Cha mẹ của Chu Dật Cẩn vô cùng bận rộn, mặc dù lần này có vài ngày nghỉ, nhưng cũng chỉ đặt hẹn với Chu Dật Cẩn, ngày mùng 8 tháng 6 mời cả nhà Trần Mộc ăn cơm.
Sau khi tách khỏi Chu Dật Minh và Tề Chích, Trần Mộc liền đưa Chu Dật Cẩn đến khu vui chơi phía bắc, tuy rằng nơi này là khu vui chơi, nhưng cũng không phải chỉ có trẻ con mới có thể đến đây chơi, ngược lại, rất nhiều kẻ có tiền đều lựa chọn nơi này để thả lỏng.
Đủ các loại trò chơi ở trong này, số lượng đa dạng phong phú, có không ít người đang đỏ mặt thét chói tai. Khu vui chơi lớn như vậy ở thành thị cấp ba không hề có, vốn Trần Mộc cũng không chú ý tới nơi này, nhưng buổi sáng hôm nay Lưu Chân Chân lại muốn hắn mang Chu Dật Cẩn tới nơi này hẹn hò, còn nói nơi này rất không tồi.
Ách…… Đối với những người bình thường như Lưu Chân Chân và Lương Thụy, có lẽ cảm giác rất tốt.
Trần Mộc và Chu Dật Cẩn ngồi trên thuyền hải tặc, đối diện là một cô gái bị dọa tới thét chói tai, sau đó còn vùi đầu vào trong lòng bạn trai mình, tuy rằng bạn trai của cô cũng có chút sợ, nhưng càng hưởng thụ cảm giác yêu thương nhung nhớ bạn gái dành cho mình. Chỉ là…… Trần Mộc và Chu Dật Cẩn hai mặt nhìn nhau, cho dù hiện giờ thuyền hải tặc có từ trên trời rơi xuống bọn họ cũng sẽ không sợ, càng đừng nói tới tình huống đã được chuẩn bị an toàn như thế này. Lúc trước, thời điểm huấn luyện Trần Mộc phải dùng dị năng không khí của mình để điều tra và trốn tránh, cũng không thiếu trường hợp treo lủng lẳng trên không. Lý Quân là một tên vượn người Thái Sơn, Chu Dật Cẩn lại có thể bắt dây leo trong dừng để di chuyển khắp nơi, đó mới là vượn người Thái Sơn chân chính! Hai người như vậy, chơi trò thuyền hải tặc này chỉ thấy buồn bực mà thôi.
Còn có bungee…… Lúc trước Tề Chích để bọn họ đứng trên một cái vách núi, cái vách núi kia rất cao, bọn họ không hề có sự chuẩn bị gì đã bị Tề Chích đẩy xuống. Trần Mộc vận dụng dị năng khiến cho không khí cản lại thân thể để bản thân có thể nhẹ nhàng không một tiếng động bình yên chạm đất, mà Chu Dật Cẩn, chỉ cần trong tay có hạt thực vật hoặc vách núi có thực vật mọc lên thì tuyệt đối không bao giờ bị quăng chết, mà hạt cây trên người y…… Mấy ngày hôm trước khi Trần Mộc hôn y, cũng tìm thấy trong miệng y một hạt cây. Lúc trước y để thiết bị liên lạc trong miệng, lúc này lại cất giấu “Vũ khí” của mình, về phần bên trong tóc hay chỗ khác lại càng không cần phải nói.
Thắt dây an toàn, không nghĩ gì trong đâu, sau đó nhảy xuống, lại bị kéo lên, lại tiếp tục nhảy xuống……
“Nói không chừng có thể thêm thứ này vào hạng mục huấn luyện, ngã càng nhiều mọi người càng bình tĩnh, cũng không khẩn trương như vậy nữa.” Khác với những người có sắc mặt trắng bệch bên cạnh, Chu Dật Cẩn còn rất thích những hoạt động như vậy, sắc mặt lúc này cũng hồng nhuận.
“Chỉ sợ cũng không có cơ hội này, đợi đến mùng mười, Tề Chích sẽ phái phi thuyền đưa mọi người tới Châu Phi, những ngày kế tiếp chúng ta đều phải sinh tồn ở dã ngoại của Châu Phi.” Tay của Trần Mộc đặt trên vai Chu Dật Cẩn, hắn rất thích động tác này, cái tay kia có thể sỗ sàng bất cứ lúc nào, còn có cảm giác đang ôm Chu Dật Cẩn vào trong lòng mình.
