Trục Vương

Chương 51

Chương 25:

Phong Dã hễ tới là không dễ về, cứ muốn ở lại trong phủ Yến Tư Không. Nhưng lần này hắn lại không ở lâu, ăn cơm với y xong liền muốn cáo từ.

Yến Tư Không ngạc nhiên: "Đi luôn?"

Phong Dã cười tà đáp: "Sao, luyến tiếc ta à?"

"Đại doanh Cảnh Sơn vẫn còn quân vụ?"

"Không phải, trung thu sắp tới, ta phải vào cung thỉnh an cữu mẫu*, còn tặng quà nữa." Phong Dã ôm Yến Tư Không, làm nũng: "Nếu ngươi luyến tiếc ta thì mai ta mới đi."

*Cữu mẫu: mợ

"Đây là chuyện chính, mau đi đi." Yến Tư Không không kìm được nụ cười trêи môi.

"Vậy hôn ta một cái đi." Phong Dã khẽ cắn môi, mặt đầy mong đợi.

Yến Tư Không dở khóc dở cười: "Ngươi đúng là không lớn lên mà, sao lại chơi xấu như vậy chứ."

"Ai bảo ta không lớn, ngươi muốn coi thử không?"

Yến Tư Không cười mắng: "Đi nhanh."

Phong Dã chép miệng, xúm đến bên Yến Tư Không khẽ lắc người y.

Yến Tư Không ho nhẹ một tiếng, tựa hồ có phần chần chừ.

Phong Dã ghé dung nhan anh tuấn như được mài giũa của mình lại gần, đôi ngươi tỏa sáng.

Yến Tư Không bất lực lắc đầu, hơi nghiêng người, hôn lên môi Phong Dã.

Phong Dã mừng rỡ, trêи mặt hơi ngượng ngùng nhưng lại được thời đắc ý, hắn dán vào lỗ tai Yến Tư Không, thấp giọng: "Tư Không, môi ngươi thật ngọt."

Yến Tư Không chỉ cảm thấy lỗ tai nóng lên như thể sắp bốc cháy, y vờ giận: "Đừng nói nhảm nữa, còn không mau đi."

"Không nói nhảm đâu, ngọt thật đó." Phong Dã thỏa mãn cọ cọ gò má Yến Tư Không: "Tối trung thu, chúng ta ngắm đèn lồng, thả đèn sông, được không?"

"Ta không biết có bị cấm túc đến lúc đó không, không nên ra ngoài."

"Sợ gì chứ, chúng ta đeo mặt nạ là được rồi." Phong Dã hưng phấn: "Ta đã sớm nghe trung thu kinh thành náo nhiệt nhất thiên hạ, có đủ đồ ngon trò vui, trung thu Đại Đồng không mấy thú vị, sao ngươi cũng phải đi chơi với ta."

Yến Tư Không cười đáp: "Được rồi."

----------------------------------------

Mấy ngày sau đã có kết quả hình phạt án Tân Biên Sử.

Mấy tội lớn chúng quan tố cáo Vương Sinh Thanh đều bị lướt qua hời hợt, thành ra hắn chỉ còn không làm tròn trách nhiệm và nhận hối lộ, có lẽ Tạ Trung Nhân đã tốn không ít sức trong bóng tối. Vương Sinh Thanh bị tước danh Đại Học Sĩ rồi đuổi khỏi Nội các, cách chức đến Ba Thục, thay cho Tri phủ Trọng Khánh đang đổ bệnh. Tuy Ba Thục không phải vùng xa xôi hẻo lánh nhưng núi hiểm nước ít, dân chúng lầm than, hoạn lộ của Vương Sinh Thanh có thể nói như mặt trời lặn ngàn trượng, còn không cả bằng Thái Trung Phồn bị hắn hãm hại cách chức đến Khánh Dương.

