Chương 2:
Lần này Phong Dã hồi kinh trêи danh nghĩa là báo cáo công việc thay cha.
Báo cáo công việc có thể để con làm thay, dù không nghe được nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, nói báo cáo công việc kỳ thực chính là trở về làm con tin.
Hai mấy năm qua, đứng trước lựa chọn hoặc chết hoặc từ chức Tổng đốc Đại Đồng, lại thêm bộ tộc Ngõa Lạt ngày càng mạnh mẽ, Phong Kiếm Bình liền phá lệ trở thành võ tướng đầu tiền ngồi lên chức Tổng đốc trong lịch sử Đại Thịnh. Điều này đồng nghĩa với việc hắn không chỉ nắm quyền toàn phủ Đại Đồng mà cũng sắp thâu cả hai mươi mấy vạn binh tướng vào trong tay.
Phủ Đại Đồng cách kinh thành chỉ mất ba bốn ngày ngựa chiến, là nơi phòng ngự quan trọng của vùng Tây Bắc Trung Nguyên, một khi phòng tuyết Đại Đồng bị phá vỡ để tộc Ngõa Lạt thuận nước đẩy thuyền thì nửa giang sơn Đại Thịnh sẽ không còn, vì vậy Chiêu Vũ đế cực kỳ lệ thuộc Phong Kiếm Bình cũng cực kỳ kiêng kỵ hắn, cho hắn binh quyền đồng thời cũng triệu hồi nhi tử duy nhất của hắn về kinh.
Chỉ sợ cũng chỉ có hôn quân như Trần Chiếu mới dám giao chính quyền cùng binh quyền của mười sáu châu bảy bảy huyện Đại Đồng vào trong tay một người. Nếu để Thái tổ hoàng đế anh minh thần vũ, quân uy chấn chủ, giữ binh cẩn trọng biết được con cháu mình làm chuyện hoang đường thế này thì sợ rằng có thể ngoi từ dưới đất lên.
Nhưng cũng bởi người làm ra loại chuyện này là Trần Chiếu mới khiến người trong thiên hạ không ngạc nhiên, dẫu sao năm đó bỏ bảy châu Liêu Bắc hiểm yếu, mở cửa ngõ Liêu Đông là lão làm.
Dĩ nhiên, đây đối với Yến Tư Không mà nói là tin tức tốt, Phong Dã hồi kinh là tin tức tốt với y.
Lúc này y đang ở viện Hàn Lâm lắng nghe lời dạy bảo của Nhan Tử Liêm cùng Thẩm Hạc Hiên.
"Hai người các con thông minh sáng suốt, là nhân tài trụ cột cho Đại Thịnh ta tương lai. Trong các Tiến sĩ tân khoa, ta coi trọng các con nhất. Hôm trước ở buổi kinh diên, cơ bản không khiến ta thất vọng."
Yến Tư Không liền đáp: "Tạ lão sư ban cho cơ hội này, học sinh thụ sủng nhược kinh."
Thẩm Hạc Hiên cũng chắp tay nói: "May mà không làm nhục thanh danh của lão sư."
"Trêи kinh diên, Hạc Hiên giảng xuất sắc nhưng có phần hơi khô khan khiến Thánh thượng không thích nghe, còn Tư Không, mặc dù liên tục gây hứng thú để lấy lòng Thánh thượng nhưng không khỏi mất đi phần nghiêm túc khi giảng bài. Trong mắt ta đều chưa đủ tốt, lần kinh diên kế tiếp, các con lĩnh giáo lẫn nhau, lấy phần dài của người bổ chỗ ngắn của bản thân."
Hai người cùng đáp: "Dạ."
"Được rồi, giờ cũng không còn sớm, các con về đi."
"Tối nay lão sư không về nhà ạ?" Thẩm Hạc Hiên nói: "Nhưng công văn vẫn chưa được phê? Học sinh nguyện ở lại giúp người."
"Không cần, tí nữa ta phải đi thăm bạn bè, các con về đi."
Hai người khom lưng, dần dần lui ra ngoài.
Đi tới đình viện, Yến Tư Không nói: "Thẩm huynh, hôm nay bọn Lương Tùy hẹn uống rượu ở lầu Bách Thịnh, nghe nói Chu công tử Chu Minh Tịch mở tiệc, không bằng cùng đi đi."
Thẩm Hạc Hiên liền khách khí đáp: "Đa tạ hiền đệ, ta còn chút công vụ chưa xong nên không đi được."
Yến Tư Không cười: "Vậy tiểu đệ đi trước một bước."
