Âu Dương Trì nổi giận đùng đùng tới cửa trách phạt, Lâm thị lại đỏ mặt nói: ”Lão gia, thân
thể thiếp không khỏe. Thật sự không biết có chuyện này, nếu như Lý di
nương nói nha đầu mama trong viện này thiếp đều sẽ trách phạt bọn chúng, nhưng đây lại là Kiều Hạnh. Lão gia cũng biết nàng là do nhị tẩu lo
lắng thiếp mang thai mệt nhọc nên cố ý mang qua để chăm sóc, nếu trừng
phạt nàng chẳng phải là không giữ mặt mũi cho nhị tẩu sao? Đến lúc đó
nhị ca cũng sẽ không vui a!”
Lời này đã nói rõ, Kiều Hạnh là do
Thượng thư phu nhân tặng, cũng không phải hạ nhân mà Âu Dương phủ có thể tùy tiện xử trí. Nếu như phạt nàng ta thì chính là đánh vào mặt mũi Lâm Văn Uyên. Dù sao hắn cũng chỉ là Lại Bộ Thị Lang, người ta lại là Bộ
binh Thượng thư. Quan nhất phẩm áp chết ngươi. Ngươi dám đánh một cái
thử xem?
Tức giận của Âu Dương Trì lập tức tan thành mây khói,
ngượng ngùng nói hai câu liền rời đi, sau này cũng thường xuyên lui tới
Phúc thụy viện hơn. Lý di nương lúc này mới nhìn thấy sự lợi hại của
Kiều Hạnh, về sau nhìn thấy nàng ta đều tránh đi. Kiều Hạnh thấy di
nương được lão gia sủng ái nhất cũng phải cụp đuôi nên càng kiêu căng
ngạo mạn hơn. Trong một thời gian ngắn Âu Dương phủ từ trên xuống dưới
ai ai cũng biết bên người đại phu nhân có một nha đầu lợi hại.
Âu Dương Noãn vẫn như cũ đi quanh Noãn các. Trong viện mọi người ai làm việc nấy, nhìn thấy đại tiểu thư đều dừng lại hành lễ.
Nhưng lúc này đến cuối hành lang lại không thấy một bóng người đứng canh,
Phương mama rất tức giận, vừa muốn phát tác thì Âu Dương Noãn lại nâng
tay lên: ”Mama không cần tức giận, trước hết xem là đã có chuyện gì xảy
ra!”
Chuyển qua hành lang, liền nhìn thấy hai tiểu nha đầu tam
đẳng cùng hai mama đang vây quanh một nha đầu khác nói chuyện gì đó. Nha đầu kia liên tục gạt nước mắt, khóc đến cả mũi cũng đỏ hết lên.
Thấy Âu Dương Noãn đi đến, nhóm mama đều cười trừ đứng lên, nhóm tiểu nha
đầu lại sợ sệt bất an, một câu cũng không dám nói tiếp nữa.
Tôn mama lập tức đi qua cầm một cái lò sưởi tay cho Âu Dương Noãn: ”Đại tiểu thư, ngài cầm cho ấm tay. Trời rất lạnh a!”
Âu Dương Noãn khẽ mỉm cười tiếp nhận, Phương mama lạnh mặt nói: ”Tôn mama, trong viện xảy ra chuyện gì, vì sao không chịu làm việc lại túm tụm
đứng đây nói chuyện phiếm? Ngươi quản lý thế nào vậy hả?”
Phương
mama là người mà Âu Dương Noãn hết sức tin tưởng, Tôn mama một câu cũng
không dám cãi lại, đành cười nói: ”Phương mama hiểu lầm rồi, Bảo Quyên
vừa rồi đi ra ngoài không cẩn thận bị giáo huấn, về lại khóc nhè, Huệ
Ngọc các nàng đang khuyên nàng ấy!”
“Oh, bị giáo huấn sao?” Âu
Dương Noãn nhìn thoáng qua nha đầu Bảo Quyên đang cúi đầu không dám nhìn mình, thầm nghĩ giáo huấn này có thể in năm ngón tay lên mặt nàng ta
như vậy, đúng thật là thiên hạ kỳ văn.
Bảo Quyên xưa nay nhát gan không dám gây chuyện, chỉ biết cúi đầu một câu cũng không dám nói. Huệ
Ngọc lại sang sảng nói thẳng, nàng ta chỉ vào mặt Bảo Quyên nói với Âu
Dương Noãn: ”Đại tiểu thư, Bảo Quyên không phải bị giáo huấn bình
thường, nàng ta là bị người khác đánh!”
