Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 336

Tôn Nhu Trữ nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc, mị nhãn như tơ nói: “Một hộ vệ nho nhỏ như A Xương cũng dám vu hãm Quận vương phi, không biết sau lưng là có ai sai khiến?”

Tiếu Trọng Quân lạnh lùng nhìn Tôn Nhu Trữ.

Nhìn Tiếu Trọng Hoa làm vậy, Đổng thị bất giác thoáng biến sắc. Tay nắm chặt lại, hộ giáp khẽ đâm vào lòng bàn tay. 

Vẻ mặt lạnh như phủ một lớp băng, đôi mắt ánh ngập nước cũng sinh ra hàn ý lạnh lẽo. Lại chỉ lẳng lặng nhìn, không lên tiếng.

Tiếu Trọng Quân lạnh lùng nói: “Nhị đệ, mặc kệ là như thế nào ngươi cũng không nên hủy đi vật chứng!”

Tiếu Trọng Hoa lạnh mắt nhìn mọi người một cái, chậm rãi đứng lên trầm giọng nói: “Đại ca, đây không phải vật chứng mà là tang vật vu hãm thê tử của ta!”

Tiếu Trọng Quân nhìn chằm chằm đệ đệ của mình, trong ánh mắt sự thương tiếc chợt lóe lên rồi biến mất. 

Hắn thật sự không rõ, Âu Dương Noãn có cái gì tốt? Thế nhưng lại khiến Trọng Hoa vốn tiền đồ vô lượng như vậy lại vì nàng thần hồn điên đảo? 

Không cần nói tổn hại quân vụ, ngay cả khi bằng chứng bày ra trước mắt cũng đều làm như không thấy. Đây là bị mờ mắt rồi sao?

Thanh âm Tiếu Trọng Quân càng nghiêm túc: “Vu hãm? Đây là vu hãm sao? Có nhân chứng vật chứng đầy đủ, chẳng lẽ còn là vu hãm?”

“Ta nghe nói tên loạn thần tặc tử kia ở trên yến hội tặng đệ muội một cây cầm cổ, có thể khiến trăm điểu chỉ cần nghe thấy tiếng liền bay đến!" 

"Nam Chiếu rộng lớn, bí tàng vô số, ta kiến thức nông cạn, không biết là trân vật gì lại có năng lực kỳ diệu này? Sao không mang tới cho chúng ta mở mang tầm mắt?”

Lời nói đầy ẩn ý khiến Hồng Ngọc biến sắc: “Thế tử đừng ăn nói bậy bạ. Lời nói có chút vô căn cứ vu oan tiểu thư nhà ta, ngài đến tột cùng là có ý gì?”

Âu Dương Noãn liền phất tay ngăn Hồng Ngọc lại, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy.

“Đại ca muốn nói gì?”

“Ta là vì danh dự của đệ muội mà suy nghĩ a! Ta nghĩ ngươi có thể mang ra bằng chứng bác bỏ tin đồn. Nay toàn kinh đô tin đồn bay xa, đệ muội có lẽ là chưa từng nghe nói. Những lời đó đúng là khó nghe, còn có người nói….”

Tiếu Trọng Quân hơi hơi cười lạnh, giống như lơ đãng nhìn thoáng qua. 

Nha đầu bên cạnh nhanh chóng tiếp lời: “Nói Quận vương phi cùng phản thần kia sớm đã Minh sửa sạn đạo, ám độ trần thương. Còn nói phản thần kia chậm chạp chưa từng lấy thê là vì Quận vương phi. Còn có….”

Khi đang nói đột nhiên nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tiếu Trọng Hoa liền không nói tiếp được nữa, cả người hơi run run.

Trong phòng thoáng chốc yên tĩnh đến đáng sợ.

Truyền lưu tuy nhiều nhưng đều biết là không phải thật, cũng không ai dám vọng ngôn. Ngay cả ở trước mặt người Tiếu gia đều cũng kiêng kỵ không nói.

