Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 106

Tiếu Thanh Bần cười nói: “Cô cô không cần đau lòng. Lần khác con lại đền cho người một chậu!”

Đại công chúa hừ một tiếng, Tiếu Thanh Huyền xấu hổ. Thực sự không muốn thừa nhận người kia là đệ đệ của mình. Thật sự là quá mất mặt.

Tiếu Thanh Bần hận không thể bước lên hỏi Âu Dương Noãn một câu rằng tại sao trước nay nàng không thường xuất môn? Tại sao từ trước hắn chưa từng được nghe về nàng dù chỉ là một lời nói vu vơ? Tiếu Thanh Huyền chạy tới trước mặt Dung quận chúa đặt một đóa hoa đào rồi xoay người mỉm cười nói với Âu Dương Noãn: “Âu Dương tiểu thư, xá đệ đường đột! Mong tiểu thư tha thứ!” Nói xong liền kéo Tiếu Thanh Bần về chỗ.

Âu Dương Noãn kinh ngạc, không khỏi mỉm cười. Chu vương Thế tử cùng vị Duẫn quận vương này thật sự là người đơn thuần a!

Tấn vương thế tử Tiếu Lăng Phong thân mình gầy yếu, khắc mi bay xéo, trên đôi môi mỏng mang theo ý cười. Trong tay hắn cầm một đóa hoa đào nhẹ nhàng đưa cho Âu Dương Noãn, lại còn nhẹ giọng tươi cười, tựa hồ như có thâm ý. Sau khi rời đi hắn liền đứng bên cạnh Tiếu Thiên Diệp nói chuyện, hai người thế nhưng lại có chút thân thiết.

Mối quan hệ giữa Tần vương cùng Tấn vương vốn rất tốt, hai vị Thế tử cũng vì vậy mà thường xuyên qua lại. Chỉ là loại tươi cười kỳ lạ này của Tiếu Lăng Phong, rốt cuộc là có ý gì?

Trên mặt Tiếu Thanh Bần lộ ra biểu tình khinh thường: “Nham hiểm!” Tiếp theo đầu liền ăn một cú đánh của Tiếu Thanh Huyền.

Âu Dương Tước nhìn mà nhịn không được liền cười rộ lên. Lúc này vị Sở vương Thế tử Tiếu Ngại Sơn từ đầu vẫn luôn trầm mặc cũng đi qua, đem hoa đào của mình cho Dung quận chúa nhưng chưa có trở về liền mà ngược lại đi đến trước mặt Âu Dương Noãn nói: “Ngươi cũng làm rất tốt!” Nói xong liền xoay người rời đi.

Âu Dương Noãn hơi hơi ngẩn người. Xương Bồ lại nói nhỏ với Hồng Ngọc: “Người này anh tuấn như vậy sao lại luôn có vẻ mặt như là có ai thiếu nợ hắn vậy?”

“Nói nhỏ một chút!” Hồng Ngọc liền đá nàng ta một cái.

Lúc này Tề vương Thế tử Tiếu Tử Kỳ cùng Lỗ vương Thế tử Tiếu Tiệm Cách đồng thời bước lên. Tiếu Tử Kỳ quần áo đơn giản, phong độ bình thường thoạt nhìn rất văn nhược. Một đôi mắt trong suốt như nước, giống như mỹ ngọc thuần khiết. Hắn đứng nhìn Dung quận chúa rồi lại nhìn Âu Dương Noãn cả nửa ngày, hoa đào trong tay duỗi tới duỗi lui làm mọi người bật cười to. Đại công chúa nói: “Tử Kỳ! Con làm gì mà phân vân vậy? Cứ đưa hoa cho người mà con cảm thấy tốt hơn!”

Tiếu Tử Kỳ suy nghĩ cả nửa ngày sau cùng là đem hoa để vào trong cái giỏ thêu trước mặt Dung quận chúa. Âu Dương Noãn mỉm cười, người này đúng là không phải người do dự bình thường….Âu Dương Noãn rũ mắt xuống che đi ý cười trong mắt.