Tôn mama âm thầm kêu khổ, bà khuyên nửa ngày chính là muốn đem chuyện này áp chế đi, hiện tại Huệ Ngọc lại nói ra như vậy liền chạy nhanh ra nói: ”Đại tiểu thư đừng nghe nha đầu kia nói bậy. Là Bảo Quyên không cẩn thận làm rơi cái bát, nô tỳ nhất thời tức giận nên đã đánh nàng ta một cái…”
Huệ Ngọc còn muốn nói nữa lại bị Tôn mama hung hăng trừng mắt một cái liền căm giận không dám mở miệng.
Âu Dương Noãn thản nhiên nói: “Tôn mama thường ngày rất hiền lành, làm sao có thể vì một chút chuyện nhỏ này mà đánh người? Hồng Ngọc, nhanh chóng hỏi rõ sự tình rồi quay về bẩm báo cho ta biết!”
“Dạ, đại tiểu thư!”
Mặt Tôn mama đỏ hết lên, một câu cũng không dám nói nữa.
Âu Dương Noãn trở lại phòng mình, qua nửa nén hương liền thấy Hồng Ngọc
xốc mành tiến vào: ”Đại tiểu thư, chuyện là như vậy. Sáng nay khi Bảo
Quyên đến phòng ăn nhận đồ ăn sáng cho tiểu thư, vừa lúc nha đầu Kiều
Hạnh của đại phu nhân cũng tới nói rằng khẩu vị hôm nay của phu nhân
không tốt nên muốn ăn điểm tâm khác. Quản sự phòng bếp nói đồ ăn sáng
đều đã chuẩn bị hết rồi, muốn ăn thêm cái gì thì phải thông báo trước để chuẩn bị. Kiều Hạnh lại không chịu chờ. Lúc này nàng ta thấy Bảo Quyên
cầm hộp thức ăn chuẩn bị đi liền lập tức xông lên đoạt lấy, còn nói phu
nhân mang thai nên không thể chờ, đại tiểu thư phải chịu khó chờ vậy.
Bảo Quyên thật sự không nhịn được nên nói hai ba câu liền bị nàng ta
đánh…”
“Oh…” Âu Dương Noãn nghe vậy liền cười lạnh một tiếng.
Chuyện này nghe qua thì chỉ là chuyện tranh giành chén cháo bình thường
nhưng trên thực tế là mượn cớ đánh nha đầu của mình trước mặt mọi người. Nha đầu Kiều Hạnh kia đúng là đủ can đảm. Người nào đó sau lưng nàng ta cũng thật nhọc lòng. Ở ngoài mặt thì là an tâm dưỡng thai, thực tế vẫn
luôn âm thầm giở trò quỷ! Tốt lắm! Yên ổn không muốn lại muốn gây
chuyện, quả nhiên là làm bậy không thể sống tốt được!
“Hồng Ngọc, ta nghe nói nha đầu Kiều Hạnh kia cũng là một mỹ nhân. Chuyện này là
thật sao?” Mày quang Âu Dương Noãn lưu chuyển, đúng là thanh lệ lay động lòng người.
“Đúng vậy thưa tiểu thư. Nha đầu kia dáng người thon thả, làn da trắng nõn, ngũ quan thanh lệ. Lại cũng là một nha đầu thông minh” Hồng Ngọc cẩn thận hồi tưởng lại, thật sự cẩn thận đáp lại.
Ngày thường mỹ mạo, tính tình mạnh mẽ, Nhị cửu mẫu đưa người như vậy đến đây chỉ sợ chăm sóc cho Lâm thị là giả, thực chất là để Lâm thị nạp thêm
nha đầu thu phòng cho Âu Dương Trì. Sau đó mượn cơ hội để Âu Dương Trì ở lại Phúc thụy viện, như vậy cũng là một ít cảnh cáo đối với Lý di nương đang không an phận. Chỉ tiếc Lâm thị là người bản tính ghen tị, căn bản sẽ không dễ dàng tha thứ cho một nha đầu mỹ mạo như vậy được sủng ái.
Bởi vậy, Kiều Hạnh có tác dụng lớn như thế nào rồi cũng bị suy giảm.
“Hồng Ngọc, lát nữa ngươi phân phó xuống dưới chuẩn bị một ít điểm tâm thật
ngon đưa qua Phúc thụy viện!” Âu Dương Noãn chậm rãi nói, trong ánh mắt
có một chút gian xảo.
