Âm thanh chiến đấu từ xa xa truyền đến, nơi này là địa bàn của dị thú cấp tám: Thương Ưng thú, nhưng Thương Ưng thú dường như không kiên trì được bao lâu thì tiếng động đã ngừng.
Trần Mộc biết tốc độ của tiểu trấn di động không đủ nhanh, hơn nữa, hệ thống phòng ngự ngay cả dị thú cấp tám còn không ngăn cản được huống chi là dị thú cao cấp. Lập tức nắm lấy Chu Dật Cẩn và Nguyên Thăng kéo lên, ném bọn họ vào đằng sau chiến xa của Nguyên Thăng. A Hổ đã sớm cảm nhận được uy áp cường đại kia, lập tức mang theo hai linh thú cẩu cũng vọt vào chiến xa. Trần Mộc mặc kệ cái khác, khởi động chiến xa liền chạy ra khỏi tiểu trấn di động.
Nếu chỉ có một mình hắn, dựa vào bản lĩnh ẩn nấp của mình, Trần Mộc tin tưởng bản thân có thể tránh thoát. Thậm chí, hắn còn muốn cảm nhận được cảm giác chiến đấu cùng dị thú cường đại, cũng tin tưởng dựa vào dị năng của bản thân thì không nhất định sẽ thất bại. Nhưng cùng lúc mà vừa muốn che dấu chính mình, về phương diện khác lại không thể ném Nguyên Thăng và Chu Dật Cẩn mặc kệ không quan tâm.
Mỗi một thợ săn dị thú đều xem nhẹ sinh tử, nhưng cũng không muốn tổn hại mạng người. Dù sao con người có thể kiên trì sau khi tận thế, cũng là do con người biết đoàn kết.
Sau khi mạt thế, hình phạt tử hình vốn bị bỏ lại được đưa ra lần nữa, người xấu cũng có, nhưng giống Lâm An Liệt không kiêng nể gì thì Trần Mộc chỉ thấy một người là gã. Lại nói tiếp, nếu không phải thành chủ Tinh Vân thành dùng mọi cách thiên vị Lâm An Liệt, Trần gia tại Tinh Vân thành lại có thế lực không nhỏ thì Lâm An Liệt cũng không thể thoái mái như vậy.
Chu Dật Cẩn cùng Nguyên Thăng nằm ở phía sau chiến xa, cỗ uy áp cường đại kia bọn họ cũng cảm nhận được. Có điều, tên cướp này không ném bọn họ lại, ngược lại làm cho hai người rất kinh ngạc.
Trần Mộc nâng số lên cao nhất, chân ga cũng đạp mạnh hết cỡ, tốc độ phi nhanh muốn rời khỏi nơi này. Nhưng không đợi hắn đi xa, một đầu lang thú đã ngăn ở phía trước.
Uy áp cực đại kia, chứng minh đầu lang thú này ít nhất phải cấp chín. Lần đầu tiên Trần Mộc đối mặt với dị thú cấp chín, lại không nhịn được hưng phấn mà run rẩy.
Thợ săn dị thú muốn trở nên cường đại, thì nhất định phải chiến đấu với dị thú cấp cao. Lang thú trước mắt đã khơi dậy ý chí chiến đấu của hắn.
Chạy trối chết thì rất không có mặt mũi, có lẽ hắn nên điên cuồng một lần! Trần Mộc đi ra từ trong chiến xa, dẫn theo A Hổ tiến hành hợp thể.
Từ sau khi A Hổ ăn thiên thạch, Trần Mộc liền phát hiện bản thân cùng A Hổ hợp thể đã tiến thêm một bước, sau khi hợp thể, thậm chí trên người hắn đã xuất hiện da lông.
Con lang thú kia nhìn chằm chằm chiến xa, thời điểm Trần Mộc xuất hiện thì lập tức đề phòng. Trần Mộc cũng không nói nhiều, dị thú là kẻ địch của con người, nên thời điểm ra tay thì quyết không thể nương tay!
