Lâm Chi Nhiễm thản nhiên nói: “Noãn biểu muội lo nghĩ nhiều rồi! Lúc nãy chẳng qua ta chỉ nói giỡn với muội một chút thôi!”
Theo như lời hắn thì hết thảy mọi chuyện phát sinh nãy giờ đều là trò đùa,
chẳng qua là hắn mượn cớ để thử nàng mà thôi. Âu Dương Noãn biết vị biểu huynh này tâm cơ hơn người, trong con mắt không thể chứa một hạt cát
nhưng nàng lại không nói ra, chỉ mỉm cười nói: “Làm việc luôn luôn tính
đến cái lợi hại. Ta là cháu ngoại của Đại cửu cửu, tự nhiên sẽ mong
người trường thọ trăm tuổi, như vậy tương lai Nhiễm biểu ca có thể danh
chính ngôn thuận kế thừa tước vị. Thế nhưng trên đời này lại có những
tiểu nhân lang tâm cẩu phế, Nhiễm biểu ca tướng mạo xuất chúng, lòng
mang chí lớn, sao có thể cam tâm để những tiểu nhân này dùng âm mưu thủ
đoạn cướp đi tước vị? Huynh hôm qua ra tay tương trợ, Noãn nhi sẽ khắc
sâu trong lòng. Cổ ngữ nói ‘Đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao’, đạo lý này Noãn nhi có thể hiểu được. Nói không chừng tương lại huynh sẽ cần đến sự trợ giúp của ta?”
(Đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao: Trích từ bài Mộc Qua của Khổng
Tử: ý nói là người khác tặng ta một vật nhỏ mọn, mình sẽ báo đáp lại
bằng một báu vật quý trọng.)
Lâm Chi Nhiễm nghe xong, sóng gió
trong lòng chợt động, thế nhưng trên mặt lại cười nói: “Noãn nhi muội
muội, sao ta lại cảm thấy muội với trước kia không hề giống nhau!”
Âu Dương Noãn cười nói: “Ngã một lần, mặc dù muội không nói gì nhưng còn
có Tước nhi, làm sao ta có thể làm quả hồng mềm tùy ý người khác xoa
nắn? Dù sao ta cũng là cháu gái ruột của ngoại tổ mẫu, là thiên kim đích nữ hầu môn. Là biểu muội của Nhiễm biểu huynh, không thể cả đời cứ cúi
mình sống chịu uất ức như vậy, đúng không?”
Lâm Chi Nhiễm nhìn Âu Dương Noãn, chỉ cảm thấy tựa hồ như chưa bao giờ nhìn thấy nàng. Hắn
cho rằng Âu Dương Noãn đã xảy ra biến hóa mới cố ý hỏi thử, không ngờ
rằng nàng lại một phen dốc hết tâm can nói ra. Thế nhưng trên thực tế
nàng lại không hề chân chính nói ra điều gì, vậy mà hắn lại cảm thấy
những lời nàng nói thực sự là có đạo lý. Từng câu từng chữ đều đi vào
tâm can, nhất là khi nghe thấy tiếng nói nhu hòa kia, lòng hắn bỗng
nhiên khẽ động, như là vô tình mà đã bị mê hoặc vậy!
Hắn không tự chủ được mà hỏi nàng: “Muội muốn một mình đối phó với Lâm thị? Muội không sợ sao?”
Thần sắc Âu Dương Noãn lạnh nhạt, trong mắt toát ra sự kiên định: “Sợ! Vì
bảo vệ Tước nhi, ta còn sợ cái gì. Cũng giống như Nhiễm biểu ca sẽ vì
bảo vệ cửu cửu cùng cửu mẫu mà không tiếc điều gì!”
Lâm Chi Nhiễm trầm mặc, ánh sánh trong đôi mắt lưu chuyển không ngừng. Sau cùng gật
đầu nói: “Noãn biểu muội đã thật sự thay đổi rồi. Thay đổi đến ngay cả
ta cũng cảm thấy xa lạ!”
