Thời điểm mặt trời mọc lên từ phía đông, đội ngũ chiến xa của Vương gia liền rời khỏi phiến phế tích này, sau đó, một người thân cao hai thước năm đi ra. Anh ta không mặc quần áo tác chiến mà chỉ mặc quần áo bình thường. Vốn bộ quần áo này bình thường đều rộng thùng thình, nhưng khi anh ta mặc lại bị cơ thịt của anh ta làm phình lên. Hình thể này không phải là kiện mỹ, mà là khủng bố.
Trần Mộc nhìn đối phương nâng một tảng phế tích đang chặn ngang đường. Khối phế tích đó còn to hơn anh ta gấp mười lần, anh ta lại nhấc lên thật dễ dàng, giống như đây không phải là si măng cốt thép mà là một tấm bọt biển.
Sau khi người đàn ông nâng tảng phế tích chặn đường, lại có một dị năng giả hệ phong tạo ra một trận cuồng phong bão cát, xóa sạch các dấu vết còn lưu lại ở nơi này.
Mãi cho tới khi tất cả mọi người đều đi vào gara, Trần Mộc mới đứng dậy rời khỏi.
Chuyện tối hôm qua khiến hắn quá mức khiếp sợ, tới nỗi bây giờ vẫn có thể nhớ lại từng câu nói của bọn họ. Những lời nói hắn dùng dị năng nghe được, sau khi tổ hợp lại sẽ thành một bí mật động trời.
Khuôn mặt của Vương Lập Công trong bóng đêm lúc sáng lúc tối, mà đầu lĩnh của nhóm người khác chính là cô gái bưu hãn hắn gặp mấy hôm trước đã giúp bọn họ, cuối cùng còn giết mối chúa, bị người khác gọi là đại tiểu thư.
Khi đó, mặc một thân chiến phục màu đen đi ra từ trong xe, Vương Lập Công liền tháo mũ giáp xuống. Tuy là ban đêm, nhưng công tác cảnh giới của nới này rất tốt, bởi vậy mới có thể thoải mái mở đèn, mà khuôn mặt của ông ta dưới ánh đèn vô cùng rõ ràng.
“Đại tiểu thư, thứ cô muốn đã mang đến.”
“Vậy trao đổi đi.” Cô gái được xưng là đại tiểu thư mở miệng, người phía sau nâng vài cái thùng đến, bên trong rất chỉnh tề, tất cả đều là trứng mối.
“Đây đúng là đã giúp đại tiểu thư kiếm được một khoản lớn.” Người phía sau Vương Lập Công, cũng nâng ra những rương gì đó, còn có một vài túi to bên trong là trang phục. Đại tiểu thư kia đều mở tất cả ra xem xét, các loại đồ dùng sinh hoạt, rau dưa khô, đồ gia vị, các loại quần áo, còn một vài loại quần áo phòng chống phóng xạ vừa nhìn đã biết là đồ đểu.
Người của hai nhóm làm trao đổi, Vương Lập Công vừa cười:
“Đại tiểu thư, không phải cô muốn nhân tài phương diện sửa chữa máy móc sao? Hiện giờ trong thành chúng tôi có hai người, chỉ cần đại tiểu thư có thể xuất ra đủ thành ý……”
“Ông đừng nghĩ tùy tiện tìm người nào đó qua mắt tôi.”
“Đương nhiên sẽ không, hai người kia đều có bản lãnh thật sự, hiện giờ đều làm nhân viên kỹ thuật cao cấp ở hãng xe của tôi, chỉ cần đại tiểu thư muốn, tôi sẽ nghĩ cách.”
“Cần cái gì?” Cô gái kia trầm mặc một chút, mở miệng.
“Tinh hạch của dị thú cấp tám, một viên tinh hạch một người, thủ hạ của tôi có hai người.”
Cô gái kia trầm ngâm, nói:
“Tinh hạch dị thú cấp tám bây giờ tôi không có, chỉ có thể đợi lần sau giao dịch mới mang tới được.”
