Trục Vương

Chương 5

Chương 5:

Bé trai bị y lôi về phía sau một hồi, chuyện tiếp theo phát triển có chút ngoài dự liệu Nguyên Tư Không, nó lại cúi đầu xoay người, nhanh chóng đá một cước vào đầu gối y.

Nguyên Tư Không bị đau liền lùi về phía sau, tay cũng theo đó mà buông lỏng.

Thằng bé đưa tay sờ lên cái gáy ướt dính, lần ra được máu ngựa hôi hám đầy tay, khuôn mặt tròn tròn của nó phồng lên đến đỏ bừng: "Ngươi...Ngươi tự tìm cái chết!"

Trong lòng Nguyên Tư Không khẽ run, y đang nghi ngờ sao lại không thấy rõ động tác của đứa trẻ này thì lại bị tức giận trêи mặt nó chấn nhϊế͙p͙. Trẻ con tức giận thường chỉ là nũng nịu, la khóc om sòm, thứ nhất là để thăm dò đối phương, thứ hai là bộc lộ cảm xúc, nhưng đứa bé này tức giận chính là tức giận, không những thế còn lộ ra hai chiếc răng nanh tựa như một con thú nhỏ.

Nguyên Tư Không cố gắng trấn định bản thân, cũng không quá để ý đứa trẻ này, y dùng giọng uy hϊế͙p͙ nói: " Không được nói cho người khác biết."

Lồng ngực bé trai phập phồng kịch liệt: "Ngươi phạm vào luật pháp Đại Thịnh, còn dám uy hϊế͙p͙ ta?!"

"Ta là vì..." Nguyên Tư Không nghĩ trong đầu ra một ví dụ để giải thích cho nó. Y quơ quơ quả đấm, nghiêm mặt nói: "Dù sao ngươi cũng không được nói cho người khác biết, nếu không ta sẽ giết ngươi!"

Dẫu sao y mới chỉ có 13 tuổi, sức nặng của hai chữ "phạm pháp" đã trực tiếp khiến y sợ hãi, còn bị người ta bắt gặp tại chỗ khiến nó lại càng nặng nề thêm, tất nhiên y sẽ hoảng hồn. Nếu đối phương là người lớn trái lại y sẽ không sợ, bởi vì y biết người lớn có thể lung lạc, vô luận dùng cách gì chỉ cần kϊƈɦ thích đúng xương mềm thì chuyện đã thành công được một nửa, nhưng trước mặt lại là một đứa trẻ ngang ngược, chưa trưởng thành sẽ khó mà thông tình đạt lý, cũng không hiểu giá trị vật chất, cách đối phó với bọn chúng tốt nhất chính là khiến bọn chúng sợ hãi.

Suy nghĩ của Nguyên Tư Không có thể nói là đúng, nhưng người y gặp phải lại sai.

Đứa trẻ bị chọc giận liền phẫn nộ nhào tới, định đánh một quyền vào ngực Nguyên Tư Không.

Nguyên Tư Không dùng tay trái đón đỡ, tay phải bắt lấy y phục nó nhưng lại vồ hụt.

Hai người so đo liên tục mấy chiêu, Nguyên Tư Không hơi cảm thấy mất sức. Mặc dù y tập võ bốn năm nhưng chí lại không hướng về võ, công phu còn kém cả Nguyên Vi Linh. Thằng bé này tuy nhỏ tuổi nhưng lại linh động, có nền tảng vững chắc, không thua gì Nguyên Nam Duật.

Chỉ là chiều cao của hai người dẫu sao cũng chênh lệch, Nguyên Tư Không đợi thời cơ liền vật đứa trẻ ngã nhào trêи đất, tay nắm tay mười tát nó một cái bạt tai, lạnh lùng nói: "Không được nói cho người khác biết."

Thằng bé mảy may không sợ quát: "Ngươi nhục mã thi, phải xử theo quân pháp, đi chết đi!" Nó dùng sức đạp đá, chẳng thèm lấy lòng Nguyên Tư Không.

Hai người đều nổi cơn giận dữ, quên sạch cái gì là võ công, cứ thế lăn lộn đánh đập trêи đất.

Đêm qua trời mưa, cỏ thưa bùn lầy, bên cạnh chuồng ngựa lại có phân ngựa rải rác ở khắp nơi, hai người rất nhanh liền bẩn thỉu cà người, y phục cũng nhanh chóng khó nhận ra màu sắc.