Từ sau khi Đào Yêu không còn, nha đầu này là người Tiếu Trọng Quân xem trọng nhất. Nàng đột ngột bóc trần, mọi người liền biết rõ là không ổn, e sợ chịu liên lụy, mặt nhất thời liền biến sắc.

“Đệ muội đã nghe chưa? Không có lửa làm sao có khói. Có phải nên….” Tiếu Trọng Quân khôi phục bình thản, trào phúng cười.

“Nếu không có đại ca nhắc nhở ta còn thật sự không biết thế nhưng lại có những lời đồn đãi như thế!”

Âu Dương Noãn chậm rãi cắt ngang, thanh nhan không hề tức giận. Lông mày tinh tế nhướng lên.

Tiếu Trọng Quân cũng không để ý đến Âu Dương Noãn, chỉ lo hỏi Tiếu Trọng Hoa: “Nàng là thê tử của ngươi, ngươi nói như thế nào?”

Tiếu Trọng Hoa chậm rãi nói: “Người đâu!”

Giọng nói cũng không cao, mái cong trong viện dưới ánh nắng đổ cong xuống, tràn vào phòng, tất cung tất kinh cúi đầu.

“Quận vương có gì phân phó?”

“Lôi nha đầu kia xuống đánh hai mươi trượng!” 

Ngữ khí thản nhiên không gợn sóng: “Đánh xong mang đến hình đường luận xử. Dùng tin đồn phỉ báng chủ tử, vọng ngôn phạm thượng!”

Tiếu Trọng Quân suýt chút nữa nghĩ mình nghe lầm, tức giận nói không ra lời. Nha đầu bên cạnh bị người mạnh mẽ lôi xuống.

Nha đầu này là từ sau khi Đào Yêu chết liền được thay thế vị trí, cũng cực kỳ được sủng ái. Luôn ỷ mình được sủng ái mà luôn ương ngạnh làm việc, chưa từng chịu sự tức giận của chử tử. Nhất thời sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu. 

Tôn Nhu Trữ nhướng mày lên, trong ánh mắt hiện lên tia cười lạnh.

“Dừng tay!” 

Tiếu Trọng Quân liên thanh quát to. Nhưng thị vệ Tiếu Trọng Hoa chỉ nghe lệnh hắn. Đối với phân phó của Thế tử thì ngoảnh mặt làm ngơ, đảo mắt liền kéo nha đầu kia rời đi.

Cả sảnh đường đều cả kinh, ai có mắt cũng đều nhìn lại đây. 

Tiếu Trọng Quân chất vấn: “Có ý gì vậy? Đây là nha đầu của ta. Trọng Hoa, ngươi từ khi nào thì biến thành như vậy. Một lời khó nghe liền không chịu nổi, rõ ràng là ngay cả ta ngươi cũng muốn đánh!”

Tiếu Trọng Hoa lạnh lùng nhìn đại ca của mình, như là lần đầu tiên quen biết hắn. Nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đại ca nhân từ ngự hạ không nghiêm. Một nha đầu cũng dám láo báng chủ tử, ta chỉ là thay huynh giáo huấn một chút!" 

"Nếu để người ngoài nghe những lời vô căn cứ, thanh danh của Yến vương phủ bị vấy bẩn, ai sẽ chịu trách nhiệm? Giữ lại cho nàng một mạng đã là khoan dung rồi. Đại ca, mời huynh thận trọng từ lời nói cho đến việc làm!”

Sắc mặt Tiếu Trọng Quân trắng nhợt, không dám tin nhìn đệ đệ mà mình luôn coi trọng đang dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn mình.

Nháy mắt thần sắc Đổng thị thoáng đông lạnh: “Trọng Hoa, phụ vương ngươi còn ở đây, ngươi làm cái gì vậy?”

Âu Dương Noãn cười cười: “Vương gia, Đổng trắc phi! Quận vương chẳng qua chỉ là dựa theo quy củ của Yến vương phủ mà xử sự thôi!”

