Trung Cung Có Hỉ

Chương 54

Editor: Nghiên Linh

Buổi tối Cảnh Diễm nghỉ lại Phượng Tê cung.

Hắn không đàng hoàng ôm Luyện Nguyệt Sênh vào ngực, nàng đưa tay đẩy hắn ra, lùi sát về phía trong. Cảnh Diễm không ngừng lùi vào, ôm nàng vào lòng thêm lần nữa.

Cảnh Diễm tựa vào hõm vai của nàng như đứa trẻ làm nũng, thân mật nói: "A Sênh, hôm nay trẫm mệt muốn chết rồi, nàng để trẫm ôm một cái."

Luyện Nguyệt Sênh im lặng một hồi, không đẩy hắn ra nữa. Sau khi được cho phép, Cảnh Diễm cả gan hơn, bóp khối thịt mềm ở trước ngực nàng, Luyện Nguyệt Sênh kinh hãi, mặt liền biến sắc: "Bệ hạ, ngài đàng hoàng một chút, nếu không thần thiếp sẽ không để cho ngài ôm!"

Hắn thấy nàng đỏ mặt liền híp mắt cười, được voi đòi tiên tới gần phía trước, hôn lên cánh môi đẹp mắt, vừa mềm lại ngọt, so với lần trước, càng khiến cho tâm hồn nhộn nhạo.

Đang lúc răng môi quấn quít, nàng kinh ngạc mở to hai mắt, ánh mắt mơ màng, hai tay đẩy vai của hắn, nhưng Cảnh Diễm đâu để nàng đẩy ra.

Cũng may Cảnh Diễm nhớ lời của nàng, cũng hiểu được nếu mình tiếp tục nữa, sẽ không thể kiềm chế được. Sau một hồi say mê, hắn nở nụ cười thoả mãn, đưa tay vuốt vuốt tóc của nàng: "A Sênh, chúng ta sẽ bắt đầu từ việc đơn giản nhất." Giọng nói trầm thấp mê người.

Đôi mắt nàng long lanh như nước hồ xuân nhẹ nhàng động lòng người, khẽ thở dốc nói: "Bệ hạ, tuy là đơn giản nhất nhưng ngài trước đó có thể nói một tiếng cho thần thiếp hay không."

Hắn cúi đầu cười một tiếng: "Vậy lại một lần nữa."

Dứt lời, không để ý đến phản ứng của nàng, hắn liền tới gần.

Luyện Nguyệt Sênh kinh ngạc, đồng thời lại nghĩ tới đêm qua có phải người này và Mạnh tần cũng triền miên hôn như hắn cùng với nàng, trong nháy mắt, nhộn nhạo trong tâm trí đều biến mất, không nói hai lời liền dùng hết hơi sức đẩy Cảnh Diễm.

Nàng cau mày, xoay người sang chỗ khác, cứng rắn nói một câu: "Thần thiếp mệt mỏi buồn ngủ, nếu bệ hạ dục hỏa công tâm thì không cần nói, cứ đi tìm người khác giải quyết."

Cảnh Diễm nghe thanh âm mềm nhũn của nàng trở nên lạnh băng trong nháy mắt. Trong lòng ngẩn ra liền đưa tay ôm nàng, đến gần hỏi: "Nàng như vậy là thế nào?"

Luyện Nguyệt Sênh không nói lời nào, nhắm mắt lại.

Cảnh Diễm cau mày nghi ngờ một lát, liền chụp bả vai của nàng, nói: "Mệt mỏi thì ngủ trước đi, trẫm đi tắt đèn." Mặc dù hắn không hiểu vì sao thái độ của nàng đột nhiên thay đổi nhưng vẫn tự an ủi rằng không phải hắn lại chọc giận nàng.

Khi Cảnh Diễm đã ngủ, Luyện Nguyệt Sênh trên giường lại mở mắt, kéo góc chăn bịt miệng mình, dùng sức lau mấy cái.

