Trứng Gà Đường Đỏ

Chương 35

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lương Bạch Ngọc ở nhà Triệu Văn Kiêu không tới ba ngày là về nhà của mình.

Chân trước Triệu Văn Kiêu vừa rời khỏi là chân sau Dương Minh đã xuất hiện ở bên cạnh Lương Bạch Ngọc, bên ngoài miệng cậu đã kết vảy, trong mắt đầy tia máu, giọng điệu u oán, "Cứ tưởng anh cắm rễ ở nhà anh ta luôn chứ."

"Nói gì đấy, đâu phải anh không có nhà." Lương Bạch Ngọc muốn tìm cọng thun nhỏ để buộc tóc nhưng lại không thấy đâu, đành phải vén mái tóc mềm mại ra sau vai.

"Hừ, họ Triệu không cho tôi gặp anh, thứ hèn hạ vô liêm sỉ." Dương Minh nhìn Lương Bạch Ngọc từ trên xuống dưới mấy lần, "Anh ta có khi dễ anh không đó?"

"Lương Bạch Ngọc dở khóc dở cười: "Em trai à, lại suy nghĩ lung tung nữa phải không?"

Dương Minh muốn véo Lương Bạch Ngọc nhưng lúc sắp chạm tới thì quẹo cua, tự véo mình. Cậu rất hối hận khi lỡ làm tay anh bị bầm vào cái hôm ở trong rừng.

Đồ vật quá mức tốt đẹp sẽ khiến cho nhiều người nảy sinh ý muốn làm hỏng. Ngược lại, cũng có rất nhiều người sinh ra mong muốn bảo vệ nó.

.

"Tôi nói với anh nè, họ Triệu không phải là thứ tốt lành gì đâu, trong sách có một hình dung là ngụy quân tử, anh ta là cái loại đó đó." Dương Minh nói xấu, "Trước mặt người ta thì thân thiện hào phóng, sau lưng lại lấy dao đâm lén."

Lương Bạch Ngọc sờ đầu cậu: "Đọc sách nhiều, thông minh hơn rồi nha."

Dương Minh: "..."

Ông đây là Omega mạnh nhất chu vi trăm dặm, ai đi ngang cũng sợ hãi độ dũng mãnh của ông, thông minh là cái quỷ gì cơ.

Dương Minh thấy Lương Bạch Ngọc lau di ảnh, cậu len lén liếc qua mấy lần, biểu cảm khó chịu lộ ra rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Loại hình trắng đen này luôn có sức ảnh hưởng lớn đối với cậu. Mặc dù cậu không muốn thừa nhận là cậu sợ ma, nổi sợ đó hệt như một chiếc bóng.

Kiểu, người nhà nào đó qua đời thì thi thể sẽ ở gian nhà chính của con trai một đêm, được mặc áo liệm và nằm trên một tấm ván.

Hồi lúc ông bà nội cậu qua đời, bác cả nói rằng bác gái ầm ĩ, sống chết một hai không muốn đưa thi thể vào cửa,cha của cậu cảm thấy chuyện này không nên làm ồn ào quá, lỡ đâu cúng tuần ông cụ về lại thấy khổ tâm. Vì thế nên ông bà nội được đặt ở nhà cậu.

Tới bây giờ, dù đã qua thật lâu nhưng mỗi khi cậu bước vào gian nhà chính vẫn cảm thấy lạnh sống lưng. Nửa đêm thì khỏi phải nói, căn bản là cậu không dám nhìn vô chỗ hồi đó đặt thi thể, cậu rất sợ thấy hồn của ông bà nội.

Dương Minh rùng mình, dời ánh mắt đi, "Họ Triệu có mời bác sĩ Hoàng đến khám cho anh không vậy?"

"Anh đâu có bị cảm lạnh, không cần tới bác sĩ Hoàng." Lương Bạch Ngọc đặt hai tấm di ảnh chỉnh tề xuống, dời lư hương lên trước mặt, lau que diêm và thắp hương.

Dương Minh trừng mắt sau gáy anh: "Vậy sao nằm ở đó lâu quá vậy?"

