Cả người Trần Lan
Hinh tựa hồ như chưa hồi phục khí lực, cuối cùng được hai nha hoàn dìu
lên xe. Minh quận vương đã an bày xe ngựa tốt cùng người hộ tống tiểu
thư Võ quốc công gia về phủ.
Âu Dương Noãn bước lên xe ngựa, chỉ
cảm thấy bả vai đau đớn. Nàng hơi hơi nhíu chặt mày, Âu Dương Tước thân
thiết hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”
Trái tim Âu Dương Noãn vẫn
còn đập nhanh không ngừng, đè ép toàn thân máu sôi trào. Vết thương
truyền đến từng trận đau đớn. Tuy nhiên, trên mặt vẫn tươi cười như
thường. Chỉ là bây giờ trăng đã lên cao, chiếu lên bóng dáng của nàng,
cũng chiếu vào khuôn mặt trắng bệch không còn huyết sắc. Một trận hoa
mắt qua đi, nhưng đầu vai vẫn còn run rẩy. Cũng may Âu Dương Tước không
có đặc biệt lưu tâm, chỉ cao hứng gật đầu nói: “Xe ngựa của Dung quận
chúa bị phá hỏng rồi. Chúng ta có thể ngồi xe ngựa của mình trở về. Đệ
đi chuẩn bị một chút!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, nhìn Âu Dương
Tước bước nhanh về phía trước. Âu Dương Noãn vừa muốn cất bước lại đột
nhiên thấy một tấm áo choàng màu đen trùm từ đầu đến chân nàng, giống
như rơi xuống một mảnh thâm trầm trong mộng. Nàng sửng sốt, lập tức
ngẩng mạnh đầu.
Tiếu Trọng Hoa giương mắt đảo qua bả vai Âu Dương Noãn: “Không hổ là Âu Dương tiểu thư. Cho dù là bị thương cũng muốn làm bộ như không có việc gì, là ngươi sợ đệ đệ lo lắng sao?”
Bị áo
choàng mềm mại như màn đêm bao lấy, Âu Dương Noãn vẫn tao nhã mỉm cười:
“Lần này đa tạ ngài ra tay cứu giúp. Nhưng cái này…” Nàng dùng tay trái
làm bộ muốn lấy áo choàng trả lại cho đối phương.
Tiếu Trọng Hoa
liền nâng tay ngăn hành động của nàng lại, khoé miệng cong lên: “Ban đêm trời rất lạnh. Tiểu thư cần gì câu nệ tiểu tiết!”
Âu Dương Noãn đạm mạc mỉm cười, giương mắt nhìn hắn, thanh âm nhu hoà: “Tiễn phật
tiễn đến tây phương. Quận vương có thời gian quan tâm đến ta, chi bằng
tự mình hộ tống Lan Hinh tiểu thư trở về thì tốt hơn!”
Tiếu
Trọng Hoa kinh ngạc nhíu mày, lát sau lại thâm trầm nói: “Âu Dương tiểu
thư cho rằng chuyện ngoài ý muốn này là nhằm vào vị tiểu thư Võ quốc
công phủ kia sao?”
Âu Dương Noãn vẫn mỉm cười thản nhiên nói: “Xe ngựa Dung quận chúa bị hỏng giữa đường, Lan Hinh tiểu thư liền đem xe
ngựa Võ quốc công phủ tặng cho quận chúa. Sau đó lại lấy xe ngựa của nhà ta, còn chúng ta lại đợi xe ngựa của Dung quận chúa sửa xong mới tiếp
tục khởi hành, ai ngờ đến đây thì gặp chuyện ngoài ý muốn. Hay là quận
vương cảm thấy nhóm người này không phải nhằm vào Võ quốc công phủ? Như
vậy thì thật là đáng tiếc, ta cũng nghĩ không ra kẻ nào lại dám cả gan
làm loạn như vậy. Nếu quận vương có hứng thú, không bằng đi điều tra một phen?”
Ánh mắt Tiếu Trọng Hoa thâm trầm lại giống như lông chim
mềm nhẹ lướt qua trên mặt nàng, khoé miệng vô thức có chút ý cười nhưng
lại giống như băng tuyết mùa đông làm tim người ta đập nhanh không thôi.