“Không phải tháng tám mới bắt đầu trận đấu sao?” Chu Dật Cẩn nhíu mày. Châu Phi cũng không phải là liên minh người Hoa ở Châu Á. Nơi đó trước mạt thế vẫn còn một rừng cây nguyên thủy rất rộng lớn, động vật biến dị có rất nhiều, dã ngoại ở nơi đó còn đáng sợ hơn dã ngoại của Châu Á rất nhiều. Lại nói tới phạm vi địa lý của liên minh người Hoa cũng chỉ có vùng đất bị lang thú chiếm đóng ở phương Bắc và rừng cây nguyên thủy ở phía nam là nguy hiểm hơn những chỗ khác. Những chỗ còn lại trước mạt thế đều bị bùng nổ dân số, số lượng động vật rất ít, cũng không nguy hiểm, đương nhiên, không nguy hiểm này chỉ là nói với bọn họ mà thôi. Với một người mình thường mà nói, nếu vận khí không tốt thì ngay cả một con côn trùng cũng có thể lấy mạng người đó.
Nhưng Châu Phi…… Phải biết, trước đây không lâu, một thành thị cấp ba của Châu Phi đã bị Cuồng Sư thú đánh chiếm.
“Trước tiên đi để thích ứng với hoàn cảnh, trong các giải đấu thế giới trước đây cũng không thiếu người chết.” Trần Mộc mở miệng. Hơn nữa, chỉ khi gặp phải nguy hiểm mới có thể khiến cho một đoàn đội nhanh chóng trưởng thành.
Chơi một vòng quanh khu vui chơi, ngoại trừ trong nhà ma hắc ám để cho bọn họ nhờ bóng tối mà che giấu những hành vi thân thiết của mình, những trò chơi khác đối với Trần Mộc mà nói đều rất không thú vị, còn có những trận đấu giữa hai con dị thú đã bị đói bụng lâu ngày rồi bị đưa vào đấu trường để cắn xé lẫn nhau…… Dị thú cấp bốn, cấp bậc đó với bọn mà nói là quá thấp, cảnh tượng như vậy cũng chỉ có những người chưa từng ra khỏi thành thị mới muốn xem, mới có thể hưng phấn mà gào thét để trợ uy.
Có điều, tuy rằng bọn họ không quan tâm tới những trò chơi này, nhưng vẫn nắm tay đi trong khu trung tâm, có thể nhìn thấy rất nhiều những khung cảnh đa dạng màu sắc cũng không tồi. Đây là lần đầu tiên Trần Mộc cẩn thận ngắm nhìn thành thị này, thành thị cấp một khác hoàn toàn so với thành thị cấp ba, người nơi này tuy bận rộn nhưng vẫn danh giá, tuyệt đối không xuất hiện hình ảnh đứa bé mặt mũi bẩn thỉu hay cụ già tóc tai rối bời trên quần áo dính đầy dầu mỡ.
Chu Dật Cẩn là người lớn lên ở nơi này, nhưng phần lớn thời gian đều dành cho học tập, cha mẹ của y cũng không giống các bậc cha mẹ bình thường đưa con mình đi dạo phố mua quần áo, nhìn các loại cửa hàng kỳ quái cũng cảm thấy rất mới mẻ.
Bình thường bọn họ đều mặc trang phục tác chiến, đó là những loại cao cấp nhất được Nghiên cứu chi thành cung cấp, nhưng thi thoảng mua mấy bộ quần áo hưu nhàn cũng không tồi. Trần Mộc mua cho Chu Dật Cẩn một thân quần áo màu đỏ có hình thức hơi kỳ quái, mặc trên người y sẽ làm nổi bật làn da của y, cũng khiến cho Chu Dật Cẩn dường như trẻ lại mấy tuổi, nhìn qua giống như là một thiếu niên mười bảy mười tám. Chu Dật Cẩn lại chọn môt bộ quần áo tây trang choTrần Mộc, trên người Trần Mộc có một loại khí chất trải qua tang thương, mặc bộ quần áo này vào ngược lại khiến người ta không thể đánh giá được tuổi thật của hắn– những người đi phẫu thuật thẩm mỹ chỉnh dung hiện giờ rất nhiều.
“Đã có người bắt đầu cảm thấy anh là một ông chú đi dụ dỗ thiếu niên con nhà lành bước vào con đường lầm lỡ.” Chu Dật Cẩn nhìn Trần Mộc không đổi sắc mặt đang lựa chọn đồ dùng tình thú, cố gắng trấn định. Đây là lần đầu tiên y biết thuốc bôi trơn cũng có nhiều mùi hương như vậy, còn có mấy loại gậy gộc hạt châu các kiểu…… Sau khi xem qua bản thuyết minh, Chu Dật Cẩn lập tức ném những đồ đang cầm trong tay xuống, nếu Trần Mộc dám mua mấy thứ này, nhất định y sẽ khiến cho hắn đẹp mặt!
“Anh sẽ không mua mấy thứ đó. Anh rất tự tin vào ‘Thực lực’ của mình.” Ngón tay Trần Mộc chỉ chỉ, cũng chọn hơn mười loại thuốc bôi trơn có màu sắc mùi hương khác nhau, cứ dùng từ từ còn lâu mới hết.
“Lại là một kẻ ỷ vào mình có tiền ăn chơi trác táng đùa bỡn người khác.” Trần Mộc nghe thấy xa xa có người đang nhỏ giọng bàn luận, một người đàn ông cao lớn trẻ tuổi và một người ít tuổi hơn đứng đối diện đang xoi mói nhìn bọn họ, có lẽ hai người này cũng là một đôi. Có điều, căm ghét người giàu linh tinh vẫn luôn tồn tại, Trần Mộc nhớ rõ, thời điểm bản thân nghèo túng ở đời trước, cũng không ngại dùng ác ý lướn nhất của mình để đo lường những quý nhân quần áo chỉnh tề đi bằng xe hơi.
Có điều, những lời này lúc trước Chu Dật Cẩn lúc cũng từng nói…… Nếu Chu Dật Cẩn và những người khác đều nhìn hắn như vậy, buổi tối hắn sẽ không khách khí!
Đợi đến khi Trần Mộc đưa Chu Dật Cẩn trở về đã sắp nửa đêm. Hắn cứ nghĩ Lưu Chân Chân và Lương Thụy đã đi ngủ rồi, lại không nghĩ tới bên trong biệt thự vẫn còn đèn đuốc sáng trưng.
Trần Mộc vừa vào cửa đã nhìn thấy người của Lương gia mấy ngày hôm trước còn khiến cho hắn chán ghét đang không thiếu một người ngồi trong phòng khách. Ôn Nguyệt cầm một cái khăn tay, ngồi ở góc hẻo lánh mà lau nước mắt, còn có đứa cháu của Lương Thụy dường như trước giờ vẫn không phục với hắn, lúc này sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt tuyệt vọng.
Lương Lân không bao giờ ngờ tới người đàn ông xinh đẹp mà mình vô cùng thích kia lại lừa mình ký hợp đồng di dời tài sản.
Hơn bốn tháng trước, Lương Thụy rời khỏi Lương gia, cậu ta đã trở thành chủ nhân của Lương gia. Tuy rằng bản thân của cậu ta rất bình thường, nhưng Lương thị đã đi vào quỹ đạo, cũng không thể tạo ra sai lầm to lớn gì. Sau đó ba tháng trước, cậu ta đụng phải Tần Ngọc. Mặc dù Tần Ngọc đang ngồi ở sô pha của Phượng Minh các, lại không giống những người khác quan tâm cậu ta có bao nhiêu tiền, ngược lại Tần Ngọc giống như hồng nhan tri kỷ của cậu ta, còn giúp cậu ta giải quyết tâm tình buồn khổ, giúp cậu ta những vấn đề của công ty mà cậu ta không biết phải giải quyết như thế nào, thậm chí, bởi vì có Tần Ngọc tồn tại nên cậu ta mới có thể lấy được một số vụ làm ăn không tồi, khiến cho Lương lão gia ban đầu còn nghi ngờ việc bản thân để Lương Thụy rời đi lúc này lại tin quyết định của mình là chính xác, cũng không trông chừng mọi việc nữa mà buông tay để cậu ta làm hết.
Tất cả mọi thứ dường như đều đi về phía tốt đẹp, cho dù con riêng của Lương Thụy hiện giờ có thực lực cường đại, nhưng cho dù có cường đại cũng chỉ là người phải dựa vào dị thú mà duy trì mạng sống, làm sao có thể sánh với cậu ta vừa có tiền lại tự do tự tại?
Nhưng toàn bộ cuộc sống tốt đẹp như vậy đã hoàn toàn tan biến vào ngày hôm qua!
Tần Ngọc cũng chỉ là một kẻ làm công việc buông bán da thịt, lớn lên xinh đẹp lại có năng lực mới có thể tìm niềm vui cho cậu ta, nhưng dạng người này làm thế nào lại có bản lĩnh mua được thuốc mê, còn khiến cho cậu ta kí vào hợp đồng di dời tài sản? Lương Lân trắng cả mặt, trong lòng giống như đã đánh đổ bình ngũ vị, không thể nói rõ tư vị hiện giờ trong lòng là gì.
Trần Mộc được Lương Thụy nói hai ba câu giải thích, cũng hiểu biết ngọn nguồn sự việc.
Lương lão gia vẫn không chịu uỷ quyền cho Lương Thụy, đối với đứa con cả này cũng phòng bị vạn lần, nhưng không bao lâu sau đã đem một nửa cổ phần dưới danh nghĩa của mình cho cháu trai, chỉ sợ cháu trai không đủ quyền lực không thể áp chế được người khác, mà hiện tại, cổ phần của Lương thị trong tay Lương Lân đều bởi vì một bản hiệp nghị mà không hiểu tại sao Lương Lân lại kí tên, đã trở thành của người khác.
“Người nọ chuốc thuốc Lân nhi! đó là bản hợp đồng lừa gạt, là vi phạm pháp luật!” Ôn Nguyệt ở một bên ồn ào. Trước giờ bà ta cũng chưa bao giờ chú ý tới điều khoản pháp luật này nọ, những lời này đều là do Lương lão gia lúc trước đã nói qua:
“Sao có thể như vậy! Lân nhi của tôi đã bị gã hại thành bộ dạng gì rồi? Nhất định phải bắt gã lại!”
