Càng đi về phía bắc, thời tiết cũng càng lạnh.
Lúc này trên tiểu trấn di động của Nguyên Thăng cũng chẳng còn lại mấy người, phần lớn người của U Minh thành đều đi đến Nghiên cứu chi thành nhận huấn luyện quân sự, mà Triệu Dương cũng đã ở trong nhóm người ấy.
Cùng tiến vào quân đội với người của U Minh thành, những ngày về sau của Triệu Dương có thể nghĩ, phải biết người của U Minh thành cho dù nam nữ già trẻ, mỗi người đều vô cùng cường tráng không sợ chịu khổ, cho dù thân thể của Triệu Dương có thực lực, nhưng ngay cả hoàn cảnh ở dã ngoại cũng không thể thích ứng, chỉ sợ còn không bằng một đứa trẻ mười tuổi.
Có điều, phần lớn người của U Minh thành đều đi vào Nghiên cứu chi thành, nhưng vẫn có vài người ở lại, Lý Mục Tùng, Lý Triết Tâm, một người tội phạm từ nhỏ đã chạy ra khỏi thành, hiện tại tuổi đã lớn liền quyết định an cư ở trên tiểu trấn di động này, còn có bốn người trẻ tuổi thực lực cao cường, đều là những người không có gia đình.
Vốn một nhà ba người Lý Dũng cũng muốn lưu lại, nhưng bị Lý Mục Tùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt. Lý Dũng là con nuôi ông nhận sau khi đã ra nhập U Minh thành, dị năng là hệ lực lượng, có chút giống với ông, một đoạn thời gian rất dài sau đó, ông đều đem cảm tình dành cho con trai Lý Quân ký thác trên người đứa trẻ này, tình cảm ấy cũng rất sâu, đương nhiên không muốn một nhà bọn họ gặp phải nguy hiểm, huống chi, tuy rằng có thể ở trong tiểu trấn di động nhưng đứa trẻ mới một hai tháng đã phải rời xa nơi người ở e rằng sẽ không được chăm sóc tốt. Cho nên, Lý Mục Tùng kiên trì để bọn họ đi Nghiên cứu chi thành.
Huấn luyện lần này, đương nhiên Nghiên cứu chi thành cũng phái không ít người, ngoại trừ phần hậu cần, còn có sáu cao thủ khác, đều là những người trẻ mới trên dưới ba mươi tuổi, bốn nam hai nữ.
Hậu cần được Nghiên cứu chi thành phái tới đều yên lặng làm việc, hoàn toàn nghe theo Chu Dật Cẩn phân phó, nhưng sáu người này lại có chút cao cao tại thượng, anh mắt khi nhìn về phía đám người Trần Mộc càng không tốt, đối với Chu Dật Cẩn coi như ôn hòa. Ngẫm lại cũng là điều bình thường, đều là những người thiên chi kiêu tử tự nhận là thiên tài, bị yêu cầu phục tùng một người khác, đương nhiên sẽ có sự bất mãn.
Có điều, ý tứ của Chu Dật Minh rất rõ ràng, về sau sẽ để hắn làm đội trường, ngoại trừ sáu người này và Trần Mộc, còn muốn tuyển thêm ba người của U Minh thành.
Trần Mộc cũng hỏi qua Chu Dật Minh, vì sao lại để mình làm đội trưởng, ngược lại Chu Dật Minh tỏ vẻ lưu manh:
“Khẳng định những người này chỉ tin phục người còn cường đại hơn mình, sáu người này trong tay tôi từ nhỏ đã tiến hành huấn luyện nghiêm khắc chứ chưa từng biết tới âm mưu quỷ kế, tuy rằng cậu cũng không phải kẻ hiểu rõ, nhưng so với bọn họ vẫn tốt hơn một chút.”