Âu Dương Noãn thản nhiên nói: “Huynh nói đúng. Chỉ tại ta lúc trước ngu muội không thấy rõ lòng người. Còn nhớ
lúc tám tuổi, ngoại tổ mẫu có kể ta nghe một câu chuyện xưa. Người nói
Giang Nam có một gia đình hào môn, có bảy người huynh đệ, chỉ vì tranh
đoạt một khối phong thủy bảo địa mà bất chấp dùng bất cứ thủ đoạn bẩn
thỉu nào làm chết cả nam lẫn nữ một trăm sáu mươi người. Sau này ngay cả môn hộ cũng bị giệt! Ta lúc trước không hiểu vì sao ngoại tổ mẫu lại kể ta nghe chuyện này? Chờ đến khi ta hiểu được, cũng là lúc Tước nhi phải đối mặt với sự sống chết! Có nhân tất có tranh đấu, có tranh đấu tất sẽ đổ máu. Ta là nữ nhân Âu Dương gia, là tỷ tỷ của Tước nhi, ta phải làm
tốt ở vị trí này! Trước đây ta cứ nghĩ nhẫn nhịn rồi mọi chuyện cũng
qua. Thế nhưng bây giờ ta mới hiểu được, người khác vốn là muốn tranh
giành với ta, là vì bọn họ thấy ta có được mọi thứ mà đố kỵ! Chỉ vì một
khối phong thủy bảo địa mà đấu đến ngươi chết ta sống, huống hồ là gia
tộc như chúng ta. Vì không để bị người khác trừ bỏ, ta chỉ có thể bảo vệ bản thân bằng cách phản kích! Ai dám ngăn cản ta, thì người đó chính là tử địch của ta!”
Khuôn mặt trong trẻo của nàng vẫn bình tĩnh
nhưng lời nói lại vô cùng tàn nhẫn. Mang theo sát khí gặp phật đánh
phật, gặp ma giết ma, đến cả ngay Lâm Chi Nhiễm cũng chấn động. Hắn
không dám tin nhìn biểu muội trẻ tuổi mỹ mạo trước mắt này, trong nhất
thời không nói nên lời.
Qua một hồi lâu, hắn mới chậm rãi nói: “Nhưng muội có đủ năng lực để một lần rồi lại một lần đề phòng đến khi nào? Không bằng nhất lao vĩnh giật!”
(Nhất lao vĩnh giật: Một lần mệt mỏi đổi lấy cả đời không lo lắng)
Âu Dương Noãn cười tươi như một đóa hoa: “Trên đời này có biện pháp ‘nhất lao vĩnh giật’ sao?”
Trên gương mặt tuấn mỹ của Lâm Chi Nhiễm lộ ra một tia cười lạnh: “Đương
nhiên là có, thế nhưng phải xem xem Noãn biểu muội có thể quyết tâm như
lời nói ra hay không?”
Âu Dương Noãn mỉm cười nói: “Nếu biện pháp của huynh phải lấy mạng người thì Noãn nhi cũng theo tới cùng. Chỉ là
ta cùng Tước nhi chịu thiệt nhiều năm như vậy, bây giờ cũng phải đòi
chút lợi tức mới phải. Để bọn họ chết dễ dàng như vậy, không phải là rất tiện nghi cho họ sao?”
Lâm Chi Nhiễm cẩn thận nhìn nàng, nói: “Vị biểu muội kia phải làm thế nào?”
Âu Dương Noãn thản nhiên nói: “Để cho nàng trơ mắt nhìn tất cả của mình
từng chút từng chút bị ta cướp đi. Làm cho toàn bộ hy vọng của nàng chậm rãi bị phá hủy, để cho nàng mỗi ngày trôi qua đều như lăng trì, tận mắt nhìn thấy người nàng yêu thương rơi vào địa ngục…”
Lâm Chi Nhiễm trào phúng cười: “Noãn biểu muội rất nhẫn tâm!”
Đúng lúc này từ phía trước, Âu Dương Tước kích động từ trong viện chạy ra,
lớn tiếng nói: “Tỷ tỷ! Oh, đại biểu ca cũng ở đây sao?”
Âu Dương
Tước nhìn hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn như bạch ngọc lộ ra chút kỳ
quái. Hắn cảm thấy, không khí giữa hai người thập phần kỳ quái.
Đến khi Lâm Chi Nhiễm lấy cung tên tinh xảo làm từ sừng trâu, Âu Dương Tước mới hô lên một tiếng. Cầm lấy cung chạy nhanh vào trong viện, Âu Dương
Noãn cùng Lâm Chi Nhiễm một trước một sau bước vào. Bọn nha đầu bày biện ở hành lang một bàn trà nho nhỏ, Lâm Chi Nhiễm ngồi xuống uống trà, Âu
Dương Noãn lại đứng ở hành lang lẳng lặng nhìn Âu Dương Tước đang thực
sự hưng phấn.
