Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Chương 127

Al Lawson đứng thẳng người, lặng lẽ nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh trong suốt trước mặt.

Ở phía bên kia của tấm kính thủy tinh, là một quân nhân trẻ măng rõ ràng đã rơi vào trạng thái hôn mê, hai mắt nhắm nghiền, đầu nghiêng hẳn về một bên, được hai gã lính cao lớn nâng vào phòng thẩm vấn.

Anh bị đặt vào ghế trước bàn thẩm vấn bằng kim loại.

Gã lính đặt hai cánh tay anh lên hai thành ghế, nhấn nút, hai nửa còng trên thành ghế tự động xuất hiện, khớp lại với nhau, "cạch" một tiếng khóa tay anh lại.

Al khẽ run lên.

Rõ ràng thanh âm quá bé không thể nghe thấy, nhưng cứ quanh quẩn nặng nề mãi trong lòng.

Còng đôi tay, mà phảng phất như xiết nghẹt cả trái tim.

"Xin thứ lỗi, trên đường xảy ra chút sự cố, chỉ còn cách sử dụng vũ lực. Tuy nhiên bọn họ có biết chừng biết mực." Giọng nói bình tĩnh và mạnh mẽ từ phía sau truyền đến.

Người đàn ông thân mặc quân phục Thiếu tướng giống Al Lawson, điểm khác nhau duy nhất, đó là trước ngực hắn đeo huy chương màu vàng của căn cứ Tucson. Đây chính là quan chỉ huy căn cứ vừa thân mật gọi điện cho Lăng Vệ cách đây không bao lâu - Vương Duyệt.

Trong lúc hắn báo cáo, thì đồng thời bên kia đã chuẩn bị phòng thẩm vấn xong xuôi.

Tay chân Lăng Vệ đều bị còng đúc bằng hợp kim hoàn toàn giam cầm, đảm bảo chắc chắn sau khi anh tỉnh lại không có bất kỳ cơ hội giãy giụa chạy thoát nào. Hai tên lính sau khi thực hiện tốt mọi thứ, nhanh chóng rời đi.

Quan chỉ huy vẫn chưa tỉnh, gáy dựa vào lưng ghế, tư thế giống như ngồi ngửa đầu, khiến người đối diện càng dễ dàng thấy rõ khuôn mặt anh.

Khuôn mặt yên bình, căn bản không hề biết chuyện sắp sửa đón chờ mình sau khi tỉnh dậy đáng sợ nhường nào.

Và... gầy.

Hẳn là vì cuộc chiến nơi tiền tuyến.

Lao tâm ngày đêm trước khi chiến đấu, thời gian tác chiến một mình lái chiến cơ đánh tập kích hạm chỉ huy của kẻ thù, quay cuồng tránh né pháo đạn bắn nát một vùng trời, trên màn ảnh đẹp đẽ là thế, nhưng đổi về cho viên điều khiển bao vết thương chồng chất.

Theo báo cáo đưa lên, có đến hơn ba mươi vết thương, ngay cả xương sườn cũng gãy hai chiếc.

"Đây là Thiếu tá Uy Hán, là một quân nhân cực kỳ trung thành với gia tộc Lawson." Giọng nói của Vương Duyệt lại vang lên.

Tuy rằng gã được giới thiệu là Thiếu tá, nhưng người đàn ông vừa bước vào phòng, rõ ràng mặc quân phục Thượng tá.

Thấy tướng mạo và khí chất kẻ này giống hệt như quan thẩm vấn Theis, con ngươi màu cà phê của Al đột nhiên híp lại.

"Theo phân phó của ngài, tôi đã giao nhiệm vụ này cho Uy Hán, đồng thời cung cấp tài liệu về Theis khi còn trẻ cho hắn ta nhằm tham khảo và học tập từng lời nói cử chỉ. Hắn cũng đã thực hiện một vài cuộc phẫu thuật, để hắn giả mạo Theis, tuyệt đối không có vấn đề. Ngay cả các phương pháp dụng hình của Theis, hắn đều..."

"Không cần!"

"Trưởng quan?"

