Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 62

“Chúng ta cùng đi nhìn thử xem” Trần Mộc mở miệng

Lang thú cao lớn ngồi ở trên quảng trường của tiểu trấn di động. Đám người An Bình Chí quây thành một vòng đề phòng theo dõi nó. Mà A Hổ còn mang theo người hầu bé nhỏ của mình A Bảo, ở bên chân mọi người chạy tới chạy lui, nhe răng trợn mắt với lang thú

Bởi vì vẫn còn ở đây, sợ A Hổ không cẩn thận bị bộ đàm liên lạc phát hiện làm bại lộ, Trần Mộc không cho nó lộ ra tướng mạo vốn có. Vì thế mọi người chỉ nhìn thấy một con mèo con béo ú đang khiêu khích Lang thú, mà lang thú tính tình rất tốt không thèm để ý đến nó.

Lý Quân ngồi trong phòng hội nghị của tiểu trấn di động, nơi này trang hoàng vô cùng tốt mà đối diện anh là Lý Mục Tùng với vẻ mặt kích động, trên mặt vẫn còn một dấu hồng, có lẽ là do bị người hung hăng đánh cho một quyền.

Có 3 người rời khỏi tiểu trấn di động để đi tìm Lý Quân, ngoại trừ Trần Mộc và Lý Mục Tùng, Nguyên Thăng cũng đi, bởi vì anh với Lý Quân vô cùng quen thuộc.

Kết quả Lý Mục Tùng Bởi vì kích động mà chạy đến đầu tiên, bị Lý Quân vẫn luôn đề phòng hung hăng đánh cho một quyền.

Lý quân nhìn người đàn ông ở đối diện, mặt mũi của người đàn ông này quả thực rất giống mình, Nhưng nếu là cha

Từ lúc anh có trí nhớ đến nay, chỉ ăn con mồi mà lang thú săn được để lớn lên, từ cha này quả thực quá xa xôi. Ngược lại đời trước anh cũng có cha mẹ vô cùng yêu thương mình, đáng tiếc rằng khi mạt thế tới, cha mẹ anh đều không thể chống đỡ được.

“Hai mươi sáu năm trước, cha mang mẹ con con đào vong, chính là ở phụ cận này bị kẻ thù mai phục…….” Thời điểm cha trở về, mẹ con đã hôn mê, còn con thì không thấy đâu nữa.

“Tôi… Cho tôi suy nghĩ đã?” Muốn gọi một người xa lạ là cha rất không dễ dàng, nhưng nghĩ đến lúc trước Lý Mục Tùng bị anh đánh một quyền vẫn còn cười vui mừng,  cả đường đi cũng chưa từng rời mắt khỏi người anh, Lý Quân cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Chuyện năm đó anh cũng có suy đoán của mình, Lý Quân thực sự kia, có lẽ sau khi bị lang thú tha đi vài ngày sau đã chết. Dù sao một đứa trẻ mới hơn 1 tuổi sao có thể chịu đựng được hoàn cảnh sống ác liệt như vậy? Từ lúc anh có trí nhớ, chưa nói tới việc trên người không hề thiếu vết cào của ấu thú, còn đang bị đi tả …

“Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian, con cứ từ từ suy nghĩ.” Lý Mục Tùng lập tức mở miệng, trên mặt tràn đầy kích động nở nụ cười thật tươi.

Lý Quân trầm mặc, quay đầu nhìn Nguyên Thăng quen thuộc, Nguyên Thăng không hề rối rắm về quan hệ phụ tử của bọn họ, ngược lại hưng trí bừng bừng:

“Thái Sơn! không phải anh muốn nhìn ngắm xã hội loài người sao? có muốn tôi dẫn anh đi xem tiểu trấn di động hay không?”

“Được.” Lý Quân lập tức đáp ứng, ánh mắt của Lý Mục Tùng và Lý Triết Tâm khiến anh có chút tránh không kịp.

Đi ra khỏi phòng họp, xa xa liền thấy lang thú đang vẫy vẫy đầu, mà trên đầu của nó lại có một đống béo tròn, trắng muốt đang nằm.

” A Hổ! trở về! ” Trần Mộc cũng đi ra khỏi phòng họp nhìn thấy như vậy liền lập tức mở miệng.

“Miêu ô!” A Hổ nhẹ nhàng nhảy xuống từ đầu của lang thú, chạy về phía Trần Mộc, chạy một đoạn, lại quay đầu liếm liếm Tiểu Bảo đang ghé vào một bên, sau đó cùng Tiểu Bảo chậm rãi đi về phía Trần Mộc, mà chân của Tiểu Bảo lại có chút khập khễnh.

Đi đến bên người Trần Mộc, A Hổ lập tức phẫn nộ nhe răng với lang thú, lại trở về liếm Tiểu Bảo, cuối cùng đáng thương hề hề kêu vài tiếng, ý tứ rất rõ ràng, lang thú bắt nạt Tiểu Bảo.

Chu Dật Cẩn đem Tiểu Bảo ôm vào lòng, ngược lại cũng không đi truy cứu trách nhiệm với con lang thú kia. Tính tình của A Hổ y biết, khẳng định Tiểu Bảo bị liên lụy trong lúc A Hổ khiêu khích lang thú:

“Lý Quân, anh của tôi muốn gặp anh, anh có đồng ý không?”

Lý Quân nhìn nhìn Nguyên Thăng, gật gật đầu.

Trần Mộc rất ngạc nhiên đối với Lý Quân, nghĩ tới ngoại trừ Lý Mục Tùng có chút kích động quá mức, tất cả mọi người đều có sở nghi ngờ, nếu Lý Quân thật sự là con trai của Lý Mục Tùng, như vậy từ lúc một tuổi đến giờ anh ta đã sống sót bằng cách nào, cho dù có thể sống sót, tại sao anh ta lại biết nói?

Một đứa trẻ mới một tuổi, có nói cũng chỉ nói được vài câu thôi? Nếu thật sự luôn sống ở ngoài dã ngoại với lang thú, chỉ sợ anh ta cũng giống với người sói, di chuyển bằng từ chi và tập tính cũng không khác loài sói là bao.

“Ngày tôi còn nhỏ, có một sư phụ, tôi đi theo ông ấy, không hiểu tại sao lại có thể đạt được sự tán thành của lang thú, có điều, ông ấy đã qua đời từ rất lâu rồi.” Lý Quân biết trên người mình có rất nhiều chỗ đáng nghi, lập tức liền giải thích, mà đối với đề nghị của Chu Dật Minh, anh cũng không suy nghĩ bao lâu liền đồng ý.

Quả nhiên con người không thích hợp với việc sống một mình, hai mươi mấy năm sống một mình cô độc khiến anh sắp phát điên rồi, nếu không phải vì nguyên nhân này, lúc trước anh cũng sẽ không liều mạng mạo hiểm bại lộ để “Nuôi” Nguyên Thăng.

Đối với một quân nhân mà nói, quốc gia quan trọng hơn tất cả, cho nên tham giải đấu thế giới gì đó, đương nhiên anh sẽ đồng ý.

Có điều, tiểu lang là bạn tốt cùng lớn lên từ nhỏ với anh, anh phải cam đoan bạn mình có thể an toàn:

“Ngày mai tôi sẽ để tiểu lang trở về.”

“Cậu ở một chỗ với lang thú, không phải thực lực sẽ tăng lên sao?” Trần Mộc hỏi. Tuy thực lực của Lý Quân so ra thì kém Lý Mục Tùng, nhưng còn cao hơn thực lực cấp tám của Lý Triết Tâm, có lẽ cũng có thực lực của một cao thủ cấp chín, mà con lang thú kia, cũng là cửu cấp.

