Tô Ngọc Lâu vẫn không nói gì, thế nhưng trước mặt lại không tự chủ mà hiện lên đôi mắt của Âu Dương Noãn. Khi nhìn vào hắn chỉ cảm thấy trong đó có toát ra một thứ
ánh sáng chói mắt, nhưng không hiểu vì sao đối với hắn từ nàng lại toát
ra thần sắc lạnh nhạt như vậy? Mấy năm nay Tô Ngọc Lâu vẫn luôn tự tin
là đã gặp qua không ít nữ nhân danh môn khuê tú hay chỉ là thiên kim gia đình bình thường, nhưng một Âu Dương Noãn mà chỉ thản nhiên thoáng nhìn thì cho dù là y hương tấn ảnh tựa hồ đều mất nhan sắc này cũng vẫn là lần đầu tiên.
(Y hương tấn ảnh là một thành ngữ, y là y phục, hương là hương thơm,
tấn là mái tóc, ảnh là bóng dáng. Có ý miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của
phục sức trên người, cũng có thể ám chỉ những người phụ nữ hoặc chỉ
những thứ thường thấy ở các yến hội xa hoa).
“Đại ca, mẫu thân
đang nói chuyện với huynh a!” Tô Vân Nương thấy Tô Ngọc Lâu chậm chạp
không trả lời thì liền đi đến đẩy đẩy hắn.
Tô Ngọc Lâu thoáng
giật mình lấy lại tinh thần, hắn chỉ cười nhẹ mà vẫn không trả lời. Tô
phu nhân nhìn thoáng, trong lòng liền hiểu rõ, bà ta trịnh trọng nói:
“Ngọc Lâu, mẫu thân hiểu được tâm tư của ngươi. Chắc chắn mọi chuyện sẽ
như ý nguyện của ngươi!”
“Mẫu thân! Người thật sự có biện pháp sao?” Tô Vân Nương không tự chủ được mà truy vấn.
Tô phu nhân mỉm cười: “Nếu Âu Dương phu nhân cùng đại tiểu thư đã có hiềm
khích, đối với nhà chúng ta lại là chuyện tốt. Chúng ta lợi dụng điểm
này, lo gì chuyện tốt không thành!”
…
Phúc thụy viện
Lâm thị vừa vào phòng liền ngã quỵ xuống ghế. Vương mama liền đuổi các mama nha hoàn đi ra ngoài. Ngoảnh lại nhìn thấy sắc mặt Lâm thị vàng vọt,
xương gò má đỏ ửng, quả nhiên là đã tức giận đến cực điểm. Âu Dương Khả
đứng một bên chỉ lẳng lặng nhìn, không biết phải làm sao.
Vương mama liền chạy nhanh đến đẩy nàng ta một cái: “Nhị tiểu thư, mau nhận sai với phu nhân đi!”
Âu Dương Khả lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, lập tức quỳ rạp xuống đất.
Vương mama thì chạy nhanh lại lấy một ly trà cho Lâm thị, nâng bà ta
miễn cưỡng ngồi dậy rồi hầu hạ uống trà. Thấy sắc mặt Lâm thị đã tốt lên mới nhẹ giọng khuyên nhủ: “Phu nhân, nhị tiểu thư còn nhỏ chưa hiểu…”
“Còn nhỏ chưa hiểu chuyện sao?” Lâm thị lạnh lùng nhìn chằm chằm Âu Dương
Khả, căm hận nói: “Cứ mỗi lần nó gây chuyện là ngươi lại nói vây. Ta
cũng từng nghĩ do nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nhưng không ngờ nó lại
làm ra loại chuyện không biết liêm sỉ đó!”
Âu Dương Khả nhìn mẹ
ruột mình, nhất thời trong lòng cảm thấy hoảng sợ. Từ nhỏ đến lớn nàng
ta chưa từng thấy Lâm thị tiều tụy như thế, giống như bỗng nhiên già đi
mười tuổi. Nàng ta thấy tình hình không ổn liền dập đầu nói: “Mẫu thân,
người đừng nóng giận. Đều là lỗi của con. Con biết con sai rồi!”
Thế nhưng Lâm thị lại không để ý đến Âu Dương Khả nữa, bà ta khẽ nói với
Vương mama: “Xú nha đầu Hạnh Nhân kia đâu? Mau bắt nó qua đây!”
Vương mama lập tức tuân lệnh, Âu Dương Khả còn muốn biện bạch thêm nhưng vừa
thấy sắc mặt đang cực kỳ tức giận của Lâm thị thì liền không dám nói
nữa, chỉ đành yên lặng muốn đứng lên. Thế nhưng Lâm thị lúc này lại đột
nhiên quát lớn: “Quỳ xuống! Không được phép của ta tuyệt đối không được
đứng dậy!”
Âu Dương Khả kinh hãi không hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn
vì sợ hãi mà trắng bệch. Nàng ta uể oải quỳ trên mặt đất, cố gắng thể
hiện vẻ mặt điềm đạm đáng yêu nhưng không hề dám nhúc nhích.
Hạnh Nhân đi theo Vương mama tiến vào, Lâm thị lập tức ném ly trà đập thẳng
trước ngực Hạnh Nhân làm áo nàng ta ướt một mảng lớn. Hạnh Nhân sợ hãi
quỳ mạnh xuống, cúi đầu không dám thở mạnh.
“Ta đã phân phó ngươi như thế nào? Rõ ràng ta bảo ngươi dẫn đại tiểu thư qua đó, vì sao ngươi lại không nghe theo?” Lâm thị tức giận quát.
Hạnh Nhân dập đầu
liên tục, trên trán đã đỏ một mảng. Nàng ta vô tội nói: “Phu nhân, nô tỳ có làm theo lời dặn của người. Nô tỳ đã dẫn đại tiểu thư qua nhưng vừa
đến cửa lại nhất quyết không chịu đi vào. Đại tiểu thư nói nô tỳ phải đi châm trà cho ngài ấy, nô tỳ sợ nếu để tiểu thư tức giận mà bỏ đi thì sẽ hỏng đại sự của phu nhân nên liền chạy đi. Nhưng khi nô tỳ quay lại thì không thấy đại tiểu thư đâu mà nhìn thấy…Nhìn thấy…”
“Nhìn thấy cái gì?” Lâm thị nghiêm giọng, ánh mắt đỏ ngầu.
Hạnh Nhân vụng trộm liếc mắt nhìn Âu Dương Khả một cái rồi thấp giọng nói:
“Nô tỳ thấy Nhị tiểu thư đang nói chuyện với Tô công tử. Nô tỳ thấy vậy
nên không dám lại gần, đến khi Nhị tiểu thư rời khỏi mới dám bước ra…”
Hơi thở của Lâm thị hơi cứng lại, vừa rồi còn chưa chắc chắn, hiện tại đã
biết được thật sự là do Âu Dương Khả làm hỏng đại sự của mình, đúng là
đồ ngu xuẩn bất hiếu mà! Lâm thị thở hống hộc trừng mắt nhìn Âu Dương
Khả, như muốn đánh cho nữ nhi mà mình hết mực yêu thương này tỉnh ra mới cam tâm. Âu Dương Khả nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Lâm thị thì nhất
thời hoảng hốt, run run giọng nói: “Mẫu thân! Mẫu thân, khăn tay này
đúng là do con đưa cho Tô công tử. Nhưng bài thơ cũng là do hắn giấu
trong khăn tay tặng lại cho con! Con căn bản chưa kịp mở ra nhìn kỹ làm
sao biết bài thơ kia bị giấu bên trong đâu?”
Lâm thị nghe xong liền ép hỏi Hạnh Nhân: “Có phải ngươi bị người khác thu mua mà hãm hại nhị tiểu thư không?”
Hạnh Nhân hoảng sợ, sắc mặt trắng xanh. Bên tai vang lên lời nói của đại
tiểu thư, không tự chủ được mà lắp bắp: “Không phải! Nô tỳ không dám!
Tính mạng một nhà nô tỳ đang nằm trong tay phu nhân, làm sao dám có lòng phản bội? Khăn tay kia thực sự là do Tô công tử bảo nô tỳ trả lại cho
Nhị tiểu thư, khi nhận lấy khăn tay nô tỳ thực sự không biết bên trong
có dấu vật gì! Nô tỳ ngay cả tên mình cũng không biết thì làm sao biết
cái gì mà thi tình? Huống hồ nô tỳ là người của phu nhân, làm sao có thể giúp người khác hãm hại nhị tiểu thư? Nô tỳ bị oan a!” Nói xong lại
không ngừng dập đầu, đụng mạnh xuống nền nhà.
Lâm thị nghe xong
thì tâm phiền ý loạn, vẫy tay cho Hạnh Nhân lui. Hạnh Nhân còn ngơ ngác
chưa lấy lại phản ứng, Vương mama đã lạnh lùng nói: “Còn không mau cút
ra ngoài!” Hạnh Nhân như được đại xá, nghiêng ngả lảo đảo đi ra, biết
rằng mình đã giữ lại được mạng sống.
Lâm thị thở dài một hơi rồi
mệt mỏi dựa vào ghế. Thời gian qua nửa nén hương cũng không nói một câu, Âu Dương Khả cũng không dám đứng lên. Cứ như vậy mà quỳ, đến khi Lâm
thị đột nhiên ngồi thẳng dậy, Âu Dương Khả liền hoảng sợ nói: “Mẫu thân, người làm sao vậy?”
Ánh mắt Lâm thị tràn đầy nghi hoặc, nhìn
chằm chằm Âu Dương Khả nửa ngày rồi lại nhắm mắt trầm tư nói: “Không!
Rốt cuộc chuyện này có chỗ nào không đúng? Khả nhi tặng khăn tay cho Tô
Ngọc Lâu, đối phương lại mang thi văn đáp lại. Việc này ngoại trừ Hạnh
Nhân thì không còn người nào biết. Thế nhưng Âu Dương Noãn lại cố tình
gợi ý để các tiểu thư muốn xem khăn tay. Rõ ràng nó đã biết bên trong
khăn tay có gì mới cố ý làm Khả nhi phải xấu hổ! Việc này nhất định có
bàn tay của nó nhúng vào! Nha đầu Hạnh Nhân kia chính là nội gián!”
Vương mama hoảng sợ, càng nghĩ càng cảm thấy đúng nên có ý thăm dò hỏi: “Phu
nhân! Nếu đúng như lời người nói, giữ lại Hạnh Nhân không phải sẽ nguy
hiểm sao?”
Ánh mắt Lâm thị chợt lóe lên, thập phần tức giận nhưng vẫn bất đắc dĩ nói: “Ngươi sao lại hồ đồ như vậy? Hiện tại biết bao
nhiêu người đang chờ ta mắc sai lầm. Nếu bây giờ nha đầu kia đột nhiên
biến mất, không phải là để bọn họ nắm lấy thóp ta sao?”
“Thế nhưng, nếu không phải vì nó nhị tiểu thư cũng không bị vu oan…”
“Vu oan? Ngươi không nghe nó nói sao? Nó đã nhìn thấy Khả nhi đưa khăn tay
cho người ta, thi văn cũng là lễ vật người ta sai nó trả lại! Nếu không
phải Khả nhi làm chuyện ngu xuẩn trước, làm sao người khác có thể nắm
được nhược điểm trong tay?” Không đề cập đến thì thôi, hễ nhắc tới là
khiến ánh mắt Lâm thị như bốc hỏa, hận không thể đánh chết Âu Dương Khả
mới hả giận.
Vương mama liền chạy nhanh đến giúp bà ta thuận
khí, nhẹ giọng nói: “Phu nhân bớt giận. Người còn đang mang thai, trăm
ngàn lần đừng để bị ảnh hưởng a!”
Âu Dương Khả vừa nghe lời Lâm
thị nói liền bừng tỉnh đại ngộ, cầm lấy khăn tay ô ô lớn tiếng khóc:
“Mẫu thân nói phải! Tất cả là do Âu Dương Noãn hãm hại! Ta tuyệt đối sẽ
không tha cho nó…”
Lâm thị hung hăng đánh gãy lời nàng ta: “Ngươi thì có gì tốt? Một danh môn khuê nữ ngay thanh thiên bạch nhật cũng dám tặng lễ vật cho nam nhân. Ta thường ngày cưng chiều ngươi như vậy, hôm
nay cũng thiếu chút nữa là bị ngươi làm cho tức chết. Ngươi còn không tự ngẫm nghĩ!”
Ban ngày Âu Dương Khả vừa bị Lâm thị quở trách, tối
đến lại bị một trận kinh hách như vậy. Bậy giờ Lâm thị vẫn không buông
tha, không khỏi cúi mặt xuống thút thít khóc.
Vương mama thấp giọng nói: “Phu nhân, người xem…Bây giờ nên làm gì? Có phải nên xả cơn giận này cho Nhị tiểu thư?”
Lâm thị lạnh lùng: “Ngươi cũng nên tỉnh táo lại đi. Âu Dương Noãn nếu đã
dám làm thì chắc chắn là biết ta không dám tới cửa hỏi tội. Ngươi không
thử ngẫm lại xem, nếu thật sự trách phạt Hạnh Nhân, những chuyện ta làm
không phải sẽ lộ hết ra sao? Chuyện này còn không phải là đúng ý nó
sao?”
Âu Dương Khả nghe vậy thì lập tức ngẩng đầu lên, phẫn nộ
nói: “Mẫu thân, chẳng lẽ người bỏ mặc ta, mặc ta bị người khác tùy ý hãm hại sao?”
Lâm thị mệt mỏi nói: “Hiện tại ta cũng không còn cách
nào! Ngươi vẫn nên an phận một chút đi. Chờ ta sinh ra một đệ đệ khỏe
mạnh, đến lúc đó sẽ có cơ hội rửa hận báo thù!”