Âu Dương Noãn từ đầu đến cuối lại vẫn duy trì nụ cười ôn nhu mà xa cách, nàng cung kính hành lễ rồi nói: “Cáo từ!”
Tiếu Trọng Hoa đã nổi lên nghi ngờ với nàng. Thậm chí nàng thật sự cố ý để
Trần Lan Hinh ngồi lên xe ngựa của Âu Dương gia, nam nhân như vậy là sẽ
không minh bạch tình cảnh khó khăn của nàng. Xoay người, tươi cười bên
khoé miệng Âu Dương Noãn càng trào phúng. Trùng sinh lại một đời, nàng
phải sống sót thật tốt, duyên cừu hận từ từ một đường mà bước đến, thẳng đến khi sức cùng lực kiệt. Hoặc là thẳng đến khi nàng sử dụng sự chiếu
cố của số mệnh, đem kẻ thù hoàn toàn diệt trừ.
Chờ đợi nàng, vĩnh viễn chỉ có hai con đường. Chết ở trong tay Lâm thị, hoặc là làm cho
Lâm thị chết không có chỗ chôn. Hai người tuyệt đối không có khả năng
tha thứ cho đối phương. Báo thù, đối với nàng mà nói mới là quan trọng
nhất.
.....
Kim Lương: “A…Âu Dương tiểu thư cũng bị thương sao? Hiện tại khoảng cách với biệt viện của công chúa cũng không xa,
chúng ta có thể đề nghị nàng ấy trước tiên quay lại biệt viện băng bó
vết thương. Sau đó….quận vương? Ngài làm sao vậy?”
Tiếu Trọng Hoa trong lòng than thầm, kỳ thật hắn cũng có kề có lòng nghi ngờ cùng
trách cứ nàng. Chỉ là hắn cảm thấy chuyện ngoài ý muốn này nàng tựa hồ
như đã sớm biết điều gì đó. Yên lặng nhìn bóng dáng Âu Dương Noãn, hắn
nhẹ giọng nói: “Thật là….khiến người ta cảm thấy không thoải mái!”
Kim Lương: ….
......
Thọ an đường.
Lý thị không dùng cơm tối như mọi khi mà chỉ uống non nửa ly trà sâm, lại
dùng mấy khối điểm tâm. Bà nhìn sắc trời bên ngoài rồi hỏi: “Giờ nào
rồi?”
“Đã đến giờ Tuất!” Trương mama dò xét sắc mặt Lý thị, lại
nói: “Đại tiểu thư cùng Đại thiếu gia rất nhanh sẽ trở lại. Lão thái
thái không cần quá lo lắng, người nên nghỉ ngơi một lát. Chờ khi nào Đại tiểu thư về nô tỳ sẽ đánh thức người!”
Lý thị lắc đầu nói: “Còn
không biết tình hình hôm nay rốt cuộc như thế nào, ta làm sao có thể yên tâm dùng bữa, nghỉ ngơi? Ta bảo ngươi phái người đi nhìn Lâm Uyển Như,
nó một ngày hôm nay đã làm những gì?”
“Phu nhân hôm nay vẫn luôn ở trong Lê Hương viện cùng Nhị tiểu thư, không hề đi ra ngoài!”
Nghe Trương mama trả lời sắc mặt Lý thị lạnh nhạt, rồi lập tức thở dài một
hơi nói: “Tuy nói nó là chính thê của Trì Nhi nhưng dù sao dưới gối cũng không có con, chỉ có một nữ nhi duy nhất nên nó đương nhiên liều mạng
muốn sinh con trai. Đây cũng là chuyện thường tình, ta cũng sẽ không
trách tội. Nhưng nó lại cứ cố tình muốn sinh ra Thiên sát cô tinh khắc
Âu Dương gia ta nên gần đây ta mới khắc nghiệt với nó như vậy. Yến hội
ngắm hoa của Đại công chúa lần này ta không cho Khả Nhi đi, chắc chắn
trong lòng bọn chúng đang oán hận ta!”
