vô ɖu͙ƈ tắc cương*." Mưa đập lên nền đất, vang lên những trận đôm đốp, mà thanh âm đứa trẻ như tiếng đàn trong trẻo, vang vọng vào tai mọi người.
"...Cha ngươi là người có học?"
"Cha ta trúng cử Chiêu Vũ chín năm."
"Ngươi cũng đi học?"
"Cha ta dạy lại."
"Sao ngươi biết ngựa của ta có bệnh ở chân?"
"Nương ta là y nữ."
"Chữa cho ngựa?"
"Chữa cho người." Đứa trẻ cúi đầu, nó nhớ đến miếng lương khô to cứng rắn trong tay mà trả lời qua loa lấy lệ.
"Nếu là chữa bệnh cho người sao lại chẩn được ngựa?"
"Đều từ xương thịt mà thành, tất có chỗ giống nhau." Đứa trẻ quả thực không nhịn được nữa, lại cắn một miếng lương khô lớn.
Hồ Bách Thành thúc giục: "Đại nhân, không nên dây dưa ở đây nữa."
Nguyên Mão hít sâu một hơi, tim cuồng loạn như đánh trống, não hắn nóng lên lại nhất thời nảy ra một ý, đưa ra một quyết định đã thay đổi số mạng của nhiều người, thậm chí là quốc vận của Đại Thịnh: "Ngươi đi với ta."
Đứa trẻ ʍôиɠ lung.
Nguyên Mão cao cao tại thượng nhìn nó: "Đi với ta, ngươi sẽ không bị đói, nhưng bắt đầu từ hôm nay, ta là cha ngươi, ngươi phải họ Nguyên, Nguyên Tư Không."
Đứa trẻ vẫn ʍôиɠ lung như trước, có lẽ là đói, cũng có lẽ là lời này quá mức bất ngờ khiến nó nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Nguyên Mão đưa tay ra.
Đứa trẻ do dự một chút nhưng cũng chỉ là chút thôi, nó liền kéo lấy bàn tay kia, cám dỗ không bị bỏ đói thực sự quá lớn. Sau đó cả người nó nhẹ tênh, nó được Nguyên Mão ôm vào trong lòng, dùng áo tơi bọc lấy thân thể gầy yếu lạnh như băng.
Não đứa trẻ trống rỗng. Cánh tay cứng rắn có lực đang bao bọc lấy nó kia, phần ngực dày dặn mà ấm áp đó tựa như là chỗ an toàn nhất trêи đời này, khiến nó thậm chí hoài nghi rằng mình đang nằm mơ.
Từ Thái Ninh tới Quảng Ninh xa ngàn dặm, nó đã tận mắt thấy từng vị hàng xóm quen thuộc của mình ngã xuống, sau đó là người thân và cuối cùng là cha nương. Cuộc sống an vui đầy đủ sung túc hóa thành bọt nước trong một đêm, từ nhỏ nó chưa từng chịu khổ đã phải rời bỏ quê hương, lưu lạc đầu đường, chịu đói chịu rét, còn không cả bằng chó hoang...
Nhưng nó muốn sống, những lời cha dặn đi dặn lại văng vẳng bên tai nó, sự ôn nhu an ủi của nương vĩnh viễn in trong da thịt nó, bọn họ đều hy vọng nó sống, thế nên nó phải sống.
Con ngựa lại chạy lần nữa, nó dè dặt nắm lấy y phục của Nguyên Mão, vừa tham luyến sự ấm áp đã lâu chưa được chạm vào kia, lại không dám dựa quá gần, chỉ có thể căng cứng thân thể.
Rồi đột nhiên, một bàn tay xoa xoa mái tóc còn ướt của nó, nó hơi ngẩn ra, hốc mắt nóng lên, nước mắt nóng bỏng yên lặng chảy xuống.
Nó buông lỏng cảnh giác, cực kỳ lệ thuộc vùi vào trong ngực Nguyên Mão, mơ màng buồn ngủ.
TayNguyên Mão từ trêи đỉnh đầu đứa trẻ trượt xuống sống lưng đơn bạc của nó, trong chốc lát trăm cảm xúc đồng thời xuất hiện.
Chuyện sau đó đứa trẻ không nhớ được nhiều, dẫu sao lúc đó nó mới chỉ chín tuổi, lại thêm hai mắt mờ đi vì đói, hình như thấy quân sĩ cầm đao kiếm xua đuổi lưu dân.
Chỉ có cái tên "Nguyên Tư Không" này là đi lang thang trong ý thức mơ hồ, lại ngày càng trở nên rõ ràng.
Nguyên Tư Không...Bắt đầu từ hôm nay, nó tên Nguyên Tư Không.
*Tư không kiến xa: Người có thể bỏ được loại ham muốn tục tằng cùng suy nghĩ không an phận thì hắn sẽ có thể nhìn xa trông rộng, nhìn thấu được tiền cảnh sáng ngời mà người khác không thể thấy được.
Vô ɖu͙ƈ tắc cương chỉ ngọn núi cao chót vót có thể đứng sững đồ sộ là bởi vì nó không có ɖu͙ƈ vọng thế nhân. Hàm ý nói chỉ có người không có ɖu͙ƈ vọng thế tục mới có thể đạt tới cảnh giới oai phong lẫm liệt.
Chương 2: