Âu Dương Noãn cầm chặt lấy tay Hồng Ngọc, ánh mắt lo lắng: “Sao lại như thế?”
“Đại thiếu gia…Tên nô tài bên cạnh nói đại thiếu gia vô tình đi vào khu vực
săn bắn, dọa con mồi của Tần vương Thế tử chạy mất. Chọc Thế tử gia hết
sức giận dữ nên liền trói lại hỏi tội!”
Thần sắc Âu Dương Noãn
đại biến, Phương mama một bên nghe xong thì nước mắt liền chảy ra: “Đại
tiểu thư, bây giờ phải làm sao đây?”
Hai tay Âu Dương Noãn nắm
chặt thành quyền, đầu óc không ngừng chuyển động. Nàng trầm giọng nói:
“Hồng Ngọc, ngươi mau vào bẩm báo chuyện này với tổ mẫu. Hãy nói ta đã
đi trước xem sao, để cho người ở lại nghĩ biện pháp!”
“Đại tiểu
thư, trong kinh sớm đã có lời đồn. Thái vương Thế tử tính tình thô bạo,
người cứ như vậy đi một mình thì không thể được. Không bằng người cầu
đại công chúa!” Hồng Ngọc vội vàng nói.
Âu Dương Noãn nhìn vào
trong điện, Đại công chúa đang nhắm mắt nghe Huệ An sư thái giảng kinh.
Nhưng thật ra Đào cô cô có để ý bên này, ánh mắt Âu Dương Noãn khẽ ngưng lại rồi nhanh chóng quay đầu nắm lấy tay Phương mama, thấp giọng nói:
“Phương mama, ngươi thay ta xin lỗi Đào cô cô bên người đại công chúa.
Cứ nói trong nhà có việc gấp nên ta phải đi trước!”
Không thể đi
cầu Đại công chúa! Đại công chúa cùng Âu Dương Noãn bất quá chỉ là bèo
nước gặp nhau mà thôi. Nếu đi cầu khả năng thành công không lớn, còn nữa cách làm việc của công chúa vốn cường ngạnh, cùng Tần vương vốn không
liên quan. Nếu như để người vì đệ đệ nàng ra mặt, như vậy từ nay về sau
Âu Dương gia không phải sẽ kết thù hận với Tần vương hay sao? Quan trọng nhất là, tình hình hiện tại của Tước nhi chưa biết như thế nào, nếu cứ
tùy tiện cầu đại công chúa ra tay, vạn nhất chọc giận Thế tử, tính mạng
Tước nhi không phải sẽ…Hơn nữa việc này cực kỳ nguy hiểm, Hồng Ngọc cùng Phương mama không thể đi theo, chỉ có bản thân nàng tự mình đi trước.
Âu Dương Noãn không nghĩ thêm nữa liền đi nhanh ra phía ngoài.
“Mau! Tới bãi săn!” Âu Dương Noãn nhanh chóng lên xe ngựa. Dáng vẻ thiên kim
khuê các thoáng bất loạn, trong lòng lo lắng không thể che dấu, làm cho
phu xe Âu Dương gia chấn động. Hắn chưa từng thấy qua đại tiểu thư gấp
gáp như vậy, thần sắc nghiêm nghị nên theo bản năng đánh mạnh xuống, xe
ngựa lao nhanh về phía trước.
Tần vương Thế tử sắn bắn ở phía bắc Trữ quốc am. Diện tích rất lớn, ước chừng cách Trữ quốc am hai mươi
dặm. Bên trong có một nửa là rừng rậm, cây trong rừng toàn là những đại
thụ cao lớn. Màu của thiên nhiên, mùi của dã thú nồng đậm. Bọn hoàng tôn công tử đã chán ghét các yến nhạc kinh đô liền lại đến nơi này giải
sầu. Điều này Âu Dương Noãn biết, nhưng hôm nay cũng là ngày mà Minh
quận vương cùng đại quân xuất chinh nên nàng nghĩ các con cháu hoàng
thất đều lên triều. Không nghĩ rằng Tần vương Thế tử lại đến đây trong
thời gian nhạy cảm này.
Dọc theo đường đi xe ngựa chạy rất
nhanh, tiến vào khu vực săn bắn. Các binh sĩ canh giữ bên ngoài còn chưa kịp hỏi, xa phu đã quất roi ngựa dục ngựa xông qua, chỉ để lại một đám
bụi mù phía sau.