"Tuyệt đối không được phép dụng hình!" Al không quay đầu lại, chỉ mải chăm chú nhìn vào phía đối diện. Qua tấm kính thủy tinh, gã đàn ông thoạt trông giống hệt Theis kia, chậm rãi bước đến trước mặt Lăng Vệ còn đang mê man, vươn đầu ngón tay vặn chặt cằm anh, tựa thể xem xét đánh giá con mồi.

Al khó chịu cực kỳ!

Y cật lực dằn cơn giận dữ này xuống đáy lòng.

"Phòng thẩm vấn là ác mộng đáng sợ nhất với Lăng Vệ, chỉ cần tái hiện cảnh tượng, áp bức tinh thần cực độ, tiến hành liên tục và thích hợp, có thể khiến ý thức cậu ta sinh ra hỗn loạn. Một khi cậu ta hoài nghi về sự hiện hữu của mình, ý thức của Vệ Đình sẽ có cơ hội trỗi dậy." Al lạnh lùng nói "Chính vì thế, áp bức tinh thần cậu ta là điểm mấu chốt."

"Vâng." Vương Duyệt tuyệt không dị nghị gật đầu.

Hai người đều đồng quân hàm Thiếu tướng.

Nhưng trong thâm tâm Vương Duyệt, hắn tường tận quyền uy của người đàn ông thâm trầm lạnh lùng này vượt xa mình rất nhiều.

Y chẳng những là con cháu máu mủ gia tộc Lawson, mà còn là người đã được chỉ định kế nhiệm chức vụ Tướng quân đời kế tiếp.

Những quân nhân không có bối cảnh hùng mạnh như hắn, muốn được thăng quan tiến chức trong Quân bộ, nhất định phải tìm được cho mình một chỗ dựa vững chắc.

"Có thể bắt đầu chưa ạ?" Vương Duyệt thấp giọng hỏi.

Bọn họ không có nhiều thời gian.

Một khi anh em Lăng gia xử lý công việc xong xuôi, phát hiện anh trai mất tích, sự tình sẽ rất khó xử lý.

Al cũng rất rõ điểm này, nhưng y vẫn trầm mặc trong chốc lát.

"Bắt đầu đi." Al gật đầu, đáy lòng thở dài một hơi.

Xin lỗi, Vệ Đình.

Thân thể cậu còn chưa khỏi hẳn, tôi đã quấy rầy cậu.

Nhưng đây, cũng là cơ hội duy nhất.

Đợi đến khi trở về Thường Thắng Tinh, cặp sinh đôi bẩn thỉu kia sẽ càng đặt cậu ta trong nhiều tầng bảo vệ.

Nhận được câu trả lời của Al, Vương Duyệt đè nút đối thoại, thông qua micro truyền đạt mệnh lệnh cho đối phương "Này Hán, bắt đầu đi."

Tựa như có luồng điện chạy dọc xương sống, Lăng Vệ đột nhiên giật nảy người, ý thức từ sâu dưới đáy biển cũng dần dần nổi lên.

Chầm chậm mở mắt ra.

Một mảnh trắng xóa mơ hồ, đến khi đối mặt với ngọn đèn công suất lớn chói lóa, Lăng Vệ theo bản năng nheo mắt lại, một hồi lâu sau, mới thích ứng được với thứ ánh sáng tra tấn này, đồng thời thấy rõ ràng tình cảnh của mình.

Vừa nhìn đã biết căn phòng thuộc cấp độ an ninh tuyệt đối, cánh cửa bằng hợp kim dày cộm, vách tường trắng toát đơn điệu, phản xạ lên bàn kim loại bóng loáng thật dài... Tổng thể lạnh lẽo vô cảm cùng cực.

Đối diện là một tấm gương lớn chiếm cả vách tường. Không... đó đúng hơn là kính thủy tinh.

Đoạn thời gian ở căn cứ Lecco Mick, Lăng Vệ đã từng đứng sau mặt gương quan sát tù binh Đế Quốc bị thẩm vấn.

Nhưng hiện tại, anh lại là kẻ bị quan sát.

Đây là... phòng thẩm vấn!

Tim Lăng Vệ đột nhiên thót lại, một cỗ sợ hãi từ tận sâu thâm tâm dọc theo xương sống bỗng lủi khắp người.

Tiếng giày da quân dụng nện xuống sàn nhà vang lên, mang theo ám ảnh khiến người run sợ, chậm rãi tới gần.

