Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 53

Voi ma mút thú nằm trên mặt đất run rẩy, Trần Mộc lấy dao nhỏ trong tay chém đứt mấy cành cây vẫn còn bám trên người hắn, nhìn cánh tay mình bị cắt một vệt, miệng vết thương đã chuyển thành màu đen.

Đại trưởng lão té trên mặt đất, toàn thân của ông trên dưới đều bị dây leo quấn quanh, hiện giờ cả người đều sắp chuyển sang màu đen. Hỗn hợp các loại độc tố khác nhau của thực vật, suy nghĩ một chút là có thể biết tình trạng hiện giờ của ông gay go đến thế nào.

Lại nói tiếp, ở dã ngoại, khó khống chế nhất chính là dị năng điều khiển thực vật. Hiện nay ở Thức Tỉnh chi thành cũng không còn dị năng giả hệ thực vật nào nữa.

Con người di truyền dị năng từ huyết mạch, dường như càng về sau lại càng yếu đi, sau khi mạt thế đã xuất hiện rất nhiều dị năng thần kỳ, nhưng hiện giờ đều bị biến mất.

Trần Mộc dùng trường đao chém đứt dây leo đang quấn quanh người đại trưởng lão, liền nhìn thấy Lý Mục Tùng chạy tới. Vừa rồi, chính ông đã khiêng một cây đại thụ lớn đâm từ phía sau voi ma mút thú, đem voi ma mút thú đẩy ngã, nếu không có một kích đó của ông, chỉ sợ lúc này Trần Mộc vẫn còn đang dây dưa với mấy nhánh dây leo.

“Răng nanh của voi ma mút thú có thể giải độc.” Trần Mộc mở miệng, đột nhiên cảm thấy con voi ma mút thú bên cạnh có chút đáng thương, cái thân cây to lớn kia vẫn còn đang cắm ở mặt sau của nó…… Hẳn có thể gọi là bạo cúc đúng không? Có điều sức mạnh này của Lý Mục Tùng còn vượt qua cả Lý Dũng, nếu không phải dung mạo của bọn họ không giống nhau, Trần Mộc tuyệt đối không tin tưởng bọn họ không có quan hệ huyết thống.

Hơn hai mươi năm trước Lý Mục Tùng vừa mới thoát khỏi Thức tỉnh chi thành, đương nhiên biết ngà voi có thể giải độc, ông liền lấy một cái dao nhỏ cạo chút bột phấn trên ngà voi rồi đút vào miệng đại trưởng lão, lại nói:

“Cậu đưa ông ấy trở về nhanh lên, có một nhóm dị thú đang tập kích doanh địa của chúng ta! Tôi chạy một vòng xem xét, đợi lát nữa sẽ đuổi theo cậu.” ( doanh địa: nơi U Minh thành trú quân)

Trần Mộc cả kinh, khiêng đại trưởng lão chạy về phía doanh địa, Lý Mục Tùng lại khiêng con voi ma mút thú to lớn từ xa xa chạy tới, động tĩnh nơi này quá lớn, rất có khả năng sẽ bị vệ tinh nắm được. Ông phải đi dẫn dắt lực chú ý của mấy người đó mới được, về phần hai người Trần Mộc và đại trưởng lão, nơi này có thảm thực vật rậm rạp, cũng giúp hai người dễ dàng che dấu.

Bộ dạng Lý Mục Tùng khiêng voi ma mút thú to lớn có chút buồn cười, nhưng cũng khiến người khác cảm thán sức lực của ông. Trần Mộc mượn cây cối ẩn giấu thân hình, thời điểm trở lại doanh địa đã nhìn thấy một đống hỗn độn, cũng may, những con dị thú còn lại đều không muốn ham chiến, một vài con dị thú cường đại đã trốn đi, tiếng voi ma mút thú lúc sắp chết kêu lên khiến chúng nó sợ hãi.

Rất nhiều người của U Minh thành đều bị thương, Trần Mộc cau mày nhìn một vòng, lại không thấy Chu Dật Cẩn.

