Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 35

Bỏ qua những chuyện nguy hiểm, Trần Mộc kể lại những việc đã trải qua trong ba tháng với mẹ.

“Mộc Mộc, con không sao là tốt rồi.” Mặc kệ là dị năng hay là A Hổ biến dị, Lưu Chân Chân cũng không để ý, chỉ cần Trần Mộc không sao là được.

“Đương nhiên con không sao, mẹ, không phải con của mẹ vẫn đang vui vẻ đứng đây sao?” Trần Mộc nở nụ cười.

“Vui vẻ? Vậy con cười một cái cho mẹ xem?” Lưu Chân Chân cũng cười.

Trần Mộc không nghĩ tới mẹ cũng sẽ nói đùa. Đột nhiên, hắn nghĩ đến chuyện xảy ra trước cửa nhà hàng:

“Mẹ, cha và người đàn bà kia……”

“Cha con đã ly hôn, không vợ không con, đương nhiên phải mau chóng tìm người khác.” Mấy ngày nay, chỗ của Trần Khải hẳn là rất náo nhiệt. Chi thứ của Trần gia lấy việc ông ta không có người thừa kế làm ầm ĩ. Ông ta cũng không thể không tìm người đàn bà khác, người phụ nữ kia, mấy ngày trước đã kết hôn cùng ông ta rồi. Hai người còn tới bệnh viện kiểm tra, nghe nói muốn thụ tinh trong ống nghiệm.

Hiện nay, tỷ lệ thụ thai tự nhiên càng ngày càng thấp, thụ tinh trong ống nghiệm là lựa chọn của phần lớn người. Tuổi của Trần Khải tuy không coi là lớn, nhưng muốn có con nhanh chóng cũng không phải điều dễ dàng. Ông ta muốn sớm có con để ổn định tình hình gia tộc, vẫn là chọn thụ tinh trong ống nghiệm thì tiện hơn.

“Hành động thật đúng là nhanh chóng……” Trần Mộc nghĩ tới người phụ nữ kiều mỵ kia, nhíu nhíu chân mày. Người phụ nữ này hắn cũng biết, là thân thích nhà mẹ đẻ của bà nội. Ông bà nội của hắn mất sớm nhưng anh em lại sống rất thọ. Đời trước, bà nội cũng từng giới thiệu người phụ nữ này với hắn. Hiện giờ, người đàn bà này lại trèo lên giường của cha. “Đương nhiên, nghe nói, sau khi xác nhận là đã mang thai thì mới kết hôn.” Thụ tinh trong ống nghiệm cũng không nhất định là sẽ thành công ngay ở lần đầu.

Trần Mộc gắp một đũa rau xào, thực vật mỹ vị như vậy, rất lâu rồi hắn chưa được ăn. Mặt khác, cũng không biết lần này Lâm An Liệt sẽ chọn cách gì để báo thù. Có điều, lấy tính cách của gã, tất nhiên là sẽ không bỏ qua người đã ” Chiếm” vị trí của gã là hắn và mẹ.

Trần Mộc đã về tới Tinh Vân thành, Lâm An Liệt lại mới được nửa đường. Gã đi sớm hơn Trần Mộc mười ngày, nhưng gã lại đi phi thuyền chở khách, đương nhiên tốc độ sẽ chậm hơn so với Trần Mộc. Mà trong lúc gã đi đường, cũng không quên xem tin tức ở Tinh Vân thành.

Từ sau khi Trần Khải ly hôn, vốn có hình tượng người đàn ông tốt trong mắt người khác nay lại hoàn toàn tan vỡ. Hiện nay ở Tinh Vân thành, ông ta còn có đại danh là kẻ bạc tình. Nhưng cho dù thanh danh của Trần Khải có kém, cũng không ngăn nổi việc ông ta có tiền, bởi vậy vẫn có không ít phụ nữ dán lên người. Trước đó vài ngày, Trần Khải cũng có tai tiếng với vài người phụ nữ, nhưng lần này, liền trực tiếp kết hôn.

Vuốt ve vỗ lên màn hình máy tính, Lâm An Liệt nhớ tới mẹ mình, vốn là một cô gái thanh xuân xinh đẹp, cuối cùng lại có kết cục như vậy. Trần Khải đồng ý nhiều thứ như thế, kết quả đều không thực hiện cái nào.