“Một mình tôi cũng rất lợi hại.” Lý Quân mở miệng. Lúc trước anh cũng đã biết được từ miệng của Nguyên Thăng không ít tư liệu hữu ích, cũng biết về hiện trạng của xã hội hiện tại, dị thú là kẻ địch của tất cả mọi người, mà người dám làm bạn với dị thú sợ rằng cũng chỉ có một mình anh.

“Nếu cậu nguyện ý, có thể cho lang thú của cậu ở lại trên tiểu trấn di động, chúng tôi cam đoan nó sẽ an toàn, hơn nữa, tiểu trấn di động này cũng không thể giam giữ được nó không phải sao?” Chu Dật Minh mở miệng. Tâm tình của anh hôm nay rất tốt, nguy hiểm đã không còn, còn giúp Nghiên cứu chi thành có thêm một đại cao thủ.

Lý Quân vẫn tin tưởng Chu Dật Minh, thực lực của những người này đều mạnh hơn anh rất nhiều, muốn đối phó với anh đều rất đơn giản, cũng không cần phải mất công đi lừa gạt làm gì, mà tiểu lang…… Lần trước đi về phía nam tìm tung tích con người nó đều kiên trì muốn đi theo, lần này mà để nó về chỉ sợ nó cũng không chịu nghe theo:

“Được, những lúc tôi có việc, để cho Nguyên Thăng chăm sóc nó đi.”

“Không thành vấn đề.” Chu Dật Minh lập tức đáp ứng.

“Anh Chu!” Nguyên Thăng đối với việc đối phương chưa đợi mình đồng ý đã an bài nhiệm vụ cho mình thì có chút bất mãn, tuy rằng anh cũng thực thích tiểu lang, nếu tiểu lang nguyện ý để anh cưỡi lên lưng nó thì……

“Tôi sẽ đưa cho cậu một tài khoản trong đó có một triệu điểm tín dụng.” Chu Dật Minh ôn nhu cười cười.

“Em tuyệt đối sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt!” Nguyên Thăng lập tức cười mị mắt, phải biết gần đây ngay cả game online anh cũng luyến tiếc không dám chơi, tất cả chỉ vì không có tiền.

“Đúng rồi, Tề Chích vừa rồi gửi tin tức, anh ta sắp đến rồi, đừng để phát sinh hiểu làm gì.” Ý của Chu Dật Minh là muốn nói tới con lang thú kia, dị thú như vậy mà để Tề Chích gặp phải, khẳng định anh ta sẽ hưng phấn chết mất!

Cái tên kia là một kẻ cuồng chiến đấu!

Thời điểm Tề Chích đi từ trên phi thuyền xuống, quả thật liếc mắt một cái đã thấy được lang thú, tuy rằng nhìn trường hợp này là đã biết tám phần đây là con lang thú của Lý Quân mà Chu Dật Minh nhớ mãi không quên, nhưng vẫn rất muốn chế tạo một sự hiểu lầm mà xông lên, phải biết rằng, anh ta còn chưa có cơ hội so đấu với một con dị thú cấp chín!

“Thành chủ đại nhân.” Chu Dật Cẩn cười tủm tỉm chờ ở cửa của phi thuyền. Phi thuyền mà Tề Chích đi là loại nhỏ, cho nên có thể đậu trên tiểu trấn di động, có điều, càng là loại nhỏ, độ tinh vi phức tạp càng cao, yêu cầu đối với phòng ngự cũng càng cao, cho nên một chiếc phi thuyền như vậy, chỉ sợ giá của nó còn gấp trăm lần so với phi thuyền bình thường.

Tề Chích là kẻ chẳng sợ ai, ngay cả Chu Dật Minh cũng không sợ, nhưng anh ta sợ Chu Dật Cẩn.

Phải biết, chọc Chu Dật Minh cũng sẽ không có việc gì, chỉ cần dỗ dành một chút, sẽ dỗ được đến tay, cùng lắm bị đối phương đâm cho vài châm mà thôi. Trên cơ bản, mỗi khi bị châm xong, Chu Dật Minh còn có thể chú ý tới tình huống của anh một chút, hơn nữa, phải nói thế nào nhỉ, châm đồng này chính anh ta là người mời chuyên gia đến làm giúp cho Chu Dật Minh, có cái gì phải sợ?

