Trung Niên Xuyên Không Ký

Chương 85




Green gỡ các trang bị công tác lỉnh kỉnh trên người và trên đầu xuống, vắn lại tóc, cởi áo thụng phẫu thuật ra.


Khi Green hoàn thành việc chỉnh lại ngoại hình, mắt Yue sáng hẳn lên.


Cô bé không có nét đẹp cuốn hút quyến rũ như hoa khôi, nhưng ngũ quan xinh xắn và có nét tinh nghịch, dễ nhìn. Mắt cô bé màu nâu, to tròn, sống động. Lông mày hơi nhạt, mũi nhỏ, nhưng có đôi môi mọng và đỏ tươi (không biết có trang điểm tỗ vẽ gì không?). Khuôn mặt Green hơi bầu bầu, nhưng lại có nét tinh quái chứ không phải kiểu hiền từ thụ động, nhất là với đô mắt sáng và to.


Thân hình Green cũng thuộc loại thon thả, ngực không quá lớn nhưng có vẻ săn chắc vừa tay ^^, eo thon nhỏ, chân không dài nhưng đùi cũng thon, mông mẩy, nói chung là ngoại trừ chiều cao mọi thứ đều ổn, chính là loại Yue thích. Da dẻ Green cũng thuộc loại trắng trẻo, nhưng không quá trắng như các quy cô tiểu thư đài các. Tổng thể thì cô bé dễ nhìn, khỏe khoắn, hoạt bát – theo đánh giá cả nhân của Yue. Ron thì không có bất cứ phản ứng gì. Dù sao crush của hắn là Lyly, và có lẽ ở Si và Sala hiếm có ai có nhan sắc bì lại cô nàng này.


Yue và Ron không yêu cầu nhưng xuất phát từ lịch sự Green cũng mang ra một bộ ly tách mời nước lọc cho bọn họ, rồi mới ngồi xuống bắt đầu câu chuyện.


Tỏ ra là một quý ông, Yue mở lời với một lời khen ngợi:


- Trước hết xin cảm ơn Green đã dành cho bọn mềnh cơ hội tiếp chuyện. Hơn nữa bọn mềnh vừa được chứng kiến bác sĩ cứu trị bệnh nhân, và nhờ thế được chứng kiến sự tân tâm và tay nghề của bác sĩ, bọn mềnh rất vinh hạnh!


- Cảm ơn hai anh quá khen, Green chỉ làm chức trách của mình thôi ạ.


- Nói thật, một bác sĩ lại còn xinh xắn như Green phải nói là quá hiếm gặp, điều đó là quyết tâm của mềnh càng tăng lên gấp bội! Green chính là người lý tưởng mà bọn mềnh cần!


- Xin lỗi, ý của hai anh là...?


- À, trước hết xin tự giới thiệu, mềnh là Yue „Rance", còn đây là Ron Rance. Bọn mềnh là bạn, đồng thời là thành viên của nhóm Rance, một nhóm lính đánh thuê mới thành lập. Bọn mềnh đến từ đế quốc SI, cụ thể là từ học viện tổng hợp thủ đô Tan. Mềnh mười lăm tuổi, Ron mười sáu tuổi, và là đoàn trưởng của Rance. Mềnh là đoàn phó.


- Vâng chào hai anh, Green rất hân hạnh!


- Hôm nay bọn mềnh đến xin gặp bác sĩ Green, không có gì khác ngoài mục đích muốn gửi lời mời Green gia nhập nhóm Rance của bọn mềnh! Green là một mẫu thành viên lý tưởng mà bọn mềnh tuyệt đối cần!


Green nghe vậy thì cười tươi, làm Yue hơi cảm thấy xao xuyến. Cô bé cười lên rất duyên, đúng gu của Yue! Chỉ nghe Green trả lời:


- Vâng em rất vui vì đánh giá cao của các anh cũng như lời mời. Nhưng có vẻ nó đến quá đột nhiên làm em không biết phải nói sao. Hơn nữa các anh chắc cũng có tìm hiểu sơ qua gia cảnh nhà em. Có vẻ như em không ở hoàn cảnh thích hợp để đi làm lính đánh thuê ạ.


