Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Chương 153

Trên thực tế, vũ trụ duy trì sự cân bằng theo cách yêu thích rất riêng của nó.

Ví dụ như hạnh phúc và bất hạnh, cũng như bong bóng xà phòng được những đứa trẻ nghịch ngợm thổi, theo gió bay phiêu tán khắp nơi.

Rõ ràng là bọt xà phòng có vị mằn mặn, mà khi ở dưới ánh mặt trời lại có thể khúc xạ tạo thành những quả cầu óng ánh muôn màu, nuông chiều chọc lũ trẻ cười giòn tan khanh khách.

Liên Bang, với lịch sử bi tráng hào hùng không thể thấy điểm cuối quỹ đạo, đang đứng trước những vết thương sâu.

Đế Quốc như hổ rình mồi, Vương tộc ích kỷ, Quân bộ đấu đá, Chính phủ Liên Bang nhu nhược, uốn thành bông hoa thép độc nhất vô nhị, lạnh băng buốt giá, quỷ dị mê hồn.

Những ai biết sự thật đang vật lộn, đau đớn.

Những ai không hay biết gì, vẫn một lòng khát khao hướng về hạnh phúc.

Lăng Hàm hôn mê bất tỉnh, Lăng Khiêm bị đội cảnh vệ chính quy của Tướng quân giam lỏng, Lăng Vệ bị nhốt trong khoang nuôi cấy, cả ngày lẫn đêm thừa nhận tra tấn vô nhân đạo.

Giữa thời khắc tan nát cõi lòng, gia tộc Lăng tướng quân bên dưới chiếc áo cao quý lộng lẫy, là một thân xác tàn tạ chằng chịt thương sẹo.

Thế nhưng, nơi ban công rộng rãi thoáng đãng của trang viên Lăng gia mở rộng trải dài về phía khu vườn sau, cũng tương tự ban công trong căn phòng Tổng chỉ huy căn cứ Leia nơi Al và Vệ Đình gặp gỡ năm ấy, vẫn chan hòa ánh nắng ấm áp.

“Đã lâu không được thưởng thức trà do chính tay Lăng phu nhân pha. Chao ôi, mới nhấp một ngụm, mà hương trà thơm ngát đã lan toả ra khắp cõi lòng!”

“Không hổ là Lăng phu nhân!”

“Nơi bố trí sân thượng cũng thật khéo léo làm sao!”

Vào buổi chiều, khoảng bảy, tám người vợ của các vị thượng quan Quân bộ được mời đến dinh thự Lăng gia, cùng Lăng phu nhân thưởng thức buổi trà chiều.

Nhã nhặn, ân cần, gu thẩm mĩ độc đáo, phu nhân của Lăng Thừa Vân luôn nhận được vô số lời khen ngợi từ nhóm phu nhân giới chức quân sự cấp cao.

“Lăng phu nhân, tay nghề của bà so với trước kia thật sự chẳng hề giảm đi chút nào.” Đôi bàn tay mềm mại trắng nõn, điệu đà nhấc lên một chiếc bánh nhỏ xinh, đưa đến đôi môi tô son đỏ chót, từ tốn cảm nhận mĩ vị, không khỏi cất lên lời khen từ đáy lòng.

“Quá khen rồi, chỉ là ở nhà nhàn rỗi, bày ra mấy thứ giết thời gian ấy mà.” Lăng phu nhân thân thiện mỉm cười, “Kim phu nhân, chuyện lần trước bà nói con trai bà được đề bạt thăng chức, kết quả sao rồi?”

Nhắc tới đây, Kim phu nhân vóc dáng có phần đầy đặn phát tướng, bật cười hài lòng, “Nhờ phúc của bà, thằng quỷ con nhà tôi cuối cùng cũng đáp ứng đủ yêu cầu về thể chất, giờ đang là Thiếu tá rồi! Quân bộ thật rõ lắm quy định, làm nhân viên bàn giấy, miễn là hoàn thành công việc đến nơi đến chốn, đằng này còn yêu cầu thể chất cao như vậy. Thằng con nhà tôi cái gì cũng tốt, chỉ là sức khỏe hơi kém một chút. May mắn được Lăng phu nhân giới thiệu cho một giáo viên thể dục, nếu không nhờ cậu ta, chỉ sợ đợt thăng chức này thằng con tôi lại mắc kẹt ở cửa thể chất quá!”

“Cô lo gì mà? Đường đường là con nhà Trung tướng Kim, có lý nào không được thăng chức?” Ngồi bên cạnh bà chính là Marylin, vị tiểu thư khuê các danh môn quyền quý được gia đình nuông chiều hết mực, chẳng cần biết nể nang ai khẽ bật cười.

“Ơ, cái con bé này.”

“Cháu xin lỗi, Kim phu nhân, đừng giận cháu! Lần đầu tiên được tham gia trà chiều với Lăng phu nhân, nhất thời cháu… vui quá!”

Marilyn tít mắt bỏ món bánh vào miệng.

Nhìn cô thiếu nữ thanh xuân phơi phới vô tư vô lự, những người phụ nữ lại cầm lòng không đặng nhớ đến năm tháng tuổi trẻ của bọn họ, thật sự cũng không có ý quở trách gì.

“Thích thật! Sân thượng đẹp đẽ, bánh ngọt thơm lừng do chính tay Lăng phu nhân làm, một buổi trà chiều thư thái làm sao.”

“Thật ra thăng chức cũng chưa chắc là chuyện tốt. Chồng thì biến Quân bộ thành nhà, con cái thì mới nay còn líu ríu gọi mẹ, sau đã đầu tắt mặt tối hiến thân cho Quân bộ.”

“Đúng đấy, con trai tôi cả ngày bận bịu chẳng thấy mặt mũi đâu.”

“Báo là sẽ về nhà ăn tối, mình làm cả bàn đồ ăn ngon chờ nó, đợi mãi, xong lại y như rằng có triệu tập Quân bộ. Quân bộ giao nhiệm vụ đột xuất, lại còn là cơ mật, nên ngay cả đến tinh cầu nào mình cũng được biết.”

“Quân nhân chính là vậy đấy.”