Mà chủ bút Lưu Chiêu Lâm thì bị cách chức làm Tri huyện, ngay trong hôm nay phải đến Vĩnh Châu nghèo khổ xa xôi nhậm chức. Từ Hàn Lâm xuống còn Tri huyện, nhìn tưởng phẩm cấp không có gì thay đổi nhưng thực ra là khác nhau trời vực, Hàn Lâm là nơi đào tạo ra các quan thần tể tướng, cũng có nghĩa là tương lai có thể một bước lên mây, địa vị cực cao, mà làm Tri huyện thì cả đời không được mắc lỗi, cũng khó được đề bạt, huống chi Vĩnh Châu còn là nơi có nạn trộm cướp hung tàn bạo ngược, chẳng khác nào tiền đồ bị hủy hết.

Bốn người liên quan còn lại đều bị phạt bổng lộc nửa năm.

Ngày Lưu Chiêu Lâm đi nhậm chức, rất nhiều đồng liêu viện Hàn Lâm đến tiễn biệt hắn.

Hắn vốn là người hay cười thích nói, trải qua chuyện này liền thành tang thương nơi nơi, tựa như trong một đêm già đi mười tuổi. Ba mươi năm gian khổ học tập, vốn đã vào được cung điện người có học trong thiên hạ mơ ước, nhưng mai kia lại hóa thành hư không, thay đổi lớn trong cuộc đời như vậy không phải người tinh thần bình thường có thể đối mặt thản nhiên.

Yến Tư Không lặng lẽ nhìn Lưu Chiêu Lâm trong đám người, y không hay qua lại với Lưu Chiêu Lâm nên lúc này cũng không mang cảm xúc gì nhiều.

Lưu Chiêu Lâm thở dài: "Đa tạ các vị, Lưu mỗ nợ đồng hương, nợ ân sư, nợ thánh thượng, còn làm ảnh hưởng đến chư vị đồng liêu, Lưu mỗ không còn mặt mũi nào mà uống rượu tiễn biệt, coi như đây là ly bồi tội đi." Nói xong, hốc mắt hắn rưng rưng, uống một hơi cạn sạch.

Mọi người sụt sịt không ngừng.

Lưu Chiêu Lâm lên đường rồi, mọi người không ngớt lời bùi ngùi: "Chỉ một chữ sai thôi mà...Ài, ai chưa từng viết sai chứ."

"Phải đó."

Thẩm Hạc Hiên trầm giọng: "Bản gốc của Tân Biên Sử đã về lại các Văn Uyên, chúng ta phải đọc và sửa lần nữa. Noi gương vết xe đổ này, tin rằng chư vị đã tỉ mỉ hơn, hy vọng không sai nửa chữ nào nữa."

-----------------------------------------

Cuốn sử cực dày lại được chồng lên đống công văn trong các Văn Uyên. Thẩm Hạc Hiên về phòng, chuyện đầu tiên là tìm quyển thứ mười một, lật cái trang dẫn tới một trận sóng gió kia.

Mặc dù tất cả mọi người đều từng đọc Tân Biên Sử tái bản nhưng quyển tái bản lại là bản khắc*, kiểu chữ và chữ viết gần như không nhìn ra hình dạng ban đầu, tất cả hiển nhiên đều sai như bản chính. Vì vậy, mọi người đều vây quanh, muốn tận mắt nhìn thấy hai chữ chết tiệt kia.

*Bản khắc: sách in bằng bản khắc gỗ.

Quả nhiên hai chữ Chiêu Vũ bị viết sai thành Vũ Chiêu.

Bên trong phòng đầy ắp tiếng thở dài.

Thẩm Hạc Hiên cẩn thận nhìn chằm chằm hai chữ kia rồi nhíu mày lại, Yến Tư Không đứng bên cạnh, con ngươi đen nhánh thu từng biểu cảm của Thẩm Hạc Hiên vào trong mắt.

Ngày hôm đó, bọn họ lại được giao cho nhiệm vụ, bắt đầu một vòng chỉnh sửa mới.

Lúc hoàng hôn, khi đồng liêu lần lượt trở về nhà, thì Thẩm Hạc Hiên lại gọi Yến Tư Không lại.

"Thẩm huynh, không biết có chỉ giáo gì?"

"Ta có một chuyện, muốn thương nghị với ngươi."

"Vâng?" Yến Tư Không ra vẻ tò mò.

Thẩm Hạc Hiên mang quyển bản gốc thứ mười một đi tới, đặt trêи bàn Yến Tư Không.

