Chuyện đầu tiên Âu Dương Noãn làm khi hồi phủ là bẩm báo chuyện này với tổ mẫu Lý thị.
Trước cửa Thọ an đường đã chong đèn, trên đường đi nha hoàn, bà tử đều cúi
người hành lễ. Trên mặt nàng vẫn luôn mang theo ý cười, chỉ là càng đi
sâu vào người lại càng ít, không khí lại càng ngưng trọng.
Nha
đầu vén mành lên cho Âu Dương Noãn tiến vào. Liếc mắt liền thấy được Lý
thị đang tức giận ngồi phía trên, Âu Dương Trì sắc mặt xanh mét ngồi ở
một bên, Lâm thị lại mang theo vẻ mặt tươi cười kỳ dị, Lý di nương lại
cúi đầu không nhiều lời.
Âu Dương Noãn liếc mắt nhìn nam nhân
đang quỳ phía trước một cái, trên mặt liền tươi cười nói: ”Tổ mẫu, sao
lại tức giận như vậy?”
Mọi người trong phòng đều nhìn Âu Dương
Noãn, chỉ có nam nhân kia là vẫn cúi đầu quỳ đó, thân mình cuộn lại sợ
hãi, bộ dạng giống như là phạm phải trọng tội gì vậy.
“Noãn nhi,
mẫu thân vốn đến đây thương lượng chuyện mai táng của Chu di nương, ai
ngờ. Ngươi…” Lâm thị trên mặt hình như có ba phần phiền não nhưng trong
mắt lại toàn là đắc ý.
Lý di nương ngẩng đầu, liếc nhanh nhìn Âu
Dương Noãn một cái, nhẹ giọng nói: ”Đại tiểu thư, Trương quản sự hôm nay quỳ một ngày ở cửa, nói đứa nhỏ trong bụng Chu di nương là của hắn,
muốn đưa xác về quê nhà mai táng, chọc lão thái quân tức giận nên muốn
đích thân thẩm vấn hắn!”
Oh, Quỳ một ngày sao? Tổ mẫu đã muốn cứ
thế cho qua, Lâm thị lại vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn đổ tội hồng
hạnh vượt tường lên người Chu di nương sao? Ngay cả khi người chết rồi
vẫn không buông tha. Bà ta đúng là tiểu quỷ khó chơi, không biết là đã
cho Trương quản sự này lợi ích gì mà hắn ta lại bán mạng bất chấp nguy
hiểm như vậy?
“Mau dọn chỗ cho Đại tiểu thư!” Lý thị thấy Âu
Dương Noãn tiến vào, cũng không để ý đến người đang quỳ dưới kia mà chỉ
hỏi nàng tình hình Hầu phủ như thế nào, Lão thái quân cũng Đại phu nhân
ra sao…Âu Dương Noãn cười dài, đem hết sự tình kể đơn giản một chút,
cũng thay lão thái quân đa tạ sự an ủi của lão thái thái. Lý thị hài
lòng hật gật đầu, sự giận dữ vừa rồi cũng mất đi không ít.
Lâm
thị thấy hai người càng nói chuyện lại càng hòa hợp, chuyện lại càng
nhiều, trong mắt không khỏi có vài phần sốt ruột. Tròng mắt chuyển động, bà ta quyết định nói: ”Lão thái thái, thứ cho con dâu lắm lời được nói
vài câu, nếu Trương quản sự một mực chắc chắn có tư tình với Chu di
nương, nàng ta cũng không còn nữa. Chúng ta không nên ngăn cản một nhà
người ta đoàn tụ!”
Một nhà đoàn tụ, bốn chữ này đã kích thích sự
tức giận vẫn cố bình tĩnh nhin xuống của Âu Dương Trì, hắn nhất thời cảm thấy nhục nhã, không khỏi giận tím mặt, nói: ”Trương Á Sơn, ngươi thực
là vong ân phụ nghĩa, ngươi đến kinh đô này không nơi nương tựa, là ai
đã thu nhận ngươi, cho ngươi cơm ăn, cho ngươi chỗ ở. Ngươi báo đáp lại
cho ta như thế này sao?”
