Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 167

Sau khi từ Tĩnh tâm các về, Lâm Chi Nhiễm đóng cửa ở trong Mặc ngọc đường chừng ba ngày. Lâm Nguyên Hinh trong lòng lo lắng, hai lần tới cửa đều bị khéo léo từ chối. Lâm Nguyên Hinh không biết rốt cuộc phụ thân đã nói gì với đại ca, trong lòng nghi hoặc cùng sầu lo. Mỗi khi như vậy nàng đều đi đến Mộng vũ lâu.

"Noãn Nhi, muội nói xem rốt cuộc phụ thân đã nói gì với đại ca? Vì sao huynh ấy lại khác thường như vậy?” Lâm Nguyên Hinh mặc xuân thường xanh ngọc thêu hoa, mái tóc đen dài nhẹ nhàng vấn lên, trên búi tóc chỉ có một phượng sai ngọc bích trong suốt, thoạt nhìn thập phần xinh đẹp động lòng người. Chỉ là vẻ mặt lại mang theo sự lo lắng hoang mang không nói nên lời.

Âu Dương Noãn ngồi bên cửa sổ, mặc xuân thường xanh nhạt, cổ áo thêu một đóa ngọc lan màu trắng. Cả người chìm trong ánh nắng, mang theo hơi thở thanh lệ động lòng người. Nàng vốn đang đánh đàn, nghe vậy cũng không trả lời, chỉ thản nhiên khảy dây đàn, từ đàn cổ phát ra âm thanh êm tai, từ đầu ngón tay bạch ngọc của nàng phát ra khúc nhạc.

“Noãn Nhi, sao muội không trả lời?” Lâm Nguyên Hinh nhíu mày, nghi hoặc trong mắt càng sâu. Âu Dương Noãn khẽ cười, khúc nhạc đã đi vào đoạn kết, du dương chậm rãi nhu hòa, mang theo hơi thở phong cách cổ xưa. Nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Nguyên Nhu, hơi hơi ngâm: 

Đầu ngã dĩ mộc cô, báo chi dĩ quỳnh cư. Phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã.

Đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao. Phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã.

Đầu ngã dĩ mộc lý, báo chi dĩ quỳnh cửu. Phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã.

(Người cho ta mộc qua, ta lấy quỳnh cư đáp tặng lại. Nào phải vì báo đáp thế thôi, chỉ mong giao tình mãi bền lâu! 

Người cho ta trái mộc đào, ta lấy quỳnh dao đáp tặng lại. Nào phải vì báo đáp thế thôi, chỉ mong giao tình mãi bền lâu! 

Người cho ta trái mận, ta lấy quỳnh cửu đáp tặng lại. Nào phải vì báo đáp thế thôi, chỉ mong giao tình mãi bền lâu!)

Trong lòng Lâm Nguyên Hinh khẽ động, nhớ tới ý tứ hàm xúc của bài thơ này, bất giác mở miệng: “Muội nói là, cha ta nói chuyện hôn sự của đại ca?” 

Nghĩ nghĩ rồi lại lắc đầu nói: “Điều đó không có khả năng, hôn ước của đại ca sớm đã định. Nếu phụ thân quả thực nhắc đến sao huynh ấy lại mất hứng?”

Tiếng đàn trong tay Âu Dương Noãn dừng một chút, Lâm Nguyên Hinh nhìn, nàng lại rũ mắt xuống nhẹ giọng thở dài: “Điểm này, ta cũng đoán không ra!”

Lòng người khó đoán, cho dù nàng đoán ra được tâm tư của Đại cửu cửu lại chưa chắc đoán được vì sao Lâm Chi Nhiễm mất hứng. Dù sao Đại cửu cửu cũng yếu dần, vướng bận trong lòng khó tránh là hôn sự của các con. Nhưng Lâm Chi Nhiễm thì sao? Vì sao lại mất hứng?

Đúng lúc này, Hồng Ngọc xốc mành lên, tiến vào bẩm báo: “Đại công tử tới thăm tiểu thư!” Âu Dương Noãn cùng Lâm Nguyên Hinh nhìn nhau, trong ánh mắt đều chứa nghi hoặc.

Lâm Chi Nhiễm từ bên ngoài bước vào, vẫn cẩm y ngọc quan như trước, diện mạo hiên ngang. Thân ảnh dưới ánh nắng có vẻ phá lệ cao lớn. Lại không biết vì sao, khuôn mặt tuấn dật so với trước đây lại chứa thật nhiều tâm sự.