“Vậy chờ đại tiểu thư lần sau lại đến, thay tôi vấn an Minh Vương.” Vương Lập Công mở miệng. Thời điểm bọn họ ra khỏi thành đã là đêm khuya, lúc này trời đã sắp sáng, ông ta cười hì hì lên chiến xa của mình.
Trần Mộc thấy rõ ràng những thứ được giao dịch, dựa vào dị năng của mình, ngược lại không bị những người tuần tra xung quanh phát hiện, chậm rãi rời khỏi hiện trường. Sau khi tìm được chiến xa hai bánh của mình, Trần Mộc gọi cho Hàn Thanh Vân để anh ta tới đón mình.
Sự tình tối hôm qua, cuối cùng cũng giúp hắn biết vì sao đời trước Lâm An Liệt lại không kiêng kị gì mà hạ sát thủ với cha mẹ mình ngay khi ở trong thành.
Thời điểm liên minh vừa mới thành lập, liền cam đoan với những người còn may mắn sống sót, nhất định sẽ bảo vệ bọn họ thật tốt, nhất định sẽ không để những chuyện bại hoại đạo đức phát sinh ở trong thành. Một khi có người làm ác, tất cả đều xử tử.
Mấy trăm năm qua đi, hình phạt lúc trước đã giảm bớt rất nhiều, nhưng giết người vẫn là tử tội. Đây cũng là nguyên nhân hắn nhịn xuống ý định ra tay với Lâm An Liệt.
Lần đó khi biết Lâm An Liệt tiếp cận mẹ, hắn suýt nữa thì không nhịn được mà ra tay. Nếu không phải lúc sau đụng Chu Dật Cẩn, nói không chừng sẽ trở thành một trong những thủ hạ của vị đại tiểu thư kia rồi. Những người đó, có lẽ chính là tội phạm lẩn trốn.
Ở trong thành giết người là tội chết, cho dù hắn lén lút dùng dị năng giết chết Lâm An Liệt, cũng sẽ lập tức dẫn người của đội chấp pháp tới. Một khi điều tra rõ nguyên nhân Lâm An Liệt chết thì việc hắn dùng dị năng sẽ bị bại lộ. Đây cũng là nguyên nhân hắn không dám bí quá hóa liều mà giết chết Lâm An Liệt.
Nhưng cho dù liên minh coi trọng trị an trong thành thì cũng không tránh được sẽ có người phạm pháp. Hàng năm, có không ít người sau khi phạm tội liền chạy ra khỏi thành. Bởi vì bộ đàm liên lạc của họ sẽ nhanh chóng bị thu lại, bọn họ cũng không còn cách nào trở về thành được nữa.
Trong những người này, có người không thể sống sót bên ngoài thành, nhưng cũng có người thực lực cường đại có thể sống được. Những người này thậm chí còn tụ tập cùng nhau, lén lút sống ở hoàn cảnh ác liệt bên ngoài dã ngoại. “Đại tiểu thư” và thủ hạ của cô ta, nếu không phải là tội phạm chạy trốn thì chính là con cái của tội phạm chạy trốn.
Do bọn họ không có cách nào vào thành mới cần đồ dùng sinh hoạt, thậm chí còn có rau dưa khô các loại.
Đại tiểu thư kia thực lực cao cường, nhân số của thủ hạ lại không nhiều lắm nhưng bọn họ đều là cao thủ. Bọn họ lại nhiều năm sinh hoạt ở dã ngoại, tất nhiên có thể đánh rất nhiều dị thú. Giống như tinh hạch của dị thú cấp tám được nhắc tới lúc trước, ở thành thị cấp một có giá cực cao, còn có các loại tài liệu trên người dị thú cũng chỉ đổi một ít đồ dùng sinh hoạt, ngẫm lại có thể kiếm biết bao nhiêu tiền.
Giống như trứng mối, Vương Lập Công định giá là tám ngàn điểm tín dụng điểm một quả, nhiều trứng mối như vậy, dù thế nào cũng phải được mấy vạn quả, những thứ ông ta lấy đến để trao đổi đều là những đồ bình thường, ở trong thành mấy vạn điểm tín dụng là có thể mua được.