“Huấn luyện lần này cậu cũng định tham gia?” Phần lớn an bài của Chu Dật Minh Trần Mộc đều có thể hiểu được, nhưng Chu Dật Cẩn cũng đi……Chẳng lẽ anh ta không biết thực lực của Chu Dật Cẩn chỉ có thể gọi là mèo ba chân sao?
“Tôi muốn giúp mọi người cải tạo vũ khí, hơn nữa, giải đấu thế giới một năm sau là đấu theo đoàn đội, có khả năng cũng cần nhân viên kỹ thuật tham dự.” Hạng mục thi đấu hàng năm của giải đấu thế giới cũng không giống nhau, nhưng năm nào cũng có đấu đoàn đội, có đôi khi còn không thể thiếu nhân viên kỹ thuật.
“Nó cũng tham gia?” Trần Mộc kinh ngạc kêu lên, lại nhìn sang một bên. Lần này hắn đến đây, cũng đem theo linh thú mà Chu Dật Cẩn để lại ở Tinh Vân thành. Lúc này, con cún nhỏ màu xám đang bị A Hổ nhìn qua thì nhỏ hơn rất nhiều bắt nạt. A Hổ nho nhỏ huy huy chân trước, con cún con liền nịnh bợ bắt đầu vẫy vẫy cái đuôi lăn lộn giúp A Hổ tìm niềm vui……
“Tiểu Bảo!” Biểu hiện của linh thú nhà mình thực sự rất dọa người, Chu Dật Cẩn cảm thấy trên mặt phát sốt, có điều, nghĩ đến hình thể thực sự của A Hổ, y lại cảm thấy bình thường trở lại.
Tiểu Bảo nhà y mới ăn được nửa bình thức ăn dành cho linh thú, A Hổ lại ăn được lượng thức ăn dành cho mười người, này tuyệt đối không thể so sánh.
“Nếu cậu xác định muốn tham gia, tiếp theo cần phải nghe lời tôi.” Trần Mộc nhìn Chu Dật Cẩn mang theo linh thú của mình trở về, mở miệng.
“Không thành vấn đề, có điều, đến bây giờ tôi còn không thể bán thú hóa, anh biết rõ ……” Chu Dật Cẩn có chút bất đắc dĩ. Muốn y đem một đống linh kiện biến thành hữu dụng thì không khó, nhưng muốn y chiến đấu…… Y giống phần lớn người ở chung quanh, linh thú này y vẫn luôn nuôi như sủng vật, nhà bọn họ có bảy tám con linh thú, tất cả đều chỉ ngồi xổm trong nhà tích mỡ.
Lần này y đi ra ngoài trải nghiệm, nếu không phải rời nhà một thời gian dài, y cũng sẽ không mang theo Tiểu Bảo.
“Chỉ cần chăm chỉ huấn luyện là được, linh thú của cậu gọi là Tiểu Bảo đúng không?” Trần Mộc nhịn không được muốn cười:
“Nhìn Tiểu Bảo với cậu quan hệ cũng không tồi, huấn luyện thêm vài lần là được, đáng tiếc thiên thạch đã không còn, nếu không không chừng cậu còn có thể có dị năng.”
“Tôi không dám hi vọng xa vời đến dị năng, có năng lực tự bảo vệ mình là tốt rồi.” Chu Dật Cẩn nhu nhu Tiểu Bảo trong lòng.
Nghỉ ngơi một ngày, ngay ngày hôm sau, Trần Mộc để cho tiểu trấn di động đến trên một mảnh thảo nguyên, lại gọi thêm vài người cao thủ của Nghiên cứu chi thành, mang theo người của U Minh thành và Chu Dật Cẩn, chuẩn bị ra khỏi tiểu trấn.
“Đợi với, tôi cũng đi!” Một nữ bác sĩ mặc một thân màu trắng chạy tới, trên lưng cô là một cái thùng rất lớn, có chút không tương xứng với thân thể của cô, có điều tin rằng tất cả mọi người sẽ không chú ý tới điểm này, bởi vì ngay cả Trần Mộc không bao giờ để ý đến phụ nữ cũng đem ánh mắt phóng lên bộ ngực của cô nàng– đây rõ ràng là đại hung khí!
