Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 19

Lưu Hải cảm thấy bản thân cực kỳ không may mắn, anh ta từng nghĩ chính mình ngã vào đây đã là rất xui xẻo rồi, thế nhưng hiện tại mới gọi là xui xẻo nhất.

Cá voi thú! Đó là dị thú cấp mười! Muốn giết một kẻ dị năng giả cấp tám như anh ta cũng chỉ giống như trò đùa mà thôi. Vậy mà lúc trước bản thân còn nghĩ nhiệm vụ này không tồi, sống chết cũng muốn xin đi. Nếu có thể sống sót ra ngoài, đừng nói gọi là Lưu Hải, cho dù gọi anh ta Lưu Lệ cũng được!

Đứng ở trong bụng cá voi thú, nhìn cái người cũng bị mắc ở cổ giống mình kia, Lưu Hải hận đến cắn răng. Những người tham gia nhiệm vụ lần này, trước khi tới cũng biết một ít tư liệu. Bởi vậy liền hiểu được: tất cả là do người này mang thiên thạch ra ngoài mà không có chút phòng bị nào mới rước lấy công kích của cá voi thú!

Có điều, tình trạng của người này cũng rất không tốt, Lưu Hải nhìn đối phương dường như đã hôn mê, lập tức liền ngưng tụ một thanh đao, trước khi chết kéo theo một tấm đệm lưng cũng không tồi!

Nhưng không đợi Lưu Hải có động tác gì, nơi bọn họ đang đứng ngốc đã kịch liệt co rút, sau đó một khối thịt theo miệng cá voi thú trôi vào, bọn họ liền bị cuốn theo xuống dạ dày, móc sắt vẽ trên thịt cá voi thú một hố sâu, nhưng cuối cùng vẫn bị rơi xuống. Xong rồi! Chết chắc rồi! Lưu Hải nắm lấy người đang hôn mê kia che ở phía trước, cho dù bị dạ dày tiêu hóa cũng muốn người này bị tiêu hóa trước.

Gương mặt của người đàn ông bị phóng xạ làm cháy đen kia ở ngay trước mặt mình, Lưu Hải biết, một khi rơi vào dạ dày cá voi thú, hai người sẽ không thể may mắn sống sót nổi. Sau đó, anh ta đột nhiên nhìn thấy cái người bán thú hóa bị nhiễm phóng xạ kia vậy mà lại mở mắt, đồng thời xung quanh hắn cũng nổi lên những bọt khí thật lớn, đem hắn bao vây ở bên trong.

Lưu Hải vui vẻ, có lẽ là do khoảng cách hiện tại của hai người mà những bọt khí kia cũng không bài xích anh ta. Bởi vậy trong lúc phóng to ra cũng đem anh ta bao cả vào.

Bên ngoài là khôn cùng hắc ám, không nghĩ cũng biết đây nhất định là dạ dày của cá voi thú, nhưng trong bọt khí này lại vô cùng an toàn. Lưu Hải lấy đèn pin trong bộ quần áo chống phóng xạ của mình ra, liền thấy được tình hình xung quanh. Bên ngoài bọt khí là những chất hỗn hợp đang quay cuồng, bên trong mấy thứ này thậm chí còn có cả quần áo chống phóng xạ giống anh ta, có lẽ là những đồng bạn gặp nạn.

“Thật sự là may mắn, vậy mà thức tỉnh dị năng hệ không khí……” Lưu Hải ghen tị vạn phần, sau đó nhìn thấy người kia thật sự ngất đi, không còn một chút ý thức nào, trong lúc hôn mê cũng giải trừ trạng thái hợp thể với linh thú của mình. Những bọt khí này vẫn vô cùng vững chắc, linh thú của người cháy đen kia là một con mèo trắng rất đáng yêu, đang ngồi xổm trên ngực chủ nhân của mình. Nó cong lưng lên mà nhìn anh ta đầy đề phòng, đôi lúc còn nhe răng đe dọa.

Dị năng hệ không khí là dị năng hiếm có nhất. Mấy trăm năm nay, Thức Tỉnh chi thành cũng chỉ xuất hiện có hai người, một cấp thấp một trung cấp. Cho dù không phải là cao cấp thì hai người này đều có thể vô hình giết người. Dù sao, chỉ cần khống chế được không khí ở phổi nổ tung, thì trong nháy mắt sẽ phá hủy thân thể của người đó. Cũng bởi nguyên nhân này nên hai người dị năng giả hệ không khí kia vẫn luôn bị người khác bài xích. Mà người dị năng giả trung cấp lại bị một đám dị năng giả cao cấp bao vây giết chết.