Trần Khải, không phải ông đã nói sao? Chỉ có mẹ mới là người vợ ông ta nhận định, chỉ có mình mới là đứa con ông ta yêu thương nhất……

Trần Mộc và mẹ ăn cơm xong thì trở về nhà. Thời điểm cha còn ở trong nhà, bởi vì ông ta không thích những thứ dư thừa nên trong nhà lúc nào cũng lạnh như băng.

Hiện giờ lại không giống vậy, trên cửa sổ đặt một vài chậu cây cảnh nhỏ, trong nhà nhiều hơn một bộ sô pha êm ái dễ chịu, còn có những vật trang trí màu sắc ấm áp, khiến cho cả căn phòng trở nên ấm cúng hơn hẳn.

Trần Mộc trở về phòng của mình, liền nhận được điện thoại của Triệu Thiên Vũ.

“Trần lão đại, đồ ăn thế nào?” Triệu Thiên Vũ mở miệng. Hiện nay ở Tinh Vân thành, thế lực của anh cũng không  nhỏ, rất nhiều người đều gọi anh là lão đại. Có điều, anh vẫn rõ ràng, tất cả những thứ này không thuộc về mình. Anh cũng có thân tín, bên trong những người này đương nhiên cũng có bất mãn về vị chủ nhân thần bí đằng sau, ủng hộ anh gian lận một chút trong chỗ sản nghiệp này. Nhưng anh chưa từng làm những việc như vậy, bởi vì anh cảm kích ơn cứu mạng của đối phương, cũng bởi vì anh không thể nhìn thấu được Trần Mộc.

Người thanh niên này còn nhỏ tuổi hơn anh, nhưng tác phong làm việc lại già dặn. Hai năm nay anh phát triển thế lực cũng gặp phải rất nhiều vấn đề, nhưng chỉ cần hỏi Trần Mộc, hắn sẽ nghĩ ra cách giải quyết. Hơn nữa, Trần Mộc không ở Tinh Vân thành, lại nắm rõ sự phát triển của nơi này trong lòng bàn tay. Việc buôn bán có thể phát triển lớn như thế này, hoàn toàn là dựa vào Trần Mộc. Điều này vẫn chưa tính là gì, mấy năm nay tiền của Trần Mộc bỏ ra không ít. Trong hoàn cảnh mà Trần Khải không quan tâm tới đứa con này, hắn lại có thể lấy ra nhiều tiền như vậy, sao có thể làm cho anh tin rằng hắn không còn thế lực khác bên ngoài?

“Những thứ này không tồi, tiền vốn của Mạc Thủy Cư đã kiếm về rồi?” Trang hoàng như vậy, tất nhiên là tốn rất nhiều tiền, còn tiền thuê nhà, Hiện giờ giá phòng đều rất cao, tiền thuê nhà đương nhiên cũng không hề rẻ.

“Trần lão đại, tháng trước đã đem tiền vốn kiếm trở về. Hiện giờ trong tài khoản công ty có tiền. Tôi muốn hỏi một chút, cậu có muốn mua đứt tòa nhà của Mạc Thủy Cư hay không?” Vợ chồng son kết hôn muốn mua nhà ở, có thể mua một căn nhà hơn bốn mươi mét vuông gồm một phòng ngủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh, một phòng bếp đã là rất không tồi. Muốn đem tòa nhà của Mạc Thủy Cư mua đứt, không có hai, ba triệu tuyệt đối không thể, mà tài khoản của công ty, vừa vặn có số tiền này.

Trần Mộc đương nhiên biết tình huống của Triệu Thiên Vũ. Tuy rằng lúc trước mất ba tháng không liên hệ, nhưng trong vòng mười ngày đi đường, hắn đã nắm rõ được tất cả tình hình trong ba tháng này:

“Vậy mua đi.” Vài năm nay, hắn vẫn dùng tài khoản không cần ký danh để đánh bạc, tiền trên trời rơi xuống, đương nhiên sẽ không quý trọng. Bởi vậy lúc đưa cho Triệu Thiên Vũ cũng đưa số tiền rất lớn. Có điều, Triệu Thiên Vũ coi như có bản lĩnh, có thể ở Tinh Vân thành đã bị chia cắt lấy được một chén canh.