"Đây là trang thiếu chữ."

"Chính đây." Thẩm Hạc Hiên chỉ vào hai chữ "Vũ Chiêu": "Ngươi cảm thấy hai chữ này có chút...không hợp không?"

Yến Tư Không cau mày nhìn một hồi: "Hình như...Không nói được, Thẩm huynh nhìn ra gì sao?"

"Ta có hai điểm nghi ngờ." Thẩm Hạc Hiên nói: "Một là chỗ trống ở đây ít hơn những chỗ khác. Mỗi người viết đều có thói quen riêng, người thích viết đầy trang thì chữ viết thường sát lề, có người lại thích chừa chỗ trống để tỏ ra phóng khoáng tự nhiên, mà khoảng cách hai chữ Vũ Chiêu và chỗ trống đằng sau chữ Chiêu lại không rộng như Lưu huynh viết trước đó."

"Thẩm huynh nói như vậy, tựa hồ...quả thật có điểm không đúng."

"Thứ hai, viết cả quyển đến đây, chắc chắn Lưu huynh đã vô cùng mệt mỏi, mặc dù chữ vẫn ưu nhã như trước nhưng viết có phần hời hợt và ẩu hơn ban đầu, song viết đến chữ Chiêu này lại hình như không hề mỏi mệt..."

Tim Yến Tư Không thầm căng thẳng. Tên Thẩm Hạc Hiên này quả là tinh như thần quỷ: "Thẩm huynh có suy đoán gì? Chẳng lẽ...có người thế bút?"

Thẩm Hạc Hiên lắc đầu: "Ta không nói được. Chữ này, đúng là chữ của Lưu huynh...Ngươi có ý kiến gì không?"

Yến Tư Không bày ra vẻ mặt suy nghĩ khổ sở: "Tiểu đệ nhất thời không để ý. Hai chỗ Thẩm huynh nói hình như có điểm kỳ quặc nhưng cũng khó nói vì có thể do chúng ta đa nghi. Nếu Lưu huynh ở đây thì tốt rồi."

Thẩm Hạc Hiên thở dài đáp: "Cho dù hắn có ở đây, sợ rằng cũng vô ích, vì hắn căn bản không nhớ mình viết cái gì, coi như có thấy hai chữ này e rằng cũng chẳng nhớ nổi."

"Không thì chúng ta hỏi Lâm Việt thử?"

"Hắn chỉ là một văn thư nho nhỏ trợ giúp chúng ta chỉnh sửa sử liệu, ta nghĩ hắn không biết gì đâu."

"Vậy..." Yến Tư Không cười khổ: "Thẩm huynh nói chưa hết nhưng lời của Thẩm huynh quả là thẳng thắn khiến người khác sợ hãi."

"Đúng vậy." Thẩm Hạc Hiên nhíu mày, chần chừ nói: "Trong lòng ta có một suy nghĩ, nhưng...quá mức to gan, không dám ngẫm nghĩ."

"Thẩm huynh có suy nghĩ gì?"

"Ta..." Thẩm Hạc Hiên nhìn chằm chằm tờ giấy, cuối cùng vẫn nói: "Được rồi, để ta suy nghĩ đã."

"Nếu Thẩm huynh có suy nghĩ gì, có thể thương nghị với ta bất kỳ lúc nào, dẫu sao hai người chúng ta..." Yến Tư Không cười khổ: "Cũng coi như là đồng hội đồng thuyền."

Thẩm Hạc Hiên chắp tay đáp: "Đó là đương nhiên."

Yến Tư Không rời khỏi các Văn Uyên mới phát hiện trong lòng bàn tay mình toàn là mồ hôi.

Chuyện thiên hạ này chưa bao giờ là hoàn hảo, kín trăm tất hở một, gặp phải người nghiêm túc lại cực kỳ thông minh như Thẩm Hạc Hiên thì càng dễ phá lỗ "hở" này hơn, chỉ hy vọng Thẩm Hạc Hiên có thể buông xuôi chuyện này, dẫu sao vụ án cũng kết thúc rồi, Lưu Chiêu Lâm đã đến Vĩnh Châu, coi như vĩnh viễn không thẩm tra lại nữa.

