Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 30

Trần Mộc ngồi ở ghế sau, bên cạnh là Chu Dật Cẩn mặt bê bết máu, nghĩ nghĩ, hắn lay tỉnh đối phương.

“Anh là ai?” Chu Dật Cẩn hỏi, lập tức lại thấy được quần áo của đối phương:

“Tên cướp?”

“Tôi đưa cậu đi cứu Nguyên Thăng, có điều, cậu và cậu ta không được phép tiết lộ bất cứ tin tức gì của tôi.” Trần Mộc mở miệng. Những dị năng giả đi tìm lang thú này, có lẽ còn chẳng đủ cho nó giết, nếu có thể cứu Nguyên Thăng, hắn nghĩ cách khống chế hai người này là được, giả mà họ có bán đứng mình…… Mỗi người đều ích kỷ, Trần Mộc tin tưởng bản thân cũng không ngại giết thêm hai người.

“Tôi đồng ý!” Chu Dật Cẩn lập tức trả lời. Y có tiền, nhưng có tiền cũng không thể mời được người cường đại như vậy. Tuy y biết thực lực của mình kém, nhưng y cũng đã gặp qua rất nhiều cao thủ. Căn cứ theo phán đoán của y, tên cướp trước mắt hẳn phải là dị năng giả cao cấp, ngoài ra còn có thể hoàn toàn hợp thể với linh thú. Người như vậy, tại sao y lại chưa từng nghe nói tới?

Nghiên Cứu chi thành vẫn luôn đối chọi với Thức Tỉnh chi thành, ngay cả việc chi tiêu người dân cũng lấy ra để so đấu, tất nhiên những dị năng giả cao cấp cũng sẽ được điều tra cặn kẽ, nhưng y lại chưa từng thấy tư liệu về người trước mặt này.

“Cậu đồng ý là tốt.” Trần Mộc quan sát một chút, sắc mặt Chu Dật Cẩn không có gì khác thường nên cũng không nói thêm nữa, lại lấy hộp thuốc tùy thân của Kim Phán Nhi đưa cho đối phương.

Chu Dật Cẩn rớt hai cái răng, bị gãy một cái xương sườn, nhưng thương thế như vậy cũng không phải là nghiêm trọng lắm. Chẳng qua, y không có răng cửa nên đôi khi nói chuyện sẽ bị lọt gió một chút. Đương nhiên khi tới thành thị, chỉ cần một giờ đồng hồ, y lại có hai chiếc răng cửa như bình thường, còn có thể tự chọn màu sắc.

Chiến xa có tốc độ chạy rất nhanh, lang thú lại bị thương, dưới sự chỉ dẫn của vệ tinh, sau một ngày một đêm, cũng đã tới gần được đối phương.

Trong một ngày một đêm ấy, đội xe cũng dừng lại rất nhiều lần, ăn cơm vệ sinh, trao đổi nhân viên điều khiển. Kim Phán Nhi là phái nữ duy nhất nên rất được hoan nghênh, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn lại bị ngay cả người phụ trách nấu cơm quét tước thậm chí nhân viên hậu cần chuyên trách lái xe cũng bỏ qua. Có điều bọn họ cũng rất vui vẻ khi bị bỏ quên.

Chu Dật Cẩn vẫn rất phối hợp với Trần Mộc, chưa bao giờ có ý đồ rời khỏi chiến xa. Đương nhiên, nguyên nhân cũng là do y biết những người này không phải là đối thủ của Trần Mộc. Những dị năng giả này đeo huy chương cao nhất cũng chỉ có trung cấp, mà Trần Mộc, hẳn là dị năng giả cao cấp.

“Lang thú cách chúng ta rất gần, chuẩn bị chiến đấu!” Bộ đàm của tiểu đội được Kim Phán Nhi tạm thời sử dụng truyền đến âm thanh. Cô liếc nhìn Trần Mộc một cái rồi đi xuống xe. Dọc đường đi Trần Mộc đã nói về thực lực của lang thú cho cô biết, đợi lát nữa chiến đấu, cô sẽ phải vô cùng cẩn thận.