“Trần lão đại, thế này thì Mạc Thủy Cư chính là sản nghiệp lớn nhất dưới trướng của cậu.” Triệu Thiên Vũ nở nụ cười. Anh lấy tiền của Trần Mộc cho để thu một nhóm người, thứ gì cũng làm, có điều đều là buôn bán nhỏ. Chỉ có Mạc Thủy Cư mới là nơi anh tốn nhiều công sức nhất.

“Kinh doanh Mạc Thủy Cư cho tốt đi, lợi nhuận sau này, anh lấy 20%, hai em họ của anh mỗi người 5%, cho Phán Nhi 10%, tiền còn lại để vào tài khoản của công ty.” Lúc trước Trần Mộc cũng cho Triệu Thiên Vũ lương khởi công. Có điều, tiền lương cao tới đâu cũng không bằng tiền hoa hồng được chia.

“Trần lão đại!” Triệu Thiên Vũ có chút hưng phấn, mỗi ngày Mạc Thủy Cư thu vào đều rất khả quan, 20%, đây là một số tiền không hề nhỏ!

“Anh cầm đi. Có điều quan trọng nhất vẫn là mạng lưới tin tức ở Tinh Vân thành. Nhất định phải khống chế tốt.” Thời điểm Trần Mộc bắt đầu, chính là muốn Triệu Thiên Vũ thành lập một mạng lưới bao trùm toàn bộ thành thị. Bởi vậy, hắn có thể biết được tình hình ở Tinh Vân thành trong thời gian ngắn nhất. Triệu Thiên Vũ cũng không phụ sự kỳ vọng của hắn. Sau hai năm, mạng lưới tin tức đã xây dựng hoàn thiện, còn khống chế một nửa truyền thông ở Tinh Vân. Có điều, tại thời đại mà tin tức được truyền lan tràn trên mạng, truyền thông thật sự cũng không kiếm được tiền.

Triệu Thiên Vũ bình phục tâm tình, lại nói:

“Trần lão đại, đã hai năm không gặp cậu, hôm nay cậu đoàn viên cùng người nhà đi, chúng tôi sẽ không quấy rầy. Nhưng ngày mai cậu phải đến Mạc Thủy Cư với chúng tôi, Triệu Dương tiểu tử này đã có bạn gái rồi.”

Tiểu bàn tử Triệu Dương này có bạn gái? Trần Mộc có chút kinh ngạc:

“Lúc trước tôi chưa từng nghe nói tới việc này.”

“Ai biết được, nó đột nhiên dẫn bạn gái về nhà.” Triệu Thiên Vũ mở miệng.

“Ngày mai tôi sẽ tới. Đúng rồi, chuyện hôm nay ở trước cửa Mạc Thủy Cư, anh đã chụp được ảnh rồi đúng không? Ngày mai lấy làm bài đầu cũng được.” Trần Mộc nghĩ đến hai người kia, trong lòng lại không thoải mái. Vốn hắn cũng không quan tâm tới việc này, thậm chí còn tránh những tin tức liên quan tới Trần Khải, nhưng phản ứng lúc trước của ông ta thật sự khiến hắn chán ghét vô cùng.

“Cha con đoạn tuyệt quan hệ, khi gặp lại lạnh lùng”. Trên tivi ở tiểu trấn di động, người chủ trì thao thao bất tuyệt miêu tả tình huống trước cửa Mạc Thủy Cư. Trong hình, là Trần Khải lạnh như băng cùng một người phụ nữ xinh đẹp, mà đối diện, là người vợ trước nhàn nhã ung dung và đứa con lớn.

Nguyên Thăng ngồi trước TV, vừa xem vừa chửi thô tục

“Mắng chửi người là không tốt.” Chu Dật Cẩn mở miệng, nhưng cũng có thể lý giải tâm tình của Nguyên Thăng. Cái người vô cùng đáng thương bị cha không thừa nhận kia, thật sự là tên cướp đã lấy quần áo của bọn họ?

Sau khi Trần Mộc rời khỏi, y lập tức liền liên hệ vơi cha mẹ, cũng biết được nguyên nhân Thức Tỉnh chi thành làm lớn như vậy. Lại nhớ tới tình huống tra xét Trần Mộc, cũng đoán ra được bảy, tám phần.