Khi Triệu Đại Hữu và mấy tên thị vệ khác chạy tới, thấy cảnh tượng này liền thiếu chút nữa tắt hơi.

Hai người đang đánh đến đỏ cả mắt lại bị cánh tay có lực tách ra, nhưng chân vẫn còn đạp đá lung tung về phía nhau.

"Nhị điện hạ, ngài không sao chứ!" Bọn thị vệ bị dọa đến xanh cả mặt.

Chỉ thấy Triệu Đại Hữu "rầm" một tiếng quỳ trêи phân ngựa, vừa dập đầu vừa kêu to: "Tiểu điện hạ, thảo dân đáng chết, thảo dân đáng chết."

Nguyên Tư Không nhìn bộ dáng run cầm cập của Triệu Đại Hữu mà não cũng tỉnh táo cả lên, trong lồng ngực nhất thời dâng lên một cỗ khí lạnh, nháy mắt liền biết thân phận của đứa trẻ này, nó là ấu tử của Phong Kiếm Bình – Phong Dã.

Kỳ thực y đã sớm thấy đứa trẻ này quen mắt, nhưng một là hôm đó cách quá xa, hai là lúc đó tâm trạng y rối bời nên không nghĩ tới, chết tiệt.

Phong Dã chỉ vào Nguyên Tư Không, giận đến mức thanh âm cũng thay đổi: "Bắt lại cho ta, ta muốn chém hắn!"

Triệu Đại Hữu nhìn về phía Nguyên Tư Không, ánh mắt vừa hối vừa hận, cũng là khóc không ra nước mắt.

Nguyên Tư Không đã hoàn toàn tỉnh táo liền dùng khẩu hình nói với Triệu Đại Hữu: "Đốt."

"Nhị điện hạ bị thương!" Một tên thị vệ thấy gáy Phong Dã toàn là máu, chợt cảm thấy hôm nay cái mạng nhỏ của mình tới số rồi, chỉ hy vọng sẽ không liên lụy tới người nhà.

Phong Dã tựa hồ giờ mới nhớ ra: "Ngựa!" Nó chỉ vào chuồng ngựa: "Hắn nhục mã thi!"

Nguyên Tư Không nhắm hai mắt lại.

-----------------------------------------------------------

Nguyên Tư Không vẫn luôn muốn được ngắm nhìn tôn dung của Tĩnh Viên vương ở khoảng cách gần, không nghĩ tới nguyện vọng lại nhanh chóng được thực hiện như vậy, chỉ là cả người y dơ bẩn, tóc tai bù xù, vành mắt bầm đen, khóe miệng vẫn đang rỉ máu, toàn thân thối không thể ngửi nổi.

Dĩ nhiên, Phong Dã còn chật vật hơn y, bị y đè xuống đất đánh mấy quyền, mặt cũng sưng cả lên.

Phong Kiếm Bình tuổi đã bốn mươi, vầng trán cao rộng, mày kiếm nhập tấn**, mắt sắc như ưng, anh tuấn phong thần, tiêu sái mà không tùy tiện, không giận mà tự uy.

**mày kiếm nhập tấn: chân mày hình kiếm, dài qua mắt.

Phong Kiếm Bình nhìn Nguyên Tư Không quỳ trêи đất không dám ngẩng đầu lên, rồi lại sang nhìn đứa con hôi mùi bùn đất nhà mình, phốc một tiếng, ha ha cười lớn.

Mặt Phong Dã cực kỳ không cam lòng: "Phụ thân, người đang cười nhạo con sao?"

Phong Kiếm Bình cười đến ngất ngưởng: "Con đánh thua, ta không thể cười nhạo con à?"

Phong Dã không phục: "Hắn cao khỏe hơn con!"

"Đúng vậy, con cũng biết hắn cao khỏe hơn con. Phụ thân đã dạy con, địch mạnh ta yếu, phải làm thế nào?"

Phong Dã mím môi không nói.

"Chạy đó." Phong Kiếm Bình cười như không cười: "Biết rõ không đánh lại mà còn đánh, chỉ có ngu dũng. Một ngày kia con lãnh binh đánh trận, địch nhiều ta ít, con vẫn muốn lấy thân mạo hiểm chính là đang tắc trách với sinh tử các tướng sĩ, là đại kỵ của chủ soái cầm đầu."

Vành mắt Phong Dã nhất thời đỏ lên, nửa là tức giận, nửa là ủy khuất.

Phong Kiếm Bình ngoắc ngoắc tay: "Lang nhi của ta, lại đây."