Thái vương Thế tử đang giương cung tên chạm rỗng chỉ vào Âu Dương Tước thì đột nhiên có một chiếc xe ngựa vọt vào. Một
cô nương từ trong xe ngựa nghiêng ngả lảo đảo nhảy xuống. Ngay trước mặt mọi người, chớp mắt tiểu cô nương đã đứng chắn trước người Âu Dương
Tước.
Binh lính một bên quát lớn: “Ngươi là ai?”
Tiếng quát này kinh thiên động địa, hàm chứa tức giận vô cùng.
Âu Dương Noãn ngẩng đầu, bởi vì chạy đi quá nhanh quá gấp gáp nên búi tóc
không biết rơi ra lúc nào. Nàng không chút để ý đến dáng vẻ danh môn
khuê tú của mình, tùy ý để gió thổi tung mái tóc đen nhánh mượt mà. Quần áo nàng cũng bị gió thổi bay phấp phới. Cách khoảng trăm bước, ánh mắt
trong suốt của nàng chống lại người đang đứng ở vị trị hiển quý phía đối diện-Tần vương Thế tử Tiếu Thiên Diệp đang trừng lớn hai mắt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tại thời khắc này, Âu Dương Noãn biết mình không thể để lộ ra chút sợ hãi
nào. Nàng tự nhiên cười tươi, nụ cười này, rất mỹ lệ. Nhưng vẻ đẹp này
không thể nào giấu được đôi mắt đang ướt át kia, không dấu được hai hàng nước mắt đang bắt đầu rơi xuống.
Hai mắt đẫm lệ, cách nàng
khoảng trăm bước, trước ánh mắt của rất nhiều người, cứ như vậy không
chớp mắt nhìn Tiếu Thiên Diệp. Khi nước mắt rơi xuống môi, Âu Dương Noãn lại hướng Tiếu Thiên Diệp cười, tươi cười vẫn còn trên khóe môi, nàng
đã mở miệng lớn tiếng nói: “Cầu xin Thế tử tha cho xá đệ!”
Nàng
từng chữ từng chữ thong thả lớn tiếng nói ra. Khi nói xong chữ cuối
cùng, nước mắt theo đôi mắt trong veo kia liền chảy ra, theo hai gò má
bạch ngọc, rơi xuống cằm rồi chậm rãi thấm vào vạt áo. Có vài giọt lại
nhập vào bụi đất dưới chân, đảo mắt liền không thấy nữa.
Âu Dương Noãn lúc này đúng là xinh đẹp tuyệt mỹ, nàng chặt chẽ che chắn trước
người Âu Dương Tước, tóc đen phiêu tán, vạt áo bị gió lạnh thổi tung, vù vù bay lên. Rõ ràng là nước mắt đang không ngừng chảy nhưng vẫn bắt
buộc bản thân phải tươi cười, giống như toàn bộ sự đẹp đẽ đều ngưng tụ
lại đây, trong nháy mắt như đóa hoa quỳnh nở rộ.
Chỉ có duy nhất
một cơ hội này, Âu Dương Noãn tự nói với chính mình, nhất định phải bắt
lấy bằng được. Lấy sự nhu nhược của nước mắt, thanh âm cầu xin tha thứ
uyển chuyển, nụ cười trên mặt đánh thẳng vào lòng người đối diện.
“Tỷ tỷ!” Thanh âm Âu Dương Tước thoáng run rẩy, hắn không ngờ bản thân nhất thời lỗ mãng, tỷ tỷ lại che chở cho hắn trước người ngoài, thay hắn
nhận lấy những ngăn trở thương tổn. Hắn dùng lực muốn đẩy Âu Dương Noãn
ra: “Tỷ tỷ, đây là chuyện của đệ! Tỷ mau đi đi!”
“Im miệng!Đệ còn muốn nhận ta là tỷ tỷ thì không được nói thêm một chữ!” Âu Dương Noãn
cũng không quay đầu, cố ý hạ giọng. Trong thanh âm thế nhưng không có
nửa điểm thất kinh, cũng không hề có một chút nhu nhược. Nếu mấy trăm
binh lính đang cùng nàng giằng co kia nghe được giọng điệu này chắc chắn sẽ cảm thấy với cô nương nhu nhược trước mặt này không phải là một
người.
“Cầu thế tử tha cho xá đệ!”Âu Dương Noãn lại lớn tiếng nói một lần nữa.
Cung thủ vốn đang chờ lệnh hành động tất cả đều ngừng lại. Rõ ràng là đang
sợ hãi, rõ ràng nước mắt như mưa vẫn chảy xuống nhưng vẫn luôn gắt gao
đem đệ đệ bảo hộ phía sau. Cô nương xinh đẹp nhu nhược như vậy, làm cho
những kẻ vốn thích săn bắn, thích nghe tiếng giã thú trúng tên kêu lên
đau đớn, thích nhìn máu tươi đầm đìa chảy từ vết thương, nhóm binh lính
vốn thích sát sinh này không khỏi động tâm. Bọn họ không tự chủ được mà
nhìn Tiếu Thiên Diệp mặt vẫn không chút đổi sắc, cùng chờ đợi quyết định của hắn.