“Đại trưởng lão!” Có người tiến lên đón.

“Anh chăm sóc ông ấy.” Trần Mộc đem đại trưởng lão đã hôn mê giao cho người nọ. Hắn nhớ rõ đối phương là vãn bối của đại trưởng lão, mấy ngày này còn không thiếu sắc mặt cho hắn xem.

Lý Triết Tâm kêu to, tổ chức người băng bó cho những người bị thương, sau đó lại sắp xếp người đi thanh lí những dị thú còn sót lại, rồi đến bên cạnh Trần Mộc, lập tức mở miệng:

“Trần Mộc! Chu Dật Cẩn bị thương, ở bên trong!” Cả người cô đều là máu, còn cả những niêm dịch màu lục, nhìn qua giống như một vị hung thần.

“Cảm ơn!” Bên ngoài không hề thiếu thi thể của dị thú, cũng có thi thể của con người thậm chí là cả tay chân, nhưng hầu như đều là xác chết của dị thú, những con còn sống đều đang bị người vây bắt nốt, đã không còn cần Trần Mộc phải giúp sức nữa. Hắn vừa sử dụng dị năng đã tìm ra được nơi mà Chu Dật Cẩn đang ở, lập tức chạy tới.

Sắc mặt của Chu Dật Cẩn tái nhợt, nằm trên mặt đất, Ngụy Na đang giúp y băng bó vết thương ở đùi, tay của y cũng bị cháy xém, không biết đã làm gì.

“Sao cậu lại cậy mạnh như vậy?” Nhìn thấy Chu Dật Cẩn không có việc gì, Trần Mộc nhíu nhíu mày mở miệng. Chẳng lẽ những người U Minh thành này không thể bảo vệ tốt Chu Dật Cẩn sao?

Trần Mộc nhìn hòm thuốc bên cạnh Chu Dật Cẩn đã trống không, hắn liền cầm một hộp dầu phòng chống phóng xạ thoa lên tay y, loại dầu này có rất nhiều tác dụng, ngoại trừ việc có thể phòng chống phóng xạ, cũng có thể chữa trị cả miệng vết thương. Tay của Chu Dật Cẩn dường như bị bỏng, bôi một ít dầu lên trên đó có thể giảm đau.

“Tôi không ngờ sẽ bị như vậy. Mấy ngày hôm trước tôi tìm thấy khẩu súng này này trong một chiếc chiến xa bị hỏng, hôm qua đã sửa tốt rồi nên mới muốn lấy ra dùng thử…… Khụ khụ, không ngờ lại gặp phải dị thú phi hành.” Con quạ đen kia trực tiếp phi lên mổ vào đùi của y, y bị thương ở đùi nên mới đánh liều dùng khẩu súng đó để tấn công nó, con quạ đen kia bởi vì khoảng cách gần nên đã bị thương, dưới tình thế cấp bách, chính y cũng vô ý bị bỏng tay, dù sao đó là súng, nhưng cũng không phải loại thích hợp để sử dụng bằng tay. (đây là vũ khí nóng trên chiến xa, khi tớ tìm img thì nó ra hình như khẩu bazoka vậy nhưng nó được gắn cùng với chiến xa)

Thương vong nhanh chóng được thống kê, voi ma mút thú đâm chết hai người, có ba người bị dị thú khác cắn chết, bị thương lại càng nhiều, có vài người bị thương rất nặng, không biết có thể qua khỏi hay không.

Toàn bộ trong doanh địa tràn ngập không khí bi thương, còn có âm thanh nức nở nghẹn ngào, nhưng không ai oán giận cuộc sống bất công, bọn họ đã quen với cuộc sống như vậy rồi.

Trần Mộc nhóm lửa nấu cơm, ngưng tụ nước sạch để những người bị thương uống, trong lúc bị thương sức đề kháng của thân thể sẽ giảm mạnh, chỉ cần vô ý một chút là có thể bị hoàn cảnh ác liệt giết chết.