Hai cái bánh bao trước ngực Thẩm Lâm theo từng bước chạy của cô mà mà lúc lắc, có điều, cũng may hiện nay khoa học phát triển, tất cả mọi người đều có ít nhiều kinh nghiệm, sẽ không vì một chút dụ hoặc nhỏ này mà tâm thần nhộn nhạo, cơ mà hình như không đúng!
Trần Mộc nghe được bên cạnh có tiếng hít nước mũi, vừa quay đầu liền nhìn thấy bốn nam thanh niên đến từ U Minh thành tất cả đều một bộ dáng thần hồn điên đảo, trong đó có một người phía dưới mũi còn xuất hiện chất lỏng màu đỏ khả nghi……
Người duy nhất đem ánh mắt đặt ở chiếc thùng trên lưng Thẩm Lâm– Lý Triết Tâm, lúc này đã nhận lấy từ trong tay Thẩm Lâm thứ gì đó, quay đầu nhìn thấy bộ dáng của bốn người này, lại nghe thấy những người đến từ Nghiên cứu chi thành phát ra hừ nhẹ, thậm chí còn có một giọng nữ vô cùng khinh thường nói một câu “Quê mùa”.
Lý Triết Tâm liền lập tức nổi giận, một cước đá tên con trai vừa chảy máu mũi, một cước này của Lý Triết Tâm trực tiếp đá vào ngực đối phương, cũng may không dùng nhiều lực. Tên kia chỉ lung lay một chút, anh ta cũng rất xấu hổ, liền vươn cánh tay thô ráp màu đen của mình lau máu mũi. Thẩm Lâm thấy vậy liền lấy từ trên người ra một cái khăn tay đưa cho anh ta, anh ta cũng nhận lấy, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cái rãnh thật sâu trước ngực Thẩm Lâm, máu mũi lại càng chảy ác liệt.
“đúng là lẳng lơ.” Giọng nữ vừa rồi lại mở miệng. Những người lần này được Chu Dật Minh phái tới là bốn nam hai nữ, trong hai người nữ thì một người có diện mạo khá bình thường, một người khác cũng là mỹ nữ, lời này chính là mỹ nữ kia nói ra.
“Theo như tôi thấy thì cô rõ ràng là ghen tị đúng không? Ngực sân bay?” Thẩm Lâm cười đầy kiều mỵ, còn ném thêm một cái mị nhãn. Toàn thân cô trên dưới đều tràn ngập một loại phong tình thành thục, cho dù đối phương có bộ dáng không tồi, nhưng làn da hay dáng người đều không phải thứ có thể so sánh với cô.
Bị Thẩm Lâm cướp lời, đối phương rõ ràng có chút phẫn nộ, hai người đàn ông bên cạnh liền lập tức tiến đến dỗ dành, còn thuận tiện trừng mắt liếc Thẩm Lâm một cái. Cô nàng kia tức giận đi lên một chiếc chiến xa, sau đó, hai người đàn ông kia cũng lập tức đi theo.
“Cô cũng đi?” Trần Mộc mở miệng hỏi. Hắn không quan tâm tới sự hơn thua giữa những cô nàng này, có điều, cô gái xinh đẹp này mà ở lại chỉ sợ sẽ phá hỏng đoàn đội.
“Đúng vậy, vừa rồi tôi đã báo cáo tình huống với Chu tiên sinh, ngài để tôi đi cùng, thuận tiện chăm sóc em trai nhỏ của Chu gia.” Thẩm Lâm lại quăng một cái mị nhãn cho Chu Dật Cẩn. Chu Dật Cẩn không phản ứng gì, cái thanh niên tay còn đang cầm khăn che mũi trước ngực có một vết chân lại chỉ dám nhìn thẳng.
