Trung Cung Có Hỉ

Chương 25

Từ sau ngày đó, khi Luyện Nguyệt Sênh ở cùng với Cảnh Diễm thì cảm thấy thoải mái hơn nhiều, không cần thu liễm cảm xúc khi nói chuyện với hắn. Chính bởi vì Luyện Nguyệt Sênh có thể thả lỏng, Cảnh Diễm ở cùng với nàng cũng cảm thấy thư thái hơn nhiều.

Sau Trung Thu không được mấy ngày, sự kiện ám sát cuối cùng cũng có manh mối, rất nhanh liền tra ra chân tướng.

Chính Công bộ thượng thư Cao Vĩ là kẻ chủ mưu. Cao Vĩ đã thừa nhận chuyện này, ông ta nói rằng ông ta chỉ bằng mặt mà không bằng lòng với Ninh quốc công, vì thế mới lên kế hoạch ám sát lấy mạng Luyện Ngọc Hành, nào ngờ hắn phúc lớn mạng lớn không chết.

Về phần tại sao lại trộm mũi tên của hoàng thất để dùng thì ông ta khai do biết mâu thuẫn giữa bệ hạ và Ninh quốc công phủ. Vì vậy nếu dùng mũi tên của hoàng thất thì khi bệ hạ nhìn thấy hung khí thì có thể bỏ qua, không điều tra thêm nữa.

Chân tướng vừa được tiết lộ, cả triều ồ lên. Không ai nghĩ rằng Công bộ thượng thư Cao Vĩ lúc nào cũng ôn hòa nhưng lại cất giấu tâm tư thâm trầm như thế.

Cao Vĩ vừa nhận tội, Thục phi Cao Ti cũng bị liên lụy theo. Sau khi bãi triều, Cảnh Diễm hạ chỉ biếm Thục phi xuống chính bát phẩm Tài tử, dọn khỏi Trường Nhạc cung.

Hôm qua còn là Thục phi quản chuyện lục cung. Hôm nay lại trở thành người không quyền không thế.

Đây chính là cái gọi là nhất vinh câu vinh (Giống câu: Một người làm quan cả họ được nhờ), nhất tổn câu tổn.

Khi Luyện Nguyệt Sênh đi đến Tụ Hà cung thì Cao Ti vẫn còn rơi lệ. Đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt thất lạc, mất đi nhan sắc sinh động dĩ vãng.

“Nương nương...” Cao Ti ngước mắt nhìn, giọng nói khàn khàn. Nàng bây giờ không biết nói gì với Hoàng Hậu. Chuyện xảy ra như vậy, Cao gia chính là kẻ thù của Hoàng Hậu.

Tuy nói là kế hoạch do một tay Cao Vĩ dựng lên nhưng trong thâm cung Cao Ti vẫn hồn nhiên không biết chuyện gì. Vì Cao Vĩ xảy ra chuyện, nàng cũng bị liên lụy theo. Cho nên, đối với Cao Ti, Luyện Nguyệt Sênh cũng không biết phải đối xử với nàng ta như thế nào.

“Ngươi về sau cứ ở đây thôi! Có cần gì thì cứ sai Diệu Trúc thông báo cho bản cung một tiếng.” Nàng vẻ mặt thanh đạm, “Có thể giúp, bản cung vẫn sẽ giúp ngươi một tay.”

Nghe vậy, Thục phi mắt đỏ lên, càng khóc dữ dội hơn.

Luyện Nguyệt Sênh không nói chuyện, Cao Ti ngấn lệ tạ ơn, “Có thể hỏi nương nương một chút được không? Biểu ca của thiếp…như thế nào?”

Biểu ca của Cao Ti, Trầm Tinh, thống lĩnh Ngự Lâm quân đương nhiệm. Bởi vì âm thầm liên hệ với Cao Vĩ, cung cấp mũi tên. Hiện giờ cũng đã bị bãi miễn chức vụ, giam vào thiên lao.

“Giải vào thiên lao!” Luyện Nguyệt Sênh mặt không biểu cảm trả lời.

