Âu Dương Khả nghi
hoặc nhìn Lâm thị, lại nghe bà ta chậm rãi nói: ”Lần này ta một lòng chỉ muốn trừ bỏ đi đứa nhỏ trong bụng Chu di nương thế nhưng lại quên đi
Thọ an đường bên kia cũng không phải ngồi không. Hôm nay Trương mama nói những lời kia đúng thật là những câu tru tâm, chỉ thiếu điều không nói
thẳng ta là đồ độc phụ! Hừ, cái gì mà ‘Sinh con cũng phải duyên phận’,
lời này của bà ta chẳng phải là muốn nói ta không sinh được con trai thì đừng si tâm vọng tưởng chiếm lấy vị trí chủ mẫu cả đời sao!”
Âu Dương Khả nghĩ nghĩ, nói: ”Ý của mẫu thân là đây đều là ý tứ của Lão thái thái?”
Lâm thị hừ một tiếng: ”Trương mama đem những lời lão thái thái không tiện
nói, làm những việc lão thái thái không tiện làm, tất cả đều làm. Lão
phu nhân không thể bỏ qua thể diện để mắng ta, Trương mama liền làm
thay! Nhìn đi, chuyện này vẫn còn chưa xong đâu!”
Âu Dương Khả
quá sợ hãi: ”Nếu là như thế, mẫu thân phải làm sao bây giờ? Phụ thân có
phải là sẽ không bao giờ gặp mẫu thân nữa không?”
Lâm thị ôn nhu
cười: ”Hài tử ngốc, sợ cái gì chứ? Nước đến đất chặn, binh đến tướng đỡ, mẫu thân tất nhiên là có biện pháp lung lay phụ thân con, đứa nhỏ trong bụng Chu di nương kia là tâm can bảo bối của lão gia, nếu như ông ấy
nghi ngờ…”
Âu Dương Khả nghi hoặc nhìn chằm chằm Lâm thị: ”Mẫu thân, ý của người là…”
Lâm thị lại lắc đầu, nhu hòa nói: ”Khả nhi, con trở về trước đi, mẫu thân còn có việc phải thương lượng với Vương mama!”
Âu Dương Khả mang vẻ mặt nghi ngờ rời đi, Lâm thị kéo Vương mama đến trước mặt nói: ”Nghe nói biểu huynh bà con xa của Chu di nương làm sai vặt
trong phủ này, có đúng không?”
Vương mama sửng sốt, lập tức trả
lời: ”Đúng vậy phu nhân, năm trước lúc người triệu kiến các quản sự cũng đã gặp qua, hắn cao, gầy tong teo, tướng mạo cũng không tồi, tên hắn là Trương Á Sơn, người còn nói hắn làm việc thỏa đáng còn thưởng cho hắn
nữa!”
Lâm thị lạnh lùng cười, nói: ”Hắn sao? Ngươi có biết thu
nhập của hắn là bao nhiêu? Trừ tiền lương mỗi tháng thì hắn có thêm
nguồn thu nào khác không?”
Vương mama cười nói: ”Nô tỳ theo
phu nhân quản sự mấy năm nay, nhìn người cũng khá rõ ràng, hắn vốn là
định nương tựa nhờ vả Chu di nương, đáng tiếc lại chỉ là một di nương
làm gì có quyền lực an trí hắn! Chu di nương đành phải cầu lão gia, cho
hắn làm việc trong phủ, mỗi tháng ngoại trừ tiền lương thì thật sự không có nguồn thu nào khác!”
Trên mặt Lâm thị chậm rãi hiện lên vẻ tươi cười, nói: ”Vạn nhất lão gia không cần hắn, đuổi hắn đi thì sao?”
Vương mama cười rộ lên nói: ”Như vậy gia đình già trẻ của hắn sẽ không còn đường sống!”
Lâm thị gật gật đầu nói: ”Ta có một câu, ngươi đi chuyển lời tới hắn, nếu
lão gia đuổi hắn đi, ta mỗi tháng sẽ cho hắn ba mươi lượng bạc, còn cấp
cho hắn một tòa nhà, để cho hắn yên tâm!”
Vương mama cười nói: ”Phu nhân nói vậy, lão gia đang yên đang lành, sao lại đuổi hắn đi được?”
Lâm thị nhìn thoáng qua Vương mama nói: ”Mama, tiền đồ của Chu di nương
hiện nay rộng mở, ta thật sự không cam tâm chắp tay dâng lên hết thảy
cho yêu tinh này. Người ta thường nói diệt cỏ không diệt tận gốc, xuân
đến sẽ lại sinh sôi, một là không làm, hai là đã làm thì nhất định phải
tiêu diệt hoàn toàn yêu tinh kia, khiến cho ả không còn đường sống!
Trong Âu Dương phủ, lão thái thái tệ bạc với ta, lão gia lại không đáng
tin cậy, ta chỉ tin tưởng một mình ngươi, cho nên việc này ta còn phải
dựa vào ngươi mới mong chu toàn được!”
Vương mama đi theo Lâm thị nhiều năm, đối với tâm cơ thủ đoạn của bà ta đương nhiên hiểu biết,
nghe đến đây liền hiểu được, liên thanh nói: ”Phu nhân, đúng là kế hay!
Chỉ là…Trương quản gia kia dù sao cũng là biểu huynh của Chu di nương,
làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời chúng ta?”