"Là vì lúc ở mương bị đuối sức nên yếu ớt, ngủ đủ giấc là khỏe rồi." Lương Bạch Ngọc vừa dứt câu là ngáp, giọng điệu cũng kéo dài.

Dương Minh bán tín bán nghi nhìn gò má Lương Bạch Ngọc chăm chú, phát hiện khí sắc của anh cũng không tệ lắm, mắt thường cũng thấy được anh đang buồn ngủ, lông mày thanh tú nhíu một cái: "Sao anh giống rắn quá vậy hả, cũng ngủ đông đồ ha!"

"Chính xác." Lương Bạch Ngọc lười biếng cười một cái, anh xách cái ghế trẻ nhỏ lên đi ra dưới hiên nhà ở ngoài gian nhà chính, ngồi nghe gà gáy, nhìn gió thổi lá bay.

Dương Minh nhìn qua di ảnh một cái, mí mắt giật giật, vội vàng chạy ra ngoài.

Ánh mắt trời mùa đông ghé xuống hôn lên người trên ghế tre. Rất dịu dàng.

Bước chân và tiếng thở dốc của Dương Minh cũng bất giác nhẹ đi, cậu khựng lại đôi chút rồi ngồi xổm xuống bên cạnh ghế tre, lẩm bẩm kể lể cái hôm ở mương đó, nói rằng mẹ cậu cho cậu một bạt tai xém chút nữa là cậu lên Tây Thiên luôn, còn nói cha cậu là đồ nhát hít, nghe theo lời mẹ cậu, hai người thi nhau cản cậu lại, chiến đấu với cậu như đang ở trên chiến trường sinh tử vậy.

Cậu nhóc mỗi lúc thấy xấu hổ khi biểu lộ tình cảm đều dùng cái miệng than phiền làm phương thức thể hiện ra nội tâm áy náy, vừa sợ hãi vừa vui mừng.

Lương Bạch Ngọc cười ra tiếng.

Dương Minh tức giận vỗ vào ghế tre: "Cười cái gì mà cười, anh có nghe tôi nói chuyện không đó?"

"Nghe mà." Đồng tử Lương Bạch Ngọc được ánh mặt trời bao bọc trong màu vàng ấm áp, trong suốt nhưng đẹp đẽ, đôi mắt và môi cũng cong cong, lúc trả lời Dương Minh không biết đã gửi linh hồn ở nơi tốt đẹp nào.

Dương Minh có ảo giác rằng người trước mắt sắp bị ánh nắng đốt cháy, cậu đứng lên một cái "soạt", chặn lại ánh sáng kia.

Lương Bạch Ngọc trong bóng tối cũng không nhấc mí mắt: "Em trai tránh ra đi, anh không có bị cháy nắng đâu."

"Tôi cũng không!" Dương Minh bị hành động ngu xuẩn của mình đả kích, cậu vỡ òa ra, lộn hết cả ruột lên.

"Được rồi được rồi." Lương Bạch Ngọc nhắm mắt cười, "Tùy cậu."

Mặt Dương Minh đỏ bừng, hai tay nắm hai bên ghế tre, khom lưng nhìn người trên ghế: "Nhắc tới mới nhớ, anh bơi còn giỏi hơn tôi."

"Học." Mí mắt Lương Bạch Ngọc khẽ nhúc nhích, "Để nhận ra giá trị của bản thân, phát triển toàn diện, tinh thông mười tám loại võ nghệ." Âm lượng nửa câu sau rất nhỏ, giọng điệu kể chuyện như đang đùa giỡn, tựa như vừa ra khỏi miệng là bay đi ngay.

Dương Minh chỉ nghe nửa câu đầu: "Nếu đã biết bơi vậy sao anh không ra khỏi mương sớm chút?"

"Lúc mới vừa rơi xuống chân bị chuột rút, nhất thời không cử động được." Giọng nói Lương Bạch Ngọc gió thổi mây bay, "May là có cha mẹ anh phù hộ."

Dương Minh nhớ lại lúc khủng hoảng đó.

"À," Lương Bạch Ngọc nhớ tới chuyện này, "Thím Chu..."

