Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 51

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Trần Mộc biết, mình tuyệt đối là tuấn kiệt trong tuấn kiệt, cho nên lúc này hắn liền ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt cái người khiến cho hắn cảm thấy vô cùng uy hiếp – thành chủ U Minh thành.

Nơi này là bên trong một chiếc chiến xa, Lý Mục Tùng ngồi đối diện với Trần Mộc, Chu Dật Cẩn còn có Lý Dũng và Lý Triết Tâm ngồi một bên.

Lý Mục Tùng nhìn hai người trước mặt, thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Cuộc sống của U Minh thành càng ngày càng gian nan, tuy nhiên, bọn họ vẫn có chỗ độc đáo. Chẳng hạn như đời đời các nhị trưởng lão Ngụy gia của U Minh thành luôn có được dị năng là điều tra, tình hình trong phạm vi mấy km đều  có thể hiện ra rõ ràng trong đầu ông.

Ba ngày trước đã bắt đầu có người của liên minh tới tìm tòi mảng phế tích kia, bọn họ không thể không rời đi. Bởi vì phải tránh thoát vệ tinh, bọn họ chỉ còn cách ban ngày nghỉ ngơi buổi tối di chuyển, mà ngày hôm nay, khi bọn họ đang hạ trại ở nơi này lại vô tình gặp được Trần Mộc và Chu Dật Cẩn liền tổ chức người bao vây.

“Không biết thành chủ muốn làm gì?” Trần Mộc nhìn những người này không nói lời nào. Trước khi hỏi, không phải hắn chưa từng nghĩ tới việc chạy trốn, nhưng A Hổ đang hôn mê, thực lực của Chu Dật Cẩn lại không đủ, hắn có thể chạy trốn bằng cách nào?

“Các hạ đã đoạt người của chúng tôi, làm hỏng chuyện của chúng tôi, còn ép chúng tôi đến bước đường này, cậu nghĩ rằng chúng tôi muốn làm gì?” Hình dáng của Trần Mộc và Chu Dật Cẩn còn có A Hổ đã bị nhị trưởng lão phát hiện, thân phận của bọn họ cũng bị Lý Dũng nói trắng ra. Bởi vì nguyên nhân này nên bọn họ mới có thể bao vậy hai người này.

Có điều, người trẻ tuổi trước mặt cũng không đơn giản, rõ ràng vòng vây của bọn họ còn chưa co lại bao nhiêu đã bị người này phát hiện ra. Lúc ấy ông rất kinh ngạc, chỉ sợ hành tung của U Minh thành sẽ bị đối phương tiết lộ, không ngờ cậu ta lại đưa ra một yêu cầu — bọn họ sẽ không tiết lộ hành tung của U Minh thành, nhưng người của U Minh thành cũng không thể thương tổn bọn họ.

“Chẳng lẽ thành chủ còn muốn cá chết lưới rách?” Trần Mộc cười cười. U Minh thành không hề thiếu cường giả, nhưng việc ngu ngốc như vậy hẳn là đối phương sẽ không làm.

“Không, chúng tôi không muốn đối địch với một dị năng giả không khí.” Lý Mục Tùng mở miệng. Điều này cũng bởi vì lựa chọn đối địch là lựa chọn ngu xuẩn nhất, cho dù có quyết chiến sinh tử, chưa chắc bọn họ đã có thể giết được cậu ta.

Chu Dật Cẩn ngồi trong một góc hẻo lánh, đứng bên cạnh gắt gao theo dõi y là người đã bẻ trật khớp tay của y — Lý Dũng:

“Chúng tôi có thể giúp các người tránh thoát khỏi sự giám thị của liên minh, cùng với đó, các người cũng không thể thương tổn chúng tôi, càng không được tiết lộ bất cứ tin tức gì của chúng tôi cho người khác.” Người đứng dưới mái hiên không thể tránh được việc cúi đầu, dù sao hiện giờ bọn họ cũng không thể về thành, giúp đỡ những người này một chút vẫn được.

“Quyết định như vậy đi!” Lý Mục Tùng mở miệng:

“Hai vị tạm thời sẽ ở cùng nơi với con gái tôi.” Ở cùng với Lý Dũng và Lý Triết Tâm là giám thị hay là thành ý, ngay cả con gái của ông cũng đặt bên người đối phương, đương nhiên hắn cũng không có tâm tư khác.

Lý Mục Tùng giới thiệu Trần Mộc và Chu Dật Cẩn với những người khác trong U Minh thành, chuyến đi này đương nhiên cũng khiến đại trưởng lão bất mãn, nhưng dù sao Lý Mục Tùng cũng đã làm thành chủ hơn mười năm rồi. Chỉ cần ông kiên trì, đại trưởng lão cũng không có cách nào phản đối, chỉ có thể oán hận liếc mắt nhìn Trần Mộc một cái.

Trần Mộc cười cười với Lý Dũng, tiếp nhận Chu Dật Cẩn. Bọn họ cần phải tránh thoát được sự truy tung của liên minh, nhưng lúc này hắn lại chẳng có cách gì, lúc này chỉ có thể dựa cả vào Chu Dật Cẩn.

“Hai người đi theo tôi, về sau các cậu sẽ ở với tôi.” Lý Dũng mở miệng. Vốn cảm giác của anh với Chu Dật Cẩn cũng không tồi, hiện giờ lại không giống thế nữa. Bởi vì những nghiên cứu viên này mà bọn họ không thể không di chuyển lần nữa, lần di chuyển này lại không biết sẽ chết bao nhiêu người, đặc biệt là Ngụy Na, trọng bụng cô còn đang mang thai đứa con của anh, nếu trên đường chỉ cần có một chút bất cẩn…… Anh nhất định phải bảo vệ tốt vợ và con của mình!

Lúc này trời còn chưa tối hẳn, người của U Minh thành đang hạ trại trong một khu rừng rậm, cây cối um tùm sẽ giúp vệ tinh không thể tìm ra hành tung của bọn họ, nhưng ở đây cũng biểu thị cho việc sẽ có rất nhiều dị thú. Vào lúc phụ nữ và trẻ con vây quanh nhau để ngủ, bên ngoài những người đàn ông canh gác vẫn luôn phải chiến đấu với dị thú.

Trần Mộc và Chu Dật Cẩn đi vào bên cạnh một đống lửa, bên cạnh đã có không ít người đang nằm, gì có trẻ có, ngoài ra còn có cả vài người đàn ông đang bị thương, tất cả đều nằm ngủ trên mặt đất. Người duy nhất còn tỉnh là một người phụ nữ chưa đến ba mươi tuổi, cô đang đút sữa cho một đứa trẻ toàn thân bẩn hề hề. Đứa bé này thoạt nhìn cũng không còn nhỏ nữa, có lẽ đã qua đoạn thời gian uống sữa mẹ rồi, nhưng ở ngoài dã ngoại, đối với trẻ con mà nói, an toàn nhất chính là sữa mẹ.

Trần Mộc và Chu Dật Cẩn ngồi xuống bên cạnh đống lửa, Lý Dũng liền mang theo một cây đao lớn rời đi, xa xa thi thoảng còn truyền đến vài tiếng tru của dị thú, những người bên cạnh dường như đã quen thuộc với điều đó nên vẫn say ngủ.

Sắc mặt Chu Dật Cẩn không tốt lắm, Trần Mộc hỏi:

“Cậu có muốn nghỉ ngơi một chút không? Buổi tối hôm nay có lẽ sẽ không được ngủ.”

“Tôi nghỉ ngơi một chút.” Chu Dật Cẩn mở miệng, trực tiếp nằm xuống đất. Nếu là lúc trước y tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nhưng hiện giờ…… Đây là lần đầu tiên y biết có người lại phải trải qua cuộc sống như vậy, nếu so sánh với những người dân của U Minh thành thì cho dù là người nghèo nhất ở tiểu trấn di động cũng có cuộc sống như trên thiên đường. Ít nhất, cho dù những người đó không đi kiếm sống thì cũng không bao giờ phải lo lắng đến chuyện chết đói, nhưng những người này thì khác, lúc nào bọn họ cũng bị cái chết uy hiếp, ăn không đủ no mặc chẳng đủ ấm.