Trương Á Sơn dập đầu một cái thật mạnh
rồi ngẩng đầu lên, cầu xin: ”Mong lão gia mở lòng từ bi, tình cảm của nô tài cùng Chu di nương thật sự là rất khó khăn…Chúng tôi là thanh mai
trúc mã, lưỡng tình tương duyệt. Gia cảnh nàng bần hàn nên bị thúc phụ
bán đi, sau này lưu lạc đến Âu Dương quý phủ, nô tài ngàn dặm xa xôi đi
tìm nàng, thật vất vả mới tìm được nhau. Nay nàng cũng đã chết, ngài giữ nàng lại cũng không có ích lợi gì…Mong lão thái thái, lão gia thành
toàn cho chúng nô tài…”
“Trương quản sự! Ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi sao, dám ở đây nói hươu nói vượn. Phá hoại danh dự của Chu di
nương, ngươi nghĩ rằng lão thái thái cùng lão gia có thể tha cho ngươi
sao?” Lý di nương lạnh lùng nói.
Trương Á Sơn lại dập đầu một lần nữa, lấy từ trong lòng ra một chiếc khăn tay. Run giọng nói: ”Nô tài
không nói bậy, nô tài có chứng cứ!”
Hắn đem khăn tay dâng lên,
khóe mắt Âu Dương Noãn nhanh chóng đảo qua liền nhìn thấy khăn tay có
thêu hai chữ ‘Trương lang’. Âu Dương Trì bước lên đoạt lấy khăn tay,
nhìn thấy nét chữ tú lệ bên trên. Đúng là bút tích của Chu di nương, sắc mặt liền đỏ lên liền đạp cho Trương Á Sơn một cước làm hắn lảo đảo ngã
xuống: ”Đồ vô liêm sỉ!”
Lý di nương đi qua nhìn thì thấy trên
khăn tay viết một bức thư tình. Còn thấy khuê danh Hương Tuyết của Chu
di nương thì sắc mặt liền trắng bệch, nhất thời không nói được nên lời.
Lâm thị ở phía sau cười lạnh, thầm nghĩ Lý di nương còn ở trong phòng
Chu di nương khóc than thương tâm như vậy, hiện giờ không phải là đang
tự tát vào mặt mình sao?
Lý thị vừa thấy, đương nhiên tức giận
đến xanh mặt, đang lúc muốn bộc phát thì nghe Âu Dương Noãn ngồi một bên ôn nhu nói: ”Tổ mẫu đừng tức giận, lúc trước mẫu thân trị gia cực kỳ
nghiêm. Quản sự trong nhà nếu không phải được chủ tử tuyên triệu thì
tuyệt đối không được đi vào nội viện. Cũng không biết Trương quản gia
làm sao đi vào nội viện của Chu di nương, đi thẳng một mạch đến viện,
lại còn có thể tránh được bọn nha hoàn, bà tử hầu hạ trong viện mà gặp
Chu di nương chứ?”
Lâm thị há mồm nghẹn họng một lát rồi mới
chậm rãi thở dài nói: ”Noãn nhi a, vì thường ngày mẫu thân phải quản lý
nhiều việc nên nhất thời có sơ sót. Để tiểu nhân thừa dịp đêm hôm khuya
khoắt vụng trộm đi vào bên trong mà không bị phát hiện cũng không có gì
kỳ quái, cũng là Chu di nương không biết kiềm chế!”
“Mẫu thân nói phải!” Âu Dương Noãn gật đầu chấp nhận rồi nói tiếp: ”Tổ mẫu, việc này
có liên quan đến danh dự Âu Dương gia chúng ta, con cũng muốn tra ra cho rõ ràng, người có trách không khi con muốn hỏi vài câu?”
Lý thị
ngẩn người, cuối cùng gật đầu đáp ứng. Âu Dương Noãn cảm tạ sau đó đi
đến bên người Âu Dương Trì nhẹ giọng nói: ”Phụ thân, cho con xem qua
khăn tay này một chút!”
Âu Dương Trì nhìn nữ nhi của mình cư
nhiên lại muốn xem vật này, trên mặt hiện lên nghi hoặc nhưng vẫn đem
khăn tay cho nàng: ”Xem đi, xem đi! Có nhìn thì cũng là đồ dơ bẩn mà
thôi!”
Còn Âu Dương Noãn lại thật sự cẩn thận xem xét một phen,
sau đó hỏi lại: ”Trương quản gia, ngươi nói khăn tay là Chu di nương
tặng cho ngươi, có nhân chứng hay không?”