Lâm Nguyên Hinh đứng lên, nhìn đại ca của mình. Nhưng không biết vì sao nhất thời không biết nói gì.

Lâm Chi Nhiễm thản nhiên nhìn muội muội, trong ánh mắt toát ra sự ôn nhu: “Mới vừa gặp mẫu thân, người đang tìm muội khắp nơi!”

Lâm Nguyên Hinh vừa định muốn nói gì, ngữ thanh của Lâm Chi Nhiễm đã có chút mệt mỏi: “Mau đi đi!”

Lâm Nguyên Hinh vẫn đứng tại chỗ, không tự giác nhìn Âu Dương Noãn. Sắc mặt vẫn như thường, chỉ là trong ánh mắt cũng giống như nàng, hơi hơi lộ ra nghi hoặc. Lâm Nguyên Hinh cũng không phải ngốc, nàng biết đại ca có chuyện muốn nói với Noãn Nhi, trong lòng không hiểu sao dâng lên một ý niệm kỳ quái.

Nhưng mà ý niệm này lại khiến nàng có chút kinh hoàng, cho nên cố gượng cười rồi bước nhanh ra ngoài. Lúc đi qua bức rèm, nháy mắt theo tay Hồng Ngọc đang buông mành xuống, lặng lẽ quay đầu thì thấy Lâm Chi Nhiễm đã đến bên cạnh Âu Dương Noãn. Trong lòng Lâm Nguyên Hinh cả kinh, cơ hồ cảm thấy bản thân như vừa phát hiện ra bí mật, bước chân rảo bước nhanh hơn ra ngoài.

“Noãn Nhi, chuôi đàn này muội dùng có thích không?” Lâm Chi Nhiễm nhìn Âu Dương Noãn, đôi mắt đen hiện lên tia phức tạp. Ngữ khí lại rất lạnh nhạt, đến nỗi không một ai nghe được chút tình ý bên trong.

Đây là đàn hải nguyệt thanh huy, là danh cầm tiền triều. Thân đàn khắc bốn chữ Hải nguyệt thanh huy. Tạo hình phức tạp tuyệt đẹp, nước sơn sắc ánh sáng ngọc cổ xưa, ở giữa hình vòng cung, minh khắc tinh chỉnh sinh động, kim huy ngọc chẩn, tráng lệ vô cùng. Tiếng đàn lại vang dội tùng thấu dù có cổ vận, phải là người có khả năng đàn phi phàm mới đánh được.

Âu Dương Noãn nhìn tay Lâm Chi Nhiễm dừng ở trên huyền cầm liền tự nhiên thu hồi tay lại, cười nói: “Đương nhiên, đa tạ ý tốt của biểu ca. Kiếm được chuôi đàn này, chỉ sợ huynh đã phải tốn không ít tâm tư?” 

Quả như vậy, chuôi đàn được làm bằng gỗ đàn hương đỏ, khắc hoa văn hoa lá, mài thành sáu mặt, treo dây tua bằng tơ màu vàng, chế tác vô cùng tinh xảo.

Lâm Chi Nhiễm cúi đầu, ánh mắt chuyên chú dừng trên mặt đàn, sau đó là mười sáu chữ dùng thể chữ lệ khắc lên hai bên thân đàn ‘Cự hác nghênh thu. Hàn giang ẩn nguyệt. Vạn lại du du. Cô đồng táp liệt’. Hắn thấp giọng nói: “Bất quá là biểu đạt tâm ý thôi!”

Âu Dương Noãn chấn động, cảm thấy trong lời nói của hắn có ý khác. Nháy mắt nghĩ đến sự khác thường mấy ngày trước cùng biểu hiện lúc này của hắn, trong lòng không khỏi cả kinh, cơ hồ như muốn lập tức đứng lên. Nhưng nàng lại cố gắng kiềm chế, trên mặt miễn cưỡng lộ chút tươi cười thản nhiên: “Biểu ca vì Tước Nhi tìm một danh cung, lại đối với ta ưu ái như vậy. Tỷ đệ chúng ta thật sự khắc sâu trong lòng!”

Lời này thập phần khách khí xa cách, Lâm Chi Nhiễm ngưng thần nhìn nàng. Trong mắt có lưu quang hiện lên, dường như hắn cũng đang kịch liệt đấu tranh. Tay không tự giác nâng lên, giống như là muốn vuốt vuốt tóc mai đang xõa xuống trán nàng.