---------------------------------------------------

Về nhà, Yến Tư Không chui vào bếp, đóng cửa lại, rồi mở hầm thức ăn* bị khóa nơi góc tường ra, mang ngọn đèn dầu leo xuống thang.

*Hầm thức ăn là hầm dùng để dự trữ rau cải cho mùa đông, đến nay vùng Đông Bắc Trung Quốc vẫn còn được sử dụng rộng rãi.

Ánh đèn dầu yếu ớt chập chờn trong hầm thức ăn, nơi được ánh lửa chiếu lên có thể thấy được vàng bạc đồ ngọc lấp lánh, nhiều vô kể, chất đầy ở góc tường.

Yến Tư Không ngồi xổm người xuống, muốn tiện tay chọn một món đồ ngọc mang phong cách cổ xưa, ít nhất trong đống đó cũng phải bốn năm trăm lượng bạc. Y cầm một cây trâm phỉ thúy quý giá lên rồi mới rời khỏi hầm thức ăn, đi ra phòng bếp, gọi A Lực tới.

A Lực nhìn Yến Tư Không cất trâm ngọc vào một cái hộp mực bằng gỗ thông thường trêи bàn, sau đó đưa cho cho hắn.

"Trước đó ta có lệnh ngươi tra gia đình kia, tra được chưa?"

A Lực gật đầu.

"Rời kinh thành chưa được bao xa đi?"

A Lực lắc đầu.

"Thừa dịp đêm trung thu ngươi rời khỏi thành, chôn vật này vào trong đất Lưu gia rồi nhanh chóng trở về."

A Lực chắp tay.

"Ngoài ra, tặng vật này cho Dạ Ly cô nương, đừng bảo là ai đưa." Yến Tư Không giao cây trâm cho A Lực.

A Lực không hiểu nên nhìn Yến Tư Không.

"Cứ làm như ta nói, đi đi."

----------------------------------------

Đêm trung thu, trăng mọc hướng đông, treo cao như mâm bạc, kinh thành đón tết Nguyên Tiêu cực kỳ náo nhiệt.

Phố lớn hẻm nhỏ treo đủ loại đèn lồng, dân gian vô số kẻ khéo tay nên đèn lồng được tạo ra đủ loại hình thái, có tao nhã lịch sự, có thú vị hài hước. Họ bày la liệt đèn cẩm tú, đèn bông hoa, đèn chim đèn rắn, đèn ma quái, đèn cầm tinh, còn cả rất nhiều đèn hình người nữa, có thần tiên có phúc tinh, có thiên binh thiên nữ, cũng có con hát, kẻ bán hàng rong, rồi bé trai bé gái, có thể nói trăm đủ loại hình trêи thế gian đều được tìm thấy trêи đèn lồng.

Đèn lồng vạn nhà rực rỡ trong đêm đen, liếc nhìn lại chỉ thấy màu cam toàn thành chìm trong ngũ sắc lộng lẫy, điểm cho kinh sư cái sặc sỡ tươi đẹp như mộng ảo, đẹp nhất trong nhân gian cũng chỉ như vậy thôi.

Gần như bách tính khắp thành đều ra ngoài đường, lễ Nguyên Tiêu đếm không hết kẻ lái buôn đang chào hàng, có ăn uống có vui đùa, và có cả rất nhiều tiết mục thú vị khác nữa.

Là đố đèn, là xiếc, là đơn thuần dạo chơi, là tỷ võ hoa đăng một năm có một lần, tỷ võ hàng năm này lớn nhất mà nhỏ nhất, đẹp nhất lại đúng dịp nhất, là tiết mục được bách tính quan tâm nhiều nhất.

Trêи đường, không ít người đeo mặt nạ tinh xảo, đây cũng là một trong những truyền thống của lễ Nguyên Tiêu. Xung quanh đầu người nhốn nháo, họ chen vai sát cánh, bởi vậy chẳng ai chú ý tới, trong đám người kia có hai nam nhân cao lớn che mặt đang lặng lẽ nắm tay đối phương.

Chương 26:
Bình Luận (0)
Comment