Chu Dật Cẩn cũng không ngủ, y nghỉ ngơi trong chốc lát thì đã nghe thấy có không ít bước chân tới gần. Y mở to mắt liền thấy được vị đại tiểu thư cao lớn kia đang cúi xuống nhìn mình. Trên người cô mặc một bộ chiến phục nam giời tối màu, còn dính không ít máu.

Lý Triết Tâm nhìn thấy Chu Dật Cẩn và Trần Mộc, một câu cũng chưa nói liền trực tiếp ngồi xuống bên cạnh đống lửa xử lí thịt dị thú.

“Đại tiểu thư, hiện giờ coi như chúng tôi đang là khách, phân con mồi cho chúng tôi đi.” Trần Mộc mở miệng. Lần này bọn họ đánh được phần lớn là dị thú côn trùng, số lượng nhiều nhưng thịt lại ít, hắn và Chu Dật Cẩn cũng muốn có thể ăn no.

Lý Triết Tâm không nói chuyện, ném một con mồi cho Trần Mộc. Người U Minh thành các cô cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu thịt dị thú.

Trên chiến xa hai bánh của Trần Mộc vẫn còn trữ không ít nước sạch, sau khi đem thịt dị thú với nước bỏ vào trong bình nấu canh, lại cầm một ít đem đi nướng.

“Nước của anh là nước sạch?” Lý Triết Tâm đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy, làm sao vậy?” Trước mạt thế, hầu như tài nguyên nước đều bị ô nhiễm nghiêm trọng, mà nay lại càng thiếu nước sạch. Có điều, hẳn là U Minh thành cũng có cách lọc nước đúng không?

“Có thể cho tôi một ít không?” Nước sạch! Ở U Minh thành chính là xa xỉ phẩm. Tuy rằng bọn họ cũng có cách lọc nước, nhưng không thể tiêu trừ hoàn toàn vật chất có hại.

Trần Mộc không thiếu nước, nếu đã lấy con mồi của Lý Triết Tâm, đương nhiên có thể cho cô một ít nước.

Một lọ nước, sau khi Lý Triết Tâm lấy về liền đưa cho vài người phụ nữ có con nhỏ, những người này đều mang theo nồi, nước này dùng để nấu canh cho trẻ con ăn.

Chu Dật Cẩn cầm bình thịt hầm mà ăn, từ sau khi y tiêu chảy, Trần Mộc cũng không để cho y ăn thịt nướng nữa, nhưng hiện giờ y lại cảm thấy mình còn kém cỏi hơn cả một đứa trẻ.

“Có phải tôi rất vô dụng hay không?” Chu Dật Cẩn nhìn một người phụ nữ đang mang thai cắn miếng thịt nướng lớn, ngồi xuống bên cạnh Trần Mộc.

Trần Mộc cũng nhận chấn động không kém gì Chu Dật Cẩn, quả thật đời trước hắn cũng đã nhận quá nhiều khổ cực, nhưng thời điểm hắn ba mươi tám tuổi bị ném ra khỏi thành thị cũng chưa từng thích ứng được với hoàn cảnh dã ngoại, mà những người U Minh thành này, cho dù là đứa bé cũng có thể thích ứng trong hoàn cảnh sinh tồn ác liệt:

“Nếu như cậu nói, chỉ sợ những người sống trong thành chẳng có ai hữu dụng.”

“Lúc đầu tôi luôn nhớ mãi không quên những khuất nhục mà anh mang đến cho tôi, hiện giờ ngẫm lại, những thứ kia thì có đáng là cái gì? Những đứa bé này còn đang giãy dụa giữa sự sống và cái chết!” Chu Dật Cẩn đem cái bình của mình đưa cho người phụ nữ đang mang thai bên cạnh.

“Cám ơn.” Người phụ nữ này cũng có làn da thô ráp như Lý Triết Tâm, nhưng khi cười rộ lên lại rất dễ nhìn.

Trần Mộc lấy thịt mà mình đã nướng chín, chọn phần sạch sẽ rồi đưa cho Chu Dật Cẩn:

“Ăn no mới có sức.”

