Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 15

A Hổ đứng ăn hộp đồ ăn của linh thú ở ghế phó lái trên chiến xa. Trần Mộc mắt nhìn về phía trước, không biết bản thân có nên tiếp tục đi xuống hay không.

Viện nghiên cứu dị năng giả ở S thị. Trước khi tận thế, S thị là thành thị phồn hoa nhất của đại lục người Hoa, thậm chí các khu vực lân cận cũng rất phát triển.

Trần Mộc biết lúc này S thị chỉ mới lộ một phần ra khỏi mặt biển, mà hai dị năng giả kia chính là những người đến dò đường. Thời gian gần đây, mực nước biển giảm xuống nhanh chóng,  hắn cũng mang theo trang bị để lặn xuống nước một lần. Có điều, còn chưa tới nơi thì hắn đã gặp phải phiền toái không nhỏ.

Chiến xa ngày nay đều có hệ thống định vị vệ tinh, cho nên Trần Mộc cũng không sợ lạc đường, nhưng tình hình giao thông lúc này lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Tận thế kéo dài liên tục vài thập niên, thời kỳ kinh hoàng đó động đất đã gần như phá huỷ toàn bộ đường đi trên đất liền. Nhưng sau tận thế, cây cối đã được dọn dẹp, chiến xa lại là phương tiện có khả năng chạy nhanh trên mặt đường xóc nảy, cho nên ngoại trừ đường trên núi thì rất ít khi xuất hiện tình huống bị tắc đường. Có điều vùng đất duyên hải này lại khác hoàn toàn.

Ban đầu còn tốt, dần dần lại xuất hiện những phòng ốc bị sập, cầu bị gãy, những mặt đường bị nứt toác khiến cho Trần Mộc gặp không ít những phiền toái. Chiến xa của hắn thường không tìm thấy đường đi, điều này chưa tính, mực nước biển tuy rằng giảm xuống nhưng vùng duyên hải Giang Nam phần lớn là sông ngòi ao hồ, bởi vậy có không ít dị thú đại dương sống tại những sông ngòi này. Mà hết lần này đến lần khác các cây cầu đều bị sập, muốn đi qua thì nhất định phải bơi chứ không còn cách nào khác. Trong thời gian nửa ngày ngắn ngủi, Trần Mộc đã gặp phải vài con dị thú muốn hắn làm bữa trưa. Nếu không phải chiến xa chắc chắn thì có lẽ hắn đã bị tha đi. Kỳ thật Trần Mộc vẫn may mắn, những con sông này che giấu phần lớn dị thú đại dương, hai dị năng giả kia bị cá mập thú tập kích chính là lúc phải băng qua sông, cuối cùng còn phải ném chiến xa cuống quít chạy trốn.

Hiện tại Trần Mộc lại gặp phải phế tích của một thành lớn, những tòa nhà cao tầng đều bị bao phủ bởi tảo biển mà trong đó không biết có bao nhiêu dị thú đang ẩn nấp.

Đã tìm kiếm ròng rã một ngày, chiến xa cũng bị hư hại hơn phân nửa, nhưng S thị vẫn còn rất xa.

Cắn môi dưới, Trần Mộc cảm thấy bản thân dường như đang tẩu hoả nhập ma. Không biết tin tức về viện nghiên cứu dị năng thì tốt rồi, mà khi đã biết hắn lại không bỏ xuống được.

Trở thành dị năng giả, điều này mê hoặc biết bao nhiêu? cho dù chưa trọng sinh, dù không muốn báo thù thì sự dụ hoặc này cũng làm cho hắn khó có thể từ chối, không có một người đàn ông nào không muốn trở nên mạnh mẽ.

Lúc còn rất nhỏ, nhìn thấy tấm ảnh của một thợ săn dị thú, lúc ấy Trần Mộc liền nãi thanh nãi khí nói với mẹ: hắn muốn thành thợ săn dị thú mạnh nhất, mà hiện tại cơ hội đã ở ngay trước mắt.

“Đành liều mạng vậy!” Trần Mộc đem A Hổ đang ngồi ở bên cạnh ôm đứng lên, đầu đối đầu bắt đầu hợp thể. Đi thêm một đoạn nữa thì chiến xa của hắn liền ngừng lại. Một khi đã như vậy thì cứ liều mạng một chút, hợp thể cùng A Hổ xong thì sẽ một mình tiến lên.