Nói đến đây, nhóm tiểu thư chẳng phản ứng gì, nhưng các bà mẹ ai nấy đều ai oán nhất trí.

“Hai cậu công tử Lăng Khiêm và Lăng Hàm, chắc là cũng bề bộn nhiều việc lắm?” Phát hiện Lăng phu nhân chỉ ngồi một bên mỉm cười lắng nghe các bà nói chuyện, Kim phu nhân nghiêng đầu chuyển hướng câu chuyện sang Lăng phu nhân.

Chuyện Tư lệnh Lăng Vệ nhập vào gia tộc Lawson, gây ra bao nhiêu đồn thổi phỏng đoán.

Nếu là người thức thời, giữa thời điểm nhạy cảm này sẽ không hỏi cha mẹ Lăng Vệ chuyện về anh, chỉ cẩn thận đề cập đến hai đứa con trai ruột của bọn họ.

“Giống ba tụi nó, cả ngày không thấy bóng dáng.” Lăng phu nhân chỉ biết mỉm cười bất lực, trong đôi mắt là tình mẹ dịu dàng, “May thay Lăng Khiêm và Lăng Hàm cả hai đứa tính tình đều cứng cỏi mạnh mẽ, từ nhỏ đã không chịu gần gũi mẹ. Ngược lại người tôi lo lắng nhất, kỳ thật chính là thằng bé Lăng Vệ.”

Bất ngờ thay, người đầu tiên nhắc đến cái tên Lăng Vệ, lại chính là Lăng phu nhân.

Tấm lòng bao dung của bà, nhất thời làm cho những người phụ nữ ở đây không còn quá dè dặt thận trọng nữa.

Dù sao tin tức chấn động toàn thể Liên Bang này đã gây tò mò cho rất nhiều người, đặc biệt khi người đó lại là Lăng Vệ: một thần tượng của giới trẻ Liên Bang, một Tư lệnh tiền tuyến đội trên đầu vòng nguyệt quế chói lọi của vị anh hùng chiến tranh, cuối cùng lại bí ẩn lùi sâu về trang viên gia tộc Lawson, làm rồng thần thấy đầu không thấy đuôi.

Phụ nữ mà, ai không có chút máu bà tám?

“Nói như vậy, Lăng phu nhân gần đây cũng chưa thấy mặt Tư lệnh Lăng Vệ sao?”

“Cũng như những người khác, chỉ thấy qua đoạn video đăng trên mạng. Ở gia tộc Lawson chừng đó ngày rồi, cho dù còn bồng bột trẻ con, không chịu về nhà thì cũng đành, nhưng có gì gọi điện cho tôi một cuộc cũng được.” Lăng phu nhân lên tiếng.

Không có bao nhiêu trách cứ.

Chỉ càng nhiều thở than mang theo bao dung mà chỉ người làm mẹ mới hiểu.

Khách mời đang ngồi quanh bàn không khỏi lấy làm cảm thông.

Những người khác có thể không biết tình hình thực tế trong gia tộc Tướng quân, nhưng các phu nhân thân là vợ của thượng tướng cấp cao, đồng thời còn là bạn bè lâu năm với Lăng phu nhân, làm sao không hiểu từ trước đến nay Lăng phu nhân thương yêu Lăng Vệ như thế nào.

Đối với con nuôi Lăng Vệ, Lăng phu nhân nuôi nấng chăm lo cho không khác gì con ruột.

“Lăng phu nhân, thật đúng là làm khó cho bà.”

“Cho dù đánh thắng trận, phận làm con cũng không thể vứt bỏ mẹ mình mới đúng. Thành Tư lệnh đã ghê gớm lắm sao? Nói như thế, thì những bà mẹ khổ cực nuôi chúng lớn khôn rồi lại gửi chúng vào Quân bộ là chúng ta đây, phải lo lắng đề phòng đủ bề.”

“Trên đời này, có bà mẹ nào tốt được bằng Lăng phu nhân?”

“Thật sự ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có? Thế thì cũng cạn tàu ráo máng quá.”

“Đừng nói như vậy, các bà…” Lăng phu nhân có phần cảm kích mà nhìn những người khách chung quanh, lịch sự ngăn không để họ lên án Lăng Vệ, “Tôi hiểu Lăng Vệ, thằng bé không phải dạng người không niệm tình cũ. Vậy nên khi không nghe được một tin tức gì từ nó, thay vì nói là tức giận, chi bằng nói là tôi lo lắng. Tôi thật sự không sao yên tâm, không biết nó ở một nơi xa lạ như vậy có ổn thỏa không? Thằng bé ấy, có chịu thiệt thòi cũng không bao giờ mở miệng.”

Hiểu được nỗi phiền muộn của gia chủ, những người phụ nữ có trái tim dễ dàng cảm thông, lại càng mềm lòng.

Kim phu nhân hỏi, “Lăng phu nhân, bà nhớ con mình vậy, sao không chủ động gọi điện gặp nó xem? Lăng Vệ chắc chắn không từ chối đâu.”

“Cũng thử vài lần rồi, nhưng mà…” Lăng phu nhân chua chát nói, “Đều bị Thiếu tướng Al Lawson từ chối.”

“Dựa vào đâu mà từ chối trời?” Có tiếng bất bình.

“Al Lawson hồi đáp là Lăng Vệ bị thương nặng chưa hồi phục, không thể gặp khách.”

Lý do như vậy, càng khiến nhóm phu nhân lẫn tiểu thư bức xúc.

“Sao lại xem Lăng phu nhân như là khách được?! Bà là mẹ của Lăng Vệ, là người nuôi lớn cậu ấy đấy!”

“Không phải Tư lệnh Lăng Vệ đã tỉnh rồi ư? Phát biểu được trên tần số nhìn, thì đương nhiên cũng có thể gặp Lăng phu nhân chứ ạ!” Marilyn nhăn nhó thắc mắc.

“Vị Thiếu tướng gia tộc Lawson kia, sao mà vô tình quá.”