Tiếp theo là vị thiếu niên anh lãng khắc mi tinh mục, Lỗ vương Thế tử Tiếu Tiệm Cách. Hắn kiên quyết đi qua, một tay cầm lấy hoa đào nhét vào trong tay của Âu Dương Noãn. Động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, thập phần tiêu sái làm mọi người phía sau cười vang một trận.

Nếu đổi lại là thiên kim tiểu thư bình thường, nếu không phải thét lên chói tai thì cũng té xỉu vì xấu hổ. Nhưng Âu Dương Noãn lại chỉ mỉm cười trong suốt nói: “Đa tạ thế tử ưu ái! Âu Dương Noãn ngượng ngùng không dám nhận!”

Tiếu Tiệm Cách gật gật đầu, xoay người lưu loát rời đi. Âu Dương Noãn mỉm cười, đem hoa đào trong tay cắm vào giỏ phía trước.

Đi đến tịch gian, Tiếu Thanh Bần giữ lấy Tiếu Tiệm Cách: “Này uy, đừng quá đáng như vậy chứ! Là ta nhìn trúng trước mà!”

Tiếu Tiệm Cách gạt tay Tiếu Thanh Bần ra, cười lạnh nói: “Là ta có dự định trước!”

Không khí giữa hai người có chút quỷ dị. Âu Dương Tước âm thầm nghĩ, ‘Nhị vị các ngươi là ai chứ? Vẫn tự cho mình cao quý, tỷ tỷ ta mới không coi trọng các ngươi. Cái gì mà nhìn trúng với dự định? Tỷ tỷ ta mới không thèm!’

Mắt thấy nam khách đều đi lên tặng hoa, Tấn vương thế tử Tiếu Lăng Phong thở dài: “Luận tâm tư, Âu Dương Noãn xác thực là cao hơn một bậc. Nhưng luận nhân mạch Dung quận chúa mới là danh dương thiên hạ. Âu Dương Noãn yên lặng vô danh, trận tỷ thí này, tất yếu phải xem tiếp sao?”

Tiếu Lăng Phong chỉ là lầm bầm một mình, nhưng đột nhiên lại có người trả lời hắn: “Trên đời này luôn luôn không thể đoán trước được điều gì. Chưa đi đến cuối cùng thì sẽ không biết kết cục như thế nào đâu!” Tiếu Thiên Diệp mỉm cười.

Tiếu Lăng Phong liền nhíu mày: “Oh! Sao ta nghe những lời Tiếu Diệp huynh nói lại cứ cảm thấy huynh rất để ý đến vị Âu Dương tiểu thư này vậy?”

Tiếu Thiên Diệp vẫn bình tĩnh, hắn vẫn luôn chú ý đến tình thế biến hóa, thản nhiên nói: “Ta chỉ muốn nhìn một chút, nha đầu giảo hoạt này rốt cuộc là đang muốn làm gì!”

“Oh, ta đã quên. Nghe nói Tần vương Thế tử vừa rồi còn ngăn đón tiểu thư nhà người ta trước cửa viện không cho tiến vào a!” Tiếu Lăng Phong uống một ngụm rượu, đánh giá Tiếu Thiên Diệp một chút rồi nói tiếp: “Chẳng lẽ huynh cũng coi trọng Âu Dương tiểu thư? Không đến mức đó chứ!”

Tiếu Thiên Diệp cười lạnh nói: “Cho dù nữ nhân trên đời này có chết hết, ta cũng sẽ không coi trọng một tiểu nha đầu như nàng!”

