Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 170

(Phẫn trư cật lão hổ: giả heo ăn hổ, ý nói giả yếu để lừa kẻ khác. Kế thứ 20 trong 36 kế của Binh pháp Tôn Tử)

Âu Dương Noãn cùng Lâm Nguyên Hinh trở về, giúp đỡ đối phương thay đổi xiêm y, sau đó cho nha hoàn lui rồi tự mình chải đầu cho Lâm Nguyên Hinh.

Tuy rằng Âu Dương Noãn nói muốn tự mình làm nhưng nha hoàn nửa điểm cũng không dám rời đi. Vừa rồi các nàng bị người của Đại tiểu thư ngăn lại phía sau cho nên không thể tiến lên cứu Lâm Nguyên Hinh. Nếu sau này phu nhân Hầu gia truy cứu, các nàng có một trăm cái mạng cũng không đền đủ. 

Cho nên lúc này làm sao dám lơ là, vì thế Sơn Cúc cầm hộp trang điểm, Đào Thiên cầm son bột nước, Lan Phi dâng trà, Tiểu Trúc nhanh tay nhanh chân mang điểm tâm tinh xảo lên, trong phòng nhất thời y hương tấn ảnh, cẩm tú vờn quanh.

Lâm Nguyên Hinh ngồi trước gương đồng, trên vai khoác một khăn thêu hoa hồng chuyên dùng khi chải đầu. Âu Dương Noãn cầm lược, tự mình vấn tóc cho Lâm Nguyên Hinh.

“Vừa rồi, nha đầu muội là cố ý. Cũng không có thời gian nói trước với ta một tiếng, hù ta muốn chết!” Lâm Nguyên Hinh ai nha nói.

Cặp mắt đen nhánh của Âu Dương Noãn hơi hơi động, nhưng không mở miệng, vẫn hết sức chăm chú chải chuốt sợi tóc của Lâm Nguyên Hinh.

“Muội nói thật cho ta biết, từ khi nào thì muội nhận thấy những người đó đứng bên kia? Còn có…còn có người đó…” 

Người đó này tất nhiên là Hoàng trưởng tôn. Âu Dương Noãn mỉm cười, cúi xuống tráp trang sức chọn một trâm cài trân châu, châu xuyến thật dài rũ xuống. Âu Dương Noãn nhẹ nhàng đem nó ướm thử lên tóc Lâm Nguyên Hinh, chỉ cảm thấy quá mức đẹp đẽ quý giá, liền bỏ lại trâm cài. 

Sau đó lấy một trâm khổng tước kết hoa thủy tinh nhiều màu thay thế. Khi Lâm Nguyên Hinh nói chuyện, dây xuyến thủy tinh nhiều màu trên mái tóc đen nhánh khẽ rung, nhìn thập phần chói mắt.

Âu Dương Noãn chậm rãi nói: “Biểu tỷ đừng suy nghĩ nhiều quá, ta đâu biết bọn họ đứng nơi đó. Lại sao có thể lường được Hoàng trưởng tôn cũng ở đó? Biểu tỷ, Noãn Nhi cũng không phải thần a!”

“Vậy sao muội lại buông tay?” Lâm Nguyên Hinh ngạc nhiên hỏi.

“Biểu tỷ, tỷ biết bơi a! Nếu ta cứ vẫn lôi kéo không buông, tình thế nửa vời này chẳng phải càng khó coi hơn sao?”

Lâm Nguyên Hinh: …

Nha đầu bên cạnh đều cười rộ lên, Lâm Nguyên Hinh tức giận trừng mắt với các nàng, mọi người lập tức cúi đầu nín thở. Lâm Nguyên Hinh nheo mắt, đánh giá Âu Dương Noãn từ trên xuống dưới: “Hừ, ta nghe rõ ràng muội nói ta buông tay, bây giờ còn muốn gạt ta!”

Âu Dương Noãn cười mà không đáp, nhìn mỹ nhân trong gương, trên mặt hơi hơi nghi hoặc: “Biểu tỷ, có phải gần đây tỷ béo lên hay không?”

Lâm Nguyên Hinh sửng sốt, biểu tình lập tức khẩn trương, nghiêm túc nhìn trong gương nửa ngày mới nói: “Thật sao?”

Âu Dương Noãn phì cười, lấy tay chỉ vào gương: “Vừa rồi ta dùng sức kéo tỷ, cơ hồ dùng khí lực toàn thân cũng kéo không được. Cái này không phải do béo ra thì là gì?”

“Nói bừa!” Quạt tròn trong tay Lâm Nguyên Hinh đánh thật mạnh vào tay Âu Dương Noãn. 