“Đột nhiên tôi cảm thấy anh cũng không tồi.” Chu Dật Cẩn cầm lấy thịt hắn đưa. Lúc mới gặp, hành vi của Trần Mộc rất ác liệt, nhưng trong vài ngày này, y lại có những hiểu biết mới về hắn, dù sao, Trần Mộc cũng chăm sóc y rất tốt.

“Có muốn lấy thân báo đáp hay không?” Trần Mộc cười hỏi.

Chu Dật Cẩn quay đầu cười âm trầm.

Buổi tối mọi người liền di chuyển, Trần Mộc giúp cho A Hổ đang nằm trên chiến xa được thoái mái hơn, cũng tiện cho việc trốn chạy, Chu Dật Cẩn lại đang ngồi trên đỉnh một chiếc chiến xa hai bánh để sửa chữa.

Người của U Minh thành mang không ít thứ rách nát trở về nhưng lại chẳng nỡ ném, chuyện hiện giờ Chu Dật Cẩn cần làm đó là cải tạo lại những thứ phế phẩm này.

Trên người mặc quần áo thật dày nhưng Chu Dật Cẩn vẫn lạnh run lên, chỉ là động tác trên tay lại chưa từng ngừng lại, những linh kiện đều được y cải tạo lại, góp phần tạo nên một chiếc chiến xa hai bánh, về phần cái túi ngủ kia thì đã được y đưa cho Lý Triết Tâm.

Lúc ấy Lý Triết Tâm liếc nhìn y một cái thật sâu, lại đem ít nhất hai đứa bé nhét vào túi ngủ rồi ôm trong ngực. Chiến xa của bọn họ không có nhiều lắm, ngoại trừ mấy chiếc mới mua được trước đây không lâu, chỉ có mấy chiếc ngẫu nhiên nhặt được nhưng vẫn có thể dùng lại. Lại nói tiếp, những chiến chiến xa này nếu như không có năng lượng kéo daift thì vẫn có thể dùng năng lượng mặt trời để bổ xung, chỉ là tất cả mọi người đều phải đi bộ.

Trần Mộc đã sớm thấy được bộ dáng bị gió thổi đến lạnh run cầm cập trên nóc xe của Chu Dật Cẩn, nghĩ nghĩ, lại đem A Hổ trên chiến xa hai bánh của mình tháo xuống, rồi ôm nó chạy tới chỗ Chu Dật Cẩn đang ở trên đỉnh xe.

“Sao anh lại lên đây?” Chu Dật Cẩn hỏi, vừa nói xong nói liền ngậm miệng thật chặt, quả thật là vô cùng lạnh, chỉ nói chuyện thôi đã khiến cho hàm răng ê buốt hết cả.

“Mang ấm áp đến cho cậu.” Trần Mộc đem A Hổ đặt bên người Chu Dật Cẩn. Hiện giờ tuy rằng A Hổ không còn giống như ngày đầu ngay cả lông cũng nóng bỏng nhưng vẫn vô cùng ấm áp.

“Xe đâu?”

“Lý Dũng đang dùng.” Trần Mộc ngồi trên đỉnh xe, có thể nhìn rõ Lý Dũng lấy xe của hắn đi về phía trước để mở đường.

“Ừ.” Dùng cái mũi ừ một tiếng, Chu Dật Cẩn dựa vào bên cạnh A Hổ bên người dựa vào dựa vào, bắt đầu lăn qua lăn lại một cái động cơ khác.

Lý Dũng vọt lên phía trước, không bao lâu đã trở lại, mở chiến xa hai bánh rồi đi tới chỗ Trần Mộc đang trồng nấm ở chiến xa bên cạnh, lấy từ trên người một cái bình rồi ném cho Trần Mộc:

“Cám ơn!”

Chu Dật Cẩn nhận ra đây là cái bình của người phụ nữ mang thai hôm trước, lại nghĩ tới Lý Mục Tùng đem bọn họ giao phó cho Lý Dũng và Lý Triết Tâm, người phụ nữ kia, có lẽ là có quan hệ rất thân mật với anh ta.

“Không cần.” Thấy Trần Mộc nhìn mình, Chu Dật Cẩn lại phun thêm hai chữ. Nói chuyện buổi tối thật đúng là cực hình, nếu có thể, y hi vọng dùng cái mũi hừ hừ vài tiếng thay việc nói chuyện.

