Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 11

Âu Dương Noãn nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, nhìn bên ngoài, chỉ thấy cây vạn tuế trong viện nở hoa rất ngạo nghễ, hoa có hình trụ tròn, giống như tim đèn bình thường, đóa hoa tầng tầng lớp lớp, vàng tươi trông rất đẹp mắt. Hôm nay nàng mượn cây vạn tuế này đưa tổ mẫu tới, là vì muốn có được một chút quyền lực từ trong tay người, đồng thời làm cho tổ mẫu cùng phụ thân đối với Lâm thị sinh ra bất mãn, bây giờ xem ra là cũng đã có được hiệu quả tốt.

Âu Dương Tước từ xa đã chạy tới, nói: ”Tỷ tỷ không cần tức giận, vì bọn tiểu nhân này thật không đáng!”

Âu Dương Noãn mỉm cười: ”Tỷ cho tới bây giờ cũng không vì bọn họ mà phải tức giận. Tước nhi, tỷ tỷ hôm nay xử trí những người này là để cho đệ xem, chính là hy vọng đệ hiểu được, mặc kệ bọn hạ nhân có làm càn như thế nào thì cũng chỉ là nô tài, chỉ cần chủ tử nói một câu là có thể quyết định sinh tử của bọn họ. Trong tay đệ có quyền lực, ai cũng đều phải sợ hãi, nhưng nếu đệ quá mức khoan dung cùng lương thiện, sẽ làm cho những người này đều được nước leo lên đầu, dần dần đệ từ chủ tử liền biến thành nô tài, bất tri bất giác sẽ bị bọn họ dắt mũi!”

“Vâng!” Âu Dương Tước chăm chú nghe, cái hiểu cái không.

Dùng thủ đoạn như vậy để xử lý mấy hạ nhân kia là do kiếp trước Âu Dương Noãn không làm được. Năm xưa nàng đôn hậu lương thiện, thương hại bọn họ sống cũng không dễ, nhưng đến khi nàng gặp chuyện, ngoại trừ Phương mama cùng Hồng Ngọc, những người này không ai là không nhân dịp bỏ đá xuống giếng, không hề vì nàng mà nói giúp một câu.

Âu Dương Noãn mỉm cười:”Từ nay về sau, viện này làm cái gì cũng phải có nguyên tắc, bọn nha đầu nên làm cái gì làm như thế nào đều dựa theo quy củ, hiểu chưa?”

Âu Dương Tước nhìn Hồng Ngọc lấy giấy Tuyên thành ra, bên trên viết điều trần, quy củ từng việc lớn việc nhỏ, nhất thời mở to hai mắt: ”Tỷ, hôm nay không phải là nhất thời nổi hứng, mà là sớm đã có chuẩn bị sao?”

Âu Dương Noãn vươn ngón tay, chọc chọc đầu hắn: ”Tiểu tử ngốc!”

Hôm nay nàng làm như vậy, tương đương với việc gây chiến với Lâm thị, Lâm thị tâm cơ thâm trầm, ắt sẽ không từ bỏ ý đồ, tuy rằng phụ thân nhất thời tức giận, nhưng rất nhanh sẽ bị lời ngon tiếng ngọt của bà ta xoa dịu. Nhưng mà không sao, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.

Nếu nàng nhớ không lầm, rất nhanh Âu Dương phủ sẽ nghênh đón một vị cô cô, đối với Lâm thị mà nói đấy chính là tin tức xấu…

….

Từ ngày đó trở đi, Âu Dương Noãn mỗi ngày đều đúng giờ đi thỉnh an lão phu nhân, một ngày cũng không quên. Hôm nay, tổ mẫu Lý thị rất nhiệt tình tiếp đón Âu Dương Noãn: ”Mau qua đây, lại chào cô cô của con đi!”