Tiếu Thiên Diệp ước chừng khoảng mười sáu mười bảy
tuổi. Sắc mặt hơi hơi tái nhợt, sắc môi cũng cực đạm. Ánh mắt giống như
chứa đựng thật nhiều ưu sầu, trong đôi mắt lại luôn ẩm ướt lấp lánh ánh
nước. Mà trên mặt, lại có một loại hàn băng lạnh lùng dọa người, quả
nhiên là phiêu nhiên xuất trần, thanh nhã khôn kể. Cả đời Âu Dương Noãn, chưa bao giờ gặp qua nam tử mỹ mạo như vậy. Nhưng nàng biết, đằng sau
khuôn mặt tuấn mỹ của Tần vương Thế tử này có bao nhiêu lạnh lùng vô
tình. Trong kinh đô khắp nơi lưu truyền hắn tính cách bạo ngược, giết
hại vô số người vô tội. Nhưng nàng buộc phải đánh cược một phen, giờ này khắc này như ngưng lại, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp.
Tiếu
Thiên Diệp khẽ nhếch khóe môi, giống như là cười lạnh, con ngươi sáng
mang hàn ý. Khóe môi hơi hơi cong lên, một sợi tóc bị gió cuốn qua mặt
hắn, gây cho người đối diện cảm giác như có như không nhưng cũng thật
lạnh lùng vô tình. Hắn cao giọng nói với trưởng thị vệ Huyền Cảnh bên
cạnh: “Lại một nha đầu giảo hoạt đến nữa!”
Trong ánh mắt hắn lấp
lánh hơi nước, đẹp không gì sánh được. Nhưng lời nói ra lại lạnh băng
làm người khác không khỏi rùng mình. Âu Dương Noãn biết mình sở tác sở
vi cũng không thể đánh động được đến nam nhân này, nhưng không còn cách
nào khác, dù cho là một chút hy vọng nhỏ nàng cũng phải bắt lấy. Âu
Dương Noãn thẳng lưng, lớn tiếng nói: “Âu Dương Noãn thay Trấn quốc Hầu
phủ cùng Âu Dương Thị Lang vấn an Tần vương Thế tử! Thế tử điện hạ! Xá
đệ trẻ tuổi non dạ, không biết đây là chỗ điện hạ săn bắn nên đã đắc tội với người. Mong điện hạ khai ân!”
Huyền Cảnh sửng sốt, không tự
chủ được nhìn Âu Dương Noãn. Nhìn vào đôi mắt ôn nhu kia, đôi mắt to
sáng xinh đẹp. Vị trưởng thị vệ lãnh huyết vô tình này lần đầu tiên cảm
thấy trong lòng như nhũn ra, ánh mắt nóng lên. Hắn thấp giọng nói: “Thế
tử, thuộc hạ nghe nói Âu Dương Thị Lang có một vị thiên kim danh chấn
kinh đô tên là Âu Dương Noãn, là đích ngoại tôn nữ của Trữ lão thái
quân. Có lẽ chính là nàng, có phải ngài nên...” Bốn chữ ‘giơ cao đánh
khẽ’ còn chưa kịp nói Tiếu Thiên Diệp chỉ thản nhiên liếc hắn một cái,
Huyền Cảnh lập tức ngậm miệng không dám nói, cúi đầu xuống.
“Vả miệng!”
Huyền Cảnh ngơ ngẩn một chút, trong lòng có chút bối rối. Hắn nhanh chóng quỳ rạp xuống đất. Hắn từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Thế tử, tuy rằng người
lãnh khốc vô tình, bạo ngược cực điểm nhưng chưa từng xử phạt hắn trước
mặt mọi người. Đây vẫn là lần đầu tiên.
“Sao? Còn muốn ta đích thân động thủ sao?” Giọng nói lạnh nhạt của Tiếu Thiên Diệp lộ ra chút uy nghiêm.
Huyền Cảnh liền giơ tay lên liên tiếp hướng má mình đánh tới, động tác càng
ngày càng nhanh, càng mạnh. Càng đánh càng dùng sức, rất nhanh bên khóe
miệng hắn liền chảy máu, trên mặt liền đỏ lên.