Trần Mộc so với lang thú thì thân hình nhỏ hơn nhiều, động tác linh hoạt, dù sao lực công kích của lang thú vẫn mạnh hơn so với hắn. Trong lúc giao chiến, hắn vẫn phải chật vật lăn sang một bên. Có điều đây cũng là do hắn chưa sử dụng dị năng.
Nhưng nếu như sử dụng dị năng thì sẽ bại lộ thân phận. Đến lúc này, Trần Mộc cũng không định cất giấu nữa. Lang thú không có khả năng không hô hấp, khi Trần Mộc khống chế không khí hút vào trong nháy mắt nổ tung. Lang thú phát ra một tiếng tru thê thảm, nhanh chóng lui về phía sau, nhưng cũng không ngã xuống. Tuy rằng phổi của nó bị thương, nhưng nội tạng của dị thú cũng không yếu ớt như con người, sức khỏe cũng khôi phục rất nhanh, không nguy hiểm cho tính mạng.
Trần Mộc lập tức đuổi theo, lại muốn sử dụng dị năng, nhưng tốc độ của lang thú quá nhanh, vẫn luôn kéo khoảng cách hơn mười mét so với hắn
“Ô……” Lang thú đột nhiên phát ra âm thanh làm nũng, Trần Mộc cũng ngừng lại, sau đó phát hiện bên cạnh lang thú không biết từ khi nào đã có một người đứng.
Bộ dạng của người kia cũng không khác hắn trong một tháng trước. Trên người khoác da thú, tóc thật dài, thân cao hơn hai mét, trong ánh mắt tràn đầy sương buốt giá, hung tợn nhìn chằm chằm Trần Mộc. Càng làm cho Trần Mộc kinh hãi là người này đang cầm Chu Dật Cẩn và Nguyên Thăng trong tay.
Tại sao lại có người ở cùng với dị thú? Còn có, Chu Dật Cẩn và Nguyên Thăng trong thời gian ngắn như vậy sao lại rơi vào tay đối phương?
“Yêu…… Quái?” Người đàn ông cao lớn kia mở miệng phun ra hai chữ. Trong lúc nhất thời Trần Mộc trong lại không có nghe rõ, lập tức nhíu mày, cái gì yêu quái?
“Ô……” Lang thú lại kêu một tiếng, cọ cọ lên người đàn ông này. Trần Mộc nhân cơ hội vọt lên, lại khống chế không khí trong cơ thể người đàn ông nổ tung. Người đàn ông này rút lui vài bước, thế nhưng cũng giống như lang thú, chỉ thụ thương mà không chết.
Anh ta nhìn Trần Mộc hừ lạnh một tiếng, liền nhảy lên lưng lang thú. Một người một lang vậy mà vượt qua phạm vi của dị thú cấp chín, có điều so với cá voi thú thì vẫn kém khá nhiều.
Lang thú kia trong nháy mắt chiến ý dạt dào, hướng Trần Mộc cắn một ngụm. Trần Mộc dùng tường khí ngăn cản lang thú lại bị đối phương ép lui vài bước.
Lang thú thấy không thể đối phó Trần Mộc, đột nhiên xoay người bỏ chạy, mà tốc độ của Trần Mộc cũng không cản nổi đối phương. Hắn phi nhanh đuổi theo lại chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng.
“Meo meo ô” Một tiếng, A Hổ đột nhiên giải trừ hợp thể, đuổi theo lang thú. Linh thú không thể chủ động giải trừ hợp thể, sau khi Trần Mộc kinh ngạc trong nháy mắt, liền hiểu được việc này tuyệt đối là do tác dụng của thiên thạch.
A Hổ chạy một lúc lại biến lớn, có điều cho dù nó lớn cũng vẫn không thể so với lang thú. Thế nhưng tuy rằng hình thể của A Hổ nhỏ, tốc độ của nó lại rất nhanh, đuổi theo sau lang thú, chộp một cái, vậy mà còn bắt được đuôi của đối phương.
Lang thú hét lớn một tiếng, người đàn ông cao lớn ngồi trên lưng lang thú đột nhiên vứt một người xuống, vừa lúc nện lên người A Hổ. A Hổ đau đến kêu một tiếng, đảo mắt, lang thú kia đã gần như biến mất.
Khi Trần Mộc đi tới liền nhìn thấy Chu Dật Cẩn đang nằm trên mặt đất oán hận nhìn mình. Một mồm đầy máu, bởi vì không có dầu chống phóng xạ mà cả người đã nổi một đám lốm đốm đen.
“Cậu cắn bị thương dã nhân kia?” Nổ khí cũng chưa giết chết đối phương, hơn nữa theo hình thể của đối phương, Trần Mộc khẳng định người nọ là dị năng giả thể năng. Thân thể vô cùng cứng rắn không nói, lực lượng có lẽ cũng rất lớn. Người như vậy sao Chu Dật Cẩn có thể cắn thương?
Chu Dật Cẩn miệng phun một ngụm, phun ra đầy mồm máu, bên trong còn lẫn hai chiếc răng. Lúc trước bởi vì thực lực của y yếu nhược, cho nên Trần Mộc cũng không cho y ăn nhiều lắm. Bởi vậy còn một chút khí lực, sau khi bị dã nhân kia bắt lên lưng lang thú, y đã tìm cách cắn đối phương một ngụm, chẳng qua răng của y còn không cứng bằng thịt của đối phương. Lúc này y cảm thấy răng nanh của mình đã không còn cảm giác.
“Không sao, đi lắp lại răng là tốt rồi.” Ánh mắt của Trần Mộc nhìn Chu Dật Cẩn có chút chột dạ, không khỏi sờ sờ mặt mình. Nếu không phải hắn đánh cướp tiểu trấn di động, Chu Dật Cẩn cùng cái tên lắm mồm kia có lẽ đã về thành từ lâu rồi, sao có thể đụng đến chuyện như vậy? Hiện giờ người nọ còn bị dã nhân bắt đi…… Chu Dật Cẩn nhất định hận chết mình!
Chu Dật Cẩn trong lúc nhất thời nói không ra lời. Hiện giờ toàn thân y chỗ nào cũng đau, bị đập vào người A Hổ, A Hổ có lẽ không sao, y lại cảm thấy mình như bị gãy hết một thân xương cốt. Có điều ngay cả như vậy, y vẫn cắn răng không lên tiếng.
Lúc Trần Mộc xuất hiện, mặc kệ là Nguyên Thăng hay bản thân cũng đều cảm thấy Trần Mộc hướng đến y. Dù sao, trên người Nguyên Thăng cũng không có gì để kẻ khác nhớ thương. Cho nên, y vẫn chưa từng mở miệng, ngược lại thừa dịp đối phương không chú ý vơ vét một ít vật nhỏ, thậm chí chịu đựng khó chịu mà giấu trên người — Đối với một người tinh thông máy móc mà nói cho dù là một cái đinh ốc cũng có tác dụng rất lớn. Mà Nguyên Thăng cũng cố ý nói một số chuyện là để giúp y thuận tiện hơn. Nhưng không nghĩ tới chưa kịp trốn đi bọn họ lại gặp chuyện này.
Nguyên Thăng bị người đàn ông làm bạn với dị thú mang đi, không biết sẽ gặp phải điều gì……. Chu Dật Cẩn cắn răng một cái:
“Tôi cầu xin anh đi cứu Nguyên Thăng.”
“Cậu cầu xin tôi?” Trần Mộc ngẩn người. Trong trí nhớ của hắn Chu Dật Cẩn cũng chưa từng cầu xin ai. Có điều, lúc trước hắn nhìn thấy cũng chỉ là một mặt nhỏ của Chu Dật Cẩn mà thôi? Vốn hắn cứ nghĩ Chu Dật Cẩn chỉ là một nhân viên sửa chữa chiến xa nhỏ bé, nhưng sau khi lấy bộ đàm từ trên người Chu Dật Cẩn thì thấy giá trị đó y có sửa chiến xa cả đời cũng không mua nổi. Còn có mấy động tác nhỏ ngày hôm trước, thông qua không khí hắn có thể biết rõ ràng Chu Dật Cẩn lấy đồ và Nguyên Thăng che dấu như thế nào, chân giường, thậm chỉ là sau khi y đi WC vài lần, vòi nước trong WC cũng ít đi vài bộ phận. Khi đó hắn cũng không vạch trần hai người kia, bởi vì hắn sẽ rời đi nhanh chóng, mà bọn họ cũng chẳng kịp làm cái gì.
Lại nói tiếp, khi phát hiện Chu Dật Cẩn cũng không phải là một công nhân sửa chữa đơn giản, lại cùng Lâm An Liệt có quan hệ, Trần Mộc còn có chút đồng bệnh tương liên. Đời trước có lẽ Chu Dật Cẩn cũng giống hắn, bị Lâm An Liệt lừa? Tính cách Lâm An Liệt trăng hoa, lại giỏi lấy lòng người, còn có một khuôn mặt xinh đẹp. Sau khi hắn lưu lạc mười mấy năm, cũng không hiếm thấy gã hái hoa ngắt cỏ. Cố tình gã lại chẳng việc gì, chỉ khi em của Kim Phán Nhi bị lừa, gã cũng mới bị đốt nhà……
Có điều, Chu Dật Cẩn bứt ra rất sớm, lúc trước hắn còn nhận được một cái tin nhắn nói rằng Lâm An Liệt có tình nhân khác. khi đó hắn cứ tự tìm lý do lừa dối bản thân, hiện tại ngẫm lại, có lẽ là Chu Dật Cẩn lúc rời khỏi Tinh Vân thành đã gửi cho hắn.
Bọn họ cũng có thể coi là hữu duyên đúng không? Vậy mà cùng bị một người lừa……
“Tôi xin anh! Nếu không thì sẽ không kịp mất! Chiếc chiến xa kia đã trải qua cải tạo đặc biệt, có thể đuổi được!” Chu Dật Cẩn lại mở miệng. Chiến xa của Nguyên Thăng tại thời điểm y học tập mấy ngày trước đã được cải tạo lại rất nhiều. Tính năng không tồi, bên trong y còn để một vài tên lửa loại nhỏ, vừa rồi nếu không phải không có sức, y nhất định sẽ dùng tên lửa nổ chết Trần Mộc và con lang thú kia.
Trần Mộc dẫn theo Chu Dật Cẩn trở về chiến xa, đem đối phương ném vào ghế sau, lại đạp chân ga. Phương hướng mà lang thú kia đi đến chính là sào huyệt của dị thú cấp tám Thương Ưng thú.
Nhưng tại sào huyệt của Thương Ưng thú chỉ có thi thể rất lớn của nó, đầu đã bị đập nát nhừ.
So với việc đi cứu một người không biết, Trần Mộc càng nguyện ý nhanh trở về nhà đỡ khiến cho mẹ lo lắng. Hơn nữa, dã nhân kia và lang thú ở cùng nhau, hắn cũng không chắc có thể đối phó được. Mặt khác không biết dã nhân kia rốt cuộc đến từ đâu, vậy mà lại ở chung với dị thú, mà con lang thú kia còn để hắn cưỡi lên lưng.
Chiến xa quay đầu, đi về tiểu trấn di động. Trần Mộc nhìn lồng năng lượng đã biến mất, phòng hộ chung quanh cũng sụp một khối, vừa thấy đã biết là do bạo lực tạo thành.
Hắn mang theo Chu Dật Cẩn đi vào, bắt đầu tiêu hủy dấu vết hai ngày nay của mình.
“Anh muốn đi? Anh rốt cuộc tới làm gì?” Chu Dật Cẩn cắn chặt răng nanh hỏi. Đời này y chưa từng nhận khuất nhục như vậy, lại còn không biết nguyên nhân.
Trần Mộc không trả lời. Hắn cũng không thể nói là do bản thân muốn tìm điện thoại để liên lạc với người nhà đúng không?
Còn chưa xử lý xong, Trần Mộc liền cảm giác được có người tới gần, là Kim Phán Nhi! Có lẽ Kim Phán Nhi ở phụ cận bị tình huống nơi này kinh động?
Hết chương 28