“Vương phủ sớm đã có quy định, phàm là tin đồn phỉ báng chủ tử, vọng ngôn phạm thượng sẽ bị phạt hai mươi trượng. Trục xuất ra khỏi phủ, vĩnh viễn cũng không dùng nữa. Quy củ như thế, hạ nhân của ai cũng đều giống nhau!”

“Đại ca chớ quên, Trọng Hoa cũng là làm theo quy củ mà thôi. Thị phi đúng sai đều có công đạo, sao phải vì một hạ nhân mà tức giận không đâu?" 

"Chính là hai mươi trượng cũng không chết người được. Nếu đại ca luyến tiếc, đến lúc đó cho người chăm sóc tốt là được!”

Mọi người ngây ngẩn, bị ánh mắt u lãnh của Tiếu Trọng Hoa xẹt qua. Trong lòng đều phát lạnh, tất cả đều cúi đầu.

Tiếu Trọng Quân không nghĩ tới ngay cả Tiếu Trọng Hoa sẽ bênh vực Âu Dương Noãn. Tức giận đến mặt đỏ lên, suýt nữa thì ngất xỉu.

Tiếu Trọng Hoa nhìn đại ca của mình, trong mắt xẹt qua tia không đành lòng.

Đổng thị đứng mạnh lên: “Còn không mau chăm sóc cho Thế tử!”

Nha đầu bên cạnh liền nhanh chóng vuốt vuốt ngực để Tiếu Trọng Quân thuận khí.

Âu Dương Noãn cười, ý cười thật sâu, giống như bông tuyết đọng trên hồng mai. Lãnh ý nồng đậm: “Đổng trắc phi, nha đầu của ta đâu? Nếu đã là nhân chứng, cũng nên để ta thấy được nàng chứ?”

Đổng thị mới đầu hơi ngạc nhiên, sau thần sắc đã bình thản lại. Cúi đầu một lát liền mím môi cười: “Nàng thủy chung cái gì cũng không chịu nói. Là một nha đầu trung thành và tận tâm a!”

Âu Dương Noãn nao nao, rất nhanh liền nắm bắt được ý trong lời nói. Nàng liền nói: “Đổng trắc phi, Xương Bồ không phải trung thành và tận tâm mà là không có gì để nói thôi!”

Đổng thị cười lạnh, nói với Yến vương: “Noãn Nhi tuy là tân nương mới nhập phủ nhưng tính cách nhân phẩm của nàng, ta đều tin được. Vốn cũng không nên hoài nghi như vậy!" 

"Nhưng tác phong cùng kỷ luật trong phủ liên quan trực tiếp đến uy danh của Vương gia, ta hơn mười năm nay như đứng trên băng mỏng, e sợ không thể ngang hàng!”

Đổng thị nâng mắt nhìn Yến vương, vẻ mặt động dung: “Bởi vậy, việc hôm nay còn mời Vương gia tự mình cân nhắc quyết định!”

Yến vương nhìn Âu Dương Noãn, còn chưa nói gì, Tiếu Trọng Hoa đã nói: “Phụ vương! A Xương mạo phạm thê tử của ta, tội này không thể tha được!”

Đổng thị vẫn lặng yên nghe, đến câu cuối cùng liền đột nhiên ngẩng đầu, mâu quang như tên. 

Nhưng Tiếu Trọng Hoa lại lạnh lùng cười, tiếp tục nói: “Về phần người sau lưng, đương nhiên cũng không thể buông tha. Cho nên xin phụ vương giao A Xương và Xương Bồ cho ta xử lý!”

Đổng thị vươn tay, tựa hồ như muốn giữ lấy áo Yến vương. Nhưng Yến vương chỉ chăm chú nhìn con trai thần sắc lạnh như băng, trời sinh nghiêm nghị của mình. 

Hơn nửa ngày sau mới nói: “Ta mệt rồi! Ngươi tự mình xem mà xử lý đi! Trắc phi, chuyện này ngươi không cần quản nữa!”

Đổng thị có chút xấu hổ, thu tay về trong suốt cười: “Dạ, Vương gia!”

Gió đêm xuyên qua cửa sổ ùa vào, liêm dài khẽ lay động. Âu Dương Noãn cúi đầu ho khan hai tiếng, đầu vai khẽ run run khiến trong lòng Hồng Ngọc rối lên. 

Xương Bồ một bên bước lên phía trước đem thuốc tới. Âu Dương Noãn cũng không quay đầu mà lạnh lùng nói: “Để đó, đi ra ngoài đi!”

Xương Bồ chưa bao giờ có bộ dáng co rúm lại như thế. Nàng đem thuốc đổ vào trong chén, ôn nhu cười nói: “Tiểu thư, ngài uống thuốc trước rồi đuổi nô tỳ đi cũng không muộn!”

Âu Dương Noãn bỗng nhiên xoay người, bình tĩnh nhìn Xương Bồ. Mặt mày nghịch quang ảnh, lúc này không thấy rõ vẻ mặt.

Hồng Ngọc không dám nói lời nào, Xương Bồ cũng cúi đầu cụp mắt, chậm rãi dùng muỗng nhỏ quấy quấy chén thuốc thử nhiệt độ.

Lúc Âu Dương Noãn đi ra ngoài đã bị nhiễm phong hàn, cả người nóng rực, yết hầu cũng đau buốt. 

Buổi chiều sau khi mang Xương Bồ về, không hỏi han cũng không để ý, chính là xem đối phương như không tồn tại.

Xương Bồ cũng biết mình đã làm sai. Nhưng mẫu thân bệnh nặng, nàng lại không dám quấy rầy tiểu thư cho nên không thể không ra hạ sách này.

Nhưng thật sự không ngờ hộ vệ kia thế nhưng lại cắn ngược lại nàng. Lại càng không từng nghĩ sẽ liên lụy đến tiểu thư.

Hiện tại tiểu thư tức giận cũng là không thể tránh được. Cho nên Xương Bồ chỉ cúi đầu, ngay cả hô hấp cũng đều rất cẩn thận.

Không bao lâu sau Tiếu Trọng Hoa từ bên ngoài chậm rãi bước vào. Hắn nhìn chén thuốc trong tay Âu Dương Noãn thì khẽ nhíu mày. 

Âu Dương Noãn nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu. Hai người im lặng nhìn nhau, tiếng nước thanh thanh từ xa xa truyền đến.

“Đã chết?” Âu Dương Noãn đột ngột hỏi một câu.

Tiếu Trọng Hoa đột nhiên cười, thanh âm khàn khàn, không có nửa phần lo lắng: “Nhanh như vậy đã có tin tức?”

Nếu người nọ đã lựa chọn A Xương, nhất định đã sớm chuẩn bị tốt. A Xương này cũng tuyệt đối không dám phản bội chủ tử, tất nhiên kết cục sẽ là chết.

Âu Dương Noãn thản nhiên nói: “Nếu muốn vu hãm cho ta, đương nhiên sẽ không đơn giản để tra ra được người làm chủ một màn phía sau!”

Tiếu Trọng Hoa không nói gì, chỉ thật sâu nhìn Âu Dương Noãn.

Không biết vì sao trong lòng Âu Dương Noãn lướt qua cảm giác mất mát: “Chuyện hôm nay, ta không làm!”

“Ta biết!”

Tiếu Trọng Hoa trầm mặc một lát lại thản nhiên nói: “Hôm nay truyền đến tin tức. Cựu thần Nam Chiếu ẩn núp ám động, Tiếu Thiên Diệp bị ám tiễn gây thương tích!”

Một tiếng thanh thúy vang lên, chén ngọc trong tay Âu Dương Noãn rơi xuống, thuốc văng khắp nơi.

“Hắn bị thương như thế nào?” 

Trong lòng Âu Dương Noãn có một tia ẩn ẩn run rẩy. Miệng tuy rằng còn tự trấn định, cũng không biết vì sao lại rất lo lắng tin tức xấu từ trong miệng Tiếu Trọng Hoa nói ra.

Ánh mắt Tiếu Trọng Hoa lạnh lùng bức người, như băng tuyết dần thâm nhập vào thân thể nàng: “Còn chưa chết được!”

Hắn nhìn nàng, bạc môi khẽ nhếch: “Xem ra chuyện hôm nay đều không phải là tin đồn vô căn cứ, có phải không?”

Âu Dương Noãn không nói, nàng chỉ lẳng lặng nhìn Tiếu Trọng Hoa, ngữ thanh lạnh nhạt: “Rất nhiều chuyện, chàng đã sớm biết. Không phải sao?”

“Chàng cũng biết hắn từng hướng tiên đế cầu thân, biết ta lần nữa cự tuyệt hắn. Chàng cũng biết hắn đã làm cho ta rất nhiều. Ta đối với hắn, ít nhất cũng có một phần cảm kích cùng áy náy!”

“Ta biết!”

Trong lòng Tiếu Trọng Hoa chỉ cảm thấy đè nén khó thừa nhận. Hắn đương nhiên biết, hết thảy hắn đều biết. 

Chỉ là hôm nay bị người ta bóc trần ra, hắn phát hiện bản thân vốn tưởng rằng không thèm để ý, thật ra căn bản không thể không để ý.

Chỉ cần có yêu, sẽ có ghen. Yêu càng sâu, ghen sẽ sâu, trên đời này không ai có thể tránh được.

Âu Dương Noãn chậm rãi cúi xuống nhặt những mảnh nhỏ rơi đầy đất, im lặng cắn môi. 

Lại không biết vì sao nhất thời tâm loạn như ma, ngón trỏ thế nhưng lại bị mảnh nhỏ cắt trúng.

Tiếu Trọng Hoa đột nhiên kéo lấy nàng, cầm lấy tay: “Vì sao còn lo lắng cho hắn?”

“Bởi vì ta còn nợ hắn rất nhiều!”

Âu Dương Noãn ngẩng đầu đón nhận ánh mắt hắn, muốn cười nhưng khóe mắt lại ướt át: “Cho dù là Hồng Ngọc, Xương Bồ, ở chung nhiều năm cũng sẽ sinh mấy phần tình cảm. Huống chi là người vì ta mà làm tất cả!”

“Từ lúc gả cho chàng ta cũng đã từng nói qua, hắn trong lòng ta là một người bằng hữu. Chàng ngay cả điều đó cũng không chấp nhận được sao?" 

"Hay là chàng nhất định phải bức ta tuyệt tình tuyệt nghĩa, làm như cái gì cũng chưa từng xảy ra mới tính là trung trinh như một?”

Một lời này thốt ra, không kịp để hối hận nữa. Cho dù có tức giận cũng không thể thu trở lại.

Cả nàng và hắn đều cứng đờ, bốn mắt nhìn nhau, một mảnh tĩnh mịch.

“Hóa ra, hắn trong lòng nàng lại nặng như thế!” Khuôn mặt hắn vắng lặng, nhìn không ra hỉ nộ.

Âu Dương Noãn chung quy vẫn tâm cao khí ngạo, vốn muốn nói nhưng khi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, những lời muốn nói liền tắc nghẹn lại. Hắn chung quy vẫn để ý.

Nhưng nàng không thể phủ nhận bản thân đối với Tiếu Thiên Diệp thật sự từng có cảm kích. Thậm chí là động tâm. Bất luận nàng lảng tránh như thế nào, nó vẫn thực sự từng tồn tại.

Tiếng đồng hồ nước thanh thanh, trong đêm yên tĩnh dường như rõ ràng hơn bao giờ hết. Trăng đã mọc, rõ ràng là đẹp như thế nhưng lại lạnh đến đáng sợ.

Tâm Tiếu Trọng Hoa như bị một bàn tay bóp chặt, cơ hồ khiến hắn khó có thể thở được. 

Hắn thật không ngờ, Âu Dương Noãn một câu cũng không nói, cứ như vậy thừa nhận Tiếu Thiên Diệp quan trọng.

Sứ thần khiêu khích, trên thực tế là Tiếu Thiên Diệp đang cười nhạo hắn.