"Ngươi đã tỉnh, Thượng úy. Chúng ta lại tiếp tục." Thanh âm của gã đàn ông châm chọc cay nghiệt.

Vì sao lại quen thuộc đến thế?

Trái tim Lăng Vệ không dám tin đập thình thình.

Không thể nào!

Anh lại đang nằm mơ sao?!

Nhưng, giờ phút này, anh cảm thấy bản thân không còn bị mắc kẹt, cũng không phải đơn thuần chỉ là linh hồn đứng xem bên ngoài nữa.

Kỳ quái là...

Ý thức cũng không hề tiếp tục trì độn.

Lăng Vệ cố gắng lấy lại bình tĩnh, xác nhận giờ phút này anh đang cực kỳ thanh tỉnh. Vừa rồi anh bị những người xa lạ tấn công, đúng vậy, ngay cả chuyện bị bọn chúng chích thuốc mê vào gáy, anh vẫn nhớ rất rõ ràng.

Đây cũng là cảnh trong mơ ư?

Anh trừng mắt nhìn vào tấm gương trước mặt.

Bên trong phản chiếu chiếc bàn thẩm vấn kim loại lạnh lẽo, sau chiếc bàn, là hình ảnh chính anh bị trói chặt vào ghế.

Tại sao... lại cảm thấy bất đồng với những cơn ác mộng đã qua?

"Ngây ra trong phòng thẩm vấn, không phải là một hành động khôn ngoan."

Bóng ma trên cao bao trùm lên anh.

Gã đàn ông lướt tay lên cổ họng, ngón trỏ và ngón cái bóp chặt cằm anh, bức bách anh phải đối mặt với gã.

Thấy gã đàn ông vô số lần xuất hiện trong giấc mộng và gây cho anh biết bao thống khổ, lưng Lăng Vệ run lên, nhưng cổ tay bị cố định chặt chẽ truyền đến cảm giác lạnh lẽo, lại chợt khiến anh tỉnh táo.

"Không cần biết ngươi là kẻ nào, cũng không cần biết ngươi đang cống hiến cho gia tộc Tướng quân nào, ta cảnh cáo ngươi, tự tiện giam cầm quan chỉ huy Quân bộ Liên Bang, điều chờ đợi ngươi chỉ có cái chết! Nếu không muốn như thế, thì lập tức thả ta ra!" Lăng Vệ bắn ánh mắt sắc bén về phía người nọ.

Quan thẩm vấn cười khinh miệt.

"Ta thấy, ngươi bị dọa đến hồ đồ rồi, Thượng úy ạ."

"Ta không phải Thượng úy, ta là Chuẩn tướng Lăng Vệ, là hạm trưởng của Lăng Vệ hạm kiêm quan chỉ huy tiền tuyến Liên Bang! Ngươi là ai? Thuộc bộ phận nào? Là ai sai khiến ngươi làm như vậy?!" Lăng Vệ trầm thấp hỏi, giọng điệu càng ngày càng nghiêm khắc.

"Chớ phí sức nữa, Thượng úy. Trò giả ngu lừa bịp này không giúp được ngươi đâu! Nếu không muốn ăn khổ thì lập tức khai ra cho ta!"

"Ta đã nói, ta là Chuẩn tướng Lăng Vệ, không phải Thượng úy..."

Chát!!!

Từ trên cao giáng xuống một bạt tai.

Lăng Vệ bị đánh đến lệch đầu về một bên, khóe miệng rỉ máu.

Cảm nhận hết thảy một cách rõ rệt.

Trước kia, trong cơn ác mộng, mọi thứ cũng rất rõ ràng, nhưng lần này, cảm giác vẫn khác nhiều lắm.

Chẳng lẽ, bản thân anh đang không phải nằm mơ? Lăng Vệ chấn động.

Al cách vách cũng sững cả người.

"Khốn kiếp! Ai cho hắn được ra tay?!" Bên trong gian phòng giám thị được gắn thiết bị cách âm phát ra tiếng gầm giận dữ, Al hằm hằm lao về phía cửa.

Tay vừa chạm vào tay nắm, Vương Duyệt đã kịp đuổi tới bắt chặt tay y.