Phong Dã nhăn nhó đi tới.

Phong Kiếm Bình lau sạch nước bùn dính trêи mặt nó, cười nói: "Không được khóc, nếu con khóc ta sẽ cười nhạo con thêm, còn gọi đại ca con đến cười nhạo con cùng."

Phong Dã trợn to hai mắt, mạnh mẽ nín nước mắt trở về, bộ dáng nhỏ nhắn kia thật là đáng yêu.

Phong Kiếm Bình chuyển mắt về phía Nguyên Tư Không: "Tiểu tử, ngẩng đầu lên."

Nguyên Tư Không nâng mặt lên, sợ hãi nhìn Phong Kiếm Bình, tâm như tro tàn.

Trước thì mạo phạm mã thi, sau lại mạo phạm con thân vương, y không biết số mạng mình sẽ ra sao, cùng lắm thì chết, chỉ mong rằng không liên lụy đến Nguyên gia.

"Ngươi là nhi tử của cai quản Quảng Ninh vệ - Nguyên Mão?"

"Bẩm điện hạ, thảo dân chỉ là con nuôi."

"Nghe nói ngươi mổ xác ngựa, tại sao?" Phong Kiếm Bình cười đùa: "Nguyên Mão bỏ đói ngươi à?"

Yết hầu thoáng nhô ra của Nguyên Tư Không hơi nhấp nhô, y bình tĩnh đáp: "Thảo dân chăn ngựa đã được bốn năm, tự cho là nếu có thể hiểu được xương cốt phủ tạng, mạch máu huyết quản của ngựa là có thể chữa được một vài bệnh vặt khó xử lý, tuyệt không phải cố tình nhục mã thi, càng không phải vì ăn."

Phong Kiếm Bình nhíu mày, đưa tay ra.

Thuộc hạ đặt vào tay hắn một quyển sổ dính máu, hắn mở ra xem, bất ngờ ngoài ý muốn: "Đây là ngươi viết?"

"Vâng."

"Ngươi..."

Phong Kiếm Bình còn chưa nói xong thì nghe được một trận tiếng chân gấp rút truyền tới, Nguyên Tư Không không cần quay đầu lại cũng có thể nhận ra được đó là Nguyên Mão.

Rầm một tiếng, Nguyên Mão quỳ mạnh trêи đất, lớn tiếng nói: "Mạt tướng không biết cách dạy con, nguyện bị xử theo quân pháp, thỉnh điện hạ giáng tội."

Hốc mắt Nguyên Tư Không nóng lên, trong lòng hối hận không thôi. Bốn năm qua y cẩn thận dè dặt, nay không hiểu sao lại phạm sai lầm mấy ngày liên tiếp, thật là không còn mặt mũi nào đối mặt với Nguyên Mão.

Phong Kiếm Bình chỉ vào Nguyên Tư Không: "Nguyên Mão à, nhi tử này của ngươi trước thì nhục mã thi, sau lại hăm dọa, đánh nhi tử ta. Ngươi nói xem ta nên phạt nó tội gì?"

"Tất cả do điện hạ định đoạt, chỉ mong điện hạ nể tuổi nhỏ, để mạt tướng chịu tội thay."

Nguyên Tư Không không chút do dự nói: "Mình ta gây nên chuyện này, không liên quan gì đến người khác. Thảo dân nguyện chịu mọi hình phạt."

"Ngươi im miệng cho ta!" Nguyên Mão thấp giọng nổi giận nói.

Phong Kiếm Bình ném quyển sổ đến trước mặt Nguyên Mão: "Ngươi xem thử."

Nguyên Mão lật xem vài trang, chữ tranh bên trêи đều là thành quả khi giải phẫu xác ngựa của Nguyên Tư Không, bao gồm trọng lượng nội tạng, hướng đi gân cốt, vị trị khớp xương, cái nào cũng được ghi lại bằng tranh vẽ. Nguyên Tư Không làm ra loại chuyện này ông cũng không kinh ngạc, đứa trẻ này được trời ưu ái, cực kỳ thông minh, suy nghĩ sâu xa, người thường khó đoán.

"Đứa trẻ này thông minh lại có trách nhiệm, tất thành người tài."

Nguyên Mão sợ hãi nói: "Điện hạ khen lầm rồi."

Phong Kiếm Bình hơi nghiêng người: "Nguyên Mão, ngươi ngẩng mặt lên nói chuyện với ta."