“Một bản hợp đồng như vậy bình thường đều cần hai bên cùng có mặt ở đó, tại sao lại có khả năng di dời tài sản nhanh như vậy được?” Trần Mộc hỏi. Hợp đồng di dời cổ phần của công ty, còn là 20 % cổ phần của một xí nghiệp lớn như Lương thị, tại sao khi hai bên không có mặt mà lại có hiệu lực như vậy? Hợp đồng kiểu này phải là chuyển khoản số tiền trong tài khoản của Lương Lân mới đúng.
“Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì……” Lương Lân mở miệng. Mấy ngày hôm trước, cậu ta còn cảm thấy ông nội của mình không nên đi lấy lòng Trần Mộc, hiện giờ đã đem Trần Mộc trở thành cọng cỏ cứu mạng:
“Không phải anh quen biết với thành chủ hay sao? Anh để ngài ấy đi điều tra chuyện này đi!”
“Thành chủ cũng không phải thuộc hạ của tôi, làm sao có khả năng tôi muốn anh ta giúp đỡ anh ta phải đi giúp đỡ?” Giọng điệu ra lệnh của Lương Lân khiến cho Trần Mộc có chút bất mãn.
“Trần Mộc, cổ phần trong tay chúng tôi hiện giờ chưa tới một nửa, chỉ cần đối phương không chừa đường sống, Lương thị sẽ phải đổi chủ, coi như ông già như tôi cầu xin cậu vậy.” vẻ mặt Lương lão gia đầy bi thương, Lương thị là một tay ông ta phát triển lên, không ngờ tới khi già rồi lại phải đổi chủ…… Đả kích như vậy ông ta không thể chịu nổi.
Lương gia cũng quen biết không ít người có quyền thế, nhưng Tần Ngọc kia đã thu mua không ít cổ phần của Lương thị, hơn nữa trong tay Lương Lân còn có 25% cổ phần, khiến gã lập tức trở thành cổ đông lớn nhất của Lương thị. Phải biết, lúc này trong tay ông ta cũng chỉ còn 25% cổ phần của công ty. Hiện giờ cả ông ta và Tần Ngọc đều bắt đầu thu mua tán cổ, hoặc phải đem số cổ phần trên tay Tần Ngọc lấy trở về!
“Vốn chuyện của Lương gia cũng chẳng có liên quan gì tới tôi, nhưng nể mặt chú Lương, tôi sẽ giúp các người hỏi thăm một chút.” Trần Mộc muốn sớm đuổi bọn họ đi. Ngày mai hắn sẽ nhờ Tề Chích điều tra một chút, nếu thật sự Tần Ngọc kia làm chuyện trái pháp luật, như vậy những thứ kia của Lương gia cũng có thể lấy lại, nếu tất cả đều hợp pháp, thì cho dù là thành chủ cũng chẳng có cách nào, không phải sao?
Trần Mộc cũng không sợ bọn họ quấn lấy mình, hắn giúp đỡ một lần đã là hết lòng hết dạ rồi, về sau cũng không vì nhũng người này mà bận rộn, lần này…… Dù thế nào hắn cũng phải quan tâm tới chuyện của Lương Thụy và mẹ mình.
Người của Lương gia rời đi, sắc mặt của Lưu Chân Chân lại rất khó coi, Lương Thụy một bên dỗ dành Lưu Chân Chân, một bên giải thích với Trần Mộc. Chuyện ngày hôm qua ngẫm lại cũng biết là do Lương Lân, nhưng bị như vậy cũng liên quan tới việc cậu ta không hề có đầu óc, Tần Ngọc có thủ đoạn như vậy, rõ ràng là không đơn giản, cũng không biết cổ phần công ty của Lương thị có thể lấy về hay không.
Dù sao cũng là nơi mình đã làm việc vài thập niên, cũng đã tiêu phí biết bao tâm huyết ở trong đó, Lương Thụy không hy vọng Lương thị thật sự đổi chủ.
“Chú Lương, chú không cần giải thích với cháu, chú và mẹ vui vẻ là được rồi.” Trần Mộc nhìn ra được, tình cảm của Lương Thụy và Lưu Chân Chân cũng không tồi.
“Cái khác em không nói, anh hiếu kính cha anh cũng là chuyện nên làm, nhưng khiến cho em bực mình là Ôn Nguyệt kia dựa vào thứ gì mà cho rằng tất cả mọi thứ phải thuộc về con trai của cô ta?” Sắc mặt Lưu Chân Chân khó coi mở miệng. Vừa rồi khi Trần Mộc còn chưa trở về, bà và Lương Thụy từ chối giải quyết chuyện này, muốn để người của Lương gia tìm đường khác, nhưng Ôn Nguyệt kia lại nói nếu Trần Mộc không giải quyết được chuyện này thì Lương Thụy phải bỏ tiền ra mua cổ phần của công ty về, đây là có chuyện gì?