"Thiếu tướng Al, xin bớt giận! Đây là chút phương thức cần thiết, nếu không ra đòn một chút, quan chỉ huy Lăng Vệ sẽ rất khó tiến vào trạng thái mà chúng ta muốn!"

"Ta đã nói, không được dụng hình!"

"Đó không phải là dụng hình." Có muôn vàn phương pháp tra tấn tàn khốc, chỉ một cái bạt tai thì thấm tháp vào đâu, Vương Duyệt ngăn cản đường đi của y, lời nói khẩn thiết "Thời gian cấp bách, trước khi anh em Lăng gia tìm được cậu ta, chúng ta nhất định phải buộc hắn nhường vị trí cho Thượng úy Vệ Đình. Nếu bây giờ ngừng lại, Thượng úy Vệ Đình sẽ mất đi cơ hội duy nhất này!"

Một câu cuối cùng, bỗng nhiên khiến Al cứng đờ.

Năm ngón tay đặt trên tay nắm cửa siết chặt, đến nỗi đốt tay trở nên trắng bệch.

Trong phòng thẩm vấn, Lăng Vệ ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn chằm chằm khuôn mặt gây nên bao ác mộng cho anh "Giam cầm phi pháp cùng dùng bạo lực vũ nhục quan chỉ huy Liên Bang..."

Cháttt!!!

Lại là một cái tát nổ đom đóm khác.

Mùi máu trong miệng càng tanh tưởi hơn.

"Chỉ là một Thượng úy, mà dám tự xưng là quan chỉ huy Liên Bang!"

Nhiệm vụ của Thiếu tá Uy Hán hôm nay là giả mạo quan thẩm vấn Theis khi xưa, về điểm này, gã là kẻ có một không hai đồng thời cũng là lựa chọn hàng đầu.

Thiếu tướng Vương Duyệt sở dĩ vừa ý, cũng bởi vì bản chất tàn nhẫn cùng ánh mắt âm lãnh của gã.

Cùng với vị Trung tá Theis khét tiếng cả Quân bộ bởi thủ đoạn tra tấn hung tàn độc địa, giống nhau vô cùng.

Sau khi vận vũ lực với phạm nhân trên ghế, quan thẩm vấn đặt một chồng văn kiện lên bàn "Đừng mơ mộng được làm quan chỉ huy nữa, Thượng úy. Đây, là toàn bộ thông tin về ngươi kể từ sau khi tốt nghiệp đến giờ!"

Giơ đến trước mặt Lăng Vệ, là một trang hồ sơ có ảnh chụp ở trên.

Người trong tấm ảnh trẻ trung tuấn lãng, ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt giống Lăng Vệ y như đúc, thậm chí cả khí chất cũng không hề thua kém.

"Đây không phải ta, đây là Vệ Đình cha ta! Các ngươi rốt cuộc đang làm cái quái quỷ gì?!" Lăng Vệ cau chặt mày!

Chẳng lẽ bọn bắt cóc này bắt người, còn dự định sau này sẽ đổ cho việc bắt nhầm sao?

Buồn cười!

Ép một quân nhân đang sống ở thời hiện tại, giả mạo thành một quân nhân khác đã chết hơn hai mươi năm, đây chắc chắn là hành động và âm mưu của Quân bộ!

"Ngươi đang giấu giếm điều gì, Thượng úy?! Ta không lãng phí công sức ở đây nghe những lời vọng tưởng của ngươi. Chúng ta tiếp tục với câu hỏi ngày hôm qua. Ngươi tìm được Công chúa ở đâu? Đến tột cùng trong khoảng thời gian Công chúa trở về Thường Thắng Tinh, đã tiến hành liên hệ với những ai?! Ta muốn biết tên của từng kẻ, và cả nội dung liên hệ với tất cả những kẻ đó!"

"Ta không phải Vệ Đình, ta là Lăng Vệ!"

"Cho rằng biến mình thành người khác thì có thể trốn tránh sự thật sao? Thượng úy, ngươi biết rõ Vương tộc lén lút giao dịch với Đế Quốc, lại cự tuyệt không tiết lộ tình hình, hành vi phản bội Liên Bang này sẽ đổi lại trừng trị cùng thẩm vấn định tội nghiêm khắc. Cái gì là Lăng Vệ, cái gì là quan chỉ huy, tất cả chỉ là những lời hàm hồ nhằm tránh tội mà thôi!"