“Dù rằng hai gia tộc không cùng chính kiến, nhưng đây là chuyện của mấy ông đàn ông ở Quân bộ, thì thôi không nói. Có điều, sao nỡ đoạn tuyệt, cắt đứt mẹ con người ta với nhau như vậy?”

“Marilyn, bạn thân của cháu, tiểu thư Christine Lawson, có thể giúp một tay không?” Kim phu nhân bỗng nhiên ngoảnh mặt qua, hỏi Marilyn ngồi kế bên.

Con gái duy nhất của Tướng quân Lawson là bạn thân của Marilyn, không phải bí mật gì.

Mới đây không lâu, hai người còn cùng nhau du lịch tới tinh cầu Gia Lâm, chẳng những thăm thú phong cảnh tuyệt đẹp của dị tinh, mà còn thưởng thức thoả thuê một trận quả kim cương hương vị cũng như giá cả đều rất xứng đáng với tên gọi của mình.

“Christine ấy ạ? Này… thật ra cậu ấy từng hào hứng khoe với cháu rằng chẳng mấy chốc nữa sẽ được nhìn thấy Tư lệnh Lăng Vệ. Nhưng mỗi lần cậu ấy hỏi khi nào được gặp, thì vị anh trai Al kia đều trả lời quan chỉ huy chưa khỏe, vết thương lại chuyển biến xấu.”

Lăng phu nhân nghe tới đây bỗng cúi đầu nấc nghẹn một tiếng.

Tay phải không cầm được bấu lấy ngực, mặt mày tái nhợt.

Các vị khách ở đây đều biết tim bà không tốt, nhìn bà đầy lo lắng, nhẹ nhàng khuyên can.

“Bà đừng lo nghĩ nhiều quá, phải chú ý giữ gìn sức khỏe trước đã.”

“Con bé này, sao lại ngờ nghệch như vậy, toàn nghe mấy tin đồn bậy bạ ở đâu. Cháu làm Lăng phu nhân lo lắng lắm đấy có biết không?” Một vị phu nhân không khỏi khẽ trách Marilyn.

“Không, đừng mắng con bé.” Lăng phu nhân yếu ớt đưa mắt nhìn Marilyn, “Dù cháu nói gì, miễn là thông tin liên quan đến con trai cô, cô đều rất biết ơn. Tính ra vẫn tốt hơn không hay biết gì mà.”

Marilyn thấy áy náy vô cùng.

Cô bứt rứt cắn môi dưới.

Giống như nhiều cô gái ở độ tuổi này, cô cũng coi Tư lệnh Lăng Vệ dũng cảm đẹp trai là thần tượng, thậm chí còn là chàng hoàng tử bạch mã trong mộng của mình.

Hôm nay có thể được mời đến buổi tiệc trà chiều của Lăng phu nhân nổi tiếng tao nhã quý phái, khiến cô cảm thấy vui không ngớt.

Người trước mặt đây chính là mẹ của Lăng Vệ, Marilyn tuyệt đối không có ý định khiến vị phu nhân dịu dàng này bị tổn thương bởi lời nói của mình một chút nào.

“Lăng phu nhân, nếu cô muốn biết tình hình của quan chỉ huy Lăng Vệ, cháu… sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ.” Marilyn mang tâm tình muốn chuộc lỗi, dè dặt thỏ thẻ, “Cháu nghĩ, Christine sẽ hiểu được tấm lòng cha mẹ dành cho con cái mà.”

“Cô rất cảm ơn, nhưng làm vậy sẽ khiến cháu khó xử.” Lăng phu nhân chỉ ra đúng trọng tâm, “Lăng gia và gia tộc Lawson hiện đang trong mối quan hệ căng thẳng. Nếu để tiểu thư Christine dính vào sẽ càng không hay.”

“Lăng phu nhân, bà việc gì cứ lưỡng lự trước sau mãi thế? Cũng đâu phải bà muốn chuyển cơ mật quân sự gì, chỉ là muốn gặp con trai mình một lần thôi mà.” Có phu nhân bên cạnh cầm lòng không đặng can.

Làm vợ của thượng quan Quân bộ, những người phụ nữ phần nào thấu được quan hệ nội bộ trong Quân bộ phức tạp rắc rối, thế lực chằng chịt ra sao.

Nhưng, thế giới đó thuộc về cánh đàn ông.

Chồng và con trai kết hợp cùng nhau trong thế giới ấy, đối địch, phản bội, tranh giành, thay đổi biến hóa chỉ trong tích tắc, các vị tướng lĩnh, hôm nay là kẻ thù, hôm sau đã có thể là đồng minh.

Chẳng thể kiểm soát nổi.

Dù sao, trách nhiệm của các bà là vui chơi giải trí, mua sắm những món đồ xa xỉ, tận hưởng những chuyến du lịch hành tinh, sống một ngày nhàn nhã thư thái mà bao người thèm muốn, sau đó khi những người chồng là sĩ quan cấp cao và những đứa con trở về nhà, sẽ chuẩn bị bữa cơm nóng hổi và một cái ôm nhẹ nhàng chào đón.

Lý do tại sao mong muốn được gặp mặt của Lăng phu nhân lại khuấy động sự phẫn nộ của mọi người, là vì cuộc chiến ở bên kia, lại ảnh hưởng đến cả quan hệ mẹ con mà họ coi trọng nhất ở bên này.

Nếu là ở trên chiến trường rơi vào tình thế bất lợi, bị quân pháp xử lý, hoặc bị đày đến tinh hệ phòng thủ xa xôi hoang vu, thì đó là lĩnh vực phụ nữ không thể can thiệp, khó mà bàn cãi.

Nhưng, mẹ mà không được phép gặp con trai, đây là đạo lý gì chứ?!

Những người phụ nữ có con trai đảm nhiệm chức vụ trong Quân bộ, đều cảm thấy bị xúc phạm và tìm được mối thù chung.

“Marilyn, căng lắm, con nhất định phải giúp đó!”

“Tiểu thư Christine Lawson tôi từng gặp qua vài lần ở yến hội, là một cô gái rất tốt bụng. Con bé sẽ không ngồi yên mặc kệ những chuyện phi lý diễn ra đâu.”