Mấy ngày nay Tiểu Vĩ luôn đòi hắn những thứ ăn ngon, lúc này lại trầm mặc ngồi ở bên cạnh đống lửa, trên tay còn có vết máu.

“Tiểu Vĩ, có phải bị thương hay không?” Trần Mộc hỏi.

“Tiểu Vĩ không bị thương, nhưng ba ba bị thương.”

Trần Mộc trầm mặc, vừa rồi hắn đã nhìn thấy mẹ của Tiểu Vĩ đang chăm sóc một người đàn ông trung niên bị gãy chân, gãy chân ở trong thành không tính là nghiêm trọng, chỉ cần đoạn tay chân bị đứt vẫn còn nguyên vẹn, vẫn có thể nối lại, mà cho dù bị mất tay chân, cũng có máy móc để thay thế, nhưng đây là dã ngoại……  Những người thiếu tay thiếu chân ở U Minh thành không ít, bọ họ sống rất khổ cực.

Những người này quả thực rất khổ, nếu làm thành phim phóng sự tuyệt đối có thể khiến vô số người phải rơi lệ, nhưng Trần Mộc muốn giúp bọn họ cũng rất khó, bởi vì hắn không có quyền thế.

Ban đầu hắn nghĩ rằng thực lực rất quan trọng, hiện giờ mới biết, muốn không kiêng nể gì, quyền thế cũng quan trọng không kém.

Hiện giờ thực lực của hắn rất mạnh, vậy mà vẫn giống như chó trong nhà có tang trốn tránh người của Thức Tỉnh chi thành khắp nơi!

Đem thịt nướng cắt thành những miếng nhỏ, Trần Mộc dùng một cái dĩa đút cho Chu Dật Cẩn ăn, tay y bị thương, hiện giờ đã trở thành người cần bảo vệ nhất U Minh thành rồi, ngay cả những người bị chặt đứt tay cũng đều khuyên y đừng làm gì cả mà cứ chú trọng vào việc nghỉ ngơi trước đã.

Trách không được, Lý Triết Tâm dám nói bọn họ đối với nhân viên kỹ thuật là tốt nhất.

Chu Dật Cẩn ăn thịt, tâm tình có chút trầm trọng, lúc trước y sinh sống ở thành thị cấp một, trong nhóm bạn cùng lứa tuổi ai cũng có cuộc sống rất tốt, lại bởi vì không được cha mẹ mua cho cái bộ đàm trông đẹp mắt mà cảm thấy bản thân không bằng người khác. Khi đó Nguyên Thăng có thích một cô gái, bình thường nhìn thì im lặng ôn nhu, đến lúc chơi đùa thì luôn nghĩ ra những trò vung tiền như rác. Lúc đầu Nguyên Thăng còn cảm thấy tốn chút tiền cũng không sao, thường thường trợ giúp, trong một lần nhìn thấy cô gái này ghét bỏ cha mẹ mình kiếm được ít tiền không đủ cho cô ta có một cuộc sống tốt đẹp, lúc này mới biết được, một nửa chỗ tiền mà cha mẹ cô ta kiếm được đều đã cho cô, cô ta lại ngại ít, khi đó tâm tình của Nguyên Thăng kém vài ngày, sau này thì chủ động rút lui.

Nếu như so với những người U Minh thành này, bọn họ có tư cách gì nói mình phải chịu khổ?

Thời điểm trời vừa tối, Lý Mục Tùng đã trở lại, ông vừa trở về liền tổ chức mọi người rời đi, đợi sau khi tất cả mọi người đều đã đứng lên khởi hành, ông liền tìm đến Trần Mộc và Chu Dật Cẩn.

Một chiếc ngà của voi ma mút thú được đưa tới trước mặt Trần Mộc, mà tinh hạch của voi ma mút thú lại đưa tới trước mặt Chu Dật Cẩn.

“Thật sự có cách giúp chúng tôi trở lại liên minh sao?”