Chiến xa đứng ẩn nấp trong khe núi, không có người nào muốn đi bộ về thành, cho nên chiến xa tuyệt đối không thể bị hủy hoại trong khi chiến đấu.

Dị năng giả và thợ săn dị thú cường đại đều xuống xe chuẩn bị, nhân viên hậu cần thì lưu lại trong này. Trần Mộc và Chu Dật Cẩn đương nhiên cũng được coi là một trong những nhân viên hậu cần.

“Cậu ở lại chỗ này, tôi muốn đi xem tình hình một chút.” Trần Mộc nhìn những dị năng giả và thợ săn dị thú này biến mất trong tầm mắt liền mở miệng. Hắn có thể khống chế không khí trong vòng bán kính mười mét xung quanh, cũng có thể thông qua không khí ở xa hơn để lấy tin tức, bởi vậy muốn ẩn nấp theo dõi cũng không khó. Có điều, trận chiến này đã bị vệ tinh giám thị nên có chút phiền toái. Cũng may, chỗ mà lang thú chọn để nghỉ lại là một khu rừng rậm rạp, thảm thực vật xung quanh có thể che dấu cho lang thú, đương nhiên cũng giúp hắn ẩn nấp dễ dàng. Thậm chí, Trần Mộc cảm thấy lang thú lựa chọn nơi này để nghỉ ngơi là do cảm nhận được giám thị của vệ tinh. Dị thú có giác quan rất mẫn tuệ mà con người không thể bằng được.

Chu Dật Cẩn liếc mắt nhìn Trần Mộc một cái, không nói gì. Thời điểm y uy hiếp Trần Mộc, thậm chí còn nghĩ đối phương sẽ giết mình, không ngờ mình có thể sống sót, mà đối phương còn đồng ý đi cứu Nguyên Thăng. Nếu Nguyên Thăng không có việc gì, khuất nhục lúc trước y sẽ cam chịu, nhưng nếu Nguyên Thăng mà xảy ra chuyện…… Chu Dật Cẩn vuốt hai linh thú cẩu đang ghé vào người mình. Để một thợ máy móc ở lại chiếc chiến xa do chính y cải tạo tuyệt đối là một việc nguy hiểm.

Trần Mộc đương nhiên biết Chu Dật Cẩn sẽ không ngồi chờ chết. Hắn dám rời khỏi chiến xa cũng bởi vì hắn biết, khi Nguyên Thăng còn chưa được cứu ra, Chu Dật Cẩn sẽ không làm những việc khác. Dù sao cũng sống hơn vài năm, tâm tư của Chu Dật Cẩn không khó đoán.

Nhanh chóng đi xuyên qua rừng, đồng thời cũng phải hết sức ẩn giấu thân hình, thời điểm Trần Mộc đuổi tới, lang thú và dị năng giả đã bắt đầu chiến đấu.

Dị thú là kẻ địch của con người, đây là điều mỗi người bị giáo dục từ nhỏ, cho nên khi nhìn thấy lang thú thì không có người nào hạ thủ lưu tình. Lang thú vô duyên vô cớ bị tấn công, lửa giận của việc mấy ngày hôm trước bị đánh trọng thương cũng bùng nổ, nó nhanh chóng đánh trả. Công kích của dị thú cấp chín không phải là thứ có thể thoải mái đối phó.

Đội ngũ này tính cả Kim Phán Nhi cũng chỉ có ba dị năng giả thực lực đạt tới cấp tám, không ai là đối thủ của lang thú, huống chi Kim Phán Nhi khi nhận được tin tức của Trần Mộc cũng không xông lên phía trước. Bởi vậy người có thể tổn thương lang thú càng ngày càng ít. Hai thợ săn dị thú cấp bảy vì muốn lập công mà xông vào đầu tiên thậm chí đã bị lang thú cắn chết tại chỗ.

Trần Mộc nhìn một vòng nhưng không nhìn thấy tên dã nhân quái dị kia đâu, ngay cả dùng không khí điều tra cũng không phát hiện, mãi tới khi lang thú tru lên lần thứ tư mới cảm giác được có người tiếp cận.

Thời điểm khi dã nhân này xuất hiện, trên người khiêng một con heo thú to lớn, phía trên heo thú, vậy mà lại là Nguyên Thăng đang quấn da dị thú ngồi lên. Sắc mặt của Nguyên Thăng so với mấy ngày trước khi bị hắn đút Dạ Lai Hương còn tốt hơn.

Dã nhân này cũng tru lên một tiếng, ném lợn rừng đi liền đứng bên cạnh lang thú. Anh ta có vẻ là một kẻ da dày thịt béo, tên băng của dị năng giả cũng không thể làm tróc da tay của anh ta, lửa của dị năng giả hỏa hệ cũng chỉ thiêu được một lớp lông mà thôi. Tốc độ của anh ta cũng rất nhanh, sức lực lại lớn. Một dị năng giả thấp bé sau khi bị bắt liền bị anh ta xé thành hai nửa, tình cảnh thật máu tanh, cho tới bây giờ Trần Mộc cũng không biết, còn có người có thể không kiêng nể gì mà giết chóc như vậy. Dã nhân kia, có còn xem mình là con người?

Ngoại trừ Kim Phán Nhi và hai người dị năng giả trung cấp, còn lại đều thành đối tượng công kích của dã nhân và lang thú. Bọn họ mở bộ đàm liên lạc, tình hình chiến đấu sẽ được đưa về tổng bộ của Thức Tỉnh chi thành. Nhìn thấy tình huống như vậy, Trần Mộc càng không thể tiến lên, mà trốn trên một cái cây xa xa.

Kim Phán Nhi dù sao cũng là con gái, giết không ít dị thú, nhưng lại chưa bao giờ giết người. Khi nhìn thấy dã nhân kia bắt được một dị năng giả vừa ăn cơm cùng mình đem đập xuống đất chết ngay tại chỗ liền xoay người bỏ chạy. Cô còn chưa lập gia đình chưa sinh con, cô không muốn chết ở chỗ này!

Người thoát được không chỉ có Kim Phán Nhi, còn có những người khác, ngay cả hai người dị năng giả cùng cấp với Kim Phán Nhi, sau khi thấy không thể đánh lại, cũng nhanh chóng bỏ chạy. Nhưng tốc độ của bọn họ, sao có thể so sánh được với lang thú?

Trần Mộc ở trên cây lợi dụng không khí để di động, rất nhanh chặn đứng trước Kim Phán Nhi, nhưng không ngăn cản dã nhân và lang thú đuổi giết những người khác. Ở dã ngoại, dị năng giả muốn trốn cũng không thể trốn được lang thú truy đuổi. Bọn họ chạy như vậy, không những phân tán binh lực, mà còn để lộ phía sau cho kẻ địch công kích. Trần Mộc không cảm thấy hai người này có thể trốn được.

Quả nhiên, nửa giờ sau, dã nhân cả người nhiễm đầy máu tươi đứng trước mặt hắn, mà người muốn giết anh ta không ai có thể sống sót. Thấy trên người đối phương nồng nặc mùi máu tươi, Kim Phán Nhi liền lùi lại phía sau Trần Mộc, mà Trần Mộc cũng nhíu mày.

Sau khi da thú trên người dã nhân này bị thiêu hủy, liền lộ ra cơ thể toàn thân. Nếu so với anh ta, dù là Trần Mộc hay Nguyên Thăng, cũng đều thành bạch trảm kê. Anh đánh giá Trần Mộc một chút:

“Là…… mi.” Hơi thở của Trần Mộc anh nhớ rõ rất rõ ràng.