Đây quả thật là một cuộc làm ăn không cần vốn, chẳng qua phải có một chút phiêu lưu. Nhưng sau khi toàn bộ Tinh Vân thành đều bị khống chế, thì hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bại lộ.
Vì thế đời trước Lâm An Liệt mới dám không cần kiêng nể gì như vậy. Bởi vì gã có thành chủ làm hậu thuẫn sau lưng!
Hạ Minh làm thành chủ Tinh Vân thành, cũng dám làm giao dịch với những người không có thân phận ở liên minh, một khi bị phát hiện, tuyệt đối sẽ không thể tránh khỏi tử hình.
Nếu Hạ Minh chỉ dùng cách này để kiểm tiền, Trần Mộc sẽ tuyệt đối không nhúng tay. Nhưng đời trước, rõ ràng Hạ Minh muốn khống chế Trần gia, mới để Lâm An Liệt sau khi được Trần Khải nhận về làm nhiều chuyện như vậy.
Thu thập chứng cớ để nộp lên thành thị cấp cao thậm chí phát tán trên mạng? Vừa không để bại lộ bản thân vừa muốn làm như vậy cũng không dễ dàng…… Bản thân tự mình động thủ báo thù? Muốn giết chết một thành chủ mà không bị người khác phát hiện trên thực tế là không có khả năng.
Có điều…… Trần Mộc đột nhiên nghĩ tới hai công nhân kỹ thuật cao cấp bị Vương Lập Công đem đến để đổi tinh hạch dị thú. Hình như Chu Dật Cẩn chính là một trong hai công nhân kỹ thuật cao cấp mà bọn họ vừa mời đến?
Đoạn thời gian lúc sau ở đời trước, quả thật có một công nhân kỹ thuật cao cấp của Vương gia đi theo đoàn xe ra ngoài thành bị tử vong, đó là người có thể cải tạo chiến xa. Lúc đó hắn vừa mới mua một chiến xa thuộc về mình, đang muốn tích cóp tiền để cải tạo, lại nhận được tin tức công nhân này gặp tai nạn nên buồn bực rất lâu. Sau này, chiến xa của hắn ngược lại là được Chu Dật Cẩn cải tạo ……
Hạ Minh và Vương Lập Công, chẳng lẽ có thể to gan như vậy? Còn dám đem một người sống sờ sờ bán đi như hàng hóa? Có điều, công nhân kỹ thuật không có thực lực, khi ra ngoài thành quả thật cũng chỉ đành mặc người xâm lược. Vương Lập Công nói có hai người công nhân kỹ thuật cao cấp, không phải là Chu Dật Cẩn và người “Tử vong” ở thời gian này đời trước chứ?
Tinh Vân thành ở trên đồng bằng, chung quanh là sa mạc lớn và động thực vật biến dị, cũng không thiếu những phế tích trước mạt thế. Ai có thể nghĩ tới một đám người không có thân phận đang trốn trong này?
Còn có Minh Vương mà Vương Lập Công nhắc tới…… Trần Mộc chưa từng nghe qua tên này. Xem bộ dáng kia của Vương Lập Công, hẳn cũng là một người nổi tiếng…… Thân phận của hắn vẫn luôn rất thấp. Những chuyện về dị năng mà hắn biết thì hầu như ai cũng có thể biết, vậy Minh Vương rốt cuộc là ai?
Có điều…… Trần Mộc đột nhiên nhớ tới dị năng giả hệ phong kia, hắn có thể cảm nhận rõ ràng đối phương là khống chế tốc độ của không khí. Mà hắn, trong phạm vi nhất định, cũng có thể làm được điều này. Chỉ là nếu xét về mặt khống chế tốc độ của không khí, hắn lại không thể làm được giống dị năng giả hệ phong kia. Nhưng gió mà hắn tạo ra có lẽ cũng không kém dị năng giả kia quá nhiều.