“Có!” Chu Dật Cẩn gật đầu.

Trần Mộc và những người U Minh thành không biết, Chu Dật Cẩn lại biết, hiện nay Nghiên Cứu chi thành và Thức Tỉnh chi thành đang trong cuộc chiến tranh đoạt quyền lực, đã tiến đến giai đoạn gay cấn rồi.

Thời điểm mạt thế, uy lực của dị năng giả vô cùng to lớn, cho nên lúc căn cứ sinh tồn mới thành lập, cũng là dị năng giả ngăn cản dị thú tập kích cuồn cuộn không ngừng. Bởi vậy, khi đó hầu như liên minh đều bị dị năng giả khống chế, địa vị thấp kém của dị năng giả nhanh chóng vọt lên trên, đoạn thời gian ấy, cho dù dị năng giả không hề làm việc, cũng có thể hưởng thụ điều kiện và thức ăn tốt nhất. Sau này, căn cứ sinh tồn được thành lập, dị thú bị bức tường năng lượng chắn ở bên ngoài, nhưng địa vị của dị năng giả đã rất vững chắc rồi, vẫn luôn là tồn tại cao nhất ở liên minh.

Nhưng vài năm nay, các loại vũ khí công nghệ cao đã được phát minh, linh thú xuất hiện giúp người thường cũng có thể đạt được thực lực cường đại, dị năng giả dần dần không còn địa vị như trước kia nữa, Thức tỉnh chi thành muốn tiếp tục bảo vệ địa vị của mình như trước kia là rất khó. Trong tình huống này, có thâm cừu đại hận với Thức tỉnh chi thành là U Minh thành, bọn họ đương nhiên sẽ tiếp tục chống lại, không để những người này trở về liên minh, dù sao một khi những người này bị thế lực khác mượn sức, Thức tỉnh chi thành sẽ không dễ sống một chút nào.

Nghiên cứu chi thành đã bị Thức tỉnh chi thành đè ép mấy trăm năm, hiện giờ cũng đã rục rịch. Vốn Chu Dật Cẩn cũng không quan tâm tới những thứ này, nhưng gần đây lại hỏi được không ít chuyện từ chỗ của anh họ, mà anh họ y cũng rất có hứng thú đối với người của U Minh thành. Thứ mà Nghiên cứu chi thành thiếu, chính là cao thủ.

Ngay cả Trần Mộc…… Nếu hắn nguyện ý đầu nhập vào Nghiên Cứu chi thành, chắc chắn thành chủ cũng sẽ giúp đỡ hắn tránh khỏi người của Thức tỉnh chi thành.

Chu Dật Cẩn được bảo vệ rất tốt, vô cùng tốt, vừa không cần phải làm bất cứ thứ gì, ngay cả ăn cũng là Trần Mộc đưa đến bên miệng, nhưng ……

“Tôi muốn đi WC……”

“Tôi đỡ cậu đi.”

“Anh lăn!”

“Chân của tôi cũng không có vấn đề gì, tôi không muốn lăn.”

“Anh đi ra ngoài cho tôi!”

“Vốn là tôi cũng định đi ra ngoài…… Nhưng tôi đi thì ai lấy bô cho cậu, vừa rồi tôi đã dùng chiến đao làm một cái rồi.” Đi tới cửa, lại quay đầu:

“Cậu cũng không cần phải thẹn thùng tới vậy chứ? Đều đã ôm ngủ vài ngày, có muốn tôi giúp cậu cởi quần hay không?”

“Anh giỏi!” Chu Dật Cẩn tùy tay cầm lấy cái tua vít bên cạnh ném ra ngoài, sau đó lại che tay mình mà nhảy dựng lên, bị phỏng thật khiến cho người ta khó chịu mà.

Trần Mộc luôn không thích đùa giỡn cùng người khác, nhưng lại đặc biệt thích trêu Chu Dật Cẩn, cái bộ dáng đối phương tức đến mặt đỏ bừng bừng, thật đúng là vô cùng đáng yêu.