Đệ đệ, đệ đệ! Lại là đệ đệ! Hiện tại trong lòng Lâm thị đều chỉ có đứa nhỏ này, làm sao
còn quan tâm đến nữ nhi nữa! Âu Dương Khả tức giận đứng dậy, xốc mành
xông ra ngoài.
Vương mama vừa muốn ngăn lại, Lâm thị liền vẫy vậy tay, nói: “Cứ mặc kệ nó. Nó đúng là không hiểu chuyện, ta toàn tâm toàn ý muốn tốt cho nó, cái gì cũng đều suy nghĩ cho nó. Vậy mà nó lại không quan tâm, vẫn luôn tùy ý làm bậy! Hiện tại cũng nên để nó tỉnh táo lại
một chút, để cho nó hiểu trên đời này ai đốt tốt với mình! Qua mấy ngày
nữa nó sẽ hiểu, bây giờ cứ mặc kệ nó!”
Vương mama biết Lâm thị
vẫn luôn nuông chiều nữ nhi này. Chỉ là tính tình nhị tiểu thư không
tốt, cứ tức giận mà xông ra ngoài như vậy chỉ sợ là sẽ gây ra chuyện nữa mất. Nhưng thấy Lâm thị đang nhíu mày thật chặt, bộ dạng như là thập
phần phiền muộn thì liền không dám lên tiếng, chỉ đành trơ mắt nhìn Âu
Dương Khả lao ra ngoài.
…..
Âu Dương Noãn trở về Noãn các, liền nhìn thấy nha đầu, mama trong viện đều chỉnh tề đứng ở cửa nghênh
đón. Nàng một đường đi vào, thế nhưng lại thấy Tước nhi đang nằm ghé vào bàn. Khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhàm chán nhìn hơi nóng cuồn cuộn bốc của
ly trà. Vừa thấy Âu Dương Noãn tiến vào thì liền cao hứng nhảy dựng lên: “Cuối cùng tỷ cũng trở lại!”
Âu Dương Noãn mỉm cười, nói: “Đã trễ thế này sao còn chờ ở đây. Có chuyện gì nói đi!”
Âu Dương Tước nhìn quanh rồi đuổi hết mọi người đi ra ngoài mới cười hì hì nói: “Tỷ tỷ! Chuyện tốt hôm nay đệ làm, nghe nói…”
Âu Dương Noãn thấy vẻ đắc ý của hắn thì không khỏi mỉm cười. Đứa nhỏ này
tâm tư đơn thuần, lại luôn ngay thẳng nên nàng sẽ không để cho hắn trực
tiếp tham gia vào những chuyện ám muội. Hôm nay sỡ dĩ nàng làm như vậy
là muốn cho hắn biết một ít, để không đến mức nghĩ rằng hậu viện luôn
thái bình, mỗi ngày trôi qua đều đơn giản. Nàng vừa muốn nói tiếp lại
nghe Xương Bồ bên ngoài lớn tiếng nói: “Ai?”
Tiếp theo là nghe
thấy Âu Dương Khả thét chói tai. Âu Dương Tước sửng sốt, có chút kinh
ngạc nhìn Âu Dương Noãn. Âu Dương Noãn cũng không quay đầu lại, chỉ cao
giọng nói: “Xương Bồ, để Nhị tiểu thư vào đi!”
Cửa rồi mành ầm
một tiếng rồi lập tức bị mở ra, ngay sau đó là Âu Dương Khả mặt đầy tức
giận vọt vào. Tóc nàng ta rối tung, trên ống tay áo có không ít nếp
nhăn, hiển nhiên là khi xông vào đã bị Xương Bồ ngăn lại. Bây giờ hai
tay nàng ta đang nắm chặt thành quyền, vẻ mặt như muốn hỏi tội làm Âu
Dương Tước không tự chủ được mà quát lớn: “Ngươi muốn làm cái gì hả?”
Âu Dương Noãn khẽ nhíu mày, nói: “Tước nhi, ta cùng Khả nhi là tỷ muội, có chuyện gì cũng ngồi lại nói với nhau được. Đệ là một tiểu nam tử tất sẽ không nhiều lời. Mau đi ra ngoài đi!”
Âu Dương Tước nhìn tỷ tỷ
mình, thấy ánh mắt nàng kiên định thì không tự chủ được mà mím môi nhưng vẫn không nhúc nhích. Âu Dương Noãn thấy vậy liền ghé vào tai hắn nói
nhỏ: “Đi thỉnh an tổ mẫu đi!”
Âu Dương Tước thoáng sửng sốt, một
lúc sau mới như bừng tỉnh đại ngộ lập tức đi ra. Âu Dương Khả không hề
quan tâm đến hắn, chỉ ngoan độc nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn.