Trung Đội Trưởng Là Crush Của Tôi

Chương 29

Cảm nhận được chuyển động nhẹ nhàng trên giường mình, cơ thể cũng từ từ không còn bị cơ thể của đối phương bao lấy, Quốc Cường mở mắt ra, nhăn mày nhìn cái bóng đen đang trèo qua khỏi cơ thể của mình, bước xuống đất, di chuyển sang giường bên cạnh. Âm thanh tạo ra vô cùng nhỏ, đến mức dường như vô thanh. Quốc Cường đưa tay nắm được vạt áo của Cao Cường, âm lượng thì thầm vừa đủ hai người nghe: "Sao thế?"

Cao Cường cảm thấy Quốc Cường nói nhỏ như vậy vẫn chưa gọi là an toàn, cố gắng nói thật nhỏ hơn nữa, thều thào: "Bị phát hiện ngủ cùng nhau sẽ rất bối rối, cho nên tranh thủ mọi người sắp thức tớ sang giường khác nằm."

Quốc Cường đối với việc đột nhiên không còn có cái gối ôm làm bằng người để ôm nữa có chút khó chịu, nhưng mà hắn vẫn là nhịn được, hỏi: "Cảm thấy thế nào rồi?"

Câu hỏi này khiến cho Cao Cường cảm thấy ngượng ngùng, mặt lại đỏ lên. Cậu cảm ơn bóng tối, không để cho hắn phát hiện sự kì quái trên khuôn mặt của mình, nếu không cậu chỉ có nước đào tẩu trốn thôi.

"Thế nào?" Quốc Cường hỏi lần nữa.

Cao Cường đang tất bật sắp xếp lại các từ đang xáo trộn trong đầu, gấp gáp đưa ra một câu trả lời lũng cũng: "Ờ, thì, chuyện đó, lạ, cảm giác lạ, rất thích." Nói xong, ngay cả cậu cũng cảm thấy không hài lòng với cái đáp án này, muốn thu hồi ngay.

Bóng tối cũng che mất nụ cười của Quốc Cường, hắn nói: "Ừ, tôi biết rồi. Nhưng tôi hỏi là cậu cảm thấy đỡ bệnh hơn chưa."

Cao Cường giờ phút này thực sự muốn đi khỏi đây, càng xa càng tốt, bởi vì cậu quá xấu hổ. Bản thân lại nhầm lẫn tệ hại như vậy. Nhắc tới mới nhớ, cổ họng cậu cũng đã không còn đau, đầu cũng không còn nặng nữa. Cơ thể đã hồi phục lại năng lượng vốn có! Cậu cảm thấy phấn khởi, vui vẻ đưa hai tay lên trên cao, định vươn vai một cái thì đèn phòng bật sáng lên. Một người đứng ở cửa bật đèn, nhìn hắn liền có thể đoán được mới đi đánh răng trở lại. Cao Cường cảm thấy hú hồn, cũng may là mình đã kịp chuẩn bị, nếu không một khi cả hai nằm cùng nhau bị phơi bày dưới ánh đèn, không phải là cậu chỉ còn cách lên núi ở ẩn hay sao?

Cao Cường nhìn thấy Quốc Cường ngồi dậy mới để ý thấy, ngay cả khi mới thức, đầu tóc rối bù, mặt mày còn chưa tỉnh táo hẳn, hắn vẫn đẹp trai đến như vậy. Đúng là, một khi đã đẹp thì dù ở hoàn cảnh nào cũng vẫn sẽ đẹp. Ngay khi cậu còn đang suy nghĩ, một cái cốc đầu giáng lên đầu cậu: "Xếp chăn."

Ở đây là lãnh thổ của hắn nên cậu cũng không muốn manh động, cậu cắn răng nhẫn nhịn đi tới xếp lại tấm chăn gọn gàng: "Xong rồi!!" Cậu quay sang báo cáo kết quả với Quốc Cường liền nhìn thấy một cảnh trước mắt. Quốc Cường đang từ từ cởi chiếc quần ngắn ra.

Quốc Cường lập tức quay sang chỗ khác, mắng: "Cậu làm gì ở trước mặt tôi vậy hả?"

"Thay quần dài." Quốc Cường đơn giản nói.

"Vậy mau thay nhanh lên đi." Vẫn còn quay sang chỗ khác. Đầu của cậu không ngừng phát lại hình ảnh khi nãy. Cậu vò đầu bứt tóc, hận muốn xóa đi sự đen tối đang lên ngôi.

Quốc Cường nói: "Xong rồi."

Cao Cường nghe hai từ này giống như hiệu lệnh liền an tâm quay sang nhìn Quốc Cường muốn giáo huấn hắn thế nào là nết na phép tắc. Kết quả, kế tiếp, cậu há hốc mồm nhìn phần dưới của Quốc Cường chỉ được che chắn lại bởi chiếc quần lót màu đen hình tam giác, sau đó lại nhìn thấy nụ cười không thể gian tà hơn của hắn, cậu biết mình đã rõ ràng bị lừa như thế, không giấu nổi cơn tức ném chiếc gối mới vừa xếp gọn gàng tới người Quốc Cường. Hắn nhanh tay chụp lại được.

Cậu để lại ánh mắt khinh bỉ rồi đi về phía cửa. Quốc Cường hỏi: "Cậu đi đâu thế?"

Giọng điệu của cậu trở nên chanh chua, không thèm nhìn đối phương: "Còn đi đâu được nữa chứ! Về phòng chuẩn bị đây, tí nữa tớ qua, chúng ta cùng đi tập thể dục." Nói xong cũng là lúc ra khỏi cửa.

"Này này."

"Gì nữa?" Cậu nén chân lại.

"Sao mặt cậu đỏ bừng thế?"

Cao Cường quay lại, làm tư thế dọa móc mắt Quốc Cường, rồi không nói gì liền rời đi. Ở đây thêm một giây là thêm một giây đầu óc cậu đen tối. Cậu thầm nghĩ, hắn trông bộ dạng như thế quyến rũ quá. Liền sau đó những suy nghĩ xa hơn kéo đến, cậu không ngừng lắc đầu trấn tỉnh mình phải thật trong sáng. Người đi ngang thấy cậu còn tưởng người điên.
Bình Luận (0)
Comment