Nhưng Chu Dật Cẩn lại không giống vậy, một khi chọc Chu Dật Cẩn, y sẽ trở về cáo trạng…… Chưa tính đến việc  Chu Dật Minh sẽ phát hỏa, khẳng định còn có thể chiến tranh lạnh.

Đánh là thân mắng là yêu, chiến tranh lạnh thì phiền toái nhất, anh ta không ngại Chu Dật Minh răn dạy mình vài câu, nhưng tuyệt đối không thể chịu nổi Chu Dật Minh không để ý tới mình!

Lại nói tiếp, con đường truy vợ của anh ta quả thực là đau khổ tầng tầng, rõ ràng người nhà của Chu Dật Minh đều chấp nhận anh ta, Chu Dật Minh lại vẫn không mở miệng. Anh ta đã sắp ba mươi sáu rồi, chẳng mấy chốc mà tới tứ tuần, đến bây giờ vẫn còn là xử, phải biết rằng, mười năm trước khi rơi vào lưới tình, anh vẫn còn là xử.

“Là Tiểu Cẩn a, đã lâu không gặp, lại cao lên rồi.” Tề Chích cười tủm tỉm. Năm nay Chu Dật Cẩn hai mươi mốt, Chu Dật Minh cũng đã ba mươi tuổi, tuổi kém nhau rất nhiều, cho nên Chu Dật Minh đều coi đứa em này như con mà chăm sóc, mười năm trước lức vừa mới nhận thức Chu Dật Minh, Chu Dật Cẩn mới mười tuổi cũng đã là một siêu cấp bóng đèn, mà mười năm rồi, lại càng ngày càng có xu thế sáng hơn.

“Thành chủ?” Trần Mộc có chút kinh ngạc nhìn Tề Chích, nhìn qua đối phương cũng không đến ba mươi tuổi, thật sự là quá mức trẻ tuổi.

“Cậu là Trần Mộc đúng không? Khi nào rảnh rỗi thì chúng ta luận bàn một chút?” Dị năng không khí của Trần Mộc tạm thời không nói, thời điểm không có dị năng, hắn cũng đã là thợ săn dị thú cấp bảy, đây đều dựa vào khổ luyện mà có được, đối thủ như vậy, Tề Chích thích nhất.

“Vinh hạnh cho tôi!” Trần Mộc vui vẻ ứng chiến, cùng cao thủ so chiêu, cũng là một cách để gia tăng thực lực của bản thân mình.

Càng tiếp xúc với tầng lớp cao của thế giới này, lại càng cảm thấy mình nhỏ bé, tựa như Tề Chích, tuổi trẻ như vậy đã là cao thủ cấp chín, còn là thành chủ của Nghiên cứu chi thành, nhưng còn hắn thì sao? Đời trước, ngay cả thi đấu thế giới hắn cũng chỉ thấy được một kết quả.

Sống lại lần nữa, thế giới này đã thay đổi rất nhiều, chẳng hạn như, đời trước cho tới khi chết hắn cũng chưa từng nghe thấy cái tên Lý Quân này, lang thú cũng vẫn là dị thú thần bí dị thường mà không phải đứng ở trung tâm tiểu trấn di động tranh đồ ăn với A Hổ.

“Muốn luận bàn, cũng phải đợi trở về rồi nói sau” Chu Dật Cẩn đem một chiếc di động đưa cho Tề Chích:

“Điện thoại của anh tôi.”

Trên đường trở về, Chu Dật Cẩn đến gần Trần Mộc:

“Cũng không có gì đáng kinh ngạc cả, Tề Chích kia khuôn mặt trẻ con không hiện tuổi, thế nhưng đã sắp ba mươi sáu rồi.”