“Tâm nguyện của Lăng phu nhân, cũng chỉ là gặp mặt Lăng Vệ một lần thôi.”

“Không, cho dù không gặp tôi vẫn có thể chịu được, chỉ cần biết là nó ổn.” Lăng phu nhân thủy chung vẫn ôn hoà đến làm cho người ta thương xót, mạnh mẽ cười nói, “Dù là nghe ngóng được chút ít thôi cũng tốt. Vết thương của nó đã lành lặn chưa? Ăn uống ra sao, có hợp khẩu vị không? Lăng Vệ nó thích món mì tôi làm, nếu gia tộc Lawson không phiền, tôi muốn đưa công thức của mình cho đầu bếp của bọn họ nữa.”

“Đúng là thương thay cho tấm lòng cha mẹ mà.” Kim phu nhân lắng nghe, liên tưởng đến nếu là mình không được gặp con, khóe mắt cũng hoe hoe đỏ.

Nhìn thấy hết thảy, Marilyn nếu còn ngồi im bất động, sợ là chính cô cũng phải mắng mình là đồ chai sạn sắt đá mất.

“Lăng phu nhân, cô cứ yên tâm, cháu sẽ gọi Christine luôn đây, hẹn cậu ấy tối nay gặp.”

Marilyn quả là một cô gái thẳng thắn, lời nói đi đôi với việc làm. Ở ngay trước mặt Lăng phu nhân, cô lấy máy thông tín cao cấp từ trong chiếc túi xách nho nhỏ xinh xắn của mình ra.

Sau khi mở máy, tin tức tự động nhảy lên màn hình.

“A!” Marilyn lập tức kêu khẽ.

“Sao vậy? Marilyn.”

“Đế Quốc, quân xâm lược Đế Quốc lại xuất hiện!” Marilyn đưa máy thông tín qua cho các phu nhân coi tin tức hiện mồn một đầu đề, “Bọn chúng muốn tấn công Phòng tuyến số 1 cực chính T một lần nữa!”

“Cái gì?!”

“Lại chiến tranh?!”

“Mau mở TV!”

***

Nếu nói chiến dịch Phòng tuyến số 1 cực chính T có tầm ảnh hưởng sâu sắc với Liên Bang, ngoại trừ hân hoan thắng lợi cùng nhiệt liệt vui mừng dẫn đến làn sóng ngưỡng mộ một vị anh hùng trước nay chưa từng có, tiếp sau đó là sự kiện Tư lệnh ấy nhập đầu vào gia tộc Lawson gây nên biết bao đồn đoán đặc sắc, thì còn có một chuyện, tuyệt đối không thể bỏ qua.

Đó chính là, ngành truyền thông Liên Bang đột nhiên dũng cảm lên hẳn.

Từ bao lâu nay, trong Hiến pháp Liên Bang đã quy định rất rõ ràng, nhân dân Liên Bang có quyền tự do ngôn luận, người thực hiện công tác truyền thông có trách nhiệm truyền bá sự kiện một cách chân thật chính xác nhất với nhân dân.

Nhưng chúng ta đều biết, pháp luật là pháp luật, sự thật là sự thật.

Sự thật là, Quân bộ mặc dầu là một bộ phận của Chính phủ Liên Bang nhưng lại độc tài thao túng hằng tỉ quân đội Liên Bang, tướng lĩnh nắm giữ binh quyền quân sự và mọi nguồn tài nguyên quý hiếm, đứng ngoài Hiến pháp, nhưng ngay cả Chính phủ Liên Bang cũng không dám can thiệp.

Vị tổng thống cuối cùng được bầu cử là Banham, bởi vì quá cố gắng can thiệp vào Quân bộ, nhậm chức chưa đến một năm, dưới sự bày mưu đặt kế của Quân bộ, ông bị các nghị sĩ e ngại thế lực Quân bộ luân phiên buộc tội, cuối cùng tàn tạ mất chức.

Ngay cả tổng thống Liên Bang còn có kết cục như thế, truyền thông nào dám manh động thiếu suy nghĩ.

Phóng viên thọc mạch, động chạm tiết lộ bí mật quân sự, gây nguy hại đến các hoạt động chống lại Đế Quốc, là tội danh được đưa lên tòa án quân sự.

Tòa án quân sự đấy, không phải là tòa án bình thường, là nơi mạng sống bị coi như rơm rác, nơi sự sống và cái chết được định đoạt chỉ bằng một lời nói của Quân bộ.

Cứ tha hồ nghị luận đủ việc trên trời dưới đất, nhưng tin tức quân sự? Chớ dại mà đào bới.

Suốt cả trăm năm, giới dư luận thận trọng dè dặt, như bước trên miếng băng mỏng.

Thế nhưng, sau sự kiện truyền hình trực tiếp tình hình chiến đấu tại Phòng tuyến số 1 cực chính T, mọi thứ đã cải biến!

Kể từ khi Quân bộ nắm quyền bá chủ tới nay, lần đầu tiên có một chiến dịch ở tiền tuyến được phát sóng trực tiếp, hơn nữa còn không thông qua sự chấp thuận của Quân bộ. Không lãng phí cơ hội, pháp luật cũng chẳng thể lên án công chúng, vô số cơ quan truyền thông mạo hiểm đưa lên sóng trận đánh ngoạn mục, hòa cùng dân chúng Liên Bang trong nước mắt, phấn khởi, và niềm vui chiến thắng.

Sau đó, tuy rằng Quân bộ thực hiện một cuộc điều tra nghiêm khắc, thậm chí còn bắt giữ một số giám đốc truyền thông, nhưng trong mắt của không ít người, đây chẳng qua chỉ là sấm to mưa nhỏ.

Bọn họ cũng không biết, lần này trong cuộc điều tra vụ việc phát sóng trực tiếp, Quân bộ không giống như trước cùng nhau nỗ lực phối hợp chế tài truyền thông. Ít nhất, Lăng gia trong tam đại gia tộc Tướng quân không nhiệt tình về điều này. Chiếc lưới ba mặt chặt chẽ, hiện tại lại lẳng lặng hở ra một mặt.