“Để cô ấy đi cùng đi.” Chu Dật Cẩn mặt vặn vẹo, mở miệng. Tuổi của Thẩm Lâm không hơn kém y nhiều lắm, cũng là đứa con gái duy nhất của Thẩm gia, có điều từ nhỏ còn có chút ly kinh phản đạo, chỉ chịu phục một mình Chu Dật Minh, may mắn, y thân là em trai của Chu Dật Minh, chưa từng bị đối phương chà đạp…… Có điều, nếu Thẩm Lâm nói như vậy, khẳng định đã có chỉ lệnh của anh trai.
“Đều tự tìm xe, xuất phát đi.” Trần Mộc mở miệng, sau đó liền nhìn thấy cái thanh niên nhìn Thẩm Lâm đến chảy máu mũi kia đang lôi kéo một người khác lên chiến xa, tránh ở chỗ xa xa.
Người trẻ tuổi, không bốc đồng là không thể lấy được vợ!
Chiến xa trang bị cho bọn họ tính năng cũng không tồi, lấy ra ba chiếc xe, một chiếc đã bị sáu người của Nghiên cứu chi thành chiếm cứ, chiếc thứ ba dành cho bốn người của U Minh thành, Trần Mộc, Chu Dật Cẩn còn có Lý Triết Tâm và Thẩm Lâm liền vào chiếc thứ hai.
Trần Mộc vừa lên xe, liền mở kênh đội ngũ:
“Lần này đi hướng bắc, thuận tiện dò đường.”
“Có thể đi hướng bắc, Trần Mộc, chúng ta đấu một trận xem thế nào? xem ai săn bắt con mồi nhiều hơn.” Một giọng nam vang lên trong kênh đội ngũ, đúng là người đứng đầu trong sáu người đến từ Nghiên cứu chi thành –An Bình Chí.
“Có thể.” Muốn khiến bọn họ chịu phục, không thể không xuất ra bản lĩnh của mình, lúc này Trần Mộc liền ứng chiến.
Âm thanh của Trần Mộc vừa vang lên, chiếc chiến xa ở phía trước liền đột nhiên tăng tốc rồi quẹo một cái, lập tức vung lên một mảnh bụi bặm.
“Nhất định phải khiến cho bọn họ mở to mắt mà xem!” Chu Dật Cẩn ngồi ở vị trí phó lái, lập tức mở miệng.
“Đương nhiên!” Trần Mộc cười cười. Thực lực của sáu người này cũng không tồi, có điều lại chưa từng thực sự nhìn thấy máu, đặc biệt là hai cô gái kia, cho dù có thực lực cấp tám, sinh tồn ngoài dã ngoại cùng lắm cũng chỉ có thể so với một thợ săn dị thú cấp sáu có kinh nghiệm phong phú, trách không được Chu Dật Minh lại để hắn đảm đương chức vị đội trưởng này.
Có điều, Nghiên cứu chi thành không phải Thức tỉnh chi thành, muốn tìm được sáu người dị năng giả trung cấp cũng coi như không dễ dàng, giải đấu toàn thế giới còn hạn chế tuổi……
Tình huống lúc này của Nghiên Cứu chi thành như thế nào Trần Mộc cũng không biết, hắn chỉ biết là, dị năng của mình mà dùng để tìm con mồi thì sẽ tốt đến không thể tốt hơn được nữa, hơn nữa, dị năng không khí mà đụng đến một dị năng giả đã có phòng bị thì muốn thắng được là rất khó, nhưng nếu là dị thú thì lại là chuyện khác, quả thực chính là mọi việc đều thuận lợi, mặt khác, người của U Minh thành không có ai là kẻ yếu, chẳng hạn như cậu thanh niên trẻ tuổi vừa bị Lý Triết Tâm đạp một cước. Cậu ta là con trai thứ của đại trưởng lão, là dị năng giả hệ hỏa trung cấp, thân thể còn vô cùng cường tráng.