Nguyên Mão ngẩng đầu, yên lặng nhìn thẳng vào đôi mắt cực kỳ sắc bén của Phong Kiếm Bình, trong lòng thấp thỏm.

Phong Kiếm Bình cười khẽ: "Ta hỏi ngươi lần nữa, ta nên phạt tội gì? Đây là địa bàn Quảng Ninh, ngươi chủ ta khách, ta nghe ngươi."

Nguyên Mão quỳ sấp trêи mặt đất: "Mạt tướng không dám, mạt tướng mặc cho điện hạ xử trí."

Phong Kiếm Bình mất hứng "Xùy" một tiếng: "Lang nhi."

"Hài nhi ở đây." Phong Dã đáp.

"Nhục mã thi là con phát hiện, bị đánh cũng là con, con nói xem nên xử trí thế nào?"

Phong Dã nheo mắt, hung hãn trợn mắt nhìn Nguyên Tư Không, vừa định mở miệng thì Phong Kiếm Bình lại giơ tay lên ngăn nó lại.

"Quân pháp là quân pháp, tư oán là tư oán, không được lẫn lộn."

Phong Dã hít sâu một hơi, dùng giọng nói non nớt giòn giã mà bực bội nói: "Nguyên Tư Không nhục mã thi, xử theo quân pháp, niệm tuổi trẻ còn dốt nát, cha Nguyên Mão thay mặt chịu tội, phạt hai mươi trượng, phạt bổng ba tháng."

Nguyên Tư Không còn muốn mở miệng thì Nguyên Mão đã đè đầu y, ép y phải dập đầu: "Tạ điện hạ."

Phong Kiếm Bình nhìn Nguyên Tư Không, vui vẻ nói: "Sao, ngươi hình như rất không phục thì phải?"

"Thảo dân không dám, tạ hồng ân của điện hạ." Nguyên Tư Không áy náy đến sắp khóc.

Nguyên Mão nói: "Điện hạ, tiểu nhi mạo phạm tiểu điện hạ, mạt tướng thấy cũng cần phải chịu phạt."

Phong Kiếm Bình phóng khoáng cười to: "Trẻ con nhà nào chả đánh nhau, sao phải phạt?"

Lúc này Nguyên Mão mới thở phào nhẹ nhõm, cảm kϊƈɦ vạn phần mà nặng nề dập đầu: "Điện hạ khoan hồng độ lượng, mạt tướng chết vạn lần không quên."

"Được rồi, đi lĩnh trượng đi."

"Vâng."

"Ê, khoan đã." Phong Kiếm Bình chỉ vào Nguyên Tư Không: "Bổn vương đặc biệt cho phép mình ngươi có thể mổ xác ngựa, dùng nó để nghiên cứu. Tất nhiên, làm xong phải mai táng thích đáng."

Nguyên Tư Không kϊƈɦ động ngẩng đầu lên, nhìn Phong Kiếm Bình không dám tin.

Phong Kiếm Bình cười nói: "Nếu ngươi thật sự có thể nghiên cứu ra cách chữa cho ngựa thì công lao ngàn thu, cũng không uổng cho cha ngươi phải chịu khổ hai mươi trượng."

"Tạ điện hạ! Tạ điện hạ!" Nguyên Tư Không chỉ cảm thấy toàn thân Phong Kiếm Bình tản ra thánh quang, tráng lệ tựa như thần. Y chưa từng thấy Phong Kiếm Bình đánh giặc, cũng chưa từng thấy Phong Kiếm Bình luyện quân, nhưng chỉ dựa vào chuyện này là có thể nhìn ra được Phong Kiếm Bình trị quân công bằng, công tư phân minh, ân uy đều có, thưởng phạt có độ, khác nào thần tướng đủ cả trí-tín-nghiêm-dũng-nhân mà binh pháp nhắc tới?

Khó trách người này có thể lập được chiến công bất thế.

Phong Kiếm Bình dùng quả đấm to lớn nhẹ nhàng nện vào ngực Phong Dã: "Lang nhi của ta, người này đánh con, làm nhục con, con phải nhớ, chăm chỉ tập võ, sau này đánh lại, nghe chưa?" Hắn nháy mắt về phía Phong Dã một cái.

"Dạ!" Phong Dã nắm chặt quả đấm nhỏ, lớn tiếng nói: "Nguyên Tư Không ngươi chờ đó, sớm muộn gì ta cũng đánh ngươi răng rơi đầy đất!"

Chương 6:
Bình Luận (0)
Comment