Quan thẩm vấn một bên tàn nhẫn nhả lời lẽ uy hiếp, một bên lấy một chiếc bao tay trắng tinh không nhiễm một hạt bụi ra, chậm rãi đeo vào.

Nhìn động tác của gã, Lăng Vệ tưởng chừng như mình thấy một con rắn độc đang há miệng, hướng thẳng vào mình, khè chiếc lưỡi đỏ tươi!

Cả người thoắt chốc buốt lạnh.

Đúng vậy, chính là như thế!

Mỗi lần đều như thế này, gã đàn ông chậm rãi đeo bao tay vào, tiếp theo đôi tay mang bao trắng ấy sẽ bắt đầu tra tấn, sẽ bắt đầu đẩy anh vào địa ngục khôn cùng.

Đôi bao tay trắng tinh tươm kia rất nhanh sẽ nhuốm đầy máu, máu thấm nhỏ xuống tong tong từng giọt, để rồi gã lại thong dong đổi một đôi bao tay khác, sau đó, đôi bao tay ấy lại nhuốm đỏ...

"Kế tiếp sẽ là màn gì, ngươi hẳn rất rõ ràng, Thượng úy Vệ Đình."

Bàn tay đeo bao tay trắng dọc theo cần cổ di chuyển lên trên, tựa như vuốt ve để tìm vị trí xuống tay, đáng sợ đến dựng hết tóc gáy.

Lăng Vệ không kiềm chế được run run.

Đúng thế, anh biết kế tiếp mình sẽ phải gặp điều gì.

Sẽ là các khổ hình không chút nhân tính, đau đớn đến ngất đi, lại bị thống khổ vựng dậy, để rồi tiếp tục đón nhận tra tấn kinh hoàng...

Đây là ác mộng phải không?

Hay là không phải mơ?

Là mơ, hay... không phải mơ?

Không! Anh không phải Vệ Đình!

Lăng Vệ ra sức giãy giụa, muốn chạy trốn khỏi bàn tay trắng tàn độc kia, nhưng gông cùm đã xiềng xích lấy mọi phản kháng của anh.

Ánh kim loại lạnh băng sáng bóng trong phòng giam cứ như dã thú nhếch miệng, lộ ra hàm răng nhọn hoắt, nhìn anh cười lạnh lẽo.

"Đừng đụng vào ta! Ta là Lăng Vệ! Là hạm trưởng của Lăng Vệ hạm! Buông ra!!!"

"Được lắm, xem như ngươi thành thật, chủ động thừa nhận hành vi phạm tội của mình. Ngươi và cấp dưới, dám cả gan thay đổi tên quân hạm một cách trái phép! Đã sớm có người trình báo tội danh này lên Quân bộ!"

"Lăng Vệ hạm là cái tên được Quân bộ chính thức phê chuẩn!"

"Đúng là kẻ ưa nói gàn nói xiên!" Quan thẩm vấn như con mèo vờn bắt con chuột, đưa máy thông tín với kết quả tìm kiếm dữ liệu đến trước mặt Lăng Vệ, để anh tận mắt chứng kiến "Toàn bộ quân hạm của Liên Bang, không có một con tàu nào tên Lăng Vệ hạm! Muốn nói dối không bị vạch trần, cũng nên biết phải nói điều gì!"

Lăng Vệ không dám tin lắc đầu.

Làm sao có thể?

Sau trận đại chiến, trên cơ sở dữ liệu rõ rành rành đề tên Lăng Vệ hạm!

Đây rốt cuộc là đâu?

Gã đàn ông xuất hiện trong ác mộng, chẳng lẽ thật sự tồn tại ư?

"Ngươi là... Theis?"

"Xem ra ngươi còn nhớ rõ tên của ta, tốt lắm! Thế thì ngươi chớ nên tiếp tục lãng phí thì giờ của ta nữa, Thượng úy! Tính kiên nhẫn của ta có hạn, về điểm này, ngươi hẳn rất rõ ràng!"

Đầu ngón tay lại lướt dọc theo cánh tay, lên bả vai, dừng lại ở cổ áo sơmi màu trắng.