Rất nhanh, bọn họ liền đụng phải mấy con mồi không tồi, Trần Mộc còn chưa ra tay, mấy người của U Minh thành kia đã đem dị thú phân thây, thủ pháp lưu loát.
Trần Mộc vẫn đều chú ý tình huống chung quanh, Chu Dật Cẩn đã cùng hợp thể với Tiểu Bảo cũng tham gia chiến đấu, kỳ thật Chu Dật Cẩn tiến bộ rất nhanh, đi theo người của U Minh thành vài tháng, cho tới bây giờ y cũng chưa từng ngừng rèn luyện, ấn theo phỏng đoán của Trần Mộc, y đã có thể đánh ngang tay với một thợ săn dị thú cấp ba.
Hiện nay trên tiểu trấn di động cũng không thiếu cái ăn, cho nên Trần Mộc căn bản không định đi săn dị thú cấp thấp, có điều, Chu Dật Cẩn muốn huấn luyện, liền nhất định phải đối phó với dị thú cấp thấp.
Một con thỏ xám thú đang chạy trong đám cỏ cao bằng nửa người, Chu Dật Cẩn nhảy mấy bước liền chắn trước mặt nó, thỏ xám đột nhiên nhảy lên, chân sau đá về phía Chu Dật Cẩn, lại bị đối phương xoay người tránh thoát, chiếc rìu trong tay vung lên, bụng của thỏ xám đã bị vạch một miệng vết thương dài, nó xoay người bỏ chạy, có điều đến lúc này đã không thể chạy thoát……
Đi theo người của U Minh thành chịu khổ tuyệt đối là một cách rèn luyện tốt nhất. Lúc này Chu Dật Cẩn đã có thể xử lí dị thú một cách nhanh chóng, con thỏ xám này trực tiếp bị y mổ bụng vứt bỏ nội tạng, sau đó đem những bộ phận hữu dụng bỏ vào tủ lạnh trên chiến xa.
Tuy rằng thỏ xám không thể so với những dị thú trung cấp mà người khác săn được, nhưng đây là tự tay y săn bắt, y tin rằng hương vị của dị thú này tuyệt đối là tốt nhất!
Trần Mộc nhìn thấy bộ dáng của Chu Dật Cẩn có chút tự đắc cười cười, lại nói:
“Nên ăn cơm trưa.”
“Lên xe đi, tôi đi nấu cơm.” Thẩm Lâm lập tức mở miệng. Nấu cơm ở ngoài dã ngoại có khả năng đưa tới dị thú khác, mùi máu tươi cũng giống vậy, phần lớn thợ săn dị thú sẽ đổi nơi ở sau khi săn xong, có thể xử lí con mồi tại chỗ giống như Chu Dật Cẩn tuyệt đối là do có chỗ dựa!
” Làm luôn ở bên ngoài đi, đem những thứ này xuống dưới, chúng ta ăn cơm ở dã ngoại.” Phụ cận nơi này không có dị thú cấp chín, về phần cấp tám, đưa tới mới tốt, một đám người bọn họ đối phó với một con dị thú cấp tám cũng không thành vấn đề.
“Được! tôi tán thành với anh!” Thẩm Lâm lập tức bắt đầu khuân những thứ kia xuống, có điều cô vừa mới cầm nồi xuống, Trương Viêm — con trai thứ của đại trưởng lão đã nhanh chóng khuân hết những thứ đồ cần thiết xuống rồi, sau đó anh ta liền đùa nghịch với cái bếp nướng bằng điện, còn dùng dị năng châm lửa ở bên dưới bếp nướng……
Khóe miệng Thẩm Lâm run rẩy, Lý Triết Tâm coi như hiểu biết những trang bị này của bạn thân, lập tức đem Trương Viêm đẩy sang một bên. Tuy Lý Mục Tùng và đại trưởng lão có chút tranh đấu, nhưng cô và cái tên có điểm ngốc hồ hồ Trương Viêm quan hệ lại không tồi, thật sự không hy vọng đứa nhỏ này bị Thẩm Lâm lột da rút xương — Thẩm Lâm tự hào nhất chính là tài nghệ nấu ăn của mình, yêu thương nhất, chính là đồ nghề làm bếp của mình!
