Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 160

Tiếu Thiên Diệp cơ hồ không thể tin vào tai mình: “Ngươi muốn ta mặc y phục nữ tử?”

Hai gò má hắn đỏ lên, không biết là vì xấu hổ hay vì tức giận, nhưng lại càng tôn lên màu da sáng như bạch ngọc của hắn. Âu Dương Noãn tươi cười, cúi người về phía trước, nhìn thật sâu vào ánh mắt của Tiếu Thiên Diệp: “Thế tử, ủy khuất cho ngài rồi! Xương Bồ, động thủ đi!”

"Ngươi muốn làm gì? Không được đụng vào ta!”

Xương Bồ tay chân nhanh nhẹn thay bộ đồ nha hoàn vào cho Tiếu Thiên Diệp, lại tháo búi tóc, mái tóc đen nhánh lập tức xõa xuống. Xương Bồ lại khéo léo vấn một kiểu tóc của nữ tử cho Tiếu Thiên Diệp. Hắn cơ hồ bị chọc tức, nghiến răng nghiến lợi nói: “Âu Dương Noãn, mau bảo nàng dừng tay!”

Âu Dương Noãn cười, sau đó khẽ lắc đầu, chỉ nói: “Không nghĩ rằng Thế tử mặc nữ trang thế nhưng lại phong tình như vậy!”

Tiếu Thiên Diệp là người cực kỳ cao ngạo, lúc này gương mặt đã đỏ lên, cảm thấy như có một ngọn lửa đang mãnh liệt thiêu đốt. Trong lòng nảy lên cảm xúc bị sỉ nhục, lại tựa hồ như muốn giữ cái gì. Chính hắn cũng không thể nói rõ, đầu tiên hắn gục xuống, không muốn để Âu Dương Noãn thấy mình mặc nữ trang sau đó lại lập tức ngẩng đầu không chút né tránh nhìn thẳng vào nàng. Lời nói ra như là cầu xin, giọng điệu lại mang theo uy hiếp: “Âu Dương Noãn, ta sai rồi. Mong ngươi….mong ngươi thủ hạ lưu tình…”

Âu Dương Noãn cười ra tiếng, lại vươn hai tay, dùng tay nâng cằm hắn lên xoay trái xoay phải: “Không cần tức giận nha Thế tử! Lúc ngươi truy sát đệ đệ của ta, có nghĩ tới thủ hạ lưu tình hay không? Lúc ngươi chỉa kiếm vào người ta, có nghĩ tới thủ hạ lưu tình hay không?”

Lúc đầu ngón tay nàng chạm đến làn da hắn, trong nháy mắt tim và đầu hắn giống như co rút thật mạnh, một dòng nước ấm lạ lùng theo ngực đang run rẩy tràn ra toàn thân. Huyết mạch như căng ra, trước ngực kịch liệt nảy lên, mặt hắn đỏ lên: “Ngươi…Ngươi…” cả nửa ngày cũng không nói tiếp được.

Âu Dương Noãn đã buông tay ra từ lâu: “Thế tử, ngươi thật sự quá nóng tính. Ta khuyên ngươi vẫn là nhịn xuống mới tốt a!” Nói xong liền xoay người rời đi, thuận tiện phân phó Xương Bồ: “Chuẩn bị xong thì báo ta!”

“Dạ!” Xương Bồ phấn khởi mười phần lên tiếng.

Chờ Xương Bồ mạnh mẽ thay xong xiêm y cho Tiếu Thiên Diệp, Âu Dương Noãn mới từ bên ngoài bước vào. Nàng nhìn Tiếu Thiên Diệp, nhướng mày: “Hình như tay áo hơi ngắn!”

Xương Bồ thật cao hứng nói:"Nô tỳ lấy một mảnh từ bộ khác khâu lại là được!”

Âu Dương Noãn gật gật đầu, lại nhìn gương mặt tức giận đến phát xanh của Tiếu Thiên Diệp, thở dài nói: “Sao ta vẫn có cảm giác còn thiếu cái gì đó?”

Hồng Ngọc từ bên ngoài vừa mới tiến vào đã bị ánh mắt giống như muốn giết người của Tiếu Thiên Diệp làm cho toát mồ hôi còn Xương Bồ lại hoàn toàn không cảm giác được. Nàng ta thật sự suy nghĩ cả nửa ngày, nói: “Tiểu thư, còn chưa trang điểm!”

Âu Dương Noãn mỉm cười, gật đầu khen ngợi nói: "Xương Bồ ngươi thật sự là càng ngày càng đắc lực!" Tiếp theo, nàng cười nói: "Hồng Ngọc, ngươi đi mang tráp trang điểm lại đây sửa soạn cho Thế tử một chút!”

"Tiểu thư... Tiểu thư, nô tỳ không dám" Hồng Ngọc run giọng nói. Trong ánh mắt Tiếu Thiên Diệp toát ra một loại lãnh trào.

Âu Dương Noãn nói:"Như vậy, Xương Bồ, ngươi đi đi!” Xương Bồ nhiệt huyết tràn đầy gật gật đầu, chạy đi lấy tráp. 

Sau khi mở tráp ra liền quay đầu, trên mặt lộ ra chần chờ: “Tiểu Thư, Xương Bồ sẽ không làm tốt được. Bình thường phụ trách việc này là Hồng Ngọc cùng Lê Hương!”

Lê Hương đang canh giữ bên ngoài, trong phòng chỉ có Hồng Ngọc cùng Xương Bồ. Âu Dương Noãn suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Để ta!”

Ánh mắt Tiếu Thiên Diệp hiện lên một tia tinh mang, giống như lưu tinh ló ra từ chân trời, trong nháy mắt liền không thấy đâu nữa. Hắn giật mình, cười khổ nói: “Ngươi rốt cuộc….”

Tươi cười của Âu Dương Noãn càng thêm thân thiết hơn nói: “Sao vậy? Thế tử không tin Noãn Nhi sao?”

Tiếu Thiên Diệp: …

Âu Dương Noãn tự mình trang điểm cho Tiếu Thiên Diệp.Tiếu Thiên Diệp oán hận, cơ hồ như đem liệt tổ liệt tông Âu Dương gia lôi ra mắng. Âu Dương Noãn lại mỉm cười, tai điếc mắt ngơ, vẻ mặt cực kỳ chú tâm, thật sự nghiêm túc trang điểm cho hắn.

Chờ vẽ xong lông mày, Âu Dương Noãn vừa lòng gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Tiền triều có một loại loa tử đại do một nước chuyên về dầu chải tóc tiến cống, mỗi khỏa trị giá mười kim, nge nói vẽ lông mày thập phần xinh đẹp. Nhưng Thế tử gia đây lại không cần mực giá trị như vậy, chỉ cần nhẹ nhàng phớt qua thôi đã được xưng như mày Viễn Sơn. Hồng Ngọc, ngươi nói có đúng không?”

Chân Hồng Ngọc nhẹ nhàng dậm dậm, một chữ cũng không nói nên lời. Thầm nghĩ ‘Đại tiểu thư a đại tiểu thư, đây cũng không phải là đang đối phó với Nhị tiểu thư. Người trước mặt là Tần vương Thế tử giết người không chớp mắt, tiểu thư sao lại có thể đùa cợt hắn như vậy?’

Âu Dương Noãn thay hắn chải lông mi, tô son. Sắc mặt Tiếu Thiên Diệp cơ hồ như không còn chút huyết sắc: “Một thiên kim khuê các như ngươi thế nhưng lại không hiểu cấp bậc lễ nghĩa vậy sao?”

Trên mặt Âu Dương Noãn lộ ra thần sắc nghi hoặc, nửa ngày sau mới lấy lại phản ứng. Tiếu Thiên Diệp đang nói nàng tùy ý đụng chạm thân thể một nam nhân thì không khỏi cười rộ lên, bảo Xương Bồ đi lấy một cái gương đồng rồi chỉ vào mỹ nhân bên trong: “Ngươi như vậy mà cũng gọi là nam tử sao?”

Tiếu Thiên Diệp trời sinh tuấn mĩ trắng trẻo, ánh mắt lại có chút ưu sầu. Trong mắt luôn có ánh nước ẩn hiện, mà vẻ mặt cũng có một loại lạnh như băng hút người. Quả nhiên là phiêu nhiên xuất trần, thanh nhã khôn kể. Ngày thường mặc nam trang còn không biết, nay thay vào nữ trang liền biến thành một thiếu nữ xinh đẹp, đương nhiên là bỏ qua hơi thở âm lãnh nơi đáy mắt hắn.

Âu Dương Noãn khẽ cười nói: "So với Thế tử, Âu Dương Noãn ta hay Dung quận chúa thì tính là cái gì chứ? Nếu Thế tử mặc như vậy đi trên đường không biết còn khiến bao nhiêu người chết mê ngài đây?”

Tiếu Thiên Diệp nhìn khuôn mặt của mình trong gương, ánh mắt đã đỏ ngầu. Nhưng lại nghĩ thân mình không tốt nên không dám giận dữ, chỉ có thể hít sâu sợ chính mình nổi giận lại muốn giết Âu Dương Noãn.

Âu Dương Noãn vỗ vỗ tay, nói: “Không khác biệt mấy!”

“Ngươi làm ta thành như vậy, đến tột cùng là muốn thế nào?” Tiếu Thiên Diệp cơ hồ như nghiến chặt răng, từng chữ từng chữ một nói ra.

Âu Dương Noãn tươi cười uyển chuyển: "Thế tử sửa soạn xinh đẹp như vậy tất nhiên là phải đi ra phố rồi!”

Âu Dương Noãn lấy lý do mua giấy viết mang theo nha đầu rời Trấn quốc Hầu phủ.

Bà tử trông cửa kỳ quái nói: “Mấy ngày không thấy, nha đầu Lê Hương kia cao gầy hơn rất nhiều. Có chuyện gì vậy?” Nói xong mới cảm thấy không ổn liền nói tiếp: “Chính là, sao bỗng nhiên lại trông khỏe mạnh như vậy? Tiểu cô nương phải ăn nhiều mập mạp, tương lai gả không được thì phải làm sao a?”

Trong xe ngựa Tiếu Thiên Diệp tựa tiếu phi tiếu nhìn Âu Dương Noãn: "Ngươi không sợ ta chạy trốn sao?”

Âu Dương Noãn nghe như không hiểu, chỉ hỏi Hồng Ngọc: “Quần áo ta phân phó có mang theo không?”

Hồng Ngọc gật gật đầu, sắc mặt cơ hồ là bị dọa đến trắng bệch nhưng vẫn lôi một bọc nặng ra.

Âu Dương Noãn nhìn Tiếu Thiên Diệp nói: "Mặc xiêm y của nha đầu đúng là ủy khuất cho Thế tử. Ta đã sớm chuẩn bị một bộ cẩm y xứng đôi với ngài, mời ngài thay!”

Ánh mắt Tiếu Thiên Diệp như muốn ăn thịt người nhìn Xương Bồ cười hì hì đi lên giúp hắn đổi áo khoác, cũng là xuân thường nhiều màu sặc sỡ. Hắn nhăn mày nói: “Âu Dương Noãn, ngươi đang đùa sao?”

Âu Dương Noãn cười nói: "Trên đầu Thế tử vẫn thiếu một điểm nhấn!” Nói xong liền lấy một dây kết bát bảo phỉ thúy trong bọc quần áo ra cài lên đầu Tiếu Thiên Diệp, sau đó vừa lòng đoan trang nói: “Như vậy mới đúng là bộ dạng của một vị thiên kim khuê các!”

Tiếu Thiên Diệp hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi.

Xương Bồ không sợ chết kề tai Hồng Ngọc nói nhỏ: “Đây là đang thẹn thùng sao?”

Hồng Ngọc: ….

Xe ngựa đi hướng phía đông, nơi này tập trung nơi ở của nhiều quan to hiển quý, cho nên vô số tửu lâu, cửa hàng bán châu báu, đồ quý hiếm…mọc lên như nấm. Người đi đường như nêm, phía cuối đường truyền đến âm thanh cầm khúc, tiếng cười nói, tiếng hét của xa mã….các âm thanh hỗn tạp, náo nhiệt, phồn hoa không nói nên lời.

Tiếu Thiên Diệp cười lạnh: “Nếu ta ở đây lớn tiếng kêu lên, ngươi sẽ gặp phiền toái!”

Âu Dương Noãn nghiêm túc gật gật đầu nói: “Thế tử muốn cho tất cả mọi người biết, ngài nam phẫn nữ trang du đãng trên đường sao? Ngay cả khi ngài không cần thể diện, chỉ sợ Tần vương điện hạ cũng nuốt không trôi a!”

Ánh mắt Tiếu Thiên Diệp lại càng hung ác nham hiểm. Âu Dương Noãn lại hoàn toàn không thèm để ý, thấp giọng hỏi Hồng Ngọc: “Đều đã hỏi thăm tốt rồi chứ?”

“Đúng vậy tiểu thư, hắn mỗi ngày đều ở trong này uống rượu mua vui!”

Hắn? Tiếu Thiên Diệp nhíu mày, càng không hiểu trong hồ lô của Âu Dương Noãn rốt cuộc là bán thuốc gì? Nhưng rất nhanh Tiếu Thiên Diệp liền hiểu được, chỉ là lúc hắn hiểu được thì cũng đã muộn.

Âu Dương Noãn dùng khăn lụa che mặt, mang theo Tiếu Thiên Diệp cùng đám người Hồng Ngọc đến tửu lâu xa hoa nhất.

Từ cửa vào, nhóm người Âu Dương Noãn thu hút vô số ánh mắt, nhưng cố tình trên mặt lại có mạng che, dung nhan như ẩn như hiện lại càng thêm hấp dẫn.

Lúc đi ngang qua một bàn rượu thịt bày đầy, cô nương đang ngồi trong lòng một gã nam tử ngẩng đầu tò mò nhìn Âu Dương Noãn. Đúng lúc Âu Dương Noãn cũng quay đầu lại, nàng nhẹ nhàng gật đầu với nàng ta.

Hồng Ngọc sợ hãi: “Nha, tiểu thư! Sao ngài lại chào hỏi người đê tiện như vậy?”

Tươi cười trên mặt Âu Dương Noãn càng sâu, cầm lấy làn váy bước lên lầu. Cả người Tiếu Thiên Diệp vô lực, Xương Bồ cơ hồ như phải dốc hết sức mới dìu hắn lên được.

Cô nương dưới lầu vốn thấy quần áo Âu Dương Noãn đẹp đẽ quý giá, chỉ cho là cô nương nhà giàu đi du ngoạn, cho nên mới cố ý trêu đùa. Ai ngờ đối phương lại hướng mình gật gật đầu, nửa điểm ý tứ xem thường cũng không có thì không khỏi kinh dị nhíu mày. Nàng ta liền quay đầu nhìn người trong bàn rượu cười nhẹ nói: “Cô nương đang đi lên lầu thật xinh đẹp!”

Bọn nam tử đang uống rượu, nghe câu nói này liền ngẩng đầu lên, trong đó một vị nam tử trẻ tuổi mặc hào phục màu nâu liền lập tức nhìn lên lầu hai. Nhưng lại thấy hai nữ tử trẻ tuổi quần áo đẹp đẽ quý giá đang bị tì nữ bao vây đi vào nhã gian. Hắn liền kéo lấy cô nương hát rong hỏi: “Xinh đẹp sao?”

Cô nương kia lại chỉ nhìn nam tử cười: “Tào công tử, ngài cần gì phải hỏi ta. Đi lên nhìn một cái có phải tốt hơn không?” 

Tào Vinh cười nói: “Ngươi cho là ta không dám sao?”

Cô gái lại chỉ cười, nghiêng người nói: “Mời!”

Tào Vinh vừa mới uống mấy ly rượu nên ỷ vào rượu đứng lên nói: “Đi! Trong kinh đô này có mỹ nhân nào mà ta không dám nhìn sao?” Nói xong liền đủng đỉnh đi lên lầu.

Đến cửa nhã gian, hắn sửa sang lại vạt áo, xong xuôi mới đi lên gõ cửa: “Tiểu thư bên trong, Tào Vinh xin cầu kiến!”

Chỉ nghe đến một tiếng ‘Mời vào’ rồi liền nhìn thấy một nha đầu dung mạo chỉnh tề đi ra mở cửa. Tươi cười trên mặt cũng thập phần ôn nhu: “Tào công tử, mời! Tiểu thư nhà chúng ta còn nói ngài nhất định sẽ đến!”

Cái gì? Không bị đóng sập cửa vào mặt sao? Tào Vinh sửng sốt, nhất thời có chút ngây ngốc. Đối phương khách khí như vậy, hắn ngược lại có chút do dự không dám vào. Xương Bồ nhìn hắn, lại mỉm cười: “Tào công tử sao vậy? Không dám vào sao?”

‘Vào thì vào, ai sợ ai chứ?’ Tào Vinh hất tà áo rồi bước nhanh vào trong.

Mọi người ở dưới lầu đang háo hức chuẩn bị chê cười hắn lúc này lại đang mở to hai mắt, không dám tin nhìn một màn này.

Tào Vinh đi vào, nhìn thấy sau mạng che mặt là Âu Dương Noãn thì sửng sốt, sau đó liền lộ ra biểu tình kinh hỷ: “Âu Dương tiểu thư!”

Tiểu thư nhà khác còn thường xuyên ra ngoài chọn mua trang sức này nọ nhưng Âu Dương Noãn lại rất ít khi xuất phủ. Hắn cũng chưa từng có vinh hạnh chạm mặt lần nào sau yến hội, sớm đã luôn nôn nao biết bao nhiêu lần. Lúc này đây lại đột nhiên gặp được, bảo sao hắn không vừa mừng vừa lo cho được?

Âu Dương Noãn mỉm cười: "Tào công tử, mời ngồi!”

Trong lòng Tào Vinh càng thêm cao hứng, Hồng Ngọc bên cạnh lập tức đẩy ghế để hắn ngồi phía xa xa. Âu Dương Noãn chỉ vào Tiếu Thiên Diệp bên cạnh: “Vị này là….”

“A! Vị này không phải là muội muội khuynh quốc khuynh thành của tiểu thư chứ?” Ánh mắt Tào Vinh lập tức sáng lên. Vốn nghĩ Dung quận chúa cùng Âu Dương Noãn đã là mỹ nhân hiếm có trên đời này rồi, nhưng không ngờ rằng vị cô nương này lại có dung nhan tú lệ, phong tình vạn chủng như vậy! Thật xứng được gọi là Đại mỹ nhân!

Âu Dương Noãn thấy hắn như vậy, ý cười trong lòng càng nồng đậm. Nhưng ngoài mặt lại nghiêm túc nói: “Không! Muội muội ta thân mình không tốt, ngày thường cũng rất ít khi xuất môn. Vị này là biểu tỷ của ta, tiểu thư Bộ Binh Thượng Thư Lâm Nguyên Nhu!” 

Tào Vinh hơi hơi sửng sốt, nói: “Trước kia cũng từng có dịp từ xa xa gặp một lần, cảm thấy cũng thực bình thường. Không nghĩ rằng tới gần lại quá mức xinh đẹp như vậy a….”

Trong lòng Âu Dương Noãn nói ‘Người tâm khí cao ngạo như Lâm Nguyên Nhu tất nhiên sẽ không cho kẻ ăn chơi trác táng như ngươi tới gần. Bằng không ta cũng không chọn Tào Vinh ngươi’

Ánh mắt Tào Vinh vẫn dán chặt vào Tiếu Thiên Diệp, Tiếu Thiên Diệp hận không thể móc tròng mắt đối phương ra nhưng khổ nỗi hắn lại không thể mở miệng nói chuyện. Bởi vì Âu Dương Noãn đã uy hiếp, nếu hắn mở miệng nói chuyện sẽ vạch trần chuyện hắn nam phẫn nữ trang cho thiên hạ biết. 

Nếu để người ta biết Tần vương Thế tử biến thành bộ dáng này chỉ sợ sẽ thành trò cười cho toàn thiên hạ. Vì điểm này nên Tiếu Thiên Diệp chỉ có thể nhẫn, cho dù lửa giận đã sắp thiêu đốt hắn thành tro tàn cũng chỉ có thể nhịn. Huống chi, hắn vẫn cảm thấy Âu Dương Noãn tuyệt đối không phải nữ nhân có thể tùy ý trêu đùa. Nhất cửa nhất động của nàng nhất định là có dụng ý khác.

Tiếu Thiên Diệp bên này nhịn đến sắp đứt ruột, trong lòng Tào Vinh ngược lại nở hoa: “Âu Dương tiểu thư, sao Lâm tiểu thư lại không nói lời nào?”

Âu Dương Noãn mỉm cười: "Biểu tỷ gần đây bị phong hàn, yết hầu có chút sưng nên nói chuyện có hơi khó khăn. Phải không biểu tỷ?”

Nói xong liền quay đầu nhìn Tiếu Thiên Diệp, ánh sáng trong mắt cơ hồ như thiêu đốt hắn. Tiếu Thiên Diệp bất đắc dĩ phải gật gật đầu.

Âu Dương Noãn nói những lời này khiến Tào Vinh không yên lòng, nhưng vô luận hắn nói cái gì luôn muốn nhìn Tiếu Thiên Diệp.

Kỳ thật cũng khó trách Tào Vinh, Tiếu Thiên Diệp vốn là một nam tử tuấn tú cực điểm. Nay hóa trang thành nữ tử, trừ bỏ dáng người có cao lớn hơn nữ tử bình thường thì thật sự là khuynh quốc khuynh thành, quyến rũ hồn phách người khác.

Tào Vinh thế nhưng lại bất tri bất giác nhìn đến ngây ngốc.

—————— đề lời nói với người xa lạ ——————

Có đồng hài hỏi ta: Vì sao đường đường là một Thế tử lại dùng phương pháp kỳ quái như vậy để tiến vào Trấn quốc Hầu phủ? Ta trả lời: bởi vì hắn có dụng ý khác, đáp án ở chương sau.

Có đồng hài hỏi ta: Vì sao nữ chủ lại vạn năng như vậy? Ta trả lời: bởi vì ta không thích nữ chủ bị chỉnh thảm, hề hề. Huống hồ, Âu Dương Noãn cũng không vạn năng, nhược điểm lớn nhất của nàng nằm trong tay người khác. Đáng tiếc, mọi người đều không nhìn ra.

Còn có người hỏi: Vì sao nữ chủ có thể tùy tiện xuất môn? Ta nói: nếu nữ chủ thật sự cửa lớn không ra, cử nhỏ không lại thì các ngươi còn được xem kích tình cái gì? Bách hợp sao?

Các bạn nhỏ thân mến, chương này không phải nữ chủ có ý làm bại hoại thanh danh của Lâm Nguyên Nhu. Nàng không thơ ngây đến mức nghĩ như vậy Tần vương sẽ hủy bỏ hôn sự a.
Bình Luận (0)
Comment