Phạm nhân không thể phản kháng, quan chỉ huy dễ dàng mở phanh áo.

Vết thương mới mẻ hiện ra trên bờ ngực săn chắc, phần lớn đều đã được tháo băng, lên da non đỏ hồng, chỉ còn một vết thương sâu phía bên sườn phải vẫn còn quấn băng.

"Còn nhớ rõ hôm qua ta đã dùng thịnh tình thế nào chiêu đãi ngươi chứ? Lúc cứa vào đây, ngươi đau đến ngất lịm đi, nhưng chẳng mấy chốc đã phải tỉnh dậy! Thể chất coi như không tồi. Khuyên ngươi một câu, nếu không muốn tiếp tục chịu khổ, thì thành thật hợp tác cho ta!"

"Không! Đây là vết thương khi tác chiến với kẻ địch tại Phòng tuyến số 1 cực chính T!"

"Phòng tuyến số 1 cực chính T mấy năm nay sóng yên bể lặng, căn bản không cần tác chiến gì hết! Những vết thương này là do ngươi bất kính với Quân bộ mà đáng bị trừng phạt! Nói vậy chẳng lẽ, ngươi dám xem Quân bộ là kẻ thù?!" Nói xong những lời hoàn toàn bịa đặt dối trá, quan thẩm vấn nhếch mép tỏ ra rất tự tin với bằng chứng của mình.

Đầu ngón tay tràn ngập ác ý vuốt dọc theo vết thương vừa mới khép miệng, ác khí tỏa ra khiến người khác không chút nghi ngờ ngay giây tiếp theo gã sẽ làm nên những hành vi thật tàn nhẫn.

Là một thành viên trọng yếu trong kế hoạch long trời lở đất, Uy Hán trước đó đã tìm hiểu rất kỹ nội dung trong cơn ác mộng của Lăng Vệ, cũng nắm được trong thân thể Lăng Vệ tồn tại tiềm thức của Vệ Đình, bước tiếp theo hắn chỉ còn phải ra sức học hỏi làm thế nào để tiến hành ám thị tâm lý.

Lúc này đây, trong cơ thể Lăng Vệ, không chỉ có thuốc gây mê chưa tan hết, mà còn bị tiêm thuốc kích thích thần kinh.

Hai dòng thuốc hòa trộn, hơn nữa còn bị đặt vào hoàn cảnh thích hợp... Uy Hán rất rành mạch những thứ này kết hợp lại, sẽ gây áp bách nghiêm trọng lên tinh thần như thế nào cho một người. Tư liệu tương quan chỉ rõ, Thượng úy Vệ Đình trước khi chết bị thẩm vấn tàn khốc, có thể nói là bào mòn sự sống một cách từ từ chậm rãi, chính vì thế phạm nhân trước mắt chắc chắn đặc biệt sợ hãi trước những thủ pháp tra tấn bạo tàn.

Nếu có thể lặp lại những hành động y hệt năm đó, sẽ càng mau chóng đạt được mục đích.

Dẫu là thủ đoạn gì đi chăng nữa, điều quân nhân mong muốn chính là sớm hoàn thành nhiệm vụ.

"Bỏ tay của ngươi ra khỏi cậu ta!" Một thanh âm lãnh liệt cùng tức giận truyền vào tai, hệt như một thùng nước đá tạt vào đầu giữa trời đông khắc nghiệt.

Uy Hán lập tức nhận ra đây là giọng nói của Al Lawson.

Vị Thiếu tướng quyền cao chức trọng cùng quan chỉ huy căn cứ đều đang ở sau tấm gương, giám thị nhất cử nhất động của gã.

Uy Hán âm thầm nhíu mày.

Người làm đại sự sao còn có lòng dạ đàn bà! Phạm nhân trước mắt là con nuôi của Lăng Thừa Vân, là quan chỉ huy ảnh hưởng bậc nhất đến Liên Bang hiện giờ, là thần tượng được vô số người cuồng bái, một khi bị phát hiện, gia tộc Lawson và toàn bộ vây cánh của gia tộc Lawson phải gánh chịu trách nhiệm và hậu quả nghiêm trọng.