Rồi hai người chắp tay bái biệt.
--------------------------------------------
Chu Mịch Tinh là đại công tử của phủ doãn Thuận Thiên, người này không thi đậu công danh nhưng lại nhiệt tình với thơ rượu, cũng thích kết giao với danh sĩ, thường xuyên thiết yến khoản đãi bát phương. Lương Tùy là con em thế tộc vùng ngoại ô kinh thành, có giao tình với Chu Mịch Tinh từ nhỏ, đồng thời hắn cũng trúng cử cùng kỳ với Yến Tư Không thế nên hai người giao hảo, thông qua Lương Tùy, y đã quen được không ít nhân vật nổi tiếng.
Lúc Yến Tư Không đến tửu lâu thì Lương Tùy đang đón khách ở phía dưới, vừa thấy y hắn liền tươi cười đi đến: "Tư Không hả, "Tam Nguyên lang" kia có phải lại từ chối ngươi không?"
Nhóm Tiến sĩ tân khoa bọn họ đã âm thầm đặt một biệt danh cho Thẩm Hạc Hiên là "Tam Nguyên lang". Tuy không phải ác ý nhưng phần nhiều là không ưa hắn tự cho mình thanh cao không chịu chơi với bọn y.
Yến Tư Không bất đắc dĩ nhún tay đáp: "Còn cần phải nói à."
"Chu công tử vẫn muốn gặp vị kỳ tài Tam nguyên này một lần, chỉ là ta cảm thấy hắn không tới cũng tốt." Lương Tùy bĩu môi một cái: "Tránh đắc tội với người ta."
Yến Tư Không cười đáp: "Đúng vậy, đi, vào thôi."
Yến Tư Không ngưỡng mộ Thẩm Hạc Hiên nhưng thấy hắn bụng làm dạ chịu, bận rộn công vụ cả ngày, lại thêm tính cách cố chấp không hiểu nhân tình mà trong lòng chỉ biết than thở, đây là một người học vấn uyên thâm, song người như này lại không thích hợp làm quan, sợ rằng sớm muộn gì cũng có ngày gặp đại họa.
Giữa tiệc rượu, mọi người không khỏi muốn hỏi Yến Tư Không chuyện trêи kinh diên ngày đó, bọn họ đã sớm nghe lời đồn rồi: "Nghe nói Tam Nguyên lang chê tư thế ngồi không đứng đắn ngay trước mặt Thánh thượng, có phải thật không?"
Yến Tư Không cười khổ đáp: "Đúng vậy, nói rằng "Làm quân vương có quyền bất kính"?"
"Ha ha ha, hắn đúng là kỳ nhân mà."
"Người này không phải có tài học sao, sao lại đầu gỗ vậy."
"Ngươi đừng nói thế, ta thấy chính bởi vì đầu hắn cứng, chỉ biết đọc Khổng Mạnh mới đỗ được Tam Nguyên thôi, nếu không..." Một Tiến sĩ tâng bốc: "Với tài tình của Yến huynh, căn bản không thua gì hắn."
"Phải đó phải đó, chúng ta thấy thơ tranh của Yến huynh rất rất đẹp."
"Không dám nhận, vạn vạn không dám nhận." Yến Tư Không cười đáp: "Ta chỉ đọc chút dã sử tạp văn, khó mà trèo được cái thanh nhã đó."
Mọi người lại thổi phồng nhau, ly rượu bằng sừng đưa qua đưa lại, bầu không khí cực kỳ sôi nổi.
Không biết ai nói đầu, nhắc đến chuyện thế tử Tĩnh Viễn vương hồi kinh.
Chu Mịch Tinh cười nói: "Trước khi ta rời khỏi nhà, phụ thân nói với ta, xe ngựa của thế tử đã tới trạm dịch, sáng sớm ngày mai sẽ vào kinh."
"Đến nay ta vẫn không dám tin, Thánh thượng lại giao binh quyền cho Tĩnh Viễn vương, đây quả thực..."
"Ai nói không phải chứ."
Trong bụng mọi người có rất nhiều lời ngày thường không dám nói nên giờ mượn men rượu mà trái lại tuôn hết ra: "Cho nên mới phải hồi tiểu thế tử về kinh đó, Tĩnh Viễn vương chỉ còn lại duy nhất nhi tử này, bắt được hắn cũng chỉ là nắm được Tĩnh Viễn vương, bệ hạ không phải không chút phòng bị."
Lương Tùy thở dài: "Ta lo đấy, tiểu thế tử kia không phải đèn đã cạn dầu, chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghe tin đồn về hắn sao?"