Trời cao chứng giám, mấy vị giám đốc truyền thông làm Quân bộ nổi giận còn có thể sống sót, thật sự là thót tim…

Song trừ bỏ Lăng gia mở một con mắt nhắm một con mắt, Chính phủ đứng giữa hòa giải, còn có một phần công sức lớn lao của Vương tộc Liên Bang.

Nữ vương, trước nay luôn tạo ấn tượng trong tâm trí mọi người là một người có trái tim nhân từ, đầy lòng từ ái xót thương, vẻ ngoài mềm mại uyển chuyển không khỏi dể dàng giành được sự đồng cảm của cánh phóng viên, từ đó thành công dẫn đến thu phục lòng kính yêu của toàn thể dân chúng Liên Bang, giúp Vương tộc tạo được hình tượng tốt đẹp như vốn muôn thuở. Cho dù đã đánh mất quân quyền, địa vị của Vương tộc ở Liên Bang vẫn được thành kính tôn sùng suốt mấy ngàn năm, không phải là điều mà Quân bộ mới trăm năm có thể đánh đổ.

Có thể nói, chiến dịch Phòng tuyến số 1 cực chính T, chẳng những là chiến thắng của Lăng Vệ, mà còn là một thắng lợi rực rỡ của giới truyền thông Liên Bang.

Từ thời điểm ấy, cánh truyền thông bị kìm kẹp trong quãng thời gian quá dài cuối cùng nếm được hương vị thơm ngọt của sự tự do, niềm tin vào nghề dâng cao chưa từng thấy, mỗi phóng viên đều cất cao giọng hát từ tận trong tim. Chúng ta không sợ hãi lùi bước trước cường quyền! Chúng ta có quyền tự do phát biểu thông tin!

Hát vang một bài hát đầy nhiệt huyết như vậy, các phóng viên tiến tới nghênh đón sự kiện sở hữu nhân quyền của Lăng Vệ.

Lần này, lại càng thiên thời địa lợi nhân hòa.

Mặc dù đây là đồn đãi quân sự, nhưng Quân bộ không hề áp dụng một cử chỉ đàn áp chuyên quyền nào.

Vùng phủ sóng của các phóng viên là theo dõi khắp trên trời dưới đất, gia tộc Tu La thờ ơ lạnh nhạt, Tướng quân Lăng Thừa Vân bình tĩnh tự nhiên, gia tộc Lawson bảo trì thần bí, im lặng không phát ngôn.

Nếu cứ tiếp diễn như thế, cơn sốt kịch tính sẽ dần giảm nhiệt.

Vậy mà, sự kiện tiếp theo lại đẩy cao trào dâng tới đỉnh điểm!

Trước có lao xao tin đồn Lăng Khiêm hành hạ thể xác Lăng Vệ.

Sau lại có Al Lawson tung một đoạn video Lăng Vệ làm sáng tỏ giúp em trai, hơn nữa còn một lần nữa nhấn mạnh quyết định uỷ thác vào gia tộc Lawson, chẳng khác nào một hòn đá rơi xuống nước khuấy động cả mặt nước gợn lăn tăn sóng.

Kế tiếp, một cơ chiến đấu mini mang ý đồ tấn công trang viên gia tộc Lawson, cắm đầu lao xuống từ độ cao chọc trời, rồi thắng lại giữa những giây cuối cùng, kỹ nghệ tài tình khiến người xem không khỏi há hốc miệng. Thế mà chưa kịp ngạc nhiên xong, một thông tin khác đã lan truyền nhanh đến chóng mặt. Người điều khiển cơ chiến đấu mini, không ai khác chính là con trai ruột của Tướng quân Lăng Thừa Vân, người mà vừa rồi là nhân vật chính của nghi án ngược đãi – Chuẩn tướng Lăng Khiêm!

Thánh thần ơi, thế giới điên rồi ư?

Ngay cả những paparazzi lão luyện tỉnh táo nhất, cũng lâng lâng hưng phấn như được tiêm máu gà.

Đây đúng là năm rộn ràng sáng lạn nhất trong lịch sử truyền thông Liên Bang mà!

Ảnh hưởng của chiến dịch Phòng tuyến số 1 cực chính Tkhông chỉ giới hạn tại đó mà còn tác động sâu rộng tới ngành truyền thông, kể từ đây, các phóng viên hành tinh trở nên táo bạo hơn, cạnh tranh nhau gặt hái những tin tức mới nhất từ tiền tuyến.

Ví như lần này, tổng biên tập tờ Thời báo hoa hồng nhận được một báo cáo theo dõi từ đầu tuyến phương xa tại Phòng tuyến số 1 cực chính T, lần đầu tiên trong lịch sử dưới sự chưa được phê chuẩn của Quân bộ, đã tung ra những tin nội bộ mới nhất về nguy cơ chiến tranh nơi tiền tuyến.

Quân đoàn Đế Quốc mang rắp tâm xâm lược từng bị Lăng Vệ thổi bay bằng một quả pháo rút lui về Mạc Tư Tinh, lúc này, đang triển khai hình trận.

Bọn chúng không chạy trở về đất nước của mình, mà là một lần nữa lũ lượt kéo tới Phòng tuyến số 1 cực chính T!

Tin tức được tuyên bố, Liên Bang chấn động!

Đế Quốc muốn tấn công Phòng tuyến số 1 cực chính Tlần thứ hai!

Liên Bang sắp phải đối mặt với một cuộc chiến khốc liệt mới!

Rất nhanh, hình ảnh quân đoàn Đế Quốc lực lượng hùng hậu với chi chít tàu chiến đen ngòm, sắp hàng tạo thành đội hình đầy uy lực xuất hiện trên màn hình TV. Ký ức về trận chiến trước còn chưa kịp phai mờ trong tâm trí, nay đã nhận thêm một tin dữ bàng hoàng, làm cho Liên Bang muốn long trời lở đất.

Vương tộc lúc này đây lại lấy tài đối ngoại của mình ra thu hút hết sự chú ý của mọi người.