“Chân Chân, em cũng biết đầu óc của cô ta không rõ ràng, những thứ của chúng ta sau này đều là của Tiểu Mộc.” Lương Thụy lập tức biểu hiện trung tâm.
“Chú Lương, mẹ, hai người có tiền thì cứ tiêu, con cũng không thiếu tiền.” Trần Mộc mở miệng. Có thực lực, đương nhiên cũng có tiền, hiện giờ trong tay hắn vẫn còn một vài tài sản thượng vàng hạ cám, nhưng khẳng định đã vượt xa Lương Thụy.
“Ngoại trừ Mộc Mộc, anh cũng phải cố gắng kiếm tiền, dù sao em cũng muốn giúp đứa nhỏ trong bụng mua phòng ở!” Lưu Chân Chân đột nhiên ném một viên trọng bàng bom.
“Cái gì? Chân Chân?” Lương Thụy trợn tròn mắt.
“Hôm nay em cảm thấy không thoải mái, đi xét nghiệm mới biết được thì ra là mang thai.” Lưu Chân Chân cũng rất bất đắc dĩ. Bà căn bản không hề nghĩ tới việc sẽ có con với Lương Thụy, cho nên cũng không định đi làm thụ tinh trong ống nghiệm, có điều xét thấy phần lớn mọi người đều không thể mang thai tự nhiên, ngay cả Trần Mộc cũng là do thụ tinh trong ống nghiệm mà có được, nên bà không hề nghĩ rằng mình có thể mang thai, kết quả, hôm nay sau khi Trần Mộc và Chu Dật Cẩn đi khỏi bà liền thấy cơ thể không thoải mái, hơn nữa bản thân đã lâu không có nguyệt sự……
Bà cũng đã sắp năm mươi tuổi, có thể nói là một sản phụ cao tuổi, có điều hiện nay khoa học kĩ thuật phát triển, chỉ cần có con thì đều có thể bình an sinh ra, ở tuổi của bà cùng lắm là lúc ấy sẽ sinh mổ, chỉ cần ngâm mình trong dịch dinh dưỡng vài ngày là sẽ không sao, hơn nữa, tuổi thọ hiện giờ của con người cũng dài hơn rất nhiều, bốn năm mươi tuổi mới kết hôn sinh con cũng không thiếu, chỉ cần bà cố gắng một chút là có thể thuận lợi sinh sản.
Vốn không định có con, nhưng nếu đã có thì Lưu Chân Chân cũng không định bỏ đứa bé. Vốn bà còn muốn cho Lương Thụy một kinh hỉ, cũng không biết nên đối mặt thế nào với Trần Mộc, lại không ngờ người của Lương gia tìm tới cửa.
Kỳ thật Lương Thụy rất thích trẻ con, Lương Lân hồi còn nhỏ ông cũng bế không ít, nhưng mỗi lần ông bế Lương Lân hoặc trêu chọc Lương Lân, Ôn Nguyệt lại có vẻ mặt đề phòng giống như ông muốn cướp con của cô ta không bằng. Khi Lương Lân muốn thân thiết với ông một chút lại ở phía sau ngầm bảo Lương Lân tránh xa ông. Ông và người vợ trước không có con, hơn phân nửa là vì vợ trước không muốn, sau này lớn tuổi, ông cũng không còn tâm tư muốn có người tâm sự nữa, cũng không nghĩ đến, hiện giờ tuổi của ông đã sắp bán trăm lại có được một đứa con của mình! Trong lúc nhất thời, Lương Thụy vui sướng vạn phần, thậm chí còn có cảm giác bản thân vui đến muốn ngất xỉu.
Trần Mộc cũng rất kinh ngạc, thậm chí còn có chút ghen tị, về sau mẹ không chỉ của một mình hắn nữa.
Có điều, mẹ có đứa con khác ngược lại cũng giúp hắn thở phào nhẹ nhõm, về sau cho dù hắn xảy ra chuyện gì…… Đương nhiên, khẳng định hắn sẽ không có chuyện gì.
“Chú Lương, mẹ có em bé, chú cần phải bảo vệ mẹ thật tốt, đặc biệt không được để người khác va chạm.” Trần Mộc nhanh chóng nghĩ đến chuyện lúc trước.
“Chú sẽ bảo vệ Chân Chân thật tốt!” Lương Thụy hận không thể đem Lưu Chân Chân ôm lên.
Người một nhà vây quanh Lưu Chân Chân nghiên cứu những chuyện mà phụ nữ mang thai nên chú ý, vừa lúc trời cũng đã tối, bộ đàm liên lạc của Lương Thụy lại vang lên.
Lương Thụy nhận điện thoại của dãy số quen thuộc kia, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt.