Yue mỉm cười, nhìn vào mắt Green. Cô bé cũng yên lặng nhìn hắn, chờ đợi Yue nói chuyện.


- Đúng vậy tiểu thư Green Tea, bọn mềnh đã tìm hiểu kỹ càng, trước khi đi đến kết luận rằng tiểu thư Green chính là thành viên mà nhóm Rance cần! Gia tộc Tea là một thế gia rất giàu có với truyền thống buôn bán hàng xa xỉ và nguyên liệu quý, với quy mô trong lĩnh vực kinh doanh của mình thuộc hàng đứng đầu của Sala. Tiểu thư Green lại là thiên tài kiệt xuất của gia tộc, từ nhỏ đã cực kỳ thông minh lanh lợi với trí nhớ siêu đẳng, là ngôi sao sáng và nổi tiếng khắp Sala, là trọng điểm bồi dưỡng của gia tộc Tea!


Green cười cam chịu:


- Vâng, cảm ơn hai anh quá khen. Cũng vì tình huống như thế, việc em tham gia một hội nhóm lính đánh thuê có vẻ hơi viển vông ạ.


Yue lắc đầu:


- Nhưng bọn mềnh cũng được nghe một số tin đồn của các sinh viên Học Viện Ma Pháp, rằng là tiểu thư Green cực kỳ đam mê những câu chuyện phiêu lưu mạo hiểm, ham thích hiểu biết những điều mới là tân kỳ, có một trái tim nóng bỏng muốn khám phá cái mới. Mềnh xin phép hỏi tiểu thư Green, những tin đồn đó là thật chăng? Hay chỉ là thêu dệt?


Green, ngưng nét cười, nhìn thẳng vào mắt Yue và trả lời:


- Thú thực với các anh, những tin đồn đó là xác thực ạ. Quả thực em rất có hứng thú tìm hiểu những điều mới lạ trong cuộc sống. Thậm chí có hơi lãng mạng theo kiểu mơ mộng về những chuến mạo hiểm.


Yue nghe đến đây thì nhìn qua Ron, cả hai gật đầu nhẹ với nhau, rồi Yue quay lại với Green, mỉm cười tự tin:


- Thật tuyệt vời thưa tiểu thư Green! Đây là điều bọn mềnh muốn xác nhận nhất! Không giấu gì tiểu thư, tiêu chí quan trọng nhất của bọn mềnh khi tìm thành viên mới cho nhóm Rance, là người đó phải có một niềm đam mê muốn chinh phục và hiểu biết những điều kỳ thú, một trái tim nóng bỏng muốn khám phá thế giới! Đó là trái tim của một nhà thám hiểm! Của những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết và dũng cảm! Của những thanh niên sẵn sàng dấn thân vào những điều không biết, vượt qua khó khăn để đến với những tri thức mới lạ mà hiếm người có thể vươn tới! Đó là mục tiêu và hoài bão của nhóm Rance!


Green nghe vậy thì mắt cũng sáng lên, long lanh hơn, biểu cảm xúc động. Nhưng cô bé nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giọng thấp xuống.


- Vâng thưa hai anh, đó quả là điều Green cũng mong muốn hướng tới. Nhưng đó chỉ có thể là mơ mộng thôi ạ. Mỗi người sinh ra với hoàn cảnh khác nhau, và hoàn cảnh sống bó buộc sự tự do của họ, cản trở họ đến với đam mê của mình. Green dù có chút tài năng, nhưng điều đó có vẻ là không đủ để giúp em sống thực với những điều em mơ mộng. Sống thì phải thực tế một chút, để không lạc lối và rơi vào vực thẳm. Em rất thích đi mạo hiểm, nhưng gia tộc đặt rất nhiều hy vọng và đầu tư vào em, và năng lực cá nhân của em không cách nào điều hòa được mong muốn cá nhân và lợi ích của gia tộc. Em chỉ có thể gánh vác một thứ.


Yue nhìn Green một lúc, với ánh mắt trìu mến. Green cũng nhìn Yue, nhưng sau một thoáng cô bé hơi đỏ mặt, cúi xuống.


