Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 234

Thái tử trừng mắt nhìn Thái tử phi, trên mặt đối phương lại toát ra thần sắc ôn nhu: “Điện hạ! Ngài không đi, thần thiếp sao có thể đi được?”

"Ngu xuẩn!" Thái tử lạnh lùng nói. Thái tử phi không chịu đi sẽ trở thành thứ vũ khí uy hiếp hắn.

"Thái tử điện hạ, chúng ta trao đổi. Ngài hãy bảo Hạ Lan công tử lập tức thả phụ vương ta ra. Nếu không…” Tiếu Lăng Phong vừa nói, trường kiếm liền đặt lên cổ Thái tử phi.

Hạ Lan Đồ nhìn Thái tử, nhưng Thái tử lại bất vi sở động, lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ rằng một Thái tử phi có thể đổi tính mạng của Tấn vương sao?”

Ngữ khí Thái tử tuy rằng nghiêm khắc, biểu tình lạnh lùng. Nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn thanh trường kiếm trong tay Tiếu Lăng Phong, sợ Thái tử phi mảy may bị thương.

Trong mắt Thái tử phi tràn đầy bi thương, tươi cười trên mặt lại thập phần khoái trá: “Nhiều năm tình nghĩa vợ chồng như vậy. Ta lại làm sao có thể không hiểu ngài? Ngài yên tâm, ta chẳng qua là muốn ở lại làm bạn với ngài. Nhưng nếu hiện tại ngài không cần ta, ta sẽ không gây thêm phiền toái cho ngài!” 

Thái tử phi nhìn thật sâu vào mắt Thái tử, lời còn chưa dứt đã liền kề cổ vào trường kiếm của Tiếu Lăng Phong. 

Nhất thời máu chảy như nước, Tiếu Lăng Phong không ngờ Thái tử phi lại làm ra hành động như vậy, lập tức giật mình.

“Trữ Lan!” Thái tử nhìn thê tử của mình máu chảy không ngừng, thân mình yếu đuối ngã xuống. Nhất thời lâm vào bi thương, cơ hồ nói không ra lời. 

Hắn không rõ, Thái tử phi vì sao muốn ở lại. Vì sao trước mặt có con đường sống nàng lại chọn làm chuyện ngu xuẩn như vậy? 

Trữ Lan là một nữ nhân thông minh, rõ ràng biết trong lòng hắn thê tử như nàng có cũng được mà không có cũng thế. Hắn đối với nàng không bằng một nửa so với Lâm Uyển Thanh. Nàng….vì sao còn muốn ở lại?

Đang trong thế giằng co, trong cấm quân bỗng có người kinh hô: “Mau nhìn kìa!”

Cách đó không xa, trên trời bỗng nhiên dâng lên một đám khói đen, thẳng hướng lên cao khiến người ta kinh hãi.

Tiếu Lăng Phong vừa thấy, thần sắc liền đại biến nói: “Hướng Phụng Thiên môn!”

Một lát sau, trong ngoài cung đều đồng thời có khói đen dâng lên. Có người cả kinh hô: “Trong cung cháy rồi!”

“Trong thành cũng có người phóng hỏa!”

Lâm Văn Uyên kinh nghi bất định, điều này sao có thể? Cửa thành cùng trong cung làm sao có thể đồng thời đều cháy?

“Tần vương điện hạ, thật sự là mưu cao kế sâu a!” Hạ Lan Đồ mỉm cười, “Thừa dịp này vào cung giết Hoàng đế, thuận tiện giết luôn Hoàng Hậu, sau đó đổ lên người kẻ khác. Như vậy ông ta có thể thuận lý thành chương đăng cơ a!”

(Thuận lý thành chương: đại ý là thuận theo tự nhiên)

“Ngươi ăn nói hồ đồ! Dụng tâm độc ác!” Lâm Văn Uyên hung hăng trừng mắt nhìn hắn, lập tức nói lớn: “Thế tử, ở đây giao cho ngài. Ta lập tức dẫn cấm vệ quân vào xem tình hình trong cung!”

Nói xong liền không đợi Tiếu Lăng Phong nói gì đã nhảy lên ngựa, quay đầu ngựa chạy vội đi. Binh lính vây quanh bọn họ một nửa theo sau Lâm Văn Uyên, gấp gáp chạy đi.

Hạ Lan Đồ giương giọng cười nói: "Đúng vậy! Phải nhanh chân lên. Trăm ngàn lần đừng để người khác thừa cơ cướp công. Nếu không màn diễn của Tần vương điện hạ mang tên hộ giá, nhưng thực chất lại là bức cung đã có thể không diễn nổi nữa a!” 

Nói xong hắn siết chặt thanh đoản đao trong tay khiến Tấn vương lập tức kêu to lên.

Sắc mặt Tiếu Lăng Phong đại biến, không chút nghĩ ngợi liền cả giận nói: “Hạ Lan, ngươi mau dừng tay!”

Hạ Lan Đồ thản nhiên nói: "Thế tử, người của ta đã phóng tín hiệu, Kim ngô vệ trong Hoàng thành sẽ lập tức phát động tập kích, huyết tẩy kinh đô!”

Chẳng những Tiếu Lăng Phong, thần sắc tất cả mọi người đều đại biến.

Thái tử từ trong bi thương hơi hơi khôi phục trấn tĩnh, lạnh lùng nói: “Tiếu Lăng Phong, chắc ngươi đã nghe qua Kim ngộ vệ lấy một chọi mười, lấy một địch trăm. Nếu xảy ra tử chiến, dù sao cũng có thể giết được mấy ngàn mấy vạn các ngươi, chết cũng không uổng!”

Kim ngộ vệ là đội quân bí mật của Hoàng đế trong truyền thuyết, nhưng cho đến bấy giờ cũng chỉ là nghe nói mà chưa có người tận mắt nhìn thấy. 

Thậm chí có người còn nói đó bất quá chỉ là lời đồn, căn bản không hề tồn tại. 

Huống chi Hoàng đế nay đã bị Tần vương nắm trong lòng bàn tay, chiếu chỉ phế Thái tử lập Tần vương đều đã chuẩn bị xong. 

Lúc này lại đột nhiên nhảy ra Kim ngô vệ vẫn là đến bảo vệ Thái tử, sao không làm Tiếu Lăng Phong đại biến được.

Hắn lạnh lùng nói: “Kim ngô vệ không có Bệ hạ hạ chỉ tuyệt đối không thể điều động. Ngươi nay cũng dám tùy ý hạ lệnh?”

Hạ Lan Đồ lạnh lùng nói: “Thực có lỗi! Bệ hạ đã sớm giao quyền lực điều động Kim ngô vệ cho ta. Nay người bị Tần vương khống chế, ta đương nhiên có quyền lực tùy ý điều động!"

Hạ Lan Đồ cười nhạt nhìn Tiếu Lăng Phong: "Thế tử, ta biết ngài là người thông minh cẩn thận, đương nhiên sẽ lấy quốc sự làm trọng. Cho dù ngươi không quan tâm sinh tử của phụ vương mình mà hạ lệnh tấn công. Nhưng nếu ngươi không giết chết ta, đại bộ phận Kim ngô vệ đều ở trong thành, những vương tôn quý tộc sẽ là mục tiêu của Kim ngô vệ. Đến lúc đó, cho dù ngươi có chiếm được kinh đô thì cũng chỉ là một tòa thành không. Ngươi cứ chậm rãi suy nghĩ đi nhưng sự kiên nhẫn của ta là có hạn, ta sẽ đếm từ một đến năm. Nếu như qua năm, ngươi vẫn khư khư cố chấp thì hôm nay trong kinh đô máu sẽ chảy thành sông!”

Nói xong hắn liền rõ ràng nói: “Một!”

Tiếu Lăng Phong do dự nhìn Tấn vương.

Tấn vương lạnh lùng nói: “Lăng Phong, mau bảo hắn thả ta ra!”

Thanh âm thanh thúy của Hạ Lan Đồ lại vang lên: “Hai!”