“Chuyện này…” Trương Á
Sơn không tự chủ được thoáng ngẩn người, sau đó vội nói: ”Chuyện trong
viện biểu muội cứ hỏi Thôi mama là biết thôi!”
Lâm thị không chút hoang mang nói: ”Một khi đã như vậy thì cho Thôi mama vào đối chất đi!” Thôi mama là người của mình, tất nhiên sẽ dựa theo lời mình mà nói
thôi.
“Để cho nàng ta vào đi!” Lý thị lên tiếng.
Thôi mama vào phòng, run rẩy quỳ xuống thỉnh an. Âu Dương Noãn nói: ”Thôi mama,
có phải Chu di nương đã tặng khăn tay cho Trương quản gia không?”
Thôi mama cắn chặt răng, gật đầu nói: ”Chu di nương đúng là có tặng cho hắn
một chiếc khăn tay, bên trên còn viết một bức thư tình…”
Lâm thị mỉm cười, chỉ cảm thấy hòn đá đè nặng đã được thả xuống.
Âu Dương Noãn lại mềm nhẹ hỏi: “Bức thư kia Chu di nương nương viết khi nào? Viết ở đâu? Lúc đó có những ai bên cạnh?”
Thôi mama tròn mắt. Ngây ngốc nhìn người đối diện, chuyện này phu nhân cũng
chưa nói chi tiết. Thôi mama lắp bắp nói: ”Là…Là vào một buổi tối nửa
năm trước. Nô tỳ vẫn luôn ở bên cạnh. Nhìn thấy Chu di nương viết!”
“Oh, hóa ra là Thôi mama tận mắt nhìn thấy!” Âu Dương Noãn nở nụ cười, đi
đến trước mặt Thôi mama vẩy vẩy khăn tay, hỏi: ”Có phải là cái này
không?”
Thôi mama không chút nghĩ ngợi, liên tục gật đầu: ”Phải! Phải!”
Âu Dương Noãn lại hỏi tiếp: ”Trên khăn tay này viết cài gì? Thôi mama có thể đọc qua một lần cho ta nghe không?”
“Muốn sớm tối cùng người đồng tâm. Đời đời kiếp kiếp…” Thôi mama trừng to
mắt, nhìn chằm chằm vào một nửa lộ ra của chiếc khăn kia.
Âu Dương Noãn tươi cười nói: ”Muốn sớm tối cùng người đồng tâm, đời đời kiếp kiếp hồn mộng khiên. Có phải câu này không?”
“Đúng vậy, đại tiểu thư nói rất đúng!” Thôi mama liên thanh nói
Âu Dương Noãn mỉm cười, xoay người đem khăn tay cho mọi người thấy, Âu
Dương Trì cũng đứng lên nhìn, nhưng lại thấy 'Thiên lý hoàng vân bạch
nhật, bắc phong truy nhạn tuyết phân phân ’. Hắn chần chờ nói:”Noãn nhi, đây là…”
“Phụ thân, vừa rồi Noãn nhi đã đưa nhầm khăn tay, cái
đưa cho Thôi mama xem là cái mà vài ngày trước Tước nhi học được một bài thơ mới ở trường, tùy tiện vẽ lung tung. Ai, chắc là Thôi mama nhất
thời hoa mắt mà nhận sai!” Âu Dương Noãn ngượng ngùng đem khăn tay của
mình cất đi, giống như là thật sự lơ đãng mà lấy nhầm.
“Lão gia,
Thôi mama này rõ ràng là không biết chữ nhưng lại cứ một mực khẳng định
trên chiếc khăn tay kia là thư tình, chuyện này cũng thực kỳ quái!” Lý
di nương xem một lát, ở bên khẽ nhắc nhở.
Âu Dương Trì nhíu mày,
ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thôi mama. Mặt bà ta nhất thời trắng
bệch. Lúc này Lâm thị đột nhiên cất cao giọng lạnh lùng nói: ”Thôi mama, ngươi biết lừa dối Lão thái thái là tội gì không?”
Thôi mama
giật mình một cái nói: ”Không dám lừa gạt lão thái thái cùng lão gia,
lão nô thực sự không biết chữ, nhưng cũng nghe Chu di nương có ngâm qua
vài lần. Làm sao có thể không nhớ rõ!”