Sắc mặt Tiếu Lăng Phong âm trầm nhìn Tiếu Thiên Diệp đang tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, có chút suy nghĩ nói: “Thiên Diệp….Chúng ta lớn lên với nhau từ nhỏ, nên ta phát hiện ra một điều thú vị. Cứ mỗi lần ngươi đặc biệt yêu thích một cái gì đó thì cũng liền sinh ra một loại cảm giác bài xích mãnh liệt, kiên quyết không chịu chia sẻ với ai khác. Thậm chí ngay cả nhìn cũng không cho, người bình thường nào có như vậy. Ngươi dục vọng độc chiếm rất mạnh, ngay từ khi Âu Dương tiểu thư bắt đầu biểu diễn trước mặt tất cả mọi người thì ngươi đã bắt đầu có cảm xúc rồi. Có thể nói chính là ngươi cảm thấy không thoải mái, phiền chán, luôn muốn nổi giận…”

Tiếu Thiên Diệp thần sắc lãnh ngạo nói: “Huynh muốn nói cái gì?”

Tiếu Lăng Phong nhíu mày nói: “Ta nghĩ ngươi hiểu!”

Thần sắc Tiếu Thiên Diệp trở nên quái dị, hắn nói: “Đúng là hồ ngôn loạn ngữ!”

Tiếu Lăng Phong mỉm cười: “Không cần vội phủ nhận, đó cũng không phải là chuyện gì xấu. Nói thật, ta nghĩ rằng có khi đây lại là chuyện tốt. Ngươi cũng đã đến tuổi nên lập phi rồi, Âu Dương tiểu thư tuy rằng còn nhỏ nhưng đợi vài năm nữa cũng không sao!”

Tiếu Thiên Diệp cười xùy một tiếng: “Ngươi đang khuyên ta tin tưởng bản thân mình thích một tiểu nha đầu giảo hoạt như vậy sao?”

“Đương nhiên không!” Tiếu Lăng Phong bình tĩnh nói, “Ta thấy ngươi chính là thích nha đầu đó!”

Tiếu Thiên Diệp rời khỏi ghế, lạnh lùng nói: “Điên cũng lây a! Ta nên cách xa ngươi một chút!” Hắn nói xong lại hướng chỗ nữ khách bước qua.

Trước đây Tiếu Lăng Phong cùng Tiếu Thiên Diệp tranh cãi đều là cơ trí mà có hòa khí. Chưa bao giờ có sự quyết liệt châm chọc như vậy, biểu hiện của hắn lúc này đúng là có chút kỳ lạ. Tiếu Lăng Phong thở dài một hơi, chỉ sợ vị Thế tử này cũng không biết bản thân đang trở nên khác thường.

Tiếu Thiên Diệp đi đến trước mặt Dung quận chúa, đem đóa hoa kia để vào cái giỏ phía trước sau đó liền quay trở về, không hề liếc mắt nhìn Âu Dương Noãn một cái. Âu Dương Noãn có chút kinh ngạc, nàng nghĩ thể nào vị thế tử này cũng sẽ chế giễu nàng vài câu nhưng không, hắn không nói một lời cứ thế xoay người bước đi. Không lẽ mặt trời mọc hướng tây?

Âu Dương Tước lấy lý do mình là người Âu Dương gia, nếu tham gia bình chọn sẽ không công bằng nên nhất định không chịu cầm hoa, cho nên một phiếu này liền bỏ qua.

Xương Bồ lại tiếp tục nói nhỏ với Hồng Ngọc: “Đại thiếu gia thay đổi rồi! Nếu là trước kia ngài ấy nhất định sẽ đem hoa cho đại tiểu thư!”

Trong lòng Hồng Ngọc bất đắc dĩ cảm thán, thầm nghĩ sau này sẽ không bao giờ mang Xương Bồ cùng ra ngoài nữa. Thoạt nhìn thì khờ ngốc đơn thuần, nhưng thực tế chính là người nhiều chuyện, mỗi một người đi qua cũng phải bình phán mấy câu.

Tiếp theo là các công tử nhà công hầu cùng trạng nguyên, hoa thám…đều mang hoa lên. Sau cùng cộng lại hai nhóm, kết quả thế nhưng lại hòa.

Đại công chúa nhíu mày, đột nhiên như nhớ tới cái gì đó liền nói: “Còn có một người nữa!”

Còn lại đóa cuối cùng, là nằm trong tay Minh quận vương. Ánh mắt hắn đang chăm chú ngắm nhìn đóa hoa. Cành đào trong tay hắn lúc này có thể sánh bằng những loài hoa cao quý nhất. Cũng như ai được hắn ưu ái cũng có thể một bước thành quý tộc.