——–

Luyện Nguyệt Sênh thật sự không muốn vì việc này náo loạn không vui với Cảnh Diễm. Nhưng nàng vừa nghĩ đến hôm qua hắn hôn người khác, hôm nay lại tới hôn nàng, liền hết sức chán ghét. Không chỉ chán ghét, còn có khó chịu, mâu thuẫn.

Vì vậy, hôm sau vào lúc chúng phi tần thỉnh an, vị Hoàng Hậu luôn lạnh nhạt lại lần nữa nghiêm mặt giáo huấn.

Chúng phi tần trong lòng kinh ngạc nhưng cũng ngoan ngoãn nghe Hoàng Hậu răn dạy hết một buổi sáng. Luyện Nguyệt Sênh được dịp phát tiết, chúng phi tần chịu khổ nghe giáo huấn vẫn phải vui vẻ.

Nhưng vấn đề của từng người bị Hoàng Hậu nhắc đến đều là sự thật nên cũng không thể phản bác được.

Trang phi nhìn Hoàng Hậu mấy lần, trong lòng mơ hồ có tính toán, e rằng hành động hôm nay của Hoàng Hậu có liên quan với việc Mạnh tần thị tẩm. Đang lúc Tiêu Phòng độc sủng bất chợt có kẻ xen vào, trong lòng Hoàng Hậu nương nương ắt không thoải mái. Trang phi nghĩ như vậy, trên mặt toát ra ý cười thản nhiên, có vài phần hả hê khi người khác gặp họa.

Lúc mọi người giải tán, Mạnh tần vẫn còn lưu lại, Luyện Nguyệt Sênh liếc nhìn nàng: "Ngươi vì sao không đi?"

" Nương nương có phải cảm thấy không vui?" Mạnh tần thử dò xét.

Ánh mắt Luyện Nguyệt Sênh ngó xung quanh: "Tâm tình của bổn cung rất tốt!" Sau khi phát tiết, tâm tình nàng đã dễ chịu hơn.

Mạnh tần cau mày, ánh mắt như nhìn thấu mọi việc: "Nương nương, có việc gì khiến người phiền lòng?"

Luyện Nguyệt Sênh mất hết kiên nhẫn, đứng dậy đi vào trong: "Mạnh tần suy nghĩ nhiều, bổn cung vẫn ổn."

Mạnh tần vừa chau mày, Xuân Nguyên tiến lên nhỏ giọng nói: "Chủ tử, chúng ta cũng đi thôi."

Mạnh tần ngó vào trong một lát, rốt cuộc vẫn dẫn nha hoàn đi. Nàng cảm thấy mình vẫn cảm nhận được chính xác, Hoàng Hậu nhất định có việc phiền lòng, tâm tư uất ức không giải được nên mới sáng sớm đã nghiêm khắc giáo huấn mọi người.

Nhưng Hoàng Hậu không muốn nói, nàng còn có thể làm được gì đây?

Sau khi được trút hết những uất ức khó chịu, Luyện Nguyệt Sênh đứng ở phía trước cửa sổ hít sâu vài hơi, lúc này mới bình tĩnh lại.

Nàng thuận tay lật danh sách Hồng Tư dâng lên, sắp tới là ngày thành thân của Yên La nên nàng muốn gửi quà mừng. Trong Phượng Tê cung có rất nhiều trân phẩm, khố phòng cũng không còn chỗ chứa, lần này Yên La thành thân, nàng cố ý lựa một phần để mang tặng.

Nhìn danh sách trong tay không có sai sót, nàng mới yên tâm để xuống.

——

Trước khi Yên La thành thân mười ngày, trong triều trước sau đều rất bận rộn, Cảnh Diễm cũng bận rộn mỗi ngày. Mấy ngày nay, Cảnh Diễm đích thân chọn người bổ sung vào các vị trí trong triều đang bị trống vì chuyện của Cảnh Dật.

Bởi vì quá bận rộn, Cảnh Diễm ngoài trừ tới Phượng Tê cung cũng không thị tẩm ai.

Nhiệt huyết của chúng phi tần như gặp phải trời đông, nước nóng cũng nhanh chóng nguội lạnh.