Tìm một chỗ, rửa sạch ngụy trang mà mình làm phòng ngừa vạn nhất, không bao lâu, Trần Mộc đã thấy đám người Hàn Thanh Vân.
“Mẹ, mẹ lại đi viện phúc lợi?” Biết mẹ lại tiếp xúc với Lâm An Liệt, Trần Mộc nhíu mày.
“Chẳng lẽ mẹ còn phải trốn cậu ta?” Lưu Chân Chân mở miệng:
“Cho dù cậu ta định diễn như thế nào, bây giờ cũng không thể lừa được mẹ.”
“Con sợ gã có tâm tư ác độc.” Trần Mộc nhíu mày.
“Có thể có tâm tư ác độc gì? Chẳng lẽ cậu ta dám ra tay trước mặt mọi người? Ở Tinh Vân thành, mẹ có quen biết có địa vị, cậu ta lại có cái gì? Ngược lại con đó, tối hôm qua đi đâu?” Mặc dù ly hôn, nhưng bản thân bà vẫn là người có địa vị ở Tinh Vân thành, người quen biết cũng nhiều. Mà Lâm An Liệt, lại chỉ là một thiếu niên mới đi vào thành thị này mà thôi. Lưu Chân Chân không cảm thấy Lâm An Liệt có thể thương tổn mình. Ngược lại Trần Mộc, tuy rằng có để lại tin tức cho bà, nhưng nửa đêm mất tích cũng không phải một chuyện nhỏ.
“Mẹ……” Trần Mộc chần chờ một chút, đem chuyện mình nghe được ở phiến phế tích hôm qua kể lại, rồi nói:
“Hạ Minh kia, hẳn là muốn khống chế Trần gia.”
Lưu Chân Chân vẫn nắm chặt tay thành quyền, đợi Trần Mộc nói xong, liền nện lên đầu hắn:
“Sao con dám đi làm chuyện nguy hiểm như vậy?”
“Mẹ!” Trần Mộc đã trúng mấy quyền của Lưu Chân Chân, còn phải nghĩ cách vận dụng không khí để tránh quyền của Lưu Chân Chân, không làm cho tay bà bị thương.
“Hiện giờ Trần gia có quan hệ gì với con? Về sau tất cả mọi thứ của Trần gia chính là của đứa con trong bụng Tống Văn, sao con còn phải xen vào? Nếu con lo lắng, cùng lắm thì chúng ta đến thành thị khác để sinh sống!” Lưu Chân Chân cứ nghĩ tới Trần Khải liền tức giận.
“Mẹ, con sai rồi.” Trần Mộc liên tục giải thích, nhưng cũng yên tâm. Thứ Hạ Minh muốn là sản nghiệp của Trần gia, có sản nghiệp của Trần gia cũng tiện cho ông ta thần không biết quỷ không hay thu những thứ kia vào thành. Nhưng hiện giờ Lâm An Liệt vẫn chưa nhận Trần Khải, dù thế nào thì ông ta cũng sẽ không giúp đỡ Lâm An Liệt.
Hiện giờ Lâm An Liệt không có tiền không quyền, ngay cả thực lực cũng không có. Muốn tổn thương hắn và mẹ là không thể.
Hơn nữa, xem tình hình lúc này của Lâm An Liệt, trọng tâm vẫn đặt ở chỗ Trần Khải và Tống Văn. Nhìn bọn họ chó cắn chó cũng là chuyện vui!
“Con yên tâm, mẹ của con sẽ cẩn thận. Con lo lắng cho mẹ không bằng lo lắng cho chính mình.” Lưu Chân Chân bưng cơm chiều đi ra.
Trần Mộc phi nhanh đi ăn cơm, đợi sau khi ăn cơm xong hắn định để Triệu Thiên Vũ tăng số người theo dõi Lâm An Liệt. Còn có, hắn phải liên lạc với Chu Dật Cẩn.