“Sao cậu lại biết tôi đang nghĩ gì?” Tay của Trần Mộc khoát lên vai Chu Dật Cẩn.

“Nhìn sắc mặt của anh là biết.” Chu Dật Cẩn nhíu nhíu mày, rốt cục cũng không đem cánh tay nặng trịch kia hất ra.

“Ai, Tiểu Cẩn, nếu cậu sớm giải quyết chuyện chung thân đại sự của mình, chuyện của anh cũng sẽ có hi vọng rồi.” Tề Chích đột nhiên quay đầu.

“Này cũng không nhất định, nói không chừng anh của tôi cơ bản là không có ý gì với anh.”

“Đó tuyệt đối là không có khả năng, Minh nhà anh rõ ràng thích anh nhất!” Tề Chích lập tức phản bác.

“Anh ấy ghét nhất cũng là anh đúng không?” Chu Dật Cẩn cười nhạo, tâm tư của anh trai mình, y là người rõ ràng nhất, nhưng trong lòng Chu Dật Minh còn có khúc mắc, hy vọng Tề Chích cuối cùng có thể đả động anh ấy, lại nói tiếp, nếu Tề Chích không phải trong mười năm này luôn đối tốt với anh trai như vậy, người nhà bọn họ cũng sẽ không đồng ý chuyện này.

Tề Chích lập tức có chút bất mãn không vui, từ khi mình thu thập tài liệu tạo giúp Chu Dật Minh một chiếc châm đồng thì người bị chiếc châm đó đâm nhiều nhất vẫn là mình.

Chu Dật Cẩn cùng Tề Chích đấu võ mồm, Trần Mộc lại không nghe bọn họ đối thoại, vừa rồi rõ ràng Tề Chích   đang đùa giỡn hắn và Chu Dật Cẩn, mà Chu Dật Cẩn, thế nhưng không phản bác điểm này, hơn nữa, lúc trước Thẩm Lâm cũng có nhiều ám chỉ, Chu Dật Cẩn cũng không có phản ứng đặc biệt, không phải đối với mình cũng có hảo cảm chứ?

Lúc trước hắn làm nhiều chuyện ác liệt như vậy, Nguyên Thăng không truy cứu là bình thường, nhưng nếu so với Chu Dật Cẩn không truy cứu…… Lại nói tiếp, Chu Dật Cẩn thật đúng là không tồi, đời này muốn cùng một người hiểu rõ bản thân làm bạn cả đời, Chu Dật Cẩn là người thích hợp nhất.

Ách…… Xem bộ dáng của Chu Dật Minh ở Nghiên cứu chi thành địa vị rất cao, không biết đến lúc “Sinh” Hài tử có thể hay không cho mình một chút tiện nghi đó?

Nghĩ đến đây, Trần Mộc đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, hắn tiến lên một bước đem cánh tay của mình đặt lên vai Chu Dật Cẩn, từ trên cao nhìn xuống, nhìn về phía đối phương, bên trong sơ mi rộng thùng thình, da thịt vốn trắng nõn giờ có chút đen do dãi nắng, còn có một ít cơ thịt, có điều, nhìn qua thật đúng là mê người.

Vốn cũng không có cảm giác, hiện tại ngẫm lại, chính mình đã cấm dục thật lâu.

Chuyện của Lâm An Liệt đã giải quyết xong, trong lòng dường như cũng rộng mở hơn, tuy rằng không thể giống như một mao đầu tiểu tử nói chuyện yêu đương, nhưng cũng không tất yếu phải ủy khuất chính mình cả đời cô độc.

“Phần lớn mùa đông đều tới phương bắc, hiện giờ trở lại phía nam di.” Nguyên Thăng ngồi bên cạnh Lý Quân, buồn bực nhìn trời.

“Hiện tại bốn mùa hình như cũng không có gì khác nhau.” Lý Quân suy xét một chút, mở miệng. Thế giới hiện giờ cũng không còn chia ra bốn mùa nữa, anh đã trải qua thật lâu thật lâu, mới từ vị trí của mặt trời nhìn ra một chút huyền cơ, cũng hơi hiểu được quy luật của thời gian.

