Edit: Nguyen_Khanh
Cảnh Diễm trầm mặc một chút, tiếp lời: “Chúng ta không nói chuyện này nữa.”
Hắn rút kim lụa từ trong tay nàng, trải trên long án, buộc tơ vàng vào,“Luyện Nguyệt Sênh, chúng ta thảo luận chút.” Hắn ngẩng đầu, đưa kim lụa cho nàng.
Nàng nhận lấy kim lụa, gật gật đầu, “Ta cũng có ý nghĩ này.”
Cảnh Diễm nghe vậy, cong môi cười, sắc mặt dịu đi có chút ôn hòa, là vẻ mặt
ôn hòa hiếm có. Hắn chưa từng nghĩ tới sau khi hòa giải khúc mắc với
Luyện Nguyệt Sênh, tâm trạng hắn sẽ trở nên tốt như thế, hắn chỉ chỉ vào cái ghế dựa trong góc tường, “Chuyển nó đến đây rồi ngồi đi.”
Luyện Nguyệt Sênh chuyển ghế đến theo lời hắn, ngồi xuống bên cạnh long án.
Sau đó Cảnh Diễm gọi An Linh tới. Đây là ám vệ đầu lĩnh phụ trách điều tra
chuyện Luyện Ngọc Hành bị ám sát. An Linh mặt mày trong trẻo, mũi thẳng
môi mỏng, quanh thân quanh quẩn một cỗ hàn khí, làm cho người ta nhìn
một cái sẽ cảm thấy toàn thân rét run.
Sau khi chào đế hậu hai người, hắn mở một cái hộp ra, bên trong chính là mũi tên kia.
Cho An Linh lui ra, hắn nói: “Trước tiên, chúng ta nói một chút về chuyện của Luyện Ngọc Hành.”
Cảnh Diễm cầm lấy mũi tên, đưa cho Luyện Nguyệt Sênh xem. Nàng nhận lấy,
nhìn hắn một cái, liền chuyên tâm quan sát mũi tên trong tay.
Nếu Luyện Nguyệt Sênh có thể lại đây xin lỗi hắn, chắc nàng đã nghĩ rõ ràng những cong cong vòng vòng bên trong. Cho nên, hắn có thể an tâm cho
nàng xem mũi tên này.
Luyện Nguyệt Sênh nhìn một lát, khi tay
nàng chạm đến đuôi mũi tên thì ngơ ngẩn một lát. Đôi mày thanh tú hơi
nhíu lại, lại sờ sờ.
”Phát giác ra cái gì?” Cảnh Diễm đặt ly trà xuống.
Nàng nuốt vài ngụm nước miếng, nghi hoặc ngước mắt nhìn hắn, “Đây là mũi tên của hoàng thất?”
Vẻ mặt hắn âm trầm, gật đầu, rút mũi tên ra khỏi tay nàng, “Nàng có suy
nghĩ gì không?” Hắn chuyển mắt hỏi nàng, con ngươi đen kịt thâm trầm.
Luyện Nguyệt Sênh nhíu mày, “Mong bệ hạ nói rõ.” Nàng không dám tự tiện nói gì.
”Mấy ngày nay trẫm có cho ám vệ điều tra các quan viên, phát hiện trong đó
có người tiếp xúc với Ngự Lâm quân trong cung.” Vẻ mặt hắn ngưng trọng,
một tay đặt trên long án, đầu ngón tay gõ lên long án, “Biểu ca của Thục phi Trầm Tinh trong Ngự lâm quân, nhậm chức thống lĩnh.”
Mắt
phượng của Luyện Nguyệt Sênh mở to, hắn tiếp tục nói: “Trầm Tinh được
phụ thân của Thục phi, cũng chính là Công bộ thượng thư tiến cử.”
”Ý của bệ hạ là kế hoạch ám sát này là của Công bộ thượng thư Cao Vĩ?”
Lão đầu kia nàng từng thấy qua, trông ông ta trắng trẻo mập mạp, một người rất hòa khí, nhìn sao cũng không giống người như vậy.
”Trẫm cũng không tin.” Hắn nhìn nàng, “Cùng Ngự Lâm quân qua lại cũng không
chỉ có một Cao Vĩ, Trẫm đã phái ám vệ tra xét, chặt chẽ theo dõi bọn họ, nhưng có lẽ sẽ tốn thời gian dài.”
Luyện Nguyệt Sênh mỉm cười, “Chuyện này phải phiền đến bệ hạ rồi!” Thanh âm ôn hòa mà trước đây hắn chưa từng nghe qua.