Đoàn người lại trốn đông trốn tây vài ngày, người của U Minh thành rốt cục cũng đợi được tiểu trấn di động của Nguyên Thăng.

Sau khi tiểu trấn di động đăng kí, sẽ có được đặc quyền sở hữu tài nguyên, có chút khác với quốc gia, tiểu trấn di động của liên minh người Hoa phần lớn đều là của quốc gia, số lượng tư nhân rất ít, tiểu trấn di động có chứng chỉ cho phép, nhưng liên minh đã hai mươi năm rồi không còn phát nữa, mặc dù Nguyên Thăng đã tốn không ít tiền cho tiểu trấn di động này, nhưng có thể mua được tiểu trấn vẫn rất không tồi.

Nhưng hiện giờ, tiểu trấn di động của anh lại hoàn toàn không phải do anh khống chế, một pho tượng đại thần đã dùng phi thuyền đáp lên tiểu trấn di động của anh, trực tiếp trưng dụng tiểu trấn di động này. Mà vị trấn trưởng là anh đây, việc mỗi ngày phải làm chính là ăn cơm, ngủ cùng, nói chuyện phiếm với bác Dương– bác Dương chính là người dân duy nhất còn ở lại tiểu trấn di động của anh lúc trước, còn giúp Trần Mộc ngụy tạo chứng cứ giả.

Cho nên, thời điểm Trần Mộc và Lý Mục Tùng bước lên trên tiểu trấn di động này, nhìn thấy chính là một người đàn ông rất giống Chu Dật Cẩn nhưng lại có khí chất khác hoàn toàn.

“Xin chào, tôi là Chu Dật Minh, trợ lý của thành chủ Nghiên cứu chi thành.” Thời điểm nói đến hai chữ trợ lí, ngữ khí của Chu Dật Minh có chút nghiến răng nghiến lợi?

Cách đây vài ngày, đã có một người thanh niên bởi vì bị thương quá nặng mà qua đời, nhưng thời điểm đi tới một nơi an toàn, tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn.

Tiểu trấn di động của Nguyên Thăng có giới hạn sinh sống là một ngàn người, nhưng nếu chứa một ngàn người thì vẫn vô cùng rộng rãi, toàn bộ U Minh thành hiện giờ mới một ngàn hai trăm bốn mươi tám người, sống trong tiểu trấn di động tuyệt đối không chật.

Thời điểm tiểu trấn di động đi ngang qua nguồn nước sẽ lấy nước về để tinh lọc, Chu Dật Minh sớm đã chứa đủ nước sạch trong tiểu trấn di động rồi, còn có rất nhiều rau rưa thậm chí cả hoa quả.

Tiểu Vĩ chạy vội vàng trên đường cái, sau khi nó tắm rửa sạch sẽ thì nhìn đã có tinh thần hơn nhiều, cầm trong tay một nải chuối, đây là lần đầu tiên nó được ăn chuối, dường như ngọt tận vào trong lòng.

Lý Dũng và Ngụy Na đi tản bộ ở ven đường, Ngụy Na sang tháng sau có lẽ sẽ sinh, nếu không phải tố chất thân thể của cô rất không tồi, lại có thêm mấy chiếc chiến xa cho những người không thể đi bộ di chuyển, chỉ sợ cô đã sớm không thể kiên trì, hiện giờ, rốt cuộc cũng có một nơi an ổn để chờ đứa bé trong bụng ra đời.

Dân chúng bình thường của U Minh thành vô cùng khoái trá, nhưng tinh thần của Lý Mục Tùng và vài vị trưởng lão lúc nào cũng buộc chặt.

Đây là một gian phòng không lớn nhưng vô cùng sáng sủa, đại trưởng lão đang nằm trên một cái giường ở trong phòng, mà Lý Mục Tùng lại đang đứng bên cạnh.