Lâm thị đã khôi
phục lại dáng vẻ tàn nhẫn khi xưa cùng bình tĩnh, thản nhiên nói: ”Cứ
theo lời ta, đuổi hắn ra khỏi phủ, từ nay về sau ta sẽ an bày chỗ làm
việc cho hắn, còn có thể chi thêm cho hắn ba mươi hai lượng, ta quyết
không nuốt lời. Nếu theo Chu di nương, cho dù ả ta sinh được con trai
thì sao, chỉ bằng chừng đó không thể khiến lão gia đưa ả lên làm chính
thất được! Trương Á Sơn hắn thì có gì ưu việt? Kêu hắn làm là đã châm
chước cho hắn rồi, nếu có nửa điểm hàm hồ, hừ, ta sẽ có biện pháp xử lý
hắn!”
...
Vương mama làm việc nhanh nhẹn, sáng sớm hôm sau liền tìm đến Trương Á Sơn, vẻ mặt vui mừng nói: ”Trương quản gia, ta
đây là đến để chúc mừng ngươi!”
Trương Á Sơn đang ở trong phòng
tính toán doanh thu năm nay, đột nhiên nghe thấy tiếng Vương mama liền
chạy ra nghênh đón: ”Vương mama thực biết nói đùa, lương thưởng của tiểu nhân có hạn, đúng là đang túng quẫn gần chết, có gì mà chúc mừng chứ!”
Vương mama cười liền cùng Trương Á Sơn đi vào phòng, đóng hết cửa sổ lại, đem tất cả chủ ý của Lâm thị nói hết cho Trương Á Sơn. Vương mama nhìn biểu tình khiếp sợ của hắn ta liền cười nói: ”Trương quản sự nghe ta khuyên
một câu, nếu ngươi muốn phát tài thì hãy làm theo lời ta. Còn nếu như
ngươi không muốn thì xem như chưa từng nghe chuyện này!”
Trương Á Sơn nghĩ nghĩ, do dự nói: ”Làm người thì phải có lương tâm, ta không
nơi nương tựa, biểu muội là người ra tay cứu giúp, dù phải xuống địa
ngục hay lên thiên đường, làm trâu làm ngựa cũng không báo đáp hết ân
đức này của muội ấy. Mama muốn ta lấy oán báo ơn, hãm hại muội ấy, ta
thật sự làm không được…”
Vương mama bất giác trầm mặt giận dữ,
miễn cưỡng cười lạnh nói: ”Hay cho một câu báo đáp ân tình, vậy được
rồi, ta sẽ đi báo lại với phu nhân chúng ta. Có điều tính tình của phu
nhân chắc ngươi đã biết, nếu ngươi không chịu thay phu nhân làm việc,
đến lúc đó đừng có hối hận!” Nói xong, ra vẻ căm hận muốn đi.
Trương Á Sơn đột nhiên nhớ tới Lâm thị ngày thường thủ đoạn xử lý hạ nhân rất
tàn nhẫn, nhất thời cảm thấy lạnh sống lưng, một tay kéo lấy Vương mama, mềm giọng lại nói: ”Không giấu gì mama, thật ra ta cũng là lo sợ, làm
bữa nào biết bữa đó, còn chưa tính được cho ngày sau. Khó có được cơ hội mà phu nhân ban cho, ta nhất định sẽ nghe theo lời phu nhân mà làm
việc!”
Vương mama nghe thế liền cười rộ lên, một bên cùng Trương Á Sơn định ngày tốt, một bên quay về cùng Lâm thị an bài.
Những ngày này, khi Âu Dương Trì hồi phủ việc đầu tiên hắn ta làm là đến nhìn Chu di nương, hôm nay vừa đi tới cửa liền nhìn thấy một người từ bên
trong lao ra, bộ dạng hốt hoảng, thẳng hướng rừng trúc chạy tới.
Âu Dương Trì lắp bắp kinh hãi, hét lớn một tiếng: ”Là ai?” Người nọ ngay cả đầu cũng không quay lại, chạy thục mạng.
Âu Dương Trì vén rèm đi vào, cười lạnh hỏi Chu di nương: ”Ai vừa mới ở trong phòng vậy?”
Chu di nương nghi hoặc nhìn hắn, nàng ta luôn luôn ngồi trong phòng, căn
bản là không thấy được người nào, thành thật nói chỉ có một mình mình,
Âu Dương Trì nghi ngờ trong lòng ngày một nhiều, lại ẩn nhẫn không bộc
lộ.
Âu Dương Trì ngẫm lại có lẽ là bản thân lòng nghi ngờ sinh quỷ
ám, nếu thật sự có nam nhân từ phòng Chu di nương đi ra, tất nhiên đúng
là do hành vi không bị kiềm chế, hắn vừa nghĩ liền một bên an ủi Chu di
nương vài câu, thuận tay đem ly trà hướng bên giường ném tới. Chỉ nghe
“ba” một tiếng, chạm vào trên túi đựng. Âu Dương Trì thuận tay đem túi
kia qua liền nhìn thấy có một tờ giấy được cuộn tròn lại. Âu Dương Trì
biết Chu di nương không thích thơ văn tranh họa, liền hỏi: ”Đây là cái
gì?”
Nói xong liền nhẹ nhàng đem bức họa kia mở ra, chăm chú nhìn vào, hóa ra là một bức chân dung, người trong bức họa không phải ai
khác, chính là biểu huynh Trương Á Sơn của Chu di nương mà hắn đã từng
gặp qua. Âu Dương Trì lúc này không khỏi tức giận, thuận tay cho Chu di
nương mấy bạt tai, đánh đến mức mặt nàng ta đều sưng đỏ hết lên, mắng
một hồi: ”Không biết xấu hổ! Đúng là không biết xấu hổ!”