Tuy rằng Triệu Thiên Vũ không biết tại sao Trần Mộc lại coi trọng một nhân viên bình thường của Mạc Thủy Cư như vậy, nhưng vẫn tìm người giám sát Lâm An Liệt hai tư giờ. Lại theo phân phó của Trần Mộc phái người bảo vệ Lưu Chân Chân, hơn nữa cũng sắp xếp người vào viện phúc lợi.
Ngày hôm sau, Trần Mộc cũng không ra khỏi thành săn bắn, ngược lại đem bản thân chỉnh lí tốt từ trên xuống dưới, sau đó lái chiến xa mình mới mua tới tổng bộ của Hằng Phong.
Trần Mộc là chủ nhân chân chính của Mạc Thủy Cư, biết điều này cũng chỉ có vài người. Phần lớn đều nghĩ Mạc Thủy Cư là người của thành thị cấp hai mở. Dù sao giám đốc Tiểu Nhiên của Mạc Thủy Cư cũng là người ở thành thị cấp hai. Mà Trần Mộc, phần lớn người sau khi nghe thấy tên của hắn đều sẽ tiếc hận lắc đầu. Đây chính là thanh niên đã mất đi quyền thừa kế do đoạn tuyệt quan hệ với cha mình, về sau chắc chắn sẽ hối hận.
Trần Mộc đăng kí với chính phủ là thợ săn cấp sáu, tuy thợ săn cấp sáu ở thành thị cấp ba hiếm thấy nhưng cũng có mười người, mà Trần gia lại chỉ có một.
Trần Mộc dựa người vào chiến xa của mình, kết nối với bộ đàm liên lạc của Chu Dật Cẩn. Hắn biết, nếu Chu Dật Cẩn chính là một trong hai nhân viên kỹ thuật cao cấp mà Vương Lập Công định “Bán”. Như vậy nhất định sẽ có người giám thị y, bản thân vẫn nên cẩn thận hơn một chút.
“Muốn cải tạo chiến xa?” Chu Dật Cẩn đi ra từ cửa lớn của Hằng Phong, trên người y còn mặc quần áo lao động, tóc có chút loạn, trên tay còn dính những vệt dầu mỡ. Khi nhìn thấy Trần Mộc, đôi mắt sáng lên.
Chiến xa của Trần Mộc không phải chiếc tốt nhất ở Tinh Vân thành, những cũng có thể là một trong mười chiếc tốt nhất. Mấy ngày nay có không ít người tìm y muốn cải tạo chiến xa, nhưng yêu cầu lại có một đống lớn. Y không thể toàn tâm toàn ý sửa theo ý mình. Cố tình lần này y lại bị Phùng lão đề cử đến, chỉ làm đồ đệ của Phùng lão mà không lấy ra những bằng cấp trước kia của y. Bởi vậy có rất nhiều khách hàng không tin tưởng y.
Có điều, xe của Trần Mộc y có thể sửa theo ý mình đúng không?
“Đương nhiên! Có điều, Chu mỹ nhân, trước tiên chúng ta hãy bàn về phương án cải tạo chiến xa đi! Tôi mời cậu ăn cơm.” Trần Mộc mở cửa xe bên phó lái.
Chu Dật Cẩn lấy một cái khăn ra lau mặt, vân đạm phong khinh:
“Không cần bàn, tôi sửa cho anh là được. Nếu anh không hài lòng, mấy ngày nay tôi có thể sửa lại.”
“Được!” Trần Mộc sảng khoái đồng ý, lại hỏi:
“Mạc Thủy Cư thế nào?”
“Tốt lắm.” Tuyệt đối phải làm thịt anh ta, cũng dám dùng giọng điệu đùa giỡn gọi y là mỹ nhân trước cửa Hằng Phong…… Chu Dật Cẩn thấy rất rõ ràng, những người đang ở xung quanh mà y biết có hơn mười người. Phần lớn những người này đều lộ vẻ mặt kinh ngạc, một khi đã như vậy, phí tổn thất danh dự của y, liền tính vào đồ ăn lát nữa cũng được. Luôn ăn cơm ở nơi làm việc, hiện giờ đổi khẩu vị ăn chút trứng mối cũng không tồi.
Hết chương 42