Ngay buổi tối ngày tin tức “kẻ thù Đế Quốc xuất hiện trở lại” phát tán, Nữ vương bệ hạ đã mời cánh phóng viên tới cuộc họp báo được tổ chức long trọng tại hoàng cung Thường Thắng Tinh, lấy phong thái khoan thai, trấn định, khí độ bất phàm phát biểu một bài tuyên bố.

Lên án mạnh mẽ dã tâm xâm lược của Đế Quốc, ủng hộ ý chí chiến đấu của nhân dân Liên Bang, tất cả đều là những âm thanh vang dội xứng đáng được đưa lên làm tiêu đề trang nhất.

Thế nhưng phần sau bài diễn thuyết, mới chính là nguyên nhân vén lên giông bão.

“… Đứng trước thời khắc Liên Bang lâm vào nguy nan, Vương tộc không thể an lòng ngồi yên trong cung điện tráng lệ. Cùng nhân dân Liên Bang đối đầu với nguy cơ chiến tranh lần này, là trách nhiệm của Vương tộc, cũng là quyền hạn của Vương tộc.”

“Do đó, ta tuyên bố, xin từ bỏ tất cả quyền lợi của Vương tộc tại Thủy Hoa Tinh, ủy thác lại cho Chính phủ Liên Bang, góp phần giúp Chính phủ tăng thêm tài nguyên năng lượng, đối kháng với xấm lấn của Đế Quốc!”

Cả khán phòng với đội ngũ phóng viên đông đảo ở bên dưới ngai vàng của Nữ vương, bất chợt rơi vào im lặng.

Rồi tức thì, nhao nhao lên như ong vỡ tổ!

“Bệ hạ, xin hãy lặp lại một lần nữa!”

“Vương tộc thật sự làm điều này?”

“Chúa ơi! Là thật đấy ư?”

Các phóng viên tranh nhau chĩa microphone lên mà tay cứ run run, không dám tin điều mình vừa nghe thấy.

Đến kẻ ngốc cũng biết, trong thời đại giữa các vì sao, nguồn năng lượng cao lượng là yếu tố đầu tiên đóng vai trò thiết yếu nhất.

Không có nguồn năng lượng cao lượng, quân hạm sẽ không thể di động; không có nguồn năng lượng cao lượng, con người sẽ không thể nhảy tới những mặt không gian khác; không có nguồn năng lượng cao lượng, pháo laser sẽ không thể phóng ra đạn pháo.

Năng lượng mới là kho báu vô giá.

Một viên đá cao lượng thượng hạng, giá trị còn cao hơn cả một tòa nhà chọc trời.

Trải qua thời gian đằng đẵng khai thác, nguồn tài nguyên cao lượng của thiên hà Bader bước vào cạn kiệt. Hiện tại, hầu hết nguồn tài nguyên cao lượng mà Quân bộ cần đều đến từ Thủy Hoa Tinh. Nơi đây sở hữu đá năng lượng cao lượng với trữ lượng khổng lồ và siêu tinh chất hơn rất nhiều so với thiên hà Bader.

Không ngoa khi nói rằng, tinh cầu này hiện nay chính là nguồn tiếp tế máu cho Quân bộ.

Mà Vương tộc, trong tay nắm cổ phần hơn 50% khoáng sản của Thủy Hoa Tinh.

Hành tinh thoạt trông cằn cỗi sỏi đá ấy, đúng là nơi cung cấp ngồn ngộn tiền tài cho Vương tộc, giúp Vương tộc dù không đụng tay một ngón cũng có thể sống một cuộc sống nhung lụa phú quý cả đời.

Đây là tài sản còn lại quan trọng nhất sau khi Vương tộc đánh mất quân quyền!

Các phóng viên dưới đài, dân chúng Liên Bang theo dõi trước màn hình TV, sao có thể không kinh ngạc kêu lớn?

Sao có thể không xúc động?!

“Quyết định Vương tộc đã đưa ra, sẽ không thay đổi.” Nghe thấy có người dưới đài liên tiếp hỏi lặp “Điều này là thật sao?”, Nữ vương trang nghiêm mỉm cười, bình tĩnh đáp, “Ta đã gửi điện tới ngài Tổng thống, trong vòng ba ngày, sẽ chính thức tiến hành chuyển giao quyền điều hành tài sản.”

Bà tạm ngưng.

Đoạn nhẹ nhàng mà kiên định đưa mắt nhìn các con dân bị mình cảm phục dưới đài.

“Mặt khác,” Nữ vương khẽ mở môi, thả quả bom thứ hai bùng nổ, “Ta nguyện hiến một nửa đội cảnh vệ Hoàng gia cho Chính phủ Liên Bang, bao gồm toàn bộ vũ khí bọn họ được trang bị, đồng thời cung cấp các tàu chiến hoàn toàn mới cho bọn họ sử dụng. Kẻ thù đã đặt chân vào cửa nhà chúng ta, thời khắc này, chúng ta không nên phân chia lẫn nhau, điều chúng ta nên làm, chính là mỗi người góp một phần sức lực, đặt tiền tuyến lên hàng đầu!”

Tất cả mọi người rưng rưng cảm động.

Nữ vương, với thân phận là một người con gái, được sinh ra và lớn lên trong hoàng thất, trở thành một phu nhân cao quý tựa đóa hoa cả đời sống trong nhà kính.

Vậy mà đứng trước kẻ xâm lăng Đế Quốc, bà dám từ bỏ tài sản quan trọng nhất, thậm chí còn tặng đi một nửa đội cảnh vệ Hoàng gia của mình.

Thế nhưng, đến đây vẫn chưa phải là tàn tiệc.

Cánh nhân sĩ truyền thông tham gia họp báo hôm nay, rốt cuộc cũng được trải nghiệm cảm giác đau tim là như thế nào rồi.

Trong ánh mắt ngưỡng mộ sùng kính của mọi người, Nữ vương bệ hạ cả người tản ra hào quang, lại điềm nhiên bỏ thêm quả bom thứ ba.

“Chiến tranh là tội ác tàn nhẫn nhất trên đời. Mỗi một lần chiến tranh, đều có những quân nhân Liên Bang dũng cảm hi sinh, để lại nỗi đau không thể bù lấp cho những người mẹ. Nỗi đau đó, ta không thể tưởng tượng, cũng tuyệt đối không thể chịu đựng được.”