Lương lão gia té xỉu đã được đưa tới bệnh viện, bởi vì Tần Ngọc đã lấy cổ phần trong tay bán cho người khác, người được bán kia cũng là người đã đi theo Lương lão gia sáng lập nên Lương thị, con trai của nguyên lão Khương Minh, lúc trước vị nguyên lão kia đã vì Lương thị mà trả giá rất nhiều, Lương lão gia cũng cho đối phương 5% cổ phần công ty, hiện giờ Tần Ngọc lại bán cổ phần trong tay cho đối phương…… Lương thị đã sắp đổi chủ! Khương Minh và Lương Thụy gần như cùng nhau lớn lên, lúc trước phối hợp với Lương Thụy cũng không tồi, nhưng Lương Lân lại không hợp với ông ta, bởi vì Lương Lân luôn cảm thấy công ty là của mình, cũng không quen nhìn những tác phong của Khương Minh.
Nhưng hiện tại, Khương Minh là chủ nhân của Lương, Lương Lân ở công ty cũng chỉ là thủ hạ của ông ta mà thôi.
Lương Thụy và Khương Minh quan hệ không tồi, cũng biết bản lĩnh của Khương Minh không kém, lại không ngờ rằng Khương Minh sẽ ra tay. Chỉ là ông ta làm như vậy có lẽ cũng có nguyên nhân, mà nguyên nhân kia khẳng định chính là Lương Lân!
Khi Lương Thụy rời đi cũng đã nói với cha mình năng lực của Lương Lân không đủ, khuyên cha nên dạy dỗ cẩn thận Lương Lân, có điều rất rõ ràng cha ông không đem lời nói của ông đặt ở trong lòng.
Lương Thụy đi đến bệnh viện xem tình hình của cha mình, Lưu Chân Chân trở về phòng ngủ, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn cũng trở về phòng.
“Có muốn liên lạc với anh trai em không?” Chu Dật Cẩn có chút bội phục Tần Ngọc kia, trong thời gian ngắn ngủn không đến một ngày, Tần Ngọc đã làm được nhiều chuyện như vậy, rõ ràng đã sớm có âm mưu từ trước, nói không chừng gã ta và Khương Minh đã thông đồng từ lâu.
“Hơn nửa đêm rồi, không cần, nếu hiện giờ quấy rầy tới bọn họ, khẳng định Tề Chích sẽ tìm anh liều mạng.” Trần Mộc vui đùa. Hiện giờ đã quá nửa đêm, không bao lâu sẽ hừng đông, chuyện đến nước này có hơn kém vài tiếng đồng hồ cũng không làm được gì.
Có điều, Tần Ngọc này nhìn qua thật đúng là không đơn giản.
Ngày hôm sau, Trần Mộc tìm Chu Dật Minh, cuối cùng cũng lấy được tin tức tin tức, lại càng khiến cho người ta thêm bội phục Tần Ngọc, vậy mà gã ta đã sớm rời khỏi Nghiên cứu chi thành!
Người hận thấu xương Tần Ngọc có, người khâm phục gã vạn phần cũng có. Hạ Minh, hiện tại hẳn phải gọi là Tần Ngọc, gã cũng rất bội phục chiêu thức ấy của mình. Gã đã giao dịch với người của U Minh thành trong một thời gian rất dài, căn bản không thiếu tiền, tổng tài sản trong những cái thẻ nặc danh của gã, nói không chừng còn có thể vượt qua tài sản của Lương thị, nhưng hiện tại gã không dám liên hệ người khác, nếu chỉ dựa vào tiền, có rất nhiều chuyện không thể giải quyết được.
Gã đem cổ phần công ty Lương thị giao dịch với Khương Minh, cuối cùng cũng có được một cái tiểu trấn di động, phải biết, tiểu trấn di động hiện giờ không phải là thứ muốn là mua được!
Bản thân gã có thực lực cấp bảy, chỉ cần trải qua một đoạn thời gian nữa là có thể hoàn toàn khôi phục, lại có một tiểu trấn di động, gã hoàn toàn có thể là một thổ hoàng đế, nếu có thể liên lạc lại với người của U Minh thành, lấy được một vài viên tinh hạch của dị thú, liên hệ với thượng tầng của Thức tỉnh chi thành…… Muốn quật khởi, muốn khiến những người trong gia tộc phải nhìn mình với cặp mắt khác xưa, muốn đem những người đó dẫm nát dưới lòng bàn chân, chỉ dựa vào một Lương thị con con khẳng định không thể. Hơn nữa, cổ phần công ty Lương thị ở tron tay gã cũng là một mối hiểm họa, còn không bằng sớm giao dịch cho người khác, dù sao, không có thứ gì có thể quan trọng hơn tính mạng cảu mình.
Lúc này Hạ Minh vẫn còn chưa biết, U Minh thành đã quy phục Nghiên Cứu chi thành, càng không biết, sau khi gã liên lạc với người của Thức tỉnh chi thành đã từng làm giao dịch với gã, sẽ có một cơ hội đang chờ gã ở phía trước.