Sau khi hợp thể, trên mặt Trần Mộc xuất hiện hoa văn, ánh mắt cũng không khác mắt mèo, tay chân mọc thêm móng vuốt.

Tuy rằng chưa thể hoàn toàn thú hóa để thích ứng với hoàn cảnh dã ngoại, nhưng Trần Mộc cách hoàn toàn thú hóa cũng chỉ có một bước, bởi vậy cũng không bị hoàn cảnh ác liệt ảnh hưởng hoạt động.

Mặc lên trang bị để lặn, đem những thứ hữu dụng bỏ vào một ba lô lớn chống thấm đeo trên lưng. Cuối cùng, đem  chiến xa của mình đẩy mạnh đến bên cạnh ao hồ.

Thời điểm chuẩn bị Trần Mộc đã biết là phải hủy đi chiến xa bảo bối của mình. Nếu không sau khi người của Thức tỉnh chi thành đến, nhất định sẽ phát hiện ra nó. Mà chiến xa cùng chủ nhân có sự trói buộc.

Nhảy vào trong phế tích, cùng linh thú hợp thể giúp Trần Mộc có lực đánh và sức bật vô cùng kinh người. Lúc này nước biển rút không lâu, Trần Mộc biết chỉ cần chọn nơi khô ráo mà đi là được. Chỉ tiếc những sông ngòi này khó đối phó, bởi vậy Trần Mộc mỗi lần đều phi nhanh qua, có gắng qua sông trước khi những con dị thú bị hấp dẫn mà tới. Nếu trong sông có hòn đá hay mảng bê tông linh tinh lộ ra mặt nước thì sẽ nhảy lên trên chúng để qua.

Phương phápnhư thế này ngược lại giúp Trần Mộc tốc độ đi nhanh hơn rất nhiều.

Giữa trưa ngày hôm sau, Trần Mộc đã nhìn thấy S thị.

Nước biển còn chưa rút lui hoàn toàn, nhưng phần lớn kiến trúc đều đã lộ ra khỏi mặt nước. Những phế tích của mảng kiến trúc bị ăn mòn có thể khiến cho người ta tưởng tượng ra được sự khinh khủng của mạt thế. Có điều những phế tích này hầu như đều đã vào bụng của dị thú đại dương.

Vị trí cụ thể của viện nghiên cứu dị năng cũng không được hai người dị năng giả kia nói ra. Bởi vậy Trần Mộc chỉ có thể tự mình tìm kiếm, Có điều nơi có thể để cho dị năng giả tiến hành nghiên cứu thì hiển nhiên phải vô cùng vững chắc. Không có khả năng ở chỗ nhân viên tập hợp, mặt khác cũng có vài dấu vết có thể lần theo.

Trong lúc Trần Mộc đang nhảy tới các công trình phế tích thì thi thoảng cũng bị dị thú hải dương nhảy ra khỏi mặt nước tập kích. Có điều thực lực của hắn lúc này cũng không kém mà những dị thú sống tại khu nước cạn cấp bậc không cao, bởi vậy nên chưa gặp trường hợp nào nguy hiểm đến tính mạng.

Thời điểm Trần Mộc đang tìm tòi thì có một chiếc phi thuyền tư nhân đã dừng lại ở chỗ trống phía tây bắc của S thị. Có hai mươi mấy người mặc đồ trắng chống phóng xạ, cả nam cả nữ đi xuống phi thuyền.

Hiện nay trang phục tác chiến, trang phục chống phóng xạ đều vô cùng vừa người, áo với quần có thể sử dụng khóa kéo cùng đai lưng để bịt kín. Bởi vì để có thể phản xạ ánh mặt trời nên hầu như đều là màu trắng.

“Phùng lão, vì sao chúng ta không thể nghe trực tiếp được từ S thị?” Trong đó một người mang theo mũ giáp hỏi.

“Bên cạnh S thị có một con cá voi thú cấp mười có thể hiểu biết hơn hẳn. Các cậu không sợ mục tiêu quá lớn thì có thể mở phi thuyền đi đến đó.” Một người đàn ông không mặc quần áo chống phóng xạ, ngược lại mặc một bộ thường phục mở miệng. Ông ta được xưng là Phùng lão, nhìn qua cũng không quá năm sáu mươi tuổi.