Mặt mày Dương Minh biến sắc: "Đừng nhắc tới bả, bả đẩy anh xuống dưới xong mà còn vui vẻ vỗ tay, cmn ác độc! Đồ góa phụ lòng dạ đen tối!"

Lương Bạch Ngọc cau mày: "Đừng nói vậy, thím ấy cũng không cố ý đâu, cậu cần thiết gì phải so đo với người khờ."

Dương Minh: "..."

Sáng hôm nay cậu đang tưới cho cải dầu thì góa phụ kia đi ngang qua lảm nhảm khiến cậu run tay vung vãi cả gáo phân.

Kết quả cải dầu bị cậu làm cho hư một mảnh, còn cậu bị mẹ đánh mấy phát vô bắp chân.

Món nợ này Dương Minh tính trên đầu góa phụ kia, cậu vốn định thừa cơ hội kéo Lương Bạch Ngọc về phe mắng người phát tiết một trận cho đã, nào ngờ đối phương không hề để bụng chút nào.

"Quan Thế Âm chuyển thế cũng thua anh luôn, ông đi đây!" Dương Minh nói thế chứ không động đậy, cậu chờ được dỗ.

Mỗi khi ở gần Lương Bạch Ngọc là tật xấu này sẽ lộ ra. Là vì cậu muốn được hưởng quyền lợi riêng của mình.

.

Lương Bạch Ngọc mơ màng chìm vào giấc ngủ, chậm rãi nói: "Phải biết điểm dừng."

Dù không giải thích nhưng Dương Minh vẫn hiểu được, da mặt cậu nóng bừng, do dự nhếch miệng: "Bỏ."

"Hôm qua tôi lên núi tìm Trần Phong, chắc hắn gặp anh rồi." Dương Minh đột nhiên nói.

Lông mi Lương Bạch Ngọc khẽ run, cặp mắt mở ra: "Có à?"

"Họ Triệu cũng không cho hắn lên lầu gặp anh hả?" Dương Minh không dám tin, "Con bà nó, anh ta thật sự coi mình là cây hành (*) luôn kìa."

Dương Minh nhớ tới hai từ "động tình" lúc nói chuyện với chị hai, thở không ra hơi, cậu bắt lấy cánh tay Lương Bạch Ngọc, khuyên anh như đang khuyên tâm can bảo bối của mình đang muốn chạy trốn với tên khốn: "Anh còn nhớ tới chuyện thôn Phong (*) chứ, Alpha trung thành với pheromone là bản năng trời ban. không có pheromone thì không trung thành."

Biểu tình Lương Bạch Ngọc hơi kinh ngạc: "Sao cậu lại nghĩ anh cần thứ đó?"

Dương Minh nghẹt thở.

Dựa vào kinh nghiệm sống nghèo nàn, nhàm chán của mình, ngay cả Lương Bạch Ngọc cậu cũng không nhìn thấu, chứ đừng nói tới suy đoán chính xác tên họ Triệu kia có tình cảm gì với anh, nghĩ được vậy khiến cậu hơi thở cậu thoải mái không ít.

Dù sao thì đối với Dương Minh mà nói, Lương Bạch Ngọc có thể thả thính đùa giỡn với rất nhiều người, được nhiều người đem lòng thương nhớ nhưng mà anh cũng không được yêu ai hết. Bởi vì trong lòng Dương Minh, không có ai xứng đáng được Lương Bạch Ngọc yêu.

Ngay cả Trần Phong cũng không xứng.

.

Sau khi Dương Minh được khai thông sự chênh lệch trình độ thì Lương Bạch Ngọc cũng đã không còn trên ghế tre.

Nghe phòng bếp vang tiếng động, cậu đi vào, nhìn thấy Lương Bạch Ngọc đang mở một gói thuốc ra chuẩn bị đi nấu.

"Anh uống thuốc Bắc để chữa bệnh gì vậy?" Dương Minh xít lại gần.

"Bổ máu á." Lương Bạch Ngọc bỏ thuốc vào trong nồi lớn, động tác vừa thuần thục vừa phân tâm.