Âu Dương Noãn ai nha một tiếng rồi nói: “Như người ta nói tâm lý vui vẻ thoái mái thì sẽ béo lên. Biểu tỷ phải lập gia đình tự nhiên có nhiều tâm sự. Thật không ngờ vẫn có thể béo lên a!”

“Muội còn nói nữa!” Lâm Nguyên Hinh mặt đỏ lên, đứng dậy muốn bắt lấy Âu Dương Noãn, hai người cười chạy quanh phòng.

Nếu lúc ấy Lâm Nguyên Hinh không ngã xuống, để mọi người thấy tỷ muội tranh chấp, cho dù tất cả đều do Lâm Nguyên Nhu sai thì người khác cũng sinh ra ấn tượng không tốt với Lâm Nguyên Hinh. Biện pháp tốt nhất chính là để cho nàng triệt để trở thành người bị hại. 

Chuyện hôm nay tuy rằng có mạo hiểm thì cũng là Binh hành hiểm chiêu. Ngay cả khi có thể nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần vận dụng thích đáng cũng có thể khiến cho mọi người sinh ra chán ghét với Lâm Nguyên Nhu, lại vừa khiến Hoàng trưởng tôn đối với Lâm Nguyên Hinh có ấn tượng tốt. Chỉ là những điều này Âu Dương Noãn cũng không tính nói ra.

Hai người đang cười cười nói nói, nha đầu bên ngoài liền tiến vào bẩm báo: “Nhị phu nhân cùng đại tiểu thư đến!”

Lâm Nguyên Hinh ném thật mạnh chiếc quạt tròn lên bàn trang điểm, thần sắc nhất thời âm trầm xuống. Khi Âu Dương Noãn cũng đang trầm ngâm thì Lâm Nguyên Hinh lạnh lùng nói: “Ta thật sự muốn nghe bọn họ còn gì để nói?”

Lúc bước vào Tương thị tươi cười, Lâm Nguyên Nhu lại hơi vặn vẹo, cơ hồ như có chút áy náy. Tương thị vừa tiến vào liền lôi kéo tay Lâm Nguyên Hinh, nhìn từ trên xuống dưới nửa ngày, mười phần là bộ dáng sầu lo: “Hài tử ngoan, dọa ta sợ muốn chết. Còn sợ con có gì thương tổn chứ?” 

Nói xong giọng điệu cũng không hề hoảng loạn, hốc mắt lại đỏ: “Lão thái quân cùng Đại tẩu đều đang tiếp khách nhân, lát nữa mới tới. Ta liền đến trước, với lại chuyện này cũng là do Nhu Nhi của ta không tốt, làm khổ con!”

Vừa rồi bị đẩy xuống hồ, trong lòng Lâm Nguyên Hinh khó tránh có chút khúc mắc. Biểu tình của Âu Dương Noãn lại hoàn toàn như không để trong lòng, cung kính đứng một bên nghe bọn họ nói chuyện.

Tương thị trừng mắt với Lâm Nguyên Nhu phía sau: “Còn không mau bồi tội với muội muội!”

Lâm Nguyên Nhu tựa hồ như thập phần áy náy lấy khăn tay lau đi nước mắt vốn không tồn tại, tràn đầy hối lỗi nói: “Hại muội muội rơi xuống nước, là do tỷ tỷ không đúng. Hy vọng muội đại nhân đại lượng, đừng so đo với ta, ta ở đây tạ lỗi với muội!”

Chính bản thân Lâm Nguyên Nhu đã thừa nhận, lại còn tới cửa xin lỗi. Áp lực cùng lửa giận trong lòng Lâm Nguyên Hinh tự nhiên không phát được, nàng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Âu Dương Noãn rồi hít sâu một hơi, mỉm cười nói: “Tỷ tỷ nói gì vậy? Chỉ là tỷ muội nói với nhau vài câu mà thôi. Tự ta không cẩn thận rơi xuống nước, cũng là chuyện không lường trước được. Tỷ tỷ sao phải tự mình đến xin lỗi, làm ta thấy thật khó xử…”

Tương thị cười nói: “Cũng là Hinh Nhi nhân hậu, nếu đổi lại là người khác chỉ sợ không dễ dàng tha thứ. Nhu Nhi, từ nay về sau ngươi không bao giờ được tùy hứng như vậy nữa! Ngươi là tỷ tỷ, Hinh Nhi là muội muội, các ngươi đều là nữ nhi Hầu phủ, mới chân chính là người một nhà. Nha đầu từ bên ngoài đến không cùng một đường, đừng tin lời của mấy kẻ tiểu nhân mà gây bất hòa giữa thân tỷ muội!” Nói xong liền liếc mắt nhìn Âu Dương Noãn vẫn trầm mặc bên cạnh.