“Ngài không sợ bọn họ sẽ bán đứng ngài? Nếu như đến lúc ấy, chỉ sợ ngài sẽ là người thảm nhất.” Đại trưởng lão Trương Hổ vừa nói chuyện vừa hút từng ngụm không khí. Xương cốt trên người ông hầu như đều bị chặt đứt, nếu không phải thực lực của ông cường đại thì đã sớm không thể chống đỡ nổi nữa.

“Có lẽ ông không rõ kết cấu của liên minh, Chu Dật Minh kia là người của Nghiên cứu chi thành, có lẽ chúng ta hữu dụng đối với cậu ta.” Lý Mục Tùng đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống Trương Hổ. Từ lúc bắt đầu gia nhập U Minh thành, tranh đấu giữa ông và Trương Hổ chưa từng ngừng lại, có thể bình tĩnh mà nói chuyện như lúc này là chưa từng có.

“Dù sao đều đã đến nơi này rồi, về sau chỉ có thể nghe theo thiên mệnh, hừ! Thật không biết, tại sao lúc trước lão thành chủ lại chọn ngài, rõ ràng tôi làm tốt hơn!” Trương Hổ nằm trên giường hung hăng trừng mắt với Lý Mục Tùng.

“Ông còn nhớ rõ lúc trước lão thành chủ xảy ra chuyện gì không?”

“Đương nhiên nhớ rõ, khi đó chúng ta đang di chuyển, bị một nhóm lớn dị thú công kích, tôi vì ngăn cản dị thú nên trọng thương, ngài lại núp ở phía sau che chở cho con gái của mình!”

“Tôi đứng ở phía sau, nhưng tôi lại sắp xếp cho bọn nhỏ trốn kỹ, còn bảo vệ phụ nữ, tổ chức đàn ông ngăn chặn công kích của dị thú” Lý Mục Tùng dừng một chút lại nói:

“Lão thành chủ muốn người thừa kế, không phải một người vừa thấy nguy hiểm đã vọt lên phía trước, mà là một một người có thể duy trì đại cục.”

“Tôi thao!” Trương Hổ thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên, lại “Ai u” một tiếng ngã xuống, nằm ở trên giường cắn răng tức giận– Ngay cả thời điểm gặp voi ma mút thú mấy hôm trước, ông cũng là người khẩn cấp xông ra ngoài!

“Có điều, người như ông cũng là người mà U Minh thành không thể thiếu.” Lý Mục Tùng đột nhiên cười cười với đại trưởng lão, sau đó xoay người rời khỏi.

“Lý Mục Tùng ngài là tên khốn !” Sau lưng, giọng nói của đại trưởng lão tuy bị thương nhưng vẫn trung khí mười phần.

Những lời này của đại trưởng lão đương nhiên không chỉ có Lý Mục Tùng nghe thấy, trong phòng trấn trưởng cách đó không xa, Chu Dật Cẩn và Chu Dật Minh cũng nghe thấy.

Từ lúc Chu Dật Minh đi vào tiểu trấn di động này, Nguyên Thăng đã bị đuổi ra khỏi văn phòng của trấn trưởng, đối mặt với vị anh họ này của Chu Dật Cẩn, Nguyên Thăng vô cùng thức thời, cúi đầu khom lưng giao ra quyền lực sở hữu, chỉ sợ Chu Dật Minh một khi mất hứng sẽ đem mình làm thịt, phải biết, đại danh của Chu Dật Minh ở Nghiên cứu chi thành là thứ vang dội thứ hai, về phần cái thứ nhất, đương nhiên chính là thành chủ đại nhân.

Chu Dật Cẩn đứng ở một bên, Chu Dật Minh lại ngồi trên giường, rõ ràng ngồi trên giường hẳn là một loại động tác thoải mái tùy ý, Chu Dật Minh lại có thể ngồi ra cảm giác vô cùng trang nghiêm, giống như dưới mông anh không phải là ga trải giường anime của Nguyên Thăng mà là một cái ghế bành cổ đại.