Dương Minh không tin lắm, cậu bất chợt nắm được ngón út tay phải của Lương Bạch Ngọc.

Hôm nay tuyết cũng sẽ rơi, Lương Bạch Ngọc cũng không mặc thêm quần áo, nhưng tay anh lại rất ấm áp. Không giống với cậu, lúc nào cậu cũng phải quấn thành cái bánh Chưng, tay lạnh như cục đá, đông sang còn rét hơn.

Dương Minh thể hàn chặc lưỡi: "Loại thể chất quái dị này của anh chắc không phải bẩm sinh đâu ha."

Nếu vừa sinh ra đã vậy thì người trong thôn cũng sẽ không nhìn chằm chằm Lương Bạch Ngọc rồi đếm quần áo trên người anh, sẽ không bàn tán về anh.

Lương Bạch Ngọc rút ngón tay út từ bàn tay nhỏ nhắn ra: "Lại chuyện này nữa, cậu hâm mộ tới vậy sao? Cậu nghĩ rằng sợ nóng tốt lắm à?"

"Tùy mùa, mùa đông tốt, mùa hè thì không." Dương Minh đánh giá khách quan.

"Mùa hè à..." Lương Bạch Ngọc lười biếng kéo dài giọng, "Mùa hè ở trong thôn như thế nào?"

Dương Minh nhìn qua: "Đúng thật là khi rời khỏi thôn xong anh chả nhớ gì hết, ai mà không biết thì cứ tưởng anh chưa từng sống ở đây á."

"Hè tới thì nóng thôi." Dương Minh vừa nói vừa nhìn Lương Bạch Ngọc hứng nước vào trong nồi, "Muỗi đốt liên tục, tối nào cũng bị cúp điện, chiếu nằm thì ẩm ướt nhớp nháp, còn rơm lót ở dưới thì cứ như là bị đốt."

"Mặc quần áo hay không cũng nóng nực muốn chết, đi dưới tán cây hóng mát thì coi chừng cứt chim rơi xuống đầu anh á."

"À đúng rồi, còn có rết vô nhà nữa, trong phòng chỗ nào cũng có dấu của nó, đập chết thì mùi thối um trời."

"..."

Dương Minh lải nhải nửa ngày, tổng kết bằng một câu không ưa gì: "Xuân hạ thu đông gì ở đây cũng chả tốt lành."

Lương Bạch Ngọc đi tới bếp lò: "Nếu muốn rời khỏi đây thì phải chăm học."

Dương Minh trừng mắt: "Ai nói tôi muốn đi?"

"Cậu có ước mơ nào không?"

Dương Minh thốt lên: "Có nhà lầu, xe sang, tiền xài không hết."

"Vậy thì cũng phải rời khỏi đây." Lương Bạch Ngọc vứt que diêm bị gãy đi, lấy cây khác thử lại lần nữa, vách tường dính đầy tro làm nổi bật làn da trắng sáng của anh, có cảm giác khiến người ta thương tiếc.

"Để tôi, để tôi!" Dương Minh không nhìn nổi nữa, tự mình ngồi trước cái ghế nhỏ trước lò, lửa chập choạng nổi lên.

.

Mỗi ngày Triệu Văn Kiêu mang này mang nọ chạy tới nhà Lương Bạch Ngọc không biết là bao nhiêu lần, mấy thứ tốt đều đưa cho anh hết. Còn Trần Phong thì chưa một lần ghé qua.

Lương Bạch Ngọc cũng không đi đâu hết, làm tổ ở nhà.

Mười ba tháng chạp, Dương Minh tới nói: "Nhà tôi làm bánh Niên Cao, anh muốn ăn không?"

"Muốn chứ." Lương Bạch Ngọc dường như không nhận ra khuôn mặt cáu kỉnh của cậu khi bị gia đình ép hỏi, "Bán thế nào?"

Dương Minh không trực tiếp báo giá mẹ cậu đưa ra, cậu thấy rất mất thể diện. Mẹ cậu không cho cậu tới gần Lương Bạch Ngọc, thế mà lại muốn kiếm tiền từ trong túi anh cơ đấy!