Lâm Chi Nhiễm đóng nắp trà lại, mặt không chút thay đổi nói: “Biểu muội có lòng trù tính. Thế nhưng Tước nhi lại còn quá
nhỏ, chỉ sợ không thể giúp muội một tay!”
Âu Dương Noãn nhìn Âu
Dương Tước bắn mũi tên thứ nhất, đang cao hứng hướng nàng ngoắc tay,
trên mặt liền lộ ra nụ cười nói: “Tước nhi cũng không am hiểu mưu quyền, nhưng không sao, mọi chuyện đã có ta ở đây. Những toan tính âm mưu, ta
sẽ thay hắn chống đỡ!”
Tay Lâm Chi Nhiễm ngừng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn nói: “Biểu muội thật sự có lòng tin sao?”
“Làm một người thống khổ, từng mất hết tất cả, chịu khổ như bị đày xuống địa ngục. Nay một chút nhẫn nại này thì tính là gì?” Ánh mắt Âu Dương Noãn
sâu thẳm nhìn trong đình viện, nhưng lại như không có tiêu điểm nhìn về
phía trước.
Một lời này lạnh lùng vô tình nhưng lại mang theo một loại bi thương oán giận không thể che dấu. Lâm Chi Nhiễm ngơ ngác nhìn
sườn mặt nàng, đột nhiên cảm thấy trong lòng những cảm xúc phức tạp khó
nhịn từng đợt từng đợt nổi lên. Cô nương này tựa hồ như đang thừa nhận
một loại thống khổ người bình thường khó có thể tưởng tượng được. Cũng
như vậy mới có bộ dáng không hơn thua như vậy, nhưng là vì sao? Từ khi
nào thì vị đại tiểu thư Âu Dương gia vẫn luôn lặng lẽ này này trở nên
như vậy? Hắn nghĩ vậy nên không tự chủ được mà hỏi: “Vị nhị cô kia không phải là người dễ đối phó!”
Âu Dương Noãn mỉm cười nói: “Đối phó
với người như vậy, tâm phải ngoan, phải không từ một thủ đoạn. Nếu có
chút buông lỏng, sẽ là vạn kiếp bất phục. Điểm này ta là người hiểu rõ
hơn ai hết”
Lâm Chi Nhiễm mày nhíu lại, biết rõ những lời này
không phải là giả. Nhưng không hiểu vì sao khi nghe được những lời này
từ miệng một nữ hài tử trẻ tuổi có vẻ ngoài mềm mại yếu đuối như Âu
Dương Noãn hắn lại cảm thấy trong ngực như có một hòn đá đè lại, tắc
nghẹn nơi lồng ngực. Hăn nói: “Ta cũng không hy vọng nhìn thấy tay muội
nhuốm máu. Ta tin tưởng, tổ mẫu cũng sẽ nghĩ như vậy, người mong muội có thể sống một đời bình an không âu sầu!”
Nhắc tới Trữ lão thái
quân, ánh mắt Âu Dương Noãn mang theo một tia ấm áp, nhưng cũng chỉ là
trong nháy mắt mà thôi. Rất nhanh nàng đã khôi phục lại sự bình thản:
“Ta hiểu được ý của huynh, cũng hiểu được sự mong chờ của ngoại tổ mẫu.
Nhưng ta cũng có thủ đoạn cùng cách thức hành sự của ta!”
Lâm Chi Nhiễm ngẩng đầu lên hít sâu một hơi, nhắm mắt trầm mặc một lúc lâu rồi
mới chậm rãi mở mắt ra. Hắn nhìn Âu Dương Noãn, nói: “Ta có thể hiểu
được. Muội đã thẳng thắn như thế, ta đây cũng không ngại nói thật. Đối
với người như Lâm Văn Uyên, ta không ngại sử dụng bất cứ thủ đoạn nào,
chỉ cần có thể thắng!”
“Xem ra, chúng ta là cùng một loại người!” Âu Dương Noãn tươi cười thản nhiên.
Lâm Chi Nhiễm yên lặng nhìn nàng, thật lâu sau mới chậm rãi gật đầu. Như là đã có quyết định rõ ràng: “Chúng ta có chung một mục tiêu. Muội nhớ kỹ
là được rồi!”