Âu Dương Noãn ngẩn ra, cảm giác như máu nóng dâng lên trong lòng, mặt cũng liền đỏ lên. Cảm thấy xung quanh yên tĩnh, gió ngẫu nhiên thổi qua, cơ hồ như có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập của đối phương. Âu Dương Noãn như đột nhiên hiểu được điều gì đó, ngay tại thời điểm đó, nàng theo bản năng nhẹ nhàng tránh đi tay hắn.

Lâm Chi Nhiễm cực kỳ thông minh cũng cực kỳ kiêu ngạo. Hắn nhìn ra Âu Dương Noãn có ý né tránh, cũng hiểu được kiêng kị của nàng. Tay cách nàng một tấc, thật lâu, chung quy vẫn hạ xuống, nắm lại thành quyền.

Thanh âm Âu Dương Noãn thập phần trong trẻo nhưng cũng rất lạnh lùng, mang theo hàn ý khó nắm lấy: “Trịnh tiểu thư ôn nhu khéo léo, là người có tài danh. Rất xứng với biểu ca!”

Nàng muốn dùng giọng điệu dịu dàng để nói những lời này, bởi vì nàng hiểu được tâm ý của Lâm Chi Nhiễm. Nàng tuy là cảm kích nhưng lại tuyệt đối không thể nhận, cả đời này không thể. Trùng sinh lại, nàng đã sớm không thể chỉ suy nghĩ cho bản thân nên thanh âm phát ra lại trở nên lạnh đi rất nhiều.

“Muội quả nhiên đã đoán được!” Ánh mắt Lâm Chi Nhiễm khi nhìn nàng càng thêm vài phần quyến luyến cùng si ý, nhưng chung quy hắn vẫn kịch liệt đè xuống, “Nhưng ta chưa từng gặp qua nàng, cũng không thích nàng!”

“Nhưng hai người sớm đã có hôn ước, nàng nhất định là thê tử của huynh!”

Thanh âm Âu Dương Noãn đã khôi phục lại như trước, lãnh ý vừa rồi giống như tự Lâm Chi Nhiễm tưởng tượng ra. Hắn gật gật đầu, trong lời nói pha chút tự giễu: “Là thê tử Tổ phụ định cho ta, không phải là nữ tử mà ta yêu!”

Lâm Chi Nhiễm từ trước đến nay đều lý trí thông minh, mọi sự hắn đều liệu được trong tay. Âu Dương Noãn chưa bao giờ nghe qua hắn dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện. 

Nhưng nàng nghe, lại chậm rãi sinh ra chút hối hận. Kỳ thật nàng nên sớm phát hiện. Hắn với nàng vốn là người thân, là huynh muội, là minh hữu, hắn từ khi nào lại nổi lên tâm tư đó với nàng? Có lẽ nàng căn bản không nên đến Trấn quốc Hầu phủ dưỡng thương. Thời gian tiếp xúc lâu, hắn thế nhưng lại…

Âu Dương Noãn nhìn hắn, ánh mắt lạnh nhạt: “Nếu biểu ca có nữ tử mà mình thích, sau này có thể nạp nàng làm thiếp!”

Ánh mắt Lâm Chi Nhiễm đột nhiên chuyển lạnh: “Nàng, tuyệt đối sẽ không làm thiếp thất!”

Âu Dương Noãn nhẹ nhàng ‘Oh’ một tiếng rồi lại thở dài: “Như vậy chỉ có thể nói huynh cùng nữ tử đó không có duyên phận!”

Lâm Chi Nhiễm nhìn nàng giọng điệu bình thản, trong lòng hắn nổi lên sự cố chấp: “Ta sẽ từ hôn với Trịnh gia!”

Từ hôn? Trong lòng Âu Dương Noãn nhảy dựng, trong mắt ẩn ẩn có chút khiếp sợ. Thật sâu trong đôi mắt hắn phản chiếu lại bóng dáng nàng, nàng yên lặng cả nửa ngày. 

Tính cách Lâm Chi Nhiễm nàng rất hiểu, khát vọng của hắn nàng cũng hiểu. Từ hôn với Trịnh gia sẽ có hậu quả gì, hắn nhất định đoán trước được. Nhưng hắn vẫn nói ra những lời này….cho dù tâm như thiết thạch nhưng trong lòng nàng cũng bởi vì sự kiên định quyết tâm này mà sinh ra chút lo lắng. 

Đã trải qua một kiếp Tô Ngọc Lâu vô tình, đối với nam tử Âu Dương Noãn đã không còn muốn để trong mắt. Hôn nhân với nàng mà nói chỉ là nấc thang để tương lai có thể bước lên. Bản thân như vậy nàng sớm đã không thể gánh lấy tấm chân tình này.