"Nói đi mà." Lương Bạch Ngọc cầm kim, vũng về đâm trên áo sơ mi.

Dương Minh lấy áo sơ mi với kim trong tay anh, nhanh chóng may lại nút áo, ngoài miệng thì tỏ vẻ ung dung: "Sao lúc về anh cứ mua đồ ở nhà tôi vậy, nhà nào cũng có mà?"

"Bởi vì cậu là người đầu tiên tới nhà của anh đó." Lương Bạch Ngọc nhấp một hớp nước lạnh.

Tay Dương Minh run lên, bị kim đâm vào ngón tay.

Cậu từng đoán nguyên nhân Lương Bạch Ngọc chọn nhà cậu để mua đồ, nhưng không ngờ là lý do này. Khi đó cậu vừa tò mò vừa khinh bỉ tên Beta đê tiện này, nói ra không ít lời vô cùng chói tai.

Lương Bạch Ngọc nhìn cậu nhóc cầm kim đang sững sờ: "Chỉ có Niên Cao thôi à? Bình thường ở nhà cậu ăn Tết có gì thì nói cho anh biết với, anh mua hết."

Dương Minh rũ mắt: "Anh chỉ có một mình thì chúc mừng năm mới gì cơ?"

Lương Bạch Ngọc chống cằm, mặt hướng về ánh nắng chiều đang nằm khắp nơi trên sân, cười nói: "Một mình cũng phải ăn Tết chứ."

.

Mấy ngày sau, tuyết rơi rất nhiều. Rơi liên tục từ sáng tới chiều tối, nhà trắng, đường mòn trắng. núi cũng trắng xóa.

Tuyết đọng trên núi càng lúc càng dày, dưới chân tuyết đã sắp tới đầu gối, số lần Trần Phong đi tuần tra cũng không thể không giảm bớt, phạm vi kiểm tra cũng được thu hẹp lại rất nhiều. Hắn ngồi bên chậu than trong nhà, tay cầm gậy khảy mấy cây củi, trong lòng cứ lởn vởn nổi bất an, hắn rất muốn đi gặp người ấy để đảm bảo đối phương không có chuyện gì.

Trần Phú Quý hiếm khi thấy con trai mất hồn mất vía.

Buổi chiều hai mươi tháng chạp, Trần Phong đưa tay vào trong chậu lửa.

Trần Phú Quý nằm trên giường phản ứng khá nhanh, kịp thời hô to ngăn cản con trai, nhưng hắn vẫn bị bỏng mất một mảng da.

Trần Phong không băng bàn tay bị bỏng lại, thay vào đó hắn lấy thuốc tự chế, ở đâu đau thì thoa lên đó một lớp, mùi rất nồng. Hắn nên làm gì thì đã làm hết, dường như chẳng hề biết đau vậy.

Trần Phú Quý nhìn con trai đã gầy đi một vòng: "Tuyết này chôn luôn hồn của mày rồi phải không?"

Trần Phong trầm mặc quét sân.

"Cút nhanh đi!" Trần Phú Quý đập radio trên đầu giường, "Xuống núi mua thuốc cho tao!"

.

Trần Phong xuống núi, hắn chỉ khoác áo mưa chứ quên mang ủng cao su, chỉ mang một đôi giày thể thao bình thường, lúc tới chân núi thì giày và vớ đã ướt nhẹp, ống quần lê vào trong tuyết, mỗi bước đều rất khó đi.

Bỗng trước mặt hắn vang lên tiếng lộp bộp.

Có một bóng người nhỏ nhắn trong màn tuyết trắng xóa, là Thái Tiểu Tịnh, nhóc trở về từ nhà của bạn cùng lớp, bài tập vẫn chưa làm xong, vội vàng gom sách vở lại chạy về nhà, té lên té xuống mấy lần, dù cũng hư mất nên cả người nhóc từ trên xuống dưới đều là tuyết.

Lúc Thái Tiểu Tịnh thấy Trần Phong, nhóc ngẩng người chút rồi kêu hắn, vừa há miệng đã ăn một ngụm tuyết, nói chuyện đứt quãng: "Chú, không xong, nhà.. nhà của anh trai... bị..."