Hắc y thị vệ bên cạnh Minh quận vương nhận lấy hoa đào rồi đi đến trước mặt Âu Dương Noãn cùng Dung quận chúa. Tươi cười của Âu Dương Noãn lại càng sáng lạn, thị vệ này chính là người đã đưa đuôi sói trắng ngày đó. Cho tới bây giờ hắn vẫn giống như lúc đó, chưa từng dám nhìn thẳng nàng một lần nào. Giống như xem nàng là mãnh thú hồng thủy vậy.

Thái Hậu vẫn luôn cố ý tác hợp Dung quận chúa cùng Minh quận vương. Phiếu này không cần nghĩ cũng biết kết quả như thế nào, tất cả mọi người không khỏi tiếc hận cho Âu Dương Noãn, chỉ có nàng lại cực kỳ vừa ý. Đây chính là kết quả mà Âu Dương Noãn mong muốn, thua, nhưng là thua một cách hợp tình hợp lý.

Nhưng thị vệ mặt vẫn luôn không đổi sắc kia lại đem hoa đào cắm vào cái giỏ phía trước Âu Dương Noãn. Mọi người liền không khỏi kinh ngạc sợ hãi than lên.

Khuôn mặt vốn vẫn mỉm cười xinh đẹp của Dung quận chúa lập tức ngây ngẩn cả người, lúc nhìn qua Âu Dương Noãn lại mang theo chút phức tạp.

Tuy rằng trên mặt Âu Dương Noãn mang theo tươi cười kinh hỷ nhưng trong lòng lại hung hăng mắng vị Minh quận vương này. Vì đóa hoa này mà tâm tư suy tính của nàng vì hôm nay coi như toàn bộ uổng phí.

“Quận vương nhà ta nói Âu Dương tiểu thư tuổi còn nhỏ nên ngài ấy quyết định tặng hoa này cho tiểu thư!” Thị vệ nói xong câu này, mọi người lập tức thoải mái. Ý của Minh quận vương là Âu Dương Noãn tuổi còn nhỏ thật không dễ dàng gì nên đóa hoa này coi như là để khích lệ nàng thôi!

Quả nhiên Dung quận chúa nghe xong những lời này sắc mặt liền thả lỏng, vui vẻ cười nói: “Vốn nên như thế! Âu Dương tiểu thư còn chưa trưởng thành, tài năng như vậy cũng là đã phi phàm rồi.Tương lai không biết còn phát triển đến đâu nữa!”

Trong lòng Âu Dương Noãn nhẹ thở ra một hơi. Tươi cười của nàng lại càng chân thành tha thiết: “Là do Dung quận chúa nể tình ta còn nhỏ nên mới nhường thôi!”

Đại công chúa lúc này mới cười rộ lên, cất cao giọng nói: “Lúc này ta muốn về nói liền với Thái Hậu. Kinh đô này còn có một vị danh môn thiên kim sắc nghệ song tuyệt nữa! Sau này lão nhân gia người sẽ không thể nói Dung nhi thiên hạ vô song nữa!”

Dung quận chúa tuy rằng vẫn mỉm cười nhưng vẻ mặt đã có chút khác thường. Hết thảy Âu Dương Noãn đều thu vào trong mắt, nàng không tự chủ mà nhìn Minh quận vương. Không biết vì sao nàng vẫn cứ luôn cảm thấy, nam nhân kia chính là đang cố ý…

Náo nhiệt qua đi mọi người liền tản ra đi ngắm hoa.

Trong hoa viên của Đại công chúa hoa mai, thụy hương, bạch ngọc lan, hoa quỳnh, hải đường, đinh hương, đỗ quyên, tử kinh, …..Muôn vàn loài hoa sau khi được chăm sóc tạo hình khéo léo liền nở cùng một lượt, tràn đầy màu sắc rực rỡ, diễm lệ bốn phía.