Cao Ti rơi lệ cắn môi, cầm lấy khăn lau nước mắt, Luyện Nguyệt Sênh nhìn về phía Diệu Trúc các nàng, nói: “Khuyên chủ tử các ngươi nhiều chút.” Dứt lời, xoay người rời đi.

— — — — — — — — — —

Thật ra muốn hành thích thật ra cũng không đơn giản như thế. Phía sau Cao Vĩ chắc chắn có người. Có thể khống chế Cao Vĩ, khiến cho hắn cam tâm tình nguyện gánh tội thay mình, người kia rốt cuộc là ai?

Trong quá trình điều tra, Cảnh Diễm phát hiện rất nhiều điểm đáng ngờ trong đó. Nhưng tất cả những nghi ngờ này, hắn cũng không nói cho Luyện Nguyệt Sênh.

Bất kể là Hạ Thần, hay là Cao Vĩ, hắn nhất định phải lôi được kẻ đứng sau lưng ra trước mặt hắn!

Tân thống lĩnh Ngự Lâm quân rất nhanh được định ra, là người do Dương Thái phó tiến cử Hà Lộ, chức Công bộ thượng thư trống ra cũng do Công bộ thị lang bổ khuyết.

Lúc này, trong lúc chuyện tình ở Giang tây tiến hành hết sức thuận lợi, Cảnh Diễm lại muốn đi Đông Sơn để săn thú. Mấy ngày nay, triều đình chịu áp lực cũng quá lớn, nhờ cuộc săn bắn này có thể làm dịu đi không khí căng thẳng.

— — — — — — — — — — —

Ngày hôm đó, trời cao mây trắng, thời tiết vô cùng tốt đẹp.

Ngoại trừ văn võ bá quan đi theo, Cảnh Diễm còn dẫn theo Luyện Nguyệt Sênh, A Sử Na Yến, Đức phi, Trang phi, Tô quý tần đi cùng. Hôm trước Thiên tiệp dư bị đau tim nên đương nhiên không đi theo. A Sử Na Yến từ nhỏ tập võ, nghe nói đi săn, hưng phấn mấy ngày liền, chỉ mong ngóng đến lúc có thể trổ tài.

Đường còn xa, Luyện Nguyệt Sênh ở trên xe ăn điểm tâm, xốc một góc rèm lên nhìn ra ngoài, đúng lúc Tân thống lĩnh Ngự Lâm quân Hà Lộ cùng các thị vệ đi ngang qua kiệu phượng. Nàng liếc mắt quan sát một chút thì thấy trong đám thị vệ đi phía sau có An Linh. An Linh bắt gặp ánh mắt Hoàng Hậu, không trốn không tránh, vẻ mặt lạnh nhạt, gật đầu với nàng, tiếp tục thúc ngựa đi qua trước mặt nàng.

Nhìn về phía trước, nàng không tìm cha mình và Tam ca, ngược lại lại nhìn thấy một người mặc trang phục màu lam, Cảnh Dật. Sau đó nàng buông rèm xuống.

Thời điểm đến Đông Sơn đã gần trưa, người ở hành cung Đông Sơn đã sớm chuẩn bị tốt yến hội. Mọi người vừa đến hành cung, chuyện đầu tiên chính là ăn cơm, đem bụng lấp đầy rồi tính tiếp.

Sau bữa cơm, Luyện Nguyệt Sênh trở về gian phòng của mình, thay đổi một bộ kỵ trang thích hợp để đi săn. Cảnh Diễm ở bên ngoài khán đài, đi ngang qua sân khấu. Lần này đến không chỉ có văn võ bá quan, đệ tử thế gia cũng có mặt. Lúc này đây, lần đầu tiên sau nhiều năm, những người trẻ tuổi mới tụ tập lại cùng một chỗ, đúng dịp có thể đọ sức một phen.

Luyện Nguyệt Sênh đi ra, đúng lúc nhìn thấy đội người kia cùng với tiếng kèn vang dội, thúc ngựa chạy nhanh. Nàng dắt một con ngựa trắng như tuyết, nhìn thấy A Sử Na Yến đang rất hưng phấn nói với Cảnh Diễm: “Bệ hạ, khi nào thì thiếp có thể đi được?”