- Green, khi mạnh dạn bước chân vào bệnh xá và tìm gặp em, anh và Ron đã đặt cược vào một khả năng. Khả năng đó là, em thực sự có trái tim và mong ước hướng về một cuộc sống mạo hiểm, rong ruổi khắp nơi tìm kiếm những điều thú vị chưa biết, dấn thân vào những cuộc phieu lưu có pha lẫn nguy hiểm nhưng đích đến thì lại hoàn toàn là bí ẩn và không ai biết trước kết thúc là gì. Tuy nhiên em lại chưa bao giờ thực sự nếm thử cảm giác mạo hiểm đó ngoài thực tế, do đó em còn do dự, còn chưa đủ quyết tâm sống theo đam mê và nhiệt huyết của mình, chưa dám phá vỡ hoàn cảnh sống hiện tại và những lời khuyên răn ngăn cản của người thân. Anh xin phép được hỏi thẳng thắn, bọn anh đặt cược có đúng không?


Green nhìn nhìn Yue và Ron, ánh mắt phức tạp, vừa có sự do dự, vừa có sự hướng tới, vừa có một chút sợ hãi. Cô bé cắn cắn môi, hơi rụt rè, trước khi gật đầu thừa nhận:


- ...Vâng, quả thực trước nay em chưa từng có dịp thực sự đi mạo hiểm theo ham muốn cá nhân. Tất cả những mơ mộng phieu lưu của em đều xuất phát từ những câu chuyện phiêu lưu mạo hiểm trong tiểu thuyết. Nhưng ngoài họ hàng người thân của em nói rằng đó là những thứ vớ vẩn rác rưởi, ngay cả những người em quen biết và có kinh nghiệm đi mạo hiểm và làm lính đánh thuê, bọn họ đều xác nhận cuộc sống phiêu lưu kiểu lính đánh thuê rày đây mai đó đều không giống tí nào với tiểu thuyết. Chúng nó nhàm chán, tăm tối, bất an, trần trụi, vì đồng tiền, và chả có nhiều điều kỳ thú, chỉ đúng là có rất nhiều nguy hiểm và cám dỗ. Đại đa số lính đánh thuê đều đi phiêu lưu mạo hiểm để kiếm vài dồng bạc lẻ, một số rất ít có máu phiêu lưu nhưng kết cục đều không tốt. Thậm chí một vài người thực lực cao cường nhưng cũng vì pheieu lưu mạo hiểm đã phải táng thân nơi hoang dã, làm người thân và gia đình rơi vào cảnh khốn khó, tan vỡ. Cho nên mơ mộng thì em vẫn mơ mộng, nhưng em cho rằng chúng nó chỉ đẹp trong những trang sách, truyện. Thực sự thì trần trịu và đáng buồn. Còn không bằng em cứ sinh hoạt như hiện tại, và sau này leo lên làm gia chủ gia tộc, đắm mình trong tiền bạc và tranh đấu quyền lực. Ít nhất như vậy thì cuộc sống và tương lai của em còn được đảm bảo hơn. Cho dù là chính em, cũng không thấy được tương lai tươi đẹp nếu rong ruổi theo nghiệp đánh thuê, đi mạo hiểm với hai bàn tay trắng.


Yue gật gù theo những điều Green nói, mỏ trề ra, ra vẻ công nhận. Đợi Green nói xong, hắn nhìn cô bé, tiếp tục gật gù:


- Chính xác. Điều em nói đều đúng cả. Lính đánh thuê thực chất là một nghề bán mạng vì tiền. Có thể một số người khi còn trẻ dấn thân vào nó vì đam mê muốn phiêu lưu mạo hiểm, nhưng về sau vẫn rơi vào vòng xoáy cơm áo gạo tiền, coi nó như một nghề kiếm sống qua ngày. Và khi người ta đủ già để an ổn cuộc sống, nhìn laị quãng đời rong ruổi đánh thuê, bọn họ lại không có quá nhiều ký ức đẹp đẽ, và không khuyến nghị thế hệ sau theo đuổi con đường họ đã đi, nếu như lứa trẻ có điều kiện sống tốt đẹp và tương lai sáng lạn. Em có biết vì sao không?