“Đại tiểu thư muốn đưa qua cho phu nhân
sao?” Hồng Ngọc nghi hoặc hỏi, mọi khi đều là đại tiểu thư tự mình đưa
qua. Sao hôm nay lại…
“Không! Là mang qua cho Kiều Hạnh!” Âu Dương Noãn khẽ mỉm cười, nháy mắt với Hồng Ngọc.
...
Hồng Ngọc đến Phúc thụy viện quả nhiên thấy Kiều Hạnh đứng ở cửa, mặt cười
nói: ”Phu nhân thân mình không khỏe nên đang nghỉ, nếu đại tiểu thư có
gì phân phó xin cô nương cứ nói với nô tỳ, nô tỳ sẽ đi vào bẩm báo…”
Hồng Ngọc cười thập phần khả ái, nhìn thấy bóng Vương mama đang đứng đang
đứng ở bên kia hành lang lạnh lùng nhìn, liền cất cao giọng nói: ”Không
phải đến tìm phu nhân, sáng nay vì một chút chuyện nhỏ mà nha đầu trong
viện đã đắc tội với Kiều Hạnh cô nương. Đại tiểu thư trong lòng áy náy
nên cố ý bảo ta mang một ít điểm tâm qua thay nha đầu kia tạ lỗi!”
Nói xong, Hồng Ngọc liền đem hộp thức ăn mang theo mở ra. Bên trong tầng
thứ nhất nhất tiểu điệp mứt táo củ từ cao, nhất tiểu điệp lăng phấn cao. Tầng thứ hai là một đĩa hoa tử quế đường chưng tân lật phấn cao. Tất cả đều đang nóng, mùi thơm bay tứ phía. Vương mama vừa nhìn thấy liền thầm nghĩ đại tiểu thư này đúng là biết cách mua chuộc lòng người. Bất quá
chỉ là một chút việc nhỏ lại phái người thân cận bên cạnh đến tạ lỗi.
Người nào không biết còn tưởng nàng lương thiện, nhưng nếu nhìn thủ đoạn đối phó với phu nhân thì sẽ hiểu nàng tốt đẹp mà chứa đao, trong bông
có kim, hết sức nham hiểm. Vương mama hừ lạnh một tiếng xoay người bỏ
đi.
Vốn biết đại phu nhân luôn hận thấu xương đại tiểu thư, nhưng cũng không tốt nếu đuổi Hồng Ngọc đi. Kiều Hạnh cứ tưởng rằng đối
phương tìm tới cửa là vì chuyện buổi sáng, ai ngờ lại là đến nhận lỗi,
lúc này làm mặt lạnh cũng không tốt liền đoan trang đi xuống, ngượng
ngùng nói: ”Cô nương khách khí rồi, mời vào phòng ta uống ly trà!”
Vào phòng Hồng Ngọc liền đem hộp thức ăn để lên trên bàn, lại lấy từ trong
tay áo ra một cái hồng bao: ”Đây là đại tiểu thư sai ta mang đến cho cô
nương. Người nói phu nhân có thai, Vương mama lại lớn tuổi, nay Kiều
Hạnh cô nương là người quan trọng bên cạnh phu nhân. Chuyện hồi sáng
chẳng qua chỉ là hiểu lầm, mong cô nương bỏ quá cho!”
Kiều Hạnh
hồ nghi nhận lấy, trong hồng bao là một đôi nhẫn vàng, một cây trâm hồng ngọc và một đôi bông tai ngọc trai. Vừa thấy nàng ta liền tươi cười
nói: ”Điều này sao có thể trách tiểu thư được!” Thầm nghĩ khó trách Âu
Dương phủ từ trên xuống dưới đều nói đại tiểu thư trạch tâm nhân hậu. Rõ ràng là chính nàng hiếp đáp nha đầu kia, nếu đổi lại là người khác thì
đã sớm nhảy dựng lên rồi, đại tiểu thư này trái lại còn đi tạ lỗi với
mình, thật đúng là làm người ta kinh ngạc.
“Đại tiểu thư là người nhất quán, nếu đã tặng cho ngươi thì sẽ không thu hồi lại. Kiều Hạnh tỷ tỷ cứ yên tâm nhận đi!”
Tươi cười trên mặt Kiều Hạnh càng sáng lạn hơn, vội vàng cầm ghế mời Hồng
Ngọc ngồi xuống, không khí giữa hai người cũng tự nhiên hơn.
Hồng Ngọc liếc mắt đánh giá gian phòng tuy sạch sẽ nhưng lại rất nhỏ hẹp này nói: ”Đã sớm nghe nói Kiều Hạnh tỷ tỷ thông minh lanh lẹ, nhìn cách bày trí gian phòng sạch sẽ gọn gàng như vậy, quả đúng là khéo tay ngăn
nắp!”