Âu Dương Noãn nhìn kỹ, đang ngồi bên người Lý thị là một vị tiểu mỹ nhân, cùng lắm mới chỉ mười bảy mười tám tuổi. Nàng ta khéo léo ngồi nghiêng qua một bên, tóc đen buộc thành búi, tùy ý đặt sau đầu, búi tóc chỉ dùng một cái trâm hoa nho nhỏ cài lên, bên tai đeo bông hình giọt lệ, phối hợp với một thân xiêm y màu vàng nhạt, nhìn rất giống chim họa mi thông minh lanh lợi.

Từ chuyện lần trước, lão phu nhân đối với đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đã có sự khác biệt rõ rệt, vì vậy khi nhìn thấy đại tiểu thư đi đến, Trương mama vội vàng cho nha hoàn đem tới một cái nệm có lót vải bông thật dày, nhanh tay đặt xuống: ”Đại tiểu thư, lão phu nhân vừa mới nhắc đến người xong!”

Âu Dương Noãn mỉm cười, thân thiết nói: ”Trương mama nói phải, ta nghe nói bên người tổ mẫu có một tiểu mỹ nhân như tiên nữ, ta liền muốn đến nhìn một chút, hưởng chút tiên khí!”

Một câu nói làm Lý thị cùng tiểu mỹ nhân kia đều nở nụ cười, Lý thị kéo tay nàng ta giới thiệu với Âu Dương Noãn: ”Con thật biết ăn nói. Đây là nữ nhi của biểu đệ ta, cũng là cô cô của con, còn không mau qua chào hỏi!”

Cô cô tuổi còn trẻ như vậy thật đúng là hiếm gặp, Âu Dương Noãn lại không hề cảm thấy có nửa điểm không tự nhiên, thân ái nồng nhiệt gọi một tiếng cô, Lý Nguyệt Nga cũng đang tò mò đánh giá vị Âu Dương đại tiểu thư này.

Trong ấn tượng kiếp trước, người cô xa Lý Nguyệt Nga này xuất thân từ dòng dõi thư hương, phụ thân là biểu đệ bà con xa của Lý thị, chẳng những đỗ qua tú tài, còn xây dựng trường học. Chỉ tiếc rằng hai năm sau phụ mẫu liền qua đời, hiện tại nếu nói dễ nghe thì là đến thăm Lý thị, trên thực tế lại là trẻ mồ côi tìm nơi nương tựa. Âu Dương Noãn nhớ rõ, lúc trước khi mới vào cửa nàng ta liền không được Lâm thị yêu thích, quả nhiên không đến nửa năm sau Lâm thị liền đem tiểu mỹ nhân này gả ra ngoài.

Thế nhưng bây giờ, Âu Dương Noãn lại rất chờ đón vị cô cô này đến.

Nói không quá hai câu, đã thấy Lâm thị mang theo Âu Dương Khả cùng đến. Trong khoảng thời gian này Lý thị mỗi lần nhìn đến bà ta vẫn chưa hòa nhã, mặc kệ bà ta mỗi ngày đều đến thỉnh an, vẫn thân mật gần gũi như thường, gương mặt và bộ dáng đều luôn bình tĩnh, trong lòng Âu Dương Noãn không khỏi cười lạnh, bị trách cứ thẳng thừng như vậy mà bà ta vẫn có thể làm được như thế, Lâm thị quả nhiên không thể khinh thường.

Lý thị nhìn thấy bà ta đi đến chỉ thản nhiên nói ngồi đi. Thế nhưng Lâm thị lại không có ngồi, ngược lại tự mình đón lấy mâm đựng trái cây trên tay Trương mama đặt lên một khảm trai màu đen, tiếp đến lại xoay người muốn đón lấy tách trà trên tay nha hoàn.

Lý Nguyệt Nga cười ngọt ngào đáng yêu, nói một câu: ”Biểu tẩu, để cho muội!”

Bất quá chỉ là một câu nói khách sáo, dù sao cũng không phải không có nha hoàn, nước trà đều là đem đến trước mặt rồi nhận lấy, thật sự không có bao nhiêu vất vả, Lý Nguyệt Nga làm vậy, thực chất là muốn tạo ấn tượng tốt với Lâm thị, tương lai có thể ở lại Âu Dương gia ăn nhờ ở đậu qua ngày dễ chịu hơn một chút.