Lâm Nguyên Tuyết hái được một bông hoa liền cắm lên tóc mình, vui vẻ nói: “Tỷ tỷ….đẹp…đẹp…”

Trầm thị nhíu mày, trách cứ nhũ mẫu: “Ngươi trông coi tiểu thư như thế nào vậy? Sao lại để tiểu thư ngắt hoa tươi của công chúa chứ?”

Lâm Nguyên Tuyết hoảng sợ, bông hoa trong tay nắm không chặt liền rơi trên mặt đất, Âu Dương Noãn nhẹ giọng nói: “Đại cửu mẫu, Tuyết Nhi chỉ là một đứa nhỏ. Hơn nữa những loài hoa mà Đại công chúa trân quý tất cả đều ở trong phòng bên kia, nơi này chẳng qua chỉ là những loài hoa bình thường mà thôi, không có gì đáng ngại. Người nhìn xem các tiểu thư bên kia không phải đều đang kết vòng hoa hay sao?”

Trầm thị thoáng nhìn xung quanh, quả nhiên thấy không ít các tiểu thư đang lấy hoa tươi làm thành vòng hoa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra nói: “Ở trong phủ Đại công chúa phải luôn cẩn thận!”

Nói xong liền thấy vài vị phu nhân từ xa đang hướng về bên này, Âu Dương Noãn đoán những người này là tới tìm Trầm thị trò chuyện. Lại nhìn thấy bộ dạng nước mắt lưng tròng của Lâm Nguyên Tuyết thì liền vươn tay sờ sờ đầu đứa nhỏ rồi nhẹ giọng nói: “Đại cửu mẫu, con mang Tuyết Nhi đi dạo bên kia một chút!”

Trầm thị gật gật đầu, Lâm Nguyên Hinh cũng muốn đi cùng nhưng Âu Dương Noãn lại lắc đầu nói: “Hinh biểu tỷ, gặp gỡ nhiều người một chút, sau này sẽ có ích cho tương lai!”

Trầm thị cũng rất đồng ý cho nên Lâm Nguyên Hinh chỉ có thể ở lại, cùng với Trầm thị nói chuyện với các vị phu nhân. Âu Dương Noãn mang theo Lâm Nguyên Tuyết, Hồng Ngọc, Xương Bồ cùng nhũ mẫu đi đến một chỗ ít người mới dừng lại. Âu Dương Noãn sờ sờ khuôn mặt hồng nhuận nhỏ nhắn của Lâm Nguyên Tuyết nói: “Được rồi, lại đây. Biểu tỷ đưa muội đi dạo!”

Lâm Nguyên Tuyết mở to hai mắt rồi gật đầu thật mạnh. Hồng Ngọc thở dài một hơi, thứ nữ Hầu phủ, Đại phu nhân tuy rằng khoan dung nhưng dù sao cũng không phải mẹ ruột. Đứa nhỏ này tương lai sẽ có vận mệnh thế nào đây? Nhưng thế gian này ai cũng như thế, đại tiểu thư tuy rằng xuất thân cao quý nhưng từ nhỏ lại mất mẫu thân, không thể không ở cùng kế mẫu. Như vậy so với thân phận thứ nữ của Lâm Nguyên Tuyết tình cảnh còn gian nan hơn nhiều!

Hồng Ngọc cùng Xương Bồ hái đến rất nhiều hoa hồng, gắn lên đầy đầu Lâm Nguyên Tuyết. Sau lại đem rất nhiều hoa đủ loại màu sắc kết thành vòng đeo lên cổ tiểu nha đầu kia. Không cần khoa trương, các nàng bốn phía cầm lấy hoa cứ như vậy xoay quanh Âu Dương Noãn cùng Lâm Nguyên Tuyết.

Lâm Nguyên Tuyết thập phần yêu thích Âu Dương Noãn, một chút cũng không rời đi, luôn nắm chặt lấy tay nàng, hoặc là nằm trong lòng nàng. Lâm Nguyên Tuyết cười đến vui vẻ, cuối cùng mệt quá nên ngủ luôn trong lòng Âu Dương Noãn.