Trần Phong vội vàng bước tới.

Thái Tiểu Tịnh xách theo chiếc cặp nặng nề, hít thở từng hơi, vô cùng hoảng loạn: "Sập! Bị tuyết làm sập rồi!"

.

Trong thôn chỉ có nhà của Lương Bạch Ngọc là nhà đất, bây giờ đã sập.

Trận tuyết này khá lớn nên không mấy ai ra ngoài hóng chuyện, hầu hết toàn là nhìn qua từ cửa sổ nhà mình.

Lương Bạch Ngọc ngồi trong tuyết, ngửa cổ ra sau ngẩng đầu lên nhìn ngôi nhà bị tuyết làm sập, anh bình thản nhìn, trong mắt không có vẻ thương tâm khổ sở, trống rỗng cũng không có, tuyết bám lên lông mi anh, theo từng cái chớp mắt của anh mà trượt xuống, rồi lại tiếp tục bám lên.

Cả người Trần Phong nóng hầm hập đổ mồ hôi cùng với nhịp tim đập dồn dập chạy tới đứng trước mặt anh.

"Đi lên núi với tôi đi." Trần Phong nửa ngồi xổm xuống, giơ tay nhẹ nhàng phủi tuyết trên người chàng trai.

Lương Bạch Ngọc gục đầu xuống, giọng nói nhỏ xíu: "Tôi rất mong tuyết tới, nó vừa tơi, tôi cũng không còn nhà."

"Sang năm tôi xây giúp cậu." Trần Phong khàn giọng nói.

Một giây tiếp theo, bên trái truyền tới tiếng kêu hổn hển của Triệu Văn Kiêu: "Bạch Ngọc, hai con gà em nuôi anh tìm được rồi, vẫn còn sống."

Chiếc cầm thanh tú của Lương Bạch Ngọc hếch về phía y, môi khẽ động: "Ò... vậy thì tốt..."

"Bạch Ngọc, đi với anh đi." Triệu Văn Kiêu bước tới, cây dù che lên đỉnh đầu Lương Bạch Ngọc, tay khác kéo anh, "Em muốn lấy gì ở trong nhà thì nói anh, khi nào tuyết ngừng rơi thì anh đào ra cho em."

Lương Bạch Ngọc bị y kéo đi cũng không chống cự.

Tay áo bị nắm lấy.

Lương Bạch Ngọc vẫn không dừng bước, người nắm tay áo anh sợ anh ngã nên đành buông lỏng tay ra, anh đi ngang qua đối phương, thầm nói: "Bồ Tát, sắp hết năm rồi, đừng xuống núi tìm tôi nữa."

Tuyết bay tán loạn, Trần Phong lẻ loi đứng tại chỗ.

Hắn cúi đầu, nhìn dấu chân chàng trai rời đi với người khác, thân thể nhễ nhại mồ hôi lạnh như băng, tuyết thổi vào tim hắn.

— — — — — —

Chú thích:

1. Cây hành 棵葱 (slang): 哪棵葱 (na ke cong) word-by-word là Cây hành nào có nghĩa là Cưng tưởng cưng quan trọng lắm nhưng thực chất là không đâu nhé. Vì hành lá là một gia vị cần thiết trong bữa ăn của người Trung á.

2. Thôn Phong: Là câu chuyện Dương Minh kể về cặp đôi Alpha-Beta ở thôn kế bên, Alpha nɠɵạı ŧìиɦ vì pheromone, Beta tự tử. (Ở chương 4)

3. Niên Cao: Là loại bánh được làm từ bột gạo nếp, bột mì, muối, nước và đường. Màu của đường tạo nên màu của bánh (trắng hoặc nâu). Cái tên Niên Cao (nian gao - 粘糕) đồng âm với từ "một năm mới cao - 年高 ", nghĩa là một năm mới ngày càng tốt đẹp, ngày càng phát triển. (theo gaolut.vn)(ĐM/EDIT) Trứng Gà Đường Đỏ - Tây Tây Đặc (On-Going) - Chương 35. Đừng tới nữa

Bình Luận (0)
Comment