“Vậy nên, khi những đứa con của những bà mẹ khác đi lên chiến trường tiêu diệt kẻ địch vì Liên Bang, khiến cho những bà mẹ ngồi ở nhà mòn mỏi lo âu, ta lấy tư cách gì an ổn ngồi yên trong cung điện, hưởng thụ phúc đức do con trai các bạn mang lại?”

“Tuy rằng ta cũng không kém phần lo lắng, nhưng vĩnh viễn không thể đánh đồng.”

“Thế nên lần này, ta sẽ không bác bỏ thỉnh cầu của một thanh niên can trường đầy nhiệt huyết đưa ra với mẹ mình nữa.”

“Ta đã đồng ý với con trai ta – Hunt Feller – cho phép nó trở thành một chiến sĩ Liên Bang bình thường. Trong đội cảnh vệ Hoàng gia mà ta trao hiến cho Chính phủ, nó sẽ là một trong những đội viên bình thường nhất, tuyệt đối không chấp nhận ưu đãi, kẻ thù Đế Quốc ở nơi nào, nó sẽ tấn công về phía đó!”

“Hỡi những người dân Liên Bang lương thiện, hỡi những binh sĩ Liên Bang quả cảm!”

“Từ hôm nay trở đi, ở trên chiến trường, Hoàng thái tử Hunt Feller, sẽ sát cánh cùng các bạn!”

Những tràng vỗ tay sau sau một giây im lặng vang lên rần trời!

Rung động cả toàn Thường Thắng Tinh.

Giữa thời khắc không khí nhiệt liệt đến đỉnh điểm, Hoàng thái tử Hunt Feller, toàn thân mặc chế phục của đội cảnh vệ Hoàng gia, dung mạo đẹp đẽ đến không tài nào thở nổi, xuất hiện ở phía ngai vàng cao cao.

Trước hàng ngàn ống kính máy ảnh, trang trọng cúi chào.

Phong thái vương giả tuyệt đối, hình ảnh đọng lại, mê đảo thế nhân.

***

“Vớ vẩn! Hoàng thái tử sát cánh cùng quân nhân là cái quái gì?! Mụ đàn bà kia nhân lúc tình thế ngặt nghèo mà giở trò bịp bợm này đây!”

Tại Tổng bộ Quân bộ Thường Thắng Tinh, Tu La Tướng quân giận dữ cầm điều khiển từ xa ném thẳng vào màn hình TV, chửi ầm lên.

Chó chết!

Vương tộc lúc nào cũng thích mị hoặc lừa gạt dân chúng!

Mặt ngoài đường hoàng hay ho, bên trong một bồ dao găm!

Nếu nói vì trợ giúp Liên Bang chống cự Đế Quốc xâm lược, tình nguyện hiến Thủy Hoa Tinh có nguồn tài nguyên khoáng sản dồi dào, thì hà cớ gì đối tượng được trao gửi lại là Chính phủ Liên Bang vô dụng, mà không phải là Quân bộ trực tiếp tác chiến với địch nhân?

Suốt trăm năm, Quân bộ nghiêm cấm Vương tộc đụng chạm tới quân sự, cô lập tuyệt đối vây cánh Vương tộc ra khỏi chiến trường.

Nào ngờ, người đàn bà kia lợi dụng trận tấn công lần này của Đế Quốc, công khai bày tỏ mong muốn được đưa đội quân của mình gia nhập vào lực lượng tiền tuyến, còn được cái danh thơm tho là cống hiến nữa!

Đúng vậy.

So sánh với đội ngũ khổng lồ của Quân bộ Liên Bang khi bước ra chiến trận, một nửa đội cảnh vệ tư nhân của Quân bộ với mấy trăm tàu chiến kia, chẳng khác nào muỗi.

Cái chính là sau lưng động thái này, còn chất chứa mưu đồ nham hiểm khác.

Đẩy Hoàng thái tử đứng ra, phát ngôn xàm xí không tiếp nhận ưu đãi, chỉ là một binh sĩ bình thường. Đây chẳng phải là một cái tát giáng vào mặt Quân bộ sao? Quân bộ yếu kém không thể bảo vệ Liên Bang, còn cần một Hoàng thái tử oặt oèo bước ra chiến trường!

Vạn nhất Hunt Feller chết trên chiến trường, chẳng những càng chất chồng thêm thất vọng của người dân Liên Bang lên Quân bộ, mà Vương tộc còn có thể nhân cơ hội làm khó dễ.

Mụ đàn bà gian ngoan cáo già kia, căn bản biết rõ con trai mình trên chiến trường sẽ được Quân bộ bảo vệ chặt chẽ, vì bất luận như thế nào Quân bộ cũng không thể làm cho người thừa kế vương vị duy nhất của Liên Bang bị Đế Quốc giết chết.

Mẹ kiếp!

Chỉ có lũ dân chúng ngu xuẩn mới bị cảm động bởi hành vi dối trá trơ trẽn này!

Thêm lũ phóng viên suốt ngày vo ve như ruồi, chẳng có cái gì ra hồn cả!

“Tướng quân, xin bớt giận.” Hành Ngô Việt nhìn Tu La Tướng quân đang cáu tiết đi lại ở trong phòng, cẩn thận lên tiếng, “Vương tộc ưa diễn trò mèo lừa trên gạt dưới, dân thường bị xúi giục đến mê muội, chỉ cần thấy Quân bộ thất bại trong cuộc chiến với Đế Quốc, tự nhiên sẽ xem nó thành thật. Bây giờ, vấn để lớn nhất của chúng ta là ai…”

“ Là ai làm Tư lệnh tiền tuyến.” Tu La Tướng quân thẳng thừng chỉ ra điều Hành Ngô Việt ngập ngừng.

Y bị tin tức của Vương tộc xuất hiện ngập tràn trên các kênh TV làm cho điên tiết, nhưng không đến nỗi đánh mất lý trí.

Quân bộ tồn tại, thì huy hoàng của tam đại gia tộc Tướng quân mới có thể tiếp tục tồn tại.