Hôm nay phần lớn tới yến tiệc của Chu Mịch Tinh là các Tiến sĩ tân khoa mới vào triều không lâu, ít tiếp xúc với các cơ mật nên tất nhiên không biết nhiều, nhất thời mọi người đều tò mò về chuyện của Lương Tùy, ai cũng rốt rít muốn nghe hắn kể.
Yến Tư Không nhấp một hớp rượu, cười nhạt không nói gì.
Lương Tùy kể: "Biệt danh của tiểu thế tử kia là "Tiểu Lang Vương", từ nhỏ đã sống ở trại lính,
trưởng thành cũng ở trại lính."
"Oa, phải là một viên mãnh tướng rồi."
"Há chỉ có thế." Chu Mịch Tinh thần thần bí bí: "Nghe nói trời ban cho hắn sức mạnh ghê gớm, vai gấu lưng hùm, tay đến đầu gối, mắt như chuông đồng, giọng như chuông lớn, tóc mai dày như thú..."
Yến Tư Không không nhịn được nữa liền phun hết rượu ra ngoài.
"Yến huynh, sao thế?"
Yến Tư Không dùng sức ho khan: "Rượu...rượu này mạnh thật..."
"Ha ha ha, đây là phạt Yến huynh uống một mình đó, chúng ta uống một ly thôi."
Uống xong rồi, bọn họ liền giục Chu Minh Tịch nói tiếp.
"Tóm lại, cái tên "Tiểu Lang vương" được đặt vì vẻ ngoài giống như chó sói của hắn."
"Chà." Mọi người gật đầu.
Lương Tùy cũng nói: "Trái lại ta cảm thấy, cái danh hiệu này không phải chỉ mỗi bề ngoài của hắn thôi đâu."
"Hiền đệ nói phải, tiểu thế tử này đúng là tương môn hổ tử, là một người mạnh trời sinh, mười một tuổi đã ra trận giết địch, năm mười bốn tuổi huynh trưởng của hắn trúng phục kϊƈɦ, hắn liền mang một đội tinh kỵ trăm người tiến vào trận địch, chém Đại tướng Ngõa Lạt rơi khỏi ngựa, đoạt lại thi thể của huynh trưởng, đánh một trận thành danh!" Chu Mịch Tinh kϊƈɦ động giơ ngón cái lên: "Sau đó, hắn theo Tĩnh Viễn vương xung phong xông trận, dũng mãnh vô cùng, bách tính Đại Đồng còn đặt cho tiểu thế tử một tước hiệu khác là----"Thùy Tấn* Chiến Thần". "
*Thùy tấn: trẻ tuổi
Con ngươi Yến Tư Không lóe lên tia ảm đạm, y lại yên lặng nhấp một hớp rượu nữa.
Mọi người thở dài cảm thán: "Đúng là anh hùng xuất thiếu niên."
Lương Tùy nói: "Thế ta mới bảo triệu một người như vậy về kinh làm con tin đúng là khiến người ta lo lắng bất an."
"Cái băn khoăn này của Lương huynh có lý."
"Ngày mai hắn hồi kinh? Ta muốn xem tiểu thế tử này rốt cuộc mặt mũi thế nào."
"Ha ha, lớn lên như vậy chắc bộ dáng dọa hài tử tè ra quần đấy chứ."
Ánh mắt Chu Mịch Tinh chợt sáng lên, hắn vỗ mạnh một cái: "A, tại hạ có một đề nghị."
"Chu huynh, mời nói."
"Lầu Bách Thịnh là nơi phồn hoa nhất trong thành. Khi tiểu thế tử vào thành cần đường tắt này để đi, giờ chúng ta uống trắng đêm nay, không say không về, sáng sớm mai liền ở đây nhìn tôn dung của tiểu Lang Vương, ý các vị thế nào?"
Lương Tùy tỏ vẻ không vui đáp: "Không được không được, đêm dài đằng đẵng, Chu huynh mời các cô nương của lầu Túy Hương đối diện tới đàn hát đi, bằng không hiện tại ta phải trở về phủ rồi."
"Ha ha ha ha ha ha, tiểu tử nhà ngươi."
Mọi người cũng rối rít phụ họa, cuộc sống từ trước đến giờ của Chu Mịch Tinh vẫn luôn xa mỹ, theo hắn sẽ có rượu có chuyện vui.
Chưa đầy bao lâu, bảy tám cô nương xinh đẹp yểu điệu liền chầm chậm tiến vào, họ ca múa cùng nhau, trong phòng ngày càng xa hoa đồi trụy.