Âu Dương Noãn nghe vậy liền ngẩng mạnh đầu, Lâm Nguyên Nhu đắc ý nhìn nàng nhưng lại thấy Âu Dương Noãn tươi cười: “Nhị cửu mẫu ngồi xuống nói chuyện đi!” Rồi nói với Sơn Cúc: “Nhanh đi châm trà, sao lại đứng ngây ngốc như vậy!”

Thấy Sơn Cúc lên tiếng đáp vâng rồi nhanh chóng bước đi, Tương thị sửng sốt, Lâm Nguyên Nhu cắn chặt khớp hàm. Âu Dương Noãn cư nhiên dám sai sử nha đầu của Lâm Nguyên Hinh, đã vậy Lâm Nguyên Hinh lại chỉ tươi cười, cơ hồ như một chút dị nghị cũng không có. Hành động này muốn nói rõ với các nàng, ở đây ai mới là người ngoài.

Mặc kệ Tương thị có tâm tư gì nhưng bà ta dù sao cũng là trưởng bối của hai người, làm chuyện đến tạ lỗi với tiểu bối như vậy đã là chuyện khó có được. Các nàng có tức giận thì cũng chỉ có thể đè nén xuống mời Tương thị cùng Lâm Nguyên Nhu ngồi xuống, lại dâng lên mấy món điểm tâm tinh xảo. Âu Dương Noãn cười nói: "Các phu nhân, tiểu thư đều ở phòng khách, cửu mẫu lại đến đây, không biết có tiện không?”

Mặt mày Tương thị xẹt qua tia dị sắc, tươi cười lại thập phần ôn hòa: “Bên kia đang biểu diễn hí khúc, thật sự cũng hơi ồn ào. Ta cũng là mượn lý do đến đây tìm chút thanh tĩnh!”

Nếu bà ta đã nói như vậy tất nhiên là muốn ở lại. Âu Dương Noãn cùng Lâm Nguyên Hinh nhìn nhau, ánh mắt đều lộ vẻ kỳ quái, lại chỉ có thể kiềm chế, nhẫn nại cùng hai người bọn họ nói chuyện. Ở ngoài mặt thập phần bình thản, thân thiết…

Thời gian qua đi, không khí chậm rãi dịu xuống. Lâm Nguyên Nhu cũng không nói những câu châm chọc khiến người ta chán ghét. Ngược lại cứ hai ba câu lại nâng cao Lâm Nguyên Hinh, cũng không quên một câu Âu Dương Noãn, thập phần khiến người ta yêu thích. 

Kỳ thật nếu nàng ta không cố ý gây chuyện thì cũng là một mỹ nhân khiến người ta yêu thích. Âu Dương Noãn vừa nghĩ như vậy chợt nghe Tương thị nói: “Nhu Nhi, không phải ngươi nói có mang theo lễ vật bồi tội sao?”

Lâm Nguyên Nhu lắp bắp nói: "Ta sợ hai vị muội muội ghét bỏ, không chịu nhận lấy!” Nói xong phân phó Hương Tú bên cạnh: “Đem lễ vật ta chuẩn bị cho hai vị muội muội xem!”

Hương Tú cầm khay tiến lên, Lâm Nguyên Hinh do dự một lát rồi liền vươn tay mở tấm vải đỏ bên trên. Hóa ra là hai túi hương, một cái dùng tơ vàng thêu mẫu đơn, một cái dùng tơ bạc thêu sen xanh, phía dưới đều dùng dây kết châu báu, nhìn thập phần đáng yêu.

“Túi hương này trước đây ta thêu, vốn nghĩ sẽ tặng cho hai muội muội nhưng lại vẫn chưa có cơ hội. Sau này ta lại nhìn thấy Lão thái quân đối tốt với các người, trong lòng không tránh có chút ghen tị nên mới nhất thời hồ đồ làm sai chuyện. Nay ta biết ta đã sai rồi, cũng muốn đem túi hương tặng cho hai muội, tuy rằng không đáng giá nhưng cũng là tự tay ta làm. Muội muội đừng giận ta nữa, chúng ta sau này sẽ chung sống hòa thuận, được không?” Lâm Nguyên Nhu nói thực đáng thương, đôi mắt hạnh vụt sáng, trong suốt mang theo chút lệ quang.

Lâm Nguyên Hinh kinh ngạc nhìn Lâm Nguyên Nhu, còn đối phương lại tràn ngập chờ mong nhìn mình. Lâm Nguyên Hinh nhìn túi hương kia, do dự một chút rồi nói: “Nếu là tự tay tỷ tỷ làm, tự nhiên muốn giữ lại. Chúng ta cũng không dám nhận, tỷ vẫn nên giữ lại đi!”