Giờ phút này, vấn đề hàng đầu Quân bộ đang phải đối mặt, không phải Vương tộc, mà chính là quân đoàn Đế Quốc đang đằng đằng sát khí kéo tới biên giới Liên Bang.

Tu La Tướng quân dừng bước, quay đầu nhìn thẳng tắp vào Trung tướng đứng nghiêm trang một bên, “Ngươi gặp ta, chính vì chuyện này?”

Trung tướng Hành Ngô Việt đáp một tiếng.

Tu La Tướng quân nhướng hàng mày rậm đã chen lẫn vài sợi bạc, “Hành Trung tướng, không phải ngươi… mang kỳ vọng với vị trí Tư lệnh tiền tuyến đấy chứ?”

“Không!” Hành Ngô Việt không cần đến một giây nghĩ ngợi, lập tức trả lời, “Thật lòng mà nói, tôi đang lo lắng về vị trí đó.”

“Chà?”

Hành Ngô Việt sắc mặt trầm trọng trình bày, “Tướng quân, ngài hẳn đã rất rõ ràng, vì sự kiện điều tra tần số nhìn, tôi đã hoàn toàn đắc tội với Lăng gia. Một giờ trước, tôi nhận được thông tin không xác thực về ứng cử viên Tư lệnh tiền tuyến, Lăng tướng quân rất có thể… sẽ chỉ định tôi.”

“Vậy thì xem ra, Lăng Thừa Vân chẳng những muốn mạng của ngươi, mà còn muốn ngươi thân bại danh liệt.” Tu La Tướng quân vừa nghe đã hiểu, cười khẩy nói.

Sau nhiều năm lăn lộn trong Quân bộ, Tu La Tướng quân đã quá rành rẽ với những âm mưu toan tính ngầm phía sau từng động thái.

Chiến dịch Phòng tuyến số 1 cực chính T thoạt trông đặc sắc huy hoàng, nhưng lực sát thương đối với Đế Quốc là quá bé, chẳng qua bị Lăng Vệ phá hủy một chiến hạm chỉ huy mà thôi.

Quân Đế Quốc quá đỗi bất ngờ, không kịp trở tay khi thấy hạm chỉ huy nổ mạnh, giữa tình huống mịt mờ nên mới rối loạn lui về phía sau.

Dưới sự truy kích của quân đội Liên Bang, Đế Quốc có lẽ tổn thất một lượng nhỏ tàu chiến, nhưng điều này đối với quân đoàn của bọn chúng chính là chín trâu mất sợi lông, chẳng đáng kể bao nhiêu, cũng không ảnh hưởng đến tương quan sức mạnh.

Chân tướng sự thật là, quân đoàn Đế Quốc tuy rằng thua một trận tại Phòng tuyến số 1 cực chính T nhưng an toàn lui tới Mạc Tư Tinh, bốn nghìn quân hạm tàu chiến tệ lắm cũng còn ba nghìn tàu không hư hao tổn hại, chưa kể nếu có tiếp viện, vậy thì còn vượt cả số lượng tàu chiến ban đầu.

Hoặc cho dù không có tiếp viện, chỉ với ba ngàn tàu chiến cũng thừa sức rút lui!

Còn Liên Bang bên này thì sao?

Quân hạm do Lăng Vệ chỉ huy, cộng thêm cả tàu bảo vệ cũng không đến hai nghìn, hơn nữa quá nửa số lượng tàu chiến còn bị hỏng hóc do lần chiến đấu trước đó.

Dưới mưu kế của Tư lệnh Đế Quốc Colin, chiến hạm Liên Bang có thể nói là tổn thất thảm hại.

Phương diện này, Quân bộ đã đổ một nguồn đầu tư khổng lồ vào trong, chỉ cần chờ… hai năm nữa, sẽ sản xuất ra được số lượng tàu chiến mới đưa ra chiến trường.

Nhưng hiện tại?

Số lượng quân hạm thiếu hụt nghiêm trọng, người chỉ huy sở hữu Quyết sách lực – Lăng Vệ – lại đang bị giam hãm giữa tranh chấp nhân quyền.

Đại chiến ác liệt đã cận kề tới đít, mà ai sẽ làm Tư lệnh, ai sẽ xúi quẩy đến vậy!

Lũ Đế Quốc làm thế nào chọn được ngay thời điểm tốt như thế này mà phát động tấn công lần thứ hai?!

“Tướng quân…”

“Quân bộ đã quyết định tổ chức một cuộc họp vào ngày mốt, cử ra một Tư lệnh. Yên tâm, Lăng Thừa Vân không có cơ hội tóm ngươi đi làm vật hi sinh đâu. Quan chỉ huy tại căn cứ Leia vừa gửi văn kiện nói rằng tuổi đã lớn, vết thương cũ bắt đầu tái phát, xin phép về hưu. Ta sẽ điều ngươi qua tiếp nhận chức vị của lão.”

“Cảm ơn trưởng quan, tuy nhiên, tôi càng mong được ở lại bên cạnh Tướng quân, dốc sức phục vụ cho Tướng quân.” Hành Ngô Việt cảm kích.

“Trung tướng, căn cứ Leia rất quan trọng, nắm chắc nó, mới có thể phục vụ tốt cho ta.”

“Vâng, Tướng quân!”

“Đứa con của Lăng Thừa Vân sao rồi?”

“Nghe nói vẫn còn hôn mê.”

“Không tỉnh dậy lần nào sao?”

“Cậu ta đã được đưa vào bệnh viện, được Lăng Thừa Vân bảo hộ rất nghiêm. Tình hình cụ thể tôi vẫn chưa nắm bắt được.”

“Cứ ngủ say như vậy cũng tốt, ít nhất không cần giống chúng ta, phải phiền lòng với lũ gián Đế Quốc đập hoài không chết này.” Tu La Tướng quân sâu xa bỏ một câu.

“Tướng quân sáng suốt!” Hành Ngô Việt hùng hồn gật đầu.

Ánh mắt lia tới Tu La Tướng quân, cũng đồng dạng, ý vị thâm trường.

Bình Luận (0)
Comment