Trong thời gian này, Mạnh tần cũng đến tìm Hoàng Hậu vài lần, ý đồ hỏi thăm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Luyện Nguyệt Sênh mặc dù cảm thấy Mạnh tần phiền, nhưng cũng cố gắng tiếp đãi. Cảm giác buồn bực, không thoải mái trong lòng nàng cũng tiêu tan theo thời gian, nhìn Mạnh tần cũng không còn chán ghét như trước, nhưng việc phiền lòng của nàng sao có thể nói với nàng ta.

Cho nên nàng chỉ trả lời qua loa lấy lệ, Mạnh tần thấy hỏi không được gì cũng cho qua.

Cuộc sống ngày ngày trải qua, trong hậu cung hiếm khi được bình yên. Tuy rằng khi Cảnh Diễm dính sát lấy lòng, Luyện Nguyệt Sênh thỉnh thoảng vẫn đẩy hắn ra, vài ba ngày lại ầm ĩ một trận. Nàng cũng không nhắc lại chuyện ngày đó, dù sao cũng do bản thân nàng không đúng, tới bây giờ nàng cũng không nghĩ mình lại ghen tuông. Đây không phải là việc nên làm của một thê tử, một Hoàng Hậu. Có lúc nàng suy nghĩ có lẽ A Sử Na Yến nói đúng, nàng thật không thích hợp với ngôi Hoàng Hậu.

Thời gian trôi qua, đã đến ngày thành thân của Yên La và Phan Lạc.

Nàng bị Cảnh Diễm dẫn ra khỏi hoàng cung.

Hôm nay đã là tháng mười một, cuối thu đầu đông, thời tiết bên ngoài cũng từ từ lạnh hơn.

Hai người này được Thánh thượng ban hôn, cả hai còn là ám vệ của Hoàng Đế, nên khi tin tức này vừa truyền ra, mọi người đều chú ý. Yên La còn được Ninh Quốc Công thu làm nghĩa nữ, thân phận địa vị cũng khác nhau rất lớn. Cho nên tiệc mừng ngày hôm nay, nhiều đại thần trong triều đều xuất hiện, một số là bởi vì Hoàng Đế mà đến, còn một số là vì Ninh Quốc Công.

Cảnh Diễm cùng Luyện Nguyệt Sênh lần này là cải trang xuất cung, không làm kinh động bất luận kẻ nào, ở Ninh Quốc Công phủ gặp gỡ mọi người, sau đó Cảnh Diễm liền mang theo Luyện Nguyệt Sênh rời đi.

Bởi vì lần trước xuất cung Luyện Nguyệt Sênh hấp dẫn ánh mắt quá nhiều người, lần này Cảnh Diễm rút kinh nghiệm để nàng thay trang phục bình thường. Nhưng không ngờ tới nàng mặc một thân trang phục đơn giản vẫn rất bắt mắt.

Luyện Nguyệt Sênh mặc một thân áo váy ngắn màu vàng nhạt, tóc đen vấn nhẹ, cây trâm bạch ngọc cắm nghiêng trên búi tóc, trang sức đều là các món thông thường. Trang phục toàn thân nhìn như khiêm tốn, trên thực tế vô cùng chói mắt. Cảnh Diễm mới nhìn thấy thì đã không dời mắt được rồi.

Y phục của cô nương nhà dân mặc trên người nàng thành y phục của tiểu thư phú quý, rực rỡ động lòng người.

Cảnh Diễm cũng thấy bất đắc dĩ vì hiệu quả không như mong muốn nhưng đồng thời trong lòng cũng đầy sự kiêu ngạo, nữ nhân của hắn, quả thật bất phàm!

Trên Vong Tiên Lâu, Luyện Nguyệt Sênh kéo tay Mục Cẩm, hướng về phía Cảnh Diễm cùng Mục Thành nói: "Chúng ta có lời cần nói, hai người có thể rời đi một lát không?"

Cảnh Diễm ngẩn ra rồi chợt nói: "Đúng lúc trẫm cũng có chuyện tìm Mục Thành, các nàng cứ từ từ tán gẫu." Hắn lườm Mục Thành một cái: "Chúng ta đi trước."