Tuy rằng chất lượng của bếp nướng cũng không tồi, nhưng dị năng hệ hỏa……
Thẩm Lâm sờ sờ bếp nướng của mình:
“Nếu cậu đã ngại khí lực của mình quá nhiều, đợi lát nữa liền giúp tôi nhóm lửa đi.”
Lần này nấu cơm, Thẩm Lâm dùng một chiếc lò vi ba khác để xào rau, Trương Viêm lại bị yêu cầu sử dụng dị năng hệ hỏa để nướng thịt, nướng đến cả nồi đều biến hình còn không định dừng lại……
Mọi người ăn xong cơm trưa do Thẩm Lâm nấu, có chút chưa thỏa mãn.
“Đầu bếp của Mạc Thủy Cư cũng chỉ có trình độ này mà thôi.” Chu Dật Cẩn sờ sờ bụng của mình, cơm của Thẩm Lâm làm người bình thường đều không ăn kịp, ngược lại lần này được ăn đủ.
Anh mắt của Lý Triết Tâm và ba người khác đến từ U Minh thành đều liên tiếp hướng đến chỗ Trương Viêm, hương vị thịt nướng cũng đã truyền đến từ chỗ của cậu ta, có điều, trên mặt Trương Viêm tất cả đều là mồ hôi, rõ ràng có chút chống đỡ không nổi, hơn nữa, cậu ta còn chưa được có ăn cơm.
“Thịt tốt lắm, có thể ngừng.” Thẩm Lâm rốt cục lên tiếng. Lời của cô vừa nói xong, Trương Viêm liền an vị ngã xuống.
“Cậu thật đúng là nghe lời.” Thẩm Lâm xoay người vỗ vỗ đầu Trương Viêm. Một cái xoay người này của cô, hai miếng thịt heo dường như muốn ép ra ngoài, Trương Viêm hút hút cái mũi, hương vị của thịt nướng cuối cùng cũng áp chế được xúc động muốn chảy máu mũi.
“Ăn cơm đi.” Thẩm lâm đưa một cái hộp trong tay cho đối phương, bên trong là thức ăn lúc trước cô để lại, cô còn dùng cái thìa múc thêm hai khối thịt lớn để vào trong cái hộp, ôn nhu cười.
Rốt cuộc máu mũi vẫn không nhịn xuống được…… Không biết có phải vì bổ máu hay không, những thứ Trương Viêm ăn lúc này đều nhiều gấp đôi so với bình thường…… Hơn nữa dị năng hao hết, thời điểm buổi chiều cậu ta chỉ có thể nằm trong chiến xa.
Lúc trời sắp tối, gặm thịt nướng để điền bụng — Trương Viêm và Chu Dật Cẩn liền cắm chốt ở phía sau, đem vị trí điều khiển tặng cho Thẩm Lâm, cô gái này vậy mà có giấy phép lái chiến xa đấy.
Trần Mộc cắn một khối thịt nướng, có lẽ do đã được nấu trong thời gian dài, rất ngon miệng, hương vị vô cùng tốt, mà Chu Dật Cẩn ở đối diện đang ăn đến miệng đầy dầu mỡ.
Khi nhìn thấy Trần Mộc không ăn mà nhìn mình, Chu Dật Cẩn lập tức có chút quẫn bách:
“Tôi cũng không quá đói như vậy!”