Tiếu Lăng Phong có chút do dự nhìn mọi nơi, thuộc hạ của hắn lại tâm ý nhất trí, rõ ràng ám chỉ muốn hắn thả người, cứu Tấn vương. 

Hắn đương nhiên cũng nghĩ như thế, nhưng còn Thái tử? Sao hắn có thể dễ dàng thả Thái tử đi?

Hạ Lan Đồ lại nói: "Ba!”

Thanh âm hắn đạm mạc, phảng phất như mũi tên nhọn, đâm thẳng vào lòng người.

Mọi người cơ hồ đều quên hô hấp. Hạ Lan Đồ lãnh liệt nói: "Bốn!”

Tiếu Lăng Phong cắn răng: “Được! Ta thả các ngươi đi. Nhưng ngươi phải cam đoan, vừa ra khỏi thành liền thả phụ vương ta ra. Còn Kim ngô vệ, ngươi cũng tuyệt đối không thể để bọn họ dính vào!”

Hạ Lan Đồ thản nhiên cười nói: "Kim ngô vệ chỉ phụ trách an toàn của Bệ hạ. Nay ta cũng không có nhận được thủ lệnh của Bệ hạ, cũng sẽ không tùy ý điều động. Chỉ cần ngươi để chúng ta đi, ta liền đảm bảo Kim ngô vệ không giết người trong thành. Về phần Tấn vương, ta nhất định phải mang đi. Đến nơi an toàn ta sẽ giao lại cho các ngươi. Ngươi yên tâm, ta cam đoan sẽ không làm tổn thương đến phụ vương ngươi!”

Tiếu Lăng Phong không còn lựa chọn nào khác, hắn tức giận nhìn Hạ Lan Đồ, tâm niệm xoay chuyển thật nhanh nhưng vẫn không có cách nào khả thi.

Hạ Lan Đồ nhẹ đưa tay, máu trên cổ Tấn vương liền chảy xuống.

Tấn vương cảm thấy cổ họng đau đớn, không khỏi hồn phi phách tán lớn tiếng kêu: “Lăng Phong, mau làm theo lời hắn đi!”

Tiếu Lăng Phong thở dài, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

Thái tử lên ngựa, hộ vệ phủ Thái tử có trăm tên đi theo. Hạ Lan Đồ không kéo dài thời gian, nhanh chóng dẫn theo Tấn vương nhảy lên ngựa.

Thái tử nhớ tới Thái tử phi, vội vàng nói với Tiếu Lăng Phong: “Cả thê tử của ta nữa!”

Chỉ là một người chết mà thôi, sớm đã không còn giá trị. Tiếu Lăng Phong vẫy vẫy tay, liền có người mang Thái tử phi trả lại cho Thái tử.

Tiếu Lăng Phong nhìn chằm chằm Hạ Lan Đồ, trịnh trọng nói: " Hạ Lan Đồ! Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn! Ngươi tâm tính cương nghị, thủ đoạn khôn khéo, ta rất bội phục. Một khi thuận lợi ra khỏi thành, hy vọng ngươi có thể tuân thủ lời hứa, thả phụ vương ta!”

Nói xong hắn liền hạ lệnh cấm quân thu hồi vũ khí, mở đường.

Thái tử hét lớn một tiếng: "Đi!”

Hơn trăm kỵ mã cùng nhau xông xa ngoài. Tiếu Lăng Phong dục ngựa đuổi sát theo sau, những người khác cũng nhanh chóng đuổi theo.

Vó ngựa tung bay đến ngã tư, dọc theo đường đi, mọi người không ngừng kinh hô né tránh. 

Hạ Lan Đồ cưỡi ngựa cao siêu, tuy rằng phải mang theo Tấn vương nhưng vẫn lướt nhanh như gió. 

Tiếu Lăng Phong cùng tùy tùng cũng không dừng lại, mau chóng đuổi theo phía sau.

Thái tử sợ đi cửa thành khác sẽ sinh ra chuyện nên trực tiếp khống chế Tấn vương qua Chính Dương môn ra ngoài. 