Khóe môi Cảnh Diễm khẽ nhếch, bầu không khí ngưng trọng khi nãy có thể giảm
bớt, hắn nói: “Luyện Ngọc Hành có công, trên đường hồi kinh lại gặp phải chuyện này, Trẫm thật sự cảm thấy áy náy. Nàng yên tâm, Trẫm chắc chắn
bắt được hung thủ.”
Nghe vậy, Luyện Nguyệt Sênh lại cười, bờ môi như hàm chứa một đóa hoa xinh đẹp, vô cùng kiều diễm.
Hai người lại đơn giản thảo luận vài câu, Cảnh Diễm mới đem chủ đề hắn muốn nói nói ra.
”Nàng thấy đó! Chúng ta ở chung cũng rất tốt đúng không?” Vẻ mặt Cảnh Diễm ôn hoà.
Luyện Nguyệt Sênh biết có thể trông thấy vị này tươi cười đúng là không dễ.
Nàng cười gật đầu, nghĩ thầm, không có cái gì quan trọng bằng việc xây
dựng mối quan hệ tốt với vị này, “Đúng là không sai!”
Hắn liền nói: “Sau này, chúng ta cứ như vậy thôi!”
Trong nháy mắt, nàng ngẩn người ra. Như thế này có gì khác với lần kết minh có gì khác nhau đâu?
Có lẽ là nhìn ra tâm tư của nàng, hắn nói: “Lần này không giống như lần trước, chúng ta sau này đều như vậy đi!”
Nàng há miệng hỏi, “Bệ hạ, ngài không phải rất chán ghét ta sao?”
Hắn hơi giật mình, đôi mắt lấp lánh, “Rất may là không chán ghét lắm!” Hắn
nhìn về phía nàng, “Vậy còn nàng? Có phải cũng rất chán ghét trẫm hay
không?”
“...” Nàng chần chờ một chút, “Bệ hạ rất tốt!” Cũng chính là không chán ghét lắm.
Cảnh Diễm cười gật đầu, “Đúng vậy! Nếu được thì chúng ta cứ tiếp tục ở chung như vậy thôi!”
Nghe vậy, Luyện Nguyệt Sênh gật gật đầu, ngón tay nắm lấy ống tay áo, đường vân trên tơ lụa rất rõ ràng.
”Mặt khác, còn có một việc. Nếu sau này có chuyện gì xảy ra, không cho phép
nàng lại nghĩ Trẫm như vậy!” Vẻ mặt hắn trầm trọng, “Từ nhỏ đến giờ,
trẫm chưa từng bị oan ức như vậy! Lần trước quả thực làm trẫm tức chết!”
Luyện Nguyệt Sênh ảo não cúi đầu, “Thiếp sai rồi, xin lỗi...”
Nhìn thấy bộ dạng này của nàng, Cảnh Diễm khóe môi khẽ nhếch, lặng lẽ cười, “Không sao! Trẫm tha thứ cho nàng!”
”Nếu xảy ra việc gì, nàng có thể đến tìm Trẫm thương lượng.” Thanh âm của hắn bình thản.
Nàng gật đầu, cảm giác được thanh âm của hắn có chút ôn nhu, cũng không biết có phải ảo giác của nàng hay không.
— — — — — — — — —-
Sau khi cùng Cảnh Diễm nói chuyện trong hòa bình, tâm sự nặng nề trong lòng Luyện Nguyệt Sênh đột nhiên nhẹ nhõm, nàng lập tức cảm thấy thoải mái
không ít.
Mặt mày nàng hàm chứa ý cười, cầm lấy thánh chỉ mà Cảnh Diễm viết cho nàng, quay người trở về Phượng Tê cung.
Lần này nàng và Cảnh Diễm là thật sự mở lòng để nói chuyện, y như Thái Hậu
đã nói, Cảnh Diễm này cũng không tệ. Nàng cầm thánh chỉ trong tay, tìm
một cái hộp nhỏ, đặt thánh chỉ vào trong. Sau đó giấu cái hộp vào nơi
sâu nhất của trong tủ ở đầu giường.
Tiếp đó nàng viết cho người nhà mình một phong thư, nhưng không hề nhắc đến chuyện thánh chỉ.
An bài ổn thỏa mọi việc, nàng gọi Tử Vân vẫn ở lại cung điện suốt thời
gian nàng xuất cung lại, hỏi thăm chút việc của Thiên tiệp dư.