“Anh đã cẩn thận phân tích một lần, thu lưu người của U Minh thành, lợi lớn hơn hại, cho nên em không cần lo lắng,. Có điều, anh hy vọng em có thể nói với Trần Mộc để hắn trở thành người của chúng ta.” Chu Dật Minh cầm trong tay một thiết bị ghi chép, vừa nãy là hình ảnh bên lợi bên hại đối lập của U Minh thành, hiện giờ lại là tư liệu của Trần Mộc. Thậm chí bên trên còn có hình ảnh móng vuốt của A Hổ giết chết Vương Lập Công và hình ảnh voi ma mút thú hơi mơ hồ, nhìn thấy rất rõ ràng cái mũi của voi ma mút thú bị nổ tung.

“Anh, chuyện của Trần Mộc……”

“Nhất định phải tranh thủ được Trần Mộc, anh quyết không cho phép hắn gia nhập Thức tỉnh chi thành, nếu cậu không làm được, anh tuyệt đối sẽ áp dụng thủ đoạn đặc thù.” Chẳng hạn như, đem tin tức của Trần Mộc tiết lộ cho Lưu Tần Thiên, hoặc là bắt cóc mẹ của Trần Mộc.

“Anh!” Sắc mặt của Chu Dật Cẩn trở nên khó coi.

Sắc mặt Chu Dật Minh lại không thay đổi, tuy rằng Chu Dật Cẩn cái gì cũng chưa nói, nhưng y không phải ngốc, theo sự dị thường của linh thú của Trần Mộc  và một vài chi tiết khác, cẩn thận chứng thực giả thiết lớn mật, cũng có lý do tin tưởng, Trần Mộc chính là dị năng giả không khí mà Lưu Tần Thiên đang tìm kiếm.

“Nếu anh cứ khư khư cố chấp, ngược lại em sẽ không ngại giao một vài thứ cho thành chủ, có lẽ anh ấy rất muốn thấy lý do mà anh cường ngạnh không chấp nhận.” Chu Dật Cẩn có khuôn mặt rất giống Chu Dật Minh lộ ra nụ cười giảo hoạt.

“Một kẻ ở thành thị cấp ba gặp vận cứt chó cũng đáng cho em nhớ thương!”  Trên mặt Chu Dật Minh né tránh một tia chật vật, lại rất nhanh nghiêm túc trở lại.

” Anh, anh hiểu rõ em nhất, chuyện này cứ để cho em đi.” Chu Dật Cẩn cười cười, cái khác không nói, mấy ngày này, Trần Mộc thật sự đối với y rất tốt, đương nhiên y cũng sẽ thừa nhận phần ân tình này.

“Hẳn em phải biết, một năm sau chính là giải đấu thế giới, lần này Bắc Mĩ có một dị năng giả hệ thực vật xuất chiến, Phi Châu có một dị năng giả hệ tinh thần, mà chúng ta, lại chẳng thể dễ dàng nắm chắc phần thắng.”

“Đừng nói thắng dễ dàng, chỉ sợ ngay cả chống đỡ cũng không dễ dàng đúng không?” Chu Dật Cẩn có chút bất đắc dĩ, giải đấu thế giới là theo đoàn đội, còn phải lấy người dưới bốn mươi tuổi, hiện nay ở liên minh người Hoa, cũng chẳng tìm nổi bao nhiêu cường giả còn trẻ.

“Cho nên, Trần Mộc này nhất định phải tranh thủ!” Chu Dật Minh lại cường điệu.

“Bởi vì thành chủ đại nhân rất muốn thắng?” Chu Dật Cẩn nở nụ cười. Người khác y không biết, nhưng chuyện của  anh họ nhà mình và thành chủ lại vô cùng rõ ràng. Cha mẹ cả ngày bận rộn nghiên cứu, trước đây dường như cả ngày y đều đi theo sau anh họ.

Chu Dật Minh âm âm nhìn về phía em trai mình, lỗ tai lại đỏ lên.

Hết chương 53
Bình Luận (0)
Comment