Tiếu Thanh Bần vẫn luôn lặng lẽ chú ý đến Âu Dương Noãn, thấy nàng rời đi liền theo nàng như cái đuôi. Lúc này hắn nhìn thấy cảnh tượng này liền cúi đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu hắn cứ thế mở miệng nói chuyện thật không thỏa đáng. Hắn không khỏi hối hận vì vừa rồi không kéo Âu Dương Tước cùng qua đây.

Đang đứng do dự thì thấy Tiếu Tiệm Cách lướt qua người hắn, trong tay còn bưng một bàn cờ. Tiếu Thanh Bần sửng sốt liền chạy nhanh đuổi theo.

“Âu Dương tiểu thư, nghe nói tiểu thư tinh thông kỳ nghệ. Có thể cùng ta đánh một ván cờ không?” Tiếu Tiệm Cách cất cao giọng nói.

Tiếu Tiệm Cách khẳng khái và cũng quang minh chính đại, không cho đối phương một chút cơ hội từ chối. Âu Dương Noãn cười, đây mà là mời sao? Đây là đang ép buộc mới đúng. Nhũ mẫu bên cạnh nhanh chóng ôm lấy Lâm Nguyên Tuyết đang ngủ say, nhẹ giọng nói: “Biểu tiểu thư, để nô tỳ bế Lục tiểu thư trở về!”

Mới chỉ nói chuyện một lát mà Tiếu Tiệm Cách đã muốn bày bàn cờ ra rồi.Tiếu Thanh Bần nhanh chóng kéo lấy tay hắn, nói: “Tiệm Cách, ngươi cùng tiểu thư nhà người ta không quen không biết. Sao ngươi lại đường đột như vậy?”

Tiếu Tiệm Cách còn chưa kịp phản bác thì đã nghe Âu Dương Noãn nói: “Duẫn quận vương không cần khách khí. Chỉ là đánh cờ thôi mà, không sao đâu!”

Tiếu Tiệm Cách cười nói: “Âu Dương tiểu thư còn không ngại, ngươi lại nhiều chuyện làm gì chứ?”

Tiếu Thanh Bần cũng mong Âu Dương Noãn gật đầu nên hắn mỉm cười nói: “Tuy rằng vẫn thường nghe danh nhưng đây vẫn là lần đầu gặp mặt. Âu Dương tiểu thư làm người khiêm tốn, là người mới nhìn thôi cũng khiến người khác muốn thân thiện. Tiếu Tiệm Cách này cũng vậy, cũng là người mà người gặp người thích. Chỉ có ta, chỉ sợ làm mọi người chê ta phiền phức!”

Âu Dương Noãn mỉm cười, chân thành nói: “Tuy là mới gặp Duẫn quận vương nhưng hôm nay vì đoá hoa của ngài, Noãn Nhi cũng muốn được cảm tạ, sao có thể phiền phức được chứ?”

Tiếu Thanh Bần nghe xong lời này liền ha ha phá lên cười, Tiếu Tiệm Cách cũng cười nói: “Được, ta chọn cờ trắng!”

Hắn ngay cả cơ hội lựa chọn cũng không cho Âu Dương Noãn, có thể thấy được ngày thường cao cao tại thượng cỡ nào, là người nói một không nói hai.

Tiếu Thanh Bần cười nói: “Tiệm Cách, ngươi vẫn luôn tự xưng là thiên hạ đệ nhất kỳ thủ. Nhưng nếu ngươi muốn ở trước mặt Âu Dương tiểu thư múa rìu qua mắt thợ, ta nhất định phải chờ xem ngươi bị chê cười!”

Âu Dương Noãn cầm lên một quân đen, Tiếu Tiệm Cách quân trắng.Tiếu Thanh Bần nhàn nhã bưng tách trà Long Tĩnh, chầm chậm thưởng thức, hương trà lượn lờ vấn vít trong không khí. Chỉ thấy Âu Dương Noãn áp Tiếu Tiệm Cách từng bước một, mỗi một nước đều rất cẩn thận.