Thời điểm nửa đêm về sáng, Chu Dật Cẩn đã tu sửa xong một chiếc chiến xa hai bánh, còn làm thêm một vài đồ vật nho nhỏ dùng để nhiễu loạn tín hiệu của vệ tinh, tuy rằng tác dụng không lớn nhưng vẫn tốt hơn so với không có.

Thành phẩm này đương nhiên cũng giao cho đám người Lý Triết Tâm.

Lý Triết Tâm đem chiến xa hai bánh và những thứ này giao cho cha mình, đột nhiên hỏi:

“Các anh có quan hệ gì? Tại sao anh ta phải chạy tới cứu anh?”

Chu Dật Cẩn mân miệng suy xét nên nói thế nào mới có thể rút ngắn tối đa lượng từ cần thiết để phun ra ngoài, lại thấy Trần Mộc đi xuống từ trên đỉnh xe rồi ló đầu nói:

“Dật Dật là tình nhân của tôi, từ lúc cậu ấy ra khỏi thành tôi đã đi theo rồi, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy nên chỉ có thể liều mạng mà cứu người của mình thôi.”

“Anh nói anh đi theo anh ấy, còn không bằng nói anh đi theo Vương Lập Công, nếu không thì tại sao Vương Lập Công lại chết?” Lý Triết Tâm lạnh lùng mở miệng, sau đó không nói gì nữa.

Vốn cô đã có quyết tâm phải gả cho một nhân viên kỹ thuật, cũng tuyển định Chu Dật Cẩn rồi, nhưng lại không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy…… Chu Dật Cẩn nguyện ý đem túi ngủ của y nhường cho cô và mấy đứa bé, lương tâm không tồi, đáng tiếc rõ ràng mình không có đất diễn.

Chu Dật Cẩn bò lên trần xe, làm việc ban đêm vừa ảnh hưởng đến mắt, lại bị rét lạnh khiến cho hành động chậm chạm vô cùng tốn sức. Y cũng không định làm nữa, có thời gian không bằng nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại làm tiếp.

Trần Mộc đùa giỡn, lúc trước y chưa hề để trong lòng, còn cảm thấy đối phương ghét mình, nhưng hiện giờ……

“Tôi, ngủ.” Dùng một cái khăn mặt lâu sạch đôi tay dính đầy dầu mỡ, lại dùng một miếng vải bố thật lớn đắp kín từ trên xuống dưới, Chu Dật Cẩn nằm bên cạnh A Hổ. Trong không gian của chiến xa đều giữ lại cho người già yếu bệnh tật, dù thế nào y cũng không thể tới tranh đoạt, về phần rửa tay…… lúc này nước đều đóng băng hết cả rồi.

“Tôi ôm cậu.” Thời tiết hôm nay đến mình còn thấy lạnh muốn chết, nếu cứ để Chu Dật Cẩn ngủ như vậy, chỉ sợ thể nào cũng bị sinh bệnh nặng một hồi cho xem!

“Ừ!” Chu Dật Cẩn dùng cái mũi hừ hừ, cũng không cậy mạnh, sau nửa đêm là khoảng thời gian lạnh nhất.

Người của U Minh thành di chuyển cũng khá nhanh– Trong tình huống không có chiến xa, Trần Mộc ngồi trên nóc xe, dựa A Hổ, ôm Chu Dật Cẩn, nhìn những người phía dưới đang tự đi bằng hai chân của mình, còn phải đối phó với lũ dị thú đang không ngừng cuồn cuộn công kích.

Chu Dật Cẩn đang nằm trong lòng hắn cũng ngủ không hề yên ổn. Sống ở dã ngoại đã hơn mười ngày, trên mặt y còn có cả vết rách, chẳng còn vẻ bóng lóang như trước kia nữa, về phần A Hổ…… Thoạt nhìn nó như một con mèo đang ngủ quên.