“Chắc anh vẫn có thể trao đổi?” Trần Mộc mở miệng. Đối phương không giết Nguyên Thăng, có lẽ vẫn có thể trao đổi, tuy rằng hành vi vừa rồi vô cùng đẫm máu.

Trần Mộc rất rõ ràng, nếu không phải hắn đã bị Thức Tỉnh chi thành truy nã, hắn sẽ không lựa chọn tiếp xúc với dã nhân này. Có điều hiện tại, tiếp xúc một chút cũng bình thường, hơn nữa nếu lấy cứng cọi cứng thì chắc chắn là lưỡng bại câu thương, nếu bị vệ tinh Thiên Sơn phát hiện sẽ càng nguy hiểm hơn.

“Mi nói chậm…… Một chút.” Dã nhân lại nói.

“Tôi muốn mang Nguyên Thăng đi.” Trần Mộc trực tiếp mở miệng. Hắn không thể giết dã nhân này, nhưng cũng có thể làm đối phương bị thương, có lẽ đối phương cũng biết rõ điểm này nên mới không vừa thấy đã ra tay.

“Ta muốn…… đi theo các người.” Dã nhân nghĩ nghĩ, đột nhiên mở miệng.

“Anh đi theo chúng tôi?” Trần Mộc nhíu mày. Hắn không biết lai lịch của dã nhân này, nhưng vừa rồi đối phương giết người đã khiến hắn phải kiêng kị.

“Thái Sơn!” Một thanh âm đột nhiên vang lên. Trần Mộc rất quen thuộc giọng nói này, chính là kẻ ngày trước hay cãi nhau với hắn – Nguyên Thăng. Có điều, Thái Sơn? Dã nhân này gọi là Thái Sơn?

Sau đó, Trần Mộc liền nhìn thấy Nguyên Thăng từ xa xa chạy tới, trên mặt còn có sự hoảng hốt.

“Ừ.” Dã nhân lên tiếng.

“Quần áo này…… Anh là tên cướp? Anh tới làm gì?” Nguyên Thăng đột nhiên thấy được Trần Mộc. Đã xử lý bản thân sạch sẽ – Trần Mộc cùng với trước đó khác nhau hoàn toàn, nhưng hắn vẫn mặc quần áo của Chu Dật Cẩn như lúc trước. Nguyên Thăng lập tức hổn hển mở miệng.

“Chu Dật Cẩn nhờ tôi đi cứu cậu.”

“Dật Dật không sao chứ?” Nguyên Thăng lập tức hỏi.

“Ta, có thể cùng…… đi với các người không?” Người dã nhân gọi Thái Sơn này tiếng nói rất kì quái.

“Thái Sơn, anh theo chúng tôi trở về? Tiểu lang thì làm thế nào?” Nguyên Thăng ngược lại đã có thể kéo quan hệ với người đã ở chung cùng anh hai ngày. Trần Mộc thấy vậy thì có chút hiếu kì.

“Tiểu lang có thể ở bên ngoài, chỉ cần nó kêu một tiếng, ta có thể đi đến.” Dã nhân nói chuyện lưu loát hơn một chút.

“Anh không có thân phận, cũng không lập hồ sơ ở liên minh, muốn đi cùng chúng tôi cũng không đơn giản” Trần Mộc mở miệng.

“Nguyên Thăng, tôi tới tìm cậu. Cậu ở đây đợi người đuổi giết hay đi về cùng tôi thì tùy.” Trần Mộc nhận ra Nguyên Thăng thân thiết với dã nhân này.

“Tôi đương nhiên phải đi về……” Nguyên Thăng mở miệng. Ở cùng dã nhân, hơn một ngày thì còn mới mẻ, chứ lâu hơn thì chắc chắn không chịu nổi. Tuy rằng hai ngày nay Thái Sơn đã lấy thảo dược cho anh lau, nhưng da của anh vẫn bị rạn nứt bởi phóng xạ.