Âu Dương Noãn mỉm cười, biết chuyện hôm nay đến đây là chấm dứt. Nàng lui về sau, hơi hơi nhếch môi. Lâm Chi Nhiễm quả
nhiên không nói thêm nữa, quay người sải bước ra ngoài. Đi đến cạnh cửa
lại đột nhiên dừng lại, quay đầu lớn tiếng nói với Âu Dương Tước: “Luyện tập cho tốt, lần sau ta sẽ quay lại kiểm tra!”
Người khác vừa
đi, Âu Dương Tước liền ngừng động tác, đem cung tiễn tùy ý ném cho nha
đầu bên cạnh. Chạy nhanh tới: “Tỷ tỷ, vừa rồi hai người nói cái gì vậy?”
Tước nhi tuy chỉ là một đứa nhỏ mới mười tuổi nhưng hắn so với người bình
thường càng sâu sắc hơn. Có lẽ ngay từ lúc đầu hắn đã biết bọn họ có
chuyện muốn nói nên mới cố ý tạo không gian. Âu Dương Noãn cười nói: “Đệ không luyện nữa sao?”
“Không có hứng!”
“Sao vậy? Vừa rồi không phải là đang rất tốt sao?”
“Đại biểu ca!” Âu Dương Tước trừng mắt nói: “Huynh ấy không ngừng nhìn chằm
chằm vào tỷ. Đệ nghĩ hôm nay huynh ấy đến căn bản không phải vì đệ, rõ
ràng là vì gặp tỷ!”
“Huynh ấy không có ác ý…” Âu Dương Noãn vươn
tay, xoa xoa đầu hắn, “Nếu hắn có ác ý, sẽ không nói chuyện với ta lâu
như vậy! Hắn là trưởng tử của đại cửu cửu, sẽ không hại chúng ta đâu!”
Âu Dương Tước mở to mắt nhìn nàng, một lúc sau mới gật đầu.
“Bây giờ tỷ thấy rất vui!” Âu Dương Noãn nhìn vẻ mặt ỉu xìu của Âu Dương
Tước, mỉm cười nói tiếp: “Tước Nhi quan tâm tỷ tỷ như vậy, làm tỷ thật
cao hứng a!”
“Thật sự là không có gì?” Âu Dương Tước vẫn chưa từ bỏ ý định
Âu Dương Noãn trịnh trọng gật đầu, lúc này Âu Dương Tước mới thả lỏng. Hắn lại chạy đi, còn lớn tiếng nói: “Đệ tiếp tục luyện đây!”
Âu
Dương Noãn đứng ở dưới hành lang, lẳng lặng nhìn Âu Dương Tước giơ cung
tiễn. Nhìn đến bóng dáng đang nhắm bắn tâm bia phía trước, mỗi lần trúng hồng tâm, Âu Dương Tước sẽ hưng phấn đến hai mắt tỏa sáng rồi vọt tới
chỗ Âu Dương Noãn để khoe. Âu Dương Noãn mỉm cười, lấy khăn tay thay hắn lau mồ hôi trên trán, rồi lại nhìn hắn chạy ra xa.
“Tỷ tỷ…” Âu Dương Tước nháy nháy đôi mắt trong suốt, quay đầu vui vẻ kêu nàng, “Ta đã bắn trúng hồng tâm!”
…
Âu Dương Noãn ở Tùng trúc viện cho đến buổi chiều, bỗng nhiên nàng cảm
thấy buổi chiều hôm nay đặc biệt yên tĩnh. Nàng thật sự rất quý trọng
những khoảng thời gian bình yên như vậy, hơn nữa nàng hy vọng cuộc sống
sau này sẽ được như vậy. Vì bảo vệ đệ đệ đơn thuần thuần khiết như vậy,
nàng không ngại phải tranh đấu với tất cả, dù có rơi vào địa ngục cũng
không hối tiếc.
Một lát sau thì Trương mama vội vã chạy tới Tùng
trúc viện, vừa nhìn thấy Âu Dương Noãn liền lộ ra thần sắc kinh hỷ: “Đại tiểu thư! Lão nô đi tìm người khắp nơi. Mau cùng nô tỳ qua Thọ an đường một chút!”
Âu Dương Tước hạ cung tiễn, ngạc nhiên nhìn Trương
mama một đầu đầy mồ hôi, có chút nghi hoặc không biết xảy ra chuyện gì.
Âu Dương Noãn khẽ mỉm cười nói với hắn: “Hôm nay đến đây thôi! Tỷ qua
chỗ Tổ mẫu một chút!”