Cảnh Diễm dắt một con ngựa đen, không trả lời A Sử Na Yến, mà nhìn về phía nam nhân bên cạnh, “Hoàng thúc, chúng ta tỷ thí một trận đi!”

Cảnh Dật ý cười ôn hòa, nói: “Thần đang có ý này.”

Bị vắng vẻ, A Sử Na Yến âm thầm cắn răng, Đức phi liền nói: “Bệ hạ cùng Tề vương đã lâu không gặp, muội muội cần thông cảm nhiều hơn! Bệ hạ cũng không cố ý ý vắng vẻ ngươi.”

Ngày hôm nay, Đức phi diện một bộ kỵ trang màu hồng nhạt và xanh, màu sắc tuy không đủ đẹp mắt nhưng mặc trên người Đức phi ngược lại có đủ ý vị, làm nổi bật gương mặt nhỏ nhắn cực kỳ kiều diễm.

Cảnh Diễm cùng Cảnh Dật cùng lên ngựa, Cảnh Diễm quay đầu tìm Luyện Nguyệt Sênh. Tuy rằng cách xa nhưng cũng chỉ cần liếc mắt liền thấy nàng.

Kỵ trang màu đỏ vốn đã làm người khác chú ý, nhưng càng hấp dẫn ánh mắt người khác nhất chính là khuyên tai của nàng. Khuyên tai của nữ tử luôn là đôi, nàng lại đeo hai cái không đồng bộ nhưng lại rất đặc biệt.

Luyện Nguyệt Sênh một thân hồng y, vẻ mặt nhàn nhã, mặt mày mỉm cười, búi tóc đơn giản được cố định bằng ngọc trâm. Tai phải là khuyên tai hồng ngọc, tai trái là Dương Chi hồng ngọc, sợi tơ đỏ rũ xuống, ở giữa gắn một viên bạch ngọc cỡ lớn hình giọt nước, hai tua rua màu đỏ rũ xuống, chạm vào đầu vai nàng.

Nàng lên ngựa, dải tua ở trên không tạo thành vòng cung tuyệt đẹp, khiến trước mắt Cảnh Diễm chói lóa.

“Khuyên tai của nương nương…thật sự rất đặc biệt…” Cảnh Dật khẽ nhíu mày, nhìn Luyện Nguyệt Sênh đang nhàn nhã đi đến.

Luyện Nguyệt Sênh cười, “Mấy cung nữ của bản cung rất ưa thích làm những thứ này. Bản cung nhìn thấy đẹp nên đeo thôi!” Nàng quay đầu nhìn về phía Cảnh Diễm, “Bệ hạ cảm thấy thế nào?”

Cảnh Diễm nhìn nàng một cái, cảm thấy thoải mái, hắn cười nói: “Đẹp mắt! Hoàng hậu của trẫm đeo gì cũng đẹp!” Tự đáy lòng nói: “Ai đã làm nó vậy? Trẫm nhất định phải thưởng cho nàng!”

“Vậy thiếp thay Lục Oánh tạ ơn bệ hạ trước!”

Hồng y bạch mã, tư thế oai hùng, lại phối với loại khuyên tai đặc biệt này, Luyện Nguyệt Sênh dĩ nhiên thành tiêu điểm khiến mọi người chú mục.

“Chỉ là...loại khuyên tai này của nương nương, hình như không thích hợp lắm để đi săn?” Cảnh Dật lại nói.

Luyện Nguyệt Sênh đáp: “Đi săn? Hoàng thúc, bản cung không có ý định đi săn, nhiều lắm chính dạo chơi quanh đây thôi! Nếu may mắn gặp thỏ hay con gì nho nhỏ thì có thể xem như gặp may!”

Ba người nói cười, A Sử Na Yến nhìn thấy phiền lòng. Đúng lúc này, Cảnh Diễm đem chuyện tỷ thí giữa hắn và Cảnh Dật nói cho Luyện Nguyệt Sênh, để nàng làm trọng tài.

Luyện Nguyệt Sênh đáp ứng, Cảnh Diễm và Cảnh Dật quay đầu ngựa lại, chạy vào rừng.