Nhưng hắn cũng không thèm để ý, phong thư kia hắn cũng tin không phải do Âu Dương Noãn viết.

Điều hắn để ý là Âu Dương Noãn đối với Tiếu Thiên Diệp vẫn coi trọng như vậy. 

Hắn rất hiểu nàng, nếu trong lòng nàng có một người. Như vậy có lẽ cả đời nàng cũng đều sẽ nhớ rõ người kia.

“Không còn sớm nữa, nàng mau nghỉ ngơi đi!”

Tiếu Trọng Hoa đột nhiên nói một câu, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh.

Trong nháy mắt thu liễm lửa giận, đem hết thảy cảm xúc đều giấu sau tấm mặt nạ. Ý nghĩa trong lời nói lại lộ ra sự lạnh lùng.

Âu Dương Noãn nghĩ Tiếu Trọng Hoa nhất định sẽ tức giận rời đi. Nhưng hắn chỉ muốn ngủ ở ngoại thất, thậm chí chưa từng phân phó người chuẩn bị chăn đệm.

Âu Dương Noãn biết, hôm nay xảy ra chuyện như vậy. Nếu Tiếu Trọng Hoa đêm nay liền đến ở chỗ khác, người bên ngoài nhất định sẽ cảm thấy phu thê bọn họ phát sinh hiềm khích. Cho nên hắn rõ ràng tức giận nhưng vẫn không chịu rời đi. 

Âu Dương Noãn cũng lăn qua lộn lại không thể đi vào giấc ngủ, chỉ đành nằm trên giường đọc sách. 

Đến nửa đêm, nghe thấy tiếng gió bên ngoài từng trận thổi vào. Khép lại cuốn sách, không còn tâm tư đọc nữa. Chỉ mong ánh nến xuất thần, bất tri bất giác có thể khiến trời nhanh sáng.

......

Sáng sớm hôm sau, Tiếu Trọng Hoa phải đi quân doanh. Lúc Hồng Ngọc nói với Âu Dương Noãn, nàng chỉ gật gật đầu, cũng không nói gì.

Buổi chiều, Tôn Nhu Trữ tới thăm. Nhìn Âu Dương Noãn hâm mộ nói: “Nhị đệ che chở ngươi như vậy, đúng là khiến ta kinh hãi. Ta còn tưởng hắn sẽ quân pháp bất vị thân chứ!”

Âu Dương Noãn cười cười, lại nhẹ nhàng thở dài. Trước mặt người khác hắn tự nhiên là tìm mọi cách bảo hộ. 

Nhưng sau lưng sao lại không được tự nhiên như vậy? Biết rõ có một số việc đã xảy ra thì chính là đã xảy ra, sao còn phải để ý như vậy?

Nhìn ánh mắt hâm mộ của Tôn Nhu Trữ, nàng chậm rãi nói: “Kỳ thật, ta có chút hối hận. Ta còn thiếu sót nhiều lắm, cũng không thích hợp làm Quận vương phi!”

Cũng không tự khinh tự bỉ, chỉ đơn thuần là luận sự.

“Hắn lấy ngươi, cũng không cần ngươi làm điều gì!”

Thần sắc Tôn Nhu Trữ ôn hòa lạ thường: “Yêu một người, chỉ cần được ở chung với người đó là tốt rồi. Không cầu điều gì khác!”

Âu Dương Noãn sửng sốt, nhìn Tôn Nhu Trữ có chút nói không nên lời: “Nhưng…ngươi có biết ta có rất nhiều phiền toái?”

Chén trà trong tay Tôn Nhu Trữ dừng một lát: “Ta nghĩ, nhị đệ hiểu được bản thân muốn cái gì. Huống chi chỉ với năng lực của hắn cũng đã đủ để gánh vác!”

Ánh mắt sâu thẳm của Âu Dương Noãn nhìn ra cửa sổ: “Ta tình nguyện chính mình có thể tự gánh vác một chút!”
Bình Luận (0)
Comment