Người bị Thức Tỉnh chi thành truy nã, tám phần chính là Trần Mộc. Lúc hắn còn ở trong biển, có lẽ là đi nhầm phương hướng mới đến phương bắc. Đây cũng giải thích vì sao hắn muốn cướp tiểu trấn di động của bọn họ.

Có điều, biết thì biết, Chu Dật Cẩn cũng không định nói lại với kẻ nào, vật như thiên thạch, có thể khiến cho nhiều người điên cuồng.

“Tâm tình tôi không tốt!” Nguyên Thăng nhíu mày. Hơn mười ngày trước, tiểu trấn di động của anh đã được tu sửa tốt, mà anh, lại nợ nần chồng chất…… Còn có dã nhân tên Lý Quân kia, nghe nói đã đánh một trận với chiến đội của Thức Tỉnh chi thành, sau đó anh ta mang theo lang thú trốn trở về lãnh địa bị lang vương chiếm cứ ở phương bắc. Bởi vì nơi đó có dị thú cấp mười, người của Thức Tỉnh chi thành không có cách nào truy kích.

“Đúng rồi, Dật Dật, cậu nói xem tại sao người của Thức Tỉnh chi thành lại dễ dàng rút lui như vậy?” Nguyên Thăng đột nhiên nghĩ tới. Người của Thức tỉnh chi thành hung thần ác sát*, anh còn tưởng bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, không  ngờ chỉ đánh một trận với Thái Sơn rồi lại nhanh chóng rời đi. ( Hung thần ác sát: người đặc biệt hung ác)

” Chắc là nhận lầm người?” Chu Dật Cẩn cười cười. Trần Mộc kia, rất có khả năng đang cầm thiên thạch trong tay, nếu y có thể lấy được thiên thạch……

Nền văn minh khoa học kĩ thuật trên trái đất, cũng bởi vì thiên thạch mà có một bước ngoặt lớn, loại đồ vật thần kì này, y cũng rất tò mò.

“Nhận sai người? Sao có khả năng? Vệ tinh lúc nào chẳng nhìn chằm chằm.” Nguyên Thăng quay đầu.

“Đúng rồi Nguyên Thăng, cậu định làm gì tiếp theo?” Chu Dật Cẩn hỏi.

“Tôi định làm một trấn trưởng có đầy đủ tư cách, tăng cường thực lực.” Còn có Thái Sơn, thật sự khiến anh rất tò mò. Nếu không phải bản thân không có can đảm tới địa bàn của lang vương ở phương bắc, anh nhất định sẽ để tiểu trấn di động tới đó xem thử.

“Tôi cũng muốn tiến hành kế hoạch du lịch của mình, tiếp theo chúng ta mỗi người một ngả rồi.” Chu Dật Cẩn mở miệng. Y định đi Tinh Vân thành nhìn thử, dù sao bây giờ đi chỗ nào cũng giống nhau.

“Chúng ta chia tay nhanh như vậy?” Nguyên Thăng hỏi, nhưng cũng không kinh ngạc. Chu Dật Cẩn là nhân viên kỹ thuật, anh là nhân viên chiến đấu, muốn cùng một chỗ là không thể.

“ Không nên nói lời hai nghĩa như vậy!” Chu Dật Cẩn nhíu mày, lại nhìn tin tức của Tinh Vân thành trên TV, hiện giờ đã thay đổi thành tin tức một thợ săn mang về con hồ dương thú, còn bí mật quảng cáo — Mạc Thủy Cư ở Tinh Vân thành mua con hồ dương thú này với giá cao trước mặt mọi người.

Thực lực của Trần Mộc cũng không kém con lang thú cấp chín kia, lại trở về thành thị cấp ba, rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ anh ta không biết: trung, cao cấp của dị năng không khí, hoàn toàn có thể bắt chước được dị năng của hệ phong sao? Dị năng không khí là khống chế không khí trong phạm vi nhất định, dị năng hệ phong cũng là thay đổi tốc độ của không khí. Căn cứ theo nghiên cứu dị năng của Nghiên Cứu chi thành, dị năng không khí hoàn toàn có thể bắt chước cấp độ thấp nhất của dị năng hệ phong. Có điều, đây mới chỉ là lý luận, mà Trần Mộc hẳn là rất thích ý phối hợp để nghiên cứu thực tiễn.

Hết chương 35
Bình Luận (0)
Comment