“Lão thái thái, một ngày
nào đó phu nhân sẽ hiểu được. Tất cả cũng là vì ngài muốn tốt cho Âu
Dương gia!” Trương mama thấp giọng khuyên. Sau đó trầm mặc thật lâu, rồi kín đáo nhìn sắc mặt Lý thị, tiếp tục mở miệng: “Lão thái thái, có một
chuyện nô tỳ chưa kịp bẩm báo. Người nô tỳ phái đi giám sát phu nhân trở về hồi bẩm nói Vương mama bên người phu nhân giờ Dần hôm nay lặng lẽ từ cửa hông phía sau tiểu viện đi ra ngoài…”
“Đi đâu?” Lý thị nhíu mày hỏi.
“Đến Trấn quốc Hầu phủ! Người của chúng ta không vào được nên không biết là tới tìm ai!”
“Hừ! Cái này còn phải hỏi sao? Tất nhiên là đi tìm…..”
Lý thị nói được một nửa, bên tài liền truyền đến âm thanh của Ngọc
Dong: “Lão thái thái, Đại tiểu thư cùng Đại thiếu gia đã trở về!”
“Về rồi sao?” Lý thị lập tức thẳng người, “Người đâu rồi?”
Sắc mặt Ngọc Dong có chút không yên, ấp úng nói: “Lúc này vừa vào đến cửa.
Lão thái thái đừng sốt ruột. Chỉ là….lúc tiểu thư cùng thiếu gia trở về
có gặp chút chuyện…..Nói là có kẻ xấu xông ra chặn đường….Đại tiểu thư
hình như có bị thương nhẹ….Hạ nhân đang đi mời đại phu…”
“Ngươi nói cái gì?” Lý thị biến sắc, bàn tay đang cầm ly trà run lên nhè nhẹ.
Trương mama thấy vậy liền cuống quýt tiếp nhận ly trà rồi đặt lên bàn.
Nhanh chóng khuyên giải nói: “Lão thái thái đừng gấp. Ngọc Dong, cuối cùng là có chuyện gì? Đại tiểu thư sao lại bị thương? Ngươi nói cũng nói không
rõ ràng, làm Lão thái thái hoảng sợ thì phải làm thế nào?”
Ngọc
Dong hoảng sợ, nhang chóng quỳ mạnh xuống: “Lão thái thái thứ tội, tình
hình cụ thể thế nào nô tỳ cũng không rõ. Đại tiểu thư chỉ phái người đến thông báo nói không có gì trở ngại, rất nhanh sẽ đến thỉnh an lão thái
thái….Lão thái thái không cần lo lắng!”
“Lão thái thái, chuyện
còn chưa có gì rõ ràng. Để nô tỳ đi hỏi lại một chút, ngài đừng quá gấp
gáp!” Trương mama sai tiểu nha đầu bưng ly trà nóng lên, hầu hạ Lý thị
uống xong rồi mới nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Nhưng Lý thị nào có tâm tư, gắt gao cau mày nói: “Nhanh đi hỏi! Đi ngay bây giờ!”
Đại tiểu thư đã nói không có gì trở ngại, lão thái thái thế nhưng vẫn còn
nóng vội thế này. Trương mama vẫn còn muốn khuyên bảo thêm, nhưng khi
nhìn thấy vẻ mặt nghiêm khắc của Lý thị thì đột nhiên nhớ đến tính tình
của bà nên nhất thời không dám nói nữa, chỉ quỳ gối đáp: “Nô tỳ đã
biết!”
Trương mama đi ra ngoài, Ngọc Dong nhìn sắc mặt của Lão
thái thái, trong lòng run rẩy cẩn thận hầu hạ. Một lát sau, mành được
xốc lên, Lý thị lập tức ngồi thẳng người nhưng lại nhìn thấy Ngọc Mai
tươi cười bước vào: “Lão thái thái, ngài còn chưa dùng bữa tối. Phòng
bếp mang đến cháo tảo hầm ngạnh thước, mời ngài dùng trước!”
Ngọc Dong lo lắng hướng nàng ta nháy mắt ra dấu nhưng Ngọc Mai một lòng chỉ
đặt trên Lý thị nên không có chú ý tới. Nàng ta tự mình múc cháo ra một
cái chén nhỏ, tiến lên cúi xuống nói: “Lão thái thái, vừa mới hầm, vẫn
còn nóng. Để nô tỳ hầu hạ ngài dùng!”
