Trục Vương

Chương 31

Chương 5:

Ở lễ săn bắn Phong Dã dùng được nỏ mạnh, thuần được ngựa tốt đã khiến danh tiếng của hắn vang xa, lại thêm đạt được ngựa quý, thật khiến người đỏ con mắt. Cái tên "Tiểu Lang vương" nhất thời vang khắp kinh sư, cho dù là người không ưa hắn đi nữa cũng phải cảm khái một câu: "Hổ phụ không sinh khuyển tử".

Chỉ là Phong Dã vẫn giữ cái tôi như trước, hắn không kết giao với ai, thậm chí còn như thiên kim khuê phòng, cơ hồ không bước ra khỏi cửa một bước. Hắn ngạo mạn ngang bướng như vậy nên người muốn làm mai cho hắn đều tránh xa chín mươi dặm.

Hôm sau, Yến Tư Không đã từ bỏ suy nghĩ muốn nhận lại Phong Dã. Tên Tiểu Lang vương này là mãnh thú khó cưỡi mà y thì lại tính toán cặn kẽ từng bước, nếu tiếp xúc quá gần với người không chịu thay đổi như vậy, khó tránh khỏi biến khéo thành vụng.

Hơn nữa, Phong Dã là nỗi niềm duy nhất còn sót lại trong lòng y, y tình nguyện để nỗi niềm này chỉ tồn tại trong ký ức.

------------------------------------------------

Một tháng sau, Chiêu Vũ đế không chịu nổi trăm quan khuyên can nữa, lão lại cho mở kinh diên, thế là, dưới sự thỏa hiệp giữa nhau, vua tôi coi như đã ký kết ngầm tổ chức kinh diên mỗi lần một tháng.

Lần kinh diên này, Nhan Tử Liêm đổi hai quan giảng khác, họ đều là Hàn Lâm mới, biểu hiện biết tròn biết méo nhưng so với Thẩm Hạc Hiên và Yến Tư Không thì rõ ngay được luôn cao thấp, ngay cả Chiêu Vũ đế cũng hỏi: "Tên Yến Tư Không giảng thú văn dã sử đâu rồi."

Ai cũng thấy được hai người kia tiền đồ như gấm, họ bộc lộ hết tài năng trong đám Cát Sĩ, Biên Tu ở viện Hàn Lâm mà Yến Tư Không thì dễ thân hơn nên luôn luôn có tiệc rượu. Nhưng người nào mời cần đi, người nào mời phải từ chối, trong lòng y đều cân nhắc rõ ràng.

Có hai thế lực lớn trong triều, một là Yêm đảng (phái hoạn quan) do Tạ Trung Nhân cầm đầu, một là phái trí thức do Nhan Tử Liêm cầm đầu, họ tranh giành cấu xé lẫn nhau mười mấy năm trời, dưới đao quang kiếm ảnh không nhìn thấy tất nhiên chính là máu tươi và tương lai của vô số người, cuối cùng gặp họa vẫn là bách tính tay không tấc sắt, mà cái đích tất cả những thứ đó hướng tới vẫn còn xa  xăm.

Tuy y là học sinh của Nhan Tử Liêm nhưng lời nói có trọng lượng ít nên y vẫn chưa có vị trí, cũng không ai coi y ra gì, song nếu y có thể trở thành thị độc của hoàng đế hoặc thái tử thì lại không giống vậy nữa. Y tất phải chọn cẩn thận người mình kết giao để vừa không khiến Nhan Tử Liêm sinh lòng băn khoăn vừa không khiến phái hoạn quan cảm giác được uy hϊế͙p͙ rõ ràng. Mấy ngày nay, câu nào y nói ở viện Hàn Lâm cũng đều phải nghĩ ngợi nhiều lần, bởi vì nơi đây không ít người thuộc phái hoạn quan, tai mắt đông đảo.

Gần đây, dưới sự hướng dẫn của Đại học sĩ thuộc các Long Đồ - Hoắc Lễ, bọn họ phải biên soạn lại sử nước Đại Thịnh. Vì cố làm cho xong trước sinh nhật hoàng thượng nên hôm nào cũng phải thức đến khuya, buồn ngủ không thôi.

Sau khi soạn xong một quyển, Yến Tư Không liền cáo biệt đồng liêu, định về nhà ngủ một giấc.

Bổng lộc y không nhiều nên không gọi được phu xe, chỉ có thể đi bộ về nhà, may mà chỗ thuê cách không xa hoàng thành, nếu đi nhanh thì nửa giờ là về đến được nhà.

Màn đêm nặng nề đã bao trùm lấy kinh sư, khi quẹo vào một hẻm nhỏ, không còn bao xa nữa thì lại cảm giác được phía sau có người theo dõi y.

Y hạ thấp hơi thở, vẫn bình tĩnh đi về phía trước. Bên trong thành vừa mới mưa nhỏ nên trêи đường có nhiều vũng nước, y bèn lơ đãng liếc một cái, chỉ thấy vầng trăng khuyết ánh lên trêи mặt nước, đồng thời phía sau loáng thoáng một bóng đen.

Yến Tư Không nhíu mày, chợt dừng chân lại, cao giọng nói: "Các hạ là ai? Trốn trốn núp núp, không khỏi quá bất chính đi."

Vừa dứt lời, y chỉ cảm thấy không khí sau lưng rung lên vì tiếng bước chân nhanh chóng liền không chút nghĩ ngợi chợt xoay người lại, quăng ngọn đèn dầu đập về phía người sau lưng, đồng thời cũng đạp một cước, đánh một quyền vào ngực người nọ.

Người nọ mặc đồ đen lại thêm che mặt nên dưới bóng đêm mờ tối không phân biệt được nam nữ, chỉ thấy thân hình hắn hẳn là một nam nhân. Trong bóng tối hai người yên lặng so vài chiêu.