Nhưng lời vừa thốt ra, Lý thị liền mất hứng, nhìn phía Lâm thị lạnh lùng nói: ”Ngươi là người cao quý, đừng vì bộ xương cốt già này mà phải mệt nhọc, không đáng giá đâu, đi về nghỉ ngơi trước đi!”

Tươi cười trên mặt Lâm thị cứng đờ, tuy rằng vô cớ bị cho ra rìa nhưng vẫn kiên cường tươi cười: ”Mẫu thân không cần vì con mà đau lòng như vậy, con không mệt đâu!”

“Vậy ngươi càng phải trở về.” Lý thị thấy bà ta cười làm lành, ngược lại lửa giận càng tăng, thanh âm gần như là răn dạy càng lạnh hơn: ”Miễn cho ngươi bị mệt, càng thêm vô tâm việc quản lý gia đình, đến lúc đó toàn bộ hạ nhân trong nhà loạn thành một đoàn, tránh không được ta vì yêu thương con dâu mà không đành long trách phạt! Ngươi về đi!”

Lâm thị chỉ cảm thấy có một cỗ tức giận nghẹn lại nơi lồng ngực, ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn. Mình việc trước việc sau không thể chu toàn tất cả, ngược lại thành cái gai trong mắt lão phu nhân, vô duyên vô cớ bị răn dạy, lại ở ngay trước mặt nữ nhi con vợ trước cùng người ngoài, kêu bản thân mình sau này còn làm người như thế nào? Còn làm chủ mẫu Âu Dương gia ra sao?

Đi cũng không được, ở lại cũng không xong, trên mặt càng cảm thấy ngượng ngùng.

Âu Dương Khả là người thông minh liền tiến lên giúp đỡ: ”Mẫu thân, nếu đó là ý tốt của tổ mẫu, người hãy về nghỉ ngơi trước đi!”

Âu Dương Noãn cũng ôn nhu nói: ”Đúng vậy, muội muội nói phải, mẫu thân, có nữ nhi ở trong này thay người tẫn hiếu với tổ mẫu, người không cần lo lắng?”

Lâm thị nhìn Âu Dương Noãn, miễn cưỡng lộ ra tươi cười: ”Vậy phải làm phiền Noãn nhi rồi!” Nói xong bà ta cố nén tức giận lui ra ngoài. Thời điểm Âu Dương Khả vèm rèm lên liền tức giận liếc mắt nhìn Âu Dương Noãn một cái, lại thấy nàng chỉ hơi hơi mở miệng: ”Muội muội, muội đã đáp ứng cho ta nước ngon pha trà, cũng đừng quên nha!”

Mành đột nhiên “ba” một tiếng rơi xuống, làm Lý Nguyệt Nga giật mình hoảng sợ.

...

Theo tổ mẫu Lý thị từ trong phòng đi ra, Âu Dương Noãn đột nhiên gọi Lý Nguyệt Nga: ”Cô cô, vừa rồi tổ mẫu nói người thêu thùa may vá vô cùng tốt, vừa hay đến chỗ con ngồi một chút, chỉ bảo cho con một ít được không?”

Lý Nguyệt Nga lẳng lặng nhìn nàng, trên tóc nàng đang cài một cây trâm mai hỷ thước hồng bảo màu đỏ thẫm, trên người thắt sơ một giải lụa khảm hạt hồng hồng, phú quý bức người, càng làm sáng lên khuôn mặt thanh lệ như nắng của thiếu nữ đang không ngừng tươi cười nhìn mình, trong nhất thời không thể nói nên lời cự tuyệt, chỉ có thể nói một từ: ”Được!”

Âu Dương Noãn cười càng ôn nhu, không có kẻ thù nàng liền sẽ tạo nên một địch nhân để cho Lâm thị có một ít chuyện để làm, chẳng phải sẽ rất vui hay sao?
Bình Luận (0)
Comment