Sau đó, nàng vừa quay đầu, để mọi người ai muốn săn thì đi, không muốn đi thì trở về hành cung chờ. Vừa dứt lời, nàng thúc ngựa chạy nhanh. A Sử Na Yến tâm cao khí ngạo, cũng lên ngựa, chạy vào trong rừng, nàng nhất định phải nở mày nở mặt trước mặt Hoàng đế.

Đức phi ngó trái ngó phải, Tô quý tần và Trang phi cũng lên ngựa, Nhâm chiêu dung với những người khác thì quay về.

— — — — — — — — — — — — —

Luyện Nguyệt Sênh để thị vệ chờ ở bên ngoài, nàng cỡi ngựa bước chậm rãi trong rừng, thưởng thức phong cảnh, nhàn nhã tự tại.

Nếu không phải là nàng đột nhiên nổi lên hứng trí, theo đuổi một con hươu chạy vòng rừng thì lúc này nàng cũng không cần đi vòng vòng trong đây.

Nhờ con hươu mai hoa kia, nàng lạc đường.

Nàng không biết mình đã vào sâu trong rừng bao xa, chỉ biết động vật ở Đông Sơn phần lớn là nuôi thả nhưng cũng có ít sài lang hổ báo hoang dã hung bạo.

Nàng sờ sờ bờm ngựa, mắt đánh giá chung quanh, “Bạch Sương, ngươi nhận ra đường trở về sao?” DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Nàng đặt tạm cho con ngựa một cái tên.

Bạch Sương đá đá chân, dường như nó thích cái tên này. Nó đứng bất động tại chỗ, lắc lắc cái đầu. Vì vậy nàng hiểu được nó không biết.

Tâm trạng nàng cũng tốt hơn chút, vuốt nhẹ bờm Bạch Sương, cùng nó giao lưu tình cảm. Bất chợt nghe thấy tiếng lá cây xào xạc, trong lòng nàng xiết chặt, cảnh giác nhìn xung quanh.

Đột nhiên, một mũi tên sáng lóa, bay thẳng về phía Luyện Nguyệt Sênh. Tốt xấu gì thì nàng cũng có luyện được vài chiêu thức. Theo bản năng nắm chặt yên cương ngựa, nghiêng người tránh đi, ám tiễn sượt qua mặt nàng, dải tua rua của khuyên tai rơi trên mặt đất. Ám tiễn “phập” một tiếng ghim trên thân cây, cắm sâu vào năm phân.

Tim nàng đập mạnh, chưa kịp thúc ngựa bỏ trốn. Nhưng trước mắt tối sầm, rơi từ trên ngựa xuống.

Trước khi mất đi ý thức, nàng chỉ cảm thấy sau lưng có một luồng gió lạ. Sau đó có một lực đánh vào gáy nàng, cái gì nàng cũng không biết nữa.

Người trốn phía sau thân cây, chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, liền không thấy Luyện Nguyệt Sênh đâu nữa, kinh hãi giật mình trong chớp mắt, chợt xoay người, nhảy lên, biến mất ở trong rừng.

Bạch mã dạo quanh chỗ đó một vòng, đột nhiên chọn một hướng chạy đi.

Phía trước Đông Sơn hành cung, Nhâm chiêu dung nhìn thời gian không sai biệt lắm, đi ra chuẩn bị nghênh đón Hoàng Đế trở về, nào biết liền nhìn thấy con ngựa trắng của Hoàng Hậu nương nương trở về, Hoàng Hậu nương nương lại không thấy đâu hết.

“Đây không phải là con ngựa của nương nương sao?” Cố tu dung ngạc nhiên, “Nương nương đâu?”

Thị vệ lúc trước bị Hoàng Hậu bỏ lại, gặp ngựa trở về lại không có người. Trong lòng cảm thấy không ổn, có vài người đã quay ngựa chạy vào rừng. Bạch mã dừng lại chỗ của Nhâm chiêu dung, cúi đầu cắn ống tay áo của nàng, túm nàng.

Nhâm chiêu dung nhíu mày, thần sắc đã có chút không vui.

Cố tu dung nhìn trái nhìn phải, trong lòng bồn chồn, đến gần Nhâm chiêu dung vài bước, thấp giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Bình Luận (0)
Comment