Yến Tư Không phát hiện người này không phải cướp đường, cũng không phải muốn lấy mạng y, chiêu nào hắn cũng nhượng bộ nên càng đoán không ra lai lịch của đối phương, định tháo chiếc mặt nạ kia xuống để tìm hiểu thì mấy chiêu thăm dò đều bị tránh được. Công phu người này không thấp, sợ rằng mình không phải đối thủ.

Bất chợt, hai người đồng thời nghe được tiếng bước chân quân đội trêи đường truyền tới, hẳn là Cấm Vệ tuần đêm.

Yến Tư Không định mở miệng gọi thì đối phương lại chợt giơ cánh tay ra, không chút báo trước mà bịt thứ mùi hương cổ quái vào mũi miệng y.

Yến Tư Không mạnh mẽ kéo vật kia ra, nhưng đã muộn. Y hít phải một hớp lớn nên nhất thời đầu lưỡi tê dại, choáng đầu hoa mắt, cả người bắt đầu lảo đảo, cuối cùng là hai chân mềm nhũn, ngã trêи mặt đất.

-------------------------------------------------

Tia nắng ló rạng vừa lúc rơi trêи mặt Yến Tư Không. Mí mắt y run lên, hai mắt bị kϊƈɦ thích mà khó khăn mở ra một kẽ hở nhỏ.

Y vô thức lấy tay che mắt, trở mình. Sau một lát yên lặng liền chợt hoảng sợ xoay mình dậy, cảnh giác nhìn bốn phía.

Đây là một phòng ngủ rộng rãi tao nhã, chỉ nhìn chất gỗ quý giá kia là có thể thấy được xuất thân chủ nhân giàu có, đến cả chậu rửa mặt đặt tùy tiện bên giường cũng được làm từ đồng đỏ cực dày.

Đây là đâu?

Yến Tư Không quả thực không nghĩ ra chuyện gì, chẳng lẽ thân phận của y bị phát hiện? Không thể nào, y tốn nhiều tiền ngụy tạo thân phận như vậy, thậm chí còn học thứ tiếng xa lạ để thay đổi khẩu âm của mình, coi như có phái người đi thăm dò cũng không chút sơ hở, huống chi bây giờ điều tra y thì có ích gì?

Yến Tư Không lộn mèo khỏi giường, y cầm bảo đao được bày trêи bàn lên, thử rút khỏi vỏ một cái, quả nhiên không rút được nhưng cũng có còn hơn không. Y dùng đao đẩy cử, định ra ngoài thăm dò.

Nhưng vừa mở cửa, y lại bị dọa phải lùi về phía sau.

Trong sân ngoài cửa phòng, lại bất ngờ có một con mãnh thú to lớn!

Định thần nhìn lại thì đó là một con sói màu xám đen, Yến Tư Không  không phải chưa từng thấy chó sói nhưng sói không nên khổng lồ như vậy chứ. Con trước mắt này có bộ lông dày, thân hình cường tráng như cọp, nó đang chợp mắt dưới tàng cây, trông nó còn lớn hơn cả chiếc bàn đá bên cạnh.

Yến Tư Không chỉ cảm thấy mắt cũng sắp thụt vào cổ họng, y liền lặng lẽ, lặng lẽ lui về sau một bước, định yên lặng đóng cửa lại.

Nhưng cửa mới khép vào một nửa, con sói kia lại chợt ngẩng đầu lên, nó chỉ có độc một bên mắt, trêи con mắt còn lại được chụp bằng tấm vải tơ vàng, chớp mắt tiếp theo, nó liền đừng dậy.

Yến Tư Không động cũng không dám động.

Con chó sói rung tấm lông trêи người, con mắt nó lóe lên tia sáng màu lam nhạt, rõ ràng đến khiến người ta sợ hãi vì cảm nhận được sát ý âm u, sau khi đứng dậy nó lại càng thêm hùng tráng, sợ rằng còn cao bằng một người trưởng thành, khí thế chấn nhϊế͙p͙ giống như La Sát địa ngục!

Yến Tư Không thật sự sợ hãi, y đã lâu chưa sợ cái gì, y không sợ chết nhưng lại thật không muốn thử nghiệm cảm giác bị răng nhọn xé nát da thịt kia. Y không dám động cửa, đừng nói khoảng cách này, dù y có đóng hay không thì coi như đóng lại, với cửa gỗ mỏng manh này, sao chống đỡ được con mãnh thú như vậy.

Một người một sói cứ đối mặt như thế trong chốc lát, con sói kia liền vung móng, từ từ tiến tới chỗ Yến Tư Không.

Yến Tư Không không dám chạy vì rất sợ chọc giận nó nên chỉ có thể lui từng bước một về trong phòng.

Chó sói liền vào phòng theo.

Yến Tư Không không ngừng lui về phía sau, cho đến khi sau lưng tuyệt vọng chạm vào tường, con sói kia cách y khoảng một trượng mới dừng lại, nó lẳng lặng dùng con mắt kinh khủng nhìn y.

Yến Tư Không nhắm hai mắt lại, nắm chặt chủy thủ, trong đầu nghĩ nếu nó nhào lên, mình sẽ kết thúc trước.

Mẹ nó chứ, cây đao này không rút ra được!

Con sói kia nhìn con mồi đã không còn chỗ trốn, lại tựa hồ không định tiến lên mà cứ như vậy nhìn chằm chằm khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Một người một sói tiếp tục mắt lớn trừng mắt nhỏ ở trong phòng, bầu không khí quỷ dị khó có thể diễn tả bằng lời.

Chương 6:
Bình Luận (0)
Comment