Thời gian hai tuần trà trôi qua, Tiếu Thanh Bần ngưng thần lại nhìn, chỉ thấy cục diện bàn cờ đã có biến đổi. Hoàn toàn đang ở trong thế giằng co, vồ đến thu khí, hoa ngũ tụ lục, quả nhiên là vô cùng phức tạp. Chỉ nhìn vài lần, trong lòng suy tính sơ vài bước liền thấy đầu óc choáng váng, nhìn hoa cả mắt. Vốn tưởng rằng kỳ nghệ của bản thân không tệ, nhưng với cục diện lại thấy ‘tâm thần đại loạn’ cũng đủ biết thế cờ đang rất khó khăn. Lại nhìn thấy Âu Dương Noãn áp Tiếu Tiệm Cách, vẫn mỉm cười bình tĩnh, ngón tay thon dài vân vê quân cờ rồi nhẹ nhàng hạ xuống. Tiếu Tiệm Cách bên này trán đã đầy mồ hôi, hai hàng lông mày nhíu lại càng chặt.

Lại qua một nén nhang, Âu Dương Noãn đã muốn toàn thắng, chỉ cần nàng hạ nước cờ cuối cùng này. Nhưng nàng lại vẫn không đánh nước cờ chết.

Tiếu Thanh Bần thấy nàng chậm chạp chưa kết thúc thì đoán rằng nàng đang muốn làm sao thắng nhưng vẫn có thể giữ cho đối phương chút mặt mũi. Ánh mắt hắn khẽ chuyển động rồi cười nói: “Tiệm Cách! Ngươi thua thì liền thua đi, không cần cố gắng. Chịu thua một cách thống khoái đi!”

Mày Tiếu Tiệm Cách lại càng nhíu chặt, nhưng vẫn không hé răng. Trong lòng Tiếu Thanh Bần cười lạnh, lại còn sĩ diện trước mặt mỹ nhân, cố tình không hiểu ám chỉ, thua cũng xứng đáng!

Vào lúc này Âu Dương Noãn liền hạ nước cờ cuối cùng, nụ cười trên môi có chút áy náy, nói: “Thế tử, ta thắng rồi!”

Tiếu Thanh Bần nhìn Tiếu Tiệm Cách vẫn còn trầm tư suy nghĩ thì không khỏi cười xuỳ một tiếng. Vốn người ta đã có thể thắng ngươi mười quân nhưng lại cố ý chỉ thắng ngươi ba quân. Ngươi còn chưa chịu phục, đúng là đồ ngốc!

Âu Dương Noãn cười càng thêm sáng lạn, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt như bạch ngọc của nàng, thoáng chốc có một loại mỹ lệ mê hồn. Nàng nhẹ giọng hỏi: “Chơi một ván nữa?”

“Ân” Vốn còn đang trầm tư suy nghĩ, Tiếu Tiệm Cách ngẩng mạnh đầu, tiếp theo là sửng sốt, lung ta lung túng đáp ứng. Hắn có chút mê muội nhìn chăm chú dung nhan thanh lệ của nàng. Lần đầu tiên nhìn nàng ở khoảng cách gần như vậy, cảm thấy so với lúc nãy càng thêm động lòng người.

Tiếu Thanh Bần há hốc mồm, cầm lấy ly trà không nói nên lời.

Thị vệ Kim Lương đứng phía xa xa nhìn thấy trong lòng không khỏi cảm thán ‘Chẳng trách làm người ta mê muội. Âu Dương Noãn giơ tay nhấc chân quả thực như mỹ nhân từ trong tranh bước ra’

Đúng lúc này hắn đột nhiên thấy quận vương nhà mình hướng bên kia bước đến. Trong lòng thầm kêu lên không tốt, quận vương nhà mình trước nay đều rất ngại những thiên kim danh môn khuê tú phiền phức, vẫn luôn kính nhi viễn chi. Hôm nay sao lại đột nhiên như vậy?
Bình Luận (0)
Comment