“Thật không? Thôi mama, ta nhớ bên người Chu di nương có một nha đầu tên là Hoàn nhi, hiện tại
nàng ta đang ở đâu?” Âu Dương Noãn nhẹ giọng nói
Thôi mama cúi
đầu che dấu bất an trong mắt nói: ”Hoàn nhi sau khi Chu di nương mất đi
thì thương tâm quá độ, cả ngày chỉ ở trong phòng khóc lóc không làm
việc. Lão nô thấy vậy liền xin phu nhân cho nàng ta xuất phủ”
Xuất phủ? Chỉ sợ là Hoàn nhi không chịu giúp đỡ các ngươi hãm hại Chu di
nương mà bị xử lý rồi. Âu Dương Noãn biết bọn họ sẽ không dễ dàng để lộ
sơ hở, cười nhẹ chậm rãi đi đến trước mặt Trương Á Sơn nói: ”Trương quản gia, không biết khăn tay này Chu di nương đưa cho ngươi từ khi nào?”
Trương Á Sơn đã chuẩn bị tốt đáp án từ trước, liền nói: ”Vừa rồi Thôi mama cùng đã nói qua, là nửa năm trước!”
“Oh, là nửa năm trước!” Âu Dương Noãn lặp lại một lần nữa, ra vẻ nghi hoặc
nói: ”Phụ thân, Noãn nhi không tinh thông về mực viết, chỉ là mơ hồ cảm
thấy mực này không phải thượng phẩm, phụ thân có thể nhìn kỹ chữ trên
khăn tay này một chút, có thể nhìn ra được là dùng loại mực nào không?”
Âu Dương Trì nghe vậy thì sửng sốt, tiếp nhận khăn tay của Trương Á Sơn
một lần nữa rồi cẩn thận soi dưới ánh sáng sau đó chắc chắn nói: ”Đây là mực Vân Châu!”
Âu Dương Noãn gật đầu, trên mặt lộ vẻ tán thưởng
nói: ”Phụ thân quả nhiên học rộng biết nhiều, chỉ cần nhìn chữ viết cũng biết mực dùng xuất xứ từ đâu!”
Âu Dương Trì mặc dù vẫn còn tức
giận nhưng trong mắt không tự chủ có chút tự mãn, nói: ”Tiểu hài tử như
ngươi thì làm sao mà hiểu được, màu của mực vân châu có ánh xanh, trong
đó có lần tạp chất, ta không thích dùng nó, trong phủ này toàn bộ đều
dùng mực khánh châu. Mực này chẳng những tính chất bền, màu đen bóng mà
pha trộn lại vừa phải. Trên nghiên mực không thể để không, nếu không
phải một tháng này Khánh Châu đột nhiên bị lũ lụt, mực không vận chuyển
được thì trong phủ cũng không đến mức phải dùng tới mực vân châu…” Nói
tới đây, sắc mặt Âu Dương Trì đột nhiên thay đổi!
Nửa năm trước
trong phủ đều dùng mực Khánh Châu thượng đẳng. Chu di nương thân ở trong phủ, một bước cũng không ra khỏi nhà, ngay cả thật sự muốn viết thư cho nhân tình thì sao lại dùng đến mực Vân Châu kém chất lượng này? Âu
Dương Trì là người thông minh, chẳng qua là bị lục vân tráo đỉnh làm cho tâm phiền ý loạn. Lúc này nghĩ lại mới thấy nhiều điểm không đúng, liền đem khăn tay ném xuống trước mặt Trương Á Sơn, quắc mắt nhìn trừng
trừng, nghiến răng nghiến lợi nói: ”Chữ trên khăn tay này là được viết
gần đây!”
“Nếu là mới được viết thì cần gì phải nói là nửa năm
trước chứ?” Thanh âm Âu Dương Noãn có chút thấp, nhưng lại rất trong
trẻo, ẩn chứa sự hàm nghi thật lớn, thế nhưng lại làm cho mọi người đều
hiểu rõ.
Trương Á Sơn sửng sốt, nói: ”Lão gia, nô tài thực sự không dám nói dối, đây quả thực là bút tích của biểu muội!”