Chuyện của Lương gia, ngay cả Chu Dật Minh cũng không có cách nào, bởi vì Lương Lân không có cách chứng minh bản thân bị hạ thuốc mê, mà Tần Ngọc cũng đã rời khỏi tòa thành thị này, phải biết, hiện giờ phiền toái nhất chính là toàn án vượt thành thị.
Hơn nữa nếu không nói những thứ này, thời điểm Lương lão gia gọi điện cho cấp dưới cũ của mình muốn chống lại tân chủ tịch, lại phát hiện cấp dưới của ông ta đều oán than vang trời dậy đất với ông ta, mà đầu sỏ đắc tội với những người này chính là đứa cháu trai mà ông ta yêu thương nhất.
Tuy rằng Lương thị đổi chủ, nhưng trong tay Lương lão gia vẫn còn 25% cổ phần công ty, ông ta cũng biết, Lương Thụy kinh doanh ở Lương thị hơn mười năm cũng đã có căn cơ của mình, đã từng nghĩ muốn đứa con lớn của mình trở về kế thừa sản nghiệp, nhưng Lương Thụy làm thế nào cũng không đồng ý, sau này Lương lão gia lại biết được tin tức Lưu Chân Chân mang thai……
Hai đứa con trai, ông ta coi trọng đương nhiên là Lương Thụy, nếu không phải Lương Thụy không có con trai…… Hiện tại ngẫm lại, lại thấy hối hận vạn phần, nhưng đại thế đã mất, cho dù ông ta muốn lên sân khấu đấu tranh một lần nữa cũng không có khả năng, chẳng lẽ thật sự ông ta phải an an phận phận ở nhà sống dựa vào tiền hoa hồng được chia sao?
Sau khi Lương Thụy biết cha của mình đã không còn trở ngại, cũng mặc kệ mọi việc chỉ ở bên cạnh giúp Lưu Chân Chân an thai, Ôn Nguyệt cũng không cam tâm, hai ba ngày lại tới khóc lóc kể lể, Trần Mộc tránh không kịp liền dứt khoát chuyển đến nhà Chu Dật Cẩn, dù sao không tới vài ngày nữa bọn họ sẽ rời khỏi thành thị này thậm chí là quốc gia này.
Đợi đến khi trận đấu kết thúc, hẳn đã qua ngày sinh của mẹ, cũng không biết đứa bé trong bụng của mẹ là con trai hay con gái.
Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt đã đến ngày phải đi gặp cha mẹ của Chu Dật Cẩn. Trần Mộc cố gắng ăn diện một chút, những dịp như thế này nếu ăn mặc tùy ý, tuy rằng không bị xem nhẹ nhưng nhất định sẽ bị cho rằng bản thân không nghiêm túc. Không có bậc cha mẹ nào muốn nhìn thấy con mình ở cạnh người không xem trọng nó.
Cha mẹ của Chu Dật Cẩn đều tràn ngập hơi thở học thuật, rất ôn hòa, cũng không nói nhiều.
Gặp một đôi cha mẹ như vậy, Trần Mộc cũng không có chút áp lực nào, nhưng mấu chốt ở chỗ, người hắn gặp không phải chỉ có cha mẹ của Chu Dật Cẩn.
Xung quanh cái bàn lớn ngồi đầy người, ngoại trừ cha mẹ của Chu Dật Cẩn, còn có ông bà nội ông bà ngoại của y, mặt khác, chính là Chu Dật Minh và Tề Chích.
Trần Mộc ngồi bên cạnh Chu Dật Cẩn, vẻ mặt tươi cười nhưng lại có cảm giác bị tam đường hội thẩm, đối với mỗi câu nói của những người này đều phải cẩn thận lắng nghe tỉ mỉ suy ngẫm, trừ phi có người hỏi mình, bằng không nên cố gắng ít nói, những lúc như thế này càng nói nhiều càng sai.
Nhìn Chu Dật Cẩn và Chu Dật Minh cùng mọi người ở chung hòa hợp, Trần Mộc lòng còn lưu luyến liếc mắt với Tề Chích, thuận tiện cho đối phương một ánh mắt kính nể. Tề Chích thật sự là người có tài, nghe nói, mười năm trước anh ta đã tìm đến người của Chu gia nói về tâm ý của mình, chỉ sợ lúc ấy trận trận bày ra so với lúc này còn đáng sợ hơn!
Tinh thần Trần Mộc buộc chặt, người của Chu gia lại coi như vừa lòng, có điều, việc này với việc Chu Dật Cẩn luôn luôn nói tốt về Trần Mộc trước mặt mọi người không phải không có liên quan. Nếu con của mình đã nhận định, như vậy phản đối nữa thì có tác dụng gì? Nếu thật sự Trần Mộc dám không đối sử tốt với con nhà mình, như vậy nhất định bọn họ sẽ đòi lại gấp bội!
Buổi tối, Trần Mộc theo thường lệ ngủ ở Chu gia, ôm Chu Dật Cẩn vào trong lòng. Hắn tiến đến bên tai đối phương:
“Cám ơn.”