Mục Thành liếc nhìn Mục Cẩm sau đó nối gót Cảnh Diễm rời đi.

Từ sau khi kết thúc vụ án hai nhà Mục Liễu, Cảnh Diễm từng đi tìm Mục Thành một lần, hai người qua lần nói chuyện đã giải tỏa được khúc mắc về sự tình xảy ra trước đó.

Cho nên lần này xuất cung, Cảnh Diễm mang theo Luyện Nguyệt Sênh tới Vong Tiên Lâu.

Khi mọi người đã rời đi, Luyện Nguyệt Sênh mới lôi kéo Mục Cẩm vào trong phòng, đóng cửa sổ lại, bộ dáng thận trọng, Mục Cẩm nhìn tò mò, liền hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

"A Cẩm, ta có chuyện này hỏi ngươi." Vẻ mặt nàng nghiêm túc trong rất nặng nề.

Mục Cẩm cũng cảm thấy nghiêm trọng: "Chuyện gì mà ngươi lại thần bí như vậy chứ."

"Ta muốn hỏi…” Nàng dừng lại, cau mày, nói quanh co: "Nếu… Ta nói là nếu như sư phụ ngươi quả thật rất ưa thích ngươi, nhưng mà hắn không thể bảo đảm với ngươi về chuyện sau này." Nàng cảm thấy cách nói này không đúng nên lại đổi cách nói: "Không phải, là giả như… Ngươi là con gái kẻ thù của sư phụ ngươi, sư phụ ngươi cũng biết, nhưng mà hắn thật sự thích ngươi, nhưng mà… Nhưng sau này hắn lại không thể không giết ngươi... Không phải giết, mà là ngươi bị vứt bỏ! Hắn từ bỏ ngươi!"

"Ngươi cũng biết ẩn tình trong đó, ngươi sẽ làm sao để đối mặt với sư phụ nếu như ngươi cũng thích hắn?" Luyện Nguyệt Sênh phiền muộn, nhìn Mục Cẩm.

Mục Cẩm ngẩn người, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nói: "Hắn yêu thích ta là thật, muốn vứt bỏ ta cũng là thật…" Nhìn Luyện Nguyệt Sênh liên tục gật đầu, Mục Cẩm cau mày trầm ngâm: "Ta cho rằng, nếu như hắn thật sự yêu thích ta thì sẽ không vứt bỏ ta…"

Luyện Nguyệt Sênh nhíu chặt ấn đường, chỉ thấy Mục Cẩm khẽ cười: "Ta biết đại khái ý của ngươi là gì. Ví dụ của ngươi chính là về chuyện giữa ngươi và bệ hạ."

Luyện Nguyệt Sênh ngớ ra, từ chối cho ý kiến, cúi đầu khẽ thở dài.

Mục Cẩm đi vòng qua bàn tới bên cạnh nàng, hơi khom người, nói: "Nếu chuyện của ta như lời của ngươi, ta cũng sẽ không nghĩ nhiều như vậy. Ta sẽ dùng thời gian nghĩ những chuyện phiền lòng để ở bên hắn, hưởng thụ tất cả những thứ hắn làm vì ta. Chứ không phải vừa nói chuyện yêu đương với hắn, còn phải vừa ưu tư hắn sẽ đối với ta và người nhà của ta như thế nào. 

"Mặc dù có chút ích kỷ, nhưng mà ta tin tưởng…. Nếu như nam nhân kia thật lòng yêu ngươi, hắn cũng sẽ không làm ra chuyện gì để cho ngươi đau lòng." Mục Cẩm đứng thẳng lên, dạo bước đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra: "Ngươi đừng thấy ta cả ngày mang bộ dáng hài tử ngu ngốc, thật ra thì trong lòng ta sáng tỏ hơn ai khác." Dứt lời, nàng ngoái đầu lại nhìn Luyện Nguyệt Sênh: "Hoàng Đế không phải hôn quân, ngươi nên tin tưởng hắn."
Bình Luận (0)
Comment