Lương Tùy uống đã nhiều liền ôm bả vai Yến Tư Không, trêu cười: "Tư Không à, bình thường bảo ngươi đến lầu Túy Hương, ngươi đều không đi, hôm nay có cơ hội khoản đãi ngươi một phen nhá, tuy rằng, ha ha, là mượn hoa hiến Phật*."
*Mượn hoa hiến Phật: của người phúc ta.
Yến Tư Không vỗ ngực Lương Tùy một cái, nửa trêu đùa nửa nghiêm túc đáp: "Lương huynh, ngươi ta đều đã làm quan, lúc không có ai vẫn phải cẩn thận."
Lương Tùy là con em thế gia, cho dù bị người ta bàn tán ham mê thanh sắc thì cũng không có gì đáng ngại nhưng y thì không, y không muốn để người ta nắm được thóp của mình.
"Ài, ngươi ý, có phải hôm nào cũng cộng sự với tên Tam Nguyên lang kia nên bị hắn lây bệnh rồi không? Tài tử phong lưu, phong lưu, tài tử, thiếu một thứ cũng không được, ha ha ha ha ha ha----" Rồi Lương Tùy cười gian: "Chỉ là, ngươi thấy sắc vẫn không chút mảy may, sẽ không phải..."
Người xung quanh cũng cười đùa theo: "Chẳng lẽ khẩu vị Yến huynh đặc biệt, không yêu nữ nhân..."
Yến Tư Không liền cười đáp: "Các ngươi đừng trêu ta, ta là thư sinh từ quê lên nên chưa từng trải cảnh đời mà thôi."
"Ha ha ha, không đúng, ta cảm thấy không đúng, ta thấy ấy, Yến lão đệ dung mạo tựa Phan An, cái phấn son phàm tục này nào lọt nổi mắt hắn."
"Có lý, Tư Không đẹp như vậy, ngươi nói hắn chơi người khác, hay người khác chơi hắn cũng đều chịu thiệt, ha ha ha ha ha!"
Người trong phòng liền cười ầm lên không dứt.
Tửu lượng Yến Tư Không cực tốt, chỉ có chút say nhưng ánh mắt vẫn thanh tỉnh sáng suốt như cũ. Nhìn đám danh sĩ công tử xưa nay luôn đạo mạo nghiêm trang giờ đây lại dốc hết trò hề mà trong lòng tĩnh như giếng cổ.
Y quả thật không thích nữ sắc, đương nhiên cũng không yêu nam sắc, tình sắc đối với y vốn không có chút ý nghĩa nào. Thứ y muốn cần y dùng mạng hi sinh, sao lại để ɖu͙ƈ niệm đánh mất phương hướng của mình.
Lúc nửa đêm, đã có người say đến nằm trêи tháp không dậy nổi, cũng có người ôm cô nương sang phòng bên cạnh. Hiện tại bên trong phòng không thắp đèn, Yến Tư Không ngồi trêи tháp, hứng gió lạnh đầu xuân để xua tan ý say trong mình, y nhìn bóng đêm kinh thành phồn hoa như gấm ngoài cửa mà rơi vào trầm tư.
Mười năm, không ngờ đã qua mười năm.
Y thay lại họ ban đầu, ngụy tạo xuất thân. Như hy vọng của cha đẻ y, mười chín tuổi y mới tham gia thi cử, một đường hát vang tiến mạnh, vững vàng trúng cử, là một trong những Tiến sĩ tân khoa trẻ tuổi nhất. Sau đó lại dùng một năm để kết giao quyền quý, tìm kiếm các quan hệ phức tạp rối ren nơi quan trường cũng có được sự để ý của Đại học sĩ nội các rồi đánh tiếng trước hoàng đế cùng trăm quan trêи kinh diên.
Đây với một Tiến sĩ tân khoa mà nói đã là xuôi gió xuôi nước rồi.
Nhưng vẫn quá chậm. Mặc dù ẩn tài không dám thi vào tam giáp nhưng với hạng bình thường muốn chen trong đám long phượng kia để có được sự chú ý của Nhan Tử Liêm cay độc coi như đã tốn một phen công phu của y. Bước tiếp theo, y phải trở thành thị độc của hoàng đế hoặc thái tử, nếu không sợ rằng cuối cùng phải hai chục năm nữa mới có thể đến gần trung tâm quyền lợi mà y không thể chờ lâu như vậy, y tuyệt đối sẽ không để những kẻ kia sống thọ, chết tại nhà.