Lý thị lúc này còn đang nôn nóng phiền não, Ngọc Mai lại cứ không biết ý. Nhất thời cơn giận bốc
lên, giơ tay gạt chén cháo: “Cút!”
Xoảng một tiếng, cháo kia nhất thời đổ hết trên mặt đất. Ngay cả Ngọc Mai vốn thông minh lanh lợi cũng sợ tới mức choáng váng, cũng không để ý trên đất đầy mảnh vỡ, trực tiếp quỳ mạnh xuống: “Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết…”
Nhìn thấy
trên đất bừa bãi một mảnh, Lý thị nheo mắt, đang muốn gầm lên thì mành
đột nhiên bị xốc lên. Âu Dương Noãn bước vào phòng, vẻ mặt Lý thị lập
tức thay đổi: “Noãn Nhi….”
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua tình cảnh trong phòng, cười nói: “Tổ mẫu, nha đầu này chọc giận ngài sao?”
Lý thị thấy dung sắc trấn định của Âu Dương Noãn, trên người không có tổn
thương gì thì sắc mặt mới tốt lên một chút. Nhưng bà vẫn làm vẻ bình
tĩnh nói: “Nó động tay động chân, ngay cả chút việc nhỏ cũng làm không
xong. Còn giữ lại làm gì, mau đuổi ra ngoài đi!”
Ngọc Mai vừa
nghe nhất thời sợ tới mức trắng bệch, trong miệng liên thanh hô: “Lão
thái thái! Lão thái thái! Nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ không dám phạm vào
nữa! Cầu ngài tha thứ, cầu ngài đừng đuổi nô tỳ đi!”
Lý thị không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn. Âu Dương Noãn trong lòng hiểu rõ liền
tiến lên vừa nâng Ngọc Mai dậy vừa cười nói: “Ngọc Mai cô nương hầu hạ
lão thái thái đã nhiều năm nhưng cũng có lúc lóng ngóng như vậy sao?
Đừng khóc nữa, mau đứng dậy thu dọn sạch sẽ một chút!”
Đi theo
sau Âu Dương Noãn là Trương mama cũng nhanh chóng cười nói: “Đúng vậy,
Ngọc Mai tuy có chút xúc động nhưng cũng là một lòng hướng về ngài. Cầu
lão thái thái tha cho nàng lần này!”
Ngọc Dong bên cạnh cũng liên thanh cầu tình.
Ngọc Mai ngẩng đầu trộm dò xét, nhìn không ra hỉ nộ trên mặt Lý thị liền
phát sợ, cũng không dám đứng dậy đi ra ngoài. Ngay khi trong lòng đang
tràn đầy nơm nớp lo sợ thì liền nghe được một câu: “Còn ngu ngốc đứng
đó! Mau cút ra ngoài!”
Ngọc Mai lập tức thở ra một hơi, rồi cùng Ngọc Dong thu dọn đi ra ngoài.
Âu Dương Noãn đang muốn hướng Lý thị hành lễ thì đột nhiên cánh tay bị nắm chặt. Vai phải của nàng đang bị thương, lúc này bị động đến liền đau
đớn mãnh liệt. Nàng cố gắng nhịn xuống, ngẩng đầu thân thiết nhìn Lý
thị, nhẹ giọng nói: “Lão thái thái, chỉ là một chút sợ bóng sợ gió thôi. Không phải chuyện lớn gì!”
Lý thị đánh giá nàng từ trên xuống dưới một hồi lâu, sau đó mới an tâm hỏi: “Tước Nhi đâu? Nó cũng không có việc gì chứ?”
Âu Dương Noãn cảm kích nói: “Đa tạ tổ mẫu quan tâm! Tước Nhi không sao,
vừa rồi mới về tới cửa đã bị phụ thân kêu đi, hiện tại chắc vẫn còn ở
trong thư phòng!”
Lý thị gật đầu nói: “Cuối cùng là đã xảy ra
chuyện gì? Con mau nói lại cẩn thận cho ta nghe, trên đường về rốt cuộc
là đã gặp phải chuyện gì?”