Lúc này gã đang cố gắng làm mọi thứ tốt nhất trong khoảng thời gian có hạn, không cần cái gọi là đắn đo mềm lòng!

Nhưng dù sao Al cũng là Al Lawson, bất kể Uy Hán có oán rủa như thế nào đi chăng nữa, gã cũng không dám trái lệnh vị Thiếu tướng mặt mày lạnh nhạt âm trầm này. Chậm rãi thu hồi bàn tay trượt trên da thịt Lăng Vệ, từ cao cao tại thượng bắn ánh mắt cay nghiệt ác độc như có thể sẵn sàng xử lý anh bất cứ lúc nào, xoáy siết dõi vào anh.

"Hà cớ gì còn khăng khăng khẳng định ảo tưởng hão huyền của mình, hả Thượng úy Vệ Đình? Dù ngươi trốn tránh thế nào thì cuối cùng vẫn phải đối mặt với sự thật! Nếu ngươi không phải Vệ Đình, vậy thì ngươi là ai?!"

"Ta là Lăng Vệ, là con trai cả của Tướng quân Lăng Thừa Vân, em trai của ta là Lăng Khiêm và Lăng Hàm. Ta tốt nghiệp trường quân đội Trấn Đế thông qua cuộc thi đặc thù, trở thành hạm trưởng của Lăng Vệ hạm, hiện tại đang nắm giữ chức vụ quan chỉ huy tiền tuyến cho chính Quân bộ ủy nhiệm! Bất kể các ngươi đang giở âm mưu gì, lập tức thả ta ra!" Lăng Vệ như dã thú bị thương gầm lên.

Đau đầu quá.

Đau quá...

"Chà chà, ngươi thực sự mơ tưởng quá nhỉ! Chẳng qua chỉ là một tên lính quèn bình dân, mà dám lớn giọng đòi làm con trai Tướng quân! Nếu đã là con trai của Lăng tướng quân, vì cớ gì lại theo học trường quân đội Trấn Đế, mà không phải là trường quân đội Chinh Thế?!"

"Ta là con nuôi, cha ruột của ta năm xưa là thuộc cấp dưới quyền Lăng tướng quân..."

"Nhìn vào gương!" Cằm bỗng nhiên bị người giữ chặt như muốn bóp nát, buộc anh phải ngước lên nhìn vào gương đối mặt với chính mình "Hãy nhìn mà xem, chẳng lẽ ngươi dám phủ nhận mình không phải Thượng úy Vệ Đình?!!"

"Không! Ta không phải Vệ Đình! Ta là con trai ông ấy, chỉ có diện mạo bên ngoài là giống nhau!"

"Nực cười! Ngươi đã từng gặp cha con nào giống nhau y như đúc chưa?! Ngươi chính là Vệ Đình, không phải Lăng Vệ mà ngươi vẫn huyễn hoặc hòng né tránh nhục hình! Nghiêm túc ngẫm nghĩ lại cho ta, Thượng úy, ngươi đã tìm được Công chúa điện hạ bằng cách nào?! Không phải chính ngươi tìm được Công chúa đưa về Vương cung hay sao?! Chắc ngươi còn nhớ nguyên nhân bản thân bị tống giam chứ?!"

"Ta không đi tìm Công chúa nào hết! Ta bị một nhóm người lừa..." Tầm nhìn bỗng trở nên chếch choáng, phảng phất như bị kéo mạnh về một chốn thật xa xôi, ở chân trời đó bỗng xuất hiện một bóng dáng thật xa lạ, rồi lại quen thuộc đến dị thường.

Anh bị hai Thượng úy lấy lý do dẫn đường đến khu sửa chữa Ngân Hoa Hào, lừa đi lên tầng lầu hẻo lánh.

Sau đó, một cảnh tượng khác hiện lên rõ ràng trong trí óc. Đó là hình ảnh chính anh đi vào trụ sở Quân bộ, tựa hồ như phụng lệnh đến trình diện một vị trưởng quan nào đó, tiếp theo một đội vệ binh lập tức xông ra, bao vây lấy anh.

Bảy tám nòng súng lạnh lẽo, chĩa thẳng vào trán cùng sau gáy anh.

Bị bắt?

Vì tội danh gì?