Sau khi ra khỏi thành, bọn họ vẫn không nghỉ ngơi, toàn lực chạy về phía trước, xuyên qua từng thành từng thành, lại lướt qua từng thôn từng thôn. 

Dọc theo đường đi đều bị mọi người nhìn bằng ánh mắt kinh dị, mãi đến khi sau lưng không còn bóng truy binh.

Lúc này bọn họ đã tiến vào núi, Hạ Lan Đồ nói: “Mau tìm một nơi ẩn nấp, nghỉ ngơi một chút lại đi!”

Thái tử gật đầu nói: "Được!” 

Nói xong liền nhìn về phía Tấn vương, thấy đối phương ngất đi thì không khỏi cười lạnh. Vừa hạ lệnh trói lại thì Hạ Lan Đồ nói: “Không cần! Ta chỉ đưa ngài đến đây. Phía trước mười dặm, đã có người của Minh quận vương tiếp ứng. Ngài cứ đi về hướng tây hội ngộ cùng họ là được!”

"Ngươi muốn đi đâu?" Thái tử kinh dị hỏi.

“Ta muốn mang Tấn vương trở về!”

“Đưa hắn về? Ngươi thật sự muốn thả hắn? Loạn thần tặc tử như vậy, còn không bằng trực tiếp giết đi!” Thái tử lạnh lùng nhìn thoáng qua Tấn vương. Ở hoàng thất, loại tình cảm huynh đệ chỉ là trò cười.

Hạ Lan Đồ nói: “Nếu đã đáp ứng với Tiếu Lăng Phong, ta liền sẽ giữ lời! Hơn nữa Minh quận vương còn có việc phó thác, ta phải trở về!”

Thái tử nghĩ đến chuyện Tiếu Trọng Hoa nói muốn nhờ Hạ Lan Đồ đến điều tra tam đại doanh thì không khỏi gật đầu nói: “Trọng Hoa hiện tại đã thừa dịp trận náo động vừa rồi để ra khỏi thành?” 

Hạ Lan Đồ gật gật đầu, ánh mắt lại ngưng trọng: "Phải làm được như vậy!”

Tiếu Trọng Hoa sớm biết tướng quân tam đại doanh đã phản bội, cũng không nhẫn tâm đem chuyện này nói với Thái tử đang tràn đầy hy vọng. Chỉ có thể nói hắn muốn nhờ Hạ Lan Đồ đi điều tra. 

Điểm này, hắn hiểu được. Cho nên hắn cũng không muốn làm Thái tử thất vọng, chỉ quay đầu ngựa, thản nhiên nói: “Thái tử điện hạ, chúc ngài thuận buồm xuôi gió!” 

Nói xong liền phi ngựa chạy theo hướng ngược lại.

…..

Trữ quốc am.

Đêm đến, Lâm Nguyên Hinh vẫn ngồi trong sân, vẻ mặt sầu lo. 

Đột nhiên một chiếc áo choàng phủ lên vai nàng. Lâm Nguyên Hinh chấn động, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy khuôn mặt ôn hòa của Âu Dương Noãn: “Biểu tỷ, người nên đi nghỉ ngơi sớm một chút!”

Lâm Nguyên Hinh lắc lắc đầu, vẻ mặt thẫn thờ.

Âu Dương Noãn ngồi đối diện Lâm Nguyên Hinh, ôn nhu nói: “Tỷ vẫn lo lắng sao?”

Lâm Nguyên Hinh thở dài: "Đường đường là phủ Thái tử, một khắc kia cây đổ bầy khỉ tan. Lúc trước khi phú quý, mỗi người đều đến dệt hoa trên gấm. Đến lúc nguy nan, không có bao nhiêu người vươn tay giúp đỡ!”

Âu Dương Noãn cười nhẹ: “Người thật tâm đối xử với mình không cần nhiều, chỉ cần một hai người cũng là đủ rồi. Biểu tỷ đừng lo lắng, bất cứ lúc nào chúng ta cũng sẽ ở bên cạnh tỷ!”
Bình Luận (0)
Comment