Bản thân Lưu Hải có được trung cấp dị năng hệ kim, cũng tương đương với thực lực cấp tám, tại Thức Tỉnh chi thành đã vô cùng không tồi. Hiện nay, tuy rằng số lượng dị năng giả gia tăng nhưng chất lượng lại bị thụt lùi, rất nhiều dị năng giả đều là cấp thấp, cao cấp lại không được mấy người. Tuy nhiên, không biết cái người dựa vào thiên thạch mà thức tỉnh dị năng hệ không khí này rốt cuộc cấp mấy?

Ngây ngốc ở trong bọt khí vẫn rất an toàn, cũng bởi vậy nên Lưu Hải không định làm khó cái tên đã hại mình rơi vào bụng cá voi thú này nữa. Nhưng anh ta vừa mới cảm thấy may mắn thì toàn bộ thế giới liền điên cuồng di chuyển. Cái bọt khí này cứ chốc lát đổ hướng bên này, chốc lát lại đổ hướng bên kia. Cũng may, bọt khí vô cùng vững chắc, vẫn không bị vỡ, cũng không có thứ gì bên ngoài lọt vào được. Có điều, Lưu Hải không thể tránh được mà cùng đối phương lăn lột thành một đoàn, còn bị linh thú của hắn cào vài phát.

Thời điểm Trần Mộc tỉnh lại, toàn thân đau nhức, giống như bị đập vô số lần, đồng thời, trong bụng vô cùng nôn nao, còn không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận đã bị một lực lớn đẩy sang bên cạnh.

Sao lại thế này? Trần Mộc trợn mắt nhìn liền thấy tên dị năng giả đem hắn đặt dưới thân, còn có bọt khí như cùng mình huyết mạch tương liên.

Thức tỉnh dị năng rồi!? Trần Mộc vừa mừng vừa sợ, giây tiếp theo, đầu lại đột nhiên ngã qua, mặt cắm xuống dưới. Nếu không phải bức tường khí kia vô cùng mềm mại, chỉ sợ hắn đã bị ngã chết.

Trong tay dị năng giả kia có nguồn sáng, ngược lại giúp Trần Mộc hiểu rõ tình hình hiện tại, rõ ràng là vì bụng của cá voi thú quay cuồng không ngớt. Hắn lại ngã lộn nhào. Lúc này, Trần Mộc bắt đầu khống chế bọt khí của bản thân.

Hiện tại, hắn đã biết cần vận dụng dị năng của mình như thế nào, để mình vào giữa bọt khí, như vậy sẽ giúp hắn không bị ngã ra xung quanh.

Thể lực đã hao hết, thân thể bị nhiễm phóng xạ lại gặp nước biển có tính ăn mòn, còn bị đập văng tung tóe khắp nơi đến nỗi chảy máu, nhưng Trần Mộc vẫn vô cùng hưng phấn. Cuối cùng hắn đã đạt được dị năng! Trước kia, thời điểm không có dị năng thì rất khó tưởng tượng được cảm giác của dị năng. Mà hiện tại, Trần Mộc cảm thấy bản thân tràn ngập sức mạnh, không khí xung quanh dường như là một bộ phận của hắn.

Bọt không khí hắn tạo ra trong lúc nửa mê nửa tỉnh này, dưỡng khí bên trong đã bị tiêu hao gần hết. Trần Mộc vận dụng dị năng, đem không khí trong bụng cá voi thú tập trung toàn bộ lại đây, tức khắc có cảm giác thần thanh khí sảng. (tinh thần khoan khoái, tâm tình thư sướng)

“Chúng ta ra ngoài thế nào?” Lưu Hải vẫn bị quay cuồng té ngã khắp nơi lên tiếng hỏi. Lúc này anh ta cảm thất thật may mắn khi ý định giết đối phương của mình lúc trước không bị phát hiện. Hiện tại anh ta muốn sống còn phải dựa vào người này.

“Tôi không biết.” Trần Mộc cũng sững sờ, vấn đề không khí có thể giải quyết, nhưng thức ăn thì phải làm thế nào? Mặt khác, muốn đi ra ngoài, chẳng lẽ lại phải đi theo đường bài tiết? ( =)))

Nói thật, Trần Mộc ngược lại cũng không quan tâm vấn đề đi ra từ đâu, có thể sống được là tốt rồi, nhưng bọt khí đang chứa hai người có thể đi ra sao?

Chẳng lẽ hậu môn của cá voi thú sẽ nứt ra? Trần Mộc bị ý nghĩ của bản thân làm 囧.

Lưu Hải lại bị ngã vài lần, đột nhiên hô to lên:

“Đó là cái gì?”

Trần Mộc nhìn theo đối phương, liền thấy được một hòn đá lớn bằng nắm tay đang đến gần bọt khí.

‘Thiên thạch’? hình dáng của tảng đá kia khiến Trần Mộc liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Chỉ là, hình như thiên thạch nhỏ đi một chút.

Mắt thấy thiên thạch sẽ lại lẫn vào trong đống vật chất hỗn tạp kia, Trần Mộc khống chế không khí bao vây lấy nó. Từ lúc nhờ thiên thạch mà có dị năng, hắn đã tràn ngập cảm tình với hòn đá này.

Đem thiên thạch mang vào trong bọt khí, Trần Mộc lại cảm giác được phóng xạ. Có điều, không biết vì sao, hắn lại cảm thấy có chút thân thiết với hòn đá này.

Lưu Hải cũng không có phản ứng khác thường, có vẻ như phóng xạ của thiên thạch thương tổn không lớn đối với dị năng giả.

“Thiên thạch rốt cuộc là cái gì?” Trần Mộc mở miệng hỏi, quyển nhật kí hắn mang đi đã bị ăn mòn một ít, không biết còn có thể tra thêm thông tin gì nữa hay không.

Lưu Hải bị Trần Mộc khống chế mà bay tới trước mặt đối phương. Lúc này anh ta đang sống sót dựa vào Trần Mộc nên hiển nhiên không dám cãi lời đối phương:

“ ‘Thiên thạch’ kỳ thật là một khối vẫn thạch*, lúc trước có một viên thiên thạch rơi xuống trái đất. Viên thiên thạch này cũng không lớn lại bị tầng khí quyển thiêu đốt nên chỉ còn một khối có đường kính hai mét. Sau đó, ngay lúc ấy quốc gia lại bắn một tên lửa làm nó vỡ nát mà không biết rằng: khối thiên thạch do vật chất có tính phóng xạ tạo thành. Vì thế, phóng xạ bắt đầu lan ra toàn bộ địa cầu. Tất cả mọi người bị nhiễm phóng xạ, người thể chất kém thì sẽ chết rất nhanh, nhưng cũng có một số người bởi vì phóng xạ mà đạt được dị năng. ‘Thiên Thạch’, chính là dị vật của viên đá đâm vào trái đất lúc trước”

Trước khi ‘thiên thạch’ xuất hiện, mạt thế cũng đã bắt đầu rồi. Khi đó, tuy rằng hoàn cảnh chuyển biến xấu, nông nghiệp bị phá  hỏng, nhưng gia đình thắt lưng buộc bụng, mỗi bữa ăn ít một chút thì vẫn có thể sống. Huống chi có rất nhiều vườn trong nhà kính được xây dựng lên, ở bên trong trồng khoai tây, sản lượng rất cao. Cho nên cuộc sống của mọi người cũng không thay đổi quá lớn. Mãi đến một ngày, phóng xạ đáng sợ thổi quét toàn bộ địa cầu.

“Thì ra là như vậy……” Về mạt thế, ngày nay trong sách đều viết rõ nguyên nhân, cũng nhắc tới chuyện có một khối thiên thạch mang phóng xạ va chạm vào trái đất. Chỉ là dị năng do phóng xạ mang đến lại chưa từng được nhắc qua, thậm chí dị năng cũng rất ít khi được nhắc tới.

Lưu Hải nhìn thiên thạch trong tay đối phương, hận không thể lập tức đi đoạt lấy, thiên thạch này, đây thứ tốt a!

Trần Mộc cũng nhận thấy được Lưu Hải bất thiện. Lúc trước, khi đối phương nổi sát ý, hắn có cảm nhận được. Tuy rằng khi đó hắn dường như mất đi ý thức, nhưng tính cảnh giác vẫn còn tồn tại. Huống chi A Hổ luôn có địch ý rất lớn đối với anh ta, tất nhiên là do anh ta có uy hiếp với bọn họ… Có điều, hắn với đối phương cũng không có thiện ý gì, nếu không phải còn chưa tìm được cách đi ra ngoài, hắn cũng không định lưu lại anh ta.

Sau khi hiên thạch bị Trần Mộc nắm trong tay, cá voi thú lập tức liền ngừng hành động quay cuồng. Trần Mộc nhìn thiên thạch trong tay, tảng đá này nhìn qua thì không có cái gì, dường như có thể dễ dàng bóp nát, nhưng nó lại sáng tạo nên một kì tích.

Hết chương 19
Bình Luận (0)
Comment