Nhớ rằng lúc ấy anh tuyệt nhiên không bất ngờ, quét mắt nhìn qua, đều là những chiến hữu của anh nhưng hiện tại lại thẳng thừng giương súng vào mình, anh chỉ bình tĩnh hỏi một câu "Vì tội danh gì?"

Không có người trả lời.

Chỉ có đại sảnh Quân bộ lạnh như băng, cùng báng súng từ sau hung tợn đập vào gáy.

Không!

Không đúng!

Lăng Vệ đột nhiên rùng mình.

Anh không bị đội vệ binh vây bắt, không có!

Đau quá...

Đầu đau như thể chực chờ nổ tung...

"Khi bị bắt, ngươi đã ra sức kháng cự, còn làm trọng thương bốn vệ binh! Ngươi chột dạ điều gì?! Khoảng thời gian ở tinh vực K4, Công chúa đã lén lún trao đổi những gì với Đế Quốc?! Cô ta có giao cho ngươi nhiệm vụ gì không?! Thẳng thắn thành thật khai ra nội dung Vương tộc và Đế Quốc đã bàn bạc tính toán, một quân nhân ưu tú xuất sắc như ngươi đảm bảo sẽ được Quân bộ xử lý khoan hồng."

"Ta chưa từng đến tinh vực K4!" Chịu đựng cơn đau như vỡ đầu cùng choáng váng kịch liệt, Lăng Vệ vẫn quật cường trả lời.

Nhưng tinh đồ cứ theo đó xẹt qua trước mắt anh, từng hình ảnh dần dần hiện lên, vỡ vụn phân tán, nhưng trong lòng anh, lại mơ hồ biết được đó là tinh vực K4 mà quan thẩm vấn đang không ngừng rót ong ong vào tai.

Trí óc anh hỗn độn lùng nhùng, những mảng ký ức bị chôn sâu cứ hung hăng đổ ào ào vào đại não.

Anh điều khiển cỗ chiến cơ đã bị hư hại hai cánh bay, điên cuồng di chuyển cùng chiến đấu chống lại hơn hai mươi chiến cơ đang ra sức đuổi theo sát nút.

Công chúa điện hạ ngồi ngay ghế phụ bên cạnh, chẳng khác nào một viên chiến đấu thuần thục, hỗ trợ nhập chỉ lệnh trên khoang điều khiển trước mắt, ánh mắt kiên cường chấp nhất, tuyệt đối không hề tương xứng với tuổi đôi mươi của nàng.

"Ta không thể quay về Liên Bang, Thượng úy."

"Đứa con của ta, mang trong người một nửa huyết thống Đế Quốc, điều này sẽ biến thành lý do khiến Quân bộ hủy diệt cả Vương tộc. Nó nhất định phải rời xa Liên Bang, đến nơi mà ngay cả Quân bộ cũng vô pháp đặt chân tới."

"Thay vì đưa mẹ con ta về Liên Bang giao cho Quân bộ làm nhục, thà rằng để ta và đứa nhỏ này chết ngay tại đây."

"Thân là Vương tộc, chỉ có chết một cách tôn quý, chứ không thể sống mà chịu mọi khuất nhục."

"Thượng úy, ngươi là người được Quân bộ phái tới, tại sao lại bảo hộ một nữ nhân Vương tộc bị Quân bộ thù oán?"

Khoang miệng ngập tràn mùi máu tanh.

Trí nhớ đua nhau chạy xoèn xoẹt khắp mọi ngóc ngách thần kinh, khuôn mặt Lăng Vệ vặn vẹo thống khổ.

"Thượng úy Vệ Đình, lúc này ngươi hẳn đã nhận ra tình hình là như thế nào, hãy mau chóng trả lời vấn đề của ta."

Quan thẩm vấn giống như muốn làm anh yên lòng, tay đặt lên bả vai âm tàn vỗ mạnh hai cái.

Chấn động đến vết thương còn chưa lành lặn nơi sườn, không chút thương xót cào vào thần kinh mẫn cảm.

Lăng Vệ giữa con đau nhức nhối mở to hai mắt, con ngươi sáng lóe, kiên định nhả từng chữ một phản bác "Ta không phải Vệ Đình, ta là Lăng Vệ!"

Bình Luận (0)
Comment