Yến Tư Không uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, y liếc nhìn đường phố tối mịt, nghĩ tới trung tâm bọn họ đàm luận hôm nay --- "Phong Dã".
Y đã phái người điều tra Phong Dã vì vậy những lời đồn kia, y đã sớm thuộc ở trong lòng.
Nhưng người kia, rốt cuộc đã biến thành bộ dáng gì? Sẽ không như lời bọn họ nói, tóc mai dày như thú đi. Nghĩ thế Yến Tư Không liền khẽ mỉm cười, y nằm ngửa trêи tháp, dần dần ngủ say.
Phong Dã, từ biệt mười năm rồi, "Nguyên Tư Không" mà hắn gặp cũng đã từ biệt mười năm.
-----------------------------------------------
Yến Tư Không bị người khác lay dậy.
Lúc y mở mắt ra, chỉ thấy mặt Lương Tùy sưng vù xuất hiện trong tầm mắt: "Tư Không, dậy đi, tiểu thế tử vào kinh rồi."
Yến Tư Không theo bản năng xoay mình ngồi dậy nhưng rồi lập tức chậm rãi lại mà nhẹ nhàng dựa vào cửa sổ, lấy tay che trán, ra vẻ nhức đầu để phòng Lương Tùy nhìn ra được y có công phu.
"Ha, ta cũng nhức đầu đấy, nhìn được tiểu thế tử rồi ta liền cho người đưa ngươi về nhà."
Yến Tư Không lắc đầu, cười khổ: "Đa tạ Lương huynh."
Phần lớn người ở tiệc rượu hôm qua đều đã dậy, tụ tập trước cửa sổ để nhìn ra xa đội ngũ của thế tử Tĩnh Viễn vương vào kinh.
Bên trong thành, trừ phi có phép đặc biệt hoặc phải thi hành việc cơ mật thì không cho phép cưỡi ngựa nhưng bọn họ thấy được rõ ràng người đi đầu đội ngũ kia ngồi vững trêи đại ngựa, chỉ là đầu đội nón tơi nên không thấy rõ mặt mũi.
"Tên này được, Thánh thượng lại để hắn cưỡi ngựa vào kinh."
Đội ngũ càng ngày càng gần, Yến Tư Không chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch, y nhìn chằm chằm người trêи ngựa để cố gắng xuyên qua lớp nón tơi thấy rõ bên trong là một người như thế nào.
Người nọ khoác giáp trêи mình, thân hình cao lớn khôi ngô, hắn thẳng lưng ngồi trêи lưng ngựa.
"Ha, hắn nhất định là tóc mai như thú nên mới phải che mặt đó."
"Có lý, nhìn thân hình này, nào giống với người mười bảy mười tám tuổi chứ."
"Ta nói, thế tử Tĩnh Viễn vương lớn lên có liên quan gì đến thầy sói của hắn không?"
"Chỉ sợ là..."
Khi đội ngũ kia đi qua lầu Bách Thịnh, người cầm đầu lại chợt kéo nhẹ dây cương dừng lại, mà hắn dừng lại thì tùy tùng cũng lập tức dừng theo, nhìn liền biết là kỷ luật nghiêm minh, huấn luyện nghiêm chỉnh.
Bách tính trêи đường vây xem cùng người trêи lầu đều ngơ ngẩn.
Chỉ thấy võ tướng kia chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ.
Mọi người đều kinh ngạc, trong lòng Yến Tư Không liền run lên.
Dưới nón tơi có khăn đen che mặt nên chỉ có thể nhìn được một đôi mắt sắc như lang, một cái thôi cũng giống như sói nhào lên, xé người đang sống thành mảnh vụn.
Người trêи lầu không dám thở mạnh, còn Yến Tư Không thì theo bản năng rụt đầu ngoài cửa sổ.
Võ tướng kia cúi đầu xuống rất nhanh, chân dài rủ xuống hai bên lại kẹp bụng ngựa, tiếp tục đi.
Yến Tư Không phục hồi từ trong cơn rung động, không khỏi nghĩ tới hoàn cảnh lần đầu gặp Phong Dã mười năm trước.
Nam đồng tám tuổi ngây thơ chân thành ngủ trêи lưng ngựa đến chảy cả nước miếng đó, giờ phút này tựa như một giấc mộng đẹp quan trọng hơn vạn vật trêи thế gian.
Mười năm rồi, y thay đổi, Phong Dã cũng thay đổi, đã không vật đổi sao rời hết cả rồi.