Biết được chuyện A Sử Na Yến đánh Thiên tiệp dư trong Ngự hoa viên, nàng hỏi: “Bệ hạ không nói gì sao?”
Tử Vân nói: “Bệ hạ đang bận tra án của Nhị công tử, làm gì rảnh rỗi để ý
loại chuyện này, vả lại vốn là Thiên tiệp dư mạo phạm Minh Hiền phi,
Minh Hiền phi có danh Đột Quyết công chúa, cho dù bệ hạ có biết, nô tỳ
nghĩ bệ hạ cũng sẽ chẳng có phản ứng gì.”
Quả thực, đối phương là A Sử Na Yến, Cảnh Diễm sẽ đi xử trí nàng vì Thiên tiệp dư sao? Tuyệt
đối không có khả năng! Cùng lắm chính là nhắc nhở A Sử Na Yến một chút,
sau đó lại trấn an Thiên tiệp dư một chút mà thôi.
Huống hồ đây đã chuyện của ba ngày trước, nếu Cảnh Diễm muốn ra mặt vì Thiên tiệp dư thì đã làm rồi.
”Nương nương.” Lục Oánh khẽ chào, “Hôm nay Tề vương tiến cung, có mang lễ vật
đến cho nương nương. Vì nương nương không có trong cung, cho nên liền
dặn dò nô tỳ nhận thay nương nương.”
Luyện Nguyệt Sênh đưa mắt
nhìn qua, trên khay bằng gỗ đàn mộc có đặt ba cái hộp vô cùng tinh xảo,
hai cái nhỏ một cái lớn. Nàng vẫy tay một cái, Lục Oánh liền tiến lại
gần.
Chiếc hộp lớn đựng điểm tâm, hộp nhỏ thì đựng cây trâm nhỏ
Dương Chi hình hoa nhài cùng một cây trâm hồng ngọc quấn tơ vàng hồ
điệp, còn có một vòng ngọc phỉ thủy.
”Tề vương nói, đây là điểm
tâm nổi tiếng ở Vân Châu, ngài ấy đặc biệt mang đến một ít cho nương
nương nếm thử. Mấy món trang sứ này chỉ có bề ngoài đẹp mắt, ngài ấy hy
vọng nương nương không ghét bỏ chúng vì ngài ấy không biết cách chọn
trang sức cho nữ.” Lục Oánh thuật lại lời nhắn của Tề vương, mi tâm nhíu lại.
Luyện Nguyệt Sênh nhìn cây trâm hoa nhài kia, cầm lên nhìn
nhìn, lại bỏ trở lại trong hộp. Sau đó phân phó Thanh Linh đem trang sức cất kỹ, điểm tâm đặt ở trên bàn.
Cảnh Dật là hoàng thúc của
nàng. Hoàng thúc từ đất phong trở về, mang chút thổ sản đến cho cháu dâu cũng không có gì kỳ quái. Hắn cũng mang cho Thái Hậu và Cảnh Diễm.
Nhưng mà hắn đưa cho nàng trang sức thì có chút kì lạ, đưa cái gì không
đưa, cố tình là trâm và vòng tay.
Trâm tuy thường được dùng để
tặng, nhưng khi một nam nhân tặng trâm cho một nữ nhân thường có nghĩa
hắn xem trọng nữ nhân đó. Mà vòng tay cũng có hàm nghĩa đính ước, ngụ ý
hắn muốn yêu thương ngươi và chỉ yêu mình ngươi.
Cảnh Dật cho dù
không hiểu nhưng cũng không thể phạm loại sai lầm này. Hơn nữa nàng
không cho rằng mình có sức quyến rũ lớn đến độ khiến Cảnh Dật động tâm.
Vả lại, nàng là cháu dâu của hắn a! Cho dù nàng chỉ kém ba tuổi, nhưng
cũng là cháu dâu của hắn, là chính thất của Hoàng Đế!
Lúc trở về buổi chiều, nàng gặp Cảnh Dật. Cảnh Dật vẫn ôn nhu nhã nhặn như trước kia, vẫn một mực cung kính với nàng.
”Nương nương, những trang sức kia…thực sự có thể thu sao?” Hoàng Dương lo lắng.
Đồng tử của Luyện Nguyệt Sênh chuyển vòng vòng, nói: “Cứ thu trước vậy.”
Thấy cũng đã trễ, sau khi tắm rửa, Luyện Nguyệt Sênh cầm thoại bản đặt ở đầu giường ra xem.
