Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 39

Những cái chân rậm rạp, chằng chịt lớn nhỏ khác nhau của sáu con mối chân dài bò ra từ trong một cửa động ở phế tích thành thị phát ra những tiếng sàn sạt. Trần Mộc lúc này đã bán hợp thể với A Hổ vung một cây đao, chém giết không ít, nhưng những con mỗi cứ tiếp nối nhau không ngừng.

“Ta kháo, tại sao nơi này lại có sào huyệt của mối thú? Lần này chúng ta đúng là đại xui xẻo!” Hàn Thanh Vân đã hợp thể với linh thú cẩu của mình, một bàn tay cầm đại đao, tay kia thì trực tiếp dùng móng vuốt. Mối thú tuy là dị thú cấp một, nhưng số lượng của một ổ mối thú……

Nghe nói sào huyệt mối thú lớn nhất từng được phát hiện có tới hơn một trăm vạn con mối thú. Sau này quốc gia không thể không dùng vũ khí công nghệ cao mới có thể tiêu diệt được toàn bộ ổ mối thú. Mà trong sào huyệt này cho dù chỉ có mấy vạn con cũng sẽ khiến cho bọn họ chết vì kiệt sức.

Trần Mộc bất đắc dĩ, lần lượt vung đại đao trong tay. Đao vẫn luôn là loại vũ khí được thợ săn dị thú thích nhất, hắn cũng không ngoại lệ, nhưng cứ vung như vậy, chờ tới khi giết được hết mối thú xông lên muốn cắn mình thì cánh tay của hắn cũng bị phế bỏ.

Nhưng ngoại trừ vung đao trong tay, cũng không có cách nào khác. Dị năng của hắn không thể dùng, cho dù là thực lực của bản thân cũng phải áp chế. Dù sao tư liệu của hắn ở hiệp hội thợ săn cũng chỉ là thợ săn dị thú cấp sáu. Nhưng thực tế sau khi hắn hợp thể cùng A Hổ, thực lực đã vượt qua cả thợ săn cấp bảy. Muốn xông vào giết mối chúa cũng không khó.

Đêm qua sau khi nói chuyện với mẹ, sáng sớm, Trần Mộc liền định đến phiến phế tích gần nhất để tìm dị thú luyện tập, lại không ngờ rằng, Triệu Dương sẽ không cẩn thận mà rơi vào sào huyệt của mối thú, thảm hại hơn là trong lúc bối rối hắn đã lấy ra một quả lựu đạn nhỏ, vừa lúc nổ chết một trong những con mối chồng của mối chúa, một con mối thú đực……

Sau đó, khắp nơi là mối thú lính xông về phía bọn họ, tuy trên người bọn họ cũng mang vũ khí công nghệ cao nhưng không bao lâu đã dùng hết, cũng chỉ khiến cho lượng mối thú đang tràn ra giảm đi một chút. Chiến xa của bọn họ  cách khá xa mà mối thú lại lao tới từ tất cả mọi nơi, rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể lấy dao nhỏ ra chém.

Trần Mộc biết bản thân muốn chạy thì tuyệt đối có thể, nhưng Triệu Dương và Triệu Minh lại không được. Lúc này bọn họ và Triệu Thiên Vũ  đều đã là thợ săn dị thú cấp bốn, tình trạng hiện giờ vô cùng không tốt, thực lực cũng suy giảm rất nhiều, lại bị mối thú tách ra bao vây.

Đời trước sống ở Tinh Vân thành lâu như vậy, tại sao lại không biết ở đây có sào huyệt của mối thú? Nếu phát hiện những thứ này, hẳn đã lập tức đi báo với công hội thợ săn, sau đó liên minh sẽ phái người tới tiêu diệt. Nếu có Kim Phán Nhi ở đây, đem một mồi lửa là có thể thiêu trụi, dị năng giả được tôn sùng không phải là không có lý do.

“Chúng ta tụ lại một chỗ! Nếu phân tán sẽ bị tiêu diệt từng người!” Trần Mộc hô to, hướng tới Triệu Thiên Vũ đang ở gần mình nhất.

“Mối thú tạm thời không gây thương tổn chúng ta, nhưng đợi lát nữa nhất định sẽ kiệt sức!” Triệu Thiên Vũ giật giật lỗ tai mèo bởi vì hợp thể mà hiện ra, vài giọt mồ hôi từ trên trán lăn xuống má.

“Sẽ có cách chạy thoát.” Trần Mộc mở miệng. Hắn sớm đã cảm thấy chung quanh có người. Nếu không, chỉ cần hắn và A Hổ hợp thể bạo phát một lần là có thể giải quyết, nhưng nếu xung quanh có người……

Lại không biết rốt cuộc những người đó đang làm gì, mấy ngày nay bọn họ luôn săn bắn ở phế tích, đã đụng phải những người đang ẩn nấp này rất nhiều lần. Có điều, những người này chưa bao giờ xuất hiện chào hỏi bọn họ, lại luôn ẩn núp, mà người kém nhất cũng có thực lực của thợ săn cấp bảy.