Trong lúc trời còn đang tối mờ, con trai của nhị trưởng lão đã tìm một nơi để đóng quân. Lý Dũng dẫn theo người đi thanh lí dị thú, Lý Triết Tâm bắt đầu chăm sóc những người già yếu nhược, giúp bọn họ có chỗ nghỉ ngơi.

Đến lúc này, đại trưởng lão cũng không đối phó với Lý Mục Tùng nữa, lại không có cản trở, ở U Minh thành, có bao nhiêu năng lực thì nhận bấy nhiêu trách nhiệm. Lý Mục Tùng và những vị trưởng lão kia đã tới phụ cận để thanh trừ dị thú cường đại rồi.

Trần Mộc vừa cử động Chu Dật Cẩn liền tỉnh, leo từ trên nóc xe xuống dưới. Lần này Chu Dật Cẩn không chen tới chỗ cạnh đống lửa cùng phụ nữ và trẻ con nữa, mà tìm một khối đất trống, đem những linh kiện đang có ra chỗ này, có mấy chiếc chiến xa bốn bánh sắp hỏng cần cải tạo, đây chính là công trình hạng nhất.

“Những người này sống thật vất vả, nhưng bọn họ vẫn rất cố gắng để sống.” Lý Mục Tùng đi tới bên cạnh Trần Mộc.

Trần Mộc cười cười, tiếp tục nấu canh thịt, đây đã là nồi thứ tư mà hắn nấu, mỗi lần nấu xong, Lý Triết Tâm sẽ đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, lúc này, Trần Mộc lại đem thịt canh đưa cho đối phương, để đối phương đem đi phân cho những đứa bé này:

“Ngài muốn nói điều gì?”

“Cậu nguyện ý lưu lại không?” Lý Mục Tùng từng là cư dân của Thức Tỉnh chi thành, hơn hai mươi năm trước, ông đã trốn ra khỏi cái thành thị kia, được thành chủ U Minh thành đời trước cứu.

Ông là cao cấp dị năng giả, lúc trước ở Thức Tỉnh chi thành cũng không phải nhân vật nhỏ bé, đương nhiên sẽ biết dị năng giả không khí trân quý đến thế nào. Trần Mộc nhận uy hiếp của bọn họ, lúc trước khi giết Vương Lập Công đã ngụy trang chính mình, chỉ sợ cũng chẳng phải lương dân gì.

“Không muốn.” Trần Mộc trực tiếp mở miệng. Hắn không phải người tốt, nhưng dưới tình huống mà mình có đủ khả năng thì cũng vẫn nguyện ý giúp đỡ người khác, nhưng U Minh thành…… Hắn có người thân có bạn bè, chẳng lẽ còn muốn vứt bỏ tất cả để ở chỗ này?

“Tôi cảm thấy, cậu và đứa bé kia là người rất không tồi, cho dù cậu không muốn lưu lại, về sau, cũng không thể nghĩ cách gì giúp những con người này tìm được một đường sống?” Lý Mục Tùng biết muốn để Trần Mộc ở lại là không có khả năng, thở dài, lại nói.

“Ngài muốn thế nào?”

“Hãy làm giao dịch với chúng tôi.”

Giao dịch với U Minh thành có thể mang đến món lợi kếch xù như thế nào thì đương nhiên Trần Mộc rất rõ ràng, nhưng:

“Tôi vẫn không rõ, các ngài đã khổ đến như vậy rồi, tại sao không cúi đầu trước liên minh?”

Lý Mục Tùng biến sắc:

“Cho dù đầu hàng liên minh…… Chẳng hạn như tôi, kẻ thù là người có địa vị cao ở liên minh, đến lúc đó chỉ sợ chết không có chỗ chôn, mà những người khác, cũng sợ như vậy.” Có vài mối thù, càng kết càng sâu, người của U Minh thành sao có thể tin tưởng liên minh không thương tổn bọn họ?

Hết chương 51

Edit: Ôi cái bộ dạng chân chó của anh kìa, tình cảm thì nó chậm, nhưng mà cứ để ý từng hành động hai người trao cho nhau ý, cái truyện/ phim nam nữ thì soi hint cho bằng được, chả nhẽ tới đam mỹ lại không nhận ra tình cảm của cặp đôi chính trong truyện?:))))
Bình Luận (0)
Comment