“Anh cám ơn em cái gì?”
“Em cũng không kể chuyện lúc trước bị anh lột sạch đồ cho cha mẹ đúng không? Khi đó em bị thương, anh cũng không chữa thương cho em cẩn thận……” Trần Mộc có chút ngượng ngùng.
“Nếu em nói ra, anh còn có thể dễ dàng qua cửa như vậy?” Nói đến chuyện lúc trước, Chu Dật Cẩn cũng có chút bất mãn.
“Anh xin lỗi.” Trần Mộc hôn vài cái lên miệng Chu Dật Cẩn.
“Nếu anh cảm thấy có lỗi với em, vậy nhường em ở trên đi!” Chu Dật Cẩn có chút khẩn trương, Chu Dật Minh cho y chai thuốc kia y vẫn để ở dưới gối đầu.
“Không thành vấn đề,” Trần Mộc ôm cổ Chu Dật Cẩn, tay vừa mới sờ soạng liền đụng phải thứ gì đó ở dưới gối:
“Đây là cái gì?”
“Không có gì!” Chu Dật Cẩn vội vàng mở miệng.
“Hình như đây là thứ Chu Dật Minh đưa cho em đúng không?” Lúc trước tinh thần của hắn vẫn luôn buộc chặt, dẫn đến hậu quả hắn đem dị năng của mình phát huy tới mức cực hạn, quan sát biểu tình của mỗi người, lắng nghe lời nói của mỗi người, bởi vậy, động tác nhỏ của Chu Dật Minh và Chu Dật Cẩn trong lúc đó đương nhiên cũng không thể tránh thoát được ánh mắt của hắn.
Chu Dật Cẩn sẽ không làm chuyện tổn thương đến mình, như vậy……
“Là anh trai em đưa.” Chu Dật Cẩn lấy tay muốn cầm cái chai, Trần Mộc lại đem cái chai thu về.
[hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng]! Thành bại ngay tại lúc này! Chu Dật Cẩn lấy ra một đoạn dây leo đánh nát cái chai trên tay Trần Mộc, đồng thời ngừng hô hấp, một vài loại thực vật tinh lọc không khí cũng mọc ra từ trên người y.
Thuốc mà Chu Dật Minh cung cấp là chất lỏng, đồng thời có thể phát huy, nghe nói, chỉ cần tiếp xúc là có thể khiến cho cả người vô lực dục hỏa đốt người, theo như đề nghị của Chu Dật Minh, nên thừa dịp Trần Mộc ngủ thì hãy dùng thuốc, nhưng gần đây Trần Mộc rất cảnh giác, cho dù ngủ thì chỉ cần y có động tác hắn cũng sẽ tỉnh lại, lúc trước có mấy lần y nửa đêm xoay người, Trần Mộc đều tỉnh lại đem y ôm vào trong lòng. Thứ hai, dạng này lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nếu Trần Mộc tức giận sẽ không tốt lắm, còn không bằng mình quang minh chính đại mà sử dụng, tuy rằng Trần Mộc có dị năng là không khí, nhưng hiện giờ là hắn đang nắm cái chai,…… Vẫn có cơ hội khiến cho hắn bị chuốc thuốc!
“Chúng ta thử xem dược hiệu như thế nào đi.” Trần Mộc ôm lấy Chu Dật Cẩn, nếu không phải đã sớm có phòng bị, vừa rồi khẳng định chất lỏng này sẽ chảy trên tay mình, nhưng hiện tại, những thứ bị tường khí của hắn chắn lại đều bị đẩy trở về.
Chân tay mềm nhũn, Chu Dật Cẩn không nhịn được mà muốn mắng, cái thứ đáng chết này sao dược hiệu lại tốt như vậy cơ chứ! nhưng không đợi y nghĩ nhiều, Trần Mộc đã ép sát lại, bản thân cũng không nhịn được mà nghênh đón. Trong lỗ mũi lại ngửi được một mùi hương ngọt ngào, lúc này Chu Dật Cẩn cũng phản ứng lại, thực vật tinh lọc không khí cái gì, đâu thể lợi hại bằng dị năng không khí ở nơi đó?
Dược thủy như vậy có thể dùng để đối phó với Tề Chích, anh trai nhà mình chỉ cần bôi trên châm đồng rồi đâm đối phương là được, nhưng đối phó Trần Mộc……
Anh trai, đây là anh thật tâm giúp em sao? Thời điểm không nhịn được mà ôm chặt lấy Trần Mộc, Chu Dật Cẩn mơ mơ màng màng nghĩ.
Hết chương 80
Tác giả có lời muốn nói: Sắp tám ngàn! viết một buổi trưa a ~
Không tới một vạn, có điều tranh thủ ngày mai viết vậy!
Edit: Chương dài kỷ lục tính đến hiện tại, dài bằng hai chương bình thưòng, gần 7 ngàn chữ, không thể yêu thương được