Lâm thị bị Âu Dương Trì gầm lên giận dữ làm cho hoảng sợ, bà ta để Trương Á Sơn nói khăn tay này đưa từ nửa năm trước là muốn Âu Dương Trì tin rằng hai người họ có gian tình đã lâu, khẳng định đứa nhỏ này không phải là
của Âu Dương gia! Nhưng lại không thể nghĩ tới Âu Dương Trì đoán được
loại mực rồi lại biết được chữ trên khăn tay là được viết gần đây! Nghe
được Trương Á Sơn khẳng định, bà ta vận dụng hết thông minh, khôi phục
khí thế vốn có: ”Lão gia, ngài hãy xem cẩn thận, rốt cuộc có phải là bút tích của Chu di nương hay không?”
“Lão gia, bút tích có thể bắt
chước được, chỉ cần xem qua chữ của Chu di nương rồi tùy tiện ra ngoài
tìm một thư sinh có thể bắt chước chữ viết thì có gì khó đâu?” Lý di
nương không lạnh không nhạt nói vào một câu, nhìn thấy Âu Dương Trì biến sắc liền biết hắn đã tin một nửa.
“Hừ, vở diễn hôm nay đúng là
phấn khích, giả thần giả quỷ cho ta xem sao!” Lý thị lạnh lùng nói: ”Trì nhi, ta xem trong viện của ngươi đúng là không sạch sẽ. Chẳng qua không phải là Chu di nương gấy rối mà là có người rắp tâm muốn hãm hại!”
Sắc mặt Âu Dương Trì thoáng xanh rồi lại trắng, chỉ vào Trương quản sự, hung tợn nói: ”Lôi ra ngoài đánh chết cho ta!”
Trương Á Sơn thầm nghĩ không tốt nhưng chưa kịp kêu ra tiếng thì Thôi mama đã
ngã lăn trên mặt đất lớn tiếng nói: ”Lão gia! Lão gia! Lão gia tha mạng! Lão nô cũng là bất đắc dĩ thôi!”
“Còn không mau bịt miệng hai tên điêu nô này rồi lôi ra ngoài!” Lâm thị phản ứng cực nhanh, lớn tiếng quát.
Lập tức có tám mama làm việc nặng đi lên bịt miệng hai người lại, không
quan tâm bọn họ sống chết giãy dụa lôi người đi ra ngoài.
Lý thị
cũng không ngăn cản mà chỉ lạnh mắt nhìn, giở trò giả thần giả quỷ, Lâm
thị đúng là xem bà mắt mù tai điếc đây mà! Nếu không nể mặt Hầu phủ cùng huynh ruột nó thì bà đã sớm xử lý rồi!
Âu Dương Noãn nhu hòa nói với Âu Dương Trì: ”Phụ thân, việc cấp bách bây giờ là phải ngăn việc
này lan ra. Đến lúc đó, nhà chúng ta bị mất mặt mũi không nói, nếu như
bị người ngoài biết được Chu di nương là vì chứng minh bản thân trong
sạch mà phải tự vẫn chẳng phải sẽ hiểu lầm mẫu thân là chủ mẫu mà khắc
nghiệt với di nương sao? Nếu như vậy thì có lẽ không thể âm thầm xử lý
như hôm nay là ổn thỏa, chỉ sợ kinh động bên phía Thượng thư đại nhân,
phụ thân sẽ vì vậy mà phải chịu sự ghét bỏ”
Vừa nghĩ đến đây, Âu
Dương Trì không khỏi rùng mình một cái, liền căm hận nói: ”Từ hôm nay
trở đi không được nhắc lại chuyện của Chu di nương. Nói với bên ngoài
nàng ấy bị bệnh mà chết, ai dám nhắc lại một câu, gia pháp trừng trị!”
Sự tình đến bước này, người buồn phiền nhất chính là Lâm thị. Vốn là do Lý di nương đem Chu di nương sợ tội tự sát thành lấy cái chết chứng minh
trong sạch nên bà ta liền đem Trương Á Sơn lôi ra làm chứng là có gian
tình, chắc chắn rằng Âu Dương Trì sẽ tin tưởng. Ai ngờ được Âu Dương
Noãn chết tiệt kia chỉ cần nói hai ba câu liền đem bao công sức của bà
ta đổ sông đổ biển. Thật sự là làm bà ta hận muốn chết!