Thanh Linh chậm rãi tiến vào, nhẹ cúi người, “Nương nương, bệ hạ đến Thiên tiệp dư nơi đó, không có ngủ lại.”
Đương nhiên không ngủ lại, chuyện của Luyện Ngọc Hành còn chưa có tra rõ
ràng, hắn làm gì có tâm tư tầm hoan tác nhạc. Bởi vì đã nói chuyện với
Luyện Nguyệt Sênh ổn thỏa, tâm trạng hắn rất tốt. Nghe Triệu Hoài Sinh
nhắc đến việc Thiên tiệp dư bị A Sử Na Yến đánh, nàng ta lại đến tìm hắn trong ba ngày, cho nên lúc này hắn mới đi đến gặp nàng ta.
Dù sao cũng là người mình sủng ái, bị vắng vẻ mấy ngày, cũng khó cho nàng.
Thiên tiệp dư khó khăn lắm mới chờ được Hoàng Đế đến. Nàng ta vui không tả
xiết, tự nhiên không cần nói, nàng định khóc lóc trong ngực hắn, sẽ
khiến cho hắn nghiêm trị A Sử Na Yến. Hắn lại sa sầm sắc mặt nói nàng
một lúc.
Nói Thiên tiệp dư đến độ nàng ta cảm thấy váng đầu, nước mắt lộp bộp rơi, khóc lóc ngay tại chỗ. Cảnh Diễm nhìn nàng khóc lóc
như hoa lê trong mưa, bộ dạng cố tình gây sự. Trong đầu lại là bộ dạng
thông tình đạt lý, nụ cười ôn hòa của Luyện Nguyệt Sênh. Quả thật là đối lập một trời một vực!
Lập tức liền khiển trách Thiên tiệp dư vài câu, nói nàng hoàn toàn không khéo léo hiểu lòng người như trước kia,
ngược lại càng lúc càng muốn gây sự. Nói xong, liền phất tay áo rời
khỏi, để mặc Thiên tiệp dư tự suy ngẫm lỗi lầm của chính mình.
Luyện Nguyệt Sênh trong tay cầm sách, mắt không rời trang sách hỏi: “Vậy bệ hạ đi đâu?”
”Hồi nương nương, bệ hạ trở về Trường Sinh điện.” Thanh Linh trả lời.
Luyện Nguyệt Sênh gật đầu, để Thanh Linh lui xuống.
Hôm sau, chúng phi đến thỉnh an Hoàng Hậu, duy chỉ thiếu Trương tần.
Tô quý tần nói: “Thân mình Trương tần không tốt, hôm qua lại bị bệnh!”
Nói cho Hoàng Hậu biết sơ về tình hình của Trương tần, chúng phi lại Đông
kéo Tây kéo trò chuyện, bởi vì A Sử Na Yến đánh Thiên tiệp dư khiến
chúng phi cảm thấy hài lòng. Vì vậy có không ít phi tử cố gắng xây dựng
mối quan hệ tốt với A Sử Na Yến trong ba ngày qua, tỷ tỷ muội muội gọi
rất thân thiết.
Thiên tiệp dư yên lặng cắn răng, tĩnh tọa không nói. Bởi vì không có ai đáp lời nàng.
Vốn là trách nhiệm của hậu cung chi chủ, Trương tần bị bệnh, Luyện Nguyệt Sênh lại phải đi an ủi động viên một hồi.
Giải tán chúng phi, để Hồng Tư đi chuẩn bị đồ gửi qua, nàng liền chuẩn bị
rời khỏi cung. Nào biết còn chưa kịp đi, Đỗ Tiểu Bảo từ bên ngoài đi
vào, “Nương nương, người bên cạnh Trương tần đến báo, Trương tần có tin
vui!”
Luyện Nguyệt Sênh kinh ngạc, “Cái gì?”
”Trương tần có tin vui, nương nương.” Đỗ Tiểu Bảo lập lại.
Luyện Nguyệt Sênh ngẩn ra, cười nói: “Chuyện tốt! Đã thông tri cho Thái Hậu và bệ hạ chưa?”
Đỗ Tiểu Bảo hồi đáp: “Người của Trương tần đã đi thông tri rồi.”
”Hồng Tư, lại đi chuẩn bị thêm ít thứ, chúng ta đi một chuyến đến chỗ Trương
tần.” Nàng cười nói, nhưng Hồng Tư càng nhìn lại càng cảm thấy không
thích hợp.