“Nước biển sắp rút xuống, chúng ta mau đi tới đó, cũng không cần dùng chiến xa. Tình trạng nơi này đã từng được vệ tinh chụp lại, không thích hợp để mở chiến xa.” Một một người đàn ông trung niên không mặc quần áo phóng xạ khác mở miệng. Ông ta là dị năng giả thứ hai không mặc đồ chống phóng xạ. Trong hai mấy người ở đây cũng chỉ có ông ta cùng Phùng lão không thèm để ý hoàn cảnh ác liệt chỗ này. Hơn nữa, rõ ràng bọn họ cũng không hợp thể cùng linh thú.

Rất nhiều dị năng giả trời sinh tính tình cao ngạo, bởi vậy nên không muốn hợp thể cùng linh thú. Thậm chí cảm thấy động vật hóa bản thân là vô cùng ngu xuẩn. Bọn họ khinh thường những người đạt được sức mạnh nhờ hợp thể cùng linh thú, chỉ tin tưởng thực lực của chính bản thân mình. Mà dị năng giả đẳng cấp cao quả thật có thể không để ý đến hoàn cảnh dã ngoại.

Đoàn người phi nhanh tới, hướng về phía S thị chạy vội đi. Mà lúc này đang ở S thị – Trần Mộc đúng lúc gặp phải phiền toái lớn.

Ma thú cấp bảy, cự quy thú!

Trần Mộc không bao giờ nghĩ tới tảng đá mà hắn chọn đặt chân lên lại là mai của cự quy thú.

Đối với dị thú đại dương, mọi người không hiểu biết nhiều lắm, nhưng loài dị thú có thể lên bờ như cự quy thú thì vẫn biết đến.

Cự quy thú tuy rằng bị phân chia ở dị thú cấp bảy là do ở trên đất liền nó hành động chậm chạp bởi vậy lực công kích không cao nhưng trên thực tế nó có thực lực của dị thú cấp tám.

Một chân Trần Mộc vừa mới dẫm lên lưng nó, lập tức đã bị cự quy thú cắn một miếng trên đùi. Dự cảm nguy hiểm  giúp hắn bay nhanh để né ra, nhưng vẫn bị cắn nát quần áo, chảy khá nhiều máu.

Mùi màu sẽ đưa rất nhiều dị thú tới, Trần Mộc không dám ham chiến, cũng hiểu được bản thân không thể đánh phá được phòng ngự của cự quy thú. Bởi vậy chỉ có thể lựa chọn chạy trốn, nhưng cự quy thú trong giây lát đã rướn cổ cắn một ngụm lên bao đồ trên lưng hắn.

Trong ba lô trên lưng Trần Mộc có quần áo tác chiến, vũ khí, đồ ăn, còn có một ít công cụ thượng vàng hạ cám, trong đó quý giá nhất là một khẩu súng laser.

Ba lô bị cự quy thú một ngụm cắn rách, vật tư rơi đầy xuống đất. Trần Mộc cắn răng một cái, bay nhanh chạy trốn về phía trước. Ném những thứ này đi sẽ làm cuộc sống lúc sau của hắn gặp khó khăn, nhưng nếu quay đầu lại thì hắn còn chưa đủ một bữa cơm cho cự quy thú.

Cự quy thú kia lớn bằng chiến xa của hắn, mà mai của nó sợ rằng ngay cả súng laser cũng không nhất định có thể đánh vỡ.

Đi đến một tòa nhà cao tầng, nghỉ tạm một chút, miệng vết thương trên đùi bởi vì không có thuốc chữa thương mà lộ ra ngoài không khí, còn bị dính nước biển sưng lên, phóng xạ thì không chỗ nào không có. Bên ngoài miệng vết thương lập tức nổi lên một lớp den, đây là loại bệnh ngoài da do phóng xạ tạo thành. Nếu đi bệnh viện thì sẽ bị yêu cầu cắt bỏ chỗ đó đi để đắp da chỗ khác vào.

Thật sự là không may! Trần Mộc lấy từ trong chiếc giày chiến một ống dầu vừa có thể phòng chống phóng xạ lại  có thể trị thương để bôi lên, đột nhiên nhìn dưới chân khiến tinh thần chấn động.

Dưới chân hắn là một công trình kiến trúc, lúc này đã bị nước biển ăn mòn mấy trăm năm, nhưng vẫn không bị sập. Mà quan trọng hơn, phía dưới có lẽ là một quảng trường được xây bằng xi măng nhưng lại không có một chút nứt nẻ nào khiến cho tảo biển cũng không có chỗ để mọc.

Thật đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu! (đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công)
Bình Luận (0)
Comment