Nàng quyết tâm, trên mặt ngược lại lộ ra tươi cười: “Xem ra biểu ca thực sự thích nữ tử kia. Sau khi từ hôn huynh muốn cưới nàng làm vợ sao?”

Lâm Chi Nhiễm bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt vô cùng chuyên chú: “Đúng vậy, ta muốn cưới nàng!”

Âu Dương Noãn nhẹ nhàng cười, nhưng nụ cười lại chẳng hề chạm tới đáy mắt: “Ta thực thương hại cho nữ tử kia!”

Ánh mắt Lâm Chi Nhiễm đanh lại, cơ hồ có chút luống cuống: “Tại sao?”

“Bởi vì biểu ca không phải thật tâm yêu nàng mà là đang hại nàng!” Âu Dương Noãn ngừng dừng lại, nghiêm túc nhìn Lâm Chi Nhiễm: “Yêu chi quá độ tất có hại. Biểu ca dùng sai phương pháp rồi!”

Lâm Chi Nhiễm nhìn nàng, lẳng lặng nói: "Ta sai lầm rồi sao?"

Âu Dương Noãn gật gật đầu, khẳng định nói: "Biểu ca từ chối cửa hôn sự với Trịnh gia, lại cưới người khác làm thê tử sẽ có ba cái hại. Thứ nhất là vô duyên vô cớ từ hôn, những lời đồn nhảm sẽ nổi lên tứ phía. Trấn quốc Hầu phủ chính trực phong tiêm lãng nhất định không thể để người ta chê cười. Hai là nam tử bạc tình từ hôn khiến nữ tử rất dễ bị hoài nghi. Biểu ca, nếu huynh từ hôn Trịnh gia, người khác có lẽ sẽ không quá mức nói huynh nhưng lại sẽ hoài nghi vị Trịnh tiểu thư kia. Nói nàng đức hạnh không đủ hoặc nhiễm bệnh hiểm nghèo….nếu không tại sao lại bị từ hôn? Ba là vô cớ từ hôn, lớn nhỏ bất hòa, Đại cửu cửu thân nhiễm trọng bệnh, Lão thái quân tuổi tác đã cao, cho dù không nói ngoài miệng nhưng cũng sẽ đối với vị nữ tử mà biểu ca ái mộ kia sẽ tồn tại ngăn cách. Huynh muốn để nàng vừa vào cửa liền lâm vào cục diện bị cô lập, xa lánh cùng mọi người bàn tán xôn xao sao? Nếu huynh thật sự yêu nàng, khi đối diện mà nàng phải chịu ấm ức chẳng phải là một loại tổn thương rất lớn hay sao?”

Ánh mắt Lâm Chi Nhiễm dần lạnh xuống, khóe môi lại vẫn mỉm cười như trước: “Noãn Nhi, muội thật thông minh những cũng quá mức lạnh bạc. Ta không rõ, muội cái gì cũng đều nhìn ra, lại còn nói những lời như vậy?”

Trong lòng Âu Dương Noãn chấn động, trên mặt tuy rằng vẫn mang theo nụ cười nhưng khuôn mặt thanh lệ lúc này giống như mặt trời bị mây che khuất. Nàng nhìn Lâm Chi Nhiễm, chậm rãi lắc đầu: “Biểu ca, ta là vì tốt cho huynh, tốt cho Hầu phủ và cũng vì tốt cho nữ tử kia. Nếu Đại cửu cửu vẫn khỏe mạnh, tâm ý của biểu ca tự nhiên sẽ được thành toàn. Khát vọng của huynh tự nhiên cũng có thể từ từ đạt được. Nhưng nay cửu cửu thân nhiễm bệnh trầm kha, nguy hiểm cận kề. Thứ cho Noãn Nhi nói lời nghỗ nghịch, một khi cửu cửu không còn, biểu ca lại phạm vào đại sai, như vậy đại phòng tất nhiên sẽ bị cướp tước vị, nó cuối cùng sẽ rơi vào tay ai là ý của bề trên. Nếu Thánh Thượng để Lâm Văn Uyên kế thừa tước vị, đến lúc đó huynh sẽ như thế nào? Huynh vừa nói thật lòng yêu vị tiểu thư kia, vậy huynh có năng lực cho nàng cái gì? Là thân phận cố Trấn quốc Hầu gia đã tuột khỏi tay sao?”
Bình Luận (0)
Comment