Kiều Hạnh nghe nói như vậy, tuy trên mặt vẫn tươi cười
nhưng trong lòng lại âm thầm không vui. Nàng ta là người tới trễ nhất,
được sắp xếp một gian phòng cũng kém nhất, lại còn phải ở chung. So với
khi còn hầu hạ cho Thượng thư phu nhân thì đúng là kém xa. Chỉ là trước
mặt Hồng Ngọc cũng không tiện để lộ ra điều gì, chỉ có thể cười mỉa mai
nói: ”Cô đúng là biết cách làm người khác vui vẻ. Dù sao cũng chỉ là một nha đầu, người ta sắp xếp sao thì ở vậy!”
Hồng Ngọc lại cười nói: ”Tỷ tỷ là người như thế nào chứ, loại phòng này cũng không xứng. Làm gì mà phải tự đi dọn dẹp chứ?”
Kiều Hạnh sửng sốt, ánh mắt lóe lên, nói: ”Ta chỉ là một nha đầu. Không chịu ở phòng này thì còn ở phòng như thế nào được chứ!”
Hồng Ngọc mỉm cười, nói: ”Tỷ tỷ không cần gạt ta. Trong phủ từ trên xuống
dưới ai mà không biết….” Đến đây Hồng Ngọc hạ giọng xuống: ”Phu nhân
hiện đang mang thai, nhị phu nhân Hầu phủ lúc này đưa mỹ nhân như tỷ tỷ
qua đây, điều này còn phải nghĩ nữa sao?” Sau đó cười chỉ chỉ về phía
đông phòng Lâm thị.
Kiều Hạnh nghe xong liền miễn cưỡng cười
cười: ”Nhị phu nhân Hầu phủ đưa ta qua đây là để hầu hạ phu nhân, không
có ý gì khác. Cô đừng có hiểu lầm!”
“Sao lại nói như vậy?” Hồng
Ngọc cố ý lộ ra biểu tình kinh ngạc nói: ”Nghe nói vài ngày trước Miêu
quản sự trong phủ thay con trai đến xin phu nhân ban hôn, người ông ấy
xin chính là tỷ tỷ a. Con trai Miêu quản sự đi theo lão gia đã lâu, thực sự là một người có tiền đồ. Trong phủ không ít nha đầu muốn mà không
được mối nhân duyên tốt như vậy, thế nhưng phu nhân lại kiên trì không
chịu, nói tỷ tỷ là người Thượng thư phu nhân mang qua nên phu nhân không thể làm chủ được. Miêu quản sự sau khi đi ra vẫn luôn nói tỷ tỷ người
tương lại nhất định sẽ được gả cho lão gia làm di nương…Chuyện này tất
cả mọi người đều biết a!” Sau đó lại giống như kỳ quái mà thì thào tự
nói: ”Chỉ là sao đến giờ phu nhân vẫn chưa để lão gia đem tỷ thu phòng
chứ?”
Kiều Hạnh không thể nào ngờ được Hồng Ngọc lại có thể nói
ra những lời đó. Lúc trước Thượng thư phu nhân quả thực có ám chỉ mục
đích mang nàng qua đây chính là giúp phu nhân giữ tâm lão gia cho nên
vẫn nghĩ Lâm thị sẽ làm cho Âu Dương Trì thu nạp mình. Nhưng qua hai
tháng rồi Lâm thị vẫn không có động tĩnh gì, việc này không khỏi làm cho nàng lo lắng không yên.
Hồng Ngọc “Ai nha” một tiếng, giống như
lúc nãy vô tình lỡ lời: ”Ôi! Sao ta lại nói đến chuyện này làm gì chứ?
Việc này đã có phu nhân làm chủ. Tỷ tỷ cứ an tâm mà chờ đợi chuyện tốt
đi!”
Tươi cười trên mặt Kiều Hạnh càng thêm miễn cưỡng. Nói
chuyện thêm hai ba câu thì Hồng Ngọc đứng lên cáo từ. Khi đến cửa thì
dừng lại một chút, xoay người nhìn Kiều Hạnh nói: ”Tỷ tỷ, tuy rằng chúng ta quen biết chưa bao lâu nhưng lại rất tâm đầu ý hợp. Chớ trách ta
nhiều lời, tỷ vẫn nên suy tính cho bản thân nhiều hơn mới phải!”
Vẻ mặt Kiều Hạnh phức tạp nhìn Hồng Ngọc rời đi, chỉ cảm thấy đáy lòng vang lên những trận cảm xúc không rõ…