“Cậu chạy một ngày như vậy đương nhiên sẽ đói.” Trần Mộc nhìn thấy tay cầm đũa của Chu Dật Cẩn còn có chút run run, cũng bội phục nghị lực đối phương, có điều, có lẽ ngày mai cả người y sẽ đau nhức, không biết còn có thể tiếp tục huấn luyện hay không.
“Ừ.” Chu Dật Cẩn gật đầu, thịt nướng như vậy, tất cả đều là thịt vốn là món ăn mà y không thích, hiện tại lại cảm thấy hương vị thật tốt, thậm chí hận không thể tất cả đều là thịt mỡ.
“Meo meo ô!” A Hổ bắt đầu lay quần của Trần Mộc, ngẩng đầu đáng thương hề hề nhìn Trần Mộc, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định nó đã muốn ăn.
Ngược lại Trần Mộc cũng không quá đói, hơn nữa đợi khi trở về tiểu trấn di động, bọn họ còn có thể ăn cơm chiều, lập tức liền đem con mèo béo nhà mặt đặt lên bàn, vì thế, rất nhanh lại có thêm một kẻ ăn đến miệng đầy dầu mỡ. A Hổ như vậy, nhìn qua so với Chu Dật Cẩn còn đói hơn, còn có thể ăn đến một bộ hung tướng.
“Đến.” Xe ngừng lại, Thẩm Lâm mở phần ngăn cách trước sau ra:
“Các người nói chuyện yêu đương thế nào rồi?”
“Rất không tồi.” Trần Mộc mở miệng, lôi kéo Chu Dật Cẩn đi xuống xe. Hắn còn muốn nhìn mấy người của Nghiên cứu chi thành đã săn được những thứ gì.
Dị thú cấp tám không phải nơi nào cũng có, có điều bọn họ cũng săn được một con dị thú cấp bảy, còn có không ít con mồi khác.
Chu Dật Cẩn cúi đầu đi theo phía sau Trần Mộc, lấy một cái khăn tay lau miệng, khăn tay là Thẩm Lâm hữu tình đưa cho. Đợi đến khi lau xong miệng của mình rồi, y lại ôm lấy A Hổ bắt đầu lau, trên khăn tay trắng noãn đã thấm đầy dầu mỡ.
Nói đến ôm A Hổ, thời điểm lần đầu tiên Chu Dật Cẩn ôm A Hổ liền bị thể trọng của nó chấn kinh, có điều lập tức y liền xin với Trần Mộc nhiệm vụ ôm A Hổ, cả ngày ôm một con heo trăm tám mươi cân gì đó, cũng là một loại huấn luyện.
Bởi vì Chu Dật Cẩn ôm A Hổ, Tiểu Bảo nhà y liền chiếm cứ vị trí bả vai, có thể từ trên cao nhìn xuống “Lão đại” nhà mình, con cún này tỏ vẻ có chút kinh sợ.
Mới đi tới cửa, Trần Mộc liền thấy được sáu người dị năng giả kia, sáu người lúc đầu chỉnh lí rất tốt lúc này lại có chút chật vật, sau khi nhìn thấy hắn sắc mặt rất không tốt, nhưng khi nhìn thấy Chu Dật Cẩn càng thêm chật vật ở phía sau và Trương Viêm đang ôm bụng, sắc mặt lại biến tốt trở lại.
Trần Mộc cười cười:
“Hiện giờ so xem? Ai thua thì phải nghe người thắng?”
“Được!” An Bình Chí lập tức đáp ứng. Anh ta không tin bản thân sẽ thua kémTrần Mộc, anh ta chính là dị năng giả hệ băng hiếm có đấy!
Hết chương 59
Đôi lời editor: Chương này thật sự là quá cute, không biết mình có truyền tải được hết cái sự cute của nó không nữa ~~ mình không muốn rập khuôn cứng ngắc nên đã thay đổi một số từ của teen việt, thôi cứ kệ vậy hì hì