Tương thị liếc mắt với Lâm Nguyên Nhu, nàng ta liền hiểu ý, lập tức đứng lên, chân thành đem túi hương thêu mẫu đơn kia đến trước mặt Lâm Nguyên Hinh: “Muội muội không chịu nhận, chính là không tha thứ cho ta!” 

Nói xong liền chủ động cởi túi hương trên người Lâm Nguyên Hinh xuống, tiện tay giao cho Sơn Cúc bên cạnh, sau đó lại tự mình đeo túi hương mới vào. Lâm Nguyên Hinh bị hành động này làm cho kinh ngạc, không thể tưởng tượng được Lâm Nguyên Nhu thế nhưng lại hạ mình đến mức này!

Ánh mắt Lâm Nguyên Nhu sáng trong suốt, môi khẽ nhếch, biểu tình thập phần cố chấp, căn bản là một bộ dáng không chịu bị cự tuyệt.

Tương thị cũng cười nói: "Tỷ muội tình thâm, như vậy mới đúng! Ta nhìn thấy các ngươi như vậy, cũng yên tâm!”

Lâm Nguyên Nhu thấy Lâm Nguyên Hinh không cự tuyệt nữa, nhận lấy túi hương mới lộ ra tươi cười, nhìn Âu Dương Noãn nói: “Noãn Nhi, ngươi cũng nhận cái này đi. Hương phấn này cũng là tự tay ta làm a!”

Âu Dương Noãn nhìn nụ cười của Lâm Nguyên Nhu, biểu tình thản nhiên, quay mặt nhìn túi hương trên khay, không lộ hỉ giận. Lâm Nguyên Nhu lập tức cắn môi, tựa hồ như có chút tổn thương lòng tự trọng.

Lâm Nguyên Hinh cũng không muốn tình hình quá căng thẳng, dù sao nàng ta cũng hy vọng Âu Dương Noãn có thể ở lại Hầu phủ làm bạn với mình têm một thời gian. Cho nên liền nhẹ nhàng giật ống tay áo Âu Dương Noãn, nàng nhìn đối phương một cái rồi chậm rãi tươi cười, cũng là tứ lượng bạt thiên cân nói: “Nếu đã như vậy, thì cung kính không bằng tuân mệnh!” Nói xong nàng liền để Hồng Ngọc nhận lấy túi hương.

(Tứ lượng bạt thiên cân: bốn lạng địch ngàn cân)

Nàng tuy rằng không có đeo nhưng là vẫn nhận lấy. Tương thị cười khẽ, trong cặp mắt sắc sảo kia lóe ra vô số khôn khéo cùng lợi hại: “Như vậy mới tốt!” 

Nói xong thì đứng lên nhìn Lâm Nguyên Nhu nói: “Tỷ muội các ngươi cứ ngồi nói chuyện, ta đi trước. Đi trong hoa viên dạo một vòng!” Nói xong khẽ thâm ý nháy mắt với Lâm Nguyên Nhu, rồi khẽ mỉm cười cầm lấy tay nha đầu rời đi.

Âu Dương Noãn nhìn bóng dáng Tương thị, hơi hơi trầm ngâm một lát mới cười nói: “Hai vị tỷ tỷ ngồi nói chuyện, ta đi một lát rồi sẽ quay lại!” 

Nói xong liền đứng dậy, làm bộ phải rời đi. Lâm Nguyên Nhu cũng lập tức đứng lên: “Đợi chút!” Ngữ khí thế nhưng lại có chút vội vàng luống cuống.

Âu Dương Noãn nhìn Lâm Nguyên Nhu cười, trong lòng nàng ta khẽ lộp bộp, nhất thời không biết nói gì.

Âu Dương Noãn làm bộ như không phát hiện ra vẻ khác thường của Lâm Nguyên Nhu, kỳ quái hỏi: “Nhu biểu tỷ, tỷ làm sao vậy?” 

“Noãn Nhi…muội muốn đi đâu?” 

Tương thị cố ý muốn Lâm Nguyên Nhu trong thời gian này một chút cũng không rời Âu Dương Noãn. Thế nhưng bây giờ nàng đứng dậy đi, vạn nhất kế sách bất thành, chẳng phải hỏng đại sự rồi sao? Trong lòng Lâm Nguyên Nhu nghĩ vậy, ánh mắt lại càng vội vàng. Âu Dương Noãn thu hết vào mắt, ánh mắt có chút trầm xuống.
Bình Luận (0)
Comment