“Anh!”Tiếng thét chói tai của Triệu Minh khiến mọi người chú ý, Trần Mộc vừa quay đầu, liền nhìn thấy Triệu Minh té ngã trên mặt đất, còn đè chết một con mối thú — chất lượng áo giáp trên người cậu ta quả thật không tồi, mà chiến đao của cậu đang cắm ở tấc thứ bảy của một con xà thú. Xà thú màu trắng, cấp bậc cũng không cao, hơn phân nửa là muốn nhân hội đánh lén. Có điều, đối tượng nó đánh lén không phải là Triệu Minh mà là Triệu Dương.

“Minh, em không sao chứ?” Triệu Dương hoảng hốt la lên, một đao chặt đứt đầu xà thú, nhổ chiến đao của Triệu Minh ra, hai tay vung lên đem mối thú bên người Triệu Minh giết chết không ít.

“Em không sao.” Triệu Minh đứng dậy, rút chiến đao dự bị trên lưng lại tiếp tục chém giết.

“Minh, lưng tựa lưng với anh!” mập mạp Triệu Dương lúc trước vẫn trốn tránh Triệu Minh, lúc này cũng bất chấp.

“Anh!” Triệu Minh cúi đầu mở miệng, dựa lưng vào Triệu Dương, bắt đầu chém giết những dị thú ở xung qung. Cậu là người cẩn thận, luôn mang theo mũ giáp, vừa rồi bị ngã có không ít mối thú xông tới đây nhưng không thể cắn cậu bị thương.

“Mọi người tạo thành một vòng, dựa lưng theo hướng chiến xa di chuyển, tôi muốn vào thành báo nguy, sẽ nhanh chóng đưa người tới.” Trần Mộc mang theo Triệu Thiên Vũ đến bên cạnh Triệu Dương Triệu Minh, Hàn Thanh Vân cũng lại đây, bọn họ tụ lại một chỗ, ngược lại thoải mái hơn rất nhiều. Hơn nữa, tình huống như vậy, trong thành sẽ nhanh chóng phái người tới cứu bọn họ.

Đám người Trần Mộc vừa chống đỡ ở phế tích vừa di chuyển, mà Tinh Vân thành, đã thu được tin tức bọn họ truyền đến.

Sắc mặt của Hạ Minh có chút khó coi:

“Có người gặp phải ổ mối thú ở khu phế tích -F Tinh Vân đang cầu cứu?”

“Đúng vậy thành chủ, chúng ta có phái chiến xa tới cứu viện không?”Người đàn ông mặc quần áo quân đội vừa báo cáo mở miệng.

“Ngươi bị đần à?” Hạ Minh cười lạnh.

“Thành chủ……”

“Đám người trao đổi hàng với chúng ta đã đi chưa?”

“Thành chủ, vẫn chưa.”

“Ngươi thông báo với bọn họ, để bọn chúng giải quyết đám mối thú này đi.” Hạ Minh biết những người đó nhất định sẽ ra tay, bọn họ tuyệt đối không muốn bại lộ những thứ mà mình đã thiên tân vạn khổ đổi lấy.

Trần Mộc lại vung một đao, hai con mối thú đã bị phanh thây. Hiện giờ bọn họ đã không còn bị bối rối như lúc đầu nữa, lại tìm một góc dựa ở phế tích. Địa hình chỗ này không tồi, mối thú chỉ có thể tấn công ở chính diện, bởi vậy chỉ cần một người chống đỡ ở phía trước là được.

Trần Mộc vừa chém mối thú vừa nghĩ tới giá trị của những con mối thú này, không thể thiếu được. Một đoạn thời gian sau này Mạc Thủy Cư còn muốn đưa ra những món ăn làm từ mối. Đột nhiên, một người vẫn đang ẩn núp lại tới gần:

“Cần hỗ trợ không?”

Trần Mộc ngẩng đầu, không cần nghĩ ngợi trả lời:

“Đương nhiên cần!” Đồng thời không dấu vết mà đánh giá đối phương. Nghe âm thanh thì là một cô gái, nhưng người trước mắt làn da ngăm đen lại thô ráp, tóc ngắn ngủn, trên người lại mặc áo giáp của nam giới. Tuy không phải là khó coi nhưng nếu không lên tiếng thì thật đúng là sẽ không nhận ra cô ta là con gái.

Thực lực của cô gái này vô cùng tốt, không hợp thể cùng linh thú, chỉ chém một đao đã kết liễu được mối thú, tốc độ cũng rất nhanh. Nếu cô mạnh hơn một chút ngược lại sẽ giống dã nhân Lý Quân kia.