“Ngươi có phục hay không?” Tiếu Thiên Diệp lạnh lùng nói
“Thuộc hạ đáng chết vạn lần! Phục! Phục!” Huyền Cảnh vẫn đánh, đánh cho khuôn mặt đều da trong thịt bóc.
Ánh mắt Tiếu Thiên Diệp vẫn không hề chớp, lạnh lùng nói: “Cút xuống đi!”
Huyền Cảnh lui xuống, những người khác đều không hiểu vì sao hắn lại bị đánh
nên không khỏi hai mặt nhìn nhau. Chỉ có Âu Dương Noãn cách đó trăm bước là rõ ràng, nàng đột nhiên hiểu được. Vị Tần vương này có tính cách như thế nào, hắn sẽ không cho phép bất luận kẻ nào nhiều lời, cho dù đó là
thuộc hạ thân cận của mình.
Tiếu Thiên Diệp lạnh lùng nhìn Âu
Dương Noãn, cũng không bởi vì nàng xinh đẹp mà động tâm. Thanh âm khô
khốc nói: “Đệ đệ bảo bối của ngươi đã làm dã lộc của ta chạy mất. Lại
còn nói ta bạo ngược không đức. Ngươi nói xem ta có nên giết hắn hay
không?”
“Thế tử! Xá đệ chỉ mới mười tuổi. Kinh nghiệm còn thấp,
khó tránh ngôn hành bất tuân. Cho nên mới khinh suất nói bậy, mong Thế
tử khoan thứ!”
Đây không phải là đang giả vớ yếu đuối sao? Khóe
miệng Tiếu Thiên Diệp xẹt qua tia hứng thú, thản nhiên nói: “Tuổi còn
nhỏ liền có thể cuồng ngôn sao? Ở trước mặt vương hầu đúng là làm người
ta chê cười mà. Làm tổn hại đến uy nghiêm hoàng gia, người như vậy không phải là đáng chết hay sao?”
“Khí phách ngôn, không thể coi đó là sự thật!” Âu Dương Noãn cắn chặt răng, một tia cũng không nhượng bộ.
“Người xưa đã nói, ngôn tu cân nhắc!” Tiếu Thiên Diệp lại giơ cung tiễn lên một lần nữa, nhắm thẳng vào Âu Dương Noãn.
“Hắn là người, người tất có sai!” Âu Dương Noãn vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn,
không hề có nửa điểm lui bước. Âu Dương Tước muốn đi lên phía trước lại
bị nàng kéo ra sau lưng.
“Nhân sai thất tài vong gia. Quân sai
mất giang sơn, chết thiên hạ. Như vậy hắn sống cũng không còn giá trị
nữa!” Tiếu Thiên Diệp kéo căng dây cung, hơi hơi nheo một bên mắt.
“Nhất thời tức giận, Thế tử sẽ tru sát con trai độc nhất của mệnh quan triều
đình, Tần vương điện hạ đang ra sức chiêu mộ nhân tài vậy mà Thế tử lại
muốn cùng Trấn quốc Hầu phủ trở thành địch, cùng Lại Bộ Thị Lang kết thù sao?” Ánh mắt Âu Dương Noãn sắc bén, ngữ điệu ý vị sâu xa.
Ngón
tay Tiếu Thiên Diệp dừng một chút, lộ ra tươi cười nói: “Ai nói là ta
giết nhi tử của Âu Dương Thị Lang. Người ta giết chỉ là một tặc nhân
xông vào khu vực săn bắn mà thôi!”
Chỉ cần người vừa chết, Tiếu
Thiên Diệp có thể nói là do tỷ đệ Âu Dương Noãn xông vào khu vực săn bắn của hắn, bị kỵ binh bên trong vô tình bắn chết. Ngay cả khi thật sự
muốn kết thù, hắn cũng không hề sợ!
“Ngay cả khi xá đệ có ngàn
sai vạn sai, hôm nay Thế tử gia cũng không thể giết hắn được!” Thanh âm
Âu Dương Noãn cực kỳ trong trẻo hữu lực, mang theo một loại khí thế bức
người, sự nhu nhược lúc nãy đã hóa thành như không. Trên người nàng căn
bản không tồn tại loại yếu đuối như nhược này nọ, tất cả là biểu hiện
giả dối nàng dùng để che đậy đối phương. Nếu như nhu nhược vô dụng, nàng liền đổi qua phương thức khác.
“Oh! Có gì không thể sao?” Tiếu
Thiên Diệp nhếch mi lên, nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt so với tiểu hài tử
còn thơ ngây hơn. Nhưng trong đáy mắt lại hiện lên rõ ràng sự tàn khốc.