Editor: Nguyen_Khanh
Beta: Quyền Khuyên
Nàng hơi nghiêng mặt quay nhìn chỗ khác, "Ý của bệ hạ là gì, thần thiếp không hiểu..."
Hắn duỗi tay giữ cằm của nàng, để nàng nhìn thẳng vào hắn, "Chính là chuyện vợ chồng nên làm."
Ánh mắt Luyện Nguyệt Sênh né tránh, thân mình tránh về phía sau, thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, "Thần thiếp không hiểu…" Tính toán giả ngu.
Cảnh Diễm tiến sát gần nàng, khóe môi khẽ cong, thấp giọng nói: "Nếu nàng không hiểu, Trẫm sẽ dạy nàng." Dứt lời, hắn đột nhiên nghiêng người về phía trước, hôn một cái lên môi Luyện Nguyệt Sênh.
Luyện Nguyệt Sênh ngẩn người ra, đột nhiên có cảm giác không thể trốn thoát. Đúng rồi, đây là chuyện sớm muộn, không phải chuyện mà nàng có thể né tránh.
Không đợi nàng phản ứng lại, Cảnh Diễm liền ôm ngang nàng lên, đi đến bên giường.
"Bệ hạ!" Luyện Nguyệt Sênh nhấc tay kéo hắn xuống cổ, vẻ mặt kinh ngạc. Hắn đầy mặt tươi cười "Ừ" thanh âm; "Làm sao vậy?" Cảnh Diễm đem nàng đặt lên giường, chính mình cũng nghiêng người nằm xuống, duỗi tay ôm lấy eo của nàng kéo nàng vào trong ngực.
"Bệ hạ, người có thể chờ hay không?" Luyện Nguyệt Sênh vừa dứt lời, hắn liền ôm nàng lăn một vòng đè nàng xuống dưới, hắn nửa chống thân mình, đến gần môi nàng, "Sao thế?" Tiếng nói mang theo một tia ám muội.
"Bệ hạ, hôm nay thân mình thần thiếp không thoải mái..." Nàng giả bộ trấn tĩnh, tìm lý do từ chối.
"Không thoải mái thế nào?" Hắn cúi thấp đầu, hôn nhẹ lên môi nàng.
Cả người Luyện Nguyệt Sênh đang cứng đờ, thoáng chốc cảm thấy có đóa hoa ôn nhu nhẹ dừng trên môi nàng,cảm giác ấm áp làm thân mình nàng khẽ run lên, nàng nhắm mắt lại.
Cảnh Diễm thấy nàng không phản ứng gì, thấp giọng cười một tiếng, bắt tay cởi y phục của nàng.
"Bệ hạ!" Nàng mở mắt ra, tay nắm lấy bàn tay đang cởi y phục của nàng, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, "Bệ hạ, thần thiếp không muốn thị tẩm!"
Dáng vẻ này của nàng khiến hắn ngơ ngẩn, trong lòng dâng lên một nỗi mất mát.
"Bệ hạ, thần thiếp sợ đau!" Bộ dạng nàng như muốn khóc, "Thần thiếp sợ đau..." Nàng nhớ đến lần viên phòng lúc trước, Cảnh Diễm chỉ có lệ qua loa, ngoại trừ đau chính là đau.
Cảnh Diễm ngừng tay, ngạc nhiên một chút, từ trên người nàng ngồi dậy bên cạnh. Luyện Nguyệt Sênh vội vã buộc thắt lưng lại, ngồi nhích vào trong góc giường.
"Lần đó...Ta xin lỗi..." trong lòng hắn hối hận, lúng túng nói.
"Kỳ thật, chuyện đó không đau!" Hắn quay đầu nhìn về phía nàng, thấy vẻ cảnh giác của nàng, trong lòng càng trầm xuống, ảo não, "Xin lỗi, lần đó Trẫm làm nàng đau!"
"A Sênh, nàng nghe Trẫm nói, lúc viên phòng đó, chúng ta không ai quen thuộc và có phần bài xích đối phương. Khi đó Trẫm chỉ muốn cho mẫu hậu một công đạo, không bận tâm đến cảm nhận của nàng, khiến nàng đau. Tất cả là lỗi của Trẫm." Ham muốn đã tan biến gần hết, quan trọng nhất bây giờ là phải dỗ nàng vui vẻ; "A Sênh, nàng không cần sợ, Trẫm cam đoan với nàng, chuyện đó hoàn toàn không đáng sợ như thế, Trẫm thề đó!"
Luyện Nguyệt Sênh vẫn giữ vẻ cảnh giác như trước.
Cảnh Diễm càng thêm nóng lòng, "A Sênh, nàng cũng không thể trốn tránh Trẫm cả đời chứ?"
Nàng ngơ ngác, thần sắc có chút buông lỏng, nhìn hắn một cái, suy nghĩ hồi lâu, mới nói: "Bệ hạ...Thần thiếp không muốn trốn tránh ngài, nhưng mà..." Nàng thật sự rất bài xích, lại sợ đau, "Xin bệ hạ cho thần thiếp thêm một ít thời gian, chờ đến lúc thần thiếp có thể tiếp thu bệ hạ…"
Không cần biết chuyện đó có phải rất thoải mái hay không. Hiện tại, Luyện Nguyệt Sênh đều không muốn thị tẩm, trừ bỏ ấn tượng kinh khủng từ lần viên phòng đó không nói, chỉ nói lần trước hắn trúng dược, thiếu chút nữa là cưỡng bức nàng, khiến nàng sinh ra tâm lý sợ hãi với chuyện thị tẩm. Tuy điều khác biệt của hai lần là thái độ của Cảnh Diễm nhưng trực giác nói cho nàng biết, nếu lần đó nàng không đá văng Cảnh Diễm, sợ là nàng sẽ có thêm một kinh nghiệm ác mộng nữa.
Điều này khiến cho nàng sinh ra bản năng bài xích, không muốn suy nghĩ, càng không nguyện ý đi thực hiện. Cho nên, nàng cũng mặc kệ tâm tư của Cảnh Diễm.
"Trẫm chờ nàng!" Cảnh Diễm nặng giọng nói: "Bất kể bao lâu, Trẫm cũng sẽ chờ nàng!"
Luyện Nguyệt Sênh hơi giật mình, phản ứng chậm nửa nhịp gật gật đầu, ma xui quỷ khiến hỏi một câu "Bệ hạ vì sao nhất định muốn thần thiếp thị tẩm?"
Cảnh Diễm sửng sốt, gương mặt cũng đỏ bừng, quay đầu, thân mình quay lưng về phía nàng, úp mở nói: "Trẫm và nàng là phu thê! Chu Công chi lễ là phu thê chi đạo!"
Luyện Nguyệt Sênh nhìn thấy lỗ tai hắn đều đỏ, trong lòng có cảm giác rung động khó hiểu, nói: "Bệ hạ…không phải ngài thích ta đấy chứ?"
Cảnh Diễm lại giật mình, cười gượng, không lên tiếng. Nàng cảm thấy rất lạ. Người nọ quay người lại, nhìn thẳng vào nàng, "A Sênh!" Thanh âm nghiêm túc cũng khiến nàng không tự chủ mà cũng trở nên nghiêm túc.
"A Sênh, Trẫm không giấu gì nàng…" Hắn đỏ mặt, nắm lấy tay nàng đặt trước ngực hắn, "Trong lòng trẫm chưa từng loạn như lúc này!"
Dưới bàn tay là lồng ngực ấm áp, còn có tiếng tim đập nhanh như tiếng trống.
"Không, hẳn phải nói là… mỗi lần vừa nghĩ đến nàng, trong lòng trẫm liền loạn nhịp như thế này, trông thấy nàng, trẫm rất khẩn trương." Hắn nắm chặt tay nàng, "A Sênh, nàng có hiểu lòng trẫm không?" Vẻ mặt hắn khẩn trương.
Đầu óc Luyện Nguyệt Sênh hiển nhiên là bị lời lẽ thổ lộ hoàn toàn không mạch lạc của hắn làm cho rối loạn, nhưng cuối cùng vẫn hiểu ý của hắn. Ngẫm lại những lúc hành vi lời nói của hắn có chỗ khác thường, chẳng lẽ là vì hắn thích nàng?
Nàng không có thái độ gì, hắn lại càng khẩn trương.
Một lúc sau, nàng mới dần dần hoàn hồn, nhìn hắn, "Ta...hiểu được."
Thần sắc hắn trở nên vui vẻ, khóe môi căng cứng lộ ra ý cười.
"Bệ hạ, ý của ngài, ta hiểu." Nàng nói lại một lần, nhẹ rút tay ra, "Nhưng ta vẫn giữ nguyên lời nói khi nãy, hi vọng bệ hạ có thể cho ta thêm thời gian, để ta tiếp thu... Đừng ép buộc ta."
"Trẫm sẽ không ép buộc nàng!"
Nàng gật đầu, ánh mắt có chút né tránh, "Con người ta... rất trì độn trong phương diện này…" Nhớ lại mấy lần trước hắn cô gắng bày tỏ đều bị nàng bỏ qua, "Lúc đối mặt với bệ hạ thì có chút quy củ cứng nhắc..." Nàng rất ngốc, hoàn toàn không biết lấy lòng người khác như thế nào!
"Cho nên, bệ hạ cần thông cảm nhiều hơn cho ta, ta có thể sẽ không đối xử với ngài được như những phi tử khác đã làm." Hơn nữa, Cảnh Diễm vẫn chưa ngưng cảnh giác với nhà nàng, nàng cũng không thể toàn tâm toàn ý như những phi tử khác để lấy lòng hắn. Nàng không muốn cũng không làm được.
Đối với việc nàng có thể tiếp thu tâm ý của mình, hắn đã rất vui vẻ, làm sao có thể được một tấc lại tiến một thước.
"A Sênh, từ nay về sau Trẫm sẽ sủng nàng yêu nàng, chỉ sủng một mình nàng!"
Nàng không cần làm gì hết, chỉ cần chờ hắn sủng ái nàng thôi!
Suốt cả một buổi tối, cả người Cảnh Diễm như sa vào trong nhu tình mật ý, ôm eo Luyện Nguyệt Sênh, ngủ một giấc thật ngon, nằm mơ cũng muốn cười.
Kỳ quái là Luyện Nguyệt Sênh rõ ràng nghĩ bản thân sẽ có cảm giác mất tự nhiên nhưng không ngờ lại nằm bên cạnh hắn ngủ yên ổn lạ thường. Thậm chí so với trước đây khi ngủ một mình còn có cảm giác an tâm hơn, cái ôm của hắn khiến nàng có cảm giác an toàn.
Loại tình huống kì quái này khiến nàng không khỏi nhớ đến một câu hỏi trong quyển thoại bản nàng đã xem "Nàng có thể bình yên ngủ trong ngực ta, nàng có biết là vì sao không?"
Nữ chính trong thoại bản không trả lời, nhưng tình cảm với nam chính trong truyện lại càng thêm sâu đậm.
Nàng mang tiếng xem nhiều bản thoại tình yêu như vậy mà vẫn dốt đặc cán mai!
Vì vậy cả ngày hôm sau, nàng đều rơi vào trầm tư. Bầu không khí xung quanh nàng vô cùng kỳ quái khiến Hồng Tư nhíu mày.
Sau khi Cảnh Diễm hạ triều, sai Triệu Hoài Sinh ban thưởng xuống, thế trận kinh động toàn bộ hậu cung.
Có rất nhiều báu vật hiếm có trên đường được ban xuống. Nhất là viên trân châu đen Tây Hải, lớn như nắm tay. Đã nhiều lần Thiên tiệp dư cầu xin Cảnh Diễm nhưng Cảnh Diễm đều không cho.
Động tĩnh lần này khiến cung phi các cung đều yên lặng nắm bản kinh, hầu hết đều cho rằng đây là dấu hiệu chuyên sủng Hoàng Hậu nương nương.
Bởi vì mấy tháng nay, bệ hạ ngoại trừ nghỉ ở chỗ Minh Hiền phi hai đêm, còn lại thì không đặt chân đến hậu cung, chỉ đến Phượng Tê cung của Hoàng Hậu nương nương. Lần này lại có ban thưởng lớn như thế, có thể thấy được Hoàng hậu được thánh sủng lớn đến mức nào.
Trong nhất thời, chúng phi có người âm thầm thở dài rơi lệ cắn khăn tay, có kẻ âm thầm hận ghen mưu toan dùng ít thủ đoạn nhỏ để ngáng chân Hoàng Hậu.
Nhưng chỉ có một người, thật sự là tức không chịu được, chạy đến Từ Ninh cung, hi vọng Thái Hậu có thể ra mặt cảnh cáo Hoàng Hậu.
Người này chính là Minh Hiền phi A Sử Na Yến.
"Hiện giờ bệ hạ độc sủng một mình Hoàng Hậu, các tỷ muội trong hậu cung có lời oán thán. Nếu cứ kéo dài như thế, trong hậu cung sẽ không hài hòa, còn nếu nói rộng hơn thì không có lợi cho giang sơn xã tắc." A Sử Na Yến vẻ mặt nghiêm nghị, lời nói ra đều mang vẻ nghĩ cho giang sơn xã tắc.
Những lời này A Sử Na Yến vốn không nghĩ ra, chỉ là trước đó nàng có đến hỉnh giáo Trang phi.
"Vì thế lần này thần thiếp đến là mong Thái Hậu ra mặt giúp, nhắc nhở Hoàng Hậu. Đừng để vì một mình Hoàng Hậu mà khiến toàn bộ hậu cung không hài hòa."
Thái Hậu ngồi trên cao, chuyển mắt nhìn nàng, không nóng không lạnh nói: "Đế Hậu hài hòa, cầm sắt cùng vang, không phải càng có lợi cho giang sơn xã tắc sao?"
Thái Hậu vừa dứt lời, A Sử Na Yến liền ngây ra. Nàng suy nghĩ một chút, lại nói: "Thái Hậu nói có lý, nhưng không phải trong dĩ vãng, hậu cung không phải đều là mưa móc cùng dính sao? Thần thiếp cho rằng Hoàng Hậu chiếm cứ bệ hạ như vậy, nhiễu loạn sự hài hòa của hậu cung, thật sự không tốt."
"Loại chuyện này thì phải xem bản lãnh của các ngươi. Hoàng Hậu có thể giữ được Hoàng Đế. Đó cũng là bản lãnh của Hoàng Hậu." Thái Hậu không lộ ra chút biểu tình nào, bình thản nói.
Trong mắt A Sử Na Yến lộ ra kinh ngạc, nhìn Thái Hậu, chớp chớp mắt.
"Ai gia một lòng lễ Phật, không muốn bị chuyện này quấy rầy. Nếu Minh Hiền phi thật sự lo lắng, thì cứ đi tìm Hoàng Đế, Hoàng Hậu nói chuyện." Thái Hậu hai tay đóng nắp chén trà, "Những chuyện nhỏ nhặt của các ngươi, ai gia sẽ không quản." Nàng khẽ nâng mắt, "Minh Hiền phi về đi thôi, thời gian lễ Phật của ai gia cũng sắp đến rồi."
Dứt lời, đặt chén trà qua một bên, gọi Thu Văn, đứng dậy đi vào trong nội điện.
"Minh Hiền phi, nô tỳ đưa ngài ra ngoài." Tay Tịnh Huyên tạo thế mời A Sử Na Yến, cười nhẹ nhàng.
A Sử Na Yến trong lòng phát hoảng, không đoán được chính mình đến cầu Thái Hậu lại được câu trả lời như thế. Trong nhất thời, gương mặt có chút vặn vẹo, trong ánh mắt cũng ánh lên lửa giận.
Đứng dậy, trừng Tịnh Huyên một cái, nổi giận đùng đùng rời khỏi Từ Ninh cung.
Nghĩ đến tối hôm qua chính mình sai người đi mời Cảnh Diễm, người lại vì một câu nói của Triệu Hoài Sinh đuổi về. Hôm nay trước lúc đi cố ý đến thỉnh giáo Trang phi một chút, không ngờ được Thái Hậu không thèm quản.
Như vậy, xem ra, nàng nhất định phải đến đối mặt với Luyện Nguyệt Sênh! Nàng không muốn nhìn thấy nàng ta!
Phía bên này A Sử Na Yến sinh khí trở về Hoa Thanh cung, suy nghĩ cách tranh sủng khác. Bên kia, Phan Lạc và Yên La ra ngoài bái phỏng Ninh Quốc công đang trở về Phượng Tê cung.
Bởi vì hai người này đều là ám vệ, cảm giác chức nghiệp đều rất cường đại, bình thường đã quen kiểu ăn nói có ý tứ; khi đến Ninh Quốc công phủ, thấy nhiều người như vậy, trong lòng không được tự nhiên, phần lớn là xuất phát từ sự cảnh giác và cẩn trọng của một ám vệ.
Nhưng qua một lúc, hai bên nói chuyện cũng cởi mở hơn. Ninh Quốc công phu nhân rất thích Yên La, Ninh Quốc công cũng rất thưởng thức Phan Lạc.
Nói tóm lại, nghĩa nữ này đã xác định, Ninh Quốc công phu nhân còn cho Yên La một phần đồ cưới, chỉ là chưa nói cho bọn họ biết mà thôi.
"Như vậy cũng tốt, đợi đến lúc Yên La tỷ xuất giá, cần đi lại nhiều với Ninh Quốc công phủ, cũng coi như là thay ta tẫn một phần hiếu tâm." Luyện Nguyệt Sênh lôi kéo Yên La đến trước bàn trang điểm, đỡ lấy bờ vai của nàng để nàng ngồi xuống.
Nàng mở một cái tủ nhỏ ra. Lấy ra một cây trâm Như Ý, cắm trên búi tóc nàng, "Cây trâm này có tên là Vạn sự như ý, chúc tỷ tỷ ngày sau mọi chuyện đều được như ý."
Tác giả có lời muốn nói: # hình như gấp chết ngươi #
# chẳng lẽ các ngươi muốn tổ một cái thượng giường đảng / lăn giường đảng / thượng thịt đảng sao! Thượng chapter thao điệu chỉnh tề như vậy nhất trí (╯‵□′)╯︵┴─┴#