Nhìn trong chốc lát, tới một khu vực trống cô liền ném ra một vài quả lựu đạn, nhất thời khiến mối thú đều hoảng loạn.

“Chiến xa của chúng tôi ở nơi đó!” Trần Mộc chỉ vào một phương hướng mở miệng, cánh tay run nhè nhẹ, trông giống như một bộ dạng sắp không thể chống đỡ nổi nữa. Đối phương nhìn hắn một cái, lại không để ý, ngược lại đi tới sào huyệt của mối thú.

“Các người chạy mau.” Bóng dáng đối phương đã đi thật xa thì âm thanh mới truyền đến.

“Chị gái, cảm ơn!” Hàn Thanh Vân hét lớn một tiếng, sau đó chạy về hướng chiến xa. Trần Mộc rõ ràng nhìn thấy chân của cô gái kia run run, tuy cô gái này rất bưu hãn, nhưng nhìn cũng không lớn tuổi. Hàn Thanh Vân, một tên đàn ông ba mươi mấy tuổi còn gọi đối phương là chị gái mà không thấy xấu hổ?

Trần Mộc phía sau, nhìn người trước mặt nhanh chân chạy đi liền đá văng mấy con mối bên cạnh. Bắt giặc thì phải bắt vua trước, loại dị thú như mối thú, phải giết mối chúa trước mới là đúng đắn. Cô gái kia chắc hẳn là đi giết mối chúa, thế nhưng, cô ta rốt cuộc là ai?

Vừa rồi đối phương xuất hiện trong nháy mắt, có lẽ do lúc trước mất một đoạn thời gian không có bộ đàm liên lạc, hắn nhạy bén phát hiện bộ đàm trên cổ tay đối phương là giả. Dị năng không khí giúp hắn có thể quan sát mọi thú xung quanh vô cùng rõ ràng. Bộ đàm trên tay đối phương không phát ra âm thanh của máy móc như các bộ đàm khác…….

Người không có bộ đàm liên lạc, ngoại trừ do không cẩn thận bị hỏng, thì chính là những tội phạm lẩn trốn bên ngoài, cô gái chưa tới hai mươi tuổi bưu hãn kia là tội phạm?

Nhìn chiến xa bên ngoài phế tích, Triệu Dương dường như lại không được tự nhiên, Triệu Minh vén tóc che khuất nửa khuôn mặt lên, lộ ra đôi mắt không lớn, trừng mắt liếc nhìn Triệu Dương một cái, xoay người vào chiến xa của Trần Mộc, “Phanh” một tiếng đóng sầm cửa.

“Trần đại ca, chúng ta nhanh chóng về thôi, nếu không trời sẽ tối.” Triệu Minh rất ít nói chuyện, giọng nói cũng rất dễ nghe.

“Đúng là nên nhanh chóng trở về.” Trần Mộc khởi động xe, trở về muộn sẽ bỏ lỡ màn diễn của Lâm An Liệt. Mấy ngày nay, có lẽ là Trần Khải bận rộn, có đôi khi Tống Văn sẽ đến ăn cơm một mình, mỗi lần Lâm An Liệt đều ăn khớp mà tới, gã ta còn không buông tha cả phụ nữ đang mang thai!

“Tiểu Minh, cậu và anh trai rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Trần Mộc rất hiếu kì chuyện của hai anh em nhà này.

“Trần đại ca……” Triệu Minh trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên mở miệng:

“Em nói với anh trai, em thích anh ấy.”

“Này…… Cậu ta trả lời sao?” Trong lúc nhất thời Trần Mộc không biết nên nói gì mới tốt. Đột nhiên nhớ tới đời trước, Triệu Dương và Triệu Minh đã là thợ săn cấp sáu nhưng vẫn như hình với bóng, chưa bao giờ tách ra…… Bạn gái gì đó hắn chưa bao giờ thấy nhắc tới.

“Hôm sau anh ấy liền lấy tiền đi thuê bạn gái.” Cậu thấy cô gái kia cũng chỉ muốn lấy tiền của Triệu Dương, lúc Triệu Dương uống rượu cũng không có một lời quan tâm, liền hỏi cô. Kết quả cô cũng rất thẳng thắn mà nói thật là bản thân do Triệu Dương thuê để làm bạn gái, lấy tiền của cậu ta mới giả trang một chút……

Trần Mộc ngậm miệng. Vấn đề tình cảm, tốt nhất là người ngoài không nên can thiệp vào.

Triệu Minh cũng không phải người thích nói chuyện, trong thời gian tiếp theo, trong xe cũng chỉ nghe thấy âm thanh của động cơ.

Hết chương 39

Tác giả có lời muốn nói: Tam chương viết xong ~
Bình Luận (0)
Comment