Green mở to cặp mắt nâu, nhìn Yue, lắc đầu.


Yue nhoét miệng cười sáng lạn, chậm rãi nói từng chữ một câu trả lời:


- Vì bọn họ không có thực lực á!


Trước ánh mắt mở to khó hiểu của Green, Yue không câu giờ, bắt đầu giải thích:


- Đại đa số lính đánh thuê lựa chọn làm nhiệm vụ để theo đuổi tiền tài Green ạ. Bởi vi bọn họ làm lính đánh thuê với suy nghĩ rằng lính đánh thue là một nghề kiếm tiền. Khi bọn họ chọn nhiệm vụ theo cân nhắc tiền tài và khả năng rủi ro, thì tự bọn họ đã giới hạn cuộc sống của mình quan quẩn bởi lợi ích thấp kém và bối cảnh an toàn rồi. Mà nếu như vậy, bản thân nghề lính đánh thuê nó là một lựa chọn rất tồi để kiếm tiền một cách an toàn! Có một triệu lựa chọn tốt hơn với mục tiêu đó, và ví dụ với một cô bé có hoàn cảnh và năng lực tuyệt vời xuất chúng như em, có tới một tỉ lựa chọn tốt hơn! Em thử nghĩ xem, khi em là một lính đánh thuê nhưng em lại cân nhắc tìm và làm những nhiệm vụ có mức thưởng cao và độ nguy hiểm thấp, thế thì làm sao em đi được đến những nơi kỳ thú, gặp được những chuyện kỳ lạ, và tránh được những tệ nạn và thói xấu của con người trong xã hội, dính tới tiền bạc, quyền lợi và danh vọng? Làm sao em có thể vui được và cảm thấy nhiều điều kỳ thú đáng giá kỷ niệm với tư tưởng đó?


Yue uống một miếng nước, trước khi tiếp tục nói, trong sự lắng nghe nghiêm túc và có chút hưng phấn của Green:


- Còn những người ngay từ đầu giống như chúng ta, có đam mê và nhiệt huyết muốn phiêu lư, muốn mạo hiểm, thì còn bọn hẳn sẽ lao vào những phi vụ hiểm nguy, hoặc đi rất xa, và bọn họ thực sự được trải nghiệm cuộc sống phiêu lưu đầy hưng phấn... nhưng mà bọn họ không dủ năng lực! Cho nên đến một lúc nào đó, có thể rất sớm, có thể muộn hơn một chút, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, phải trả giá bởi mất mát to lớn, ví dụ như đồng bạn, ví dụ như người yêu, ví dụ như sức khỏe và tương lai, thậm chí mạng sống của mình! Và rồi sau đó cuộc đời bọn họ sang trang khác, trở nên u tối, dằn vặt, đau khổ, thiếu thốn. Và họ bị nêu ra làm những tấm gương cho các thanh nien ham thích mơ mộng, rằng đứa nào cứ bị lú bởi những tiểu thuyết phiêu lưu vớ vẩn mà đâm đầu vào kiếp phiêu lưu mạo hiểm, sẽ có kết cục đáng buồn như bọn họ! Green, em thấy anh nói có đúng không?


Green hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, và gật đầu thật mạnh, công nhận điều Yue nói.


- Và rồi, Green, em đã từng gặp những người thật mạnh mẽ, thật giỏi giang, lại thích đi phiêu lưu, và hỏi họ xem cuộc đời phiêu lưu của họ như thế nào, có nhiệt huyết, có kỳ thú không?


Green lắc đầu , giọng hưng phấn:


- Em chưa từng có may mắn được gặp và tiếp chuyện với những người đó. Anh Yue, anh đã từng gặp họ rồi sao, bọn họ kể cho anh những gì? Bọn họ có cảm thấy tự hào và hạnh phúc với lựa chọn của mình không anh? Bọ họ là những ai? Đã làm những gì, đã có những cuộc phiêu lưu như thé nào? Anh có thể kể cho em nghe không? Em rất thích nghe!

Bình Luận (0)
Comment