“Đúng vậy, kì thật tôi cao hứng có thể trở về, sắp qua năm mới rồi!” Nguyên Thăng nghĩ đến cha mẹ của mình và anh trai sang năm mới sẽ cho tiền mừng tuổi, lập tức vô cùng hưng phấn, tuy rằng đã lớn như vậy còn muốn tiền mừng tuổi có chút khó coi, nhưng trong nhà của anh thì anh là con út, vì thế mỗi khi sang năm mới, cha mẹ và anh trai đều tiếp tế cho anh.

“Tiền mừng tuổi……” Lý Quân nghĩ tới cha mẹ của mình, thời điểm anh đi tòng quân, cha mẹ cho anh không ít tiền, nhưng sau này bởi vì lương thực khuyết thiếu mà xuất hiện bạo loạn liên tiếp không dứt, cha mẹ anh cũng không thể chống đỡ được nữa.

Mà hiện giờ, Lý Mục Tùng đi cách đó không xa nghe được lời nói của Nguyên Thăng, thì liền có bộ dáng đăm chiêu suy nghĩ, Lý Quân không biết, đợi đến khi sang năm mới, khẳng định anh sẽ nhận được tiền mừng tuổi.

Nghiên cứu chi thành mở rộng ra bốn phía, thu nạp cường giả, tình huống như vậy, đương nhiên không thể lừa gạt được ba thành thị cấp một khác.

Thành chủ của Thức tỉnh chi thành là người lớn tuổi nhất trong bốn vị thành chủ của thành thị cấp một, phần lớn công vụ cũng đã giao cho phó thành chủ phụ trách, mà hiện tại, ở trong văn phòng trên tầng cao nhất của ông, Lưu Tần Thiên đang nổi trận lôi đình.

“Nếu đã biết được kẻ nọ đang ở đâu, nếu đã biết bọn họ cùng người của U Minh thành cấu kết, vì sao còn không đề cập tới chuyện kháng nghị?”

“Lưu đội trưởng,” Lão thành chủ cười tủm tỉm:

“Nếu ông có thể tuyển chọn vài tuyển thủ thắng được họ trong giải thi đấu thế giới, muốn khiến họ thương vong không phải càng đơn giản hơn?” Điều mà liên minh bận tâm nhất, chính là giữ vững mặt mũi của mình, tên tuổi của Thức tỉnh chi thành càng không thể rơi xuống.

“Nhưng con ta……” Lưu Tần Thiên cắn răng, con ông ta, vốn cũng chiếm một vị trí trong mười danh ngạch thi đấu.

“Thức tỉnh chi thành, cũng không phải chỉ có con của ông là cường giả, phía dưới còn có vài người, ông cũng nên đề bạt một chút.” Quyền lực của Thức tỉnh chi thành hầu như tập trung trong tay mấy đại thế gia, tuy rằng ông cũng là người của thế gia, nhưng nếu cứ thế mãi, tương lai của Thức tỉnh chi thành sẽ như thế nào.

Lưu Tần Thiên nhíu nhíu mày, tuy rằng dị năng giả không khí khó đối phó, người của U Minh thành cũng rất có bản lĩnh, nhưng Thức tỉnh chi thành, từ mạt thế bắt đầu đã tập trung những người mạnh nhất của liên minh, ông ta không tin, Thức tỉnh chi thành so ra còn kém hơn Nghiên cứu chi thành.

Hết chương 62

Đôi lời ed: Vâng, và sau bao ngày chờ đợi, chương này cũng chính thức ra lò, từ đây, tình cảm sẽ có một bước phát triển đột phá chứ không phải lấp ló gian tình nữa rồi. Đi được đến bước này tuôi cũng không dễ dàng gì đâu * chấm chấm nước mũi * ~~~
Bình Luận (0)
Comment