“Vệ tinh đã giám thị nơi này, dã nhân và lang thú là mục tiêu chú trọng. Cậu có thể theo chúng tôi về, có điều anh ta thì không thể.” Trần Mộc tiếp tục trần thuật mọi việc. Hắn rất vừa lòng tình huống hiện tại. Vậy mà Nguyên Thăng chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã trở thành bạn bè của dã nhân, cũng khiến cho hắn được một phần lợi lớn. Lúc này Thức Tỉnh chi thành đang truy nã mình, nhưng dã nhân đã giết dị năng giả và làm bạn với dị thú này bọn họ cũng sẽ không buông tha.

“Vệ tinh?” Nguyên Thăng kinh ngạc một chút. Anh không nghĩ tới đời này mình còn có thể nhận được đãi ngộ như vậy.

Thời gian của ba người không còn nhiều lắm, bộ đàm liên lạc của những người đó chắc chắn sẽ ghi lại tình hình truyền về, ngược lại bộ đàm của Kim Phán Nhi đã được đóng lại. Nguyên Thăng hơi do dự một chút, liền quyết định:

“Tôi về cùng anh.” Về phần dã nhân bị mọi người để ý này, cũng chỉ có thể tiếp tục bị vệ tinh truy tung. Bọn họ không ai dám đem người đã trở thành mục tiêu rõ ràng này về thành thị.

“Vậy là tốt rồi, cậu để cho lang thú bắt cậu một chút” Trần Mộc mở miệng. Nguyên Thăng tuyệt không thể lông tóc không tổn hao gì trở về, anh chỉ có thể lấy thân phận một người được Kim Phán Nhi cứu để trở về.

Dã nhân Thái Sơn chần chờ một chút, khiến cho lang thú bắt Nguyên Thăng, nhìn qua thì có vẻ da tróc thịt bong, có điều cũng không tổn thương đến gân cốt, thoa thuốc một chút thì có thể khỏi hẳn.

“Đau chết tôi, tiểu lang, Thái Sơn, oan ức cho các người một chút. Sau khi tôi trở về nhất định sẽ đi gặp các người!” Nguyên Thăng một bên đau, một bên giơ chân.

Dã nhân nhìn anh một cái, đột nhiên mở miệng:

“Tôi không gọi Thái Sơn, cậu có thể gọi tôi…… Lý Quân.”

“Lý Quân tên này rất bình thường, Thái Sơn nghe không tốt hơn sao? Lúc trước tôi đã xem một quyển sách có vượn người gọi là Thái Sơn, Thái Sơn kia cũng làm bạn với thú.” Nguyên Thăng bị Kim Phán Nhi khiêng trên vai, còn lải nhải. Lý Quân trực tiếp cưỡi lên lưng lang thú rời khỏi, hướng gò đất chạy tới.

“Không nghĩ tới ngắn ngủn hai ngày, cậu liền có thể quá giang một cao thủ.” Trần Mộc nhìn Nguyên Thăng đang bị Kim Phán Nhi khiêng, thật đúng là việc vui.

“Thao, mẹ nó, anh ta còn tốt hơn anh!” Nguyên Thăng lập tức mở miệng.

Trần Mộc trực tiếp đánh hôn mê đối phương, mẹ là người quan trọng nhất của hắn!

“Trần lão đại, anh đi về trước đi!” Kim Phán Nhi mở miệng. Sau khi trở thành dị năng giả, cô nghĩ bản thân đã rất lợi hại, về sau cũng có thể giúp Trần lão đại. Nhưng lúc này nhìn lại, Trần lão đại vậy mà còn lợi hại hơn…… Có điều, cô ít nhất vẫn có thể là chân chạy việc chứ?

Thế giới này thật đáng sợ, tại sao cứ một người so với một người còn lợi hại hơn?

Trong lúc Trần Mộc lén lút trở về, đi vào phía sau chiến xa của Chu Dật Cẩn, Kim Phán Nhi khiêng Nguyên Thăng đang “Hôn mê” đã trở lại.

Hết chương 30
Bình Luận (0)
Comment